Thời khắc Jenny không nói được gì, Jarrett mờ mịt, Liz nản lòng dần dần muốn buông tha đấu tranh, Thang Mộ đồng học cuối cùng cũng xuất hiện giữa bầu trời!
''Buông cô bé kia ra cho ta!!!''
Hô to một tiếng như thế, nàng ''vèo'' một cái nhảy từ trên mái hiên xuống, xoay vòng trong không trung ba trăm sáu mươi độ, đáp xuống vững vàng trên lưng tên hộ vệ đang bắt giữ Liz.
''... .........''
Mọi người bị màn xuất hiện kinh thế hãi tục làm cho im lặng mất một lúc.
Sau đó từng người hiện lên vẻ mặt khác nhau.
Ví dụ như Booker lão gia vừa rồi còn đang đắc ý cười to, vì kinh ngạc quá độ mà đang trật khớp hàm.
Ví dụ như kẻ hi sinh đang bị nàng dẫm dưới chân thì miệng đang sùi bọt mép.
Ví dụ như Liz muội tử đang lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Ví dụ như Jarrett.......
Thang Mộ lén lút trừng mắt với hắn, thành công làm cho nụ cười của hắn càng thêm sâu, sau đó nàng nhìn tới....... Hình như Jenny đại tỷ đứng bên cạnh hắn, mặt đồng thời cũng đỏ? Chờ nàng nhìn kỹ lần nữa, đối phương đã chuyển qua một chút sắc thái tức giận, quả nhiên là nhìn nhầm rồi? ''Ngươi là ai?'' Cằm Rhodes Booler rốt cục đã khoẻ lại, hắn nổi giận, hắn chỉ muốn đem con gái về nhà thôi mà, sao lại thấy một người lại tiếp một người nhảy ra thế?!
''Ta là ai không quan trọng, quan trọng là buông cô bé ra!'' Thang Mộ tỏ vẻ mình đang sao chép lời kịch của đệ đệ, hoàn toàn không có áp lực.
Vì muốn chào hỏi bản gốc, Thang Mộ lạinhẹ nhàng liếc mắt sang, mà mặt Jarrett đã từ kinh hỉ biến thành ''= =''.
Không vừa lòng?
Thang Mộ kinh ngạc, đột nhiên nghĩ lại, mình hình như là không cẩn thận cướp đi sự nổi bật của nam chủ, vì thế vội vàng bổ cứu: ''Đúng vậy, vừa rồi ta bị hành vi chính nghĩa của vị tiểu huynh đệ kia làm thật cảm động, ta là đi ra giúp hắn!"
Dứt lời, nàng lại nhìn về phía Jarrett, chỉ thấy vẻ mặt hắn lại thay đổi, từ ''= ='' biến thành ''= =''.
Vẻ mặt này..... Hoàn toàn không biết đường mà mò.
Thang Mộ nghi hoặc, hiện tại đệ đệ nhà mình rốt cuộc là vừa lòng hay không vừa lòng đây?
Dù sao hiện tại Rhodes thì thực không vừa lòng.
''Ta đã nói, đây là chuyện nhà ta, người rảnh rỗi không liên quan thì cút ngay cho ta!''
Lại dám bảo đệ đệ nhà nàng cút?!
Thang Mộ nổi giận, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ!
Hơn nữa.... Nàng quét mắt tới nước mắt trên mặt Liz, lại quay đầu nhìn đồng dạng khoé mắt ngấn nước của Jenny đại tỷ, nói thật, tuy rằng lần gặp mặt đầu không tốt lắm, nhưng nàng vẫn có ấn tượng rất tốt với mẹ con này.
Nhìn thấy em dâu tương lai cùng mẹ em dâu tương lai bị khi dễ, cảm giác rất không tốt.
Nói là chuyện nhà phải không?
Vậy thì khiến nó thật sự trở thành chuyện nhà!
Nghĩ như thế, Thang Mộ bước đến bên cạnh Jenny đại tỷ, hơi khom người xuống, nói: ''Này, cô chết rồi sao?''
''......''
Lời nói không khách khí làm cho Jarrett ngạc nhiên nhìn Thang Mộ, càng không kể tới Jenny tâm tình vốn cũng rất không tốt đẹp gì, điều này làm nàng từ trong tuyệt vọng khôi phục một chút tính tình bình thường.
''Ngươi có ý gì?''
''Cô là một người mẹ không phải sao?'' Thang Mộ đứng lên, cầm tay Jenny kéo lên, ''Là mẹ thì hãy mang con gái mình về!''
''Chuyện của ta....''
"Lại muốn nói 'Không cần người khác quản' phải không? Vậy cô cùng cái tên cặn bả kia có gì khác nhau?!'' Thang Mộ quay người lại chỉ cái đầu gối củaRhodes, ''Địa vị tốt, thanh danh tốt, cái này ta nghe không hiểu cũng không biết, nhưng mà cô thật sự yên tâm giao con gái cho người như thế sao?''
''... ....''
''Quan trọng nhất là, cô không thấy sao?''
Ngón tay chuyển hướng tới Liz.
''Con gái của cô đang khóc.''
''.......Liz.... .......''
''Chỉ bởi vì tuổi còn nhỏ nên bị cô xem là gánh nặng, cái gì cũng không hiểu, cứ như vậy dễ dàng ném cho người khác, cô hoàn toàn không lo lắng đến ý nghĩ của con bé sao?’’
Mất một lúc, Jenny đại tỷ mở miệng, âm thanh lúc đầu có chút mỏng manh, cho nên Thang Mộ chỉ nghe được --''Mới không phải.''
''Cái gì?''
''Ta nói mới không phải!''
''Liz mới không phải là gánh nặng, con bé là con gái của ta!"
''....'' Nếu không phải đang giả vờ ''cool'', Thang Mộ vô cùng muốn xoa xoa lỗ tai mình, nên thật không hổ là Jenny đại tỉ sao? Một khi khôi phục bình thường, âm thanh lớn tới thiếu chút làm điếc tai nàng.
''Ta xin ngươi.''
''A?''
''Ta nói, ta xin ngươi giúp ta mang con gái trở về!'' Jenny ngẫng đầu, dùng ánh mắt bao hàm kỳ vọng nhìn chăm chú vào Thang Mộ, ''Nếu là ngươi nhất định làm được phải không?''
''... ...'' Thang Mộ bị ánh mắt mang nhiều hi vọng tạo thành áp lực như núi, hơn nữa, tiến triển này không đúng phải không?
Nàng rõ ràng là tới trợ giúp Jarrett nhà nàng mà!
Sao cuối cùng lại thành nàng xoát phụ bản ''Anh hùng cứu mỹ nhân'' chứ!
Nhưng mà cũng không sao!
Mọi thứ vẫn còn kịp!
Chỉ thấy nàng khom lưng giữ chặt bàn tay bé nhỏ của Jarrett nhà mình: ''Vị tiểu huynh đệ này, ngươi có nguyện ý cùng ta cố gắng không?'' Tới đi, tới đi, cùng nhau xoát phụ bản nào!
''Dạ!" Mắt Jarrett sáng rực lên, dùng sức gật đầu, ''Tỷ........ca ca!''
''Tốt lắm!'' Thang Mộ nhìn quanh bốn phía, nói ''Chờ ta một chút'', sau đó nhanh chóng nhảy lên mái hiên, trực tiếp bật tới bên phòng chứa củi, tiện tay rút ra một cây củi dài khoảng bằng khoảng hai cánh tai người đàn ông, bẻ gãy thành hai đoạn một dài một ngắn, sau đó nhanh chóng nhảy trở lại.
Đưa đoạn củi ngắn cho Jarrett, Thang Mộ thấp giọng nói: ''Khoảng cách xa thì dùng ma pháp đánh, đợi bọn họ tới gần rồi thì dùng cái này đánh, thấy ta đánh ngã người nào thì dùng cái này đập thêm!''
''Ân!'' Jarrett ôm thanh củi, sau đó dùng hai tay cầm lấy một đầu thanh củi, ..... nâng…! Nâng không nổi.
''... ......'' Đang thật dễ dàng vung thanh củi trong tay, Thang Mộ 囧, phát hiện mình không nghĩ tới tình huống thực tế, vì thế nàng vội vàng nhận lấy thanh củi trong tay Jarrett, đặt trên mặt đất, nắm tay hung hăng đập một phát, tốt lắm, vỡ thành bốn mảnh.
Thang Mộ rút một mảnh trong đó đưa cho Jarrett: ''Cái này thì được rồi.''
Jarrett tiếp nhận thanh củi, dựa theo tư thế vừa rồi của nàng mà vung vài cái, dùng sức gật đầu tạo thành bộ dáng hết sức tự tin.
Thang Mộ bị khuôn mặt nghiêm túc nhỏ nhắn kia là cho trời đất quay cuồng, cố gắng nữa ngày mới miễn cưỡng dùng lý trí đè nén máu nóng đang sôi trào xuống, ngầng đầu nhìn nhóm vật hi sinh: ''Các người muốn chủ động lên để chúng ta đánh ngã xuống hay là chúng ta chủ động lên đánh các người ngã xuống?''
''... ....'' Có gì khác nhau sao?
Nhóm hộ vệ đều bày ra vẻ mặt ''= ='', lừa đảo lừa đảo quá, tên này mới nhìn thì chân tay gầy yếu, sao tốc độ lại nhanh như vậy? Sao có thể nhảy cao như vậy? Sao sức lực lại lớn như vậy? Rất không bình thường!
''Không phải sợ, các ngươi cùng tiến lên đi!''
Rhodes giơ cánh tay lên ủng hộ.
''......'' Đương nhiên vì không phải ông tự mình lên mà!
Nhưng kể cả như vậy, nhóm hộ vệ vẫn có đạo đức nghề nghiệp, chỉ thấy họ vung vũ khí lên, vọt tới hướng Thang Mộ và Jarrett.
''Cẩn thận một chút!''
Nói xong câu đó, Thang Mộ cũng giơ thanh củi vọt lên, tuy rằng sử dụng không thuận tay lắm nhưng so với dùng cung tiễn, nàng vẫn tình nguyện dùng cái này, dù sao.... lực sát thương của cung tên quá mạnh mẽ, lỡ như khống chế không được có khẳ nàng làm chết người.
Nhưng mà tình hình hiện nay, có cảm giác đang sống mái với hắc bang nha.... Vung đao chiếm địa bàn, có phải rất phá hoại hình tượng nam chủ không?
Nghĩ vậy nên Thang Mộ không khỏi nhìn sang Jarrett, sau đó cả người toát ra khí tràng vô cùng sung sướng --- a a, không hổ là đệ đệ của nàng, dù là vung đao lên cũng là tên côn đồ soái nhất..... hình như không đúng ở chỗ nào đó rồi?!
Giây tiếp theo, nàng sâu sắc cảm thấy cái gọi là vung đao chiếm địa bàn hoàn toàn là mình nhìn nhầm, sao lại có loại Hắc bang không đủ tư cách như vậy chứ!
Hộ vệ số 2!
Còn chưa đụng tới vũ khí của nàng liền trực tiếp ngã xuống đất, thỉnh thoảng còn run rẩy vài cái......
Hộ vệ số 3!
Mới vừa đập vũ khí xuống tay nàng, nàng còn chưa kịp dùng lực, đối phương lại liên tục lùi về phía sau vài chục bước, phun ra một đống bọt mép ngã xuống đất.....
Hộ vệ số 4!
Jarrett mới đâm thắt lưng hắn một chút, hắn liền tiện tay đỡ sau thắt lưng, tay kia cào cào vài lần trong không trung, vô lực ngã xuống.....
Hộ vệ số 5, 6, 7.....
Hộ vệ số 1?
Vừa rồi bị Thang Mộ giẫm lên nên vẫn còn đang nằm kìa!
Cho nên đám người này đang làm cái lông gì thế!
Chỉ qua vài phút ngắn ngủi, kẻ địch đều ngã xuống đất.
Jarrett cầm củi đi tới bên cạnh Thang Mộ, kéo kéo góc áo nàng.
''Sao vậy, Jerry?'' Thang Mộ nhỏ giọng hỏi.
Jarrett cũng dùng âm thanh rất nhỏ trả lời: ''Tỷ tỷ, người lại coi tiền như rác sao?''
''... ....'' Cho nên, Jarrett ngươi cảm thấy ta lại dùng tiền mua bọn họ sao?!
Tỷ tỷ trong lòng ngươi có hình tượng như thế nào vậy?!
Hơn nữa coi tiền như rác là sao? Là sao chứ!!!
Cảm thấy lòng tự trọng đã bị tổn thương nghiêm trọng, Thang Mộ cầm lấy trái tim pha lê vỡ nát, cơn gió hiu quạnh thổi qua, thật lâu không nói gì.
"Ma ma!!!"
Cô bé Liz thoát khỏi trói buộc rốt cục mãn nguyện nhào vào lòng mẹ ôm ấp.
''Liz!''
Jenny đại tỷ khom lưng ôm lấy con gái mình, khóc không thành tiếng.
Mọi thứ đều tốt đẹp, ngoại trừ tâm tình của Rhodes.
Nhưng mà người này ấy, tâm tình không tốt thì dễ giận chó đánh mèo, một khi giận chó đánh mèo thì lại dễ khẩu bất trạch ngôn (nói bậy bạ, không suy nghĩ).
Ví dụ như---
''Liz, con sẽ hối hận! Bỏ qua gia tộc Booker mà lựa chọn loại tiện nhân bán thân thể này!''
''Buông cô bé kia ra cho ta!!!''
Hô to một tiếng như thế, nàng ''vèo'' một cái nhảy từ trên mái hiên xuống, xoay vòng trong không trung ba trăm sáu mươi độ, đáp xuống vững vàng trên lưng tên hộ vệ đang bắt giữ Liz.
''... .........''
Mọi người bị màn xuất hiện kinh thế hãi tục làm cho im lặng mất một lúc.
Sau đó từng người hiện lên vẻ mặt khác nhau.
Ví dụ như Booker lão gia vừa rồi còn đang đắc ý cười to, vì kinh ngạc quá độ mà đang trật khớp hàm.
Ví dụ như kẻ hi sinh đang bị nàng dẫm dưới chân thì miệng đang sùi bọt mép.
Ví dụ như Liz muội tử đang lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Ví dụ như Jarrett.......
Thang Mộ lén lút trừng mắt với hắn, thành công làm cho nụ cười của hắn càng thêm sâu, sau đó nàng nhìn tới....... Hình như Jenny đại tỷ đứng bên cạnh hắn, mặt đồng thời cũng đỏ? Chờ nàng nhìn kỹ lần nữa, đối phương đã chuyển qua một chút sắc thái tức giận, quả nhiên là nhìn nhầm rồi? ''Ngươi là ai?'' Cằm Rhodes Booler rốt cục đã khoẻ lại, hắn nổi giận, hắn chỉ muốn đem con gái về nhà thôi mà, sao lại thấy một người lại tiếp một người nhảy ra thế?!
''Ta là ai không quan trọng, quan trọng là buông cô bé ra!'' Thang Mộ tỏ vẻ mình đang sao chép lời kịch của đệ đệ, hoàn toàn không có áp lực.
Vì muốn chào hỏi bản gốc, Thang Mộ lạinhẹ nhàng liếc mắt sang, mà mặt Jarrett đã từ kinh hỉ biến thành ''= =''.
Không vừa lòng?
Thang Mộ kinh ngạc, đột nhiên nghĩ lại, mình hình như là không cẩn thận cướp đi sự nổi bật của nam chủ, vì thế vội vàng bổ cứu: ''Đúng vậy, vừa rồi ta bị hành vi chính nghĩa của vị tiểu huynh đệ kia làm thật cảm động, ta là đi ra giúp hắn!"
Dứt lời, nàng lại nhìn về phía Jarrett, chỉ thấy vẻ mặt hắn lại thay đổi, từ ''= ='' biến thành ''= =''.
Vẻ mặt này..... Hoàn toàn không biết đường mà mò.
Thang Mộ nghi hoặc, hiện tại đệ đệ nhà mình rốt cuộc là vừa lòng hay không vừa lòng đây?
Dù sao hiện tại Rhodes thì thực không vừa lòng.
''Ta đã nói, đây là chuyện nhà ta, người rảnh rỗi không liên quan thì cút ngay cho ta!''
Lại dám bảo đệ đệ nhà nàng cút?!
Thang Mộ nổi giận, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ!
Hơn nữa.... Nàng quét mắt tới nước mắt trên mặt Liz, lại quay đầu nhìn đồng dạng khoé mắt ngấn nước của Jenny đại tỷ, nói thật, tuy rằng lần gặp mặt đầu không tốt lắm, nhưng nàng vẫn có ấn tượng rất tốt với mẹ con này.
Nhìn thấy em dâu tương lai cùng mẹ em dâu tương lai bị khi dễ, cảm giác rất không tốt.
Nói là chuyện nhà phải không?
Vậy thì khiến nó thật sự trở thành chuyện nhà!
Nghĩ như thế, Thang Mộ bước đến bên cạnh Jenny đại tỷ, hơi khom người xuống, nói: ''Này, cô chết rồi sao?''
''......''
Lời nói không khách khí làm cho Jarrett ngạc nhiên nhìn Thang Mộ, càng không kể tới Jenny tâm tình vốn cũng rất không tốt đẹp gì, điều này làm nàng từ trong tuyệt vọng khôi phục một chút tính tình bình thường.
''Ngươi có ý gì?''
''Cô là một người mẹ không phải sao?'' Thang Mộ đứng lên, cầm tay Jenny kéo lên, ''Là mẹ thì hãy mang con gái mình về!''
''Chuyện của ta....''
"Lại muốn nói 'Không cần người khác quản' phải không? Vậy cô cùng cái tên cặn bả kia có gì khác nhau?!'' Thang Mộ quay người lại chỉ cái đầu gối củaRhodes, ''Địa vị tốt, thanh danh tốt, cái này ta nghe không hiểu cũng không biết, nhưng mà cô thật sự yên tâm giao con gái cho người như thế sao?''
''... ....''
''Quan trọng nhất là, cô không thấy sao?''
Ngón tay chuyển hướng tới Liz.
''Con gái của cô đang khóc.''
''.......Liz.... .......''
''Chỉ bởi vì tuổi còn nhỏ nên bị cô xem là gánh nặng, cái gì cũng không hiểu, cứ như vậy dễ dàng ném cho người khác, cô hoàn toàn không lo lắng đến ý nghĩ của con bé sao?’’
Mất một lúc, Jenny đại tỷ mở miệng, âm thanh lúc đầu có chút mỏng manh, cho nên Thang Mộ chỉ nghe được --''Mới không phải.''
''Cái gì?''
''Ta nói mới không phải!''
''Liz mới không phải là gánh nặng, con bé là con gái của ta!"
''....'' Nếu không phải đang giả vờ ''cool'', Thang Mộ vô cùng muốn xoa xoa lỗ tai mình, nên thật không hổ là Jenny đại tỉ sao? Một khi khôi phục bình thường, âm thanh lớn tới thiếu chút làm điếc tai nàng.
''Ta xin ngươi.''
''A?''
''Ta nói, ta xin ngươi giúp ta mang con gái trở về!'' Jenny ngẫng đầu, dùng ánh mắt bao hàm kỳ vọng nhìn chăm chú vào Thang Mộ, ''Nếu là ngươi nhất định làm được phải không?''
''... ...'' Thang Mộ bị ánh mắt mang nhiều hi vọng tạo thành áp lực như núi, hơn nữa, tiến triển này không đúng phải không?
Nàng rõ ràng là tới trợ giúp Jarrett nhà nàng mà!
Sao cuối cùng lại thành nàng xoát phụ bản ''Anh hùng cứu mỹ nhân'' chứ!
Nhưng mà cũng không sao!
Mọi thứ vẫn còn kịp!
Chỉ thấy nàng khom lưng giữ chặt bàn tay bé nhỏ của Jarrett nhà mình: ''Vị tiểu huynh đệ này, ngươi có nguyện ý cùng ta cố gắng không?'' Tới đi, tới đi, cùng nhau xoát phụ bản nào!
''Dạ!" Mắt Jarrett sáng rực lên, dùng sức gật đầu, ''Tỷ........ca ca!''
''Tốt lắm!'' Thang Mộ nhìn quanh bốn phía, nói ''Chờ ta một chút'', sau đó nhanh chóng nhảy lên mái hiên, trực tiếp bật tới bên phòng chứa củi, tiện tay rút ra một cây củi dài khoảng bằng khoảng hai cánh tai người đàn ông, bẻ gãy thành hai đoạn một dài một ngắn, sau đó nhanh chóng nhảy trở lại.
Đưa đoạn củi ngắn cho Jarrett, Thang Mộ thấp giọng nói: ''Khoảng cách xa thì dùng ma pháp đánh, đợi bọn họ tới gần rồi thì dùng cái này đánh, thấy ta đánh ngã người nào thì dùng cái này đập thêm!''
''Ân!'' Jarrett ôm thanh củi, sau đó dùng hai tay cầm lấy một đầu thanh củi, ..... nâng…! Nâng không nổi.
''... ......'' Đang thật dễ dàng vung thanh củi trong tay, Thang Mộ 囧, phát hiện mình không nghĩ tới tình huống thực tế, vì thế nàng vội vàng nhận lấy thanh củi trong tay Jarrett, đặt trên mặt đất, nắm tay hung hăng đập một phát, tốt lắm, vỡ thành bốn mảnh.
Thang Mộ rút một mảnh trong đó đưa cho Jarrett: ''Cái này thì được rồi.''
Jarrett tiếp nhận thanh củi, dựa theo tư thế vừa rồi của nàng mà vung vài cái, dùng sức gật đầu tạo thành bộ dáng hết sức tự tin.
Thang Mộ bị khuôn mặt nghiêm túc nhỏ nhắn kia là cho trời đất quay cuồng, cố gắng nữa ngày mới miễn cưỡng dùng lý trí đè nén máu nóng đang sôi trào xuống, ngầng đầu nhìn nhóm vật hi sinh: ''Các người muốn chủ động lên để chúng ta đánh ngã xuống hay là chúng ta chủ động lên đánh các người ngã xuống?''
''... ....'' Có gì khác nhau sao?
Nhóm hộ vệ đều bày ra vẻ mặt ''= ='', lừa đảo lừa đảo quá, tên này mới nhìn thì chân tay gầy yếu, sao tốc độ lại nhanh như vậy? Sao có thể nhảy cao như vậy? Sao sức lực lại lớn như vậy? Rất không bình thường!
''Không phải sợ, các ngươi cùng tiến lên đi!''
Rhodes giơ cánh tay lên ủng hộ.
''......'' Đương nhiên vì không phải ông tự mình lên mà!
Nhưng kể cả như vậy, nhóm hộ vệ vẫn có đạo đức nghề nghiệp, chỉ thấy họ vung vũ khí lên, vọt tới hướng Thang Mộ và Jarrett.
''Cẩn thận một chút!''
Nói xong câu đó, Thang Mộ cũng giơ thanh củi vọt lên, tuy rằng sử dụng không thuận tay lắm nhưng so với dùng cung tiễn, nàng vẫn tình nguyện dùng cái này, dù sao.... lực sát thương của cung tên quá mạnh mẽ, lỡ như khống chế không được có khẳ nàng làm chết người.
Nhưng mà tình hình hiện nay, có cảm giác đang sống mái với hắc bang nha.... Vung đao chiếm địa bàn, có phải rất phá hoại hình tượng nam chủ không?
Nghĩ vậy nên Thang Mộ không khỏi nhìn sang Jarrett, sau đó cả người toát ra khí tràng vô cùng sung sướng --- a a, không hổ là đệ đệ của nàng, dù là vung đao lên cũng là tên côn đồ soái nhất..... hình như không đúng ở chỗ nào đó rồi?!
Giây tiếp theo, nàng sâu sắc cảm thấy cái gọi là vung đao chiếm địa bàn hoàn toàn là mình nhìn nhầm, sao lại có loại Hắc bang không đủ tư cách như vậy chứ!
Hộ vệ số 2!
Còn chưa đụng tới vũ khí của nàng liền trực tiếp ngã xuống đất, thỉnh thoảng còn run rẩy vài cái......
Hộ vệ số 3!
Mới vừa đập vũ khí xuống tay nàng, nàng còn chưa kịp dùng lực, đối phương lại liên tục lùi về phía sau vài chục bước, phun ra một đống bọt mép ngã xuống đất.....
Hộ vệ số 4!
Jarrett mới đâm thắt lưng hắn một chút, hắn liền tiện tay đỡ sau thắt lưng, tay kia cào cào vài lần trong không trung, vô lực ngã xuống.....
Hộ vệ số 5, 6, 7.....
Hộ vệ số 1?
Vừa rồi bị Thang Mộ giẫm lên nên vẫn còn đang nằm kìa!
Cho nên đám người này đang làm cái lông gì thế!
Chỉ qua vài phút ngắn ngủi, kẻ địch đều ngã xuống đất.
Jarrett cầm củi đi tới bên cạnh Thang Mộ, kéo kéo góc áo nàng.
''Sao vậy, Jerry?'' Thang Mộ nhỏ giọng hỏi.
Jarrett cũng dùng âm thanh rất nhỏ trả lời: ''Tỷ tỷ, người lại coi tiền như rác sao?''
''... ....'' Cho nên, Jarrett ngươi cảm thấy ta lại dùng tiền mua bọn họ sao?!
Tỷ tỷ trong lòng ngươi có hình tượng như thế nào vậy?!
Hơn nữa coi tiền như rác là sao? Là sao chứ!!!
Cảm thấy lòng tự trọng đã bị tổn thương nghiêm trọng, Thang Mộ cầm lấy trái tim pha lê vỡ nát, cơn gió hiu quạnh thổi qua, thật lâu không nói gì.
"Ma ma!!!"
Cô bé Liz thoát khỏi trói buộc rốt cục mãn nguyện nhào vào lòng mẹ ôm ấp.
''Liz!''
Jenny đại tỷ khom lưng ôm lấy con gái mình, khóc không thành tiếng.
Mọi thứ đều tốt đẹp, ngoại trừ tâm tình của Rhodes.
Nhưng mà người này ấy, tâm tình không tốt thì dễ giận chó đánh mèo, một khi giận chó đánh mèo thì lại dễ khẩu bất trạch ngôn (nói bậy bạ, không suy nghĩ).
Ví dụ như---
''Liz, con sẽ hối hận! Bỏ qua gia tộc Booker mà lựa chọn loại tiện nhân bán thân thể này!''
Danh sách chương