Editor: Vện

Tiêu Ngự chạy xuống boong tàu, lao đến cái ***g sắt.

“Lông Xù, cục cưng to xác của tao, nhớ mày muốn chết luôn!” Tiêu Ngự nắm song sắt, Lông Xù nhiệt tình phóng đến, lắc đuôi điên cuồng, thè cái lưỡi liếm mặt Tiêu Ngự cách song sắt, cổ còn nghẹn ngào ư ử mấy tiếng.

Tạ Cảnh Tu, “…”

Uy phong của Huyền Trạm trước mặt công chúng coi như mất sạch rồi, sau này không thể trông chờ gì vào nó nữa.

Thôi quên đi, coi như nuôi không một con thú cưng cho rồi.

Lúc ở kinh thành, thú lớn như Lông Xù chỉ có thể nhốt trong hậu viện phủ Nguyên Vương, Tiêu Ngự thì dọn ra ngoài ở, không tiện gặp nó.

Sau thì Tạ thế tử nói đến thế ngoại đào nguyên, cuối cùng cũng có thể để Lông Xù đi theo bên mình.

Binh sĩ dưới bờ đang đẩy tàu ra chỗ nước sâu, hộ vệ đứng gác hai bên mạn tàu vờ như không thấy khung cảnh đoàn tụ kia.

Chỉ có đoàn người Nguyên Vương nhìn “con dâu” làm việc không nể nang ai, không biết cảm giác trong lòng là gì.

Bọn họ chẳng cần mẫn cảm hay giác ngộ cũng biết, bây giờ họ không thể làm gì để chia cắt Tạ Cảnh Tu và Phượng Chiếu Ngọc nữa.

Vương phi cầm khăn tay che miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Cảnh Tu, tấm thân mỏng manh nhìn như không chịu nổi gió sông lùa đến.

“Tu Nhi… Tu Nhi của ta, ngươi không chết. Thật tốt quá, ngươi không chết…” Vương phi khóc nức nở, đẩy nhũ mẫu đang dìu mình, loạng choạng chạy đến chỗ Tạ Cảnh Tu, vươn tay muốn sờ mặt con trai.

Tạ Cảnh Tu mặt không đổi sắc lùi về phía sau một bước, tránh bàn tay nàng.

Vương phi lộ vẻ mặt tan nát cõi lòng, thân mình lảo đảo như lá rụng mùa đông, khóc rấm rứt.

Nguyên Vương vội đến đỡ Vương phi, nhịn không được mà trừng Tạ Cảnh Tu như ngày thường, lại bất thình lình nhìn thấy ánh mắt chế giễu cười như không cười của Tạ Cảnh Tu.

Nguyên Vương ngẩn người, không tự chủ nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn vào mắt Tạ Cảnh Tu.

Bất luận là Nguyên Vương hay Vương phi, giờ phút này họ mới thật sự nhận ra Tạ Cảnh Tu đã triệt để chết tâm rồi.

Tuy trước đây y vô cùng lạnh nhạt nhưng vẫn nghiêm túc nhìn bọn họ, lẳng lặng nghe họ nói chuyện, thỉnh thoảng còn tranh luận vài câu.

Phu thê Nguyên Vương từng oán giận đứa con trai này quá lạnh lùng vô tình, không để chuyện gì trong lòng, lúc này mới phát hiện, cảm giác khi biết Tạ Cảnh Tu thật sự không để bọn họ trong lòng hóa ra còn khó chịu hơn cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt.

Nguyên Vương nhớ lại lần cuối tranh cãi với Tạ Cảnh Tu, hình như là vì y muốn cưới “Phượng đại tiểu thư” làm vợ

Khi ấy hắn chỉ thấy tức giận và thất vọng, nhưng giờ có muốn Tạ Cảnh Tu tiếp tục làm trái ý hắn, tranh luận với hắn cũng không được nữa rồi.

Nguyên Vương thở dài thườn thượt, ôm Vương phi đau lòng gần chết, yên lặng lùi qua một bên.

Không phải hắn không giận Tạ Cảnh Tu cố chấp cứng đầu, nếu không thì phủ Nguyên Vương đâu phải lưu lạc đến nông nỗi này.

Nhưng khi thấy binh đoàn huyền giáp nghiêm trang, thấy chiếc tàu to kiên cố, mấy lời giáo huấn không thể ra khỏi miệng.

Phượng Chiếu Ngọc nói đúng, bọn họ chưa từng làm tròn trách nhiệm của người làm cha làm mẹ, chưa bao giờ quan tâm Tạ Cảnh Tu, ngay cả khi con trai mình làm cách nào để xây dựng binh lực hùng hậu thế này họ cũng không biết.

Buồn cười thay, Đinh trắc phi còn chăm chăm lập mưu cướp đoạt địa vị Thế tử, toàn phủ Nguyên Vương y còn không thèm nhìn đến, địa vị Thế tử là cái gì chứ Nguyên Vương cười tự giễu, không biết đang cười Đinh trắc phi tốn công vô ích hay cười bản thân hắn tự cho là đúng.

Tạ Cảnh Tu nhìn lướt qua Nguyên Vương với Vương phi ngơ ngác đứng đó, nói Nhị Cửu, “Đi thu xếp cho Vương gia và Vương phi.”

Nhị Cửu thu hồi ánh mắt buồn bã đang nhìn người đứng kế ***g sắt, cung kính đáp, “Vâng.”

Rồi khách khí mời người của phủ Nguyên Vương lên tàu.

Nguyên lão Vương gia định nói gì, cuối cùng chỉ thở dài, lắc đầu không lên tiếng, được mấy cận vệ hộ tống lên boong.

“Tổ phụ đừng lo, tôn nhi biết chừng mực.” Tạ Cảnh Tu chỉ nói một câu như vậy, Nguyên lão Vương gia phức tạp nhìn y, gật đầu, không nói gì thêm.

Tạ Cảnh tu lại cho người mời Phùng đại phu lên tàu chính.

Tiêu Ngự đứng một bên vừa vuốt Lông Xù vừa nhìn Tạ Cảnh Tu, không tự chủ thở dài.

Ngoài mặt Tạ Cảnh Tu lạnh nhạt đến đâu đi nữa nhưng bản chất y không phải người lòng dạ sắt đá.

Phàm là người có thiện ý với y, y sẽ ghi nhớ, đều an bài thỏa đáng. Còn với những người có ác ý như Đinh thị chẳng hạn, y lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Lúc còn bé, y đã chịu không ít đau khổ do Đinh thị gây ra, sau này nắm đại quyền y vẫn không muốn lấy mạng Đinh thị, cứ để nàng hô mưa gọi gió trong phủ Nguyên Vương nhiều năm như vậy.

Tiêu Ngự nhìn Đinh thị đang cúi đầu lên tàu, khẽ nhướn mày, chỉ vào nàng nói, “Nữ nhân này không thể lên tàu.”

Hắn nhìn Tạ Cảnh Tu, hơi nhếch môi.

Hắn không biết tại sao Tạ Cảnh Tu muốn cho Đinh thị lên tàu, bây giờ y đã không bị hậu viện phủ Nguyên Vương làm vướng bận nữa, Tiêu Ngự cũng không muốn đeo mặt nạ thánh mẫu.

Tạ Cảnh Tu mắt cũng không chớp lệnh cho hai binh sĩ, “Đuổi nàng ta xuống.”

Đinh trắc phi ngẩng phắt lên nhìn Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Lâm hô to, “Đại ca, không thể được!”

Tạ Cảnh Tu chỉ phất tay, hai binh sĩ lập tức kéo Đinh trắc phi xuống tàu.

Đinh trắc phi sao có thể không biết, một khi xuống tàu thì chỉ còn một con đường chết, bọn họ rời kinh đã nửa ngày, chỉ cần Hoàng đế còn một hơi thở, nhất định sẽ phái người toàn lực truy sát! Dù cho thoát được hoàng thượng, nhưng còn người kia… Đinh trắc phi rùng mình, cõi lòng phát lạnh.

Mấy năm nay, nàng vì tương lai của Tạ Cảnh Lâm mà không ít lần chống đối mệnh lệnh của người kia.

Nàng chỉ có thân phận trắc phi phủ Nguyên Vương chống đỡ mới phát huy được tác dụng vì người kia, bằng không hắn chắc chắn sẽ loại bỏ nàng!

“Tạ Cảnh Tu, ngươi cho là mình giỏi lắm sao! Đều tại ngươi nên phủ Nguyên Vương mới sa sút thành thế này!” Đinh trắc phi kêu la, “Ngươi là thứ bất hiếu! Ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta xuống! Vương gia! Cứu ta!”

Tiêu Ngự phục hồi tinh thần. Hắn đã suy tính đến rất nhiều tình huống, chỉ duy độc không ngờ Tạ Cảnh Tu xem Đinh trắc phi như một trò hề, căn bản là không để nàng vào mắt.

Có điều, đúng là Đinh trắc phi chẳng đáng để Tạ Cảnh Tu lưu tâm. Nàng sống hay chết, đi hay ở không ảnh hưởng gì đến Tạ Cảnh Tu hết.

Đây chính là đặc quyền của người có sức mạnh, cứ ngồi cười nhìn chó dại phát cuồng…

Tiêu Ngự đến bên cạnh Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Lâm quỳ cái rầm trước mặt Tạ Cảnh Tu.

“Đại ca! Ta biết mấy năm nay mẫu thân nhiều lần gây khó dễ Đại ca, nhưng dẫu sao nàng cũng là người của phụ thân, là trưởng bối phủ Nguyên Vương. Xin Đại ca khai ân, tha cho nàng con đường sống!”

Nói xong dập đầu liên tục, hắn là người biết co biết duỗi.

Tạ Cảnh Tu chỉ thản nhiên liếc hắn, một chữ cũng lười bố thí, xoay người vào trong tiểu lâu.

Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Lâm vẻ mặt hoảng loạn nhưng ánh mắt lại chất chứa thù hằn, lên tiếng, “Nếu ngươi đã biết mẫu thân ngươi gây khó dễ Thế tử… không, không chỉ là gây khó dễ, những chuyện ác độc nàng đã làm ngươi đâu thể không biết, đúng chứ Đã biết nhưng ngươi vẫn không làm gì cả, coi như lúc đó ngươi còn nhỏ, không có năng lực để ngăn cản thì thôi, nhưng bây giờ ngươi dựa vào cái gì để yêu cầu người ta tha cho nàng con đường sống” Tiêu Ngự nhíu mày, “Ngươi hận Thế tử cũng vô dụng, chỉ cần không ngốc là nhìn ra Thế tử vốn không để nàng vào mắt. Chính ta không muốn cho nàng lên tàu đó, ngươi thấy rõ mà. Ai mà biết giữa đường nàng có giở trò gì ám hại Thế tử hay không Coi như Thế tử không sợ mấy cái trò vặt vãnh của nàng nhưng cũng sẽ ghê tởm con người nàng.”

Tạ Cảnh Lâm căm thù nhìn Tiêu Ngự, nghiến răng nói, “Giản lục tiểu thư năm lần bảy lượt tính kế ngươi mà ngươi vẫn cho nàng ta lên tàu, còn mẫu thân ta chưa bao giờ xuống tay với ngươi, tại sao ngươi không cho nàng lên tàu!”

“Ta không quan tâm ai tính kế ta.” Tiêu Ngự nhíu mày, “Nhưng muốn hại Thế tử, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

Hắn không giết người được, tuy nhiên, hắn cũng không muốn cứu các nàng.

Hai mắt Tạ Cảnh Lâm như bốc lửa, vén vạt áo đứng lên, chạy xuống tàu, đuổi theo Đinh trắc phi.

“Cảnh Lâm! Quay về đây!” Nguyên Vương lo lắng gọi.

Tạ Cảnh Lâm bỏ đi không quay đầu lại.

Nguyên lão Vương gia và Vương phi nhìn Tiêu Ngự phát uy, tự dưng sợ run người.

Vương phi bỗng chốc hiểu được tại sao con trai mình vốn đã nản lòng thoái chí, không để ai vào mắt lại nhất mực yêu thương bảo bọc thiếu niên này.

Hắn không quan tâm ai tính kế mình, có thể bình thản xem như không khí, nhưng người tính kế Cảnh Tu, hắn sẽ không nhân nhượng dồn người đó đến bước đường cùng.

Người như vậy, chẳng trách Cảnh tu đã thấu hiểu ấm lạnh tình đời lại bị hắn mê hoặc tâm trí.

Nguyên lão Vương gia nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu nói, “Con cháu tự có phúc của con cháu… Thì ra là vậy, Cảnh Tu cũng xem như là người có phúc.” Nói xong bước lên boong tàu.

Tạ Cảnh Tu đứng trên cầu thang, dặn thuộc hạ, “Tiếp tục giám sát Đinh thị, có động tĩnh gì lập tức báo cáo.”

“Vâng.”

Lô thị và Đinh thị đều đang bị giám sát, đến giờ vẫn chưa để lộ dấu vết gì.

Cái tên giật dây kia là người cực kỳ cẩn thận hay là lá gan nhỏ quá không dám ló mặt ra

Tạ Cảnh Tu không mấy bận tâm, chờ Tiêu Ngự đến chỗ mình liền cầm tay hắn, dắt lên tầng ba.

Nhìn qua cửa kính trong suốt, mấy vạn binh sĩ đông đảo tập hợp trên bờ đã biến mất sạch trơn, cứ như chưa từng xuất hiện.

Chỉ hai chiếc tàu chắc chắn không chứa được nhiều người như vậy, không biết Tạ Cảnh Tu dùng cách gì mà giấu được mấy vạn tư quân.

Tiêu Ngự cũng chẳng muốn để ý nhiều, sau khi dàn xếp xong, tàu lớn nhổ neo, giương buồm rời bến, hướng ra cửa biển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện