Nhà khách Sùng Sơn, phòng 1208.
Đội trưởng Tiết đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc Yên thành phía xa xa, hút thuốc, tình cờ cúi xuống kéo áo thun ngửi ngửi, lập tức bị mùi của mình xông cho choáng váng.
Vốn từ đầu không định hẹn hò “bắn pháo”, nên gã không lên kế hoạch chuẩn bị gì cho buổi hẹn, mấy ngày nay đi công tác, bận rộn đến mức cơ thể chệch đường ray, linh hồn xuất khiếu, các công đoạn chuẩn bị trước buổi hẹn như tắm rửa thay quần áo đắp mặt sấy tóc linh tinh đều bị cắt giảm.

Tất nhiên gã vốn cũng không đắp mặt bao giờ.
Gã liếc đồng hồ, định tắm chiến đấu một phát.
Cái gọi là tắm “chiếu đấu” trong trường quân đội và cảnh sát có nghĩa là một đám đàn ông chạy nước rút vào nhà tắm, từ khoảnh khắc nhấc chân cất bước thì đồng phục trên người cũng phải lột hết, giày dép quẳng hết, đứng dưới vòi sen giội sạch mồ hôi và bùn đất trên người, xát xà phòng toàn thân bằng tốc độ như chớp giật, cuối cùng nhanh chóng rửa sạch.

Nếu trong năm phút mà không tắm xong thì phải vác cả cái đầu đầy bọt ra ngoài; không được mặc quần áo, cứ thế trần truồng mà ra xếp hàng.

Vì vậy đội trưởng Tiết cũng luyện được tốc độ tắm rửa chỉ trong năm phút đồng hồ.
Thế nhưng, rõ ràng còn chưa đến năm phút, thính giác bén nhạy của gã đã nhận thấy có người mở cửa phòng, bước vào trong!
Đội trưởng Tiết nhanh tay lẹ mắt kéo ngay lấy chiếc khăn tắm lớn.
“Anh ơi?” Tiếng nói và tiếng bước chân của Lương Hữu Huy đồng loạt tiến lại gần buồng tắm, chung quy vẫn sợ hãi uy lực của dùi cui còng tay roi da, không có gan càn quấy, bèn nghiêm trang đạo mạo gõ cửa rồi mới dám mở cửa nhìn lén.
Trước mắt Lương Hữu Huy, Tiết Khiêm đứng trong buồng tắm vòi sen, người đầy bọt xà phòng, khăn tắm quấn quanh hông, tóc và mặt nhỏ nước tong tỏng.

Tay trái người này cầm xà phòng, tay phải cầm súng lục phòng thân.
Lương đại thiếu gia huơ huơ tay, “Ấy, anh ơi.”
Tiết Khiêm, “Sao cậu có thẻ phòng?”
Lương Hữu Huy bật cười, “Nhét tiền típ cho lễ tân.”
Tiết Khiêm là người từng trải, kinh nghiệm tác chiến dồi dào, sẽ không đỏ mặt hoặc xù lông trước tình huống này, chỉ bình tĩnh vung nòng súng: Đi ra ngoài chờ.
Trong mắt Lương Hữu Huy, ngay lúc trông thấy đội trưởng Tiết quấn khăn tắm, tay cầm khẩu súng cơ giới, cu cậu đã mường tượng ra ngay một “khẩu súng” thật đung đưa qua lại, khốn khổ đấu tranh mấy hiệp, cuối cùng mới ngoan ngoãn thâm tình khép cửa lại, “Thế em đợi bên ngoài nha anh, anh nhanh lên đó… Em mua cho anh mấy bộ quần áo mới, em thấy rất tôn dáng anh…”
Tiết Khiêm xả hết bọt xà phòng, đã tắm sửa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái rồi thì không thể chịu nổi quần áo đầy mùi mồ hôi thúi hoắc.

Gã bất chấp thò một cánh tay qua khe cửa, “Nè, cậu mua quần áo gì cho tôi thế? Lấy cho tôi một bộ mặc luôn!”

Đội trưởng Tiết mặc áo thun và quần bò hàng hiệu, cơ thể vẫn ẩm ướt, trông cũng đẹp trai ngút ngàn.
Gã quanh quẩn trong phòng, giọng điệu trước sau như một, vừa lãnh đạm vừa cà lơ phất phơ, “Ô kìa, lại mua gì đấy? Thằng ngốc lắm tiền nhỉ.”
Lãnh đạm tức là đang đè nén nhiệt tình, dửng dưng như không tức là đang che giấu nỗi lòng canh cánh.
Trên sô pha đặt một đống túi mua hàng lòe loẹt sặc sỡ, bên ngoài in tên các thương hiệu lớn và trung tâm thương mại xa hoa mà đội trưởng Tiết chưa bao giờ có thời gian đặt chân tới.

Đối với gã mà nói, những thứ này thuộc về một thế giới phù phiếm hư ảo hoàn toàn khác, nơi tràn ngập mùi vang đỏ xì gà và ngôn từ hoa lá mỹ miều của thiện nam tín nữ.

Những cái bóng lộng lẫy ngả ngớn nọ vừa chạm vào đã vỡ tan, cực kỳ không chân thật, không liên quan gì tới gã, thậm chí gã còn cố tình né tránh kiểu sống như vậy.

Quả thật cuộc đời gã khá nhàm chán, còn có vài phần cố chấp, tự kỷ và thanh cao.
Lương Hữu Huy mừng vui hớn hở rút chai vang đỏ ra khỏi túi mua hàng, lại bưng ra một chiếc hộp đựng bánh kem hình tròn rất lớn và tinh xảo, bày lên bàn.
Tiết Khiêm thật sự bàng hoàng, “Cậu mua bánh kem làm gì?”
Đầu óc gã còn tỉnh táo lắm, hôm nay có phải sinh nhật gã đâu.
“Hôm nay là sinh nhật em mà!” Lương đại thiếu gia nói luôn, đôi mắt hoa đào trợn tròn lên.
Tiết Khiêm, “…”
Tiết Khiêm rũ mắt ngắm nghía tấm thảm dưới chân, thầm chửi một câu “Cái đcm”, đồng thời mạnh bạo xoa nắn cái mũi của mình, “À, thế hả, tôi quên mất.”

Tiết Khiêm biết ngày này.

Dù sao gã cũng là cảnh sát, còn từng mời Lương thiếu gia về cục uống trà như kẻ bị tình nghi, ngày sinh tháng đẻ bối cảnh gia đình bằng cấp công việc linh tinh của người ta, gã điều tra từ sớm rồi, đủ loại thông tin từ to tới nhỏ từ nông tới sâu, gã đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng gã thật sự quên béng mất hôm nay là sinh nhật của Lương thiếu gia.
Áy náy và chán nản cùng ùa lên mặt đội trưởng Tiết, vừa mỉa mai người ta là “thằng ngốc lắm tiền” lúc nãy, giờ lại vội vàng nuốt về.

Gã thành khẩn kiểm điểm bản thân, “Dạo này bận váng cả đầu, ngại quá, tôi lại không mua quà cho cậu rồi!”
Rõ ràng Lương Hữu Huy cũng thất vọng, đôi mắt sáng ngời thấp thoáng chút ảm đạm buồn bã, cứ tưởng anh Tiết của cậu cố tình hẹn cậu vào ngày hôm nay chứ.
Nhưng mà, không gì sánh nổi với bộ dạng ngượng ngùng rũ mắt kiểm điểm nhận lỗi của đồng chí Tiết lúc này, đây cũng là cơ hội “ăn đậu hũ” ngàn năm có một.

Lương Hữu Huy không bỏ lỡ thời cơ, lập tức thổi kèn nịnh nọt, “Anh à, anh hẹn em chính là quà tặng rồi, anh là món quà khổng lồ biết hít thở biết đi lại đấy còn gì nữa!”
Tiết Khiêm hòa hoãn bầu không khí, “Chòm Song Tử có khác, trăng hoa dẻo miệng lắm.”
Lương Hữu Huy bất mãn, “Chòm Nhân Mã cũng trăng hoa bỏ xừ, nhưng chòm Nhân Mã luôn rơi vào tay chòm Song Tử chúng em!”
Thân là người đàn ông mẫu mực của chòm Nhân Mã, đội trưởng Tiết nhếch miệng cười, nói gì cũng bị thằng nhỏ này tiện thể bò lên, chút dung lượng não tí tẹo dùng hết vào mấy chuyện này rồi.

Lần đầu tiên trong đời gã tự tay hầu hạ đại thiếu gia, khui nắp chai rượu, lại tìm con dao cắt bánh kem cho Lương Hữu Huy.

Gã mở hộp bánh ra nhìn, suýt thì phun nước miếng đầy đầu đầy mặt Lương Hữu Huy, tặng cho mái tóc xịt keo sáng loáng của cu cậu thêm chút long lanh lấp lánh.
Tiết Khiêm, “Bánh kiểu quái gì đây?!”
Chiếc bánh kem này vừa truyền thống vừa đảo điên truyền thống, nhìn là biết Lương thiếu gia đặt làm riêng cho hai người.

Đây là chiếc bánh kem hình trái đào mừng thọ cực kỳ phổ biến, mang đi chúc thọ các cụ hơn sáu mươi thì được, nhưng thanh niên ai thèm ăn kiểu bánh quê mùa này? Cơ mà, hiển nhiên Lương đại thiếu gia đã mua chuộc nghệ nhân làm bánh, đặt làm một chiếc đặc biệt, bên trên trái đào mừng thọ còn có một phần bánh được làm thành hình chiếc mũ cảnh sát.
Nói theo cách trắng trợn thô tục thì, tạo hình này chính là mũ cảnh sát úp lên cặp mông trắng trẻo to bự!
Lương Hữu Huy là người đầu tiên nhịn hết nổi, phá lên cười vô liêm sỉ.

Mấy trò tán tỉnh lặt vặt bày tỏ yêu thương giữa các cặp tình nhân này, cu cậu hạ bút thành văn, quả thật là cố tình làm lố để chọc cười Dạ Xoa mặt lạnh.
Tiết Khiêm lườm chiếc bánh kem, phá lên cười, thằng bỉ ổi này!
Bình sinh chưa bao giờ tiếp xúc với một thằng dở hơi khôi hài không biết xấu hổ như vậy, lúc này gã rất muốn cắn mông Lương đại thiếu gia, để cho thằng nhỏ toại nguyện, không nên lãng phí tâm tư lần này.
Tiết Khiêm cắt bánh kem, thoải mái đưa phần mũ cảnh sát cho Lương Hữu Huy, tự mình hiên ngang cắt phần đào mừng thọ, há miệng cắn một miếng thật to… Thiếu gia ăn “mũ cảnh sát”, sĩ quan ăn “đào”.
Hai người đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm sầm uất đằng xa, chiếc cầu vượt trông như món đồ chơi xếp gỗ, ánh đèn trải dài thành dòng sông lung linh khiến người ta nhộn nhạo, cảm giác chạm khẽ vào là vỡ, hệt như giấc mộng ảo.

Hai người rót rượu chạm cốc.

Lương đại thiếu gia nói tiếng Anh “Cheers”, Tiết Khiêm đáp lại bằng “Dô”.

Hai người ngồi trên sô pha ăn bánh kem uống rượu vang, trêu chọc nhau và tán gẫu những lời vô nghĩa, đã từ rất lâu không được hưởng thụ khoảnh khắc bình yên như vậy, vừa khoan khoái vừa mãn nguyện.
Giữa người với người, đôi khi trốn không thoát duyên phận.
Tiết Khiêm bâng quơ hỏi, “Mẹ cậu làm nghề gì?”
Lương Hữu Huy cầm chai vang đỏ còn non nửa, vừa uống vừa kể, “Hồi ông già em chưa phát tài, mẹ em là nhân viên tiêu thụ ở một công ty may mặc xuất khẩu, suốt ngày chạy tới chạy lui giữa nhà máy phía trên và kho hàng phía dưới, khổ sở nâng cao định mức kiếm chút hoa hồng.

Về sau kỹ thuật viên họ Lương từng bước tiến hóa thành chủ tịch Lương, mẹ em cũng nhanh chóng thay đổi, từ nhân viên tiêu thụ biến thành nhà thiết kế thời trang, tự tạo ra thương hiệu riêng của mình, chuyên cung cấp y phục cho các phu nhân có tiền, làm ăn ra trò lắm! Thực ra mẹ em không tự may quần áo, mẹ thuê nhà thiết kế và thợ may làm, còn mẹ chỉ đeo biển phu nhân của chủ tịch Lương thôi.

Người trong một giới mà, anh cũng biết đấy, ba hoa chích choè nịnh nọt cổ động nhau dữ lắm, đồ vớ vẩn cỡ nào cũng được ưa chuộng, mua thương hiệu của phu nhân chủ tịch Lương tức là biếu xén quà cáp cho ba em ngày lễ ngày tết rồi, phải kiếm tiền cho nhau mới là đối tác tốt, thực ra quần áo mẹ em thiết kế, cả em với ba em đều thấy gớm!”
Cặp mắt Lương Hữu Huy rất đẹp, đen trắng rõ ràng, hai mí mắt kiểu Âu xinh đẹp hoe hoe đỏ vì say, đuôi mắt thấp thoáng hoa đào.

Tiết Khiêm phát giác, Lương thiếu gia không ngốc chút nào, đạo lý trên đời cậu đều biết, còn có thể bóc tách thấu triệt nhân tình thế thái.

Gã lại ân cần hỏi, “Bây giờ cậu làm gì thế, đâu thể suốt ngày chơi bời lêu lổng miệng ăn núi lở được, sau này nhỡ có ngày ông già cậu không tiếp tục làm cây ATM và ngân hàng tư hữu của cậu được nữa, cậu định sống thế nào?”
Lương Hữu Huy thú nhận, “Bây giờ em đang học cách làm ăn mà, mượn gà đẻ trứng, tiền đẻ ra tiền khá dễ dàng, các bác các chú nể mặt ba em nên cũng vui vẻ dìu dắt em.

Quan trọng hơn là dự toán chi tiêu hàng tháng của em tỉnh lược nhiều rồi! Anh xem đấy, em không vật vờ phóng đãng nữa, người yêu em cũng không chìa tay đòi em mua nhà mua xe, mới mua rượu vang bánh kem đã chửi em là thằng ngốc lắm tiền, tiền của em còn biết tiêu vào đâu nữa!”
Tiết Khiêm hài lòng nở nụ cười, giơ tay vuốt tóc cậu chàng, kết quả lại vuốt ra một đống keo xịt tóc, lớp bọt trắng dính dớp nhớp nhúa khiến gã sinh gớm, tiện tay chùi luôn vào áo cu cậu, mắng, “Bôi cái gì tởm thế? Đcm như tuốt súng!”
“Anh à, em đang nhịn tuốt súng lắm đây.” Lương Hữu Huy bắn ra một ánh mắt hoa đào, cười.
“Tuốt vừa thôi nhóc!” Đồng chí Tiết cố tình lảng tránh lời nói mang tính ám chỉ rõ rành rành này.
Tiết Khiêm hỏi đầy thâm ý, “Nếu sau này không được lái bộ sưu tập Bentley bảy màu nữa, cậu có quen nổi không?”
Lương Hữu Huy không thèm để ý, “Thì em cứ ngồi xe cảnh sát hàng ngày là được chứ gì!”
Thực ra Tiết Khiêm càng nói càng lún sâu, những lời khách sáo ép cung vừa đấm vừa xoa đã chuẩn bị sẵn trong đầu lại không mang ra dùng được.

Đôi mắt Lương đại thiếu gia vẫn trong veo, không giấu giếm điều gì, Tiết Khiêm cứ loay hoay trong chính những tính toán của mình, càng không ngừng rào đón, bản thân gã lại càng sa đà, thật sự là mua dây buộc mình.
Gã nhéo nhéo ngón tay, đột ngột mở miệng, “Hôm đó, trong khách sạn đối điện Cẩm Tú Hoàng Đình nhà các cậu, Quách Triệu Bân bị bắn chết, cậu biết ai làm không?”

Cách hỏi này giống như phương pháp thẩm vấn chuyên nghiệp của cảnh sát, đầu tiên là tung hỏa mù bằng mấy câu khách sáo lan man vô nghĩa, dùng quan hệ tình thân hoặc luân lý để thôi miên tính cảnh giác và ý chí của đối thủ, mê hoặc tâm tư để cạy miệng nghi phạm, chờ đúng thời cơ thì đột ngột tung đòn sát thủ, quẳng ra một vấn đề khiến đối phương trở tay không kịp.
“Anh à, em thật sự không biết ai bắn mà.

Hôm đó em cũng không dám ra ngoài xem, em sợ máu, đến bệnh viện truyền dịch mà em còn choáng váng đây này!” Lương Hữu Huy sợ anh Tiết của cậu lại tìm cậu để thẩm vấn, nụ cười trên môi vụt tắt, trong lòng băn khoăn.
Ánh mắt Tiết Khiêm lóe lên như thứ vũ khí sắc lạnh, dửng dưng hỏi, “Thuộc hạ của ba cậu có ai sở trường bắn tỉa không?”
Lương Hữu Huy nơm nớp lo sợ, “Em chưa thấy bao giờ.”
Dáng ngồi của Tiết Khiêm rất khí thế, một cánh tay vắt trên lưng ghế sô pha, cằm khẽ nhếch, chằm chằm nhìn Lương đại thiếu gia, “Hung thủ nổ súng từ tầng thượng của tòa cao ốc văn phòng cách đó một trăm tám mươi mét rồi nhanh chóng tẩu thoát.

Tôi đã xem camera giám sát, tỉ mỉ nhận dạng dáng dấp lờ mờ của hung thủ, người này chính là sát thủ từng bắn tôi ở nhà ga — cậu còn nhớ chiếc máy chơi game cậu tặng tôi chứ?… Thế nên, xạ thủ đó là ai? Cậu đã gặp người nào như vậy chưa? Có phải lúc này hắn đã xuất cảnh bỏ chạy, hay đang trốn ở đâu đó trong thành phố này?!”
Đội trưởng Tiết nói một mạch như nòng súng dồn dập bắn vụn băng vào mặt Lương thiếu gia.
“… Anh à.” Ánh mắt Lương Hữu Huy vừa vô tội vừa khổ sở, “Cũng may mà em tặng anh ‘báu vật cứu mạng’, ‘báu vật cứu mạng’ có bù lại được chuyện này không anh?”
“Lương Thông chỉ có một thằng con trai là cậu, sau này tất cả của cải tài sản nhà họ Lương sẽ bàn giao cho cậu, vậy mà cậu lại không hề biết ông ta làm chuyện gì, cậu đùa tôi hả?!” Tiết Khiêm lại bắn thêm một phát chẳng chút nương tình.
“…” Lương Hữu Huy sững người, chân tay luống cuống nói không ra lời, cơn say đã tan thành mây khói, đầu óc trống rỗng.
Tiết Khiêm vẫn còn nửa manh mối chưa tiết lộ, dáng dấp hung thủ ám sát Du Cảnh Liêm bị camera trong bệnh viện ghi lại cũng hoàn toàn trùng khớp với kẻ này.

Nói cách khác, tay sát thủ đầy bản lĩnh này nhận lệnh của ai đó, đầu tiên là cướp đoạt vật chứng ở nhà ga tam giang, suýt nữa bắn chết gã và Trần Cẩn, sau đó suốt đêm bay về Lâm Loan, tới bệnh viện sát hại Du Cảnh Liêm, cuối cùng diệt khẩu Quách Triệu Bân trên phố Triều Bắc tại Yên thành, hàng loạt thủ đoạn hung hăng càn quấy, kẻ giật dây phía sau rõ ràng đang miệt thị cảnh sát, cố tình khiêu chiến giới hạn mà pháp luật có thể dung thứ.
Tiết Khiêm cực kỳ khó chịu, trong miệng vẫn ngọt ngào vị bánh kem.
Giả sử đây thật sự là kế hoạch công phu của chủ tịch Lương, giả sử tay sát thủ này là một thanh hung khí được Lương Thông nuôi dưỡng và chỉ đạo, vậy thì Hữu Huy, chắc hẳn ba cậu rất muốn giết tôi nhỉ?
Kẻ đột nhập vào nhà tôi và để lại bức thư đe dọa cũng là ba cậu phải không?
Khoảng cách giữa hai người chợt bị kéo xa.
Hai mảnh đất liền vốn đang chậm rãi bị hút lại gần nhau nhờ từ trường trái đất, lúc này mặt đất dưới chân đột ngột tròng trành, cực từ ngang ngược xoay chuyển, thời không biến ảo, cảnh vật xung quanh cũng đột ngột lộn nhào, trời long đất lở, hai người là hai mảnh đất liền trôi nổi, vừa tìm được cơ hội sẽ sàng chạm vào nhau thì bất chợt bị cưỡng ép phải tách ra, không thể chống lại từ trường khổng lồ từ bốn phía, càng lúc càng xa nhau…
Lương Hữu Huy ngỡ ngàng nhìn Tiết Khiêm, thì thầm, “Đồng chí Tiết vẫn nghi ngờ ba em sao? Ông ấy không làm thế đâu, gia đình em buôn bán, cùng lắm anh chỉ tra được các mối làm ăn của nhà em có vấn đề, sẽ chẳng còn gì khác nữa! Đồng chí Tiết ạ, nói thật là ba em rất giàu, ông ấy giàu lắm rồi, không cần phải làm chuyện gì trái pháp luật nữa, ông ấy không cần phải làm những việc xấu xa chó cùng rứt giậu như thế!!”
Có rất nhiều điều Tiết Khiêm không thể nói rõ với Lương thiếu gia, căn cứ theo manh mối điều tra, đế quốc kinh doanh mang tên Lương thị quả thật có vài vấn đề, không chỉ cấu kết làm loạn cùng tập đoàn Diệu Quang của Quách Triệu Bân, hỗ trợ Quách Triệu Bân vay nóng rửa tiền, tay không bắt sói trắng, biển thủ khoản vay kếch xù từ ngân hàng, chuyển hướng dòng tiền đứng giữa trục lợi, hơn nữa quá trình phát tài đột ngột của Lương Thông mười mấy năm qua cũng hết sức kỳ lạ.

Chủ tịch Lương dẫn đầu thời đại, là truyền kỳ tay trắng dựng nghiệp trong giới kinh doanh, tung hoành chinh phạt Yên thành nhiễu nhương hiểm hóc bằng những chiến dịch thần kỳ, luôn có thể may mắn vượt lên dẫn đầu giữa khói lửa mịt mù, bỏ xa những người bạn đồng hành, điều này tuyệt đối không đơn giản chỉ là tốt số, mà là bản thân đã đứng trên “bậc thang” cao hơn hẳn người khác rồi.

“Bậc thang” nghĩa là gì, còn cần phải nói sao?
Tiết Khiêm nghĩ ra rất nhiều cách đối phó chủ tịch Lương.

Gã muốn nói với Lương Hữu Huy, cậu tìm cách giúp tôi lẻn vào trụ sở tập đoàn của ba cậu, lẻn vào nhà cậu nữa, tôi cần thu thập chứng cứ phạm tội.
Gã nghĩ tới việc lợi dụng Lương Hữu Huy để lắp đặt các thiết bị theo dõi và nghe trộm trong nhà, trên xe riêng, trong văn phòng của Lương Thông, gã tự nhận mình có đầy đủ sức hấp dẫn trên giường để khiến Lương đại thiếu gia chết mê chết mệt từ thể xác tới tâm hồn, vĩnh viễn không thể rời khỏi gã, không thể xa cách gã.
Thậm chí gã còn nghĩ tới việc đưa Lương Hữu Huy về Lâm Loan, bố trí cậu ở một địa điểm bí mật.

Gã sẽ không trực tiếp làm hại Lương thiếu gia, nhưng con trai yêu của Lương Thông bị giam giữ, lão sẽ buộc phải ra đầu thú thôi!
Tất cả những dòng suy nghĩ hỗn loạn này quấy nhiễu đầu óc gã, cuối cùng bất chợt tiêu tan, rối ren chẳng còn, chỉ để lại mớ lộn xộn ngổn ngang, làm phiền đội trưởng Tiết sức cùng lực kiệt đi thu dọn tàn cuộc.

Thực sự không đành lòng, mẹ kiếp nó, bực thật!
Tiết Khiêm ngửa mặt thở dài, “Haizzz… Hôm nay là sinh nhật cậu.”

Đúng lúc đó, đội trưởng Tiết nhận được đầu mối quan trọng từ Nghiêm tổng, rất kịp thời.
Chỉ vài ba câu qua điện thoại đã khiến đầu óc gã tỉnh táo hẳn lên, chút kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, không khí xung quanh trong lành hơn hẳn.
Tin nhắn gọn gàng đi thẳng vào trọng tâm của Nghiêm Tiểu Đao hiển thị trên màn hình điện thoại của đội trưởng Tiết: Trương Đình Cường biệt danh là Cổ Diệu Đình, trai bao cao cấp, được tai to mặt lớn chống lưng.

Sĩ quan Lục sơ ý bước vào tử cục, phát hiện bí mật nên bị diệt khẩu, điều tra Cổ Diệu Đình và Triệu gia đứng phía sau.
Tiết Khiêm gục đầu vào vách tường phòng khách, trán kề lên mặt tường cứng ngắc lạnh như băng, đập đầu liền ba cái, thình lình bừng tỉnh.
Gã cúi xuống nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, một thứ mùi vị chẳng rõ là chua ngọt hay cay đắng mặn nồng ùa lên cuống họng và đầu lưỡi gã.

Gã lo lắng đề phòng cả buổi tối, chỉ sợ gián điệp bên phía Nghiêm tổng thú nhận rằng: Tất cmn cả là do Lương Thông hết, vây bắt kết án nhanh lên!
“Anh ơi.” Lương Hữu Huy đứng dậy khỏi sô pha, mái tóc và trang phục xa hoa lộng lẫy thật sự không phù hợp với không khí lúc này, thoạt nhìn càng có vẻ đáng thương bất lực.
Tiết Khiêm ngước lên nhìn Lương Hữu Huy, thình lình bước tới, ném điện thoại lên sô pha.
Gã nắm lấy khuôn mặt cậu, nặng nề đặt xuống một nụ hôn.
“Xin lỗi nhé…” Tại khoảnh khắc dùng miệng bắt lấy đôi môi cậu, Tiết Khiêm thì thầm những lời này.
Một tin nhắn ngắn ngủi của Nghiêm tổng chưa đủ để rửa sạch hiềm nghi suốt nhiều năm của Lương Thông, nhưng Tiết Khiêm vẫn cảm thấy hổ thẹn trước ánh mắt tủi thân như chú thỏ trắng của Lương thiếu gia, thật lòng muốn trấn an cậu.

Đây là cái người đơn thuần luôn mang đến niềm vui cho gã, gã lại luôn làm cậu phải buồn phiền, gã thật tồi tệ, thật đểu giả.

Gã hút lấy môi trên của Lương Hữu Huy, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, tại khoảnh khắc tiến sâu vào khoang miệng, hương thơm của vang đỏ và mùi vị ngọt lịm của bánh kem ùn ùn kéo tới, tràn ngập môi lưỡi và giác quan.
Lương Hữu Huy cảm giác đôi môi mình sắp bị hút đi, bị ăn thịt rồi!
Cậu vốn là người lạc quan hay cười, không biết thế nào là thương xuân bi thu, hoàn toàn bị đôi mắt đỏ hoe của anh Tiết lây nhiễm, chẳng ngờ cũng rưng rưng đỏ mặt, chưa lần nào được hôn mà bật khóc! Có lẽ bởi quá kích động, cuối cùng cũng được ôm lấy người đàn ông cậu thích vào lòng, Lương Hữu Huy mở to đôi mắt cá vàng sưng đỏ, không muốn nhắm lại, lưu luyến khuôn mặt khôi ngô rắn rỏi của người này, đầu lưỡi nồng nhiệt truy đuổi tận sâu trong gốc lưỡi cùng vòm họng đồng chí Tiết.
Phòng khách sạn vốn là nơi vừa lãng mạn vừa nguy hiểm, khiến lý trí người ta quăng mũ cởi giáp, khiến tất cả kháng cự trở nên rất gian nan.
Chẳng biết từ lúc nào, áo thun trên người Tiết Khiêm bị lột ra, phơi bày cơ bắp rắn chắc tuyệt đẹp, hai người dùng những cái ve vuốt mê say để phát tiết nhu cầu sinh lý, xung động tình cảm mãnh liệt như tên đã trên dây.

Dưới sự chi phối của chút lý trí ít ỏi thảm thương còn sót lại, Tiết Khiêm đột nhiên kéo lấy Lương Hữu Huy, người đang chuẩn bị nắm tay chạy nước rút tới chiếc giường lớn để ngất ngây trong dịu dàng đằm thắm, “Đừng, ở đây luôn.”
Thân thể hai người dán sát vào vách tường bằng tư thế quấn quýt đầy khoa trương, ánh đèn phòng khách hắt xuống da thịt họ, dọc theo đường cong cơ bắp, tạo thành những cái bóng mờ mờ, nóng bỏng và gợi cảm.

Chẳng biết từ bao giờ, thắt lưng cũng bị nới lỏng, hai bàn tay khẩn thiết vói vào, thỏa thích an ủi và phát tiết ham muốn bị đè nén đã lâu.

Tại khoảnh khắc khoái cảm ùa lên trung khu thần kinh, Tiết Khiêm mơ màng nhớ lại, chẳng rõ lần cuối mình làm việc này là từ năm nào tháng nào.
Tiết Khiêm thành thạo hôn cổ, hôn xương quai xanh của Lương thiếu gia, sau đó vén áo người ta, lột luôn qua đỉnh đầu, biến kiểu tóc cậu thành tạo hình “bay vút lên trời” lẳng lơ phóng đãng.

Gã xúc động vuốt ve thân thể cậu, xúc cảm rất mịn màng, cơ bắp mỏng manh xinh đẹp, rất ưa nhìn…
Trán kề lên trán, môi khăng khít cùng môi, lại đồng thời cùng buông ánh mắt, lưu luyến nhìn bộ phận kín đáo đang run rẩy của nhau, từng nhịp hổn hển và tiết tấu nhanh chậm hài hòa làm một.

Có những việc trời sinh ra đã rất phù hợp, không cần chỉ điểm hay hướng dẫn bằng lời nói mà vẫn hợp ý đồng lòng như tri kỷ lâu năm.
Tiết Khiêm ghé vào tai Lương Hữu Huy, mắng một câu, “Dâm thế, thứ này còn xỏ kim cương.”
Lương Hữu Huy dùng hông cọ cọ gã, đẩy gã, “Cửa sau cũng xỏ đấy, xem không?”

Cũng bởi lời khiêu khích giữa tình nhân kiểu này, Tiết Khiêm lập tức nhịn hết nổi.

Gã ra nhanh quá, mất cmn mặt.

Chảng biết nên chửi những ngón tay linh hoạt của vị thiếu gia kinh nghiệm phong phú này hay nên tự chửi mình độc thân kiêng khem lâu quá, đã bước vào hàng ngũ yếu ớt già nua ảm đạm xế chiều rồi.
Lương Hữu Huy không ngừng hôn vành tai gã, vuốt ve cơ ngực và hai điểm nhạy cảm trên ngực gã, vừa hổn hển thở, vừa liên tục nói những lời đùa bỡn dâm dật.
Tiết Khiêm hoàn toàn bất ngờ, Lương Hữu Huy ngồi xuống trước mặt gã, kéo tuột cả quần jeans và quần lót gã.

Thình lình được bao bọc bởi khoang miệng ấm áp, gã nặng nề ngã ngửa về phía sau, ót đập vào tường, cơ bắp toàn thân cùng lúc run lên như từng đợt sóng vỗ.

Rất khoan khoái, không một thằng đàn ông bình thường nào có thể chống lại thứ kích thích này.
Gã cúi xuống, trông thấy đôi mắt cá vàng đậm chất châu Âu của cu cậu, vành mắt hoe đỏ ngân ngấn lệ.

Gã kìm lòng không đặng, giơ tay vuốt ve khuôn mặt và mái tóc Lương thiếu gia.

Tám múi cơ bụng của gã quặn thắt, đường cong thít lại rồi căng ra, từng đợt khoái cảm cuồng say tập kích nơi tận cùng các giác quan của gã, máu nóng toàn thân sục sôi cuồn cuộn.

Gã há miệng hổn hển thở.

Lương Hữu Huy thật sự kinh nghiệm đầy mình, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần gã sung sướng đê mê, khiến cho hai mảnh đất liền đang dần trôi xa một lần nữa hợp lại.

Lúc này đội trưởng Tiết mới bắt đầu ảo não tự kiểm điểm, gã cứ cho rằng mình đúng, mình siêu phàm, nhưng rốt cuộc ai mới khiến ai chết mê chết mệt từ thể xác tới tâm hồn? Ai mới vĩnh viễn không thể rời khỏi ai?…
Thiếu gia Lương Hữu Huy lăn lộn trong giới, làm việc này chẳng ngần ngại chút nào, tư thế này mang hàm ý “quỳ liếm” cực kỳ sâu xa.

Lương thiếu gia còn trơ trẽn liếm cả phần lông nơi đó của gã, liếm bắp đùi gã, liếm hai trái trứng của gã, làm cho gã không ngừng chửi đổng giữa những tiếng thở dốc phì phò, phần đỉnh vật cứng liên tục rỉ nước… Lần này gã kìm chế rất lâu, kim đồng hồ treo tường đi được nửa vòng, có vẻ đại thiếu gia cũng mệt lắm rồi.

Nước miếng dính dớp khắp nơi, thấm ướt những thớ gân đỏ sẫm, một ít còn dính vào phần lông rậm, khu rừng đen bóng loang loáng tỏa sáng dưới ánh đèn, gợi cảm tới cùng cực…
Cuối cùng vẫn sợ người này mệt mỏi quá, gã bắt lấy đôi môi Lương thiếu gia, dồn sức thảo phạt mấy chục lần, sau đó đột ngột rút ra, không bắn vào miệng cậu.
Hơi nước trắng xóa chói lòa gột rửa tâm tình gã, thỏa mãn vô cùng…
Hai người lại hôn môi, ánh mắt lẫn nét mặt Lương Hữu Huy tràn trề hưởng thụ và đắc ý, “Anh bự ghê.”
Vẻ mặt Tiết Khiêm vẫn lạnh lẽo như thường, nhưng đáy mắt khóe môi đong đầy nghĩa tình tinh tế, “Thích không?”
Toàn bộ ý thức của Lương Hữu Huy đã rơi vào si mê đắm đuối, hết cách ngóc đầu lên, “Thích muốn chết… Anh tuyệt quá đi à, bự ghê gớm…”
Tiết Khiêm dùng bàn tay thô ráp xoa nắn cặp mông Lương thiếu gia, bất ngờ duỗi hai ngón tay thăm dò khe rãnh giữa hai mép trái đào trắng trẻo! Động tác này khiến Lương Hữu Huy giật nảy cả người, cho rằng đêm nay chắc chắn sẽ bị dùi cui bạo cúc.
Tiết Khiêm không cần nhìn, ngón tay tìm được vật thể mê người tại nơi nào đó trước lối vào cửa sau của cậu chàng, gã cắn cắn khóe miệng Lương thiếu gia, nói, “Cái khuyên mông, cậu giữ đó cho tôi, cấm để người khác chạm vào.”
Lương Hữu Huy giương mắt đáp, “Giữ cho anh lâu quá, nguội lạnh rồi này.”
Tiết Khiêm mang hai luồng suy nghĩ, phần não dùng để yêu đương và phần não dùng để phá án đồng thời hoạt động, cân nhắc tin nhắn Nghiêm Tiểu Đao gửi cho gã, lại càng thêm khó chịu trong lòng, thình lình đặt nghi vấn, “Cậu quen Đình gia không? Cổ Diệu Đình, có quen không? Quen không?”
Lương Hữu Huy đang nóng rực cả người, nghẹn lời sửng sốt, nhất thời không đáp lại được.
Đối diện với lão làng lòng dạ thâm sâu, chú thỏ con vừa ngắc ngứ đã bại lộ, Tiết Khiêm lạnh lùng kết luận, “Ba cậu không cho cậu nói.”
Quả thật chủ tịch Lương đã dặn dò đứa con trai, không được phép nhắc tới cái tên “Đình gia” này, cũng không được phép nói với bất cứ ai, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới cậu.
“Anh à…” Một bên là cha ruột, một bên là tình nhân, Lương Hữu Huy dùng ánh mắt cầu khẩn đồng chí Tiết, xin anh nương tình đừng thẩm tra nữa.
“Hỏi một câu thôi, cậu có từng chơi bời với Đình gia không?… Có lên giường không?” Tiết Khiêm híp mắt quan sát đối tượng thẩm vấn.
“Không mà!” Lúc này, Lương Hữu Huy phản ứng gay gắt.
“Thật không?” Tiết Khiêm mạnh bạo xoa nắn cặp mông Lương thiếu gia, vì yêu thích, nên mới có thể từ lòng yêu thích mà nảy sinh đủ loại cảm xúc tiêu cực như ghen tị, đố kị, căm phẫn, ngờ vực vô căn cứ.
“Thật mà, em không quen gã đó, chẳng có liên quan gì hết!” Lương Hữu Huy giơ tay phải lên chuẩn bị thề độc, trong lòng ghét cay ghét đắng, em thích đồng chí Tiết cơ mà, khẩu vị của em có lệch lạc đâu mà đi thích Cổ Diệu Đình? Gã ta bốn chục tuổi rồi đấy, có đẹp trai bằng anh đâu!
Tiết Khiêm kéo tay Lương thiếu gia xuống, đừng có thề thốt vớ va vớ vẩn trước mặt ông.
“Hữu Huy, đợi tôi điều tra rõ từ đầu tới cuối vụ án này, tôi sẽ quay lại tìm cậu.” Tiết Khiêm khẽ giải thích, “Dù sao lúc này cũng đang trong giai đoạn điều tra, thân phận nhạy cảm, có một số việc không thể xằng bậy.”
Lương Hữu Huy, “…”
Tiết Khiêm trịnh trọng hứa, “Anh nói lời giữ lời, đợi phá án xong, anh sẽ đến bên em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện