"Đã nói liền làm" Đích thị là phong cách của Thang Mộ.
Vì thế nàng vội vàng xoay người, nghĩ muốn ra ngoài tìm kiếm một ít đồ vật về cho Jarrett chọn lựa.
Mới đi được hai bước, nàng đột nhiên không di chuyển được.
Không phải không có khí lực mà vì .... vạt áo bị nắm lại.
Thang Mộ vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn chăm chú vào cánh tay nhỏ bé đang bắt lấy nàng, bởi vì thời gian nuôi dưỡng cũng không dài, cánh tay non nớt gầy teo, bàn tay cũng không có thịt như đứa trẻ thông thường.
"Thực xin lỗi ...."
"... ........." Hắn làm chuyện gì xấu sao? Thang Mộ nghi hoặc.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi......"
"......Cái đó....."
"Thực xin lỗi...." Bàn tay bé nhỏ nắm càng chặt, giống như muốn bắt giữ gì đó không cho rời đi, "Ta sẽ cố gắng, cho nên xin đừng đi......" Lại bị vứt bỏ một lần nữa sao? Jarrett rất muốn khóc lóc cầu xin đối phương đừng làm như vậy, nhưng mà lòng tự trọng không cho phép hắn khóc, lại càng không cho phép hắn nói ra lời khẩn cầu kia, cho nên hắn chỉ có thể cắn chặt môi mình, dùng đau đớn để khắc chế khao khát từ đáy lòng.
Đến lúc này, Thang Mộ mới ý thức được, quyết định nàng vừa đưa ra làm cho tiểu quỷ .... hình như là hiểu lầm cái gì đó.
Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, một tay khoát lên đầu đối phương xoa xoa, hết sức ôn hoà hỏi: "Jerry, ngươi hiểu lầm cái gì đó phải không?"
"Ta chỉ muốn đi ra ngoài mua vài thứ, ngươi......” Thang Mộ nghĩ nghĩ, mới tiếp tục nói, "Ngươi muốn đi cùng không?" Nếu thực sự lo lắng như vậy, mang theo bên người thì không còn vấn đề gì nữa đi? Nàng chưa từng có kinh nghiệm dẫn theo trẻ con, thiệt tình không hiểu nên ở chung với đối phương như thế nào, chẳng lẽ phải đi nhà sách mua sách về nghiên cứu sao? Nghe được lời nói của nàng, Jarrett mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hiếm khi nhìn thẳng vào mắt đối phương, giống như muốn xác định gì đó.
Thang Mộ bị ánh mắt thẳng thắn mà khao khát nhìn có chút không ổn lắm, nhưng đồng thời lại cảm thấy ánh mắt này rất đáng yêu, độ hảo cảm trong lòng "Hi bá bá" * mà nhảy lên trên, nàng cảm thấy mình rốt cục lý giải đượctại sao vị Hoàng Thử Lang ca ca lại vì hai đệ tử trụ cột mà tàn sát một tổ thỏ mắt đỏ rồi..... tuyệt đối là bị đáng yêu làm cho hôn mê!
[*][i]Hi bá bá/唰唰唰 - xi xhua xhua, bài hát vui nhộn củanhóm The Flowers, Hi bá bá không có nghĩa, chỉ như là hò dô ta... của Việt Nam.[/i]
"Này, đừng cắn môi, sắp rách rồi!" Thang Mộ chìa ngón tay, tách môi đối phương ra từ hàm răng, "Ngươi là .... muốn ăn thịt sao?"
"... ..."chưa bao giờ va chạm với sự nghiệp lãi nhãi Jarrett rốt cục là người đầu tiên rầu rĩ phun ra, "Giữa trưa chúng ta mới ăn thịt mà?"
"A, vậy à."Thang Mộ sờ cằm gật gật đầu, "Buổi tối lại đi ăn? Thuận tiện lại mang theo kẹo cho Liz tiểu muội muội ăn? Đúng rồi, trên đường chúng ta lại mua cho ngươi hai bộ quần áo mới đi, phải soái một chút, a,tiện thể mua thêm mấy cây nến."
"... ....." Đề tài chuyển quá nhanh cho nên đại não đang chết máy.
"Được rồi! Chúng ta xuất phát đi!"
Sau khi thần tốc mà ra quyết định, Thang Mộ nhấc theo Jarrett đi ra cửa.
Này vừa đi ra, chính là chạng vạng mới về.
Thử quần áo, thử đến hết sức lực, Jarrett lần đầu tiên trong đời phát giác -- đi dạo phố cùng phụ nữlà một chuyện đáng sợ như vậy.
Mà tâm tình Thang Mộ thì lại tương phản, nàng cảm thấy khá mỹ mãn, nhất là thân thể này dù đi bao lâu cũng không cảm thấy mệt.
Đem quần áo, nến, đồ ăn vặt và sách vở mới mua đặt lên bàn, nàng đứng dậy xách cái túi to nặng nhất, mạnh mẽ đổ xuống đất, chỉ nghe một tiếng "rầm", đống phế thải cũ kĩ tức khắc tràn ra đầy nửa phòng khách.
Thang Mộ vừa lòng gật đầu, xoay qua chỗ Jarrett đang trợn mắt há mồm vẫy vẫy tay: "Đến đến đến, nhìn xem chỗ này có cái gì ngươi đặc biệt nhìn vừa mắt".
"... ...."
Thấy đối phương vẫn đang ngẫn người, Thang Mộ đành phải biến bị động thành chủ động, khom lưng xuống lựa chọn.
"Cái này thế nào?"
Nàng giơ lên một cái nhẫn màu xanh đồng, đá khảm trên mặt nhẫn đã bị lấy đi, còn lại một lỗ nhỏ trống trơn, "Vừa nhìn thì có khí tức lịch sự. Hơn nữa mang vừa vặn ở ngón cái ngươi."
"......" Nhưng đây rõ ràng là vĩ giới* mà? Jarrett lần nữa rơi vào trạng thái không biết nói gì.
[*][i]Vĩ giới: nhẫn đeo trên ngón tay út. Là biểu tượng cho sự độc lập, đơn thân, cô độc muốn quên đi quá khứ. Nhưng giờ đã thành trang sức phổ biến.[/i]
"Không hài lòng sao?" Thang Mộ nhíu mày, may mắn là Jarrett đã quen với các loại biểu cảm của nàng, nếu không tuyệt đối lại bị hù doạ.
"Cái này được chứ?" Nàng lại từ đống vật phẩm lấy ra một hộp nữ trang bạc cũ kỹ, mặc dù đã không thể sự dụng được, "Thoạt nhìn cảm thấy rất có hồn nhỉ? Nói không chừng bên trong cất giấu một kẻ "không mũi" phục ma (hàng phục ma quái) đó!"(Ý chỉ Voldemort)
"Tỷ tỷ.... ..." Jarrett thật sự không biết mình nên nói cái gì mới tốt, "Ngươi nói gì ta nghe không hiểu."
Ách, tiểu quỷ chưa xem qua Harry Potter thật rất không có tiếng nói chung!
"Kia....."
Thấy Thang Mộ còn muốn tiếp tục tìm cách giải thích, Jarrett vội vàng chạy tới, ngửa đầu hỏi: "Tỷ tỷ, ta đói bụng."
"Ôi?"
Đói bụng = muốn ăn cơm = muốn đi quán rượu = muốn đến gặp Liz muội tử.
Thang Mộtừ tâm tình kinh ngạc nháy mắt chuyển thành ánh mắt ý vị thâm trường*, nàng vứt vỏ hài rách trong tay, khom lưng vỗ vỗ bờ vai non nớt của Jarrett: "Nhìn không ra nha, tiểu tử ngươi cũng rất sốt ruột".
[*][i]ý vị thâm trường: hứng thú, thú vị.[/i][*]
"... ........" Cho nên mới nói, tỷ tỷ, ta thật sự nghe không hiểu một chút ngươi đang nói cái gì đâu!
Jarrett không khắc chế được nội tâm muốn gào thét.
Đương nhiên, loại cảm giác muốn phát điên này rõ ràng Thang Mộ không có khả năng lĩnh hội, hiện tại nơi trọng điểm nàng phải quan tâm là ---
"Quần áo trên người ngươi sao mà nhiều bụi vậy, mau mau mau, trước tiên đi thay quần áo!"
"... ..." Cái này chẳng lẽ không phải do đống rác rưởi mà tỷ tỷ người đem vô phòng bắn lên sao? Hơn nữa ----
"Tỷ tỷ trên người tỷ cũng đều là bụi đó!"
"A? Thật sự! Bị dính vào khi nào thế?"
Suốt một đường bị đẩy về phòng tắm, Jarrett tỏ vẻ ..... hắn thực sự không còn gì để nói nữa.
Nhưng mà, hắn nhìn chăm chú vào mình trong gương, xác thực là lộ vẻ tươi cười.
"Quần áo quần áo, tối nay ngươi mặc bộ nào mới tốt đây? Bộ này thế nào? Không, vẫn là bộ này tốt hơn nhỉ?"
Rồi sau đó hắn thấy, khoé miệng mình ý cười càng sâu.
Sau một phen ép buộc, "tỷ đệ" trên danh nghĩa rốt cục thành công tới quán rượu, rất khác so với lúc trưa, giờ này có thể nói là ồn ào huyên náo.
Sau khi nhiều ngày bận rộn ở rừng ma thú, thậm chí đã trải qua khảo nghiệm sinh tử, Mạo hiểm giả một khi đã trở về, địa phương muốn đi nhất không phải là quán trọ, mà là quán rượu, ở chỗ này khí thế ngất trời mà kêu gọi bằng hữu, uống mấy ly rượu mạch, ăn một đống thịt nướng; bồi thường cho việc da dày chịu khổ nhiều ngày, chúc mừng chính mình hoặc người bạn rượu thân quen hay xa lạ trở về từ nơi hung hiểm; sau khi cơm no rượu say, lại lôi kéo em gái thuận mắt trải qua một đêm cuồng nhiệt, đầu hôm trên dưới giày vò, nữa đêm về sáng tiếng ngáy rung trời.
Đối với họ mà nói, sung sướng đơn giản như thế.
Mà tối nay, đối với người đến quán rượu mà nói, việc chúc mừng có nhiều thêm hai loại ---
Thứ nhất là đại tỷ Jenny của quán rượu, con gái của nàng đã vượt qua cuộc kiểm tra Ma pháp sư.
Mọi người đều biết nói vậy là có nghĩa gì?
Một ngôi sao mới của giới ma pháp có lẽ sẽ từ đây được sinh ra.
Thứ hai, bày tỏ chúc mừng sự kiện, lão chủ quán rượu ngày thường vốn keo kiệt thậm chí tuyên bố đêm nay mọi thứ free.
Khi Thang Mộ mang Jarrett đi vào, Jenny và Liz đang đứng ở trung tâm đám đông, nhận lời chúc phúc của mọi người.
Tay nàng bất ngờ nắm thật chặt, theo bản năng nhìn về phía nhóc con nhà mình, hậu tri hậu giác* ý thức được -- nàng có phải lại đi đâm cho Jarrett một đao?
[*]Hậu tri hậu giác là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra. Ở đây là ý nhìn thấy rồi mới hiểu ra được.
Đệ đệ ngốc nghếch của ta ơ.....Không đúng! Tỷ tỷ ngu ngốc của ngươi thật sự không phải cố ý đâu!!!
Vì thế nàng vội vàng xoay người, nghĩ muốn ra ngoài tìm kiếm một ít đồ vật về cho Jarrett chọn lựa.
Mới đi được hai bước, nàng đột nhiên không di chuyển được.
Không phải không có khí lực mà vì .... vạt áo bị nắm lại.
Thang Mộ vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn chăm chú vào cánh tay nhỏ bé đang bắt lấy nàng, bởi vì thời gian nuôi dưỡng cũng không dài, cánh tay non nớt gầy teo, bàn tay cũng không có thịt như đứa trẻ thông thường.
"Thực xin lỗi ...."
"... ........." Hắn làm chuyện gì xấu sao? Thang Mộ nghi hoặc.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi......"
"......Cái đó....."
"Thực xin lỗi...." Bàn tay bé nhỏ nắm càng chặt, giống như muốn bắt giữ gì đó không cho rời đi, "Ta sẽ cố gắng, cho nên xin đừng đi......" Lại bị vứt bỏ một lần nữa sao? Jarrett rất muốn khóc lóc cầu xin đối phương đừng làm như vậy, nhưng mà lòng tự trọng không cho phép hắn khóc, lại càng không cho phép hắn nói ra lời khẩn cầu kia, cho nên hắn chỉ có thể cắn chặt môi mình, dùng đau đớn để khắc chế khao khát từ đáy lòng.
Đến lúc này, Thang Mộ mới ý thức được, quyết định nàng vừa đưa ra làm cho tiểu quỷ .... hình như là hiểu lầm cái gì đó.
Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, một tay khoát lên đầu đối phương xoa xoa, hết sức ôn hoà hỏi: "Jerry, ngươi hiểu lầm cái gì đó phải không?"
"Ta chỉ muốn đi ra ngoài mua vài thứ, ngươi......” Thang Mộ nghĩ nghĩ, mới tiếp tục nói, "Ngươi muốn đi cùng không?" Nếu thực sự lo lắng như vậy, mang theo bên người thì không còn vấn đề gì nữa đi? Nàng chưa từng có kinh nghiệm dẫn theo trẻ con, thiệt tình không hiểu nên ở chung với đối phương như thế nào, chẳng lẽ phải đi nhà sách mua sách về nghiên cứu sao? Nghe được lời nói của nàng, Jarrett mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hiếm khi nhìn thẳng vào mắt đối phương, giống như muốn xác định gì đó.
Thang Mộ bị ánh mắt thẳng thắn mà khao khát nhìn có chút không ổn lắm, nhưng đồng thời lại cảm thấy ánh mắt này rất đáng yêu, độ hảo cảm trong lòng "Hi bá bá" * mà nhảy lên trên, nàng cảm thấy mình rốt cục lý giải đượctại sao vị Hoàng Thử Lang ca ca lại vì hai đệ tử trụ cột mà tàn sát một tổ thỏ mắt đỏ rồi..... tuyệt đối là bị đáng yêu làm cho hôn mê!
[*][i]Hi bá bá/唰唰唰 - xi xhua xhua, bài hát vui nhộn củanhóm The Flowers, Hi bá bá không có nghĩa, chỉ như là hò dô ta... của Việt Nam.[/i]
"Này, đừng cắn môi, sắp rách rồi!" Thang Mộ chìa ngón tay, tách môi đối phương ra từ hàm răng, "Ngươi là .... muốn ăn thịt sao?"
"... ..."chưa bao giờ va chạm với sự nghiệp lãi nhãi Jarrett rốt cục là người đầu tiên rầu rĩ phun ra, "Giữa trưa chúng ta mới ăn thịt mà?"
"A, vậy à."Thang Mộ sờ cằm gật gật đầu, "Buổi tối lại đi ăn? Thuận tiện lại mang theo kẹo cho Liz tiểu muội muội ăn? Đúng rồi, trên đường chúng ta lại mua cho ngươi hai bộ quần áo mới đi, phải soái một chút, a,tiện thể mua thêm mấy cây nến."
"... ....." Đề tài chuyển quá nhanh cho nên đại não đang chết máy.
"Được rồi! Chúng ta xuất phát đi!"
Sau khi thần tốc mà ra quyết định, Thang Mộ nhấc theo Jarrett đi ra cửa.
Này vừa đi ra, chính là chạng vạng mới về.
Thử quần áo, thử đến hết sức lực, Jarrett lần đầu tiên trong đời phát giác -- đi dạo phố cùng phụ nữlà một chuyện đáng sợ như vậy.
Mà tâm tình Thang Mộ thì lại tương phản, nàng cảm thấy khá mỹ mãn, nhất là thân thể này dù đi bao lâu cũng không cảm thấy mệt.
Đem quần áo, nến, đồ ăn vặt và sách vở mới mua đặt lên bàn, nàng đứng dậy xách cái túi to nặng nhất, mạnh mẽ đổ xuống đất, chỉ nghe một tiếng "rầm", đống phế thải cũ kĩ tức khắc tràn ra đầy nửa phòng khách.
Thang Mộ vừa lòng gật đầu, xoay qua chỗ Jarrett đang trợn mắt há mồm vẫy vẫy tay: "Đến đến đến, nhìn xem chỗ này có cái gì ngươi đặc biệt nhìn vừa mắt".
"... ...."
Thấy đối phương vẫn đang ngẫn người, Thang Mộ đành phải biến bị động thành chủ động, khom lưng xuống lựa chọn.
"Cái này thế nào?"
Nàng giơ lên một cái nhẫn màu xanh đồng, đá khảm trên mặt nhẫn đã bị lấy đi, còn lại một lỗ nhỏ trống trơn, "Vừa nhìn thì có khí tức lịch sự. Hơn nữa mang vừa vặn ở ngón cái ngươi."
"......" Nhưng đây rõ ràng là vĩ giới* mà? Jarrett lần nữa rơi vào trạng thái không biết nói gì.
[*][i]Vĩ giới: nhẫn đeo trên ngón tay út. Là biểu tượng cho sự độc lập, đơn thân, cô độc muốn quên đi quá khứ. Nhưng giờ đã thành trang sức phổ biến.[/i]
"Không hài lòng sao?" Thang Mộ nhíu mày, may mắn là Jarrett đã quen với các loại biểu cảm của nàng, nếu không tuyệt đối lại bị hù doạ.
"Cái này được chứ?" Nàng lại từ đống vật phẩm lấy ra một hộp nữ trang bạc cũ kỹ, mặc dù đã không thể sự dụng được, "Thoạt nhìn cảm thấy rất có hồn nhỉ? Nói không chừng bên trong cất giấu một kẻ "không mũi" phục ma (hàng phục ma quái) đó!"(Ý chỉ Voldemort)
"Tỷ tỷ.... ..." Jarrett thật sự không biết mình nên nói cái gì mới tốt, "Ngươi nói gì ta nghe không hiểu."
Ách, tiểu quỷ chưa xem qua Harry Potter thật rất không có tiếng nói chung!
"Kia....."
Thấy Thang Mộ còn muốn tiếp tục tìm cách giải thích, Jarrett vội vàng chạy tới, ngửa đầu hỏi: "Tỷ tỷ, ta đói bụng."
"Ôi?"
Đói bụng = muốn ăn cơm = muốn đi quán rượu = muốn đến gặp Liz muội tử.
Thang Mộtừ tâm tình kinh ngạc nháy mắt chuyển thành ánh mắt ý vị thâm trường*, nàng vứt vỏ hài rách trong tay, khom lưng vỗ vỗ bờ vai non nớt của Jarrett: "Nhìn không ra nha, tiểu tử ngươi cũng rất sốt ruột".
[*][i]ý vị thâm trường: hứng thú, thú vị.[/i][*]
"... ........" Cho nên mới nói, tỷ tỷ, ta thật sự nghe không hiểu một chút ngươi đang nói cái gì đâu!
Jarrett không khắc chế được nội tâm muốn gào thét.
Đương nhiên, loại cảm giác muốn phát điên này rõ ràng Thang Mộ không có khả năng lĩnh hội, hiện tại nơi trọng điểm nàng phải quan tâm là ---
"Quần áo trên người ngươi sao mà nhiều bụi vậy, mau mau mau, trước tiên đi thay quần áo!"
"... ..." Cái này chẳng lẽ không phải do đống rác rưởi mà tỷ tỷ người đem vô phòng bắn lên sao? Hơn nữa ----
"Tỷ tỷ trên người tỷ cũng đều là bụi đó!"
"A? Thật sự! Bị dính vào khi nào thế?"
Suốt một đường bị đẩy về phòng tắm, Jarrett tỏ vẻ ..... hắn thực sự không còn gì để nói nữa.
Nhưng mà, hắn nhìn chăm chú vào mình trong gương, xác thực là lộ vẻ tươi cười.
"Quần áo quần áo, tối nay ngươi mặc bộ nào mới tốt đây? Bộ này thế nào? Không, vẫn là bộ này tốt hơn nhỉ?"
Rồi sau đó hắn thấy, khoé miệng mình ý cười càng sâu.
Sau một phen ép buộc, "tỷ đệ" trên danh nghĩa rốt cục thành công tới quán rượu, rất khác so với lúc trưa, giờ này có thể nói là ồn ào huyên náo.
Sau khi nhiều ngày bận rộn ở rừng ma thú, thậm chí đã trải qua khảo nghiệm sinh tử, Mạo hiểm giả một khi đã trở về, địa phương muốn đi nhất không phải là quán trọ, mà là quán rượu, ở chỗ này khí thế ngất trời mà kêu gọi bằng hữu, uống mấy ly rượu mạch, ăn một đống thịt nướng; bồi thường cho việc da dày chịu khổ nhiều ngày, chúc mừng chính mình hoặc người bạn rượu thân quen hay xa lạ trở về từ nơi hung hiểm; sau khi cơm no rượu say, lại lôi kéo em gái thuận mắt trải qua một đêm cuồng nhiệt, đầu hôm trên dưới giày vò, nữa đêm về sáng tiếng ngáy rung trời.
Đối với họ mà nói, sung sướng đơn giản như thế.
Mà tối nay, đối với người đến quán rượu mà nói, việc chúc mừng có nhiều thêm hai loại ---
Thứ nhất là đại tỷ Jenny của quán rượu, con gái của nàng đã vượt qua cuộc kiểm tra Ma pháp sư.
Mọi người đều biết nói vậy là có nghĩa gì?
Một ngôi sao mới của giới ma pháp có lẽ sẽ từ đây được sinh ra.
Thứ hai, bày tỏ chúc mừng sự kiện, lão chủ quán rượu ngày thường vốn keo kiệt thậm chí tuyên bố đêm nay mọi thứ free.
Khi Thang Mộ mang Jarrett đi vào, Jenny và Liz đang đứng ở trung tâm đám đông, nhận lời chúc phúc của mọi người.
Tay nàng bất ngờ nắm thật chặt, theo bản năng nhìn về phía nhóc con nhà mình, hậu tri hậu giác* ý thức được -- nàng có phải lại đi đâm cho Jarrett một đao?
[*]Hậu tri hậu giác là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra. Ở đây là ý nhìn thấy rồi mới hiểu ra được.
Đệ đệ ngốc nghếch của ta ơ.....Không đúng! Tỷ tỷ ngu ngốc của ngươi thật sự không phải cố ý đâu!!!
Danh sách chương