Tô Hữu Điềm cả kinh, cô ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng.

Nếu cô cùng Viên Duy một trái một phải, cách cả một cái bục giảng ở giữa thì chẳng phải là đi học nhưng nhìn không thấy mặt nhau?
Tô Hữu Điềm nhìn Trì Đức Thiệu đang tươi cười một cách cao thâm thì bừng tỉnh.

Hóa ra là ông ta ở chỗ này chờ cô đắc ý, không phải là không xử lý, đây là trực tiếp đặt ở dưới mí mắt nhìn!
Cô xoay qua xoay lại thu thập sách vở vào cặp rồi đứng lên.

Tương phản với Tô Hữu Điềm lề mề, Viên Duy tiện tay đem sách vở trên mặt bàn gạt một phát vào cặp sách, tiếp theo chống tay lên bàn đứng dậy.
Tô Hữu Điềm nhìn anh.

Viên Duy tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng hành động vô cùng nhanh chóng.

Tô Hữu Điềm một bên ủy khuất, một bên mắng: Vừa rồi không phải là vẻ mặt không tình nguyện sao? Tại sao khi thấy rằng không phải nhìn người ta liền tung tăng mà ra luôn...!Tra nam!
Tô Hữu Điềm dọn đến chỗ ngồi mới, vừa ngồi xuống, liền cảm thấy tiền đồ của mình vô vọng.

Ở cái thời không xa lạ này, Viên Duy chính là đồ ăn tinh thần.

Nếu cô ở lớp học thống khổ mà còn không nhìn đến được chỗ anh thì cô biết sống như thế nào đây...

Trì Đức Thiệu nhìn hai người họ ngồi xong, vừa lòng gật gật đầu.
"Được rồi, sự việc này đã chậm trễ thời gian của tôi quá nhiều rồi.

Phía dưới đem sách toán mở ra, giở đến bài 《 Quan hệ vuông góc trong không gian 》"
Tô Hữu Điềm mở sách ra.

"..."
Không được, đây...
Cô xoa xoa đôi mắt, cảm thấy chính mình quả thực là chịu tra tấn về thể xác và tinh thần.

Cô cảm thấy như vậy không được, không nhìn thấy Viên Duy thì một tiết này cô không trụ được.

Nghĩ nghĩ, cô từ trong ngăn bàn lấy ra một hộp phấn má, sau đó đem bỏ bông dặm phấn ra.

Dùng gương nghiêng nghiêng lia về phía bên kia bục giảng, lén lút nhìn ra ngoài.

Cô nhẹ nhàng khụ một tiếng, từ hình ảnh phản chiếu trên gương, tinh tường nhìn thấy bộ dáng đang ngồi nghiêm chỉnh của Viên Duy.
Viên Duy tựa hồ thích ứng với chỗ ngồi mới rất tốt.

Anh nghiêm trang mà cầm sách, giống như nghe đến mê mẩn.
Tô Hữu Điềm lặng lẽ di chuyển gương, phát hiện nhìn không được nên làm bộ duỗi eo.
Củ lạc giòn tan, anh đang đọc chính là sách Ngữ Văn mà......!
Sau khi tan học, Trì Đức Thiệu hung hăng mà trừng mắt nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó xách theo thước dạy học rời đi.

Tô Hữu Điềm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô đem ghế dựa dịch về phía sau một ít, vừa định nhìn Viên Duy, đột nhiên phát hiện trước cái bàn mình ngồi có người đứng.

Cô hoảng sợ, ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cười hì hì nhìn mình.

"Thế nào, Thịnh Hạ, tớ vừa tan học liền tới tìm cậu đấy.

Viên Duy đáp ứng cậu không?"
Tô Hữu Điềm nhìn thoáng qua Viên Duy, nhanh tay che lại miệng cô nàng.


"Cậu có phải họ Vương hay không?"
Vương Tuyết Đồng chớp chớp mắt, kéo xuống tay cô: "Làm sao, hỏi họ tớ làm gì?"
Tô Hữu Điềm đã biết, cô gái này chính là Vương Tuyết Đồng.

Cô kéo cô nàng đến một bên, nhỏ giọng nói:
"Không có gì.....!Về sau cậu không cần nhắc lại sự kiện kia, tớ là thật sự thích Viên Duy, theo đuổi hắn cũng không phải bởi vì đánh cược."
Vương Tuyết Đồng sa mạc lời mà nhìn cô:
"Không phải chứ, cậu là thích hắn thật á? Mẹ cậu đồng ý ư?"
Tô Hữu Điềm nói: "Mẹ tớ còn nói tớ quá dã man, chắc là.....!Mặc kệ tớ?"
Vương Tuyết Đồng nói: "Mẹ cậu í, có khi là nghĩ cậu yêu đương chơi thôi, sẽ không quản."
Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ, đúng là, La Uyển Vân đem Thịnh Hạ như một công cụ để bò lên trên.

Hiện tại là mở một mắt nhắm một mắt, nếu về sau cô có thể cùng Viên Duy ở bên nhau, đến tốt nghiệp cũng không xa rời, thì chắc La Uyển Vân không có thái độ như thế này.
Cô lắc lắc đầu, nghĩ hiện tại không phải lúc để sầu cái này.

Hiện tại, việc cô nên sầu chính là, Viên Duy đối xử với cô như tránh rắn rết......
Vương Tuyết Đồng nói: "Xem cái biểu tình này chắc là không thành công rồi?"
Tô Hữu Điềm thở dài, nói: "Kệ đi, duyên phận tới rồi tự nhiên nước chảy thành sông.

Nếu chọc hắn phiền chán ngược lại lại ảnh hưởng đến kết quả học tập của hắn."
Vương Tuyết Đồng nhìn trên dưới cô một cái: "Thịnh Hạ, cậu thật sự thay đổi rồi, trước kia cậu sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Cậu đã nói rằng đem hắn lừa tới tay chơi là xong, thế mà hiện tại còn vì hắn nghĩ ngợi?"
Tô Hữu Điềm thâm trầm nói: "Đây là yêu, là trách nhiệm."

Vương Tuyết Đồng : "......"
Cô nàng thở dài: "Đấy, tùy cậu.

Nếu không theo đuổi được hắn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm hỗ trợ từ tớ."
Tô Hữu Điềm nghĩ, cô nàng này tuy rằng hay mưu tính, nhưng đối xử với bạn bè lại không tồi.
Trở lại phòng học, Tô Hữu Điềm vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy một cô giáo hơi mập.

Bà đầu tiên là híp mắt nhìn qua toàn lớp.

Tiếp theo, nhìn thoáng qua Tô Hữu Điềm và Viên Duy, hừ cười một tiếng:
"Ui, đây là có chuyện gì? Người trái người phải à."
Tô Hữu Điềm: "..."
Cô giáo này dạy Địa Lý, bà đối với việc của lớp không có hứng thú gì, sau khi mở ra sách vở liền bắt đầu giảng bài.
Thanh âm của bà ôn nhu, hòa hoãn, ngữ điệu không nhanh không chậm, trước sau bảo trì cùng một giọng.

Tô Hữu Điềm nghe được một lúc thì nhịn không được hít sâu một hơi, sau đó đem gương lấy ra lén lút nhìn Viên Duy mới có thể nhấc lên tinh thần.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện