Hạ Phàm Thiến đi vào trong động, gần nửa giờ sau mới quay ra.
Gã đàn ông quấn khăn quàng cổ tiễn con bé đi một đoạn đường, thái độ giữa hai người thân mật, nghiễm nhiên là một đôi tình nhân mùi mẫn.
Tuyết Tiêu và Giang Nghị thật cẩn thận dõi theo, sau khi hai người tách ra, Hạ Phàm Thiến thừa dịp đêm tối lặng lẽ trở về căn cứ.
Cách giờ giao ban lúc 6 giờ còn một lúc.
Hai người đứng dưới tháp canh giáp mặt nhìn nhau, Giang Nghị cầm lấy kính viễn vọng nói: "Tôi nhìn lại thử."
Tuyết Tiêu đút hai tay vào trong túi, bật nhảy tại chỗ làm ấm người.
"Cô có thấy rõ tổng cộng có bao nhiêu người không?" Giang Nghị bỗng nhiên sâu kín đặt câu hỏi.
"Năm người." Tuyết Tiêu nói, "Nhưng nói không chừng bên trong còn có nhiều hơn."
Giang Nghị tiếp lời: "Nhưng chỉ có một gã là có cử chỉ thân mật với Hạ Phàm Thiến."
Tuyết Tiêu nhấc mắt nhìn lại, sắc mặt quỷ dị: "Bác sĩ Giang, anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Giang Nghị không thèm quay đầu, chậm rì rì nói: "Đừng nói cô không nghĩ tới."
Tuyết Tiêu cứng họng, cô giơ tay sờ sờ mũi, nói: "Nhóm người này không đơn giản đâu. Trên người mấy người đi ra sau toàn là vũ khí, còn kiểm tra cả xung quanh mới chịu, chứng tỏ rằng rất quen thuộc địa hình, ít nhất ở đó không phải chỉ một hai ngày."
"Không phải là người của Đằng Long, vậy thì có thể là ai?" Giang Nghị hỏi.
"Điều này thì phải hỏi Hạ Phàm Thiến, nhưng mà bọn họ lén lút trốn chui như thế, khẳng định không chỉ yêu đương vụng trộm đơn giản như vậy." Tuyết Tiêu xoay chuyển tròng mắt, bỗng nhiên nhớ ra.
Hạ Phàm Thiến là em gái của Trần nhị ca.
Giang Nghị hỏi: "Việc này, nói với Mai Nhất Xuyên thế nào?"
Tuyết Tiêu lắc lắc đầu rồi lui ra sau: "Giữa đàn ông các anh khẳng định nói chuyện với nhau tương đối hợp."
Giang Nghị quay đầu lại nhìn cô, "Ai gặp thì người đó có phần."
Tuyết Tiêu xoè tay, "Kéo búa bao?"
Giang Nghị gật đầu.
Sau đó anh thắng.
Tuyết Tiêu cắn răng: "Ba lần thắng hai!"
Giang Nghị do dự, cuối cùng đáp ứng.
Sau đó anh lại thắng.
-
Buổi sáng 6 giờ, đã đến giờ thay ca.
Hai người tới thay là cấp dưới của Tôn Lão Lục, một người nói với Tuyết Tiêu: "Địch lão đại gọi cô đi qua một chuyến."
Tuyết Tiêu hỏi: "Chuyện gì?"
"Làm sao bọn tôi biết được chứ." Đối phương nói xong thì không quan tâm cô nữa, tự giác leo lên tháp canh.
Giang Nghị ngáp ngủ nhìn cô, "Nếu không thì tôi đi với cô ha?"
Tuyết Tiêu lắc lắc đầu, lái xe đưa anh trở về, rồi đi qua nhà Địch lão đại.
Trong nhà chỉ có lầu một để đèn sáng, cửa chính mở toang, Tiêu Văn khoác áo khoác nhíu mày đứng chờ ở cửa.
Tuyết Tiêu bước chậm tới hỏi: "Vẫn chưa ngủ à?"
Tiêu Văn nhìn cô một cái, có hơi xấu hổ kéo khóe miệng cười: "A Hạo ngủ mơ thấy ác mộng nên tỉnh giấc, không ngủ lại được, tôi phải ở bên nó."
A Hạo là con trai của Địch lão đại, nhưng Tuyết Tiêu chưa gặp qua bao giờ.
Tuyết Tiêu hỏi: "Địch lão đại đâu?"
"...... Địch lão đại còn đang ngủ, anh ấy gần đây bận muốn đổ bệnh rồi, tôi không đành lòng đánh thức anh ấy." Tiêu Văn nói.
Tuyết Tiêu dừng lại ngay cửa, "Cho nên cô gọi tôi tới?"
"Nghe nói hôm nay cô đi tuần tra." Tiêu Văn nhẹ giọng hỏi, "Có quen không?"
"Cô gọi tôi tới để nói chuyện phiếm hả?" Tuyết Tiêu buồn bực nhìn chị ta, "Người trước đó nói rằng đợi tôi tới căn cứ rồi sẽ không còn sống vui vẻ gì còn không phải là cô à?"
Tiêu Văn bị cô nói mà tái mặt, vẻ mặt càng thêm xấu hổ.
Tuyết Tiêu đứng ở cửa không đi vào, hỏi:" Có chuyện gì không? Nếu chỉ nói chuyện phiếm thì tôi đi về trước đây."
Vừa dứt lời đã xoay người chuẩn bị rời đi, Tiêu Văn la lên: "Từ từ đã!"
Đồng thời nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng nói yếu ớt: "Là chị Thịnh đúng không?"
Tuyết Tiêu kinh ngạc quay đầu lại.
Một đứa bé trai gầy yếu đi ra từ trong căn phòng cạnh cầu thang, ước chừng năm sáu tuổi, khoác áo dày kịch chỉ lộ ra mỗi cái đầu, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua thì thấy suy yếu không được khỏe mạnh.
Tiêu Văn đi tới bên cạnh đứa bé trai, nhìn về phía Tuyết Tiêu nói: "Đứa nhỏ này rất thích Thanh Phong, sau khi mơ thấy ác mộng thì bị tỉnh giấc, vốn định tìm Thanh Phong tới chơi với nó, nhưng mà cậu ấy đã đi vào trong thành phố tuần tra, tôi đành phải tìm cô tới."
"A Hạo nghe nói Thanh Phong có bạn gái, cũng rất tò mò."
Tuyết Tiêu không ngờ được thì ra Lạc Thanh Phong phải sống gian nan như thế.
Còn phải bò dậy vào lúc nửa đêm dỗ con trai của lão đại vui vẻ.
Bé trai trốn đằng sau Tiêu Văn, nhút nhát sợ sệt nhìn cô.
Tuyết Tiêu cười một cái với nó, nói: "Chào em."
Cô cũng không am hiểu dỗ con nít đâu.
Đi theo A Hạo lên lầu vào phòng của nó, Tuyết Tiêu hỏi nó muốn chơi gì, A Hạo nghĩ nghĩ, lấy ra một bộ cờ tướng trong ngăn kéo.
"Dì Văn nói chị chơi cái này rất lợi hại." A Hạo ngồi trên ghế nhỏ, bày cờ tướng ra, tiếng nói chuyện vẫn có chút ngọng ngà ngọng ngịu, "Dì ấy không biết chơi, nhưng em muốn chơi cái này."
Tiêu Văn ở bên cạnh nói: "Tôi đi rót cho cô ly nước."
"Không cần đâu." Tuyết Tiêu nói: "Chị có thể học, chơi thứ này rất đơn giản."
Tiêu Văn nhíu mày.
Tuyết Tiêu nghiêng đầu nhìn chị ta, tươi cười ấm áp: "Không tính học hả?"
Tiêu Văn cắn răng trong lòng.
"Tôi đi lấy cho A Hạo ít đồ ăn vặt rồi quay lại học." Tiêu Văn nói xong, mở cửa đi ra ngoài.
Tuyết Tiêu như suy tư gì, quay đầu lại chơi cờ tướng với A Hạo.
Chơi với con nít thì còn có thể.
Bởi vì sức khỏe không tốt, hơn nữa được Địch lão đại cưng chiều, ngay cả khi ở mạt thế, cũng quá vô tư vô lự.
Thằng bé trời sinh bệnh tật ốm yếu, giống y như búp bê sứ dễ vỡ, ai cũng đối đãi với nó thật cẩn thận.
Tất cả mọi người đều biết, muốn lấy lòng Địch lão đại, có được ưu ái của đối phương, thì biện pháp hữu hiệu nhất chính là ra tay từ đứa nhỏ A Hạo này.
Tiêu Văn có thể đứng bên cạnh Địch lão đại, cũng là vì chị ta có được lòng yêu mến của A Hạo.
Tuyết Tiêu lâu lâu có nghe thấy những người khác bàn tán chuyện này, nhưng cô không để trong lòng.
Tiêu Văn cầm đồ ăn vặt quay lại, đứng bên cạnh yên lặng nhìn, lâu lâu sẽ tiếp lời đứa nhỏ. Có đôi khi trong phòng an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng chơi cờ.
Được hơn một tiếng, A Hạo thua suốt bởi Tuyết Tiêu, cuối cùng chơi đến mệt mỏi.
Bên ngoài đã là hừng đông.
Tuyết Tiêu thấy A Hạo ngủ rồi, liền đứng dậy tạm biệt.
Tiêu Văn nói: "Tôi tiễn cô xuống."
Tuyết Tiêu không nói chuyện, tùy ý Tiêu Văn đưa cô xuống dưới lầu.
Tiêu Văn đứng ở ven đường, nhìn theo Tuyết Tiêu lái xe rời đi, quấn chặt áo khoác trên người, mái tóc đen thật dài theo gió lớn bay phất qua mặt mày.
-
Tuyết Tiêu vật lộn cả đêm, có hơi oải, sau khi trở về liên ngã lên giường ngủ.
Lúc Thịnh Viện rời giường cử động thật cẩn thận, xuống dưới giường rồi kéo chăn qua cho Tuyết Tiêu, dém lại chăn cho cô ngủ trong ấm áp.
Trong lúc vô tình chị thấy chính mình trong gương trang điểm, Thịnh Viện chậm rãi đi đến, vươn tay che khuất đôi mắt trong gương, nhíu mày.
Thịnh Viện tìm một vòng trong phòng, cầm lấy một tấm chăn che gương lại.
Tuyết Tiêu ngủ một giấc tới tận năm sáu giờ chiều.
Không ai gọi cô dậy.
Mà cô cực kỳ hiếm khi nằm mơ.
Trong mơ, cô đặt mình vào trong hỗn độn trong buổi đêm tối, luôn có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình.
Cặp mắt đó cao cao tại thượng, tràn ngập lạnh nhạt và đánh giá, thậm chí còn có vài phần ác độc.
Cô không biết vì sao mình cứ đi về phía trước, cuối cùng phát hiện, cặp mắt đó hiện trong mắt cô.
Tuyết Tiêu bởi vậy bị doạ tỉnh.
Cô mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Khi còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cảnh báo chói tai.
Đó là tiếng cảnh báo khi bị zombie tập kích.
Tuyết Tiêu lập tức xốc chăn lên, quên luôn xỏ giày, đi chân trần xuống dưới lầu.
Không thấy chị và hai đứa em đâu cả.
Cũng không thấy Giang Nghị.
Tuyết Tiêu giơ tay cào cào tóc, trở về đeo giày vào.
Ngoài phòng truyền đến tiếng còi xe hơi, cấp dưới của Địch lão đại là A Lỗ đang đứng bên bậc thang gọi cô: "Cô Thịnh! Khu sau núi phát hiện có zombie người nhái tập kích, Địch lão đại gọi chúng ta cùng đi qua nhìn!"
Zombie người nhái?
Thật sự đuổi tới tận nơi này?
Tuyết Tiêu đi theo cậu ta lên xe, hỏi: "Cậu có thấy nhóm chị của tôi không?"
"Không, tôi mới từ khu sau núi trở về." A Lỗ khó xử sờ sờ quả đầu trọc của mình, "Trước đó có người hội báo phát hiện tung tích zombie, sau đó có một nhóm người đi ra ngoài điều tra, gặp phải zombie tập kích, một người chết một người bị thương. Sau khi trở về nói là zombie người nhái, lúc này mới bấm còi cảnh báo."
Tuyết Tiêu nhíu mày, bọn họ đi thuyền vừa đúng năm ngày mới đến căn cứ, trong lúc đó cô còn xuống nước mấy lần, cũng không gặp con zombie nào cả.
Zombie người nhái thật sự lợi hại đến thế, một đường theo tới căn cứ Đằng Long?
Chờ cô đến rồi mới phát hiện, đây là chỗ cô đi tuần tra tối hôm qua.
Đáy lòng Tuyết Tiêu bỗng nhiên dâng lên dự cảm điềm xấu.
Hầu hết các nhân vật chủ chốt của căn cứ đã ở đây. Mặt Địch lão đại âm trầm, Tuyết Tiêu mới vừa tới gần, liền nhận được không ít cái nhìn căm tức của mọi người.
Tôn Lão Lục mắng: "Tôi đã nói đừng có thu nhận con đàn bà điên đó, ông nhìn đi, chúng ta lại có một người anh em nữa chết rồi, nhìn qua một người khác coi, cánh tay bị chặt đứt chảy máu ròng ròng, không biết còn được bao nhiêu người có thể chống đỡ được!"
Địch lão đại liếc mắt lạnh nhìn lại, nói: "Lỗi của Zombie, vì sao cứ muốn trách tội lên người còn sống?"
Triệu lão đại của kho dược phẩm đang bận rộn vây quanh người bị đứt tay, nghe vậy bớt thời giờ hỏi: "Nhiều không?"
Địch lão đại nhìn về phía người còn sống trở về, đối phương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tay còn đang run, đáp đứt đoạn: "Nhiều, nhiều lắm! Tổng cộng bảy tám con, mai phục trên cây và trong bụi cỏ! Là loài biến dị, nhưng nhìn không giống bình thường......"
Tôn Lão Lục có vẻ rất phẫn nộ, "Đã tới tận trước cửa nhà bắt nạt, ông đây rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mở cửa, ông đây lập tức đi diệt chúng nó!"
Ông ta mới vừa đi không quá hai bước, lại quay đầu lại trừng Tuyết Tiêu nói: "Cô cũng phải đi!"
Tuyết Tiêu nhìn ông ta một cái, không nói chuyện.
Tôn Lão Lục cười lạnh hỏi: "Sao nào, không muốn? Bọn tôi vì bảo hộ bà chị điên của cô, đã chết nhiều anh em như thế, cô thì nghĩ quá hay, núp đằng sau hưởng phúc thôi?"
Không ít người đang nhìn Tuyết Tiêu với ánh mắt trách cứ.
Tuyết Tiêu nhìn về phía Địch lão đại nói: "Nhóm chị của tôi không thấy, phiền Địch lão đại gọi người đi tìm một chút."
Địch lão đại gật gật đầu, đang muốn mở miệng, liền thấy Tuyết Tiêu đi tới chỗ Tôn Lão Lục.
Triệu lão đại quay đầu lại, nhìn Tuyết Tiêu lên xe của Tôn Lão Lục, rời khỏi căn cứ.
Một vị bác sĩ khác lặng lẽ nói với ông ta: "Cảm giác không đúng lắm, trên người cậu ta không có một tí mùi của zombie, không phải nói đối diện chặt tay à, cho nên đáng lẽ phải thấy rõ mặt chứ?"
Triệu lão đại liếc mắt nhìn người đó, cười nói: "Khả năng mũi ông bị viêm rồi, bằng không vì sao tôi ngửi được, ông lại không ngửi được?"
Người bác sĩ sờ sờ mũi, buồn bực hỏi: "Phải không?"
"Cậu vẫn nên về uống thuốc viêm mũi đi." Triệu lão đại giơ tay vỗ vỗ bả vai của người đó, rồi lướt qua người đó rời đi.
Ánh mắt xẹt qua Trần nhị ca cách đó không xa.
Tầm mắt hai người giao nhau, sau đó từng người rời đi.
-
Bên ngoài căn cứ mở được không ít con đường, đa phần là do người của căn cứ Đằng Long khai quật, không trát xi măng, để y nguyên đường đất đá, chỉ cần không mưa, con đường duy trì khô mát không hề có chút loạn xạ.
Tuyết Tiêu ngồi trong xe quan sát bên ngoài, Tôn Lão Lục ngồi ở ghế phụ, dọc theo đường đi đều nói chuyện âm dương quái khí.
Cô cũng không quan tâm, biết đối phương ác ý, nhưng cấp thấp quá mức, thật sự khó có thể phản ứng.
Đã không còn nhìn thấy bất cứ hình ảnh gì của căn cứ nữa, đầu xe bỗng nhiên thay đổi rời khỏi đường đi, quẹo vào trong rừng.
Tuyết Tiêu nhướng mày, nghe người lái xe nói: "Ngay phía trước rồi!"
Xe mới vừa quẹo vào đi không bao lâu, Tuyết Tiêu liền bắt gặp Thịnh Viện, Hồng Phát và Lục Mao đang chạy như điên về con đường bên này, sau đó là bảy tám bóng dáng linh hoạt, tốc độ chạy rất nhanh giống y zombie thường thấy.
Nhưng không phải là zombie người nhái.
Hồng Phát và Lục Mao thật sự lấy hết sức bình sinh để chạy, xui cái là bị zombie dí theo không tha, thể lực và tốc độ có vẻ như so với hai người còn tốt hơn, có một lần thiếu chút nữa bị bọn đó duỗi tay ngoắc lấy quần áo lôi lại.
Càng miễn bàn cậu còn phải cõng Thịnh Viện.
Lục Mao thấy nơi xa xuất hiện một chiếc xe, dùng sức phất tay la gọi cứu mạng.
Tuyết Tiêu không kịp suy nghĩ vì sao ba người bọn họ lại ở đây, lập tức hô: "Dừng xe!"
Tôn Lão Lục lại nói: "Lái trở về!"
Vì thế chiếc xe quay đầu, trở về con đường cũ.
"Ông làm gì vậy!" Tuyết Tiêu cả giận.
Tôn Lão Lục cười lạnh nói: "Không tới lượt mày ra lệnh ở đây! Bọn họ vừa vặn ở bên ngoài, không phải không nhìn thấy zombie người nhái đấy thôi? Lãng phí đạn với lũ zombie bình thường làm gì, cứ để cho bọn họ chạy đi, chờ zombie người nhái đuổi tới thì đi ra ngoài cũng không muộn!"
Đã sắp bị đuổi kịp, còn để cho bọn họ chạy?
Tuyết Tiêu vốn không tính làm trò vô bổ với Tôn Lão Lục, đang định trực tiếp mở cửa xe, những người khác vừa thấy cô hành động lập tức đồng loạt lấy súng ra chỉ vào cô.
Tôn Lão Lục ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn qua, "Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn đi, bằng không......"
Lời còn chưa nói xong, Tuyết Tiêu đã ra tay.
Cô cúi thấp người tránh đi nòng súng gần nhất, duỗi một chân đá người bên cạnh, khi người đó thống khổ khom lưng thì bẻ súng trong tay của một người khác chỉ về hướng Tôn Lão Lục, phát ra một tiếng "rắc".
Tôn Lão Lục cuống quít tránh đi, tức muốn hộc máu nói: "Nổ súng phế con nhỏ này cho ông coi!"
Nhưng ba người khác ngồi đằng sau đã bị Tuyết Tiêu vặn tay thành một đống, nổ súng lung tung ngược lại sẽ làm bản thân bị thương.
Tôn Lão Lục lấy súng ra đang muốn giết cho bằng được, thì bị Tuyết Tiêu cho nghênh diện một nòng súng khác.
Cô lấy súng dí vào đầu tài xế nói: "Dừng xe!"
Tài xế sợ tới mức tay run run, xe chếch đi làm Tuyết Tiêu không ổn định được người nên nghiêng qua, Tôn Lão Lục bên mắng bên nổ súng, Tuyết Tiêu tránh thoát một phát súng bắn trúng vào tay tài xế.
Đối phương la thảm thiết một tiếng, bắt buộc ngừng lại.
Ngay khi tiếng Tôn Lão Lục chửi rủa và tiếng súng vang lên cũng là lúc Tuyết Tiêu vừa đá văng cửa xe, cô vọt ra rồi chạy lại chỗ nhóm ba người Hồng Phát ở đằng sau.
"Đi xuống!" Tôn Lão Lục phát giận đá tài xế, nhào qua ghế lái, khi ông ta đang muốn tự mình lái, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy có sấm chớp lập loè.
Một người có dáng người cao lớn đứng ở ven đường, sắc mặt dữ tợn, trong tay thu một quả bóng điện phát sáng, ánh sáng gây chói mắt, lúc lập loè mới có thể nhìn trộm phần lớn khuôn mặt của đối phương.
Cái cổ đen thui nổi rõ mạch máu và miệng đầy răng nanh.
Tôn Lão Lục ngây ra.
Ông ta không nghĩ tới vào lúc này lại gặp phải một con Dị Khôi.
Quả bóng điện loáng thoáng phát ra tiếng nổ đùng đùng, khiến màng tai người nghe phát đau. Dị Khôi hất tay về phía này, Tôn Lão Lục cả kinh giật mình, lập tức khởi động xe quay đầu.
Gã đàn ông quấn khăn quàng cổ tiễn con bé đi một đoạn đường, thái độ giữa hai người thân mật, nghiễm nhiên là một đôi tình nhân mùi mẫn.
Tuyết Tiêu và Giang Nghị thật cẩn thận dõi theo, sau khi hai người tách ra, Hạ Phàm Thiến thừa dịp đêm tối lặng lẽ trở về căn cứ.
Cách giờ giao ban lúc 6 giờ còn một lúc.
Hai người đứng dưới tháp canh giáp mặt nhìn nhau, Giang Nghị cầm lấy kính viễn vọng nói: "Tôi nhìn lại thử."
Tuyết Tiêu đút hai tay vào trong túi, bật nhảy tại chỗ làm ấm người.
"Cô có thấy rõ tổng cộng có bao nhiêu người không?" Giang Nghị bỗng nhiên sâu kín đặt câu hỏi.
"Năm người." Tuyết Tiêu nói, "Nhưng nói không chừng bên trong còn có nhiều hơn."
Giang Nghị tiếp lời: "Nhưng chỉ có một gã là có cử chỉ thân mật với Hạ Phàm Thiến."
Tuyết Tiêu nhấc mắt nhìn lại, sắc mặt quỷ dị: "Bác sĩ Giang, anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Giang Nghị không thèm quay đầu, chậm rì rì nói: "Đừng nói cô không nghĩ tới."
Tuyết Tiêu cứng họng, cô giơ tay sờ sờ mũi, nói: "Nhóm người này không đơn giản đâu. Trên người mấy người đi ra sau toàn là vũ khí, còn kiểm tra cả xung quanh mới chịu, chứng tỏ rằng rất quen thuộc địa hình, ít nhất ở đó không phải chỉ một hai ngày."
"Không phải là người của Đằng Long, vậy thì có thể là ai?" Giang Nghị hỏi.
"Điều này thì phải hỏi Hạ Phàm Thiến, nhưng mà bọn họ lén lút trốn chui như thế, khẳng định không chỉ yêu đương vụng trộm đơn giản như vậy." Tuyết Tiêu xoay chuyển tròng mắt, bỗng nhiên nhớ ra.
Hạ Phàm Thiến là em gái của Trần nhị ca.
Giang Nghị hỏi: "Việc này, nói với Mai Nhất Xuyên thế nào?"
Tuyết Tiêu lắc lắc đầu rồi lui ra sau: "Giữa đàn ông các anh khẳng định nói chuyện với nhau tương đối hợp."
Giang Nghị quay đầu lại nhìn cô, "Ai gặp thì người đó có phần."
Tuyết Tiêu xoè tay, "Kéo búa bao?"
Giang Nghị gật đầu.
Sau đó anh thắng.
Tuyết Tiêu cắn răng: "Ba lần thắng hai!"
Giang Nghị do dự, cuối cùng đáp ứng.
Sau đó anh lại thắng.
-
Buổi sáng 6 giờ, đã đến giờ thay ca.
Hai người tới thay là cấp dưới của Tôn Lão Lục, một người nói với Tuyết Tiêu: "Địch lão đại gọi cô đi qua một chuyến."
Tuyết Tiêu hỏi: "Chuyện gì?"
"Làm sao bọn tôi biết được chứ." Đối phương nói xong thì không quan tâm cô nữa, tự giác leo lên tháp canh.
Giang Nghị ngáp ngủ nhìn cô, "Nếu không thì tôi đi với cô ha?"
Tuyết Tiêu lắc lắc đầu, lái xe đưa anh trở về, rồi đi qua nhà Địch lão đại.
Trong nhà chỉ có lầu một để đèn sáng, cửa chính mở toang, Tiêu Văn khoác áo khoác nhíu mày đứng chờ ở cửa.
Tuyết Tiêu bước chậm tới hỏi: "Vẫn chưa ngủ à?"
Tiêu Văn nhìn cô một cái, có hơi xấu hổ kéo khóe miệng cười: "A Hạo ngủ mơ thấy ác mộng nên tỉnh giấc, không ngủ lại được, tôi phải ở bên nó."
A Hạo là con trai của Địch lão đại, nhưng Tuyết Tiêu chưa gặp qua bao giờ.
Tuyết Tiêu hỏi: "Địch lão đại đâu?"
"...... Địch lão đại còn đang ngủ, anh ấy gần đây bận muốn đổ bệnh rồi, tôi không đành lòng đánh thức anh ấy." Tiêu Văn nói.
Tuyết Tiêu dừng lại ngay cửa, "Cho nên cô gọi tôi tới?"
"Nghe nói hôm nay cô đi tuần tra." Tiêu Văn nhẹ giọng hỏi, "Có quen không?"
"Cô gọi tôi tới để nói chuyện phiếm hả?" Tuyết Tiêu buồn bực nhìn chị ta, "Người trước đó nói rằng đợi tôi tới căn cứ rồi sẽ không còn sống vui vẻ gì còn không phải là cô à?"
Tiêu Văn bị cô nói mà tái mặt, vẻ mặt càng thêm xấu hổ.
Tuyết Tiêu đứng ở cửa không đi vào, hỏi:" Có chuyện gì không? Nếu chỉ nói chuyện phiếm thì tôi đi về trước đây."
Vừa dứt lời đã xoay người chuẩn bị rời đi, Tiêu Văn la lên: "Từ từ đã!"
Đồng thời nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng nói yếu ớt: "Là chị Thịnh đúng không?"
Tuyết Tiêu kinh ngạc quay đầu lại.
Một đứa bé trai gầy yếu đi ra từ trong căn phòng cạnh cầu thang, ước chừng năm sáu tuổi, khoác áo dày kịch chỉ lộ ra mỗi cái đầu, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua thì thấy suy yếu không được khỏe mạnh.
Tiêu Văn đi tới bên cạnh đứa bé trai, nhìn về phía Tuyết Tiêu nói: "Đứa nhỏ này rất thích Thanh Phong, sau khi mơ thấy ác mộng thì bị tỉnh giấc, vốn định tìm Thanh Phong tới chơi với nó, nhưng mà cậu ấy đã đi vào trong thành phố tuần tra, tôi đành phải tìm cô tới."
"A Hạo nghe nói Thanh Phong có bạn gái, cũng rất tò mò."
Tuyết Tiêu không ngờ được thì ra Lạc Thanh Phong phải sống gian nan như thế.
Còn phải bò dậy vào lúc nửa đêm dỗ con trai của lão đại vui vẻ.
Bé trai trốn đằng sau Tiêu Văn, nhút nhát sợ sệt nhìn cô.
Tuyết Tiêu cười một cái với nó, nói: "Chào em."
Cô cũng không am hiểu dỗ con nít đâu.
Đi theo A Hạo lên lầu vào phòng của nó, Tuyết Tiêu hỏi nó muốn chơi gì, A Hạo nghĩ nghĩ, lấy ra một bộ cờ tướng trong ngăn kéo.
"Dì Văn nói chị chơi cái này rất lợi hại." A Hạo ngồi trên ghế nhỏ, bày cờ tướng ra, tiếng nói chuyện vẫn có chút ngọng ngà ngọng ngịu, "Dì ấy không biết chơi, nhưng em muốn chơi cái này."
Tiêu Văn ở bên cạnh nói: "Tôi đi rót cho cô ly nước."
"Không cần đâu." Tuyết Tiêu nói: "Chị có thể học, chơi thứ này rất đơn giản."
Tiêu Văn nhíu mày.
Tuyết Tiêu nghiêng đầu nhìn chị ta, tươi cười ấm áp: "Không tính học hả?"
Tiêu Văn cắn răng trong lòng.
"Tôi đi lấy cho A Hạo ít đồ ăn vặt rồi quay lại học." Tiêu Văn nói xong, mở cửa đi ra ngoài.
Tuyết Tiêu như suy tư gì, quay đầu lại chơi cờ tướng với A Hạo.
Chơi với con nít thì còn có thể.
Bởi vì sức khỏe không tốt, hơn nữa được Địch lão đại cưng chiều, ngay cả khi ở mạt thế, cũng quá vô tư vô lự.
Thằng bé trời sinh bệnh tật ốm yếu, giống y như búp bê sứ dễ vỡ, ai cũng đối đãi với nó thật cẩn thận.
Tất cả mọi người đều biết, muốn lấy lòng Địch lão đại, có được ưu ái của đối phương, thì biện pháp hữu hiệu nhất chính là ra tay từ đứa nhỏ A Hạo này.
Tiêu Văn có thể đứng bên cạnh Địch lão đại, cũng là vì chị ta có được lòng yêu mến của A Hạo.
Tuyết Tiêu lâu lâu có nghe thấy những người khác bàn tán chuyện này, nhưng cô không để trong lòng.
Tiêu Văn cầm đồ ăn vặt quay lại, đứng bên cạnh yên lặng nhìn, lâu lâu sẽ tiếp lời đứa nhỏ. Có đôi khi trong phòng an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng chơi cờ.
Được hơn một tiếng, A Hạo thua suốt bởi Tuyết Tiêu, cuối cùng chơi đến mệt mỏi.
Bên ngoài đã là hừng đông.
Tuyết Tiêu thấy A Hạo ngủ rồi, liền đứng dậy tạm biệt.
Tiêu Văn nói: "Tôi tiễn cô xuống."
Tuyết Tiêu không nói chuyện, tùy ý Tiêu Văn đưa cô xuống dưới lầu.
Tiêu Văn đứng ở ven đường, nhìn theo Tuyết Tiêu lái xe rời đi, quấn chặt áo khoác trên người, mái tóc đen thật dài theo gió lớn bay phất qua mặt mày.
-
Tuyết Tiêu vật lộn cả đêm, có hơi oải, sau khi trở về liên ngã lên giường ngủ.
Lúc Thịnh Viện rời giường cử động thật cẩn thận, xuống dưới giường rồi kéo chăn qua cho Tuyết Tiêu, dém lại chăn cho cô ngủ trong ấm áp.
Trong lúc vô tình chị thấy chính mình trong gương trang điểm, Thịnh Viện chậm rãi đi đến, vươn tay che khuất đôi mắt trong gương, nhíu mày.
Thịnh Viện tìm một vòng trong phòng, cầm lấy một tấm chăn che gương lại.
Tuyết Tiêu ngủ một giấc tới tận năm sáu giờ chiều.
Không ai gọi cô dậy.
Mà cô cực kỳ hiếm khi nằm mơ.
Trong mơ, cô đặt mình vào trong hỗn độn trong buổi đêm tối, luôn có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình.
Cặp mắt đó cao cao tại thượng, tràn ngập lạnh nhạt và đánh giá, thậm chí còn có vài phần ác độc.
Cô không biết vì sao mình cứ đi về phía trước, cuối cùng phát hiện, cặp mắt đó hiện trong mắt cô.
Tuyết Tiêu bởi vậy bị doạ tỉnh.
Cô mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Khi còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cảnh báo chói tai.
Đó là tiếng cảnh báo khi bị zombie tập kích.
Tuyết Tiêu lập tức xốc chăn lên, quên luôn xỏ giày, đi chân trần xuống dưới lầu.
Không thấy chị và hai đứa em đâu cả.
Cũng không thấy Giang Nghị.
Tuyết Tiêu giơ tay cào cào tóc, trở về đeo giày vào.
Ngoài phòng truyền đến tiếng còi xe hơi, cấp dưới của Địch lão đại là A Lỗ đang đứng bên bậc thang gọi cô: "Cô Thịnh! Khu sau núi phát hiện có zombie người nhái tập kích, Địch lão đại gọi chúng ta cùng đi qua nhìn!"
Zombie người nhái?
Thật sự đuổi tới tận nơi này?
Tuyết Tiêu đi theo cậu ta lên xe, hỏi: "Cậu có thấy nhóm chị của tôi không?"
"Không, tôi mới từ khu sau núi trở về." A Lỗ khó xử sờ sờ quả đầu trọc của mình, "Trước đó có người hội báo phát hiện tung tích zombie, sau đó có một nhóm người đi ra ngoài điều tra, gặp phải zombie tập kích, một người chết một người bị thương. Sau khi trở về nói là zombie người nhái, lúc này mới bấm còi cảnh báo."
Tuyết Tiêu nhíu mày, bọn họ đi thuyền vừa đúng năm ngày mới đến căn cứ, trong lúc đó cô còn xuống nước mấy lần, cũng không gặp con zombie nào cả.
Zombie người nhái thật sự lợi hại đến thế, một đường theo tới căn cứ Đằng Long?
Chờ cô đến rồi mới phát hiện, đây là chỗ cô đi tuần tra tối hôm qua.
Đáy lòng Tuyết Tiêu bỗng nhiên dâng lên dự cảm điềm xấu.
Hầu hết các nhân vật chủ chốt của căn cứ đã ở đây. Mặt Địch lão đại âm trầm, Tuyết Tiêu mới vừa tới gần, liền nhận được không ít cái nhìn căm tức của mọi người.
Tôn Lão Lục mắng: "Tôi đã nói đừng có thu nhận con đàn bà điên đó, ông nhìn đi, chúng ta lại có một người anh em nữa chết rồi, nhìn qua một người khác coi, cánh tay bị chặt đứt chảy máu ròng ròng, không biết còn được bao nhiêu người có thể chống đỡ được!"
Địch lão đại liếc mắt lạnh nhìn lại, nói: "Lỗi của Zombie, vì sao cứ muốn trách tội lên người còn sống?"
Triệu lão đại của kho dược phẩm đang bận rộn vây quanh người bị đứt tay, nghe vậy bớt thời giờ hỏi: "Nhiều không?"
Địch lão đại nhìn về phía người còn sống trở về, đối phương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tay còn đang run, đáp đứt đoạn: "Nhiều, nhiều lắm! Tổng cộng bảy tám con, mai phục trên cây và trong bụi cỏ! Là loài biến dị, nhưng nhìn không giống bình thường......"
Tôn Lão Lục có vẻ rất phẫn nộ, "Đã tới tận trước cửa nhà bắt nạt, ông đây rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mở cửa, ông đây lập tức đi diệt chúng nó!"
Ông ta mới vừa đi không quá hai bước, lại quay đầu lại trừng Tuyết Tiêu nói: "Cô cũng phải đi!"
Tuyết Tiêu nhìn ông ta một cái, không nói chuyện.
Tôn Lão Lục cười lạnh hỏi: "Sao nào, không muốn? Bọn tôi vì bảo hộ bà chị điên của cô, đã chết nhiều anh em như thế, cô thì nghĩ quá hay, núp đằng sau hưởng phúc thôi?"
Không ít người đang nhìn Tuyết Tiêu với ánh mắt trách cứ.
Tuyết Tiêu nhìn về phía Địch lão đại nói: "Nhóm chị của tôi không thấy, phiền Địch lão đại gọi người đi tìm một chút."
Địch lão đại gật gật đầu, đang muốn mở miệng, liền thấy Tuyết Tiêu đi tới chỗ Tôn Lão Lục.
Triệu lão đại quay đầu lại, nhìn Tuyết Tiêu lên xe của Tôn Lão Lục, rời khỏi căn cứ.
Một vị bác sĩ khác lặng lẽ nói với ông ta: "Cảm giác không đúng lắm, trên người cậu ta không có một tí mùi của zombie, không phải nói đối diện chặt tay à, cho nên đáng lẽ phải thấy rõ mặt chứ?"
Triệu lão đại liếc mắt nhìn người đó, cười nói: "Khả năng mũi ông bị viêm rồi, bằng không vì sao tôi ngửi được, ông lại không ngửi được?"
Người bác sĩ sờ sờ mũi, buồn bực hỏi: "Phải không?"
"Cậu vẫn nên về uống thuốc viêm mũi đi." Triệu lão đại giơ tay vỗ vỗ bả vai của người đó, rồi lướt qua người đó rời đi.
Ánh mắt xẹt qua Trần nhị ca cách đó không xa.
Tầm mắt hai người giao nhau, sau đó từng người rời đi.
-
Bên ngoài căn cứ mở được không ít con đường, đa phần là do người của căn cứ Đằng Long khai quật, không trát xi măng, để y nguyên đường đất đá, chỉ cần không mưa, con đường duy trì khô mát không hề có chút loạn xạ.
Tuyết Tiêu ngồi trong xe quan sát bên ngoài, Tôn Lão Lục ngồi ở ghế phụ, dọc theo đường đi đều nói chuyện âm dương quái khí.
Cô cũng không quan tâm, biết đối phương ác ý, nhưng cấp thấp quá mức, thật sự khó có thể phản ứng.
Đã không còn nhìn thấy bất cứ hình ảnh gì của căn cứ nữa, đầu xe bỗng nhiên thay đổi rời khỏi đường đi, quẹo vào trong rừng.
Tuyết Tiêu nhướng mày, nghe người lái xe nói: "Ngay phía trước rồi!"
Xe mới vừa quẹo vào đi không bao lâu, Tuyết Tiêu liền bắt gặp Thịnh Viện, Hồng Phát và Lục Mao đang chạy như điên về con đường bên này, sau đó là bảy tám bóng dáng linh hoạt, tốc độ chạy rất nhanh giống y zombie thường thấy.
Nhưng không phải là zombie người nhái.
Hồng Phát và Lục Mao thật sự lấy hết sức bình sinh để chạy, xui cái là bị zombie dí theo không tha, thể lực và tốc độ có vẻ như so với hai người còn tốt hơn, có một lần thiếu chút nữa bị bọn đó duỗi tay ngoắc lấy quần áo lôi lại.
Càng miễn bàn cậu còn phải cõng Thịnh Viện.
Lục Mao thấy nơi xa xuất hiện một chiếc xe, dùng sức phất tay la gọi cứu mạng.
Tuyết Tiêu không kịp suy nghĩ vì sao ba người bọn họ lại ở đây, lập tức hô: "Dừng xe!"
Tôn Lão Lục lại nói: "Lái trở về!"
Vì thế chiếc xe quay đầu, trở về con đường cũ.
"Ông làm gì vậy!" Tuyết Tiêu cả giận.
Tôn Lão Lục cười lạnh nói: "Không tới lượt mày ra lệnh ở đây! Bọn họ vừa vặn ở bên ngoài, không phải không nhìn thấy zombie người nhái đấy thôi? Lãng phí đạn với lũ zombie bình thường làm gì, cứ để cho bọn họ chạy đi, chờ zombie người nhái đuổi tới thì đi ra ngoài cũng không muộn!"
Đã sắp bị đuổi kịp, còn để cho bọn họ chạy?
Tuyết Tiêu vốn không tính làm trò vô bổ với Tôn Lão Lục, đang định trực tiếp mở cửa xe, những người khác vừa thấy cô hành động lập tức đồng loạt lấy súng ra chỉ vào cô.
Tôn Lão Lục ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn qua, "Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn đi, bằng không......"
Lời còn chưa nói xong, Tuyết Tiêu đã ra tay.
Cô cúi thấp người tránh đi nòng súng gần nhất, duỗi một chân đá người bên cạnh, khi người đó thống khổ khom lưng thì bẻ súng trong tay của một người khác chỉ về hướng Tôn Lão Lục, phát ra một tiếng "rắc".
Tôn Lão Lục cuống quít tránh đi, tức muốn hộc máu nói: "Nổ súng phế con nhỏ này cho ông coi!"
Nhưng ba người khác ngồi đằng sau đã bị Tuyết Tiêu vặn tay thành một đống, nổ súng lung tung ngược lại sẽ làm bản thân bị thương.
Tôn Lão Lục lấy súng ra đang muốn giết cho bằng được, thì bị Tuyết Tiêu cho nghênh diện một nòng súng khác.
Cô lấy súng dí vào đầu tài xế nói: "Dừng xe!"
Tài xế sợ tới mức tay run run, xe chếch đi làm Tuyết Tiêu không ổn định được người nên nghiêng qua, Tôn Lão Lục bên mắng bên nổ súng, Tuyết Tiêu tránh thoát một phát súng bắn trúng vào tay tài xế.
Đối phương la thảm thiết một tiếng, bắt buộc ngừng lại.
Ngay khi tiếng Tôn Lão Lục chửi rủa và tiếng súng vang lên cũng là lúc Tuyết Tiêu vừa đá văng cửa xe, cô vọt ra rồi chạy lại chỗ nhóm ba người Hồng Phát ở đằng sau.
"Đi xuống!" Tôn Lão Lục phát giận đá tài xế, nhào qua ghế lái, khi ông ta đang muốn tự mình lái, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy có sấm chớp lập loè.
Một người có dáng người cao lớn đứng ở ven đường, sắc mặt dữ tợn, trong tay thu một quả bóng điện phát sáng, ánh sáng gây chói mắt, lúc lập loè mới có thể nhìn trộm phần lớn khuôn mặt của đối phương.
Cái cổ đen thui nổi rõ mạch máu và miệng đầy răng nanh.
Tôn Lão Lục ngây ra.
Ông ta không nghĩ tới vào lúc này lại gặp phải một con Dị Khôi.
Quả bóng điện loáng thoáng phát ra tiếng nổ đùng đùng, khiến màng tai người nghe phát đau. Dị Khôi hất tay về phía này, Tôn Lão Lục cả kinh giật mình, lập tức khởi động xe quay đầu.
Danh sách chương