Nhiếp Thanh Anh là người chỉ quan tâm đến hiện tại, không quan tâm đến những chuyện quá khứ, cũng không hỏi đến tương lai.
Cô nhìn Chu Minh.
Anh cụp mắt, hàng mi đen dài khẽ quét qua, đôi mắt ẩn chứa sự trêu chọc đang nhìn cô. Cái nhìn đầy thâm tình này khiến cho dưới ngày xuân nắng ấm, Nhiếp Thanh Anh đang cảm thấy vô cùng mát mẻ bỗng chốc trở nên khô nóng. Cô sững sờ một lát, chưa kịp suy nghĩ gì thì đôi tay anh đã vuốt ve cái gáy cô, sau đó đôi môi đè lên môi cô, một trận cuồng nhiệt ập đến.
Thật ra hai người họ đã từng hôn nhau. Nhưng lúc ấy, anh vừa mới đặt môi lên cô đã giận dữ đạp anh xuống giường. Sau đó anh còn cười tí tởn, cũng không tiếp tục nữa.
Đây là lần thứ hai...lần thứ hai, môi lưỡi giao nhau, tương thân tương ái...
Ngón tay Nhiếp Thanh Anh bấu chặt lên ghế da, móng tay màu hồng phấn càng lúc càng bấu chặt, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch. Cả người cô cứng đờ, gương mặt ngốc ra, bên ngoài cửa sổ còn có bạn trai cũ đang nhìn. Cô đang khẩn trương...Chu Minh nhận ra nên lấy tay nhẹ nhàng ấn cô sát vào, nụ hôn càng thêm cẩn trọng. Vì không muốn dọa cô sợ, anh đã cố gắng dùng hết khả năng của mình để mang đến cho cô một trải nghiệm tốt nhất.
Qúa mức thâm tình, có thể cảm nhận được thông qua xúc cảm từ giữa đôi môi.
Như ngọn lửa hừng hực cháy, như cánh én run rẩy dưới mái hiên, gió xuân ập đến, như cơn say giữa đêm hè...môi kề môi vừa thân mật lại vừa dịu dàng. Thời gian dần trôi qua, Nhiếp Thanh Anh không còn cứng nhắc như ban đầu, bả vai cô bắt đầu thả lỏng, dần dần thuận theo nụ hôn của Chu Minh.
Đôi nam nữ trong xe hôn nhau đến khó rời.
Dù đang giả vờ, nhưng khó nói được có bao nhiêu chân tình. Cách ngoài xe mấy bước, Từ Bạch Dương đi đến gần, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Dưới tán lá cây loang lổ, màu xanh như màu của tảo trong hồ nước trong, phản chiếu lên cửa kính xe. Dưới khung cảnh rực rỡ ấy, anh ta thấp thoáng nhìn thấy Nhiếp Thanh Anh đang được Chu Minh ôm chặt vào lòng hôn một cách cuồng nhiệt.
Đầy mạnh mẽ, vô cùng thuận lợi.
Từ Bạch Dương thất thần trong chốc lát, trái tim như đang đi thang máy, bất ngờ "ầm" một cái, thang máy bị mất khống chế ở không trung, sau đó rơi thẳng xuống dưới.
Anh ta lại nhớ đến thời cấp 3.
Lúc ấy mình là học sinh giỏi trong mắt thầy cô, Chu Minh ngồi cùng bàn chẳng qua chỉ là một tên vừa học dở lại hay gây sự. Mặc dù nghịch ngợm, hay gây sự nhưng Chu Minh chưa bao giờ vi phạm nội quy nhà trường. Nhưng có một khoảng thời gian, mỗi ngày cậu ta đều trèo tường trốn học. Kế bên trường bọn họ là một trường nghệ thuật cấp 3, ngày nào Chu Minh cũng trèo tường trốn học chính là chạy sang trường bên cạnh.
Cậu ta biến thành một người hoàn toàn khác, bắt đầu lên thư viện mượn sách, một học sinh khoa tự nhiên mà lại đi mượn sách Từ Chí Ma, Tagore, rồi bắt đầu vắt óc viết thư tình.
Mỗi một bức thư tình của Chu Minh đều mở đầu bằng "Nhiếp MM." "Em Thanh Anh.", "Bạn học Nhiếp Thanh Anh." Sau đó cậu ta lại vò đầu bứt tóc, rặn hoài mà không ra được chữ nào, thư tình cũng viết không xong. Đó là lần đầu tiên Từ Bạch Dương biết đến cái tên Nhiếp Thanh Anh này.
Ban đầu, anh ta thích chính là Nhiếp Thanh Anh trong lòng Chu Minh.
Từ Bạch Dương mang theo sự kiêu căng của một học sinh giỏi, im lặng nhìn Chu Minh vắt hết óc tìm kế lấy lòng hoa khôi trường bên. Mỗi lần thất bại trở về, Chu Minh chỉ nở nụ cười lặng lẽ rồi tuyên bố -- "Một ngày nào đó, tôi sẽ để cô ấy làm bạn gái mình."
Duyên phận đúng là chuyện không thể nói trước.
Ấy thế mà Nhiếp Thanh Anh lại thật sự gả cho Chu Minh, cô gái lạnh lùng như thế, cũng sẽ có lúc ngoan ngoãn ngồi trong xe để mặc Chu Minh hôn mình.
Giống như những năm ở bên với anh ta là một sai lầm.
Lương Hiểu Bạch đứng sau lưng dịu dàng lên tiếng, "Bạch Dương, đừng nhìn nữa..."
Từ Bạch Dương chật vật quay đầu, vội vàng rời đi tựa như có mãnh thú đang đuổi theo phía sau. Anh ta thất hồn lạc phách, đau lòng không nguôi, anh ta mịt mờ suy nghĩ, nếu Nhiếp Thanh Anh thích Chu Minh, vậy những năm này của mình thì sao, có phải là sai lầm hay không...có phải anh ta đã hoàn toàn mất đi cô? Ánh hoàng hôn buông xuống bên ngoài nhà hát, người đàn ông chạy thật nhanh. Ngựa xe như nước, mỹ nữ như mây. Tuy mỹ nữ như mây, nhưng anh ta chỉ biết rằng -- có nhưng lại không biết quý trọng, phạm phải sai lầm nên vĩnh viễn mất đi, mất rồi cũng không thể nào tìm lại được.
Ánh mắt Lương Hiểu Bạch đầy phức tạp, nhìn xung quanh một chút rồi quyết định đi theo Từ Bạch Dương, một mực lẳng lặng đi sau anh ta. Từ Bạch Dương thất tình, đây là cơ hội tốt của cô ta. Lương Hiểu Bạch vẫn luôn thích Từ Bạch Dương, dù cô không biết rốt cục đây có phải là lựa chọn tốt hay không.
Sau khi Từ Bạch Dương đi rồi, đôi nam nữ ôm hôn trong xe vẫn chưa phát hiện ra. Một lát sau, nhận ra bàn tay Chu Minh bắt đầu không thành thật dò xét bên eo cô, Nhiếp Thanh Anh giãy ra, anh vội bình tĩnh lại, lui về sau một chút, nhìn đôi má ửng hồng của nữ thần sau nụ hôn mãnh liệt.
Chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, sợi tóc tán loạn rơi xuống bết vào má cô, đôi môi đỏ hồng khẽ mím lại, ngực cô phập phồng lên xuống, cô tránh né không dám nhìn vào mắt anh mà chỉ cúi đầu, ngón tay còn móc móc cái ghế.
Chu Minh mỉm cười.
Anh biết bây giờ mình nên giả vờ quan tâm, nhưng Chu tam thiếu không nhịn được mà muốn trêu cô, "Cảm giác thế nào?"
Nhiếp Thanh Anh nhẹ nhàng "Ừm." một tiếng.
Chu Minh trêu cô, "Ừm là sao? Tốt hay không? Cô bé à, anh hỏi em đó, lúc nói chuyện với người khác mà không nhìn vào mắt người ta là bất lịch sự đó. Em cứ cúi đầu là sao?"
Nhiếp Thanh Anh rất dễ bị lừa. Kinh nghiệm giao tiếp của cô vẫn còn rất thiếu sót, nếu như có người nói rằng như thế là không đúng thì cô sẽ cố gắng sửa đổi. Cho nên khi Chu Minh nói "bất lịch sự", Nhiếp Thanh Anh đỏ mặt, hàng mi khẽ rung động, xấu hổ ngẩng đầu nhìn anh rồi nhẹ nhàng đáp, "Được lắm." Chu tam thiếu giật mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ho nhẹ một tiếng.
Nhiếp Thanh Anh nhà anh đáng yêu quá đi.
Anh quay đầu lại, vì muốn để cô bớt luống cuống tay chân, anh tra chìa khóa vào rồi lái xe ra khỏi bãi. Chiếc xe chạy vào đường lớn, đồng thời, Chu Minh thẳng thắn khen cô, "Vợ ơi, em thật là đẹp. Lúc nãy nhìn gần mới thấy da em lại mịn màng như thế..."
Chu Minh bị tịt từ, anh không phải thuộc tuýp người lãng mạn, cho nên lúc muốn khen người khác cũng không biết phải khen thế nào.
Nhiếp Thanh Anh cứ tưởng anh đã khen xong, thấy mình nên nói gì đó để bầu không khí tự nhiên hơn. Thế là cô nói, "Vì ngày nào tôi cũng dùng mỹ phẩm dưỡng da nên da mới đẹp như thế. Nếu anh thích, tôi có thể đề cử vài loại cho anh."
Chu Minh, "..."
Anh cố gắng nhịn cười, bả vai cứ run run, "Sao anh thích vợ anh thật thà thế này nhỉ."
Nhiếp Thanh Anh mấp máy đôi môi, trông cô có vẻ rất vui.
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Minh lại vang lên. Màn trêu chọc vợ đành tạm kết thúc, anh âm thầm ão não: Sao trên đời lại có cái gọi là Bluetooth thế này? Nếu không có nó thì anh đã nhờ vợ mình nghe giúp rồi. Lúc cô lấy điện thoại chẳng phải sẽ đụng chạm cơ thể anh ư? Kết quả bây giờ, Nhiếp Thanh Anh lại ngồi yên lặng chờ anh ấn bluetooth để nghe...Chu Minh mang tai nghe vào, giờ không kịp để giả vờ trên xe không có thứ này rồi.
Chu Minh buồn bực nhận điện thoại, sau khi "Ừ." vài tiếng thì anh dừng xe lại ven đường, sau đó thương lượng với cô, "Anh có chuyện đột xuất, phải tăng ca nên tối nay anh sẽ không về nhà. Bây giờ để anh đưa em về trước, em ăn gì đó một chút, lúc đi ngủ thì nhớ đóng cửa kỹ càng nhé."
Nhiếp Thanh Anh lườm anh, "Tôi vốn dĩ ngủ một mình mà."
Chu Minh, "...Anh đang quan tâm em, em không hiểu à?"
Nhiếp Thanh Anh bừng tỉnh, nói "Cảm ơn." rồi ngập ngừng một lát, hiểu chuyện nói với anh, "Anh tăng ca nên chắc là công việc rất gấp. Không thì để tôi tự kêu xe về, còn anh đến thẳng công ty đi."
Chu Minh chần chờ một chút, vì công ty và nhà anh thuộc hai hướng khác nhau. Anh gật đầu đồng ý với cô, tự mình đưa vợ lên taxi, nói địa chỉ với tài xế, sau lại chụp hình biển số xong mới đưa mắt nhìn chiếc taxi rời đi.
Tính kiểm soát của anh lại rục rịch ngoi lên, nhưng cô không hề phát hiện ra, anh đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy. Ngồi trên xe, tài xế cảm thán với cô, "Chồng cô giỏi thật mà lại yêu thương cô nữa chứ."
Nhiếp Thanh Anh không biết tài xế vì sao lại khen như thế, cô chỉ im lặng nở nụ cười lịch sự. Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt đi như bay, lướt qua đôi gò má trắng nõn của cô, gương mặt hờ hững, sừng sững bất động.
Tài xế nghĩ thầm:...Cô gái này thật lạnh lùng.
Sau khi quay về xe, Chu Minh chậm rãi lái xe đến công ty. Không có Nhiếp Thanh Anh ngồi trên xe, nên anh cảm thấy không quen. Để làm dịu tâm trạng, Chu Minh mở radio, chuyển đến kênh phát thanh của đài giao thông. Vì lúc nãy nữ thần đã ngồi trên xe anh, còn chấp nhận nụ hôn của anh, tâm trạng hiện giờ của Chu Minh rất tốt. Anh lẩm bẩm hát vài câu, ngay cả quảng cáo cũng say sưa lắng nghe.
Có lẽ do tâm trạng quá tốt, lúc tiết mục muốn giao lưu với thính giả nghe đài, Chu Minh vui vẻ gọi điện thoại đến trả lời câu hỏi. Đại khái là hôm nay Chu Minh khá may mắn, 10 câu hỏi anh đều trả lời đúng hết, trở thành thính giả may mắn của ngày hôm nay. Nam nữ MC khoa trương chúc mừng anh, vì đây là đài phát thanh giao thông của thành phố A, đa số tài xế thành phố A đều mở kênh này để nghe trong lúc lái xe, mọi người đều nghe thấy Chu Minh khẽ cười một tiếng khi được MC khích lệ.
Tiếng cười trầm thấp, vài nữ thính giả nghe mà ửng đỏ hai tai.
Nữ MC nghe thấy anh cười liền biết người này đang rất vui, thế là nắm lấy cơ hội, "Vị thính giả này có lẽ rất vui khi được chương trình chọn đây mà? Có phải anh là fan trung thành của chương trình không?"
Chu tam thiếu: "Không hề. Tôi vui vì chuyện khác, không liên quan tới các người."
Nữ MC cứng đờ, sau đó lịch sự nở nụ cười, "Vậy anh có thể cùng chia sẻ chuyện vui ấy với mọi người được không?"
Dường như Chu Minh đang do dự, "Chuyện này, thật ra vợ tôi không thích tôi đi khắp nơi khoe khoang, cô ấy nói tôi nhiều chuyện."
MC, "Vậy..."
MC đang định nói "Vậy thì thôi.", ai ngờ Chu Minh lại mở miệng, "Nhưng mà vợ tôi không có ở đây, thôi thì tôi đành chia sẻ với mọi người vậy." Anh ho khan một tiếng, hắng giọng nói tiếp, "Tôi muốn chia sẻ với mọi người một nụ hôn tuyệt vời của tôi và vợ. Đây không phải là một nụ hôn bình thường đâu nhé, mà là nụ hôn vả mặt bốp bốp bạn trai cũ của vợ tôi. Mà cũng không hẳn là nụ hôn "vả mặt" nữa, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn bọn tôi hôn nhau mãnh liệt như thế."
"Aiz, để tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện đằng sau nhé..."
Bla bla...Chu Minh huyên thuyên cả buổi.
Nam nữ MC cứng đờ: "..."
Toàn bộ thính giả thành phố A đang nghe đều trợn mắt há mồm, "..."
...
Trên taxi, vì cô gái này quá yên tĩnh, nãy giờ không hề hé miệng nửa câu, tài xế hơi ngại ngùng, bèn tiện tay mở radio lên. Sau đó lại nghe thấy một thính giả may mắn đang lảm nhảm cả buổi trời, "Nụ hôn này ấy à, chi tiết hơn tôi không thể nói, nhưng phải công nhận một điều rằng, vợ tôi rất xinh đẹp, trên đời này không có một ai có thể xinh hơn vợ tôi được..."
Nhiếp Thanh Anh ngồi ghế sau khẽ giật mình, "..."
Gương mặt vừa hết đỏ, "bùm" một cái lại đỏ ửng cả lên.
Cô và tài xế đáng thương ngồi nghe thính giả này bô lô cả mười máy phút đồng hồ, ngay cả hai MC muốn chen vào cũng không được. Tài xế bực bội nói, "Thằng cha bị bệnh hả? Còn khen vợ mình lên tận mây xanh, chắc là cuồng vợ lắm đây."
Nhiếp Thanh Anh yên lặng chôn mặt xuống hai tay, cô lại muốn kéo chồng mình vào danh sách đen tiếp rồi.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, số lần cô kéo Chu Minh vào danh sách đen còn nhiều hơn Từ Bạch Dương trong mười năm quen nhau.
Vất vả lắm mới nghe được thính giả kia tạm ngưng, MC vội vàng chen vào, "Hóa ra tình cảm của vợ chồng anh tốt như thế, chúng tôi đều biết cả rồi. Để cám ơn anh đã tham gia chương trình, chúng tôi sẽ tặng anh một món quà nho nhỏ. Xin hỏi anh tên gì?"
Nhiếp Thanh Anh chậm rãi che mặt: Mất mặt quá, đây là muốn cho cả thế giới này biết ư...
Vị thính giả kia im lặng một lát rồi nói, "Tôi là Nicolas Triệu Tứ."
Mọi người đều ngớ ra, "..."
Chu Minh có bệnh chứ không phải ngốc. 6 giờ chiều ngày hôm đó, Nicolas Triệu Tứ trở thành nhân vật truyền thuyết trên đài radio giao thông của thành phố A.
***
Nhà có anh chồng ngoan. Lỡ hứa với vợ không đi bép xép rồi nên anh chỉ đành lên radio thông báo cho cả thành phố đều biết mà thôi. =)))
Cô nhìn Chu Minh.
Anh cụp mắt, hàng mi đen dài khẽ quét qua, đôi mắt ẩn chứa sự trêu chọc đang nhìn cô. Cái nhìn đầy thâm tình này khiến cho dưới ngày xuân nắng ấm, Nhiếp Thanh Anh đang cảm thấy vô cùng mát mẻ bỗng chốc trở nên khô nóng. Cô sững sờ một lát, chưa kịp suy nghĩ gì thì đôi tay anh đã vuốt ve cái gáy cô, sau đó đôi môi đè lên môi cô, một trận cuồng nhiệt ập đến.
Thật ra hai người họ đã từng hôn nhau. Nhưng lúc ấy, anh vừa mới đặt môi lên cô đã giận dữ đạp anh xuống giường. Sau đó anh còn cười tí tởn, cũng không tiếp tục nữa.
Đây là lần thứ hai...lần thứ hai, môi lưỡi giao nhau, tương thân tương ái...
Ngón tay Nhiếp Thanh Anh bấu chặt lên ghế da, móng tay màu hồng phấn càng lúc càng bấu chặt, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch. Cả người cô cứng đờ, gương mặt ngốc ra, bên ngoài cửa sổ còn có bạn trai cũ đang nhìn. Cô đang khẩn trương...Chu Minh nhận ra nên lấy tay nhẹ nhàng ấn cô sát vào, nụ hôn càng thêm cẩn trọng. Vì không muốn dọa cô sợ, anh đã cố gắng dùng hết khả năng của mình để mang đến cho cô một trải nghiệm tốt nhất.
Qúa mức thâm tình, có thể cảm nhận được thông qua xúc cảm từ giữa đôi môi.
Như ngọn lửa hừng hực cháy, như cánh én run rẩy dưới mái hiên, gió xuân ập đến, như cơn say giữa đêm hè...môi kề môi vừa thân mật lại vừa dịu dàng. Thời gian dần trôi qua, Nhiếp Thanh Anh không còn cứng nhắc như ban đầu, bả vai cô bắt đầu thả lỏng, dần dần thuận theo nụ hôn của Chu Minh.
Đôi nam nữ trong xe hôn nhau đến khó rời.
Dù đang giả vờ, nhưng khó nói được có bao nhiêu chân tình. Cách ngoài xe mấy bước, Từ Bạch Dương đi đến gần, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Dưới tán lá cây loang lổ, màu xanh như màu của tảo trong hồ nước trong, phản chiếu lên cửa kính xe. Dưới khung cảnh rực rỡ ấy, anh ta thấp thoáng nhìn thấy Nhiếp Thanh Anh đang được Chu Minh ôm chặt vào lòng hôn một cách cuồng nhiệt.
Đầy mạnh mẽ, vô cùng thuận lợi.
Từ Bạch Dương thất thần trong chốc lát, trái tim như đang đi thang máy, bất ngờ "ầm" một cái, thang máy bị mất khống chế ở không trung, sau đó rơi thẳng xuống dưới.
Anh ta lại nhớ đến thời cấp 3.
Lúc ấy mình là học sinh giỏi trong mắt thầy cô, Chu Minh ngồi cùng bàn chẳng qua chỉ là một tên vừa học dở lại hay gây sự. Mặc dù nghịch ngợm, hay gây sự nhưng Chu Minh chưa bao giờ vi phạm nội quy nhà trường. Nhưng có một khoảng thời gian, mỗi ngày cậu ta đều trèo tường trốn học. Kế bên trường bọn họ là một trường nghệ thuật cấp 3, ngày nào Chu Minh cũng trèo tường trốn học chính là chạy sang trường bên cạnh.
Cậu ta biến thành một người hoàn toàn khác, bắt đầu lên thư viện mượn sách, một học sinh khoa tự nhiên mà lại đi mượn sách Từ Chí Ma, Tagore, rồi bắt đầu vắt óc viết thư tình.
Mỗi một bức thư tình của Chu Minh đều mở đầu bằng "Nhiếp MM." "Em Thanh Anh.", "Bạn học Nhiếp Thanh Anh." Sau đó cậu ta lại vò đầu bứt tóc, rặn hoài mà không ra được chữ nào, thư tình cũng viết không xong. Đó là lần đầu tiên Từ Bạch Dương biết đến cái tên Nhiếp Thanh Anh này.
Ban đầu, anh ta thích chính là Nhiếp Thanh Anh trong lòng Chu Minh.
Từ Bạch Dương mang theo sự kiêu căng của một học sinh giỏi, im lặng nhìn Chu Minh vắt hết óc tìm kế lấy lòng hoa khôi trường bên. Mỗi lần thất bại trở về, Chu Minh chỉ nở nụ cười lặng lẽ rồi tuyên bố -- "Một ngày nào đó, tôi sẽ để cô ấy làm bạn gái mình."
Duyên phận đúng là chuyện không thể nói trước.
Ấy thế mà Nhiếp Thanh Anh lại thật sự gả cho Chu Minh, cô gái lạnh lùng như thế, cũng sẽ có lúc ngoan ngoãn ngồi trong xe để mặc Chu Minh hôn mình.
Giống như những năm ở bên với anh ta là một sai lầm.
Lương Hiểu Bạch đứng sau lưng dịu dàng lên tiếng, "Bạch Dương, đừng nhìn nữa..."
Từ Bạch Dương chật vật quay đầu, vội vàng rời đi tựa như có mãnh thú đang đuổi theo phía sau. Anh ta thất hồn lạc phách, đau lòng không nguôi, anh ta mịt mờ suy nghĩ, nếu Nhiếp Thanh Anh thích Chu Minh, vậy những năm này của mình thì sao, có phải là sai lầm hay không...có phải anh ta đã hoàn toàn mất đi cô? Ánh hoàng hôn buông xuống bên ngoài nhà hát, người đàn ông chạy thật nhanh. Ngựa xe như nước, mỹ nữ như mây. Tuy mỹ nữ như mây, nhưng anh ta chỉ biết rằng -- có nhưng lại không biết quý trọng, phạm phải sai lầm nên vĩnh viễn mất đi, mất rồi cũng không thể nào tìm lại được.
Ánh mắt Lương Hiểu Bạch đầy phức tạp, nhìn xung quanh một chút rồi quyết định đi theo Từ Bạch Dương, một mực lẳng lặng đi sau anh ta. Từ Bạch Dương thất tình, đây là cơ hội tốt của cô ta. Lương Hiểu Bạch vẫn luôn thích Từ Bạch Dương, dù cô không biết rốt cục đây có phải là lựa chọn tốt hay không.
Sau khi Từ Bạch Dương đi rồi, đôi nam nữ ôm hôn trong xe vẫn chưa phát hiện ra. Một lát sau, nhận ra bàn tay Chu Minh bắt đầu không thành thật dò xét bên eo cô, Nhiếp Thanh Anh giãy ra, anh vội bình tĩnh lại, lui về sau một chút, nhìn đôi má ửng hồng của nữ thần sau nụ hôn mãnh liệt.
Chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, sợi tóc tán loạn rơi xuống bết vào má cô, đôi môi đỏ hồng khẽ mím lại, ngực cô phập phồng lên xuống, cô tránh né không dám nhìn vào mắt anh mà chỉ cúi đầu, ngón tay còn móc móc cái ghế.
Chu Minh mỉm cười.
Anh biết bây giờ mình nên giả vờ quan tâm, nhưng Chu tam thiếu không nhịn được mà muốn trêu cô, "Cảm giác thế nào?"
Nhiếp Thanh Anh nhẹ nhàng "Ừm." một tiếng.
Chu Minh trêu cô, "Ừm là sao? Tốt hay không? Cô bé à, anh hỏi em đó, lúc nói chuyện với người khác mà không nhìn vào mắt người ta là bất lịch sự đó. Em cứ cúi đầu là sao?"
Nhiếp Thanh Anh rất dễ bị lừa. Kinh nghiệm giao tiếp của cô vẫn còn rất thiếu sót, nếu như có người nói rằng như thế là không đúng thì cô sẽ cố gắng sửa đổi. Cho nên khi Chu Minh nói "bất lịch sự", Nhiếp Thanh Anh đỏ mặt, hàng mi khẽ rung động, xấu hổ ngẩng đầu nhìn anh rồi nhẹ nhàng đáp, "Được lắm." Chu tam thiếu giật mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ho nhẹ một tiếng.
Nhiếp Thanh Anh nhà anh đáng yêu quá đi.
Anh quay đầu lại, vì muốn để cô bớt luống cuống tay chân, anh tra chìa khóa vào rồi lái xe ra khỏi bãi. Chiếc xe chạy vào đường lớn, đồng thời, Chu Minh thẳng thắn khen cô, "Vợ ơi, em thật là đẹp. Lúc nãy nhìn gần mới thấy da em lại mịn màng như thế..."
Chu Minh bị tịt từ, anh không phải thuộc tuýp người lãng mạn, cho nên lúc muốn khen người khác cũng không biết phải khen thế nào.
Nhiếp Thanh Anh cứ tưởng anh đã khen xong, thấy mình nên nói gì đó để bầu không khí tự nhiên hơn. Thế là cô nói, "Vì ngày nào tôi cũng dùng mỹ phẩm dưỡng da nên da mới đẹp như thế. Nếu anh thích, tôi có thể đề cử vài loại cho anh."
Chu Minh, "..."
Anh cố gắng nhịn cười, bả vai cứ run run, "Sao anh thích vợ anh thật thà thế này nhỉ."
Nhiếp Thanh Anh mấp máy đôi môi, trông cô có vẻ rất vui.
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Minh lại vang lên. Màn trêu chọc vợ đành tạm kết thúc, anh âm thầm ão não: Sao trên đời lại có cái gọi là Bluetooth thế này? Nếu không có nó thì anh đã nhờ vợ mình nghe giúp rồi. Lúc cô lấy điện thoại chẳng phải sẽ đụng chạm cơ thể anh ư? Kết quả bây giờ, Nhiếp Thanh Anh lại ngồi yên lặng chờ anh ấn bluetooth để nghe...Chu Minh mang tai nghe vào, giờ không kịp để giả vờ trên xe không có thứ này rồi.
Chu Minh buồn bực nhận điện thoại, sau khi "Ừ." vài tiếng thì anh dừng xe lại ven đường, sau đó thương lượng với cô, "Anh có chuyện đột xuất, phải tăng ca nên tối nay anh sẽ không về nhà. Bây giờ để anh đưa em về trước, em ăn gì đó một chút, lúc đi ngủ thì nhớ đóng cửa kỹ càng nhé."
Nhiếp Thanh Anh lườm anh, "Tôi vốn dĩ ngủ một mình mà."
Chu Minh, "...Anh đang quan tâm em, em không hiểu à?"
Nhiếp Thanh Anh bừng tỉnh, nói "Cảm ơn." rồi ngập ngừng một lát, hiểu chuyện nói với anh, "Anh tăng ca nên chắc là công việc rất gấp. Không thì để tôi tự kêu xe về, còn anh đến thẳng công ty đi."
Chu Minh chần chờ một chút, vì công ty và nhà anh thuộc hai hướng khác nhau. Anh gật đầu đồng ý với cô, tự mình đưa vợ lên taxi, nói địa chỉ với tài xế, sau lại chụp hình biển số xong mới đưa mắt nhìn chiếc taxi rời đi.
Tính kiểm soát của anh lại rục rịch ngoi lên, nhưng cô không hề phát hiện ra, anh đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy. Ngồi trên xe, tài xế cảm thán với cô, "Chồng cô giỏi thật mà lại yêu thương cô nữa chứ."
Nhiếp Thanh Anh không biết tài xế vì sao lại khen như thế, cô chỉ im lặng nở nụ cười lịch sự. Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt đi như bay, lướt qua đôi gò má trắng nõn của cô, gương mặt hờ hững, sừng sững bất động.
Tài xế nghĩ thầm:...Cô gái này thật lạnh lùng.
Sau khi quay về xe, Chu Minh chậm rãi lái xe đến công ty. Không có Nhiếp Thanh Anh ngồi trên xe, nên anh cảm thấy không quen. Để làm dịu tâm trạng, Chu Minh mở radio, chuyển đến kênh phát thanh của đài giao thông. Vì lúc nãy nữ thần đã ngồi trên xe anh, còn chấp nhận nụ hôn của anh, tâm trạng hiện giờ của Chu Minh rất tốt. Anh lẩm bẩm hát vài câu, ngay cả quảng cáo cũng say sưa lắng nghe.
Có lẽ do tâm trạng quá tốt, lúc tiết mục muốn giao lưu với thính giả nghe đài, Chu Minh vui vẻ gọi điện thoại đến trả lời câu hỏi. Đại khái là hôm nay Chu Minh khá may mắn, 10 câu hỏi anh đều trả lời đúng hết, trở thành thính giả may mắn của ngày hôm nay. Nam nữ MC khoa trương chúc mừng anh, vì đây là đài phát thanh giao thông của thành phố A, đa số tài xế thành phố A đều mở kênh này để nghe trong lúc lái xe, mọi người đều nghe thấy Chu Minh khẽ cười một tiếng khi được MC khích lệ.
Tiếng cười trầm thấp, vài nữ thính giả nghe mà ửng đỏ hai tai.
Nữ MC nghe thấy anh cười liền biết người này đang rất vui, thế là nắm lấy cơ hội, "Vị thính giả này có lẽ rất vui khi được chương trình chọn đây mà? Có phải anh là fan trung thành của chương trình không?"
Chu tam thiếu: "Không hề. Tôi vui vì chuyện khác, không liên quan tới các người."
Nữ MC cứng đờ, sau đó lịch sự nở nụ cười, "Vậy anh có thể cùng chia sẻ chuyện vui ấy với mọi người được không?"
Dường như Chu Minh đang do dự, "Chuyện này, thật ra vợ tôi không thích tôi đi khắp nơi khoe khoang, cô ấy nói tôi nhiều chuyện."
MC, "Vậy..."
MC đang định nói "Vậy thì thôi.", ai ngờ Chu Minh lại mở miệng, "Nhưng mà vợ tôi không có ở đây, thôi thì tôi đành chia sẻ với mọi người vậy." Anh ho khan một tiếng, hắng giọng nói tiếp, "Tôi muốn chia sẻ với mọi người một nụ hôn tuyệt vời của tôi và vợ. Đây không phải là một nụ hôn bình thường đâu nhé, mà là nụ hôn vả mặt bốp bốp bạn trai cũ của vợ tôi. Mà cũng không hẳn là nụ hôn "vả mặt" nữa, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn bọn tôi hôn nhau mãnh liệt như thế."
"Aiz, để tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện đằng sau nhé..."
Bla bla...Chu Minh huyên thuyên cả buổi.
Nam nữ MC cứng đờ: "..."
Toàn bộ thính giả thành phố A đang nghe đều trợn mắt há mồm, "..."
...
Trên taxi, vì cô gái này quá yên tĩnh, nãy giờ không hề hé miệng nửa câu, tài xế hơi ngại ngùng, bèn tiện tay mở radio lên. Sau đó lại nghe thấy một thính giả may mắn đang lảm nhảm cả buổi trời, "Nụ hôn này ấy à, chi tiết hơn tôi không thể nói, nhưng phải công nhận một điều rằng, vợ tôi rất xinh đẹp, trên đời này không có một ai có thể xinh hơn vợ tôi được..."
Nhiếp Thanh Anh ngồi ghế sau khẽ giật mình, "..."
Gương mặt vừa hết đỏ, "bùm" một cái lại đỏ ửng cả lên.
Cô và tài xế đáng thương ngồi nghe thính giả này bô lô cả mười máy phút đồng hồ, ngay cả hai MC muốn chen vào cũng không được. Tài xế bực bội nói, "Thằng cha bị bệnh hả? Còn khen vợ mình lên tận mây xanh, chắc là cuồng vợ lắm đây."
Nhiếp Thanh Anh yên lặng chôn mặt xuống hai tay, cô lại muốn kéo chồng mình vào danh sách đen tiếp rồi.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, số lần cô kéo Chu Minh vào danh sách đen còn nhiều hơn Từ Bạch Dương trong mười năm quen nhau.
Vất vả lắm mới nghe được thính giả kia tạm ngưng, MC vội vàng chen vào, "Hóa ra tình cảm của vợ chồng anh tốt như thế, chúng tôi đều biết cả rồi. Để cám ơn anh đã tham gia chương trình, chúng tôi sẽ tặng anh một món quà nho nhỏ. Xin hỏi anh tên gì?"
Nhiếp Thanh Anh chậm rãi che mặt: Mất mặt quá, đây là muốn cho cả thế giới này biết ư...
Vị thính giả kia im lặng một lát rồi nói, "Tôi là Nicolas Triệu Tứ."
Mọi người đều ngớ ra, "..."
Chu Minh có bệnh chứ không phải ngốc. 6 giờ chiều ngày hôm đó, Nicolas Triệu Tứ trở thành nhân vật truyền thuyết trên đài radio giao thông của thành phố A.
***
Nhà có anh chồng ngoan. Lỡ hứa với vợ không đi bép xép rồi nên anh chỉ đành lên radio thông báo cho cả thành phố đều biết mà thôi. =)))
Danh sách chương