Sau vài ngày, hai người lại theo vách núi, xuống đáy Bất Tư Nhai, thân thể Lan Vân Chu cũng có chuyển biến tốt, chỉ là trên gương mặt đẹp kia là đôi mi thanh tú luôn nhíu lại, thần tình tịch liêu.

Thái Y có hỏi Sư Phụ về chuyện tình của Lan công tử, Sư Phụ lại bày ra một bộ dáng nghiêm túc khó thấy được, nói y hệt sư huynh: bất quá chỉ là một cố sự năm xưa, không đáng nhắc tới.

Thái Y lại hỏi: vậy người Lan công tử muốn hỏi thăm là ai.

Sư Phụ trầm mặc hồi lâu, than thở: Tiền Nhiệm Võ Lâm Minh Chủ, cũng chính là sư phụ của Đương Nhiệm Võ Lâm Minh Chủ.

Thái Y lại hỏi: Lan Vân Chu là ai? Sư Phụ nói: Là Ma Giáo Tiền Nhiệm Tả Hộ Pháp.

Bộ não siêu cấp của Thái Y ngay lập tức chắp vá ra một phen ân oán tình cừu, ngược luyến tình thâm vô cùng vật vã, nhanh chóng bày ra bộ dáng phiên nhiên đại ngộ ( sâu sắc hiểu ra), thổn thức một phen, sau đó mới gật gù cảm thán mà rời đi.

Còn đây là màn cháp vá diễn ra trong bộ não Thái Y: nguyên lai là ái tình Ma Giáo Hộ Pháp cùng với Võ Lâm Minh chủ tạo nên bị kịch a~~ Hai người họ nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm (một lòng thương mến), sau cùng lại vì chính tà không đội trời chung mà phải đứng hai bờ chiến tuyến. Sau đó Lan công tử bị Tiền Nhiệm Ma Giáo Giáo Chủ bụng dạ âm hiểm như gà (=.=) phế đi võ công, nhưng lại không nỡ giết, không thể làm gì hơn là đày hắn xuống đáy Bất Tư Nhai… mà Tiền Nhiệm Minh Chủ… Thái Y nhớ rõ, y cùng với gã Tiền Nhiệm Ma Giáo Giáo Chủ đại sát khí kia, làm một phen đấu tay đôi, 1 vs 1, cuối cùng lưỡng bại câu thương, đôi bên cùng chết.

Đây là cái đại kịch chó má gì chứ, thương cảm cho Lan công tử, bị nhốt tại Bất Tư Nhai đã bao năm, không biết hai kẻ kia đã sớm lôi nhau tới tận địa phủ mà loạn đả rồi.

Thái Y gật gù đắc ý, giả vờ ai thán vài tiếng cho có màu. Không đành lòng nói cho Lan Vân Chu biết tiểu tình nhân của hắn, vì giúp hắn báo thù, đã một mình chạy đi đánh với Ma Giáo Giáo Chủ, cuối cùng đã sớm rời bỏ thế gian.

“Ngươi… Này là cái loại biểu tình gì?” Thần Y đi ngang qua, thấy Thái Y đang bày ra một vẻ mặt như vừa khám phá được hồng trần, tự nhiên lông mao dựng khắp toàn thân.

“Sư huynh, may mắn chúng ta đều là người trong ma giáo.” Thái Y thở dài: “Ta trăm vạn lần không muốn nghĩ tới cảnh ngươi bị nhốt dưới đáy Bất Tư Nhai suốt mười năm, còn ta , vì muốn cứu ngươi mà đơn thương độc mã chạy đi tìm cái gã Giáo Chủ điên đó.”

Thần Y mặt đóng băng: “Ngươi đang diễn trò gì??”

Thái Y vò đầu: “ Chính là, theo ta, cái kiểu một mình chạy đi tìm BOSS đánh nhau như thế, đều không phải là cứu người, mà là đi tìm chết a~”

Thần Y nghiêng đầu liếc Thái Y: “Thế nên, ngươi chính là hảo hảo ở nhà mà ôm hài tử đi.”

Thái Y nhướng mày: “Sư huynh, nguyên lai, ngươi vẫn còn dốc sức tu hành cho sự nghiệp nam nam sinh tử a!”

Thần Y sắc mặt biến hóa như con tắc kè, cuối cùng phun ra một chữ vô cùng rõ ràng: “Cút!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện