Thang máy chạy thẳng xuống bãi đỗ xe, Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng đi theo nam tử kia ra thang máy, sau đó đi đến một chiếc xe Lincoln màu xám, mà Trương Tử Hề chú ý tới chiếc xe đó vừa vặn đậu bên cạnh xe cô.

Đến gần nhưng không thể nhìn được bên trong, bởi vì cửa xe cũng là thuỷ tinh một chiều, nam tử mở cửa xe, vươn tay thỉnh Trương Tử Hề đi vào. Liếc mắt một cái nhìn vào, phát hiện chỉ có Trương Nghiêm Văn ngồi ở bên trong, nhìn mình khẽ mỉm cười.

Nếu là trước kia, Trương Tử Hề trừ bỏ xe mình, tuyệt đối sẽ không ngồi vào xe người khác, ngay cả xe Tô Lâm và Trương Tử Mộng cô cũng không từng tọa qua, nhưng xưa đâu bằng nay, làm một người có mục tiêu, hoặc có thể nói là dục vọng, bạn liền không thể tùy tâm sở dục, bạn phải vì mục tiêu hoặc dục vọng mà đi thỏa hiệp. Trương Tử Hề hiểu rõ nên cái gì cô cũng chưa nói, hướng Trương Tử Mộng gật gật đầu liền ngồi vào trong xe.

Sau khi Trương Tử Hề tiến vào thì nam tử liền đóng lại cửa xe, khiến cho Trương Tử Hề biến mất trong tầm mắt Trương Tử Mộng, hắn nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng, phát hiện nàng cùng Trương Tử Hề thật sự rất giống nhau, không chỉ có dung nhan, mà còn có khí chất. Hắn cảm thấy mình hẳn là nên cùng đối phương tán gẫu một chút, bằng không hai người đều đứng im lặng ngoài xe, tựa hồ có điểm kỳ quái.

Nhưng nam tử lại không nghĩ rằng, Trương Tử Mộng sẽ giống Trương Tử Hề đến thế, lúc hắn nhìn về phía Trương Tử Mộng, khống chế biểu tình lộ ra nụ cười hữu hảo, thời điểm đang chuẩn bị mở miệng, Trương Tử Mộng lại dường như biết đến mục đích của hắn, lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng không chút độ ấm, lúc này hắn đột nhiên có một loại ảo giác, Trương Tử Mộng chính là Trương Tử Hề, rõ ràng Trương Tử Hề đã ở trong xe rồi, lại hoảng hốt như nhìn thấy bóng dáng của cô ngoài xe vậy. Bất đắc dĩ cười khổ một chút, soái khí nhún nhún vai, ngẩng đầu nhìn trời...... Đếm mây.

Hắn không khỏi ở trong đầu đem Trương Tử Hề so sánh với nữ tử mà cha nuôi Trương Nghiêm Văn thường xuyên vẽ, lại đột nhiên phát giác Trương Tử Hề không giống người kia lắm, bởi vì nữ tử xinh đẹp trong bức hoạ luôn mỉm cười rất đẹp, còn Trương Tử Hề lại lạnh lùng từ đầu đến chân.

Trương Tử Mộng chỉ cần ở bên cạnh Trương Tử Hề,thì lực chú ý của nàng liền toàn bộ đặt ở trên người cô, cho nên nàng có thể cảm nhận được Trương Tử Hề thích gì ghét gì, Trương Tử Hề ghét nam tử này, Trương Tử Mộng nhìn ra, vì thế nàng cũng ghét nam tử này luôn. Luôn luôn đều là như thế, Trương Tử Hề thích cái gì, nàng liền thích cái đó, Trương Tử Hề ghét cái gì, nàng liền ghét cái đó...... Trương Tử Mộng như vậy, khi gặp Chu Tư Y rồi, kết quả sẽ như thế nào?

Trong xe, Trương Tử Hề ngồi xong liền kêu Trương Nghiêm Văn đang nhìn mình cười một tiếng: "Chú."

Không gian rộng mở, Trương Nghiêm Văn còn quải trượng, hai tay đặt trên đỉnh trượng, động tác như đại lão gia uy nghiêm của xã hội cũ. Hắn đối Trương Tử Hề mỉm cười gật đầu, sau đó đột ngột nói:"Con tiến vào Vu thị ngày đầu tiên ta liền biết, không...... Hẳn là khi Trương thị phát ra thư thông tri thì ta đã biết rồi. Biết vì cái gì sao?"

Trương Tử Hề lẳng lặng nhìn bảo trì mỉm cười Trương Nghiêm Văn, vì sao lại đột nhiên nói thế, Trương Tử Hề không biết, nhưng ánh mắt cô vẫn là hơi mị một chút, che giấu âm lãnh, cô nghĩ đến một khả năng, Trương Nghiêm Văn luôn luôn chú ý đến mình, vậy thì chuyện Y nhi......

"Không biết." Trương Tử Hề lắc lắc đầu, nhìn Trương Nghiêm Văn chờ đáp án, Trương Nghiêm Văn lại chuyển đề tài, hỏi:"10% cổ phần của Trương thị, con có biết hàng năm chia hoa hồng bao nhiêu không? Con có biết con hiện tại có bao nhiêu tiền không?"

Trương Nghiêm Văn hỏi mấy vấn đề này, Trương Tử Hề một cái cũng không biết, cô chỉ biết là mình có rất nhiều rất nhiều tiền, cho nên cô xài thế nào cũng xài không hết, nhưng cô lại chưa bao giờ chủ động đi chú ý, bởi vì trước kia cô cái gì cũng không quan tâm. Cô bỗng dưng cảm thấy,có lẽ mình phải thỉnh một người bí mật ước lượng tài sản của bản thân thôi.

"Không biết." Trương Tử Hề lại lắc đầu.

Trương Nghiêm Văn cười to, lộ ra bộ dáng lãnh liệt, cầm lấy một túi văn kiện dày cộm đưa cho Trương Tử Hề, hơi híp mắt, nếp nhăn hai bên khoé mắt như một đóa hoa cúc nở rộ, nhấn rõ từng chữ, dị thường chậm rãi nói:"Tiền rất nhiều, tác dụng cũng rất lớn!"

Trương Tử Hề tiếp nhận túi, nghi hoặc nhìn Trương Nghiêm Văn, sau đó mở ra một phần văn kiện, phát hiện bên trong tổng cộng là tư liệu của sáu người, tất cả đều là viên công của Trương thị, hơn nữa chức vị cũng không thấp, đều là từ cấp Quản lý trở lên. Mà điều khiến cho Trương Tử Hề chú ý nhất là, một vị trong số đó là Quản lý Thị trường của Vu thị. Ngẩng đầu, cô giương tư liệu trong tay lên, hỏi:"Thu mua?"

Trương Nghiêm Văn lắc đầu, lúc này hắn không còn là lão nhân hiền lành nữa, mà là mưu lược gia tâm cơ thâm trầm: "Thu mua, chỉ là một loại giao dịch, mức độ trung thành sẽ không cao, khi sử dụng sẽ lo lắng." Vươn một bàn tay chỉ chỉ văn kiện trong tay Trương Tử Hề, tạm dừng một chút rồi nói tiếp:"Những người này...... Đều bảo ta là cha nuôi, bọn họ đều do ta thu dưỡng. Ta đem tiền đầu tư lên người bọn họ."

Trương Tử Hề trầm mặc một hồi, trong lòng âm thầm ngẫm nghĩ, mình phải hảo hảo xem kỹ người của Trương Nghiêm Văn, nói giỡn:"Chú quả nhiên là có cách dạy, mỗi người bọn họ đều tài hoa." Xác thực, Trương Tử Hề vừa mới nhìn kỹ tư liệu kia, cơ hồ từng người đều có học vị bác sĩ.

Trương Nghiêm Văn lắc đầu: "Không phải ta có cách dạy, mà là ta căn bản không cần người vô dụng...... Trước khi thu dưỡng, bọn họ đều trải qua thí nghiệm trí lực và đánh giá tâm lý."

"A, chú quả nhiên mưu tính sâu xa." Trương Tử Hề không rõ ý đồ của Trương Nghiêm Văn lắm, hắn cho cô xem phân văn kiện này là có ý gì, cô vẫn biểu hiện ra bộ dáng thoải mái.

Trương Nghiêm Văn nghe nói như thế, đột nhiên trầm mặc, sắc mặt mang theo một cỗ phiền muộn cùng bi thương, quay mặt ra ngoài cửa xe nói:"Không phải ta mưu tính sâu xa, mà là mẹ con, Vu Vận Nhiễm dạy ta làm như vậy, ta vẫn nhớ rõ bà ấy nói với ta, nếu ta thật sự không kết hôn, cũng phải có đứa nhỏ, nhưng trăm ngàn không thể là đứa nhỏ vô dụng, con người khi già đi là nên có cái để dựa vào, haizzz......"

Nhìn Trương Nghiêm Văn thương cảm, nghe hắn cuối cùng thở dài, Trương Tử Hề thoáng nhíu mày, trước lúc tế tổ, cô liền hoài nghi Trương Nghiêm Văn có tình ý với mẫu thân, sau đó cộng thêm lời nam tử kia vừa mới nói cùng biểu hiện hiện tại của Trương Nghiêm Văn, Trương Tử Hề đã có thể xác định, Trương Nghiêm Văn là yêu mẹ mình.

Vậy mẹ rốt cuộc yêu ai, là cha hay là vị thúc thúc trước mắt này? Trương Tử Hề trong lòng nghi hoặc, cô nhớ tới Vu Vận Nhiễm lúc sinh tiền luôn nói với cô:"Hề nhi, trong cái nhà này, người có thể làm cho mẹ yêu chỉ có con."

"Chú, cho đến bây giờ chú vẫn...... Không có kết hôn sao?" Trương Tử Hề nhịn không được hỏi.

Trương Nghiêm Văn quay đầu lại, nhìn Trương Tử Hề mỉm cười, gật đầu mang theo thản nhiên: "Ừ, tâm của ta quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể dung hạ người kia, hơn nữa ta thật sự không thể kết hôn khi lòng đã có tương ứng."

Trương Nghiêm Văn cũng không có nói người mà hắn vẫn yêu là ai, nhưng Trương Tử Hề lại có thể xác định, chính là mẫu thân của mình, Vu Vận Nhiễm. Khi Trương gia tế tổ, Trương Tử Hề phát hiện Trương Nghiêm Văn yêu mẹ, trong lòng không thoải mái cùng chán ghét, cho rằng Trương Nghiêm Văn tiết độc bà, nhưng hiện tại nghe Trương Nghiêm Văn nói, lại đột nhiên phát giác, mình tựa hồ cũng không chán ghét nữa, còn cảm thấy vui mừng vì bà được một người chung tình yêu say đắm.

Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc, một lát sau Trương Nghiêm Văn thở dài một hơi, chỉ vào văn kiện trong tay Trương Tử Hề nói:"Văn kiện này con giữ đi, những người này con đều có thể yên tâm sử dụng, ta vốn vì con mà chuẩn bị."

Trương Tử Hề yên lặng thu hồi văn kiện, cô không cự tuyệt, cũng không nói cảm ơn, cô biết Trương Nghiêm Văn nhất định là xem mình như con ruột, nói lời cảm tạ có vẻ rất nông cạn cũng rất khách khí, còn không bằng đương nhiên tiếp nhận, có lẽ Trương Nghiêm Văn càng thêm vui mừng. Thu xong, Trương Tử Hề mới nói với Trương Nghiêm Văn:"Chú, trước kia mẹ vẫn luôn nói với con, chờ con trưởng thành, chờ chú già rồi, con sẽ hảo hảo chiếu cố chú."

Kỳ thật, lời này Vu Vận Nhiễm có cùng Trương Tử Hề nói qua một lần, nhưng bây giờ Trương Tử Hề lại cảm thấy mình nên nói ra, vô luận là an ủi, hay là......

Trương Nghiêm Văn nghe nói như thế, hốc mắt đỏ lên, lập tức quay đầu, tránh đi tầm mắt Trương Tử Hề, trầm mặc hồi lâu mới phất tay, thanh âm có điểm trầm thấp nói:"Ừ, con đi đi."

Buổi sáng rời giường, Trương Tử Hề nói với Chu Tư Y một câu: "Tôi yêu em."

Ăn cơm trưa, Trương Tử Hề nói với Chu Tư Y một câu: "Tôi yêu em."

Ăn cơm chiều, Trương Tử Hề nói với Chu Tư Y một câu: "Tôi yêu em."

......

Ba chữ "tôi yêu em" tựa hồ trở thành cầu nối giữa Trương Tử Hề và Chu Tư Y, Trương Tử Hề không ngại phiền, bám riết Chu Tư Y không tha một lần lại một lần nói ra ba chữ đó, cô cũng không tin mình không thể đánh vỡ hàng rào cứng rắn của Chu Tư Y.

Chu Tư Y đáp lại vĩnh viễn đều là câu nói lạnh lùng "em không yêu chị", nhưng Trương Tử Hề lại phát hiện chỉ cần mình giả vờ bi thương, Chu Tư Y lập tức sẽ mềm nhẹ nắm tay mình, hoặc là khẽ hôn môi mình. Cho nên, Trương Tử Hề nói ra ba chữ kia thường xuyên hơn, cô phát giác hai người trong lúc đó như vậy cũng thú vị lắm.

Buổi tối Chu Tư Y ngồi trên sô pha nhìn máy tính, mà Trương Tử Hề thì mặc áo ngủ nằm ở bên kia, đầu đặt lên tay vịn, nhìn Chu Tư Y.

Trương Tử Hề đang rất nhàm chán, nhưng cô lại không đành lòng quấy rầy Chu Tư Y học tập, vì thế cô cứ yên lặng nhìn Chu Tư Y, phát hiện bộ dáng nàng nghiêm túc học tập thật đáng yêu, cô đột nhiên nghi hoặc, lúc trước ở hội quán Sủng Ái vì sao chỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng cô gái này đâu? Rõ ràng là ai cô cũng không thương mà.

Nghĩ đến hội quán Sủng Ái,trước tiên xuất hiện trong đầu Trương Tử Hề là cặp mắt đối diện mình qua lớp kính thuỷ tinh của Chu Tư Y. Tinh tế tưởng một chút mới phát giác, có lẽ hấp dẫn mình chính là ánh mắt ngay lúc đó của em ấy, trong ánh mắt đó bao hàm tang thương tựa như đã nhìn thấu thế sự, cùng với một tia lạnh lùng chán đời, tựa như muốn ngăn cách mình khỏi ngoại giới.

Có lẽ chính là bởi vì ánh mắt đó, mới có thể làm cho mình cảm thấy chủ nhân của nó tương tự mình, không thích tiếp xúc với bất luận kẻ nào, chán ghét hết thảy, mới có thể cảm thấy chủ nhân của nó hẳn là sạch sẽ giống mình, sẽ không cảm thấy mâu thuẫn khi nhìn lẫn nhau.

Nhìn Chu Tư Y còn đang chuyên chú xem bút ký bản, Trương Tử Hề đột nhiên có cảm giác bị bỏ qua, cảm giác như vậy làm cho cô không thoải mái, cô nhịn không được tưởng đùa Chu Tư Y một chút, hơn nữa cô cũng rất muốn biết trong lòng Chu Tư Y mình rốt cuộc là thế nào, vì thế cô dùng chân nhẹ nhàng huých huých Chu Tư Y.

"Hả?" Chu Tư Y quay đầu lại nghi hoặc nhìn Trương Tử Hề.

"Y nhi, em nói xem, trên người tôi bộ phận nào đẹp nhất?" Trương Tử Hề chờ mong hỏi.

Chu Tư Y rất trầm tính, cũng không thú vị, vấn đề nào nàng cũng nghiêm túc suy nghĩ, nghe Trương Tử Hề hỏi như vậy, nàng nhíu mày tự hỏi, rốt cuộc bộ phận nào của Trương Tử Hề mới là đẹp nhất đâu? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng phát giác Trương Tử Hề tựa hồ toàn thân cao thấp từng bộ phận đều rất hoàn mỹ, thật sự là nghĩ không ra. Vì thế ánh mắt nàng mang theo một loại tìm kiếm, nhìn Trương Tử Hề từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân một lần, cuối cùng tầm mắt lưu lại tại cặp giò trắng nõn, ánh mắt định trụ, nàng thật sự cảm thấy chân Trương Tử Hề tốt lắm, hảo mỹ lệ.

Trương Tử Hề chờ mong hồi lâu, không ngờ đáp án của Chu Tư Y lại là......"Chân." Trương Tử Hề trong lòng có điểm bất mãn, nguyên bản cô nghĩ đến đáp án của Chu Tư Y phải là "bộ phận nào cũng đẹp hết", không nghĩ tới Chu Tư Y lại nói là chân, vì thế cô mang theo bất mãn, trực tiếp nâng lên một chân, phóng tới trước mặt Chu Tư Y, khiêu khích nói:"Em nói chân tôi đẹp nhất, vậy em hôn nó một chút đi."

Chu Tư Y gặp Trương Tử Hề đem chân phóng tới trước mặt mình thì sửng sốt một chút, sau đó nghe thấy Trương Tử Hề nói như vậy, phát giác khẩu khí của chị ấy có sự bất mãn, Chu Tư Y cũng ủy khuất, mình nói thật chứ bộ. Đôi chân trước mặt nàng quả thật là đẹp như tác phẩm nghệ thuật, lòng bàn chân trắng nõn pha một chút hồng nhạt, mu bàn chân non mịn như da của trẻ con......

Đôi chân xinh đẹp thế này, như thế nào sẽ có người không thích? Chu Tư Y âm thầm nghĩ đến, sau đó tới gần chân Trương Tử Hề, ở mu bàn chân hôn một chút.

Trương Tử Hề nguyên bản chính là cùng Chu Tư Y hay nói giỡn, lại không nghĩ rằng Chu Tư Y thế nhưng thật sự hôn chân mình, mu bàn chân cảm thấy ngứa, lập tức rụt trở về, mang theo kinh ngạc nhìn Chu Tư Y: "Y nhi, em...... Em......"

Chu Tư Y nghi hoặc nhìn Trương Tử Hề, không biết vì sao chị ấy lại phản ứng kiểu đó, hỏi:"Hề, làm sao vậy?"

Trương Tử Hề an tĩnh lại, nhìn Chu Tư Y nhất thời không nói gì, trong lòng nghĩ, người nào mới có thể đi hôn chân người khác? Đương nhiên luyến chân phích cái gì Trương Tử Hề tự động loại bỏ, Y nhi của cô không có biến thái như thế, cô nghĩ hẳn là khi yêu một người, mới có thể cảm thấy thân thể người kia mặc kệ làm sao đều sạch sẽ đi, bởi vì cô cũng cảm thấy toàn thân Chu Tư Y đều sạch sẽ.

Nghĩ đến đây, Trương Tử Hề trong lòng vui sướng tràn đầy, nguyên lai Chu Tư Y nói không yêu mình, kỳ thật trong lòng em ấy vẫn là yêu mình. Cô nhịn không được ngồi dậy, hôn trụ miệng Chu Tư Y, thật lâu sau mới thả ra: "Không có gì, chúng ta ngủ đi, ngủ đi......"



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện