Dưới ánh mặt trời, con ngươi của Viên Duy gắt gao mà nhìn chằm chằm cô.
Tô Hữu Điềm giống như là đã chết đuối ở trong con ngươi của anh.
Thần chí ở trong hồ nước liều mạng giãy giụa, nhưng thân thể lại như đã mất đi linh hồn, muốn động lại không thể động.
Viên Duy nhìn cô ngẩn người, mặt mày cau lại.
"Nói chuyện."
Tô Hữu Điềm hoàn hồn.
Cô đột nhiên cúi đầu, nhìn cái bàn cũ nát, trên bề mặt khắc đủ loại chữ, một vết lại một vết, hết vết này chồng lên vết khác, giống như là trong lòng cô lúc này, loạn như ma.
Không khí trong lúc nhất thời an tĩnh xuống, có bụi lẳng lặng mà bay ở bên người của cô.
Tô Hữu Điềm chớp chớp mắt, cô có thể cảm nhận được tầm mắt khẩn trương của Viên Duy nhìn chằm chằm mình.
Nó như là một cái giềng xích vô hình, gắt gao mà quấn quanh lòng cô.
Trong nháy mắt này, cô tựa như suy nghĩ rất nhiều, lại tựa như cái gì cũng chưa nghĩ.
Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Viên Duy.
"Đúng vậy, tớ thích cậu."
Cô bướng bỉnh mà nhìn anh, mang theo toàn bộ tình yêu của cô cùng với dũng khí chạm một cái là mất.
Ánh sáng đang không ngừng nhảy nhót, tro bụi phiêu lãng trong không trung, không khí trong nháy mắt đình trệ.
Giống như là bị ánh dương mãnh liệt chiếu vào mắt, Viên Duy hơi nghiêng nghiêng đầu.
Ngữ khí của anh vẫn là gợn sóng bất kinh, tựa như đối với lời thổ lộ như vậy không hề có chút dao động nào:
"Tôi hiện tại không cần cái thích này."
Tô Hữu Điềm sửng sốt: "Vậy cậu muốn cái gì?"
Viên Duy không nói gì, anh đứng thẳng người, hơi rũ con ngươi nhìn cô:
"Hôm nay tôi đem cậu kéo ra đây, chính là muốn cùng cậu nói rõ.
Về sau, khi đi học đừng có rình coi tôi, tan học đừng đi theo tôi, tan học càng không được theo dõi tôi.
Nếu cậu có một việc không làm được....."
Anh rũ mắt, đáy mắt lộ ra một chút ánh sáng đạm bạc lạnh lẽo:
"Vậy đừng trách tôi không khách khí."
Tô Hữu Điềm cả kinh, theo bản năng mà kéo lại vạt áo, phòng bị mà nhìn anh.
Hô hấp của Viên Duy gần như không thể nghe thấy mà cứng lại, anh nói tiếp: "Tôi không hy vọng có người quấy rầy sinh hoạt của tôi."
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
Tô Hữu Điềm há miệng thở dốc, nhìn bóng dáng không chút lưu luyến nào của anh, nhịn không được mà nhụt chí.
Đây là bị cự tuyệt rồi......
Buổi chiều khi đi học, Tô Hữu Điềm vừa ngồi xuống, liền theo bản năng mà muốn quay đầu, nhưng nghĩ đến lời Viên Duy đã nói, cô lại không tự nhiên mà xoay người lại.
Không được không được, cô muốn khống chế được bản thân mình! Nghĩ như vậy, cả ngày cô cắn răng ngồi học.
Muốn xoay cổ nhưng lại không xoay.
Tận đến khi tiết tự học buổi tối, lúc tan học, cô cảm giác cả người không còn là của mình nữa.
Viên Duy đối với bộ dạng chật vật của cô làm như không thấy, đeo cặp sách lên liền đi.
Tô Hữu Điềm bụm mặt, thở ngắn than dài mà trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá, có Cam Văn Văn cùng Mã Tuệ, hơn nữa còn một bạn học nữ, tổng cộng là bốn người.
Khi cô đi vào, Cam Văn Văn hình như đang cùng một nữ sinh khác nói chuyện, thấy cô trở về, lập tức liền im miệng, làm bộ chơi di động.
Tô Hữu Điềm biết, nhất định là Thịnh Hạ tính tình quá quái đản, không chơi cùng với Cam Văn Văn.
Nhưng mà thể xác và tinh thần cô đều đã rã rời, đã không có sức lực để phiền não chuyện này nữa.
Nằm trên giường, Tô Hữu Điềm nhìn ánh đèn chói mắt, thở dài.
Nếu cấp ba là cái dạng này.....!Cô tới thì có ý nghĩa gì?
Sáng sớm hôm sau, cô đột nhiên bị tiếng gọi rời giường đánh thức, tiếng chuông giống như là ngàn vạn con ong mật bay trên hành lang, chui vào lỗ tai cô.
Tô Hữu Điềm cảm thấy hỏng mất mà lấy đầu đâm tường.
"Tôi đây là tạo cái nghiệt gì đây....."
Mã Tuệ đứng trước bồn nước lấy khăn lông rửa mặt, nói với Tô Hữu Điềm:
"Thịnh Hạ, mau đứng lên, một lát nữa là phải chạy bộ rồi!"
Tô Hữu Điềm nghe xong liền cảm thấy ác mộng cấp 3 của mình lại một lần nữa tái diễn.
Cô che lại mặt, cảm thấy muốn hỏng mất mà hô to một tiếng:
"Coi như tớ đã chết rồi đi!"
Mã Tuệ nói: "Đừng nhụt chí nữa, cậu còn có Viên Duy cơ mà!"
Tô Hữu Điềm càng thêm không còn gì luyến tiếc để sống nữa:
"Đừng nói đến Viên Duy nữa......!Ài."
Cuối cùng, sau khi cô rửa mặt xong mới cùng Mã Tuệ nghiêng ngả lảo đảo mà đi theo đằng sau bộ đội chạy vòng quanh vườn trường.
Nếu như là một hơi chạy hết luôn thì Tô Hữu Điềm còn có thể làm được, nhưng một lúc dừng, một lúc lại tăng tốc làm cô thấy mình giống như là ngồi trên tàu lượn siêu tốc, không khi nào được ngừng nghỉ.
Cuối cùng cô cơ hồ là túm tay áo của Mã Tuệ mà chạy.
Mã Tuệ đến chính mình chạy cũng không thở nổi.
Cô thật sự là túm Tô Hữu Điềm đang bất động, cảm thấy đến đứt cả hơi, đành phải chỉ vào một lớp khác ở phía xa nói:
"Thịnh Hạ, cậu thấy ở đằng kia không? Liễu Thấm đang ở trong lớp đấy.
Nhìn chị ta chạy tốt như kia kìa, nên là cậu ngàn vạn lần đừng so với chị ta lại kém hơn chứ.".