Viên Duy cắm đôi tay trong túi, nhìn chằm chằm một đống nho nhỏ đang dựa vào xe ở bên kia trầm mặc không nói.
Cao Nhất Thành vỗ vỗ mông đứng lên, phẫn nộ mà nhìn về phía Viên Duy: "Cậu đã nói gì với Thịnh Hạ?"
Viên Duy quay đầu, rõ ràng không nghĩ đến việc để ý đến hắn.
Cao Nhất Thành tức giận: "Cậu có phải đã đáp ứng cô ấy rồi hay không? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng vội đắc ý! Thịnh Hạ sớm muộn gì rồi cũng sẽ đá cậu, cô ấy đối với cậu chỉ là nhất thời mới mẻ thôi."
Cam Văn Văn ở sau người Mã Tuệ, nhỏ giọng nói với cô nàng: "Tớ cảm thấy rất có khả năng.

Trước kia Thịnh Hạ cũng đã đá qua không ít người, tớ hoài nghi mấy ngày nay nó giả ngu giả ngơ, chính là để đem Viên Duy lừa tới tay, sau đó chơi hai ngày liền bỏ."
Mã Tuệ nhíu nhíu mày, nhớ tới bộ dạng chật vật hai ngày nay của Tô Hữu Điềm, theo bản năng nói:
"Tớ nhưng thật ra lại cảm thấy nó là nghiêm túc, cậu không thấy lúc này mới có mấy ngày, liền gầy một vòng lớn."
Viên Duy rũ xuống con ngươi, chặn đi ánh sáng ở đáy mắt, anh nói: "Không có."
Cao Nhất Thành vui mừng khôn xiết, chạy nhanh ngồi xổm xuống đem Tô Hữu Điềm lay tỉnh: "Thịnh Hạ, cậu hãy chết tâm đi, tiểu tử này căn bản là một động vật máu lạnh, tớ mới là người yêu cậu nhất......"
"Ọeee——"

"Địu má! Thịnh Hạ nôn ra kìa!"
Cao Nhất Thành theo bản năng mà đẩy Tô Hữu Điềm ra, sắc mặt trắng bệch mà nhảy dựng lên.
Tô Hữu Điềm phía sau lưng tê rần, cô hừ một tiếng, không khoẻ mà nhíu nhíu mày.
Mày Viên Duy động.
Mã Tuệ trừng mắt liếc Cao Nhất Thành một cái: "Cậu mạnh tay như vậy làm gì, nó uống say như thế thì biết cái gì!"
Nói xong, cô nàng chạy tới nâng Tô Hữu Điềm dậy.

Viên Duy thu hồi chân đang chìa ra, quay đầu nhìn về phía Cao Nhất Thành.

Cao Nhất Thành dừng lại, sau đó cầm áo khoác chà lau ở trên ngực, hừ hừ nói:
"Trước tiên đừng mắng tớ, trên người tớ làm sao bây giờ? Có nước hay không?"
Tiền Lợi Viễn che lại mũi nói: "Cậu dứt khoát trực tiếp cởi đi! Chỉ có mỗi một cái quần áo mà thôi, không có gì quá đặc biệt mà tỏ ra kinh hoảng cái gì?"
Cao Nhất Thành thở dài, cầm lấy chai nước mà người khác đưa qua, cau mày đổ lên trên tay.

Tỉnh Lỗi nói: "Lát nữa tôi đây còn muốn đi KTV nữa, nhìn Thịnh Hạ cái dạng này muốn đi cũng không được, mấy nữ sinh các cậu, ai đưa cậu ấy về nhà?"
Cao Nhất Thành cởi áo ra, cúi đầu, không nói gì.
Mã Tuệ đỡ Tô Hữu Điềm nói: "Tớ biết nhà Thịnh Hạ ở nơi nào, để tớ đưa nó về.

Nhưng mà tớ một người không đỡ được nó, các cậu ai đi với tớ một chuyến có được không?"
Tựa như là nghe được tên của mình, Tô Hữu Điềm hừ một tiếng, buông áo xuống, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.

Lông mi cô ở trong gió lạnh hơi hơi run, hơi có chút bất an.

Cao Nhất Thành mặc áo khoác của Tiền Lợi Viễn, nhìn sườn mặt trầm tĩnh của Tô Hữu Điềm, trong lòng hắn rung động, nói: "Tớ đi.

Tớ một cái nam sinh mới có thể giúp được các cậu, lại nói nếu ba nữ sinh đi ngoài đường lúc tối muộn như này cũng không an toàn."
Mã Tuệ có chút do dự mà nhìn về phía Tô Hữu Điềm.

Nếu mà Thịnh Hạ vẫn còn tỉnh, khẳng định là cô sẽ hy vọng Viên Duy đưa cô đi.....!
Nhưng mà cái ý tưởng này vừa mới nảy ra khỏi đầu, đã bị cô nàng bóp chết.
Viên Duy đã nhiều lần cự tuyệt Thịnh Hạ, muốn anh đưa cô về nhà ư, căn bản không có khả năng đó.
Cho nên, Mã Tuệ từ đầu tới cuối đều không có nhìn về phía Viên Duy.
Cao Nhất Thành đối với Tô Hữu Điềm khăng khăng một mực, vóc người còn cao lớn, cùng hắn đưa cô về, tựa hồ là một lựa chọn rất đúng đắn.

Cao Nhất Thành ném cái chai đi, rồi đi về phía trước: "Đừng nghĩ ngợi nữa, ai đi mà không phải là đi? Lại chờ một lát nữa thì Thịnh Hạ sẽ bị cảm đấy, các cậu đều đi đi thôi, nơi này có tớ và Mã Tuệ là được."
Mã Tuệ nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy, cao Nhất Thành lớn lên thô tráng, có thể giúp gan mình lớn hơn, còn có thể làm kinh sợ bọn người xấu, vừa định gật đầu thì nghe phía trước một thanh âm: "Để tôi đi."
Mã Tuệ kinh ngạc, cô nàng tựa như là không thể tin được mình vừa nghe được cái gì, quay đầu nhìn lại.
Viên Duy từ trong bóng đêm đi tới, nói với Mã Tuệ: "Cậu dẫn đường, tôi đỡ cô ấy."
Cao Nhất Thành thấy mình bị làm lơ, nổi giận, tiến lên liền kéo lấy cổ áo của Viên Duy: "Cậu hôm nay sao lại thế này, có phải muốn đối nghịch với tôi đúng không? Thịnh Hạ có tôi đưa là đến nơi, cậu không thích cô ấy mà còn muốn thể hiện cái gì?"

Viên Duy hơi hơi rũ mắt, ngón tay đặt lên trên cổ tay của Cao Nhất Thành, không đợi Cao Nhất Thành kịp phản ứng lại, liền đẩy hắn ra ngoài.
Cao Nhất Thành theo bản năng mà hô một tiếng, không khống chế được mà lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Viên Duy dùng con ngươi lãnh đạm nhìn hắn.
Hắn tức khắc cảm thấy chính mình bị coi thường, nghĩ đến người trước mắt này, là đối tượng mà người trong nhà vẫn luôn đem ra so sánh với hắn, là hương bánh trái trong mắt giáo viên, càng là ánh trăng sáng trong lòng Thịnh Hạ, Cao Nhất Thành càng nghĩ càng giận, rượu vừa mới uống hóa thành lửa giận công chiếm đại não của hắn, hắn nắm nắm tay, cắn răng rồi vọt lên.
May mắn Tỉnh Lỗi mắt lanh tay lẹ, ôm lấy eo của hắn, những người khác thì lớn lên gầy, sức lực cũng không lớn, đành phải kêu lên với những người xung quanh: "Đều đừng phát ngốc nữa , giữ chặt hắn đi!"
Các nam sinh lúc này mới phản ứng, đem Cao Nhất Thành gắt gao mà chế trụ.
Viên Duy sắc mặt lãnh đạm mà quay đầu lại, tiếp theo vòng tay qua dưới nách Tô Hữu Điềm, kéo cô lên.
Anh một bên đỡ lấy Tô Hữu Điềm, một bên nói với Mã Tuệ vẫn còn đứng sững sờ: "Giúp tôi một chút."
Mã Tuệ lấy lại tinh thần, đỡ lấy Tô Hữu Điềm.
Viên Duy khom lưng, cõng Tô Hữu Điềm lên lưng.

Mã Tuệ nhìn phía sau loạn thành một đoàn, Cao Nhất Thành vẫn còn kêu to, bước nhanh nói: "Chúng ta đi nhanh đi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện