Mai Nhất Xuyên nể tình dời đề tài, bàn chuyện căn cứ với Lạc Thanh Phong.
Tuyết Tiêu đong đưa gần đó đánh giá, vừa nhấc mắt liền bắt gặp cậu thanh niên ở trên võ đài quyền anh.
Sở hữu một gương mặt sạch sẽ, mắt hai mí, ánh mắt rất có sức sống, đang tò mò nhìn cô.
Tuyết Tiêu mỉm cười nói: "Chào cậu."
Đậu Dương giơ tay kính một lễ, chất giọng kiên định: "Chào chị dâu!"
Tuyết Tiêu cứng họng.
Đậu Dương cười ha ha với cô, đè thấp giọng nói: "Chị dâu yên tâm, lúc nãy anh đã đuổi Bành Tú đi rồi."
"Thật vậy chăng?" Tuyết Tiêu cũng đè thấp giọng trò chuyện, "Anh ấy đuổi thế nào?"
Đậu Dương giơ tay sờ sờ đầu, đáp lại có vài phần bất đắc dĩ, "Thì ở ngay cửa, anh nói ba từ ——"
"Không cho vào."
Tuyết Tiêu không nhịn xuống được, phụt cười ra tiếng.
Đậu Dương vì muốn trốn luyện tập đánh đấm tiếp với Lạc Thanh Phong, chủ động đề nghị đưa Tuyết Tiêu ra ngoài đi dạo xem căn cứ, trước khi đi phất tay với Lạc Thanh Phong nói: "Anh! Anh cứ luyện với bác sĩ Giang trước đi, em đưa chị dâu đi dạo căn cứ!"
Lạc Thanh Phong quay ra nhìn Tuyết Tiêu, phát hiện người đã ra tới cửa.
"Nói một câu gọi một tiếng chị dâu trôi chảy quá ha." Mai Nhất Xuyên trêu ghẹo nói.
Lạc Thanh Phong nói với Đậu Dương: "Đừng gọi bậy."
Đậu Dương vô tội nhìn trở về: "Đây không phải bạn gái của anh hở? Mọi người đã biết hết rồi."
Không thể phủ nhận nói không phải bạn gái.
Vì thế Lạc Thanh Phong nói: "Đừng gọi tôi là anh."
Đậu Dương nói: "Bạn trai của chị dâu không phải gọi là anh à?"
Lạc Thanh Phong không thể nhịn được nữa: "Cút."
-
Đậu Dương lái xe chở Tuyết Tiêu dạo quanh trong phạm vi căn cứ.
Người này có vẻ rất thân thiện, hay cười nói hài hước, nhìn qua thì chắc chạc tuổi Lạc Thanh Phong, nhưng lại nói nhiều thiệt nhiều so với một người như Lạc Thanh Phong.
Tuyết Tiêu hỏi cậu vì sao gọi Lạc Thanh Phong là anh, Đậu Dương nói: "Bởi vì đã cứu em từ trong tay zombie, còn không chỉ một lần."
Lạc Thanh Phong thiện lương thật đúng là một đường cứu người thu hoạch được vô số cậu em đắm say.
"Ba năm trước, lúc em vào thành phố tính tìm chút vật tư, gặp được anh ấy chỉ có một mình, thấy anh có vũ khí và đồ ăn, lập tức dồn chú ý lên người anh ấy."
Đậu Dương cười ha ha, nói đến đoạn này còn có chút kiêu ngạo: "Em quả thật đã thành công, lừa lấy được đồ liền ném anh ấy lại một mình rồi bỏ đi."
"Kết quả vận khí của em không tốt, rơi vào trong ổ zombie."
Tuyết Tiêu nghiêng đầu nhìn qua, "Anh ấy cứu cậu ra đúng không?"
Đậu Dương gật gật đầu, thổn thức nói: "Thật luôn, chị dâu không biết đâu, cảnh tượng lúc ấy, bây giờ em nhớ lại vẫn còn sợ, cho rằng mình đã phải nói từ biệt với thế giới mỹ lệ này."
"Nhưng anh như kiểu không muốn sống, bất chấp bị zombie cắn mạo hiểm nhảy xuống cứu em."
Đậu Dương cười đến đặc biệt sáng lạn lại còn ấm áp, nghiễm nhiên là nét mặt đứa em bị Lạc Thanh Phong thu phục đến mê mệt: "Trong nháy mắt đó, quả thực người em thấy là thiên thần hạ phàm!"
"Em gần như bị dọa khóc, sau khi được cứu ra liền ngoan ngoãn trả lại tất cả đồ cho anh, còn xin lỗi anh ấy."
"Kết quả anh nói những món đồ khác có thể cho em, nhưng chỉ có một thứ không được."
"Là cái gì?" Tuyết Tiêu có chút tò mò.
Đậu Dương chu chu môi, nói: "Điện thoại."
"Điện thoại có ích lợi gì?" Tuyết Tiêu buồn bực.
"Vô dụng, lúc ấy dù có sóng hay không, cũng không thể gọi điện, màn hình đã bị nứt vài đường." Đậu Dương nói, nhìn cô một cái, đứng đắn nói, "Nhưng điện thoại có hình của chị dâu á!"
Tuyết Tiêu ngây ngẩn cả người.
Sự nhiệt tình và thân thiện của Đậu Dương với cô, không đơn giản chỉ là vì cô là bạn gái của Lạc Thanh Phong, mà từ rất lâu trước đó đã gặp qua cô, biết sự tồn tại của cô.
Cũng biết đã từng có người vì hình của cô, không màng sống chết nhảy vào trong bầy zombie.
Khi đó Lạc Thanh Phong mới vừa tách khỏi Mai Nhất Xuyên không lâu, lưu lạc một mình.
Sau khi cứu Đậu Dương về, hai người đều bị thương, tránh ở một siêu thị nhỏ trốn zombie.
Đậu Dương vừa khóc vừa ân hận, trả lại tất cả đồ trộm được cho Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong trầm mặc nhìn, cuối cùng trong một đống đồ vật chỉ lấy cái điện thoại màu đen, thấp giọng nói: "Cậu muốn thì cho cậu đó, cầm lấy đồ này mà sống sót đi."
Đậu Dương khóc thút tha thút thít, "Xin lỗi anh nhiều lắm, thật sự rất xin lỗi."
Lạc Thanh Phong không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại. Hắn ấn sáng màn hình.
Màn hình là hình thiếu nữ tự chụp bên cạnh tường hoa.
-
Buổi tối 8 giờ đúng, loa phát thanh thông báo đã tới giờ tập hợp ăn cơm tối.
Mọi người lục đục chạy đến quảng trường.
Bên dưới quảng trường là bãi đỗ xe, mọi người lái xe tới theo quy củ đỗ xe ngay ngắn.
Bởi vì nhận được thông báo căn cứ có người mới gia nhập, dựa theo quy củ, mọi người đều phải cho mặt mũi đến nhìn.
Tuyết Tiêu dạo xong căn cứ, liền trở về đón Thịnh Viện và hai đứa em đến quảng trường.
Hai đứa em cực kỳ hóng hớt chuyện cô đi đả kích tình địch thế nào, nhưng ngại Đậu Dương ở đây không tiện nói rõ, cho nên một đường đi luôn quăng cho Tuyết Tiêu ánh mắt ám chỉ.
Chờ tới quảng trường, Lục Mao và Hồng Phát cảm giác mắt muốn hỏng mất.
Người ở căn cứ Đằng Long không ít, vừa vặn trăm người, sau khi trình diện từng người thì ai quen ai tự động tạo nhóm bàn tán cười nói.
Giống như nhà ăn ở trường học, có người hỗ trợ múc cơm lấy đồ ăn, còn có cả khay đồ ăn cho từng người.
Tuyết Tiêu nhìn thấy có vài người mặc áo ngụy trang, bên hông dắt vũ khí.
Đậu Dương nói: "Đó là đội ngũ ra ngoài tuần tra, đội ngũ tuần tra mỗi ngày phải có, đến giờ thì giao ban."
Nói xong lại có ý bảo cô nhìn qua bên kia, nói: "Những người cầm súng, là đội vũ trang đi tuần mỗi tuần một lần, sẽ đi đến trấn trên và vào trong thành phố tìm kiếm vật tư, xem xét tung tích zombie."
Nhìn Đậu Dương một đường giải thích nói liên tục với Tuyết Tiêu, khiến cho Hồng Phát và Lục Mao cảm giác không có mặt mũi sâu sắc.
Ba người thì chỉ được một người, Đậu Dương giống như đứa em của Tuyết Tiêu hơn, mà hai người bọn cậu là người qua đường.
Quả thực buồn cười!
Hai người ôm Thịnh Viện, mắt trông mong nói: "Chị, nếu lão đại muốn đổi em trai, thì chị phải làm chủ cho bọn em đó."
Thịnh Viện còn đang bận phân cao thấp với lá cây nho trong tay mình, không hề nghe vào.
Tuyết Tiêu tìm một bàn ngồi xuống, Đậu Dương đi lấy thức ăn cho bọn họ.
Lục Mao nhân cơ hội hỏi: "Lão đại, thế nào? Chị có thấy tiểu yêu tinh đó không?"
Tuyết Tiêu lắc lắc đầu.
"Không tới hả? Vậy thì không có khả năng!" Lục Mao không thể tin được.
Hồng Phát bỗng nhiên đập cậu, đè thấp giọng nói: "Lão đại mau nhìn mau nhìn! Bên kia, là người kia! Người mặc trắng váy đi bên cạnh đại ca á!"
Tuyết Tiêu theo tầm mắt cậu nhìn qua.
Đoàn người Địch lão đại đi tới, đi theo bên cạnh ông ấy là Tiêu Văn, vẫn là người phụ nữ trang điểm sắc sảo như cũ.
Còn có mấy người đàn ông chưa từng gặp đang nói cười với Địch lão đại, nhìn thoáng qua thì có vẻ rất quen thuộc.
Lạc Thanh Phong đi ở phía sau, bên trái là Giang Nghị, bên phải là Bành Tú.
Cô gái trẻ nhìn qua thì vừa chạm tuổi hai mươi, tóc dài thắt xuông đuôi cá đặt trên vai trước, váy dài màu trắng phơi bày dáng người thon dài yểu điệu của cô gái.
Giống như Lục Mao nói.
Trong mắt chỉ có một mình Lạc Thanh Phong.
Từ bên ngoài đến khi vào bàn, Tuyết Tiêu không thấy có lúc nào cô gái đó dời tầm mắt khỏi trên người Lạc Thanh Phong.
Giang Nghị đi tới bàn Tuyết Tiêu ngồi xuống.
Lạc Thanh Phong mới vừa đi đến bên cạnh Tuyết Tiêu, Bành Tú liền chỉ vào cái bàn kế bên, cất giọng thanh thuý: "Anh Thanh Phong, chúng ta qua bên đó ngồi đi."
"Không đi." Hắn nói xong liền ngồi xuống.
Bên trái Lạc Thanh Phong là Giang Nghị, bên phải là Tuyết Tiêu.
Bành Tú cắn cắn môi, nói với Giang Nghị ngồi bên trái Lạc Thanh Phong: "Bác sĩ Giang, em có thể ngồi đây được không?"
Giang Nghị nghĩ thầm, nếu anh đáp ứng, liền đắc tội hai người là Lạc Thanh Phong và Tuyết Tiêu, không đáp ứng, liền đắc tội Bành Tú.
Đắc tội một người so với đắc tội hai thì vẫn đỡ hơn.
Vì thế Giang Nghị ôn hoà hỏi: "Vì sao?"
Giờ này khắc này, tất cả mọi người đang nhìn hai người bọn họ, ngay cả người đi ngang qua bàn này đều lặng lẽ vểnh tai.
Bành Tú đáng thương vô cùng nói: "Em muốn ngồi bên cạnh anh Thanh Phong."
"Chuyện này tôi không quyết định được, cô muốn thì đi hỏi bạn gái cậu ấy đi." Giang Nghị dịu dịu dàng dàng đáp.
Người này đúng là giỏi thật.
Hồng Phát và Lục Mao thiếu chút nữa cười ra tiếng, lặng lẽ bật ngón tay cái với Giang Nghị dưới bàn.
Bành Tú vì thế nhìn qua Tuyết Tiêu, đáng thương như cũ: "Chị, có thể không?"
Tuyết Tiêu thích nhất bắt nạt bạn nhỏ, mỉm cười đáp: "Không thể."
Kết cục cuối cùng.
Không khí trở nên xấu hổ lại quỷ dị. Bành Tú hiển nhiên không chịu nổi tủi thân này, hốc mắt nháy mắt liền đỏ.
Đậu Dương vừa vặn bưng khay đồ ăn trở về, thấy không khí này, dưới chân nện bước nhẹ hẳn, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Giang Nghị.
Bành lão đại lại đây cứu vớt con gái nhà mình một trận, cười ha hả lôi kéo cô bé nói: "Bàn này đã đủ rồi, đi, đi qua ngồi chung với chị A Văn của con kìa."
Bành Tú cúi đầu, không tình nguyện cùng đi qua.
Mai Nhất Xuyên lại đây chiếm một chỗ cuối cùng.
Trên bàn phần lớn là thức ăn chay, không có tí thịt, chỉ có thể ăn canh dính một xíu vị thịt.
Đậu Dương và Mai Nhất Xuyên ngẫu nhiên sẽ giải thích đồ ăn trong căn cứ lấy đâu ra.
Bọn họ có đủ nhóm người, trừ bỏ người thường, hầu hết là người có dị năng hệ mộc và thổ.
"Nhưng đồ ăn vẫn luôn là vấn đề khó." Mai Nhất Xuyên nói, "Giống như đa số quần áo và dược phẩm, bọn tôi lâu lâu cần đi vào trong thành phố tìm kiếm."
Nói đến quần áo và dược phẩm, Giang Nghị không khỏi nhìn qua Tuyết Tiêu.
Chuyện này đối với Doraemon mà nói thì có vẻ như không phải vấn đề khó.
Tuyết Tiêu đối diện tới ánh mắt anh nhìn qua hơi hơi mỉm cười, Giang Nghị lập tức dời mắt.
"Bởi vì vật tư thiếu thốn, cho nên mới chỉ có buổi tối được ăn đủ. Địch lão đại nói, ít nhất muốn cho mọi người một bữa cơm no." Đậu Dương cũng rất bội phục Địch lão đại, "Bọn tôi rất nhiều người cảm kích ông ấy lắm."
Hồng Phát và Lục Mao yên lặng ăn không nói chuyện, trong lòng lại nói thầm, cảm giác tới căn cứ không có lời.
Ngày thường đi theo lão đại một ngày ba bữa luôn có thể ăn no, lâu lâu còn có đồ ăn vặt, còn có thể ăn đủ loại thịt —— không thể không nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng giá, quả nhiên không so sánh thì không có tổn thương.
Tuyết Tiêu thật ra chưa nói gì hết.
Ăn xong một bữa cơm, Địch lão đại đưa theo hai người anh em khác của ông ấy chuyên quản lý chuyện trong căn cứ qua đây hàn huyên hai ba câu, hỏi cô ở chỗ này đã quen chưa.
Tuyết Tiêu nể tình thổi phồng.
Địch lão đại lần này lại đây, chính là để cho những người khác trong căn cứ nhìn, để cho bọn họ biết đoàn người Tuyết Tiêu bây giờ đã là người của căn cứ.
Lúc rời đi, Địch lão đại nói với Lạc Thanh Phong: "Buổi tối bàn chút chuyện, đưa Tuyết Tiêu theo luôn."
Lạc Thanh Phong đồng ý.
Sau khi ăn xong, Hồng Phát và Lục Mao đưa Thịnh Viện tản bộ đi về, Đậu Dương đi cùng Giang Nghị, phòng ngừa lạc đường.
Lạc Thanh Phong lái xe đưa Tuyết Tiêu đi đến nhà của Địch lão đại.
Màn đêm buông xuống, đầy sao lấp lánh, thời tiết dần dần ấm áp hơn.
Đèn đường sáng lên, loa phát thanh gần đó đang phát tình ca.
Ca từ tràn ngập chuyện tình không có được, chất vấn vì sao chia tay, thê thê thảm thảm, tóm lại nghe thấy mà nước mắt lưng tròng.
Lúc Tuyết Tiêu nghe thấy tiếng hát thì nhìn lên cái loa treo trên cao, hỏi: "Ngày nào cũng mở hả?"
Lạc Thanh Phong nhìn phía trước: "Ừ."
Cô hỏi: "Có thể chọn bài hát không?"
Lạc Thanh Phong nói: "Có thể chọn, nhưng không phải bài nào cũng có."
Tuyết Tiêu hạ cửa kính xe xuống, đón gió đêm dịu dàng nói: "Không có thì em có thể hát cho nghe."
Lúc này Lạc Thanh Phong mới liếc mắt nhìn cô một cái.
Ánh mắt hoài nghi khơi dậy tham vọng thắng thua của Tuyết Tiêu.
Cô thanh thanh giọng, nói: "Em biết hát thật đó, anh chưa từng nghe mà, em hát cho anh nghe nha."
Tuyết Tiêu cất giọng thanh thúy hát: "Anh tựa như một cơn gió mát, thổi rồi thổi ~"
Lạc Thanh Phong: "......"
Một bài hát còn chưa hát xong được một câu lại nhảy qua một bài khác.
"Ánh trăng mông lung, lấy rượu đưa tiễn cơn gió mát~"
"Ngọn gió mát đưa tay chờ đợi cô gái, tôi ở trong bóng tối do dự có nên nhẹ bắt lấy không ~"
Lạc Thanh Phong bật nhạc trong xe, đè xuống tiếng hát của người nào đó.
______________
note: Thanh Phong —> ngọn gió mát lành
"Lời bài hát được mình edit "thoáng" theo bản convert nên có sai sót thì mong mng góp ý hoặc bỏ qua 😌"
Tuyết Tiêu đong đưa gần đó đánh giá, vừa nhấc mắt liền bắt gặp cậu thanh niên ở trên võ đài quyền anh.
Sở hữu một gương mặt sạch sẽ, mắt hai mí, ánh mắt rất có sức sống, đang tò mò nhìn cô.
Tuyết Tiêu mỉm cười nói: "Chào cậu."
Đậu Dương giơ tay kính một lễ, chất giọng kiên định: "Chào chị dâu!"
Tuyết Tiêu cứng họng.
Đậu Dương cười ha ha với cô, đè thấp giọng nói: "Chị dâu yên tâm, lúc nãy anh đã đuổi Bành Tú đi rồi."
"Thật vậy chăng?" Tuyết Tiêu cũng đè thấp giọng trò chuyện, "Anh ấy đuổi thế nào?"
Đậu Dương giơ tay sờ sờ đầu, đáp lại có vài phần bất đắc dĩ, "Thì ở ngay cửa, anh nói ba từ ——"
"Không cho vào."
Tuyết Tiêu không nhịn xuống được, phụt cười ra tiếng.
Đậu Dương vì muốn trốn luyện tập đánh đấm tiếp với Lạc Thanh Phong, chủ động đề nghị đưa Tuyết Tiêu ra ngoài đi dạo xem căn cứ, trước khi đi phất tay với Lạc Thanh Phong nói: "Anh! Anh cứ luyện với bác sĩ Giang trước đi, em đưa chị dâu đi dạo căn cứ!"
Lạc Thanh Phong quay ra nhìn Tuyết Tiêu, phát hiện người đã ra tới cửa.
"Nói một câu gọi một tiếng chị dâu trôi chảy quá ha." Mai Nhất Xuyên trêu ghẹo nói.
Lạc Thanh Phong nói với Đậu Dương: "Đừng gọi bậy."
Đậu Dương vô tội nhìn trở về: "Đây không phải bạn gái của anh hở? Mọi người đã biết hết rồi."
Không thể phủ nhận nói không phải bạn gái.
Vì thế Lạc Thanh Phong nói: "Đừng gọi tôi là anh."
Đậu Dương nói: "Bạn trai của chị dâu không phải gọi là anh à?"
Lạc Thanh Phong không thể nhịn được nữa: "Cút."
-
Đậu Dương lái xe chở Tuyết Tiêu dạo quanh trong phạm vi căn cứ.
Người này có vẻ rất thân thiện, hay cười nói hài hước, nhìn qua thì chắc chạc tuổi Lạc Thanh Phong, nhưng lại nói nhiều thiệt nhiều so với một người như Lạc Thanh Phong.
Tuyết Tiêu hỏi cậu vì sao gọi Lạc Thanh Phong là anh, Đậu Dương nói: "Bởi vì đã cứu em từ trong tay zombie, còn không chỉ một lần."
Lạc Thanh Phong thiện lương thật đúng là một đường cứu người thu hoạch được vô số cậu em đắm say.
"Ba năm trước, lúc em vào thành phố tính tìm chút vật tư, gặp được anh ấy chỉ có một mình, thấy anh có vũ khí và đồ ăn, lập tức dồn chú ý lên người anh ấy."
Đậu Dương cười ha ha, nói đến đoạn này còn có chút kiêu ngạo: "Em quả thật đã thành công, lừa lấy được đồ liền ném anh ấy lại một mình rồi bỏ đi."
"Kết quả vận khí của em không tốt, rơi vào trong ổ zombie."
Tuyết Tiêu nghiêng đầu nhìn qua, "Anh ấy cứu cậu ra đúng không?"
Đậu Dương gật gật đầu, thổn thức nói: "Thật luôn, chị dâu không biết đâu, cảnh tượng lúc ấy, bây giờ em nhớ lại vẫn còn sợ, cho rằng mình đã phải nói từ biệt với thế giới mỹ lệ này."
"Nhưng anh như kiểu không muốn sống, bất chấp bị zombie cắn mạo hiểm nhảy xuống cứu em."
Đậu Dương cười đến đặc biệt sáng lạn lại còn ấm áp, nghiễm nhiên là nét mặt đứa em bị Lạc Thanh Phong thu phục đến mê mệt: "Trong nháy mắt đó, quả thực người em thấy là thiên thần hạ phàm!"
"Em gần như bị dọa khóc, sau khi được cứu ra liền ngoan ngoãn trả lại tất cả đồ cho anh, còn xin lỗi anh ấy."
"Kết quả anh nói những món đồ khác có thể cho em, nhưng chỉ có một thứ không được."
"Là cái gì?" Tuyết Tiêu có chút tò mò.
Đậu Dương chu chu môi, nói: "Điện thoại."
"Điện thoại có ích lợi gì?" Tuyết Tiêu buồn bực.
"Vô dụng, lúc ấy dù có sóng hay không, cũng không thể gọi điện, màn hình đã bị nứt vài đường." Đậu Dương nói, nhìn cô một cái, đứng đắn nói, "Nhưng điện thoại có hình của chị dâu á!"
Tuyết Tiêu ngây ngẩn cả người.
Sự nhiệt tình và thân thiện của Đậu Dương với cô, không đơn giản chỉ là vì cô là bạn gái của Lạc Thanh Phong, mà từ rất lâu trước đó đã gặp qua cô, biết sự tồn tại của cô.
Cũng biết đã từng có người vì hình của cô, không màng sống chết nhảy vào trong bầy zombie.
Khi đó Lạc Thanh Phong mới vừa tách khỏi Mai Nhất Xuyên không lâu, lưu lạc một mình.
Sau khi cứu Đậu Dương về, hai người đều bị thương, tránh ở một siêu thị nhỏ trốn zombie.
Đậu Dương vừa khóc vừa ân hận, trả lại tất cả đồ trộm được cho Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong trầm mặc nhìn, cuối cùng trong một đống đồ vật chỉ lấy cái điện thoại màu đen, thấp giọng nói: "Cậu muốn thì cho cậu đó, cầm lấy đồ này mà sống sót đi."
Đậu Dương khóc thút tha thút thít, "Xin lỗi anh nhiều lắm, thật sự rất xin lỗi."
Lạc Thanh Phong không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại. Hắn ấn sáng màn hình.
Màn hình là hình thiếu nữ tự chụp bên cạnh tường hoa.
-
Buổi tối 8 giờ đúng, loa phát thanh thông báo đã tới giờ tập hợp ăn cơm tối.
Mọi người lục đục chạy đến quảng trường.
Bên dưới quảng trường là bãi đỗ xe, mọi người lái xe tới theo quy củ đỗ xe ngay ngắn.
Bởi vì nhận được thông báo căn cứ có người mới gia nhập, dựa theo quy củ, mọi người đều phải cho mặt mũi đến nhìn.
Tuyết Tiêu dạo xong căn cứ, liền trở về đón Thịnh Viện và hai đứa em đến quảng trường.
Hai đứa em cực kỳ hóng hớt chuyện cô đi đả kích tình địch thế nào, nhưng ngại Đậu Dương ở đây không tiện nói rõ, cho nên một đường đi luôn quăng cho Tuyết Tiêu ánh mắt ám chỉ.
Chờ tới quảng trường, Lục Mao và Hồng Phát cảm giác mắt muốn hỏng mất.
Người ở căn cứ Đằng Long không ít, vừa vặn trăm người, sau khi trình diện từng người thì ai quen ai tự động tạo nhóm bàn tán cười nói.
Giống như nhà ăn ở trường học, có người hỗ trợ múc cơm lấy đồ ăn, còn có cả khay đồ ăn cho từng người.
Tuyết Tiêu nhìn thấy có vài người mặc áo ngụy trang, bên hông dắt vũ khí.
Đậu Dương nói: "Đó là đội ngũ ra ngoài tuần tra, đội ngũ tuần tra mỗi ngày phải có, đến giờ thì giao ban."
Nói xong lại có ý bảo cô nhìn qua bên kia, nói: "Những người cầm súng, là đội vũ trang đi tuần mỗi tuần một lần, sẽ đi đến trấn trên và vào trong thành phố tìm kiếm vật tư, xem xét tung tích zombie."
Nhìn Đậu Dương một đường giải thích nói liên tục với Tuyết Tiêu, khiến cho Hồng Phát và Lục Mao cảm giác không có mặt mũi sâu sắc.
Ba người thì chỉ được một người, Đậu Dương giống như đứa em của Tuyết Tiêu hơn, mà hai người bọn cậu là người qua đường.
Quả thực buồn cười!
Hai người ôm Thịnh Viện, mắt trông mong nói: "Chị, nếu lão đại muốn đổi em trai, thì chị phải làm chủ cho bọn em đó."
Thịnh Viện còn đang bận phân cao thấp với lá cây nho trong tay mình, không hề nghe vào.
Tuyết Tiêu tìm một bàn ngồi xuống, Đậu Dương đi lấy thức ăn cho bọn họ.
Lục Mao nhân cơ hội hỏi: "Lão đại, thế nào? Chị có thấy tiểu yêu tinh đó không?"
Tuyết Tiêu lắc lắc đầu.
"Không tới hả? Vậy thì không có khả năng!" Lục Mao không thể tin được.
Hồng Phát bỗng nhiên đập cậu, đè thấp giọng nói: "Lão đại mau nhìn mau nhìn! Bên kia, là người kia! Người mặc trắng váy đi bên cạnh đại ca á!"
Tuyết Tiêu theo tầm mắt cậu nhìn qua.
Đoàn người Địch lão đại đi tới, đi theo bên cạnh ông ấy là Tiêu Văn, vẫn là người phụ nữ trang điểm sắc sảo như cũ.
Còn có mấy người đàn ông chưa từng gặp đang nói cười với Địch lão đại, nhìn thoáng qua thì có vẻ rất quen thuộc.
Lạc Thanh Phong đi ở phía sau, bên trái là Giang Nghị, bên phải là Bành Tú.
Cô gái trẻ nhìn qua thì vừa chạm tuổi hai mươi, tóc dài thắt xuông đuôi cá đặt trên vai trước, váy dài màu trắng phơi bày dáng người thon dài yểu điệu của cô gái.
Giống như Lục Mao nói.
Trong mắt chỉ có một mình Lạc Thanh Phong.
Từ bên ngoài đến khi vào bàn, Tuyết Tiêu không thấy có lúc nào cô gái đó dời tầm mắt khỏi trên người Lạc Thanh Phong.
Giang Nghị đi tới bàn Tuyết Tiêu ngồi xuống.
Lạc Thanh Phong mới vừa đi đến bên cạnh Tuyết Tiêu, Bành Tú liền chỉ vào cái bàn kế bên, cất giọng thanh thuý: "Anh Thanh Phong, chúng ta qua bên đó ngồi đi."
"Không đi." Hắn nói xong liền ngồi xuống.
Bên trái Lạc Thanh Phong là Giang Nghị, bên phải là Tuyết Tiêu.
Bành Tú cắn cắn môi, nói với Giang Nghị ngồi bên trái Lạc Thanh Phong: "Bác sĩ Giang, em có thể ngồi đây được không?"
Giang Nghị nghĩ thầm, nếu anh đáp ứng, liền đắc tội hai người là Lạc Thanh Phong và Tuyết Tiêu, không đáp ứng, liền đắc tội Bành Tú.
Đắc tội một người so với đắc tội hai thì vẫn đỡ hơn.
Vì thế Giang Nghị ôn hoà hỏi: "Vì sao?"
Giờ này khắc này, tất cả mọi người đang nhìn hai người bọn họ, ngay cả người đi ngang qua bàn này đều lặng lẽ vểnh tai.
Bành Tú đáng thương vô cùng nói: "Em muốn ngồi bên cạnh anh Thanh Phong."
"Chuyện này tôi không quyết định được, cô muốn thì đi hỏi bạn gái cậu ấy đi." Giang Nghị dịu dịu dàng dàng đáp.
Người này đúng là giỏi thật.
Hồng Phát và Lục Mao thiếu chút nữa cười ra tiếng, lặng lẽ bật ngón tay cái với Giang Nghị dưới bàn.
Bành Tú vì thế nhìn qua Tuyết Tiêu, đáng thương như cũ: "Chị, có thể không?"
Tuyết Tiêu thích nhất bắt nạt bạn nhỏ, mỉm cười đáp: "Không thể."
Kết cục cuối cùng.
Không khí trở nên xấu hổ lại quỷ dị. Bành Tú hiển nhiên không chịu nổi tủi thân này, hốc mắt nháy mắt liền đỏ.
Đậu Dương vừa vặn bưng khay đồ ăn trở về, thấy không khí này, dưới chân nện bước nhẹ hẳn, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Giang Nghị.
Bành lão đại lại đây cứu vớt con gái nhà mình một trận, cười ha hả lôi kéo cô bé nói: "Bàn này đã đủ rồi, đi, đi qua ngồi chung với chị A Văn của con kìa."
Bành Tú cúi đầu, không tình nguyện cùng đi qua.
Mai Nhất Xuyên lại đây chiếm một chỗ cuối cùng.
Trên bàn phần lớn là thức ăn chay, không có tí thịt, chỉ có thể ăn canh dính một xíu vị thịt.
Đậu Dương và Mai Nhất Xuyên ngẫu nhiên sẽ giải thích đồ ăn trong căn cứ lấy đâu ra.
Bọn họ có đủ nhóm người, trừ bỏ người thường, hầu hết là người có dị năng hệ mộc và thổ.
"Nhưng đồ ăn vẫn luôn là vấn đề khó." Mai Nhất Xuyên nói, "Giống như đa số quần áo và dược phẩm, bọn tôi lâu lâu cần đi vào trong thành phố tìm kiếm."
Nói đến quần áo và dược phẩm, Giang Nghị không khỏi nhìn qua Tuyết Tiêu.
Chuyện này đối với Doraemon mà nói thì có vẻ như không phải vấn đề khó.
Tuyết Tiêu đối diện tới ánh mắt anh nhìn qua hơi hơi mỉm cười, Giang Nghị lập tức dời mắt.
"Bởi vì vật tư thiếu thốn, cho nên mới chỉ có buổi tối được ăn đủ. Địch lão đại nói, ít nhất muốn cho mọi người một bữa cơm no." Đậu Dương cũng rất bội phục Địch lão đại, "Bọn tôi rất nhiều người cảm kích ông ấy lắm."
Hồng Phát và Lục Mao yên lặng ăn không nói chuyện, trong lòng lại nói thầm, cảm giác tới căn cứ không có lời.
Ngày thường đi theo lão đại một ngày ba bữa luôn có thể ăn no, lâu lâu còn có đồ ăn vặt, còn có thể ăn đủ loại thịt —— không thể không nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng giá, quả nhiên không so sánh thì không có tổn thương.
Tuyết Tiêu thật ra chưa nói gì hết.
Ăn xong một bữa cơm, Địch lão đại đưa theo hai người anh em khác của ông ấy chuyên quản lý chuyện trong căn cứ qua đây hàn huyên hai ba câu, hỏi cô ở chỗ này đã quen chưa.
Tuyết Tiêu nể tình thổi phồng.
Địch lão đại lần này lại đây, chính là để cho những người khác trong căn cứ nhìn, để cho bọn họ biết đoàn người Tuyết Tiêu bây giờ đã là người của căn cứ.
Lúc rời đi, Địch lão đại nói với Lạc Thanh Phong: "Buổi tối bàn chút chuyện, đưa Tuyết Tiêu theo luôn."
Lạc Thanh Phong đồng ý.
Sau khi ăn xong, Hồng Phát và Lục Mao đưa Thịnh Viện tản bộ đi về, Đậu Dương đi cùng Giang Nghị, phòng ngừa lạc đường.
Lạc Thanh Phong lái xe đưa Tuyết Tiêu đi đến nhà của Địch lão đại.
Màn đêm buông xuống, đầy sao lấp lánh, thời tiết dần dần ấm áp hơn.
Đèn đường sáng lên, loa phát thanh gần đó đang phát tình ca.
Ca từ tràn ngập chuyện tình không có được, chất vấn vì sao chia tay, thê thê thảm thảm, tóm lại nghe thấy mà nước mắt lưng tròng.
Lúc Tuyết Tiêu nghe thấy tiếng hát thì nhìn lên cái loa treo trên cao, hỏi: "Ngày nào cũng mở hả?"
Lạc Thanh Phong nhìn phía trước: "Ừ."
Cô hỏi: "Có thể chọn bài hát không?"
Lạc Thanh Phong nói: "Có thể chọn, nhưng không phải bài nào cũng có."
Tuyết Tiêu hạ cửa kính xe xuống, đón gió đêm dịu dàng nói: "Không có thì em có thể hát cho nghe."
Lúc này Lạc Thanh Phong mới liếc mắt nhìn cô một cái.
Ánh mắt hoài nghi khơi dậy tham vọng thắng thua của Tuyết Tiêu.
Cô thanh thanh giọng, nói: "Em biết hát thật đó, anh chưa từng nghe mà, em hát cho anh nghe nha."
Tuyết Tiêu cất giọng thanh thúy hát: "Anh tựa như một cơn gió mát, thổi rồi thổi ~"
Lạc Thanh Phong: "......"
Một bài hát còn chưa hát xong được một câu lại nhảy qua một bài khác.
"Ánh trăng mông lung, lấy rượu đưa tiễn cơn gió mát~"
"Ngọn gió mát đưa tay chờ đợi cô gái, tôi ở trong bóng tối do dự có nên nhẹ bắt lấy không ~"
Lạc Thanh Phong bật nhạc trong xe, đè xuống tiếng hát của người nào đó.
______________
note: Thanh Phong —> ngọn gió mát lành
"Lời bài hát được mình edit "thoáng" theo bản convert nên có sai sót thì mong mng góp ý hoặc bỏ qua 😌"
Danh sách chương