Editor: Vện

Giản lục tiểu thư quay đầu nhìn Tiêu Ngự, không đợi nàng mở miệng, Nhị Cửu đã cười nói, “Nếu Giản lục tiểu thư không có chuyện quan trọng thì sau này hẵng nói. Thế tử phi mệt lắm rồi, cần nghỉ ngơi.”

Giản lục tiểu thư không lên tiếng, Bán Hạ bên cạnh nàng lại tức tối, “Nhị Cửu, sao ngươi lại ăn nói với tiểu thư nhà ta như vậy Lúc trước ngươi có dám đối xử với tiểu thư nhà ta thế này trước mặt Thế tử không!”

Nhị Cửu hừ lạnh, không để ý Bán Hạ, chỉ xoay người nói với Tiêu Ngự, “Thế tử phi, mời.”

Tiêu Ngự gật đầu với Giản lục tiểu thư, vén màn chui vào lều.

Hắn thật sự không có gì để nói với Giản lục tiểu thư hết, Giản lục tiểu thư xem hắn là tình địch, chắc chắn không có khả năng muốn thương lượng tình trạng bệnh nhân với hắn.

Giản lục tiểu thư nhìn Tiêu Ngự chui vào lều, hít sâu một hơi, không nói không rằng dẫn nha hoàn bỏ đi.

Bách Linh nhìn ra ngoài từ khe hở, thì thầm, “Rốt cuộc nàng đến làm gì vậy ta”

Tiêu Ngự tung chăn, thả mình nằm xuống, thoải mái thở ra, “Để ý làm gì, Bách Linh, ngươi cũng mệt mỏi cả đêm rồi, nghỉ một lát đi.”

Binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn, đã có Nhị Cửu ngăn đón Giản lục tiểu thư, hắn bận tâm chi cho mệt.

Trong lều vẫn còn một bộ chăn đệm, Bách Linh nằm lên đó, lẩm bẩm, “Nhưng mà ta thấy không yên tâm. Chẳng hiểu nổi, nàng chiếm cửa hiệu của chúng ta, còn nói những thôn dân kia là ngươi tranh giành Thế tử, chúng ta không cách nào giải thích. Rõ ràng do Thế tử trăm phương nghìn kế cầu xin cưới công tử mà, tình hình bây giờ thật khiến người ta chán nản.”

Mí mắt Tiêu Ngự dần trĩu nặng, cười nói, “Có ai mà không bị dư luận quấn lấy. Người sống ở đời, không bàn tán người khác cũng bị người khác bàn tán. Muốn để ý từng cái một, ngươi làm không nổi đâu.”

“Chuyện này đâu có giống.” Bách Linh trở mình, nói, “Rõ ràng Giản lục tiểu thư ghen ghét công tử, ta thấy nàng vẫn chưa chết tâm với Thế tử đâu, nghe nói Vương phi lại một lòng hướng đến nàng. Công tử cần phải để ý sát sao, ta thấy chờ đến khi Thế tử về, ngươi nhất định phải chớp thời cơ sinh một đứa nhỏ…”

Bách Linh còn chưa nói hết đã nghe người giường trên ho kịch liệt, vội vàng đứng dậy nhìn.

“Công tử làm sao vậy”

Ngươi còn biết gọi một tiếng công tử cơ đấy, Thế tử có nhào nặn thế nào công tử cũng không sản xuất ra trẻ em được đâu! Tiêu Ngự vỗ ngực, nói, “Không… không có gì, mau ngủ đi, đừng nói nữa, sắp sáng rồi.”

Bách Linh nằm xuống, lại lẩm bẩm một lát mới ngủ thiếp đi.

Một đêm yên bình.

Hôm sau, Tiêu Ngự bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

Hắn mở choàng mắt, phóng xuống giường, vén màn nhìn ra ngoài.

Thôn dân vốn tụ tập trong từ đường giờ không thấy đâu, chỉ có Nhị Cửu đang quan sát xung quanh cách đó không xa, thấy Tiêu Ngự ló đầu ra, Nhị Cửu vội vàng bước đến nói, “Phượng đại phu, ngoài thôn có gì đó không ổn. Ta đã phái người đi thăm dò, ngươi thu dọn đồ đạc đi, hôm nay chúng ta nhất định phải về kinh thành.”

Tiêu Ngự thấy Nhị Cửu nghiêm túc ra mặt, không nói nhiều, quay vào đánh thức Bách Linh, hai người cùng thu dọn hộp thuốc, lại vào từ đường nhìn bệnh nhân một chút, có một thị vệ chạy đến từ đường nói gì đó với Nhị Cửu.

Nhị Cửu vẻ mặt trầm trọng quay lại bẩm báo Tiêu Ngự, “Phượng đại phu, ngoài thôn lại xảy ra hỗn loạn. Lần này người tụ tập còn đông hơn lần trước, sợ rằng không đơn giản chỉ là thôn dân đánh nhau.”

Tiêu Ngự ngẩn người, “Chuyện này… rốt cuộc là sao Chẳng phải nói đã bình ổn rồi à”

Đầu tiên là có người bất mãn với Quảng An đường, sau đó lại có người bất mãn y quán Giản gia, đánh cho sứt đầu mẻ trán cũng chỉ vì mấy bát cháo, nhưng làm sao cũng không đến mức thù sâu tựa biển, gây ra chuyện không thể cứu vãn như thế này chứ

Nhị Cửu nhận ra nghi hoặc của Tiêu Ngự, lắc đầu nói, “Tạm thời vẫn chưa biết nguyên nhân, nhưng không thể ngây ngốc ở lại trong thôn nữa. Bọn ta hộ tống Phượng đại phu lập tức hồi kinh.”

Thấy Tiêu Ngự có hơi lo lắng, Nhị Cửu nói, “Phượng đại phu không cần lo cho thôn dân, ta đã phái người thông báo cho trưởng thôn, bọn họ đã có chỗ ẩn nấp. Nếu thật sự có người cố ý làm lớn chuyện thì sẽ không nhắm vào thôn dân đâu, hơn nửa là nhằm vào chúng ta rồi.”

Thật ra Nhị Cửu nghi ngờ Giản lục tiểu thư, nếu nàng muốn thừa cơ diệt trừ Tiêu Ngự, lại ỷ vào yêu thích của Vương phi để cướp vị trí Thế tử phi, cũng không phải không có khả năng.

Trước lúc Phượng đại phu xuất hiện, căn bản không còn ai cách địa vị Thế tử phi gần hơn nàng.

Tiêu Ngự gật đầu, chờ Nhị Cửu tập họp thị vệ xong liền rời khỏi thôn.

—o0o—

Lúc này, ở phía Đông thôn trấn, tình cảnh hỗn loạn rối ren.

Giản lục tiểu thư được ba nha hoàn đẩy vào phòng, bối rối ôm chăn đệm đi tới đi lui. Một nam nhân dáng vẻ như thị vệ từ cửa bước vào, Giản lục tiểu thư không rụt rè như ngày thường, vồn vã hỏi, “Tào Thụy đại nhân, bên ngoài thế nào rồi”

Tào Thụy là thân vệ Vương gia giao cho Vương phi, bình thường Vương phi chỉ quanh quẩn trong phủ, xưa nay không cần thị vệ. Trước đây, Giản lục tiểu thư có thị vệ Tạ Cảnh Tu phái đến bảo vệ, sau đó Tạ Cảnh Tu thu người về, Vương phi bèn phái Tào Thụy đến bảo vệ Giản lục tiểu thư.

Tào Thụy báo, “Giản lục tiểu thư, mấy trăm loạn dân tụ tập đại náo trước cửa thôn, trưởng thôn đang mang người trấn áp, nhưng e là không chống đỡ được lâu.”

“Tại sao… tại sao lại như vậy” Giản lục tiểu thư lảo đảo lùi về sau một bước, “Tại sao lại loạn thành thế này” Nàng lầm bầm luôn miệng, vừa kinh hoàng vừa khó hiểu.

Bán Hạ là đại nha hoàn cấp cao nhất, lại được chủ nhân yêu thích, nghe vậy chen miệng nói, “Vậy… vậy phải làm sao bây giờ Tào đại nhân, những người đó vốn được tìm để đánh phá cửa hiệu Quảng An đường mà Hỏi bọn họ rốt cuộc đang làm gì, ai lệnh cho bọn họ đi đến bước này…”

Bán Hạ còn chưa nói hết, Giản lục tiểu thư đột ngột lớn tiếng ngắt lời, “Ngươi câm miệng cho ta!”

Lúc này Bán Hạ mới giật mình, vội vàng im miệng, không dám nói nhiều.

Tào Thụy nói, “Không phải bọn họ, họ không có bản lĩnh đó. Thật ra lần ẩu đả này đã ngoài tầm kiểm soát.” Gã nhìn Giản lục tiểu thư, “Loại chuyện này như mũi tên rời khỏi dây cung, không thể quay đầu nữa. Một khi đã dấy lên thì không ai đoán được phương hướng phát triển sau này. Cho nên tính cái gì cũng đừng nên đi tính toán lòng người.”

Giản lục tiểu thư mặt tái xanh tái xám, hồi lâu sau nói, “Tào đại nhân, bây giờ… phải làm thế nào Trong cửa hiệu toàn là người làm của y quán Giản gia, không hề biết ứng phó loại chuyện này, chỉ có thể dựa hết vào ngươi.”

Tào Thụy xoay sang chỗ khác, nói, “Kế sách duy nhất là phải nhanh chóng hồi kinh. Xin tiểu thư mau thu dọn đồ đạc, ta hộ tống ngươi.”

Ngừng một chốc lại nói, “Thật ra đại náo chưa chắc đã là không tốt. Gốc gác tạo nên náo loạn là Quảng An đường, huyên náo càng lớn thì sau này truy cứu, người kia khó có thể thoát tội.”

Tào Thụy nhếch nụ cười mỉa, “Những người bị thương trong ẩu đả, Giản lục tiểu thư vì bình ổn nên không muốn ra tay, toàn bộ đều do nàng chữa trị. Bây giờ chỉ có loạn càng lớn mới triệt tiêu được công lao của nàng. Cho nên Giản lục tiểu thư nên thấy vui mừng mới đúng.”

Giản lục tiểu thư nghe xong, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ dưới màn lụa đã bình thường trở lại, thở ra một hơi.

“Ngươi nói không sai.”

Sự việc đã xảy ra, vậy cứ để mặc nó càng loạn lớn càng tốt.

“Xin tiểu thư mau chóng thu dọn, ta đưa ngươi hồi kinh.” Tào Thụy nói xong cũng ra ngoài.

Tào Thụy đứng ngoài cửa hiệu cháo thuốc, nhìn ra phía xa.

Vài bóng dáng quen thuộc đang che chở một người, cùng cưỡi ngựa chạy ra hướng ngoài thôn. Trong bóng tối còn có vài hộ vệ ẩn mình.

Gã cũng là thị vệ Vương phủ, đương nhiên quá quen quy trình làm việc này.

Cùng bước vào Vương phủ, nhưng vì chủ nhân khác nhau mà chia hai ngả đường.

Cùng là thị vệ trung thành, nhưng có người không thẹn với lương tâm, có người lại phải làm loại chuyện đến chính mình cũng khinh thường.

Nhị Cửu đằng xa cảm giác được ánh mắt ác liệt tập trung vào hắn, cau mày nhìn qua.

Tào Thụy đón ánh mắt hắn, nhếch môi mỉm cười. Con ngươi Nhị Cửu co lại, bàn tay nắm dây cương siết chặt.

Nhân dịp (sắp đến) Halloween, xin tặng cho các bạn một thông báo khá là kinh dị, tháng sau tôi lại tăng ca rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện