Tối hôm qua, Triệu Sinh triệu tập zombie toàn thành phố tới đây, điên cuồng bao vây trước toà nhà lớn, nơi hai người Tuyết Tiêu đi vào. Hai người bọn họ tuy rằng đã rời đi, nhưng toà nhà lớn vẫn đổ sập bởi vì số lượng zombie đông đảo và các loại dị năng, tác động tới cả các tòa kiến trúc gần đó, tạo thành một bãi phế tích.

Phần nhiều zombie bị đè nát dưới bãi phế tích, không ai nghĩ tới kết quả này.

Sau khi Lạc Thanh Phong vào thành phố thì gặp rất ít zombie, gần như là một đường đi toàn gặp đèn xanh. Hắn lái vào khu vực gần bên, bị các loại đá vụn ngăn lại, con đường phía trước nát bét, không thể lái tiếp được.

Hắn mở cửa xuống xe, thấy toà nhà lớn đổ sập và con đường sụt lún thì nhíu mày.

Tuyết Tiêu cảm giác được xe dừng lại, cũng mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn ra bên ngoài.

Vừa thấy liền tỉnh hẳn.

Khi đó lực chú ý của cô đặt hết lên người Lạc Thanh Phong, để cứu được toàn vẹn người ra thì vốn không rảnh để ý tới cái khác.

Lúc này nhìn thấy, toà nhà lớn vậy mà đổ được?

Ánh mặt trời chói chang, ấm áp, giữa bãi phế tích có vài bóng dáng lay lắt ngoi lên, ngóng theo hơi thở và tiếng động nhìn qua bên này.

Vẫn có zombie sống sót.

Lạc Thanh Phong lần nữa trở lại vào xe, ngay khi zombie xông tới thì lưu loát quay đầu xe đi mất.

"Bọn họ ngàn vạn lần đừng bị chôn ở dưới đó." Tuyết Tiêu ngồi dậy, chạm vào cửa sổ nhìn ra nơi xa, "Có thể đi vòng qua không?"

"Chắc là được." Lạc Thanh Phong nói, lên cầu vượt, tìm đường đi tới chỗ trước đó bọn họ ở.

Cũng may lúc này trên cầu vượt không có bao nhiêu xe đổ.

Trên đường gặp phải một con biến dị núp trong xe, ngay khi bọn họ lướt qua đột nhiên leo lên nóc xe có ý đồ tập kích.

Sắc mặt Lạc Thanh Phong không đổi, vững vàng lái xe, Tuyết Tiêu thở phì phì nổ súng bắn nó ngã xuống.

"Dị năng khôi phục rồi?" Lúc này Lạc Thanh Phong mới hỏi.

"Dạ! Không biết sao lại khôi phục nữa, chắc hẳn chỉ giới hạn thời gian, qua một lúc là được." Tuyết Tiêu nghiêm trang giải thích.

"Không bắt được người, gã sẽ không từ bỏ." Lạc Thanh Phong híp mắt.

"Chúng ta có quá ít tình báo về Triệu Sinh, tuy rằng có thể xác định gã là vua zombie, có lực tinh thần rất mạnh, nhưng nên đối phó với gã thế nào thì lại không biết." Tuyết Tiêu phân tích, "Hiện tại, điều duy nhất biết được, là gã cảm thấy hứng thú với chị của em, muốn bắt em về để khống chế chị."

Triệu Sinh có thể bắt Thịnh Viện đi đâu?

Tuyết Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư.

Mong rằng vẫn ở trong thành phố này.

"Gã đang tạo ra zombie mới." Lạc Thanh Phong nói, "Lợi dụng con người tạo ra zombie mới, hình dáng giống người nhưng lại không phải người, mỗi một con đều là loài biến dị."

"Mà hành động của gã lại được một nhóm người quy phục và phối hợp."

"Cũng có thể không phải quy phục gã, mà là bị gã dùng lực tinh thần khống chế, tẩy não." Tuyết Tiêu kéo tấm chăn trên người xuống xếp gọn lại, "Mục đích của chúng nó là chinh phục thế giới, biến những người sống còn sót lại hoá thành zombie, kẻ chạy việc cho Triệu Sinh hiện giờ chưa biến dị, là bởi vì gã vẫn chưa thành công, chờ chinh phục thế giới xong, đều trốn không thoát."

Lạc Thanh Phong nhìn cô một cái, "Sao em biết gã muốn chinh phục thế giới?"

Hỏi rất hay.

Sao em biết? Thì em đã xem qua kịch bản rồi ó.

Tuyết Tiêu ôm cái chăn đã xếp gọn nói: "Em thông minh mà."

Lạc Thanh Phong cong môi cười không tiếng động.

"Anh không cảm thấy thế?" Tuyết Tiêu giơ tay chỉ vào chính mình, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn.

Lạc Thanh Phong nói: "Thông minh."

"Có lệ, quá có lệ!"

"Em là người thông minh nhất anh đã từng gặp." Lạc Thanh Phong mở rộng câu.

Tuyết Tiêu vừa lòng híp mắt, khi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một cửa hàng thời trang trẻ em bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mở to mắt.

"A, a! Em nhớ ra rồi!" Tuyết Tiêu nói: "Thanh Âm!"

Lạc Thanh Phong: "Ai?"

"Con gái của chị em và Triệu Sinh! Gã lấy người sống để tạo ra zombie mới, cùng chị em sinh một đứa bé!" Tuyết Tiêu nói.

Lạc Thanh Phong: "Gã thích chị em?"

"Gã là vua zombie, chúng ta là người bình thường lý giải từ "thích" không giống gã." Tuyết Tiêu lắc lắc đầu, không tán đồng, "Vua zombie và con người sinh con thì có thể bình thường được không? Trước đó Triệu Sinh tạo zombie từ mạng nhện toàn là thông qua người sống chửa, hơn nữa toàn là đàn bà."

"Vì sao tất cả người chửa zombie người nhái toàn là nữ giới?"

Bởi vì bản thân nữ giới có khả năng sinh đẻ.

Triệu Sinh làm như vậy là đang muốn gì?

Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn Lạc Thanh Phong: "Thằng biến thái đó có phải dùng người kén tạo zombie trước, xong sau đó không hài lòng, lập tức bắt đầu dùng cách thức mang thai của con người?"

Sắc mặt Lạc Thanh Phong hơi căng, nói: "Có khả năng."

"Thật ra em cảm thấy rất có khả năng là như vậy." Tuyết Tiêu nói thầm, "Nhìn thế nào cũng không thấy gã có vẻ gì giống như thích chị em."

"Em tin anh thích em là được rồi." Lạc Thanh Phong nói.

Tuyết Tiêu nhìn lại hắn, không nhịn được cười, nói: "Em tin chứ, nhưng anh chỉ được thích một mình em thôi đó."

Lạc Thanh Phong: "Anh chỉ thích một mình em."

Tuyết Tiêu nói: "Em chết rồi cũng không được thích người khác."

"Sẽ không." Mắt Lạc Thanh Phong nhìn phía trước, thờ ơ nói, "Nếu em chết, anh sẽ báo thù cho em trước rồi đi tìm em."

Tuyết Tiêu cứng họng, nhớ tới nhiệm vụ của mình, ảo não nhíu mày.

"Sao lại nói mấy lời không may mắn đó chứ?" Cô giơ tay khua tay múa chân một chút, "Quay về vấn đề chính, Triệu Sinh và chị em, gã có thể đã lợi dụng chị mang thai sinh zombie con, sau đó bị chị phát hiện nên chị mới đào tẩu."

Lạc Thanh Phong nói: "Nếu trên người Thanh Âm không có đặc điểm của zombie, những người khác sẽ không phát hiện ra."

"Cho nên mới nói, nếu trên người Thanh Âm không có đặc điểm của zombie, vậy coi như Triệu Sinh, có phải đã thành công rồi không?" Tuyết Tiêu hồi tưởng lại lúc bị kéo vào trong người kén đã thấy ký ức liên quan đến Thịnh Viện, "Chị đưa theo Thanh Âm đào tẩu, bất hạnh gặp phải người của Bách Hằng, Thanh Âm bởi vậy mà chết, chị cũng điên luôn, nhưng Triệu Sinh muốn bắt chị về, bởi vì có được Thanh Âm thứ nhất, thì cũng có thể có được đứa thứ hai."

Nghĩ được như vậy, mới thấy Triệu Sinh quá biến thái. Đối với Thịnh Viện không phải tình yêu, chỉ xem chị là công cụ.

Thịnh Viện có lẽ cũng đã biết chân tướng, cho nên mới điên hoàn toàn.

"Nhưng đó chỉ là em đoán." Tuyết Tiêu bổ sung nói, "Em không nghĩ chị thảm vậy đâu, nhưng người như Triệu Sinh em nhìn thế nào cũng cảm thấy gã đáng ghét."

Lạc Thanh Phong quẹo vào khúc cua, đang muốn mở miệng, lại thoáng nhìn thấy phía trước có cái bóng chợt lóe qua.

Tuyết Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lạc Thanh Phong dẫm chân ga quẹo vào khúc cua, nhưng thấy mặt đất đã bị đông lại, lớp băng thật dày thậm chí đang gia tốc toàn lực đông cứng chiếc xe.

"Cái này lợi hại đó." Tuyết Tiêu nhìn lớp băng thật dày cảm thán thật lòng.

Lửa lớn thiêu đốt, giải cứu chiếc xe khỏi lớp băng, nhưng tiếp đó lại có vô số trụ băng dâng lên từ mặt đất, có ý đồ xỏ xuyên qua chiếc xe. Lạc Thanh Phong đánh nhanh tay lái, bảy nghiêng tám rẽ tránh trụ băng.

Tuyết Tiêu duỗi đầu, nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện có người dùng dị năng.

Một thiếu nữ mặc áo choàng dài màu hồng đang đứng trên ghế dài trong công viên nhìn bọn họ.

"Bên trái." Tuyết Tiêu nói.

Lạc Thanh Phong liếc mắt thấy, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng màu hồng, theo sau là tường băng vút lên cao. Trong mắt hắn hiện lên một nét châm biếm, không chút nào sợ hãi xông đi lên, rồng lửa phất lên tận trời rít gào nhằm vào tường băng, nháy mắt đánh nát vật chắn mở ra con đường.

Tuyết Tiêu nhìn về phía thiếu nữ mặc áo choàng, nghĩ thầm, nhìn qua thì không giống zombie lắm!

Lửa băng của hai người chạm vào nhau, đánh kịch liệt mười phần, chiếc xe chạy trên đường băng, rất nhiều lần bị trượt đi đều được Lạc Thanh Phong ổn định lại.

Tuyết Tiêu la oai oái: "Em chưa thắt đai an toàn đâu đó!"

Phiến băng không ngừng bay vụt đến và trụ băng thỉnh thoảng vút lên trên mặt đất, khiến Lạc Thanh Phong không thể không dừng xe lại, chỉ có thể tiếp tục tránh né đồng thời phản công trở lại.

Thiếu nữ mặc áo choàng bị rồng lửa rượt theo phải nhảy xuống ghế dài, lăn vào giữa mỏm băng, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị Lạc Thanh Phong lái xe tông trúng, cũng may kịp thời lợi dụng tường băng ngăn lại.

Thấy người ta ngã vào mỏm băng, Tuyết Tiêu phát hiện thiếu nữ này có vẻ hơi ngốc.

Chạy không nhanh, năng lực phản xạ không mạnh, lúc chạy vội trên băng còn bị vấp té, có một lần trốn rồng lửa bị trượt tới trước cửa xe của Tuyết Tiêu, cô chỉ cần duỗi tay ra là có thể bóp chặt cổ thiếu nữ.

Nhưng nhìn thấy nét mặt ngây ngô của thiếu nữ khiến Tuyết Tiêu sửng sốt, lỡ mất cơ hội tốt.

Hai bên đánh được một hồi, chợt nghe thấy đằng sau mỏm băng vọng tới giọng nam hô lên: "Đừng đánh! Người một nhà! Dừng tay!"

Tuyết Tiêu nhìn ra ngoài, nói: "Là Mai Nhất Xuyên."

Mai Nhất Xuyên thở hồng hộc chạy tới đây, vẫy tay với hai người, rồi hô lên với thiếu nữ: "Người một nhà! Sẽ không công kích nhóc, thật đó!"

Thiếu nữ mặc áo choàng nhìn cậu, buông tay ngưng triệu hồi tường băng, chạy tới chỗ Mai Nhất Xuyên.

Chạy được một nửa lại bởi vì quá trơn nên té.

Mai Nhất Xuyên: "......"

Cậu chạy nhanh tới nâng người dậy.

Lúc này Lạc Thanh Phong mới ngừng xe, hai người mở cửa đi xuống.

Tuyết Tiêu híp mắt nhìn hai người, "Thân thủ của bạn nhỏ không tồi."

Hai tay Lạc Thanh Phong đút túi, phong thái vừa lãnh vừa khốc.

Thiếu nữ mặc áo choàng được đỡ dậy, giơ tay vỗ vỗ vụn băng dính trên người.

"Hai ngươi không sao chứ? Nhóc không sao chứ?" Mai Nhất Xuyên hỏi xong Lạc Thanh Phong lại nhìn qua thiếu nữ mặc áo choàng, đưa cho thiếu nữ một bịch bánh que hạt mè, "Người một nhà, người anh em của anh, bạn gái của người anh em, cho nhóc này."

Thiếu nữ mặc áo choàng đón lấy bánh que hạt mè, bỏ đi.

Mai Nhất Xuyên giơ tay lau mồ hôi, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Lạc Thanh Phong và Tuyết Tiêu tức giận nói: "Hai cậu đã chạy đi đâu? Hại tớ lo lắng cả ngày! Thiếu chút nữa đã đáp ứng bọn Bành lão đại đi tìm Triệu Sinh cứu người!"

"Bành lão đại?" Tuyết Tiêu kinh ngạc hỏi, "Bọn Trần nhị ca ở đây?"

Mai Nhất Xuyên dẫn hai người đuổi kịp thiếu nữ mặc áo choàng phía trước, giải thích trên đường đi.

Sau khi tách ra, Mai Nhất Xuyên nhờ vào dị năng hệ băng bao mạnh của thiếu nữ hộ tống, tránh thoát zombie truy kích, tìm được đám người Tiếu lão đại.

Lúc muốn trở lại cứu Lạc Thanh Phong và Tuyết Tiêu, toà nhà lớn vừa sập, trong lúc nhất thời mọi người đành phải chạy đi tránh nạn.

Mai Nhất Xuyên gấp đến đỏ mắt, muốn đi vào tìm người, nhưng bị Tiếu lão đại ngăn lại.

Chờ đến hừng đông quay lại bãi phế tích, lại gặp mấy người Bành lão đại. Bành lão đại chật vật mười phần, còn bị thương. Gặp phải tên phản đồ này, Tiếu lão đại tất nhiên không thể cho sắc mặt tốt, đang muốn cho một súng bắn chết báo thù cho Địch lão đại, lại thấy đối phương khóc lóc quỳ xuống, xin cứu giúp con gái ông ta.

"Con gái ông ta là ai?" Tuyết Tiêu không nhớ lắm.

Mai Nhất Xuyên nói: "Bành Tú...... Đối với tình địch của mình có thể để tâm chút được không!"

"Con nhóc đó thì sao tính là tình địch được." Tuyết Tiêu nhíu mày.

Lạc Thanh Phong hỏi: "Không thấy Trần nhị ca?"

"Bọn họ ở trong thành phố bị zombie công kích, zombie người nhái bắt mất Bành Tú, Bành lão đại cũng bởi vậy đi lạc bọn Trần nhị ca." Mai Nhất Xuyên giải thích nói, "Mọi người đều biết chuyện mạng nhện với người kén, Bành lão đại rất để tâm đứa con gái này, cho dù ông ta phải chết, cũng muốn cứu người ra."

"Ông ta có biết người bị chộp đi đâu không?" Tuyết Tiêu thả tay, "Chúng ta cũng không biết Triệu Sinh chộp chị của tớ đi đâu."

Mai Nhất Xuyên hất hất cằm chỉ cửa gara đằng trước, nói: "Ông ta đúng thật là biết, Bành lão đại có dị năng hệ thổ, việc truy tìm tung tích rất lành nghề."

Tuyết Tiêu nhướng mày, zombie người nhái bắt Bành Tú, hơn phân nửa là mang về làm người kén. Nếu tìm được chỗ mạng nhện và người kén, có khả năng rất lớn cũng sẽ tìm được Thịnh Viện.

"Bọn tớ cho rằng hai cậu cũng bị Triệu Sinh bắt mất rồi, cho nên đang thương lượng cùng đi cứu người, mới vừa quyết định xong, tính đi ra ngoài tìm cô nhóc, liền phát hiện người đã chạy tới đó đánh nhau rồi." Mai Nhất Xuyên nói đến khúc này trừng mắt bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ mặc áo choàng.

Tuyết Tiêu nhìn hai người liếc mắt một cái, cười như không cười: "Cô nhóc này là ai?"

"Không biết, quen trên đường, là một người câm, có hỏi cũng không biết tên." Mai Nhất Xuyên buông tay.

Tuyết Tiêu: "Không có tên khó xưng hô lắm, thấy cô nhóc ngốc ngốc này mặc giống ông già Noel, vậy thì gọi là Tiểu Hồng đi."

Mai Nhất Xuyên: "......"

Cậu quả thật là thiên tài đặt tên.

______________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện