Bả vai Viên Duy rất rộng, Tô Hữu Điềm được anh ôm trọn vào lòng, cứ như thể một con gà con bị siết chặt hồi lâu không thể động đậy vậy.

Cô thầm hít lấy hơi thở trên người anh, cái đầu hoảng hốt lúc này mới bắt đầu chậm rãi vận hành.

Nhà cô cách nhà Viên Duy nửa tiếng đi xe, Viên Duy là đã sớm ở đây chờ cô, hay là vừa vặn đi qua tình cờ gặp cô? Tay cô nắm nắm lưng áo của Viên Duy, ướt đẫm.

Cô sửng sốt, đây là do chạy tới?

Tô Hữu Điềm không nhịn được nhúc nhích, Viên Duy như thể phản ứng kịp, chậm ra buông cô ra.

Dưới ánh trăng, màu đỏ ửng trên mặt anh từ từ tan biến:

"Em không sao là tốt rồi."

Tô Hữu Điềm nhìn anh lui ra sau một bước, tựa như trong nháy mắt phân định rạch ròi sông Sở đất Hán giữa hai người, tâm trạng cũng theo đó mà như bị nhấn chìm trong dòng nước sông cuồn cuộn, thứ còn lại chỉ là sự xa cách như có như không.

Tô Hữu Điềm hơi tò mò, người này sao cứ lúc nóng lúc lạnh vậy chứ?

Cô ho khan một tiếng: "Anh...có phải đã nghe thấy hết rồi không?"

"Tôi chưa nghe thấy gì hết."

Viên Duy sóng vai đi cùng cô, nhanh chóng phủ nhận.

Không nghe thấy? Không nghe thấy thì vừa nãy anh vui cái quái gì? Tô Hữu Điềm lẩm bẩm, trong chớp mắt lại trông thấy anh len lén cong khóe miệng, vừa thoáng hiện ra đã lập tức biến mất, nếu không phải vừa đúng lúc ánh đèn rọi lên mặt anh, có khi cô còn chẳng nhìn được.

... Quả nhiên là nghe thấy mà.

Lại còn không khống chế được mà cười trộm nữa chứ, thật sự vui thế cơ à?

Tô Hữu Điềm không nhịn được mà muốn che mặt.

Nhưng mà nghĩ lại, nếu có người nói với cô, cô đẹp đến mức người ta rớt quần, chảy nước miếng, cô cũng sẽ nhịn không được mà cười trộm, không đúng, có khi sẽ bò ra đất lăn lộn luôn ấy chứ...

Tô Hữu Điềm càng nghĩ càng cảm thấy thẹn, cô hận không thể đem cái mình vừa mới nói những lời đó ra bắt lại, đánh cho một trận nhừ tử.

Cho cô không giữ mồm giữ miệng này!

Cho cô nói bậy nói bạ này!

Cô mệt lòng mà thở dài, còn phải giả bộ không phát hiện ra chút tâm tư của Viên Duy. Thuận miệng nói:

"Anh tới tìm tôi à?"

Viên Duy rất mau đáp lời: "Không phải, tôi tới tìm Nhúm Lông."

... Coi như anh tới tìm Nhúm Lông đi.

Tô Hữu Điềm nói: "Nhúm Lông tạm thời không ở chỗ tôi, mấy ngày nay tôi đi đóng phim, sợ nó ở nhà một mình không quen nên đưa sang nhà mẹ tôi rồi, anh yên tâm, tôi từng về thăm rồi, nó được nuôi còn béo lên ấy."

Cô không biết phải ở trong đoàn làm phim bao nhiêu ngày, để ở cửa hàng thú cưng thì không yên tâm nên đưa sang nhà mẹ Thịnh Hạ.

Mẹ Thịnh Hạ là một người phụ nữ thanh nhã điềm đạm, nói thật, Tô Hữu Điềm có phần sợ bà – ở thế giới này có ai mà cô không sợ đâu. Bởi mẹ Thịnh Hạ là một người vì cái mà bà cho là tình yêu mà không chừa thủ đoạn nào, vì quyền lực địa vị mà liều mạng trèo lên cao, thậm chí không tiếc phá hoại gia đình người khác, Thịnh Hạ trong lòng bà chẳng qua cũng chỉ là một công cụ có thể giúp bà leo lên cao hơn mà thôi.

Tiếp xúc với kiểu phụ nữ nhìn thì dịu dàng mà thực chất lại rất tâm cơ này, Tô Hữu Điềm chỉ hận không thể cộng thêm một trăm hai mười nghìn điểm tinh thần.

Khi đó, mẹ Thịnh Hạ nhàn nhạt liếc cô, ánh mắt cụp xuống: "Để đây đi."

Cô cảm giác mình ôm Nhúm Lông mà cứ như vào động ma quỷ vậy, càng khiến cô tức giận hơn là, Nhúm Lông vốn đang luyến tiếc cô, vừa nhìn thấy đầy một bàn đồ ăn vặt cái là nhất thời trở chân xoay cẳng, chạy về phía bà ngoại nó làm nũng.

Viên Duy chau mày: "Mẹ em?"

Tô Hữu Điềm quay đầu, phản ứng này của anh khiến cô bất ngờ: "Sao thế?"

Viên Duy lắc đầu, anh lại thuận miệng hỏi: "Em đóng phim gì vậy?"

Tô Hữu Điềm theo phản xạ mà vươn thẳng người, cô vừa đi vừa nói: "À, cũng chẳng phải phim gì to tát, chỉ là một bộ phim kháng Nhật bình thường thôi. Tôi diễn một phần tử yêu nước thâm nhập vào lòng địch, bơi trong biển đao, không ngừng dùng trí tuệ và vẻ đẹp để mê hoặc kẻ địch. Nhưng giữa vàng son ngợp trời xa hoa trụy lạc, dần dần đánh mất chính mình, không ngừng bị lôi kéo giữa tình yêu và chính nghĩa, sau đó hi sinh vì nghĩa, lưu danh thành nữ anh hùng muôn đời."

Viên Duy: "..."

Tô Hữu Điềm buồn bực, sao anh lại im lặng vậy, giờ không phải là lúc nói chút lời khích lệ hoặc là thể hiện vẻ ngưỡng mộ đối với cô à?

Viên Duy nhếch mép: "Trang phục diễn thế nào?"

Trang phục diễn? Hỏi trang phục diễn làm gì?

Tô Hữu Điềm chỉ cho là anh tò mò, cô nghĩ ngợi đôi chút rồi nói: "Cũng như bình thường thôi, không phải là xường xám thì là quân trang, ngày nào cũng đáng ghét như nhau, quân trang thì thôi coi như còn tạm, xường xám thì phiền chết được, nếu không phải eo tôi nhỏ thì thật đúng là không mặc nổi."

Viên Duy nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, sau đó quay đầu lại nghiêm túc nói: "Em cực khổ rồi."

Tô Hữu Điềm thấy vui vui, lập tức khoát khoát tay: "Không khổ không khổ, hiến thân vì nghệ thuật thôi mà. Cái thân này của tôi rất vui vẻ chịu đựng. Đúng rồi, gần đây anh làm gì?"

Viên Duy nói: "Tìm việc làm thêm."

Làm thêm?

Tô Hữu Điềm có chút quan tâm đến anh, cô biết việc làm thêm này của anh cũng không làm được bao lâu, cuối cùng sẽ lại bị Thẩm Hạo Lâm quấy nhiễu, lúc này, cô lại hi vọng Viên Duy có thể sang thành phố B, không ở lại đây chịu khổ nữa.

Cô cân nhắc lời nói: "Anh có định đi sang B..."

Viên Duy đột nhiên mím môi: "Không còn sớm nữa, em nên về nghỉ ngơi đi."

Tô Hữu Điềm thấy anh có vẻ như không muốn nói về đề tài này, bèn ngừng câu chuyện.

Cô gật đầu, thấy trên mặt Viên Duy vẫn còn đọng mồ hôi, bèn nói: "Có muốn theo tôi lên nhà nghỉ ngơi chút không, chạy mệt lắm đấy."

Viên Duy khựng lại, liếc nhìn cô: "Tôi không chạy, tôi ngồi xe."

Được được được, không chạy thì không chạy.

Tô Hữu Điềm vội vàng nói: "Ngồi xe cũng mệt mà, anh lên uống miếng nước đã."

Viên Duy lắc đầu, đẩy nhẹ một cái sau lưng cô: "Đi đi."

Tô Hữu Điềm vòng tay ra sau lưng sờ sờ: "Lại dùng chiêu này."

Cô không thể làm gì khác, đành đi thang lên nhà.

Lúc lơ đãng quay đầu lại, thấy Viên Duy đang đút tay vào túi nhìn mình, sau đó lại cụp mắt xuống, tia sáng vụt qua trong mắt tựa như là cô ảo giác.

Tim Tô Hữu Điềm run lên, cô quay sang nói với hệ thống: "Ta vẫn luôn cảm thấy hắn đang trốn tránh ta."

[Giờ cô mới phát hiện ra à, hắn tại cô mà trong thâm tâm vẫn yêu mến Thịnh Hạ, nhưng lại không muốn làm trễ nải cô, vậy nên không thể làm gì hơn là trốn tránh, cũng không muốn rời khỏi thành phố này.]

Tô Hữu Điềm về đến nhà, cô đặt mông xuống salon, khó hiểu hỏi: "Tại ta? Sao lại tại ta chứ? Ta có hoàn thành nhiệm vụ mà!"

[Cô có thực sự nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ sao?]

Tô Hữu Điềm định cãi lại, lại nghẹn họng.

Đúng vậy, cô vẫn luôn có ba phần lưu tình với Viên Duy, vì để mình không bị ngược, lấy đủ loại lý do, giờ thì sao, cô chẳng đặt Viên Duy lên lộ trình tương lai đến nơi đến chốn chút nào cả. Nếu Viên Duy không hận cô, không bị Thẩm Hạo Lâm hành hạ đến sống dở chết dở, nhất là chuyện tối nay, cô có thể tưởng tượng ra được, con đường sau này của Viên Duy sẽ càng khó đi.

Tô Hữu Điềm ảo não nắm tóc: "Vậy mi bảo phải làm sao bây giờ? Về sau mi bảo ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, ta sẽ không kì kéo với mi nữa!"

[Đừng cuống, ta còn hai nhiệm vụ nữa cho cô đấy.]

Tô Hữu Điềm không hiểu sao lại rùng mình một cái.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Hữu Điềm tới trường quay thì phát hiện ra Tiểu Hồ không đi làm.

Cô gọi điện thoại cho cô nàng cũng không được, vừa nghĩ tới thủ đoạn của Thẩm Hạo Lâm, cô lập tức hiểu ra.

"Mẹ nó, thay đổi cũng nhanh thật."

Được, thay đổi thì cứ thay đổi đi, dù sao cơ hội này cũng là Thẩm Hạo Lâm tặng cho, giờ cự tuyệt người ta, người ta thu lại đặc quyền này cũng chẳng thể dị nghị.

Hiện tại, thái độ của mọi người trong đoàn làm phim đối với cô vẫn rất bình thường, có thể là do Thẩm Hạo Lâm không đuổi tận giết tuyệt, nếu đến một ngày người ta nhận ra "kim chủ" của cô không còn tới nữa, hoặc Thẩm Hạo Lâm tùy ý nói vài câu, khả năng cao là vai này cô sẽ không giữ được nữa.

Tô Hữu Điềm cũng chẳng để ý tới vai diễn này, cái cô để ý là nhiệm vụ.

"Thống nhi, nếu vai diễn của ta bị cắt mất thì nhiệm vụ cũng không làm được nữa phải không?"

[Tại cô OOC khiến Thẩm Hạo Lâm nổi nóng chuyển sang ngăn cấm cô đó, nếu cô khiến nhánh giới giải trí này của Thịnh Hạ bị hủy mất thì cô cứ chờ chết đi!]

Tô Hữu Điềm: "... Làm ơn đừng giết! Giật điện thôi mà làm ơn QAQ"

[Ta đang bồi dưỡng ra một con M đó hả!]

Tô Hữu Điềm đang lau nước mắt thì chợt nghe thấy bên cạnh vọng lại tiếng nghe sàn sạt, tựa như có con chuột đang gặm khúc gỗ vậy. Cô nín thở, thò đầu qua nhìn.

Trong góc, chàng Đậu Xanh đang vững vàng ngồi, tay trái cầm một miếng gỗ, tay phải cầm dao điêu khắc chậm rãi khắc, anh ta khắc rất cẩn thận, mắt gần như dính lên miếng gỗ, Tô Hữu Điềm ở ngay bên cạnh anh ta cũng không phát hiện ra.

Cô nhìn tầng tầng băng vải quấn trên mặt chàng Đậu Xanh, có chút cạn lời.

Anh ta không thấy nóng à?

Hiện giờ làm diễn viên quần chúng đúng là không dễ dàng gì, băng vải này cô chưa từng thấy anh ta tháo xuống bao giờ!

Cơ mà, tuy chàng Đậu Xanh rất quái lạ, nhưng mấy ngày nay mỗi lần Thi Phong tới quấy rầy cô, anh ta đều vừa vặn xuất hiện, mỗi lần đều trùng khớp đến độ khiến người ta không thể tin được.

Chẳng hiểu sao Tô Hữu Điềm lại có dự cảm không lành.

Cô nhịn không được tiến lại gần hơn: "Anh ngồi đây khắc gì vậy?"

Chàng Đậu Xanh thả lỏng ngón tay, lộ ra một khe hở. Tô Hữu Điềm nhìn vào, thấy anh dường như đang khắc thứ gì đó tròn tròn.

"Nhẫn?"

Chàng Đậu Xanh lắc đầu.

"Hoa?"

Lắc đầu.

"Kẹo?"

Lắc đầu.

Tô Hữu Điềm bỏ cuộc, cô không ngừng quan sát đỉnh đầu và thân hình của chàng Đậu Xanh, làm như vô ý hỏi:

"Là để tặng ai hả?"

Chàng Đậu Xanh khựng lại: "Một nữ diễn viên."

Tô Hữu Điềm quay đầu, nhìn một lượt sáu sắc hoa còn lại.

"Ai thế, anh nói cho tôi biết đi."

Chàng Đậu Xanh nói: "Một cô gái hiến thân vì nghệ thuật, vừa có trí tuệ vừa có sắc đẹp."

Tô Hữu Điềm run lên, trên trán rỉ ra một giọt mồ hôi.

"Vậy, vậy à?"

Chàng Đậu Xanh chậm rãi thổi vụn gỗ trên lòng bàn tay đi: "Tôi rất tán thưởng cô ấy, cô ấy có thể vì đóng phim mà chịu được đủ kiểu xường xám gò bó, chịu đựng đủ loại khảo nghiệm..."

"Được rồi!" Tô Hữu Điềm vươn tay: "Tôi nhớ ra vẫn còn lời thoại phải học, Đậu...anh à, làm phiền rồi."

Chàng Đậu Xanh níu lấy cái khiên sau lưng cô: "Cô quên một thứ này."

Tô Hữu Điềm quay đầu lại, Viên Duy xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay anh là một con rùa đen điêu khắc từ gỗ nho nhỏ tinh xảo.

Tô Hữu Điềm: "..."

Cô ngao một tiếng, chợt nhào tới.

"Ai cho anh cười tôi! Ai cho anh cười tôi!"

Viên Duy bật ra một tiếng cười phì, anh tháo băng vải trên mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt sắc cạnh.

"Tôi không có cười em."

Anh vừa nói, lồng ngực vừa không ngừng phát ra những tiếng cười khùng khục.

Tô Hữu Điềm khẽ cắn môi đứng dậy: "Anh tới đây làm gì?"

Viên Duy ngồi xuống, phủi phủi bụi trên người: "Bạn bè giới thiệu tới."

Tô Hữu Điềm không tin: "Chẳng lẽ không phải là do ngưỡng mộ tư thế đóng phim oai hùng của tôi sao?"

Viên Duy gõ gõ cái mai rùa của cô, ý bảo cô tự mình biết mình chút đi.

Mặt Tô Hữu Điềm hơi đỏ lên, nhịn không được mà trừng mắt với anh: "Tối qua còn giả bộ cứ như thật ấy. Anh còn biết diễn hơn cả tôi!"

Khóe mắt Viên Duy cong cong: "Tôi sợ em xấu hổ."

Tô Hữu Điềm cạn lời: "Thế hôm nay anh nói toạc ra thế làm gì, cứ để tôi giả vờ trước mặt anh không được à?"

Viên Duy nói: "Khó chịu."

Khó chịu?

Vì quấn băng vải nên khó chịu?

Tô Hữu Điềm nói: "Thế nên anh gạt tôi, coi tôi là đồ ngốc hả."

Nụ cười trên mặt anh hơi nhạt đi, anh thả con rùa đen nhỏ vào lòng bàn tay Tô Hữu Điềm, thấp giọng đáp: "Trong lòng tôi, em vẫn luôn là đồ ngốc, vậy nên tôi mới không so đo với em."

Tô Hữu Điềm phồng mang, hậm hực quay đầu bỏ đi.

Viên Duy ở sau lưng cô, không động đậy nhìn cô.

Tối, Viên Duy về đến nhà, anh nặng nề ngồi trên salon, trong phòng im ắng đến lạ kỳ.

Trong ảnh, mẹ yên lặng nhìn anh, lòng anh tìm lại được chút an ổn.

Đột nhiên, điện thoại sáng lên, có tin nhắn đến.

"Còn ba ngày."

Thân mình Viên Duy sững lại, anh cắn răng.

Nghĩ đến cuộc điện thoại nửa tháng trước, anh không nhịn được nhíu mày.

Lúc đó, anh vẫn còn đang bôn ba tìm việc làm mới, đột nhiên có người gọi tới, nói anh là con cháu nhà họ Viên lưu lạc bên người, bố anh bệnh nặng liệt giường, anh trai cùng cha khác mẹ mất do tai nạn giao thông, gia tộc hi vọng anh có thể trở về, kế thừa sản nghiệp nhà họ Viên.

Chuyện cứ như phim vậy, người thường đều sẽ không tin.

Nhưng cuộc điện thoại ấy lại nằm trong dự liệu của anh.

Bởi anh từ nhỏ đã biết thân thế mình không bình thường, mẹ vẫn thường hay cầm một bức ảnh, chỉ vào người đàn ông mặc Âu phục trong ảnh, nói với anh đó là bố anh.

Viên Duy có nhớ người đàn ông đó, bình thường vẫn hay thấy trên TV, là ông trùm tài chính nổi danh thành phố B.

Viên Duy có thể nhìn thấy ở ông ta những đường nét na ná giống của mình. Anh chưa từng hỏi mẹ, vì sao ông ta lại bỏ rơi mẹ con anh, cũng chưa từng kỳ vọng có thể bố con gặp mặt.

Anh có mẹ là đủ rồi.

Vì vậy anh không chút do dự từ chối.

Nhưng bên kia lại lấy báu vật anh trân quý nhất ra uy hiếp anh – tiền đồ của Thịnh Hạ.

Nếu anh không đồng ý, có lẽ Thịnh Hạ sẽ không thể làm diễn viên nữa.

Đôi môi mỏng của Viên Duy mím lại, nhìn cô làm diễn viên chơi đùa vui vẻ như vậy, anh không đành lòng chặt đứt con đường của cô.

Thế nhưng vất vả mãi anh mới tìm lại được cô, nếu một ngày rời đi, chẳng biết đến bao giờ mới có thể một lần nữa gặp lại.

Anh...luyến tiếc.

Anh lấy cái nhẫn trên đầu giường ra, cẩn thận nâng trong lòng bàn tay.

Nên tiến...hay nên lui?

Sáng sớm, Tô Hữu Điềm đến trường quay, lần này không biết trong đoàn kịch có phong thanh gì mà mọi người bắt đầu liên tiếp liếc cô.

Tô Hữu Điềm mất tự nhiên xoa xoa cánh tay, cứ có cảm giác như mình là khỉ trong vườn bách thú, bị bọn họ nhìn chằm chằm cái mông đỏ mà đùa cợt.

Nghĩ là Thẩm Hạo Lâm thấy mình không cho hắn bậc thang xuống, vậy nên bắt đầu gây áp lực với mình.

Cô thở dài: "Thống nhi, năng lực chịu đựng của ta còn chưa đủ mạnh, bị coi như khỉ mà giễu cợt, ta rất muốn đánh người, phải làm sao đây?"

[Chuyện này dễ thôi, cô có thể bắt chước khỉ cầm bánh ném họ.]

Mẹ kiếp...

Cô giận dỗi, ngồi xuống gốc cây lấy tay chọc đất.

Cảnh phim hôm nay quay trên núi, vì phải quay cảnh họ vừa đánh vừa rút nên đặc biệt ra ngoài trời.

Cô vừa lấy từ trong túi ra một chai nước mới uống một ngụm, liền nghe thấy có cô gái knh ngạc kêu lên.

Cô ngẩng đầu nhìn, sáu hoa tỷ muội đỏ vàng cam chàm tím đang bưng mặt nhìn ra xa.

Cô thò đầu nhìn theo, thấy Viên Duy bôi mặt đen sì, ngồi dưới gốc cây nói chuyện với một người trông rất đại ca.

Tuy dáng vẻ anh nhếch nhác, nhưng bụi bặm trên mặt cũng không thể che giấu được đường nét tinh tế của anh.

Đặc biệt, mặc quân trang vào, cứ thế trở thành đại diện phái cấm dục.

Thi Phong ăn mặc phong cách, trang phục đẹp đẽ, so với anh, lập tức hoàn toàn biến thành thằng ngu.

Thi Phong dường như cũng ý thức được mình không bằng, hắn hậm hực xoay người bỏ đi.

Tô Hữu Điềm cũng thấy vinh lây mà hừ một tiếng: "Tôi đã bảo là Thi Phong căn bản không đáng xem mà. Đây mới gọi là soái ca nhé."

Viên Duy tựa hồ nghe thấy tiếng, quay đầu liếc nhìn Tô Hữu Điềm rồi lại quay đầu lại.

Cả người Tô Hữu Điềm căng lên, không hiểu sao toàn thân trên dưới đều có cảm giác như bị liếm, dinh dính.

"Hôm nay sao hắn quái vậy nhỉ..."

Cô không nhịn được lẩm bẩm.

Đúng lúc đến giờ quay, Tô Hữu Điềm phủi mông, cầm vũ khí đứng lên trước đám tỷ muội.

Vũ khí của cô quyết định cô là một cái khiên thịt người...

Đạo diễn vừa hô "Action!", Tô Hữu Điềm lập tức lên tinh thần, gào thét xông về phía trước, quyết tâm không thể để Viên Duy coi thường, cô diễn cái gì cũng đều chắc chắn là giỏi nhất!

Đứng trên sườn núi, cô vừa định móc súng ra thì...

[Ting! Mời kí chủ trong vòng mười giây lăn xuống sườn núi, vượt thời hạn, giết chết! 10, 9, 8,...]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện