Huyền Ảnh vui sướng đi theo Diệp Sâm vào nhà tắm. Trong lòng cậu vẫn còn đang canh cánh mãi chuyện ngày hôm qua bị trợ lý Dương tranh công, bây giờ lại mang nụ cười rất đắc ý trên môi, vừa cầm khăn tắm vừa rầm rầm rì rì: “Bây giờ em và chủ nhân có đến tận bốn mối quan hệ, trợ lý Dương thì chỉ có một thôi, sau này việc tắm của ngài cứ để em lo tất! Cho anh ấy tức chết luôn!”
Diệp Sâm nghe vậy lòng thầm cảm thấy rất hưởng thụ. Anh nói: “Quan hệ với Tiểu Dương làm sao có thể so với cậu.”
Trong thoáng chốc mặt mày Huyền Ảnh liền tươi như hoa nở. Cậu vén tay áo mình lên xong liền hớn hở cởi áo cho Diệp Sâm, “Đương nhiên rồi!”
Diệp Sâm rũ mắt nhìn Huyền Ảnh, thấy được làn da trên cổ cậu đang thấp thoáng lộ ra trong bầu không khí nóng bức. Thỉnh thoảng anh có thể cảm nhận được ngón tay của cậu chạm vào mình. Mặc dù thích thú, nhưng trông sắc mặt cậu thản nhiên như không, anh vẫn cứ thấy hơi khó chịu, bức bối.
“Hơn nữa, việc trợ lý Dương tắm giúp tôi cũng không có gì lạ, tại sao cậu phải đi so đo với cậu ấy?”
Huyền Ảnh chớp hai mắt, nghĩ lại mới thấy đúng là không hiểu cớ chi mình phải đố kỵ với trợ lý Dương như vậy. Cậu chỉ biết nhe răng đáp: “Không lạ cũng kệ! Em thấy lạ!”
Diệp Sâm nghe xong, máu nóng lập tức dâng tràn.
Huyền Ảnh cởi hết nửa thân trên của Diệp Sâm không chừa một mảnh. Hai móng vuốt cậu bắt đầu sờ mò khuôn ngực rắn chắc của anh, hết cào lại gãi, vẻ mặt thì thuần khiết ngây thơ vô cùng.
Đáng thương cho Diệp Sâm vẫn còn ‘trong trắng’, chưa hề có kinh nghiệm gì, mới bị người nào đó sàm sỡ một lát mà hơi thở đã bắt đầu dồn dập, “Chà… chà gì mà hoài vậy?”
“Hà hà, em nghĩ rằng nếu chủ nhân là ngựa chắc sẽ có giá lắm.”
“…” Diệp Sâm nghe xong thì mọi tâm tư tuyệt diệu gì cũng đều tan biến hết, bất lực giương mắt lên nhìn Huyền Ảnh.
“Ngài không tin à? Ngài xem em này!” Huyền Ảnh đưa cánh tay mình ra để cạnh tay của Diệp Sâm, “Ngài mà mang bán giá chắc chắn còn cao hơn em, ở thời xưa chắc là sẽ được đem cống nạp cho hoàng thượng rồi!”
Diệp Sâm tức đến thở hồng hộc, nghiến răng ken két.
Huyền Ảnh dài dòng hai câu xong liền đưa mắt nhìn Diệp Sâm, khó hiểu nói: “Chủ nhân, sao ngài không nhúc nhích? Cởi quần ra nào.”
Diệp Sâm lập tức liếc Huyền Ảnh, nghiêm mặt trả lời: “Cậu tắm giúp tôi, đương nhiên cũng phải cởi giúp tôi chứ.” Giọng điệu anh nghe hoàn toàn hợp lý, chẳng khác gì tự biến mình từ người bị thương ngoài da thành người tàn tật.
Huyền Ảnh thắc mắc, “Hôm qua ngài đâu có bảo anh Tiểu Dương cởi quần áo đâu, ngài tự cởi mà.”
Diệp Sâm thối mặt đáp: “Tiểu Dương giống cậu chắc?! Cậu còn ngủ chung với tôi nữa không phải sao?”
“…Oh!” Huyền Ảnh chợt tỉnh ngộ, “Hí hí em biết rồi, ngài cố ý không cho anh ấy cởi.”
Diệp Sâm giả vờ bí hiểm không đáp.
Huyền Ảnh tỏ vẻ “quả nhiên em với ngài là thân nhất”, trông đắc ý vô cùng. Cậu ngồi chồm hổm xuống mở thắt lưng cho Diệp Sâm. Đây là kỹ năng cậu đã học được ngày hôm qua, nhưng bình thường bản thân cậu lười không chịu dùng thứ này nên lúc tháo thấy khá ngượng tay, loay hoay đến đầu đầy mồ hôi.
Thắt lưng trông có vẻ phức tạp, kỳ thực lại rất đơn giản. Thế nhưng anh vẫn cố ý không dạy cho ai kia, chỉ ngồi đó rũ mắt nhìn Huyền Ảnh quỳ gối loay hoay trước người mình. Anh luôn cảm thấy tư thế này của cậu cám dỗ vô cùng, cực kỳ ngon miệng.
Huyền Ảnh lúng túng thở hổn hển, đuôi tóc dài quét xuống mặt đất tráng gạch men sứ sạch sẽ. Lòng Diệp Sâm chợt ngứa ngáy không khác gì mèo cào. Lần đầu tiên anh trải nghiệm những cảm giác này, có chút ngọt ngào, cũng có chút đau đớn.
Huyền Ảnh bối rối nửa ngày mới mang vẻ mặt khốn khổ ngước lên nhìn Diệp Sâm, “Chủ nhân, em mở không được.”
Diệp Sâm cúi đầu nhìn xuống, hai mắt tối đi. Anh chăm chú dõi theo đôi con ngươi tinh khiết của Huyền Ảnh, cổ họng tựa như vừa uống phải một hớp rượu mạnh, nóng đến không chịu được. Nửa giây sau đó, anh nhanh chóng đưa một tay kéo cậu dậy, siết chặt hông, áp cậu dính sát vào người mình.
Bốn cánh môi đột ngột chạm vào nhau không hề báo trước. Huyền Ảnh bị nóng đến nỗi cả người run lên. Hai mắt cậu trợn to, vẻ mặt kinh ngạc.
Từ trước đến giờ Diệp Sâm luôn là người bình tĩnh biết tự kiềm chế, không ngờ rằng cũng có một ngày anh sẽ kích động thế này. Hơi thở anh dồn dập, đầu lưỡi mạnh mẽ len vào khe hở giữa hai môi Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh định nói gì đó, vậy nên cũng trùng hợp hé miệng ra. Hông cậu lập tức bị bóp chặt, đầu lưỡi nóng ấm của ai kia đã vô cùng bá đạo xông vào trong càng quét.
Diệp Sâm nhấc cánh tay đang bị băng bó lên, lòng bàn tay ấm nóng của anh giữ chặt lấy gáy Huyền Ảnh, muốn ấn cậu sát vào mình hơn nữa. Đầu lưỡi anh trong miệng cậu vẫn đang đấu đá lung tung không ngừng, cũng chẳng có kỹ xảo gì đặc biệt, nhưng lại khiến Huyền Ảnh bị kích thích rõ ràng.
Lúc này Huyền Ảnh chả biết phải làm sao, cổ họng cậu chỉ phát ra vài tiếng lầm bầm, hô hấp ngày càng khó khăn, khuôn mặt đỏ bừng. Có vẻ như cậu đang bị hoảng hốt, vì thế dùng hai tay cố sức đẩy Diệp Sâm ra.
“Đừng quấy.” Giọng nói Diệp Sâm không rõ ràng, tay ôm Huyền Ảnh càng siết chặt hơn nữa.
Huyền Ảnh muốn đẩy nhưng lại đẩy không được, sợ hết hồn hết vía. Cậu vừa giãy dụa, vừa nghẹn giọng phát ra tiếng “ưm ưm” không ngừng. Đôi mắt đen nhánh dần bị phủ đầy nước, trông cực kỳ đáng thương.
Diệp Sâm nghe âm thanh phát ra từ Huyền Ảnh càng lúc càng sai, vì vậy anh lập tức khôi phục lại lý trí, trước đó còn phải mút mạnh môi ai kia một cái rồi mới chịu tách ra. Anh thở hổn hển nhìn Huyền Ảnh thật sâu, sức nóng của bản thân đã khiến ngay cả chính anh cũng bị giật mình.
Huyền Ảnh được buông tha đang ra sức há miệng hít thở. Cậu vừa hoảng sợ vừa oan ức nhìn Diệp Sâm, thậm chí nức nở mấy tiếng, giọng nói cũng đôi phần run rẩy, “Chủ nhân, em… em sẽ cố gắng học mà… em không dám làm ngài giận nữa đâu… đừng phạt em…”
Diệp Sâm sững sờ, nhất thời tự thấy xấu hổ, “Khụ… Tôi cũng không…” Nói đoạn anh liền muốn đâm đầu vào vòi sen chết ngay lập tức cho rồi.
Huyền Ảnh càng thêm khẩn trương, “Ngài cũng không? Vậy phải làm sao bây giờ? Không cởi quần thì sao tắm được đây?! Bình thường ngài luôn tự cởi quần mà? Sao hôm nay lại không?”
“…” Diệp Sâm chớp mắt vài lần, rồi thêm vài lần nữa, cuối cùng mới thối mặt hỏi, “Cậu đang nói việc cởi quần?”
“Không… không phải!” Huyền Ảnh bị vẻ mặt xấu xí của Diệp Sâm làm giật mình, xua tay liên tục.
Tâm trí Diệp Sâm vừa mới thả lỏng lại nghe Huyền Ảnh mở miệng nói nhỏ: “Em không nói chuyện cởi quần, em đang nói đến việc tháo thắt lưng á. Quần thì cởi dễ rồi, mở cái nút rồi kéo khóa, em cũng làm được mà! Thiệt đó!”
“…” Đầu óc Diệp Sâm trống rỗng trong vài giây, sau đó mặt lập tức tái đi. Anh hung hăng đưa tay kéo vòi sen xuống, tức đến độ hai tay run rẩy.
Huyền Ảnh tháo vát giật lấy vòi sen, cúi đầu nhìn xuống lưng quần của Diệp Sâm, “Không cởi quần sao tắm… Ý?!”
Diệp Sâm theo đường nhìn của Huyền Ảnh dời mắt xuống, liền bắt gặp nơi nào đó đang nhô cao của mình. Sắc mặt anh thay đổi liên hồi chẳng khác gì một cái bảng màu. Anh vội vã xoay người sang chỗ khác, cảm thấy xấu hổ quá rồi.
Huyền Ảnh cũng di chuyển theo, nhìn Diệp Sâm với vẻ mặt hiếu kỳ.
Diệp Sâm nghiến răng quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cậu sống nhiều năm thế chẳng lẽ chưa bao giờ bị như vậy?!”
“Hả?” Huyền Ảnh dùng ánh mắt ngây thơ đáp lại Diệp Sâm.
Diệp Sâm sửng sốt một chút. Sau đó anh lập tức quay mặt qua nhìn chằm chằm góc tường, trong đầu xuất hiện một dòng suy nghĩ vặn vẹo đến nỗi khiến cả người anh cũng muốn vặn vẹo theo.
Trước đây thứ ngu xuẩn này luôn là một con ngựa, vậy cậu ta có từng thích con ngựa đực nào không? Không phải! Ngực cái mới đúng!! (Có mỗi con ngựa đực là anh á =)))
Sai! Mình sao lại tự đi so sánh bản thân với mấy con ngựa thế này?!! Nhưng vừa nghĩ đến tên ngốc kia có thể đã từng “hứng” với một con ngựa khác giống như vầy, lòng Diệp Sâm liền muốn phát điên lên.
Lại nghĩ đến tên ngốc kia “hứng” trong trạng thái là một con ngựa, trong đầu Diệp Sâm chợt có cảm giác như bị ngựa đá!
Huyền Ảnh lấy làm quái lạ. Cậu vừa nhìn sắc mặt Diệp Sâm, vừa tò mò quan sát bên dưới của anh. Một lát sau, cậu trợn to mắt lên, đưa tay chỉ vào nơi nào đó, “Ủa? Chủ nhân, chỗ này nó bình thường lại rồi!”
Mấy hình ảnh hiện lên trong đầu xấu xí thê thảm như vậy ai mà còn “dựng” cho nổi chứ! Nếu Diệp Sâm mà còn cứng nổi thì bản thân anh cũng là thứ biến thái gì đó chắc rồi!
Diệp Sâm không nói gì, bắt đầu tháo thắt lưng, cởi nút áo, sau đó kéo khóa quần.
Huyền Ảnh kinh ngạc, vội vã vươn tay cướp việc, “Thì ra ngài biết mở thật! Để em để em, bên dưới để em lo!”
Diệp Sâm thấy bộ dạng xum xoe của Huyền Ảnh, trong lòng không đột nhiên không được vui, “Sau này đừng gọi tôi là chủ nhân nữa.”
“Vì sao vậy?!” Huyền Ảnh nghe xong liền như bị đả kích, hoảng sợ nhìn Diệp Sâm.
“Bây giờ cậu là người, tôi với cậu bình đẳng như nhau, cậu không phải là đồ vật phụ thuộc vào tôi.” Diệp Sâm không biết nói vậy có giải thích rõ ràng ý của mình được cho Huyền Ảnh hiểu hay không mà chỉ thấy vẻ mặt cậu càng ngày càng luống cuống mờ mịt. Lòng anh bỗng dưng cảm thấy dịu dàng hẳn đi. Anh đưa tay ôm lấy má cậu, khẽ hôn lên, nhẹ giọng nói: “Tôi thích em, không phải vì em là ngựa, mà vì em là một con người lúc nào cũng vui tươi thế này.”
Huyền Ảnh có hơi uất ức, nói: “Em là ngựa cũng tốt mà, em chạy rất nhanh, còn nghe lời nữa…”
“…” Diệp Sâm nghe xong vội vã bổ sung, “Khi em là ngựa tôi cũng thích lắm.”
Hàng lông mi như cánh quạt của Huyền Ảnh nhấc lên, để lộ ánh mắt trong sáng nhìn Diệp Sâm. Cậu cười hà hà hai tiếng, tâm trạng lại tốt như cũ, hưng phấn lột quần lót Diệp Sâm xuống. Tay cậu mở vòi hoa sen, vừa dùng nước ấm dội lên người anh vừa ngâm nga hát một khúc ca gì đó.
Diệp Sâm nâng cánh tay bị thương chống trên tường, nghiêng đầu sang bên nhìn khuôn mặt vui vẻ của Huyền Ảnh không chớp mắt, tay kia đưa lên sờ má cậu, “Nói nghiêm túc, sau này em đừng gọi tôi là chủ nhân nữa, gọi Đại Sâm cũng được. Đặc biệt mình em thôi, tôi cũng thích lắm.”
Huyền Ảnh đắn đo trong chốc lát. Tuy rằng không thể hiểu rõ được điểm khác biệt giữa xưng hô “chủ nhân” và “Đại Sâm” là gì, nhưng mà nghĩ lại thì hình như khi gọi tâm trạng quả thực không giống nhau. Vì vậy cậu vô thức gọi: “Đại Sâm.”
Huyền Ảnh lập tức thấy gọi “Đại Sâm” so với gọi “chủ nhân” dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu cong mắt cười: “Hí hí, Đại Sâm!”
“Ừ.”
“Đại Sâm!” Huyền Ảnh lại kêu to một tiếng nữa, tâm trạng thấp thỏm lo sợ lúc nãy cũng theo đó biến mất.
Diệp Sâm dịu dàng nhìn Huyền Ảnh, đáp: “Ừ.”
Huyền Ảnh vô cùng vui sướng, bắt đầu giúp Diệp Sâm thoa xà phòng lên người.
Lúc này trong lòng Diệp Sâm không hề mang theo ý nghĩ dục vọng nào, chỉ cảm thấy trái tim rất ấm áp mà thôi. Anh không kiềm được nhếch môi lên. Cho đến khi hai tay của Huyền Ảnh chạm vào phía dưới thì nụ cười khó gặp của ai kia đột nhiên bị kẹt cứng, chẳng thể làm gì khác hơn là dời tầm nhìn đi nơi khác để khai trừ tạp niệm trong lòng, nghiến răng cố tưởng tượng hai bàn tay nọ là của chính mình.
Đúng là bị giày vò quá mà! Thế nhưng vẫn muốn ngày mai được tiếp tục…
Diệp Sâm ngửa mặt, hầu kết bên dưới đang di chuyển lên xuống không ngừng. Đợi cho dòng nước dội lên người mình lần nữa, anh rốt cuộc mới thở mạnh ra một hơi, nhìn Huyền Ảnh người ướt đẫm nước. Kế đó anh quyết định tiếp tục quay đầu đi nơi khác, hỏi: “Lúc nãy sao em lại nói là tôi phạt em?”
Huyền Ảnh lập tức trưng ra vẻ mặt tội nghiệp, đáp: “Ngài không cho em hô hấp, em bị nghẹt thở sắp chết luôn.”
“Ngu ngốc! Tôi chặn miệng em lại chứ không chặn lỗ mũi em, làm gì mà không thở được?”
Huyền Ảnh mở to mắt, “Ủa? Đúng rồi… Sao em lại tự ngưng thở nhỉ?”
“…” Diệp Sâm lau mặt, “Tôi không biết.”
Huyền Ảnh ủy khuất nhìn Diệp Sâm lần nữa.
Diệp Sâm nghe vậy lòng thầm cảm thấy rất hưởng thụ. Anh nói: “Quan hệ với Tiểu Dương làm sao có thể so với cậu.”
Trong thoáng chốc mặt mày Huyền Ảnh liền tươi như hoa nở. Cậu vén tay áo mình lên xong liền hớn hở cởi áo cho Diệp Sâm, “Đương nhiên rồi!”
Diệp Sâm rũ mắt nhìn Huyền Ảnh, thấy được làn da trên cổ cậu đang thấp thoáng lộ ra trong bầu không khí nóng bức. Thỉnh thoảng anh có thể cảm nhận được ngón tay của cậu chạm vào mình. Mặc dù thích thú, nhưng trông sắc mặt cậu thản nhiên như không, anh vẫn cứ thấy hơi khó chịu, bức bối.
“Hơn nữa, việc trợ lý Dương tắm giúp tôi cũng không có gì lạ, tại sao cậu phải đi so đo với cậu ấy?”
Huyền Ảnh chớp hai mắt, nghĩ lại mới thấy đúng là không hiểu cớ chi mình phải đố kỵ với trợ lý Dương như vậy. Cậu chỉ biết nhe răng đáp: “Không lạ cũng kệ! Em thấy lạ!”
Diệp Sâm nghe xong, máu nóng lập tức dâng tràn.
Huyền Ảnh cởi hết nửa thân trên của Diệp Sâm không chừa một mảnh. Hai móng vuốt cậu bắt đầu sờ mò khuôn ngực rắn chắc của anh, hết cào lại gãi, vẻ mặt thì thuần khiết ngây thơ vô cùng.
Đáng thương cho Diệp Sâm vẫn còn ‘trong trắng’, chưa hề có kinh nghiệm gì, mới bị người nào đó sàm sỡ một lát mà hơi thở đã bắt đầu dồn dập, “Chà… chà gì mà hoài vậy?”
“Hà hà, em nghĩ rằng nếu chủ nhân là ngựa chắc sẽ có giá lắm.”
“…” Diệp Sâm nghe xong thì mọi tâm tư tuyệt diệu gì cũng đều tan biến hết, bất lực giương mắt lên nhìn Huyền Ảnh.
“Ngài không tin à? Ngài xem em này!” Huyền Ảnh đưa cánh tay mình ra để cạnh tay của Diệp Sâm, “Ngài mà mang bán giá chắc chắn còn cao hơn em, ở thời xưa chắc là sẽ được đem cống nạp cho hoàng thượng rồi!”
Diệp Sâm tức đến thở hồng hộc, nghiến răng ken két.
Huyền Ảnh dài dòng hai câu xong liền đưa mắt nhìn Diệp Sâm, khó hiểu nói: “Chủ nhân, sao ngài không nhúc nhích? Cởi quần ra nào.”
Diệp Sâm lập tức liếc Huyền Ảnh, nghiêm mặt trả lời: “Cậu tắm giúp tôi, đương nhiên cũng phải cởi giúp tôi chứ.” Giọng điệu anh nghe hoàn toàn hợp lý, chẳng khác gì tự biến mình từ người bị thương ngoài da thành người tàn tật.
Huyền Ảnh thắc mắc, “Hôm qua ngài đâu có bảo anh Tiểu Dương cởi quần áo đâu, ngài tự cởi mà.”
Diệp Sâm thối mặt đáp: “Tiểu Dương giống cậu chắc?! Cậu còn ngủ chung với tôi nữa không phải sao?”
“…Oh!” Huyền Ảnh chợt tỉnh ngộ, “Hí hí em biết rồi, ngài cố ý không cho anh ấy cởi.”
Diệp Sâm giả vờ bí hiểm không đáp.
Huyền Ảnh tỏ vẻ “quả nhiên em với ngài là thân nhất”, trông đắc ý vô cùng. Cậu ngồi chồm hổm xuống mở thắt lưng cho Diệp Sâm. Đây là kỹ năng cậu đã học được ngày hôm qua, nhưng bình thường bản thân cậu lười không chịu dùng thứ này nên lúc tháo thấy khá ngượng tay, loay hoay đến đầu đầy mồ hôi.
Thắt lưng trông có vẻ phức tạp, kỳ thực lại rất đơn giản. Thế nhưng anh vẫn cố ý không dạy cho ai kia, chỉ ngồi đó rũ mắt nhìn Huyền Ảnh quỳ gối loay hoay trước người mình. Anh luôn cảm thấy tư thế này của cậu cám dỗ vô cùng, cực kỳ ngon miệng.
Huyền Ảnh lúng túng thở hổn hển, đuôi tóc dài quét xuống mặt đất tráng gạch men sứ sạch sẽ. Lòng Diệp Sâm chợt ngứa ngáy không khác gì mèo cào. Lần đầu tiên anh trải nghiệm những cảm giác này, có chút ngọt ngào, cũng có chút đau đớn.
Huyền Ảnh bối rối nửa ngày mới mang vẻ mặt khốn khổ ngước lên nhìn Diệp Sâm, “Chủ nhân, em mở không được.”
Diệp Sâm cúi đầu nhìn xuống, hai mắt tối đi. Anh chăm chú dõi theo đôi con ngươi tinh khiết của Huyền Ảnh, cổ họng tựa như vừa uống phải một hớp rượu mạnh, nóng đến không chịu được. Nửa giây sau đó, anh nhanh chóng đưa một tay kéo cậu dậy, siết chặt hông, áp cậu dính sát vào người mình.
Bốn cánh môi đột ngột chạm vào nhau không hề báo trước. Huyền Ảnh bị nóng đến nỗi cả người run lên. Hai mắt cậu trợn to, vẻ mặt kinh ngạc.
Từ trước đến giờ Diệp Sâm luôn là người bình tĩnh biết tự kiềm chế, không ngờ rằng cũng có một ngày anh sẽ kích động thế này. Hơi thở anh dồn dập, đầu lưỡi mạnh mẽ len vào khe hở giữa hai môi Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh định nói gì đó, vậy nên cũng trùng hợp hé miệng ra. Hông cậu lập tức bị bóp chặt, đầu lưỡi nóng ấm của ai kia đã vô cùng bá đạo xông vào trong càng quét.
Diệp Sâm nhấc cánh tay đang bị băng bó lên, lòng bàn tay ấm nóng của anh giữ chặt lấy gáy Huyền Ảnh, muốn ấn cậu sát vào mình hơn nữa. Đầu lưỡi anh trong miệng cậu vẫn đang đấu đá lung tung không ngừng, cũng chẳng có kỹ xảo gì đặc biệt, nhưng lại khiến Huyền Ảnh bị kích thích rõ ràng.
Lúc này Huyền Ảnh chả biết phải làm sao, cổ họng cậu chỉ phát ra vài tiếng lầm bầm, hô hấp ngày càng khó khăn, khuôn mặt đỏ bừng. Có vẻ như cậu đang bị hoảng hốt, vì thế dùng hai tay cố sức đẩy Diệp Sâm ra.
“Đừng quấy.” Giọng nói Diệp Sâm không rõ ràng, tay ôm Huyền Ảnh càng siết chặt hơn nữa.
Huyền Ảnh muốn đẩy nhưng lại đẩy không được, sợ hết hồn hết vía. Cậu vừa giãy dụa, vừa nghẹn giọng phát ra tiếng “ưm ưm” không ngừng. Đôi mắt đen nhánh dần bị phủ đầy nước, trông cực kỳ đáng thương.
Diệp Sâm nghe âm thanh phát ra từ Huyền Ảnh càng lúc càng sai, vì vậy anh lập tức khôi phục lại lý trí, trước đó còn phải mút mạnh môi ai kia một cái rồi mới chịu tách ra. Anh thở hổn hển nhìn Huyền Ảnh thật sâu, sức nóng của bản thân đã khiến ngay cả chính anh cũng bị giật mình.
Huyền Ảnh được buông tha đang ra sức há miệng hít thở. Cậu vừa hoảng sợ vừa oan ức nhìn Diệp Sâm, thậm chí nức nở mấy tiếng, giọng nói cũng đôi phần run rẩy, “Chủ nhân, em… em sẽ cố gắng học mà… em không dám làm ngài giận nữa đâu… đừng phạt em…”
Diệp Sâm sững sờ, nhất thời tự thấy xấu hổ, “Khụ… Tôi cũng không…” Nói đoạn anh liền muốn đâm đầu vào vòi sen chết ngay lập tức cho rồi.
Huyền Ảnh càng thêm khẩn trương, “Ngài cũng không? Vậy phải làm sao bây giờ? Không cởi quần thì sao tắm được đây?! Bình thường ngài luôn tự cởi quần mà? Sao hôm nay lại không?”
“…” Diệp Sâm chớp mắt vài lần, rồi thêm vài lần nữa, cuối cùng mới thối mặt hỏi, “Cậu đang nói việc cởi quần?”
“Không… không phải!” Huyền Ảnh bị vẻ mặt xấu xí của Diệp Sâm làm giật mình, xua tay liên tục.
Tâm trí Diệp Sâm vừa mới thả lỏng lại nghe Huyền Ảnh mở miệng nói nhỏ: “Em không nói chuyện cởi quần, em đang nói đến việc tháo thắt lưng á. Quần thì cởi dễ rồi, mở cái nút rồi kéo khóa, em cũng làm được mà! Thiệt đó!”
“…” Đầu óc Diệp Sâm trống rỗng trong vài giây, sau đó mặt lập tức tái đi. Anh hung hăng đưa tay kéo vòi sen xuống, tức đến độ hai tay run rẩy.
Huyền Ảnh tháo vát giật lấy vòi sen, cúi đầu nhìn xuống lưng quần của Diệp Sâm, “Không cởi quần sao tắm… Ý?!”
Diệp Sâm theo đường nhìn của Huyền Ảnh dời mắt xuống, liền bắt gặp nơi nào đó đang nhô cao của mình. Sắc mặt anh thay đổi liên hồi chẳng khác gì một cái bảng màu. Anh vội vã xoay người sang chỗ khác, cảm thấy xấu hổ quá rồi.
Huyền Ảnh cũng di chuyển theo, nhìn Diệp Sâm với vẻ mặt hiếu kỳ.
Diệp Sâm nghiến răng quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cậu sống nhiều năm thế chẳng lẽ chưa bao giờ bị như vậy?!”
“Hả?” Huyền Ảnh dùng ánh mắt ngây thơ đáp lại Diệp Sâm.
Diệp Sâm sửng sốt một chút. Sau đó anh lập tức quay mặt qua nhìn chằm chằm góc tường, trong đầu xuất hiện một dòng suy nghĩ vặn vẹo đến nỗi khiến cả người anh cũng muốn vặn vẹo theo.
Trước đây thứ ngu xuẩn này luôn là một con ngựa, vậy cậu ta có từng thích con ngựa đực nào không? Không phải! Ngực cái mới đúng!! (Có mỗi con ngựa đực là anh á =)))
Sai! Mình sao lại tự đi so sánh bản thân với mấy con ngựa thế này?!! Nhưng vừa nghĩ đến tên ngốc kia có thể đã từng “hứng” với một con ngựa khác giống như vầy, lòng Diệp Sâm liền muốn phát điên lên.
Lại nghĩ đến tên ngốc kia “hứng” trong trạng thái là một con ngựa, trong đầu Diệp Sâm chợt có cảm giác như bị ngựa đá!
Huyền Ảnh lấy làm quái lạ. Cậu vừa nhìn sắc mặt Diệp Sâm, vừa tò mò quan sát bên dưới của anh. Một lát sau, cậu trợn to mắt lên, đưa tay chỉ vào nơi nào đó, “Ủa? Chủ nhân, chỗ này nó bình thường lại rồi!”
Mấy hình ảnh hiện lên trong đầu xấu xí thê thảm như vậy ai mà còn “dựng” cho nổi chứ! Nếu Diệp Sâm mà còn cứng nổi thì bản thân anh cũng là thứ biến thái gì đó chắc rồi!
Diệp Sâm không nói gì, bắt đầu tháo thắt lưng, cởi nút áo, sau đó kéo khóa quần.
Huyền Ảnh kinh ngạc, vội vã vươn tay cướp việc, “Thì ra ngài biết mở thật! Để em để em, bên dưới để em lo!”
Diệp Sâm thấy bộ dạng xum xoe của Huyền Ảnh, trong lòng không đột nhiên không được vui, “Sau này đừng gọi tôi là chủ nhân nữa.”
“Vì sao vậy?!” Huyền Ảnh nghe xong liền như bị đả kích, hoảng sợ nhìn Diệp Sâm.
“Bây giờ cậu là người, tôi với cậu bình đẳng như nhau, cậu không phải là đồ vật phụ thuộc vào tôi.” Diệp Sâm không biết nói vậy có giải thích rõ ràng ý của mình được cho Huyền Ảnh hiểu hay không mà chỉ thấy vẻ mặt cậu càng ngày càng luống cuống mờ mịt. Lòng anh bỗng dưng cảm thấy dịu dàng hẳn đi. Anh đưa tay ôm lấy má cậu, khẽ hôn lên, nhẹ giọng nói: “Tôi thích em, không phải vì em là ngựa, mà vì em là một con người lúc nào cũng vui tươi thế này.”
Huyền Ảnh có hơi uất ức, nói: “Em là ngựa cũng tốt mà, em chạy rất nhanh, còn nghe lời nữa…”
“…” Diệp Sâm nghe xong vội vã bổ sung, “Khi em là ngựa tôi cũng thích lắm.”
Hàng lông mi như cánh quạt của Huyền Ảnh nhấc lên, để lộ ánh mắt trong sáng nhìn Diệp Sâm. Cậu cười hà hà hai tiếng, tâm trạng lại tốt như cũ, hưng phấn lột quần lót Diệp Sâm xuống. Tay cậu mở vòi hoa sen, vừa dùng nước ấm dội lên người anh vừa ngâm nga hát một khúc ca gì đó.
Diệp Sâm nâng cánh tay bị thương chống trên tường, nghiêng đầu sang bên nhìn khuôn mặt vui vẻ của Huyền Ảnh không chớp mắt, tay kia đưa lên sờ má cậu, “Nói nghiêm túc, sau này em đừng gọi tôi là chủ nhân nữa, gọi Đại Sâm cũng được. Đặc biệt mình em thôi, tôi cũng thích lắm.”
Huyền Ảnh đắn đo trong chốc lát. Tuy rằng không thể hiểu rõ được điểm khác biệt giữa xưng hô “chủ nhân” và “Đại Sâm” là gì, nhưng mà nghĩ lại thì hình như khi gọi tâm trạng quả thực không giống nhau. Vì vậy cậu vô thức gọi: “Đại Sâm.”
Huyền Ảnh lập tức thấy gọi “Đại Sâm” so với gọi “chủ nhân” dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu cong mắt cười: “Hí hí, Đại Sâm!”
“Ừ.”
“Đại Sâm!” Huyền Ảnh lại kêu to một tiếng nữa, tâm trạng thấp thỏm lo sợ lúc nãy cũng theo đó biến mất.
Diệp Sâm dịu dàng nhìn Huyền Ảnh, đáp: “Ừ.”
Huyền Ảnh vô cùng vui sướng, bắt đầu giúp Diệp Sâm thoa xà phòng lên người.
Lúc này trong lòng Diệp Sâm không hề mang theo ý nghĩ dục vọng nào, chỉ cảm thấy trái tim rất ấm áp mà thôi. Anh không kiềm được nhếch môi lên. Cho đến khi hai tay của Huyền Ảnh chạm vào phía dưới thì nụ cười khó gặp của ai kia đột nhiên bị kẹt cứng, chẳng thể làm gì khác hơn là dời tầm nhìn đi nơi khác để khai trừ tạp niệm trong lòng, nghiến răng cố tưởng tượng hai bàn tay nọ là của chính mình.
Đúng là bị giày vò quá mà! Thế nhưng vẫn muốn ngày mai được tiếp tục…
Diệp Sâm ngửa mặt, hầu kết bên dưới đang di chuyển lên xuống không ngừng. Đợi cho dòng nước dội lên người mình lần nữa, anh rốt cuộc mới thở mạnh ra một hơi, nhìn Huyền Ảnh người ướt đẫm nước. Kế đó anh quyết định tiếp tục quay đầu đi nơi khác, hỏi: “Lúc nãy sao em lại nói là tôi phạt em?”
Huyền Ảnh lập tức trưng ra vẻ mặt tội nghiệp, đáp: “Ngài không cho em hô hấp, em bị nghẹt thở sắp chết luôn.”
“Ngu ngốc! Tôi chặn miệng em lại chứ không chặn lỗ mũi em, làm gì mà không thở được?”
Huyền Ảnh mở to mắt, “Ủa? Đúng rồi… Sao em lại tự ngưng thở nhỉ?”
“…” Diệp Sâm lau mặt, “Tôi không biết.”
Huyền Ảnh ủy khuất nhìn Diệp Sâm lần nữa.
Danh sách chương