Tình hình trở nên cực kì nguy cấp, việc chỉ đào hào không phát thép gai làm cho thương vong của Minh Triều quân đao thủ giảm cực thấp nhưng số lượng lính hỏa thương binh của họ lại tăng cao. Trên đầu là thép gai chằng chịt muốn giơ khiên ngăn đạn cũng không xong. Tuy rằng rất nhanh tiến lên vị trí dập lửa nhưng họ lại bại lộ dưới nòng súng của những tay súng trên đầu thành, nhưng xác người cũng là khiên thịt khá hiệu quả.
Từng quả cầu rơm bị vùi lấp bóng tối dần trở lại rồi quả thật họ đã vùi lấp hết ánh sáng của phòng tuyến. Trong bóng tối tiếng đào lấp, tiếng chặt dây thép vang khắp nơi. Lý Bân Nắm chặt bàn tay. Tuy răng trả giá gần một vạn binh sĩ nhưng hắn đã tiếp cận chiến thắng.
Một mệnh lệnh được đưa ra từ Thôi Lỗi Ba rồi lan truyền trong hơn năm ngàn chiến sĩ còn lại. Họ đồng thanh hô to rút lui rồi bò đi tứ tán. Bên quân Minh cũng có nguời biết tiếng Việt vội vàng hô to.
- Man nhân rút lui tiên lên nao, nhanh chặt đứt dây thép gai....
Tât cả quân minh ào ào xông lên chặt thép. Giờ trên thành không thể nhìn thấy họ mà bắn thật ấm ức có sức mà không biết đánh Vào đâu. Sau gần 30 phút những tên lính trung Hoa này cũng tiến lên thêm gần 100m.
Bỗng nhiên đâu đó vang lên tiếng hét thảm, tiếng súng nổ tán loạn một hồi rồi lại chìm vào im lặng. Chỉ có tiếng pháo nổ là đều đặn vang vang. Những tiếng hét thảm dần dày hơn, tiếng súng bắn vu vơ hoảng loạn càng nhiều, sau đó là tiếng chử bậy trách móc vang lên thường xuyên hơn.
"Trong bóng đêm tối om họ như một con thú khát máu xông ra từ lòng đất dùng đao kiếm kết thúc sinh mạng địch nhân rồi lủi mất" đây là mô tả của một tù nhân may mắn còn sống sót sau ngày kinh hoàng ấy kể lại.
Thôi Lỗi Ba yêu cầu các chiến sĩ tản ra rồi giúp nhau vùi mình trong cát lấy mũ che mặt để có thể thở, tay rút sẵn đao. Chỉ cần có động bên cạnh sẽ xông ra giết, giết một là hòa giết hai là lời. Mệnh lệnh điên cuồng như vậy mà được tiến hành triệt để. Kết quả là Lê tộc thành công, họ sát địch không ít, như hoảng loạn trong đêm địch tự giết nhau là nhiều. Một vạn năm ngàn quân không ngờ bị 500 đao thủ dùng phương pháp thủ công nhất, nguyên thủy nhất giết hầu như không còn.
Nhưng sáng sớm hôm nay khi bình minh chiếu rọi, một ngày mới bắt đầu thì Lê tộc binh cũng chỉ còn hơn ngày người mà thôi. Thôi Lỗi Ba đang hấp hối trong vòng tay đồng đội.Hắn trúng một phát đạn vào bụng khi nhảy vào một đám tầm năm người ra sức đâm chém. Người dân được đưa ra dọn dẹp chiến trường, nhận xác thân nhân, người thì đi xác nhận ghi chép danh tính những người hi sinh để còn làm danh sách hậu táng. Tuy họ là lính phụ binh nhưng họ mới là anh hùng chân chính.
Dương Lăng đang cầm trên tay một khẩu súng trường tuýp nước, hắn đã hiểu được tại sao quân Nam Việt có thể thoảng mái trang bị nhiều súng như vậy rồi, nhưng cái giá phải trả cho việc này qúa lớn. Hắn đã mất đi gần như toàn bộ tinh nhuệ mà hắn đã mang từ phương Bắc tới. Thấy tình hình không ổn với năm ngàn lính còn lại hắn quyết định mang vũ khí của quân địch trở về. Việc đó quan trọng hơn là hắn liều chết xông lên mà không mang lại kết quả gì.
Khi binh sĩ Lê Tộc phục kích quân thù cũng là khi pháo binh dành chiến thắng cuối cùng. Bên chiến hạm đã im tiếng pháo, nhưng bên Nam việt vẫn còn hơn ba mươi danh pháo. Sau này khi nhắc lại trận Đông triều những pháo binh vẫn thường xuyên tự trách sao minh không cố gắn bắn tốt hơn một chút, nếu chiến thắng nhanh hơn có lẽ đồng bào của mình không ngã xuống.
Thế nhưng nói gì thì cũng đã qua, chiến thắng thì vẫn phải ăn mừng người hi sinh thì vẫn phải đau thương, lễ truy điệu khổng lồ cho sáu ngàn chiến sĩ kể cả pháo binh được đưa ra, từng hàng binh sĩ đứng ra bắn từng loạt đạn chào vĩnh biệt những người đã khuất. Thành chủ Thôi Lỗi Thản như già thêm chục tuổi, đau khổ cho hắn kẻ đầu bac tiễn người đầu xanh, THôi Lỗi Khắc em trai của THôi Lỗi Ba thì tự trách mình mà không thể ăn ngủ nổi mặc dù tham gia lễ truy điệu này nhưng nhìn hắn tiều tụy như bệnh nặng ai cũng sót thương, hắn nằm ngay cạnh anh trai cả hai người xùng xông vào hai nhóm địch gần nhất. THôi Lỗi Ba nổi thiếng dũng mãnh vô địch, hắn tiêu diệt xong năm tên dịch nhân thì đỡ một viên đạn bắn lén cho em mà ra đi, chết trong vòng tay của người anh em hắn nở nụ cười thảm: " Tiếp tục bảo vệ gia viên em nhé...."
Từng quả cầu rơm bị vùi lấp bóng tối dần trở lại rồi quả thật họ đã vùi lấp hết ánh sáng của phòng tuyến. Trong bóng tối tiếng đào lấp, tiếng chặt dây thép vang khắp nơi. Lý Bân Nắm chặt bàn tay. Tuy răng trả giá gần một vạn binh sĩ nhưng hắn đã tiếp cận chiến thắng.
Một mệnh lệnh được đưa ra từ Thôi Lỗi Ba rồi lan truyền trong hơn năm ngàn chiến sĩ còn lại. Họ đồng thanh hô to rút lui rồi bò đi tứ tán. Bên quân Minh cũng có nguời biết tiếng Việt vội vàng hô to.
- Man nhân rút lui tiên lên nao, nhanh chặt đứt dây thép gai....
Tât cả quân minh ào ào xông lên chặt thép. Giờ trên thành không thể nhìn thấy họ mà bắn thật ấm ức có sức mà không biết đánh Vào đâu. Sau gần 30 phút những tên lính trung Hoa này cũng tiến lên thêm gần 100m.
Bỗng nhiên đâu đó vang lên tiếng hét thảm, tiếng súng nổ tán loạn một hồi rồi lại chìm vào im lặng. Chỉ có tiếng pháo nổ là đều đặn vang vang. Những tiếng hét thảm dần dày hơn, tiếng súng bắn vu vơ hoảng loạn càng nhiều, sau đó là tiếng chử bậy trách móc vang lên thường xuyên hơn.
"Trong bóng đêm tối om họ như một con thú khát máu xông ra từ lòng đất dùng đao kiếm kết thúc sinh mạng địch nhân rồi lủi mất" đây là mô tả của một tù nhân may mắn còn sống sót sau ngày kinh hoàng ấy kể lại.
Thôi Lỗi Ba yêu cầu các chiến sĩ tản ra rồi giúp nhau vùi mình trong cát lấy mũ che mặt để có thể thở, tay rút sẵn đao. Chỉ cần có động bên cạnh sẽ xông ra giết, giết một là hòa giết hai là lời. Mệnh lệnh điên cuồng như vậy mà được tiến hành triệt để. Kết quả là Lê tộc thành công, họ sát địch không ít, như hoảng loạn trong đêm địch tự giết nhau là nhiều. Một vạn năm ngàn quân không ngờ bị 500 đao thủ dùng phương pháp thủ công nhất, nguyên thủy nhất giết hầu như không còn.
Nhưng sáng sớm hôm nay khi bình minh chiếu rọi, một ngày mới bắt đầu thì Lê tộc binh cũng chỉ còn hơn ngày người mà thôi. Thôi Lỗi Ba đang hấp hối trong vòng tay đồng đội.Hắn trúng một phát đạn vào bụng khi nhảy vào một đám tầm năm người ra sức đâm chém. Người dân được đưa ra dọn dẹp chiến trường, nhận xác thân nhân, người thì đi xác nhận ghi chép danh tính những người hi sinh để còn làm danh sách hậu táng. Tuy họ là lính phụ binh nhưng họ mới là anh hùng chân chính.
Dương Lăng đang cầm trên tay một khẩu súng trường tuýp nước, hắn đã hiểu được tại sao quân Nam Việt có thể thoảng mái trang bị nhiều súng như vậy rồi, nhưng cái giá phải trả cho việc này qúa lớn. Hắn đã mất đi gần như toàn bộ tinh nhuệ mà hắn đã mang từ phương Bắc tới. Thấy tình hình không ổn với năm ngàn lính còn lại hắn quyết định mang vũ khí của quân địch trở về. Việc đó quan trọng hơn là hắn liều chết xông lên mà không mang lại kết quả gì.
Khi binh sĩ Lê Tộc phục kích quân thù cũng là khi pháo binh dành chiến thắng cuối cùng. Bên chiến hạm đã im tiếng pháo, nhưng bên Nam việt vẫn còn hơn ba mươi danh pháo. Sau này khi nhắc lại trận Đông triều những pháo binh vẫn thường xuyên tự trách sao minh không cố gắn bắn tốt hơn một chút, nếu chiến thắng nhanh hơn có lẽ đồng bào của mình không ngã xuống.
Thế nhưng nói gì thì cũng đã qua, chiến thắng thì vẫn phải ăn mừng người hi sinh thì vẫn phải đau thương, lễ truy điệu khổng lồ cho sáu ngàn chiến sĩ kể cả pháo binh được đưa ra, từng hàng binh sĩ đứng ra bắn từng loạt đạn chào vĩnh biệt những người đã khuất. Thành chủ Thôi Lỗi Thản như già thêm chục tuổi, đau khổ cho hắn kẻ đầu bac tiễn người đầu xanh, THôi Lỗi Khắc em trai của THôi Lỗi Ba thì tự trách mình mà không thể ăn ngủ nổi mặc dù tham gia lễ truy điệu này nhưng nhìn hắn tiều tụy như bệnh nặng ai cũng sót thương, hắn nằm ngay cạnh anh trai cả hai người xùng xông vào hai nhóm địch gần nhất. THôi Lỗi Ba nổi thiếng dũng mãnh vô địch, hắn tiêu diệt xong năm tên dịch nhân thì đỡ một viên đạn bắn lén cho em mà ra đi, chết trong vòng tay của người anh em hắn nở nụ cười thảm: " Tiếp tục bảo vệ gia viên em nhé...."
Danh sách chương