Chu Minh ôm Nhiếp Thanh Anh đi đến sofa, một tay đỡ dưới đầu gối, một tay luồng qua nách cô, đúng chuẩn kiểu "ôm công chúa". Anh vừa ôm cô vừa cúi đầu tìm thuốc, hàng mày nhăn tít lại, đau lòng nhìn cô.
Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh thì tim lại tăng tốc, gương mặt đỏ bừng lên. Cô né tránh ánh mắt thâm tình của anh, lúng túng nói, "Anh bỏ em xuống đi... Em bị đau tay chứ có phải đau chân đâu."
Chu Minh buồn bã đáp, "Trong lòng anh, em bị đau ở đâu cũng vậy cả. Mặc dù em đau tay nhưng anh lại nhớ đến lúc trước em bị thương ở chân. Lúc em đau đớn nhất anh lại không có ở bên cạnh. Nghĩ đến đó là anh lại đau lòng."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Cô im lặng nhìn anh, sự thấp thỏm ban đầu đã được anh hóa giải bởi tình cảm của mình.
Đúng vậy, đây là chồng cô.
Ổng lại đang nhập vai nữa rồi.
Có thể diễn xuất nhập thần như thế thì chắc là... hết giận cô rồi nhỉ?
Mặc dù Nhiếp Thanh Anh đau muốn rớt nước mắt nhưng nghĩ đến chuyện mình đã dỗ được Chu Minh thì trong lòng vui như muốn nở hoa. Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, cách viết giấy xin lỗi trong sách dạy đúng là rất có tác dụng. Mặc dù cô với chồng đang có mâu thuẫn, nhưng Nhiếp Thanh Anh vẫn cảm thấy hổ thẹn, cô hy vọng anh vui vẻ hơn.
Chu Minh ôm vợ đến sofa ngồi xuống, cầm hộp y tế ra rồi lấy cồn và tăm bông đến xử lý vết thương cho cô. Ngón tay cô vừa thon dài lại vừa trắng trẻo, móng tay hồng hào, mềm mại tựa như cánh hoa đào, lẳng lặng nở trong lòng bàn tay anh.
Như người xưa có câu, "Ngón tay trắng nõn như hành bóc."
Ánh mắt Chu Minh sâu thẳm, anh run rẩy cầm lấy tay cô, rồi lại lén nhìn cô một cái, mỹ nhân tựa đầu vào gối, ánh đèn soi xuống bóng dáng cô tạo nên một vầng sáng trắng. Nhiếp Thanh Anh vừa đi công tác về, đồ cũng chưa thay, cô vẫn đang mặc bộ đồ ở sân bay, áo len màu xanh hở cổ, bên trong là sơ mi trắng, quần legging màu xám. Rõ ràng cũng bình thường thôi, không lộ ngực cũng chẳng lộ eo nhưng Chu Minh lại cảm thấy cô quá gợi cảm.
Khiến người ta chỉ muốn hái hoa...
Động tác bôi thuốc của Chu Minh càng lúc càng chậm, Nhiếp Thanh Anh cúi đầu nhìn anh, thấy anh cầm ngón tay mình bất động cả buổi, cô bèn hỏi, "Anh có muốn trò chuyện không?"
Chu Minh, "Hả?"
Anh ngơ ngác ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của cô. Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, Chu Minh hắng giọng một tiếng, lưu luyến cầm tay cô không chịu buông, đồng thời im lặng kéo cô vào lòng. Lòng anh nhộn nhạo không yên, "Ừ, nói, nói đi."
Nhiếp Thanh Anh, "Một lần nữa em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh."
Chu Minh, "À."
Anh muốn trò chuyện, cô vừa dứt lời thì anh vội vã "Ừ" một tiếng. Kết hôn đã lâu, anh luôn đối xử với Nhiếp Thanh Anh như nữ thần, bảo anh mỗi ngày thắp ba nén nhang cũng không hề nói quá. Trước mặt Nhiếp Thanh Anh, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, chưa bao giờ được thoải mái. Muốn đến gần cô nhưng sợ làm cô tổn thương, muốn chiếm đoạt thì sợ cô khó chịu, muốn hôn trộm cô một cái thôi cũng phải nhìn xem cô có thích hay không... Anh yêu cô quá lâu nên tình yêu này đã trở thành một loại bệnh. Đến cả việc ngủ cùng với vợ hợp pháp của mình mà anh vẫn còn đang do dự.
Nhiếp Thanh Anh, "Anh cũng phải xin lỗi em vì hành động của mình."
Chu Minh chậm rãi ngẩng đầu nở nụ cười kỳ quái, "Em nói là chuyện anh không để ý đến suy nghĩ của em, vì em sắp xếp mọi chuyện ấy hả?"
Nhiếp Thanh Anh lẳng lặng, "Ừm."
Chu Minh không nói gì, không đùa giỡn nữa mà chỉ cầm tay cô vuốt ve như có điều suy nghĩ.
Nhiếp Thanh Anh, "Thật ra là nhiều lần lắm rồi. Có lẽ anh thấy em ngốc, mà em cũng không biết nữa. Tuy em có hơi ngốc, nhưng em vẫn cảm nhận được hết. Dường như anh nắm rõ mọi hành tung của em trong lòng bàn tay, xưa nay anh không hỏi em hôm nay đi đâu, mai làm gì, bởi vì anh biết rõ. Giống như cái lần em quay về phòng trọ dọn đồ, anh tình cờ đi ngang; Lúc em và Khương Dược gặp nhau, anh cũng xuất hiện đúng lúc... Ông xã, có phải anh đang theo dõi em đúng không?"
Chu Minh, "..."
Anh nhíu chặt chân mày, "Không phải theo dõi, mà là bảo vệ."
Nhiếp Thanh Anh "ừ", không quan tâm anh sửa lại từ, "Anh không tin em hả? Sao cứ cho người theo dõi em? Điều tra hành tung của em?"
Sao anh có thể nói rằng mình điều tra cô đã trở thành thói quen của anh. Ngày nào anh không biết được tin tức 24 giờ của cô thì anh đứng ngồi không yên. Lúc trước thư ký của anh phân tích rất đúng, bệnh cuồng kiểm soát của anh đã nặng lắm rồi. Nhưng sao anh có thể để cô biết? Nếu cô biết có phải sẽ thấy anh rất biến thái không?
Chu Minh trả lời, "Không phải là anh không tín nhiệm em, chỉ là anh quen rồi... Nhưng nếu em không thích thì sau này anh sẽ cố gắng kiềm chế bản thân."
"Không ai thích cả." Ngón tay Nhiếp Thanh Anh khẽ động, đặt bàn tay không bị thương lên tay anh. Người đàn ông bất động, cô gái cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố tình trốn tránh kia, Nhiếp Thanh Anh thản nhiên nói, "Ông xã, mặc dù chúng ta kết hôn quá vội vàng, nhưng em đã đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi. Dù hôn nhân là giả nhưng sự cố gắng của em là thật."
Chu Minh im lặng rất lâu.
Anh và cô là người của hai thế giới. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, thế giới của cô chỉ có múa, vô cùng đơn thuần... Anh lại không giống với cô... Hôn nhân là giả ư?
Chu Minh nở nụ cười quái dị.
Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nớ lỏng cà vạt, bộc lộ vẻ mặt thật của bản thân, tùy tiện, mạnh mẽ. Anh nhoài người về phía trước, nhìn cô giống như đang nhìn con mồi. Nhiếp Thanh Anh không hổ danh là nữ thần, tuy bị khí thế của anh áp đảo nhưng cô vẫn dựa vào ghế sofa, cứ im lặng nhìn anh như thế. Chu Minh đưa tay nắm lấy cái cằm cô rồi khẽ lắc.
Hôn nhân không phải giả.
Chu Minh như cười như không, ánh đèn chiếu vào đôi đồng tử sâu thẳm của anh, trông vô cùng mê hoặc, "Anh Anh, thật ra em không biết. Anh nói sao em liền tin vậy... Từ ngày kết hôn đến bây giờ, chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Không có gì là giả hay không giả cả, hôn nhân không có chuyện làm giả được. Em không biết hôn nhân chỉ là một tờ hợp đồng, nhưng hợp đồng của chúng ta là thật. Lúc em đang nghĩ ly hôn như thế nào... Em trách anh để ba mẹ biết chuyện em kết hôn, mặc dù em hiểu lầm, nhưng thật ra nếu anh nói thật cũng không sao. Ly hôn làm gì dễ dàng như thế? Tái hôn đâu phải chuyện ra chợ mua cải là xong? Dư luận nào để em thoải mái, cưới lần hai nó khác hẳn với cưới lần đầu."
"Cho nên anh đối với em, luôn là tình thế bắt buộc."
"Từ trước đến giờ, điều anh lo lắng không phải là ly hôn hay không, mà là em."
Hàng mi Nhiếp Thanh Anh khẽ run lên, cô kinh ngạc chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh. Chu Minh đợi cô phản ứng lại, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô chùn bước. Tay cô vẫn đặt trên tay anh, bình tĩnh nói, "Cho nên anh đang dỗ em hả? Không sao cả, ban đầu em nói là anh chứ không phải là ly hôn."
Chu Minh nhướn mày.
Nhiếp Thanh Anh, "Em có tình cảm chính là anh, chứ không phải là một tờ giấy hôn thú."
Chu Minh sững sờ, bàn tay nắm cằm cô run lên. Khí thế vừa nãy bỗng mất sạch, anh nghẹn họng hỏi lại, "Cái gì? Em nói có tình cảm với ai?"
Bạn học Nhiếp lại không nói.
Cô cười hỏi lại, "Vậy hủy bỏ hôn lễ thật hả, ông xã?"
Chồng cô trả lời, "Em đoán xem."
Nhiếp Thanh Anh, "... Anh lại gạt em nữa... Ưm!"
Cằm cô bị Chu Minh nâng lên, áp cô vào ghế, nụ hôn như vũ bão rơi xuống.
Cả căn phòng vang lên âm thanh mập mờ.
...
Bất động sản của nhà họ Chu ở thành phố A rất nhiều. Chu Minh và Chu Kiến Quốc muốn lấy một căn để cho ông bà sui ở khiến ba mẹ Nhiếp cảm thấy ngại chỉ muốn về nhà. Họ ở lại vì muốn nhìn thấy hôn lễ của con gái mình, mà ông sui thì lại nhiệt tình quá.
Sau khi vợ chồng Chu Minh cãi nhau thì tình cảm ngày càng tốt. Vốn dĩ Nhiếp Thanh Anh không muốn gặp người nhà Chu Minh, lần này ba mẹ cô ở lại chơi, sau đó nhà họ Chu lại mời, cho nên Nhiếp Thanh Anh liền đi theo Chu Minh đến nhà anh làm khách.
Chu đại gia thường ở trong nội thành, nhưng nhà chính của ông là căn biệt thự độc lập ở ngoại thành thành phố A. Đây là lần đầu tiên Nhiếp Thanh Anh bước vào cửa nhà họ Chu, ban đầu cô định đi với ba mẹ, kết quả bọn họ lại được ba chồng đón đi trước.
Dù Chu Minh nói hai người chị của anh đã cãi nhau một trận với ba nên sẽ không tới, trong nhà ngoại trừ bà Chu nhỏ ra thì không còn ai. Mà bà Chu nhỏ rất có phong thái nữ chủ nhân nên sẽ không làm khó Nhiếp Thanh Anh. Chu Minh cười nói, "Bây giờ Chu Kiến Quốc khôn lắm, không tin ai cả, mỗi tháng chu cấp tiền cũng không được bao nhiêu, dì nhỏ của anh không thể trông chờ. Anh lại là con trai duy nhất của Chu Kiến Quốc, cô ta luôn trông cậy vào anh. Nhưng nếu cô ta đẻ con trai... thì thái độ có lẽ sẽ khác. Nhưng trước mắt thì cô ta phải nịnh nọt em nên em không cần phải lo."
Nhiếp Thanh Anh vẫn quyết định đi theo sau anh.
Chu Minh vô cùng hưởng thụ khi được vợ đi sau thế này nên cũng không muốn phá vỡ khung cảnh này.
Lúc vào cửa, quản gia cúi đầu chào, "Chào mừng cậu, mợt về nhà."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Chu Minh hắng giọng, vẻ mặt mất tự nhiên, "Chú Triệu đang giỡn với tôi rồi... Đây có phải thời phong kiến đâu, sau này phải chú ý đó."
Quản gia cười tủm tỉm chào đón mợ ba lần đầu tiên đến nhà. Lúc bọn họ đi ngang qua vườn hoa thì thấy trên bãi cỏ có một bé gái mặc váy công chúa, đeo vương miệng ngọc trai đang ngồi đung đưa xích đu. Ánh nắng rơi xuống bãi cỏ, váy công chúa xòe ra, đôi mắt đen lay láy vừa nhìn thấy Chu Minh và cô gái xinh đẹp kế bên thì "a" lên một tiếng rồi nhảy xuống khỏi xích đu, tung tăng chạy đến chỗ hai người.
Chu Minh ngồi xuống, dang tay chờ cô bé sà vào lòng mình.
Đôi mắt anh lấp lánh ý cười, anh dịu dàng cất tiếng, "Nào, Duyệt Duyệt, có nhớ những gì lần trước dạy không. Ngoan, gọi ba nào."
Nhiếp Thanh Anh, "...?"
BA????
Cô bé chạy sà vào lòng Chu Minh, cất tiếng véo von, "Ba!"
Nhiếp Thanh Anh, "...!!!!"
Ba!!!
Quản gia thấy mợ ba hóa đá tại chỗ, bắt đầu hoài nghi nhân sinh thì vừa bực mình vừa buồn cười, đứng cạnh giải thích, "Mợ ba đừng hiểu lầm, Duyệt Duyệt là em gái của cậu ba, không phải con gái đâu. Cậu ba đang cố ý..."
Quản gia chưa nói hết thì giọng gầm thét của Chu Kiến Quốc vang lên từ cửa biệt thự, "Thằng mất dạy này! Mày đang nói bậy gì thế!"
Nhiếp Thanh Anh quay đầu nhìn thấy ba mẹ mình với vẻ mặt phức tạp đứng sau Chu Kiến Quốc. Bà Chu nhỏ cô chưa gặp mặt thì cứng đờ đứng đó, vẻ mặt đầy bất lực, còn Chu đại gia giận đùng đùng đi tới, "Anh! Là anh! Mấy chuyện nhảm nhí trong giới này mày còn ngại ít đúng không? Phải quậy cho người ngoài đoán xem Duyệt Duyệt là con ai mới chịu được hả? Chu Minh, thằng khỉ gió này mày cút ngay cho ba..." Nói đến một nữa, Chu đại gia lại nhớ ra hôm nay con trai mình không cút được, đành phải sửa lời, "Mày im miệng cho tao!"
"Không được nói chuyện với con gái của tao nữa!"
Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh thì tim lại tăng tốc, gương mặt đỏ bừng lên. Cô né tránh ánh mắt thâm tình của anh, lúng túng nói, "Anh bỏ em xuống đi... Em bị đau tay chứ có phải đau chân đâu."
Chu Minh buồn bã đáp, "Trong lòng anh, em bị đau ở đâu cũng vậy cả. Mặc dù em đau tay nhưng anh lại nhớ đến lúc trước em bị thương ở chân. Lúc em đau đớn nhất anh lại không có ở bên cạnh. Nghĩ đến đó là anh lại đau lòng."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Cô im lặng nhìn anh, sự thấp thỏm ban đầu đã được anh hóa giải bởi tình cảm của mình.
Đúng vậy, đây là chồng cô.
Ổng lại đang nhập vai nữa rồi.
Có thể diễn xuất nhập thần như thế thì chắc là... hết giận cô rồi nhỉ?
Mặc dù Nhiếp Thanh Anh đau muốn rớt nước mắt nhưng nghĩ đến chuyện mình đã dỗ được Chu Minh thì trong lòng vui như muốn nở hoa. Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, cách viết giấy xin lỗi trong sách dạy đúng là rất có tác dụng. Mặc dù cô với chồng đang có mâu thuẫn, nhưng Nhiếp Thanh Anh vẫn cảm thấy hổ thẹn, cô hy vọng anh vui vẻ hơn.
Chu Minh ôm vợ đến sofa ngồi xuống, cầm hộp y tế ra rồi lấy cồn và tăm bông đến xử lý vết thương cho cô. Ngón tay cô vừa thon dài lại vừa trắng trẻo, móng tay hồng hào, mềm mại tựa như cánh hoa đào, lẳng lặng nở trong lòng bàn tay anh.
Như người xưa có câu, "Ngón tay trắng nõn như hành bóc."
Ánh mắt Chu Minh sâu thẳm, anh run rẩy cầm lấy tay cô, rồi lại lén nhìn cô một cái, mỹ nhân tựa đầu vào gối, ánh đèn soi xuống bóng dáng cô tạo nên một vầng sáng trắng. Nhiếp Thanh Anh vừa đi công tác về, đồ cũng chưa thay, cô vẫn đang mặc bộ đồ ở sân bay, áo len màu xanh hở cổ, bên trong là sơ mi trắng, quần legging màu xám. Rõ ràng cũng bình thường thôi, không lộ ngực cũng chẳng lộ eo nhưng Chu Minh lại cảm thấy cô quá gợi cảm.
Khiến người ta chỉ muốn hái hoa...
Động tác bôi thuốc của Chu Minh càng lúc càng chậm, Nhiếp Thanh Anh cúi đầu nhìn anh, thấy anh cầm ngón tay mình bất động cả buổi, cô bèn hỏi, "Anh có muốn trò chuyện không?"
Chu Minh, "Hả?"
Anh ngơ ngác ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của cô. Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, Chu Minh hắng giọng một tiếng, lưu luyến cầm tay cô không chịu buông, đồng thời im lặng kéo cô vào lòng. Lòng anh nhộn nhạo không yên, "Ừ, nói, nói đi."
Nhiếp Thanh Anh, "Một lần nữa em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh."
Chu Minh, "À."
Anh muốn trò chuyện, cô vừa dứt lời thì anh vội vã "Ừ" một tiếng. Kết hôn đã lâu, anh luôn đối xử với Nhiếp Thanh Anh như nữ thần, bảo anh mỗi ngày thắp ba nén nhang cũng không hề nói quá. Trước mặt Nhiếp Thanh Anh, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, chưa bao giờ được thoải mái. Muốn đến gần cô nhưng sợ làm cô tổn thương, muốn chiếm đoạt thì sợ cô khó chịu, muốn hôn trộm cô một cái thôi cũng phải nhìn xem cô có thích hay không... Anh yêu cô quá lâu nên tình yêu này đã trở thành một loại bệnh. Đến cả việc ngủ cùng với vợ hợp pháp của mình mà anh vẫn còn đang do dự.
Nhiếp Thanh Anh, "Anh cũng phải xin lỗi em vì hành động của mình."
Chu Minh chậm rãi ngẩng đầu nở nụ cười kỳ quái, "Em nói là chuyện anh không để ý đến suy nghĩ của em, vì em sắp xếp mọi chuyện ấy hả?"
Nhiếp Thanh Anh lẳng lặng, "Ừm."
Chu Minh không nói gì, không đùa giỡn nữa mà chỉ cầm tay cô vuốt ve như có điều suy nghĩ.
Nhiếp Thanh Anh, "Thật ra là nhiều lần lắm rồi. Có lẽ anh thấy em ngốc, mà em cũng không biết nữa. Tuy em có hơi ngốc, nhưng em vẫn cảm nhận được hết. Dường như anh nắm rõ mọi hành tung của em trong lòng bàn tay, xưa nay anh không hỏi em hôm nay đi đâu, mai làm gì, bởi vì anh biết rõ. Giống như cái lần em quay về phòng trọ dọn đồ, anh tình cờ đi ngang; Lúc em và Khương Dược gặp nhau, anh cũng xuất hiện đúng lúc... Ông xã, có phải anh đang theo dõi em đúng không?"
Chu Minh, "..."
Anh nhíu chặt chân mày, "Không phải theo dõi, mà là bảo vệ."
Nhiếp Thanh Anh "ừ", không quan tâm anh sửa lại từ, "Anh không tin em hả? Sao cứ cho người theo dõi em? Điều tra hành tung của em?"
Sao anh có thể nói rằng mình điều tra cô đã trở thành thói quen của anh. Ngày nào anh không biết được tin tức 24 giờ của cô thì anh đứng ngồi không yên. Lúc trước thư ký của anh phân tích rất đúng, bệnh cuồng kiểm soát của anh đã nặng lắm rồi. Nhưng sao anh có thể để cô biết? Nếu cô biết có phải sẽ thấy anh rất biến thái không?
Chu Minh trả lời, "Không phải là anh không tín nhiệm em, chỉ là anh quen rồi... Nhưng nếu em không thích thì sau này anh sẽ cố gắng kiềm chế bản thân."
"Không ai thích cả." Ngón tay Nhiếp Thanh Anh khẽ động, đặt bàn tay không bị thương lên tay anh. Người đàn ông bất động, cô gái cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố tình trốn tránh kia, Nhiếp Thanh Anh thản nhiên nói, "Ông xã, mặc dù chúng ta kết hôn quá vội vàng, nhưng em đã đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi. Dù hôn nhân là giả nhưng sự cố gắng của em là thật."
Chu Minh im lặng rất lâu.
Anh và cô là người của hai thế giới. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, thế giới của cô chỉ có múa, vô cùng đơn thuần... Anh lại không giống với cô... Hôn nhân là giả ư?
Chu Minh nở nụ cười quái dị.
Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nớ lỏng cà vạt, bộc lộ vẻ mặt thật của bản thân, tùy tiện, mạnh mẽ. Anh nhoài người về phía trước, nhìn cô giống như đang nhìn con mồi. Nhiếp Thanh Anh không hổ danh là nữ thần, tuy bị khí thế của anh áp đảo nhưng cô vẫn dựa vào ghế sofa, cứ im lặng nhìn anh như thế. Chu Minh đưa tay nắm lấy cái cằm cô rồi khẽ lắc.
Hôn nhân không phải giả.
Chu Minh như cười như không, ánh đèn chiếu vào đôi đồng tử sâu thẳm của anh, trông vô cùng mê hoặc, "Anh Anh, thật ra em không biết. Anh nói sao em liền tin vậy... Từ ngày kết hôn đến bây giờ, chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Không có gì là giả hay không giả cả, hôn nhân không có chuyện làm giả được. Em không biết hôn nhân chỉ là một tờ hợp đồng, nhưng hợp đồng của chúng ta là thật. Lúc em đang nghĩ ly hôn như thế nào... Em trách anh để ba mẹ biết chuyện em kết hôn, mặc dù em hiểu lầm, nhưng thật ra nếu anh nói thật cũng không sao. Ly hôn làm gì dễ dàng như thế? Tái hôn đâu phải chuyện ra chợ mua cải là xong? Dư luận nào để em thoải mái, cưới lần hai nó khác hẳn với cưới lần đầu."
"Cho nên anh đối với em, luôn là tình thế bắt buộc."
"Từ trước đến giờ, điều anh lo lắng không phải là ly hôn hay không, mà là em."
Hàng mi Nhiếp Thanh Anh khẽ run lên, cô kinh ngạc chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh. Chu Minh đợi cô phản ứng lại, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô chùn bước. Tay cô vẫn đặt trên tay anh, bình tĩnh nói, "Cho nên anh đang dỗ em hả? Không sao cả, ban đầu em nói là anh chứ không phải là ly hôn."
Chu Minh nhướn mày.
Nhiếp Thanh Anh, "Em có tình cảm chính là anh, chứ không phải là một tờ giấy hôn thú."
Chu Minh sững sờ, bàn tay nắm cằm cô run lên. Khí thế vừa nãy bỗng mất sạch, anh nghẹn họng hỏi lại, "Cái gì? Em nói có tình cảm với ai?"
Bạn học Nhiếp lại không nói.
Cô cười hỏi lại, "Vậy hủy bỏ hôn lễ thật hả, ông xã?"
Chồng cô trả lời, "Em đoán xem."
Nhiếp Thanh Anh, "... Anh lại gạt em nữa... Ưm!"
Cằm cô bị Chu Minh nâng lên, áp cô vào ghế, nụ hôn như vũ bão rơi xuống.
Cả căn phòng vang lên âm thanh mập mờ.
...
Bất động sản của nhà họ Chu ở thành phố A rất nhiều. Chu Minh và Chu Kiến Quốc muốn lấy một căn để cho ông bà sui ở khiến ba mẹ Nhiếp cảm thấy ngại chỉ muốn về nhà. Họ ở lại vì muốn nhìn thấy hôn lễ của con gái mình, mà ông sui thì lại nhiệt tình quá.
Sau khi vợ chồng Chu Minh cãi nhau thì tình cảm ngày càng tốt. Vốn dĩ Nhiếp Thanh Anh không muốn gặp người nhà Chu Minh, lần này ba mẹ cô ở lại chơi, sau đó nhà họ Chu lại mời, cho nên Nhiếp Thanh Anh liền đi theo Chu Minh đến nhà anh làm khách.
Chu đại gia thường ở trong nội thành, nhưng nhà chính của ông là căn biệt thự độc lập ở ngoại thành thành phố A. Đây là lần đầu tiên Nhiếp Thanh Anh bước vào cửa nhà họ Chu, ban đầu cô định đi với ba mẹ, kết quả bọn họ lại được ba chồng đón đi trước.
Dù Chu Minh nói hai người chị của anh đã cãi nhau một trận với ba nên sẽ không tới, trong nhà ngoại trừ bà Chu nhỏ ra thì không còn ai. Mà bà Chu nhỏ rất có phong thái nữ chủ nhân nên sẽ không làm khó Nhiếp Thanh Anh. Chu Minh cười nói, "Bây giờ Chu Kiến Quốc khôn lắm, không tin ai cả, mỗi tháng chu cấp tiền cũng không được bao nhiêu, dì nhỏ của anh không thể trông chờ. Anh lại là con trai duy nhất của Chu Kiến Quốc, cô ta luôn trông cậy vào anh. Nhưng nếu cô ta đẻ con trai... thì thái độ có lẽ sẽ khác. Nhưng trước mắt thì cô ta phải nịnh nọt em nên em không cần phải lo."
Nhiếp Thanh Anh vẫn quyết định đi theo sau anh.
Chu Minh vô cùng hưởng thụ khi được vợ đi sau thế này nên cũng không muốn phá vỡ khung cảnh này.
Lúc vào cửa, quản gia cúi đầu chào, "Chào mừng cậu, mợt về nhà."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Chu Minh hắng giọng, vẻ mặt mất tự nhiên, "Chú Triệu đang giỡn với tôi rồi... Đây có phải thời phong kiến đâu, sau này phải chú ý đó."
Quản gia cười tủm tỉm chào đón mợ ba lần đầu tiên đến nhà. Lúc bọn họ đi ngang qua vườn hoa thì thấy trên bãi cỏ có một bé gái mặc váy công chúa, đeo vương miệng ngọc trai đang ngồi đung đưa xích đu. Ánh nắng rơi xuống bãi cỏ, váy công chúa xòe ra, đôi mắt đen lay láy vừa nhìn thấy Chu Minh và cô gái xinh đẹp kế bên thì "a" lên một tiếng rồi nhảy xuống khỏi xích đu, tung tăng chạy đến chỗ hai người.
Chu Minh ngồi xuống, dang tay chờ cô bé sà vào lòng mình.
Đôi mắt anh lấp lánh ý cười, anh dịu dàng cất tiếng, "Nào, Duyệt Duyệt, có nhớ những gì lần trước dạy không. Ngoan, gọi ba nào."
Nhiếp Thanh Anh, "...?"
BA????
Cô bé chạy sà vào lòng Chu Minh, cất tiếng véo von, "Ba!"
Nhiếp Thanh Anh, "...!!!!"
Ba!!!
Quản gia thấy mợ ba hóa đá tại chỗ, bắt đầu hoài nghi nhân sinh thì vừa bực mình vừa buồn cười, đứng cạnh giải thích, "Mợ ba đừng hiểu lầm, Duyệt Duyệt là em gái của cậu ba, không phải con gái đâu. Cậu ba đang cố ý..."
Quản gia chưa nói hết thì giọng gầm thét của Chu Kiến Quốc vang lên từ cửa biệt thự, "Thằng mất dạy này! Mày đang nói bậy gì thế!"
Nhiếp Thanh Anh quay đầu nhìn thấy ba mẹ mình với vẻ mặt phức tạp đứng sau Chu Kiến Quốc. Bà Chu nhỏ cô chưa gặp mặt thì cứng đờ đứng đó, vẻ mặt đầy bất lực, còn Chu đại gia giận đùng đùng đi tới, "Anh! Là anh! Mấy chuyện nhảm nhí trong giới này mày còn ngại ít đúng không? Phải quậy cho người ngoài đoán xem Duyệt Duyệt là con ai mới chịu được hả? Chu Minh, thằng khỉ gió này mày cút ngay cho ba..." Nói đến một nữa, Chu đại gia lại nhớ ra hôm nay con trai mình không cút được, đành phải sửa lời, "Mày im miệng cho tao!"
"Không được nói chuyện với con gái của tao nữa!"
Danh sách chương