Minh Vọng Phong, tiểu viện Tạ Anh.
Bên ngoài đình viện có một cặp tỷ muội song sinh đang nhàm chán ngồi thủ trên bậc thang đình viện, nhìn xung quanh. Bên trong đình viện, ngồi trước mặt Tạ Anh là một nữ nhân hơn 40 tuổi, chỉ túi tóc đơn giản với một cây trâm, trên mặt mang chút tiếu ý nhàn nhạt, đang nhấp từng ngụm nhỏ nước trà.
"Huyên di, trong nhà xảy ra chuyện gì quan trọng sao?"
"Anh tiểu thư hiểu lầm rồi, trong nhà mọi người đều khỏe. Gia chủ nghe nói ngươi bị thương, liền phái lão thân đến đây. Hiện tại thấy Anh tiểu thư khỏe rồi, thì trở về cũng yên tâm."
Ngón tay Tạ Anh ma sát thành ly sau đó thì thả ra, "gần đây, vì phải tranh danh ngạch với thú nhân để vào thủy ấn bí cảnh, nên mọi chuyện lớn nhỏ trong tông đều được sự phụ lo liệu, là đệ tử thân truyền của hắn, ta phải giúp sư phụ, Huyên di không có việc gì thì nên về sớm đi."Huyên di chợt tỉnh ngộ, "thì ra Chúc phong chủ chưa từng thấy mặt, thì ra là vậy."
Nàng để chén trà xuống nhẹ nhàng, "Anh tiểu thư nếu vội, thì không cần tiếp lão bà này, ta cũng muốn đi gặp Vũ thiếu gia một chút."
Tạ Anh không chút hoang mang, "Huyên di, hiện tại ngươi không nên đi gặp Tạ Vũ, có đi cũng không gặp được."
Huyên di đứng dậy, hành động nghi ngờ nói, "vì sao?"
Tạ Anh phong khinh vân đạm nói, "trước đó Tạ Vũ vì giúp tiểu tử Phó gia gây sự không nghe lời sư phụ, bị sư phụ trách phạt bế môn ở vách núi rồi, kỳ hạn vẫn chưa đến."
Huyên di có chút không hiểu nhíu mày, "Phó gia? là vì chuyện gì?"
Tạ Anh bình thản nói, "cái đó cũng không phải chuyện liên quan đến Tạ Vũ, tiểu tử Phó gia gây sự với thú nhân, liền kêu gọi mấy kia đi gây sự với thú nhân đòi báo thù, sư phụ trách hắn làm việc không để ý trước sau, lại không ngờ Tạ Vũ lại đứng ra cầu tình thay tiểu tử Phó gia, liền bị phạt chung."
Huyên di nghe xong gật đầu, "đáng phạt."
Tạ Anh không làm gì, liền đứng dậy, "vậy để ta cho người tiễn Huyên di ra ngoài, sau khi về Huyên Di chỉ cần báo cho tổ phụ cùng gia chủ biết là được, nói chúng ta ở Thanh Sơn Tông đều khỏe mạnh. Còn Tạ Vũ, cũng không có gì quan trọng, bế môn ở vách núi cũng tốt, miễn cho hắn lại kết giao bằng hữu bừa bãi, ta sẽ coi chừng hắn."
Huyên di gật đầu, "Có lời nói này của Anh tiểu thư, lão thân an tâm rồi."
Nhìn mọi người đi hồi lâu, Tạ Anh đứng nhìn một hồi rồi mới đi khỏi.
Huyên di một nhóm ba người, có bốn người chạy xuống chân núi, thấy được các thú nhân đang đi theo nhóm từ Thanh Sơn Tông xuống, liền nói, "xem ra Thanh Sơn Tông các ngươi mấy ngày nay rất náo nhiệt."
Đệ tử kia theo ánh mắt nhìn lại nàng, "cũng chưa chắc, từ khi công bố danh ngạch vào bí cảnh đều phải dựa vào chính mình dành lấy, trong khoảng thời gian này mọi người đều đang nghĩ cách để chen vào. Không vào được bí cảnh thì cũng muốn đoạt được ba cái bảo vật thưởng kia, Huyên di không cần lo, ta nghĩ Tạ sư tỷ nhất định sẽ không có vấn đề gì."
Một tiểu nha đầu đi cạnh Huyên di thuận miệng nói, "Tạ Vũ công tử của chúng ta ở đâu?"
Đệ tử kia nghẹn lời, biểu tình ngại ngùng, ánh mắt nhìn xung quanh, nghẹn nửa ngày cũng không nói được một chữ.
Huyên di liếc mắt trừng tiểu nha đầu kia, cũng không dám làm khó đệ tử này, "đường đi ta đều biết, đến đưa cái này là được, Anh tiểu thư nói không đúng sao còn đi hỏi người khác, về thôi."
Đệ tử chắp tay, "ba vị đi thong thả."
Mặt khác lại có một tiểu nha đầu đang nhìn xung quanh oán giận, "Huyên di, nhìn dáng vẻ hắn ấp úng, có phải là đại biểu Tạ Vũ công tử nhà chúng ta không thể tranh đoạt bảo bối được không?"
Huyên di hừ một tiếng, "cho dù thế nào, chờ xác nhận danh ngạch rồi nói, nếu Vũ thiếu gia đến cả một danh ngạch nhỏ vào bí cảnh mà cũng không làm được, thì việc này chúng ta cũng không cần dấu diếm."
Nha đầu kia tiếp tục nói thầm, "Huyên di vì sao không đem chuyện huyễn thú cốc nói cho Anh tiểu thư nghe?"
Một cái tiểu nha đầu khác nhíu mày mắng, "ngốc, nhìn Anh tiểu thư vì chuyện thủy ấn bí cảnh đã cực khổ rồi, còn phải trông nom chuyện Vũ công tử gây chuyện thị phi, nếu đem chuyện này nói cho nàng nghe, không chừng còn ảnh hưởng đến việc Anh tiểu thư đoạt vị trí đầu nữa a."
"Vậy chúng ta đi chuyến này chẳng phải là về không?"
Hai người nghị luận ngươi một câu ta một câu, một nha đầu trong đó kéo y phục Huyên di lại, "khó có được khi đến Thanh Sơn Tông một lần, Huyên di, cho chúng ta đi bắt một con huyễn thú vui đùa một chút a."
Huyên di kéo vạt áo mình lại, "đây là địa giới Thanh Sơn Tông, các ngươi nghĩ đây là huyễn thú cốc sao, còn làm ầm ĩ cái gì."
Hai người hai bên lắc tay nàng năn nỉ, "đoạn đường này không vui, mang theo một cái ấu tể huyễn thú cho chúng ta vui đùa một chút, vẫn tốt hơn là chúng ta ở bên cạnh ngài nói không ngừng a, Huyên di, ngươi đồng ý cho chúng ta đi."
Huyên di bị hai người bọn họ bên trái một câu, bên phải một câu, đầu cũng muốn đau, liền thuận tay bỏ qua, "hạn định nửa canh giờ."
Hai người liếc nhau, "tạ ơn Huyên di, chúng ta đến chỗ kia, rất nhanh sẽ quay về."
*******
Hôm đó, sau khi Miên Hoa Đường bộc phát kỹ năng súng máy xong, vào lúc mọi người không phòng bị, một kích đánh xuống không khác gì Nghệ Nhàn sau khi thăng cấp bị lôi đánh, khiến các sư huynh sư tỷ bị đánh dính đầy bụi đất, chung quanh tán loạn, hiện trường vô cùng hỗn loạn, cuối cùng không còn là thay phiên nhau đánh nữa mà là hỗn chiến.
Miên Hoa Đường xuất quân đánh một mình, các sư huynh sư tỷ nhao nhao phóng đến, nó đều hấp thụ hết còn dùng cách nghịch chuyển, biu biu biu trả lại cho mọi người....
Nghệ Nhàn đến giờ vẫn còn nhớ đến biểu tình khiếp sợ của các sư huynh sư tỷ, nàng sờ cái vòi voi của Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường cuộn lấy cổ tay nàng hai vòng, rồi buông ra, sau đó tìm một gốc cây, tự mình chơi trò cái mũi dài, "ngươi a, không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì lôi đình vạn quân, khiến mọi người bị dọa chạy hết trơn."
Miên Hoa Đường hừ hừ hai tiếng, vẫn như cũ chơi đến vui vẻ.
Nghệ Nhàn nhìn con voi bay nhỏ trước mặt là chán nản. Từ khi Miên Hoa Đường phình lên biến thành như vậy cũng đã hai ngày vẫn chưa quay lại hình dạng cũ, không lẽ là định hình rồi sao? Nàng càng nghĩ, cũng không có ai có thể tìm để hỏi, Niệm Vân Âm? không thể, trước đây Niệm Vân Âm còn kêu nàng đi Tạ gia hỏi một chút. Tìm Tử Hàn sư tỷ? không nên, người cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Nghệ Nhàn triệu hồi tiểu mã ra hỗ trợ trông nom, đồng thời nhìn chằm chằm Miên Hoa Đường, miễn cho tiểu gia hỏa này chạy loạn khắp nơi. Hình thể như bây giờ, nàng luôn lo lắng không biết Miên Hoa Đường có phải sẽ cứ tiếp tục như vậy hay không, hiện tại hình thể quá to không thể cho nó vào trong túi được.
Nghệ Nhàn căn dặn xong thì một mình tu luyện.
Miên Hoa Đường vươn vòi voi cuốn lấy tiểu mã trên không trung, muốn nhảy một cái bay lên, nhưng uỵch uỵch nửa ngày chỉ đứng im tại chỗ, còn bị ngã mấy cái....
Chờ Nghệ Nhàn tỉnh lại, thì phát hiện trên người mình có thêm một cái lồng năng lượng, thân ảnh tiểu mã cùng Miên Hoa Đường đã biến mất, "đi đâu rồi?"
Nàng hồ nghi nhìn xung quanh, dĩ nhiên không thấy được thân ảnh của hai tiểu tử kia, liền gọi tiểu mã về, tiểu mã vội bay quanh đỉnh đầu nàng, sau đó chạy về phía chân núi.
Nghệ Nhàn đen mặt, liền thuấn di....
"Đúng là vận tốt, một cái ấu tể lôi linh."
"Bắt lại."
Hai tiểu nha đầu y như nhau vây quanh Miên Hoa Đường một vòng, liền rút binh khí của mình ra, là hai cái roi y như nhau, một trái một phải vây công Miên Hoa Đường.
Miên Hoa Đường nhìn người này một chút rồi nhìn người kia một chút, đôi mắt đậu đen chớp hai cái.
Một tiểu nha đầu liền dùng roi quấn lấy Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường uỵch hai cái vẫn không thể bay lên, nhưng lại bị roi kéo đi, cái thân mập liền biến mất, hai chân liền nhấc lên chạy.
Hai người trợn mắt há miệng nhìn Miên Hoa Đường biến thành tở giấy mỏng, dụi dụi mắt.
"Đây là cái gì?"
"Ảo thuật?"
Vừa rồi hai tiểu nha đầu nhìn trúng Miên Hoa Đường là vì thân phận ấu tể lôi linh, hiện tại thấy Miên Hoa Đường biến thân liền hiếu kỳ, vội đánh tới một cái, một người trong đó túm lại nói, "ta vừa thấy mi tâm nó có tiêu ký hiện lên, nó đã ký khế ước với người khác, không thể bắt."
Người còn lại vẻ mặt cầu xin, "nhưng tỷ tỷ a, ta cảm thấy nó chơi rất vui, chúng ta bắt chơi một chút rồi thả a?"
Vị tỷ tỷ liền lắc đầu, "không được, Huyên di đã cảnh báo trước đó rồi."
Miên Hoa Đường thấy các nàng dừng tại chỗ, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn một chút, liền nổi giận thở hổn hển, đem chính mình biến thành một quả cầu.
Vị muội muội nhìn thấy Miên Hoa Đường bộ dạng như hà bá liền kích động kéo tỷ tỷ, "mau xem, có phải đang đổi nữa không, tỷ có phải chúng ta gặp được một cái ấu tể huyễn thú đang thành hình không? nếu không chúng nhân lúc không ai đem về nuôi một thời gian, sau đó để khế ước của nó cùng gia chủ biến mất được không?"
Vừa nói xong, Miên Hoa Đường liền biu biu biu liên tục phóng hỏa linh về phía các nàng, có hỏa linh, lôi linh, thủy linh, thổ linh..... không biết lần trước các sư huynh sư tỷ đã động thủ bao nhiêu lần với Miên Hoa Đường.
Hai tiểu cô nương bị cái thứ linh lực hỗn tạp đánh cho khổ sở kêu trời, bị Miên Hoa Đường công kích vừa bắt đầu còn dùng roi cản lại được một hai cái... nhưng sau đó thì cản không được nữa, suýt thì chết luôn.
Đúng lúc này Nghệ Nhàn chạy đến, phóng một cái quang linh dấu lôi tủy bên trong tới, liền cản lại không để tiểu nha đầu kia bị lôi đánh cho ngã sml.
Một tiểu nha đầu khác vội vươn tay đỡ nàng, cũng bị lôi đánh cho tê dại.
"Hiểu lầm."
"Hiểu lầm?"
Nghệ Nhàn nhìn Miên Hoa Đường khôi phục nguyên dạng, trong lòng vui vẻ. Sau đó phát hiện Miên Hoa Đường mỏng te trên thân mang một vết roi, "các ngươi là ai? dám ở trong Thanh Sơn Tông gây chuyện? còn kêu là hiểu lầm?"
Nếu không chủ động công kích, Miên Hoa Đường cũng sẽ không chủ động công kích lại.
Nghệ Nhàn vươn tay, Miên Hoa Đường thuần thục leo lên lòng bàn tay của nàng, xoay ngược lại chu cái mông lên, cho Nghệ Nhàn xem vết thương của nó, rồi hu hu khóc vài tiếng, tựa như ủy khuất lắm.
Nghệ Nhàn liếc nhìn các nàng, là một đôi song sinh, tuổi còn nhỏ nhìn qua chỉ chừng 15 hay 16, y phục cũng không có gì lạ. Nhưng các đệ tử ở Thanh Sơn Tông có trang phục định sẵn, mỗi phong đều có một nét riêng, hai người này nhìn rất lạ.
Hai cô nương bị lôi đánh cho tê dại, cũng ngẩng đầu lên nhìn Nghệ Nhàn, kết quả vừa nhìn không dám nghĩ nhiều, càng nhìn càng kinh sợ, các nàng nhìn nhau, sau đó cả người không nhịn được cũng run rẩy.
*******
Miên Hoa Đường toàn thân được quang linh bao phủ, vô cùng thoải mái, tiếng khóc hu hu cũng biến thành tiếng hừ hừ đầy thoải mái, Nghệ Nhàn chọc vào bộ phận nhô lên của nó, "được rồi, đồ ngốc, lần sau bị người ta đánh, thì chạy nhanh đi, không cần quan tâm người khác có đánh trúng hay không, ngươi đều phải phản kích lại từng cái, biết chưa?"
Miên Hoa Đường ôm y phục của nàng xoay người, oạch một cái nhảy vào trong túi của nàng, trước kia nó cũng Ngân Bảo đại nhân hai cái cũng đủ ở trong túi, hiện tại chỉ một mình nó cũng sắp chứa không nổi rồi.
Không lẽ cần có huyễn thú túi?
Nghệ Nhàn thấy hai tiểu cô nương bị một kích lôi tủy của nàng đánh cho sợ hãi, bộ dạng như bị hù chết, "đây chỉ là giáo huấn, nếu lần sau gặp lại các ngươi dám khi dễ huyễn thú hay là chuyện xấu gì, ta sẽ không lưu tình."
Hai tiểu cô nương lắc đầu lia lịa, vô cùng sợ hãi ôm chặt nhau.
Nghệ Nhàn nghi ngờ nhìn hai nàng, nhịn không được suy nghĩ, nàng thực sự đáng sợ như vậy sao? hay là nói hai tiểu cô nương này gan quá nhỏ? nếu nói là nhỏ, thì cũng không nên ở đây chọc Miên Hoa Đường.
"Thiếu Ngân Bảo đại nhân thì không được gì a, không ai quản được các ngươi cả."
Nàng chỉ mới tu luyện có một chút, thì hai tiểu tử này từ đỉnh núi chạy xuống chân núi đi dạo gây chuyện, nếu lần sau bế quan mười ngày nửa tháng, thì không biết đám tiểu tử này còn chọc thêm bao nhiêu chuyện phiền toái cho nàng nữa đây?
Không nói đến, nói đến Nghệ Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy 90% là như vậy, hận không thể tìm sợi dây xích đem chúng nó khóa lại. Nếu tụi nó là động vật bình thường thì không ói, nhưng là tụi nó lại rất hiểu chuyện a....
Nghệ Nhàn u sầu, dự định quay về tìm người hỏi thử.
Hai nha đầu bỏ sau khi nhìn không thấy thân ảnh của Nghệ Nhàn nhanh chóng chạy xuống Thanh Sơn Tông, khi thấy được Huyên di đang ngồi tu luyện, liền cúi đầu cộp một cái quỳ xuống đất.
Huyên di trầm mặt, "gây chuyện?"
Hai nha đầu cùng lắc đầu, vị tỷ tỷ co rúm lại, "Huyên di, chúng ta vừa rồi.... hình như gặp được Nhàn tiểu thư."
Huyên di hoảng sợ, "cái gì!"
Hai nàng bị hô như vậy, liền sợ đến co dúm lại với nhau, vị muội muội nhìn Huyên di một cái rồi nhỏ giọng nói, "Huyên di, chúng ta nhìn thấy người đó đúng là Nhàn tiểu thư, nhưng mà nàng, hình như không biết chúng ta."
Huyên di vội hỏi, "các ngươi chắc chắn là Nhàn cô nương? không nhìn nhầm? mặc y phục là của Thanh Sơn Tông? Minh Vọng Phong? thấy ở đâu còn không mau đem ta đi?"
Câu hỏi liên tục tuôn ra, hai tỷ tỷ chỉ có thể thay phiên nhau đáp, "đúng thật là Nhàn tiểu thư, nhưng nhìn bộ dạng nàng không giống như trước, đã thay đổi rất nhiều rồi."
Vị tỷ tỷ còn nâng cánh tay lên, "đây là bị Nhàn tiểu thư đánh, thỉnh Huyên di xem."
Huyên di híp mắt, tâm tình kích động cũng liền thư thái một chút, "Nhàn tiểu thư sao lại thức tỉnh lôi linh căn, nếu nàng thức tỉnh thì phải là quang linh mới đúng chứ, không phải là các ngươi hoa mắt nhìn lầm rồi chứ?"
Hai người cùng nhau lắc đầu, vị muội muội liền bổ sung, "Huyên di, có quang linh căn, lúc đầu chúng ta cũng nghĩ là quang linh, không ngờ còn có lôi linh, Nhàn tiểu thư chữa trị cho huyễn thú chính là quang linh phụ trợ."
Hai người ngươi một câu ta một câu, rất nhanh đem Nghệ Nhàn nói hết không còn gì.
Huyên di nhìn thoáng của mây trên Thanh Sơn Tông, nhất là dãy núi liền kề không dứt kia, "còn chưa biết được vị này có phải là Tạ Nhàn tiểu thư hay không thì tạm thời chưa thể đi được."
Vẻ mặt hai người mơ màng, "Huyên di.... ngươi định làm gì?"
Huyên di lại thay đổi hành trình quay về, "xác nhận thân phận của nàng rồi về bẩm gia chủ, mọi chuyện để gia chủ định đoạt."
Tạ Anh cũng không ngờ Huyên di quay lại, trên mặt nàng hiện lên tia kinh ngạc, "Huyên di."
Thần sắc Huyên di nhu hòa, "Anh tiểu thư, đột nhiên ta nhớ đến phải gặp cho được Vũ công tủ, gia chủ có nói vài câu muốn ta chuyển lời, nếu không thì sẽ không thể quay về khai báo được, nên tự mình quyết định tạm thời ở lại đây, chờ Vũ công tử qua thời gian bị phạt thì liền đi."
Mặc dù Tạ Anh hiện tại không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói, "là ta chiêu đãi không chu toàn, Huyên di nếu không ngại, thì cứ ở trong viện của ta đi, chờ Tạ Vũ ra, ta liền dẫn ngươi đi gặp hắn, ngươi thấy được không?"
Huyên di liền ở lại đó.
...
Đã nhiều, Nghệ Nhàn vẫn theo thường lệ chạy lên núi tu luyện, từ sau khi Miên Hoa Đường nhất chiến thành danh, các sư huynh sư tỷ cũng không dám đến đánh nàng, tựa như mọi người còn có nhiều việc phải lo, chỗ này quá thanh nhàn cũng khiến người ta cảm thấy chán nản.
Nghệ Nhàn hoài nghi mình là M, không bị đánh.... thì lại có chút nhớ.
"Miên Hoa Đường, không lẽ đánh nhau cũng ghiền sao? nếu không chúng ta đi đến đấu đài đánh nhau với địa cấp ngũ giai ngự thú sư trở lên đi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngao ngao."
Nghệ Nhàn khẽ búng nó một cái, "nghịch ngợm" liền thấy một phụ nhân xuất hiện trong tầm mắt, sau lưng phụ nhân còn có cặp song sinh theo sát, chính là hai người hôm đó muốn đánh Miên Hoa Đường.
Đánh nhỏ, tới lớn?
Nghệ Nhàn đứng dậy, không ngờ chuyện cẩu huyết như vậy lại phát sinh trên người nàng, "ta cũng không thích dây dưa không rõ, hơn nữa chuyện này vốn là các ngươi sai, ta giáo huấn một chút cũng hợp lý rồi. Không bằng nói thẳng, chúng ta nói chuyện một chút điều giải quyết duy nhất chính là chấm dứt luôn đừng kéo dài sau này."
Huyên di vừa nghe, liền quay đầu trừng các nàng, "nếu cô nương nói như vậy, không bằng chúng ta so một hồi, cho dù thắng hay thua thì cũng sẽ cho cô nương một cái công đạo."
Nghệ Nhàn mặc dù cảm thấy người này xuất hiện ở đây có chút kỳ quái, nhưng theo nàng nghĩ thì hẳn là đến nói chuyện, "được, cho dù kết quả thế nào, thì việc này cũng nên dừng ở đây đi."
Huyên di thấy nàng triệu hồi tiểu mã ra, thần sắc mơ hồ có chút kích động, "ta nhường ngươi ba chiêu, cô nương mời lên trước."
Nghệ Nhàn lần đầu thấy có người chủ động nhường trước cho nàng ba chiêu, cao thủ khi tỷ đấu chỉ một giây cũng có thể quyết định thắng bại, cái này có thể nói bản lĩnh phụ nhân này không thua gì Tử Hàn đại sư tỷ, nàng liền cảnh giác không suy nghĩ liền dùng chút linh lực của tiểu kim đan, ngưng tụ thành một cái quang linh cầu to bằng nắm đấm.
Huyên di nhìn thấy mọi thứ, phát hiện lôi cầu của Nghệ Nhàn đánh đến dường như ẩn chứa sức mạnh rất lớn, liền không nói nhiều đem hai tiểu nha đầu ném ra xa vài mét, sau đó cũng không phản kích, mà bị lôi cầu nổ dư uy làm lui lại vài bước, "đây là cái gì?"
Nghệ Nhàn phát hiện nàng còn bình tĩnh nói chuyện với mình, lúc này tê da đầu, biết mình gặp phải cao thủ trên nhân cấp rồi, "bí mật."
Huyên di cười hòa ái nhìn nàng, "cô nương, mời."
Nghệ Nhàn không tức giận, lần nữa lấy linh lực của tiểu kim châu ngưng tụ thành một cái quang lôi cầu lớn, ném lên không trung, tựa như mưa xuân rơi xuống không ngừng.
Huyên di ngẩng đầu nhìn quang vũ rơi xuống chỗ mình, ánh sáng chói mắt khiến người ta không thể dời mắt được, khi quang vũ rơi lên người là một hồi ấp ám sau đó nàng lại cảm nhận được tư vị bị lôi đánh tê dại, "còn cái này là gì?"
Nghệ Nhàn thấy thân thể nàng chỉ run rẩy, không đau đớn khó nhịn như những người khác, liền nhíu mày. Quả nhiên, kỹ năng rơi vào người khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau, nếu đối phó nhân cấp ngự thú sư trở lên thì uy lực cũng phải lớn hơn, "ngươi cứ từ từ cảm nhận, đừng có hỏi, đừng quên ngươi đang làm gì."
Nghệ Nhàn tức giận, liền liều mạng ngưng tụ ra lôi linh cầu lớn nhất đánh về phía đầu nàng, "phản kích đi."
Huyên di thấy lôi linh cầu bay đến, nhanh chóng lui về sau vài bước. Bất quá khi lôi linh cầu nổ mặt đất cũng rung chuyển ầm ầm một hồi lâu, hiện lên một cái hố sâu lớn, Huyên di vội dùng thủy linh ngăn lại, chờ uy lực yếu bớt sau đó mới nhẹ nhàng phất một cái đem toàn bộ đất đánh bay đi, "tốt."
Lồng năng lượng của Nghệ Nhàn bị một lực mạnh đánh vào tan nát, lần này Miên Hoa Đường chỉ trốn trong túi của nàng sống chết không chịu đi ra. Nghệ Nhàn thấy đối phương không xảy ra chuyện gì, liền thản nhiên thừa nhận, "ngươi nhường ta ba chiêu, ta cũng không tổn thương được ngươi, ta thua. Chuyện Miên Hoa Đường ta không truy cứu, các ngươi đi đi."
Huyên di, "là ta thua, nói nhường ngươi ba chiêu thì nhường ngươi ba chiêu, bất quá một kích này của cô nương uy lực quá lớn, nếu ta không ra tay cũng sẽ bị trọng thương."
Đây là chiêu bảo mệnh Nghệ Nhàn cũng đã đem ra, khi đấu với các sư huynh sư tỷ, cũng không dám ra chiêu ác như vậy, với lại cũng không có thù oán gì, nói cho cùng linh lực nàng yếu, không nên tỷ đấu, chỉ tự tiện gϊếŧ mình.
Huyên di đem cặp song sinh đến, "quỳ xuống, các nàng dám mạo phạm ngươi, xin cô nương xử trí."
Hai cô nương cộp một tiếng quỳ trước mặt nàng, dập đầu nhận sai với nàng, cái trán vỗ cộp cộp trên mặt đất, nhìn không giống giả, chỉ mới dập vài cái thì trán của hai tiểu cô nương đã chảy máu ròng ròng. Nhìn lại vị phụ nhân kia, vẻ mặt đạm mạc, hoàn toàn không giống trưởng bối che chở tiểu bối trong nhà.
Hình như.... có gì đó sai sai.
Hai tiểu cô nương vừa dập đầu vừa khóc, "cô nương xin thủ hạ lưu tình, là chúng ta không biết chuyện, không biết là huyễn thú của cô nương, thấy nó thực sự khả ái, liền có ý xằng bậy. Cô nương phải chúng ta thế nào cũng được, hy vọng cô nương thủ hạ lưu tình, tha cho cái mạng nhỏ này của chúng ta..."
Nghệ Nhàn há hốc miệng, tình huống này so với vừa rồi nàng đoán không giống nhau, "tỷ đấu kết thúc rồi, ta cũng nói không truy cứu việc này nữa, nhưng mà nếu các ngươi còn tái phạm, ta sẽ không thủ hạ lưu tình như hôm đó nữa."
Hai tiểu cô nương nghẹn ngào cam đoan, còn thề độc với thiên đạo, "chúng ta không dám đụng đến huyễn thú của cô nương nữa, nếu không cũng không cần cô nương động thủ, chúng ta sẽ tự đoạn một tay."
Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, cái này cũng không thể tránh khỏi do mình quá ác độc, nhìn dáng vẻ các nàng đáng thương, "được rồi, các ngươi đi đi."
Huyên di nhìn các nàng khẽ gật đầu, hai tiểu nha đầu liền rụt rè đi trước. Nghệ Nhàn kỳ quái nhìn phụ nhân bên cạnh, "các nàng đi rồi, sao ngươi chưa đi?"
Huyên di một mực cung kính đứng bên cạnh, "Nhàn tiểu thư mất tích mấy năm nay, gia chủ thường xuyên nhớ mong, Nhàn tiểu thư đã vô sự, cũng đến lúc nên về nhà."
Nghệ Nhàn, "!!!"
Bên ngoài đình viện có một cặp tỷ muội song sinh đang nhàm chán ngồi thủ trên bậc thang đình viện, nhìn xung quanh. Bên trong đình viện, ngồi trước mặt Tạ Anh là một nữ nhân hơn 40 tuổi, chỉ túi tóc đơn giản với một cây trâm, trên mặt mang chút tiếu ý nhàn nhạt, đang nhấp từng ngụm nhỏ nước trà.
"Huyên di, trong nhà xảy ra chuyện gì quan trọng sao?"
"Anh tiểu thư hiểu lầm rồi, trong nhà mọi người đều khỏe. Gia chủ nghe nói ngươi bị thương, liền phái lão thân đến đây. Hiện tại thấy Anh tiểu thư khỏe rồi, thì trở về cũng yên tâm."
Ngón tay Tạ Anh ma sát thành ly sau đó thì thả ra, "gần đây, vì phải tranh danh ngạch với thú nhân để vào thủy ấn bí cảnh, nên mọi chuyện lớn nhỏ trong tông đều được sự phụ lo liệu, là đệ tử thân truyền của hắn, ta phải giúp sư phụ, Huyên di không có việc gì thì nên về sớm đi."Huyên di chợt tỉnh ngộ, "thì ra Chúc phong chủ chưa từng thấy mặt, thì ra là vậy."
Nàng để chén trà xuống nhẹ nhàng, "Anh tiểu thư nếu vội, thì không cần tiếp lão bà này, ta cũng muốn đi gặp Vũ thiếu gia một chút."
Tạ Anh không chút hoang mang, "Huyên di, hiện tại ngươi không nên đi gặp Tạ Vũ, có đi cũng không gặp được."
Huyên di đứng dậy, hành động nghi ngờ nói, "vì sao?"
Tạ Anh phong khinh vân đạm nói, "trước đó Tạ Vũ vì giúp tiểu tử Phó gia gây sự không nghe lời sư phụ, bị sư phụ trách phạt bế môn ở vách núi rồi, kỳ hạn vẫn chưa đến."
Huyên di có chút không hiểu nhíu mày, "Phó gia? là vì chuyện gì?"
Tạ Anh bình thản nói, "cái đó cũng không phải chuyện liên quan đến Tạ Vũ, tiểu tử Phó gia gây sự với thú nhân, liền kêu gọi mấy kia đi gây sự với thú nhân đòi báo thù, sư phụ trách hắn làm việc không để ý trước sau, lại không ngờ Tạ Vũ lại đứng ra cầu tình thay tiểu tử Phó gia, liền bị phạt chung."
Huyên di nghe xong gật đầu, "đáng phạt."
Tạ Anh không làm gì, liền đứng dậy, "vậy để ta cho người tiễn Huyên di ra ngoài, sau khi về Huyên Di chỉ cần báo cho tổ phụ cùng gia chủ biết là được, nói chúng ta ở Thanh Sơn Tông đều khỏe mạnh. Còn Tạ Vũ, cũng không có gì quan trọng, bế môn ở vách núi cũng tốt, miễn cho hắn lại kết giao bằng hữu bừa bãi, ta sẽ coi chừng hắn."
Huyên di gật đầu, "Có lời nói này của Anh tiểu thư, lão thân an tâm rồi."
Nhìn mọi người đi hồi lâu, Tạ Anh đứng nhìn một hồi rồi mới đi khỏi.
Huyên di một nhóm ba người, có bốn người chạy xuống chân núi, thấy được các thú nhân đang đi theo nhóm từ Thanh Sơn Tông xuống, liền nói, "xem ra Thanh Sơn Tông các ngươi mấy ngày nay rất náo nhiệt."
Đệ tử kia theo ánh mắt nhìn lại nàng, "cũng chưa chắc, từ khi công bố danh ngạch vào bí cảnh đều phải dựa vào chính mình dành lấy, trong khoảng thời gian này mọi người đều đang nghĩ cách để chen vào. Không vào được bí cảnh thì cũng muốn đoạt được ba cái bảo vật thưởng kia, Huyên di không cần lo, ta nghĩ Tạ sư tỷ nhất định sẽ không có vấn đề gì."
Một tiểu nha đầu đi cạnh Huyên di thuận miệng nói, "Tạ Vũ công tử của chúng ta ở đâu?"
Đệ tử kia nghẹn lời, biểu tình ngại ngùng, ánh mắt nhìn xung quanh, nghẹn nửa ngày cũng không nói được một chữ.
Huyên di liếc mắt trừng tiểu nha đầu kia, cũng không dám làm khó đệ tử này, "đường đi ta đều biết, đến đưa cái này là được, Anh tiểu thư nói không đúng sao còn đi hỏi người khác, về thôi."
Đệ tử chắp tay, "ba vị đi thong thả."
Mặt khác lại có một tiểu nha đầu đang nhìn xung quanh oán giận, "Huyên di, nhìn dáng vẻ hắn ấp úng, có phải là đại biểu Tạ Vũ công tử nhà chúng ta không thể tranh đoạt bảo bối được không?"
Huyên di hừ một tiếng, "cho dù thế nào, chờ xác nhận danh ngạch rồi nói, nếu Vũ thiếu gia đến cả một danh ngạch nhỏ vào bí cảnh mà cũng không làm được, thì việc này chúng ta cũng không cần dấu diếm."
Nha đầu kia tiếp tục nói thầm, "Huyên di vì sao không đem chuyện huyễn thú cốc nói cho Anh tiểu thư nghe?"
Một cái tiểu nha đầu khác nhíu mày mắng, "ngốc, nhìn Anh tiểu thư vì chuyện thủy ấn bí cảnh đã cực khổ rồi, còn phải trông nom chuyện Vũ công tử gây chuyện thị phi, nếu đem chuyện này nói cho nàng nghe, không chừng còn ảnh hưởng đến việc Anh tiểu thư đoạt vị trí đầu nữa a."
"Vậy chúng ta đi chuyến này chẳng phải là về không?"
Hai người nghị luận ngươi một câu ta một câu, một nha đầu trong đó kéo y phục Huyên di lại, "khó có được khi đến Thanh Sơn Tông một lần, Huyên di, cho chúng ta đi bắt một con huyễn thú vui đùa một chút a."
Huyên di kéo vạt áo mình lại, "đây là địa giới Thanh Sơn Tông, các ngươi nghĩ đây là huyễn thú cốc sao, còn làm ầm ĩ cái gì."
Hai người hai bên lắc tay nàng năn nỉ, "đoạn đường này không vui, mang theo một cái ấu tể huyễn thú cho chúng ta vui đùa một chút, vẫn tốt hơn là chúng ta ở bên cạnh ngài nói không ngừng a, Huyên di, ngươi đồng ý cho chúng ta đi."
Huyên di bị hai người bọn họ bên trái một câu, bên phải một câu, đầu cũng muốn đau, liền thuận tay bỏ qua, "hạn định nửa canh giờ."
Hai người liếc nhau, "tạ ơn Huyên di, chúng ta đến chỗ kia, rất nhanh sẽ quay về."
*******
Hôm đó, sau khi Miên Hoa Đường bộc phát kỹ năng súng máy xong, vào lúc mọi người không phòng bị, một kích đánh xuống không khác gì Nghệ Nhàn sau khi thăng cấp bị lôi đánh, khiến các sư huynh sư tỷ bị đánh dính đầy bụi đất, chung quanh tán loạn, hiện trường vô cùng hỗn loạn, cuối cùng không còn là thay phiên nhau đánh nữa mà là hỗn chiến.
Miên Hoa Đường xuất quân đánh một mình, các sư huynh sư tỷ nhao nhao phóng đến, nó đều hấp thụ hết còn dùng cách nghịch chuyển, biu biu biu trả lại cho mọi người....
Nghệ Nhàn đến giờ vẫn còn nhớ đến biểu tình khiếp sợ của các sư huynh sư tỷ, nàng sờ cái vòi voi của Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường cuộn lấy cổ tay nàng hai vòng, rồi buông ra, sau đó tìm một gốc cây, tự mình chơi trò cái mũi dài, "ngươi a, không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì lôi đình vạn quân, khiến mọi người bị dọa chạy hết trơn."
Miên Hoa Đường hừ hừ hai tiếng, vẫn như cũ chơi đến vui vẻ.
Nghệ Nhàn nhìn con voi bay nhỏ trước mặt là chán nản. Từ khi Miên Hoa Đường phình lên biến thành như vậy cũng đã hai ngày vẫn chưa quay lại hình dạng cũ, không lẽ là định hình rồi sao? Nàng càng nghĩ, cũng không có ai có thể tìm để hỏi, Niệm Vân Âm? không thể, trước đây Niệm Vân Âm còn kêu nàng đi Tạ gia hỏi một chút. Tìm Tử Hàn sư tỷ? không nên, người cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Nghệ Nhàn triệu hồi tiểu mã ra hỗ trợ trông nom, đồng thời nhìn chằm chằm Miên Hoa Đường, miễn cho tiểu gia hỏa này chạy loạn khắp nơi. Hình thể như bây giờ, nàng luôn lo lắng không biết Miên Hoa Đường có phải sẽ cứ tiếp tục như vậy hay không, hiện tại hình thể quá to không thể cho nó vào trong túi được.
Nghệ Nhàn căn dặn xong thì một mình tu luyện.
Miên Hoa Đường vươn vòi voi cuốn lấy tiểu mã trên không trung, muốn nhảy một cái bay lên, nhưng uỵch uỵch nửa ngày chỉ đứng im tại chỗ, còn bị ngã mấy cái....
Chờ Nghệ Nhàn tỉnh lại, thì phát hiện trên người mình có thêm một cái lồng năng lượng, thân ảnh tiểu mã cùng Miên Hoa Đường đã biến mất, "đi đâu rồi?"
Nàng hồ nghi nhìn xung quanh, dĩ nhiên không thấy được thân ảnh của hai tiểu tử kia, liền gọi tiểu mã về, tiểu mã vội bay quanh đỉnh đầu nàng, sau đó chạy về phía chân núi.
Nghệ Nhàn đen mặt, liền thuấn di....
"Đúng là vận tốt, một cái ấu tể lôi linh."
"Bắt lại."
Hai tiểu nha đầu y như nhau vây quanh Miên Hoa Đường một vòng, liền rút binh khí của mình ra, là hai cái roi y như nhau, một trái một phải vây công Miên Hoa Đường.
Miên Hoa Đường nhìn người này một chút rồi nhìn người kia một chút, đôi mắt đậu đen chớp hai cái.
Một tiểu nha đầu liền dùng roi quấn lấy Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường uỵch hai cái vẫn không thể bay lên, nhưng lại bị roi kéo đi, cái thân mập liền biến mất, hai chân liền nhấc lên chạy.
Hai người trợn mắt há miệng nhìn Miên Hoa Đường biến thành tở giấy mỏng, dụi dụi mắt.
"Đây là cái gì?"
"Ảo thuật?"
Vừa rồi hai tiểu nha đầu nhìn trúng Miên Hoa Đường là vì thân phận ấu tể lôi linh, hiện tại thấy Miên Hoa Đường biến thân liền hiếu kỳ, vội đánh tới một cái, một người trong đó túm lại nói, "ta vừa thấy mi tâm nó có tiêu ký hiện lên, nó đã ký khế ước với người khác, không thể bắt."
Người còn lại vẻ mặt cầu xin, "nhưng tỷ tỷ a, ta cảm thấy nó chơi rất vui, chúng ta bắt chơi một chút rồi thả a?"
Vị tỷ tỷ liền lắc đầu, "không được, Huyên di đã cảnh báo trước đó rồi."
Miên Hoa Đường thấy các nàng dừng tại chỗ, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn một chút, liền nổi giận thở hổn hển, đem chính mình biến thành một quả cầu.
Vị muội muội nhìn thấy Miên Hoa Đường bộ dạng như hà bá liền kích động kéo tỷ tỷ, "mau xem, có phải đang đổi nữa không, tỷ có phải chúng ta gặp được một cái ấu tể huyễn thú đang thành hình không? nếu không chúng nhân lúc không ai đem về nuôi một thời gian, sau đó để khế ước của nó cùng gia chủ biến mất được không?"
Vừa nói xong, Miên Hoa Đường liền biu biu biu liên tục phóng hỏa linh về phía các nàng, có hỏa linh, lôi linh, thủy linh, thổ linh..... không biết lần trước các sư huynh sư tỷ đã động thủ bao nhiêu lần với Miên Hoa Đường.
Hai tiểu cô nương bị cái thứ linh lực hỗn tạp đánh cho khổ sở kêu trời, bị Miên Hoa Đường công kích vừa bắt đầu còn dùng roi cản lại được một hai cái... nhưng sau đó thì cản không được nữa, suýt thì chết luôn.
Đúng lúc này Nghệ Nhàn chạy đến, phóng một cái quang linh dấu lôi tủy bên trong tới, liền cản lại không để tiểu nha đầu kia bị lôi đánh cho ngã sml.
Một tiểu nha đầu khác vội vươn tay đỡ nàng, cũng bị lôi đánh cho tê dại.
"Hiểu lầm."
"Hiểu lầm?"
Nghệ Nhàn nhìn Miên Hoa Đường khôi phục nguyên dạng, trong lòng vui vẻ. Sau đó phát hiện Miên Hoa Đường mỏng te trên thân mang một vết roi, "các ngươi là ai? dám ở trong Thanh Sơn Tông gây chuyện? còn kêu là hiểu lầm?"
Nếu không chủ động công kích, Miên Hoa Đường cũng sẽ không chủ động công kích lại.
Nghệ Nhàn vươn tay, Miên Hoa Đường thuần thục leo lên lòng bàn tay của nàng, xoay ngược lại chu cái mông lên, cho Nghệ Nhàn xem vết thương của nó, rồi hu hu khóc vài tiếng, tựa như ủy khuất lắm.
Nghệ Nhàn liếc nhìn các nàng, là một đôi song sinh, tuổi còn nhỏ nhìn qua chỉ chừng 15 hay 16, y phục cũng không có gì lạ. Nhưng các đệ tử ở Thanh Sơn Tông có trang phục định sẵn, mỗi phong đều có một nét riêng, hai người này nhìn rất lạ.
Hai cô nương bị lôi đánh cho tê dại, cũng ngẩng đầu lên nhìn Nghệ Nhàn, kết quả vừa nhìn không dám nghĩ nhiều, càng nhìn càng kinh sợ, các nàng nhìn nhau, sau đó cả người không nhịn được cũng run rẩy.
*******
Miên Hoa Đường toàn thân được quang linh bao phủ, vô cùng thoải mái, tiếng khóc hu hu cũng biến thành tiếng hừ hừ đầy thoải mái, Nghệ Nhàn chọc vào bộ phận nhô lên của nó, "được rồi, đồ ngốc, lần sau bị người ta đánh, thì chạy nhanh đi, không cần quan tâm người khác có đánh trúng hay không, ngươi đều phải phản kích lại từng cái, biết chưa?"
Miên Hoa Đường ôm y phục của nàng xoay người, oạch một cái nhảy vào trong túi của nàng, trước kia nó cũng Ngân Bảo đại nhân hai cái cũng đủ ở trong túi, hiện tại chỉ một mình nó cũng sắp chứa không nổi rồi.
Không lẽ cần có huyễn thú túi?
Nghệ Nhàn thấy hai tiểu cô nương bị một kích lôi tủy của nàng đánh cho sợ hãi, bộ dạng như bị hù chết, "đây chỉ là giáo huấn, nếu lần sau gặp lại các ngươi dám khi dễ huyễn thú hay là chuyện xấu gì, ta sẽ không lưu tình."
Hai tiểu cô nương lắc đầu lia lịa, vô cùng sợ hãi ôm chặt nhau.
Nghệ Nhàn nghi ngờ nhìn hai nàng, nhịn không được suy nghĩ, nàng thực sự đáng sợ như vậy sao? hay là nói hai tiểu cô nương này gan quá nhỏ? nếu nói là nhỏ, thì cũng không nên ở đây chọc Miên Hoa Đường.
"Thiếu Ngân Bảo đại nhân thì không được gì a, không ai quản được các ngươi cả."
Nàng chỉ mới tu luyện có một chút, thì hai tiểu tử này từ đỉnh núi chạy xuống chân núi đi dạo gây chuyện, nếu lần sau bế quan mười ngày nửa tháng, thì không biết đám tiểu tử này còn chọc thêm bao nhiêu chuyện phiền toái cho nàng nữa đây?
Không nói đến, nói đến Nghệ Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy 90% là như vậy, hận không thể tìm sợi dây xích đem chúng nó khóa lại. Nếu tụi nó là động vật bình thường thì không ói, nhưng là tụi nó lại rất hiểu chuyện a....
Nghệ Nhàn u sầu, dự định quay về tìm người hỏi thử.
Hai nha đầu bỏ sau khi nhìn không thấy thân ảnh của Nghệ Nhàn nhanh chóng chạy xuống Thanh Sơn Tông, khi thấy được Huyên di đang ngồi tu luyện, liền cúi đầu cộp một cái quỳ xuống đất.
Huyên di trầm mặt, "gây chuyện?"
Hai nha đầu cùng lắc đầu, vị tỷ tỷ co rúm lại, "Huyên di, chúng ta vừa rồi.... hình như gặp được Nhàn tiểu thư."
Huyên di hoảng sợ, "cái gì!"
Hai nàng bị hô như vậy, liền sợ đến co dúm lại với nhau, vị muội muội nhìn Huyên di một cái rồi nhỏ giọng nói, "Huyên di, chúng ta nhìn thấy người đó đúng là Nhàn tiểu thư, nhưng mà nàng, hình như không biết chúng ta."
Huyên di vội hỏi, "các ngươi chắc chắn là Nhàn cô nương? không nhìn nhầm? mặc y phục là của Thanh Sơn Tông? Minh Vọng Phong? thấy ở đâu còn không mau đem ta đi?"
Câu hỏi liên tục tuôn ra, hai tỷ tỷ chỉ có thể thay phiên nhau đáp, "đúng thật là Nhàn tiểu thư, nhưng nhìn bộ dạng nàng không giống như trước, đã thay đổi rất nhiều rồi."
Vị tỷ tỷ còn nâng cánh tay lên, "đây là bị Nhàn tiểu thư đánh, thỉnh Huyên di xem."
Huyên di híp mắt, tâm tình kích động cũng liền thư thái một chút, "Nhàn tiểu thư sao lại thức tỉnh lôi linh căn, nếu nàng thức tỉnh thì phải là quang linh mới đúng chứ, không phải là các ngươi hoa mắt nhìn lầm rồi chứ?"
Hai người cùng nhau lắc đầu, vị muội muội liền bổ sung, "Huyên di, có quang linh căn, lúc đầu chúng ta cũng nghĩ là quang linh, không ngờ còn có lôi linh, Nhàn tiểu thư chữa trị cho huyễn thú chính là quang linh phụ trợ."
Hai người ngươi một câu ta một câu, rất nhanh đem Nghệ Nhàn nói hết không còn gì.
Huyên di nhìn thoáng của mây trên Thanh Sơn Tông, nhất là dãy núi liền kề không dứt kia, "còn chưa biết được vị này có phải là Tạ Nhàn tiểu thư hay không thì tạm thời chưa thể đi được."
Vẻ mặt hai người mơ màng, "Huyên di.... ngươi định làm gì?"
Huyên di lại thay đổi hành trình quay về, "xác nhận thân phận của nàng rồi về bẩm gia chủ, mọi chuyện để gia chủ định đoạt."
Tạ Anh cũng không ngờ Huyên di quay lại, trên mặt nàng hiện lên tia kinh ngạc, "Huyên di."
Thần sắc Huyên di nhu hòa, "Anh tiểu thư, đột nhiên ta nhớ đến phải gặp cho được Vũ công tủ, gia chủ có nói vài câu muốn ta chuyển lời, nếu không thì sẽ không thể quay về khai báo được, nên tự mình quyết định tạm thời ở lại đây, chờ Vũ công tử qua thời gian bị phạt thì liền đi."
Mặc dù Tạ Anh hiện tại không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói, "là ta chiêu đãi không chu toàn, Huyên di nếu không ngại, thì cứ ở trong viện của ta đi, chờ Tạ Vũ ra, ta liền dẫn ngươi đi gặp hắn, ngươi thấy được không?"
Huyên di liền ở lại đó.
...
Đã nhiều, Nghệ Nhàn vẫn theo thường lệ chạy lên núi tu luyện, từ sau khi Miên Hoa Đường nhất chiến thành danh, các sư huynh sư tỷ cũng không dám đến đánh nàng, tựa như mọi người còn có nhiều việc phải lo, chỗ này quá thanh nhàn cũng khiến người ta cảm thấy chán nản.
Nghệ Nhàn hoài nghi mình là M, không bị đánh.... thì lại có chút nhớ.
"Miên Hoa Đường, không lẽ đánh nhau cũng ghiền sao? nếu không chúng ta đi đến đấu đài đánh nhau với địa cấp ngũ giai ngự thú sư trở lên đi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngao ngao."
Nghệ Nhàn khẽ búng nó một cái, "nghịch ngợm" liền thấy một phụ nhân xuất hiện trong tầm mắt, sau lưng phụ nhân còn có cặp song sinh theo sát, chính là hai người hôm đó muốn đánh Miên Hoa Đường.
Đánh nhỏ, tới lớn?
Nghệ Nhàn đứng dậy, không ngờ chuyện cẩu huyết như vậy lại phát sinh trên người nàng, "ta cũng không thích dây dưa không rõ, hơn nữa chuyện này vốn là các ngươi sai, ta giáo huấn một chút cũng hợp lý rồi. Không bằng nói thẳng, chúng ta nói chuyện một chút điều giải quyết duy nhất chính là chấm dứt luôn đừng kéo dài sau này."
Huyên di vừa nghe, liền quay đầu trừng các nàng, "nếu cô nương nói như vậy, không bằng chúng ta so một hồi, cho dù thắng hay thua thì cũng sẽ cho cô nương một cái công đạo."
Nghệ Nhàn mặc dù cảm thấy người này xuất hiện ở đây có chút kỳ quái, nhưng theo nàng nghĩ thì hẳn là đến nói chuyện, "được, cho dù kết quả thế nào, thì việc này cũng nên dừng ở đây đi."
Huyên di thấy nàng triệu hồi tiểu mã ra, thần sắc mơ hồ có chút kích động, "ta nhường ngươi ba chiêu, cô nương mời lên trước."
Nghệ Nhàn lần đầu thấy có người chủ động nhường trước cho nàng ba chiêu, cao thủ khi tỷ đấu chỉ một giây cũng có thể quyết định thắng bại, cái này có thể nói bản lĩnh phụ nhân này không thua gì Tử Hàn đại sư tỷ, nàng liền cảnh giác không suy nghĩ liền dùng chút linh lực của tiểu kim đan, ngưng tụ thành một cái quang linh cầu to bằng nắm đấm.
Huyên di nhìn thấy mọi thứ, phát hiện lôi cầu của Nghệ Nhàn đánh đến dường như ẩn chứa sức mạnh rất lớn, liền không nói nhiều đem hai tiểu nha đầu ném ra xa vài mét, sau đó cũng không phản kích, mà bị lôi cầu nổ dư uy làm lui lại vài bước, "đây là cái gì?"
Nghệ Nhàn phát hiện nàng còn bình tĩnh nói chuyện với mình, lúc này tê da đầu, biết mình gặp phải cao thủ trên nhân cấp rồi, "bí mật."
Huyên di cười hòa ái nhìn nàng, "cô nương, mời."
Nghệ Nhàn không tức giận, lần nữa lấy linh lực của tiểu kim châu ngưng tụ thành một cái quang lôi cầu lớn, ném lên không trung, tựa như mưa xuân rơi xuống không ngừng.
Huyên di ngẩng đầu nhìn quang vũ rơi xuống chỗ mình, ánh sáng chói mắt khiến người ta không thể dời mắt được, khi quang vũ rơi lên người là một hồi ấp ám sau đó nàng lại cảm nhận được tư vị bị lôi đánh tê dại, "còn cái này là gì?"
Nghệ Nhàn thấy thân thể nàng chỉ run rẩy, không đau đớn khó nhịn như những người khác, liền nhíu mày. Quả nhiên, kỹ năng rơi vào người khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau, nếu đối phó nhân cấp ngự thú sư trở lên thì uy lực cũng phải lớn hơn, "ngươi cứ từ từ cảm nhận, đừng có hỏi, đừng quên ngươi đang làm gì."
Nghệ Nhàn tức giận, liền liều mạng ngưng tụ ra lôi linh cầu lớn nhất đánh về phía đầu nàng, "phản kích đi."
Huyên di thấy lôi linh cầu bay đến, nhanh chóng lui về sau vài bước. Bất quá khi lôi linh cầu nổ mặt đất cũng rung chuyển ầm ầm một hồi lâu, hiện lên một cái hố sâu lớn, Huyên di vội dùng thủy linh ngăn lại, chờ uy lực yếu bớt sau đó mới nhẹ nhàng phất một cái đem toàn bộ đất đánh bay đi, "tốt."
Lồng năng lượng của Nghệ Nhàn bị một lực mạnh đánh vào tan nát, lần này Miên Hoa Đường chỉ trốn trong túi của nàng sống chết không chịu đi ra. Nghệ Nhàn thấy đối phương không xảy ra chuyện gì, liền thản nhiên thừa nhận, "ngươi nhường ta ba chiêu, ta cũng không tổn thương được ngươi, ta thua. Chuyện Miên Hoa Đường ta không truy cứu, các ngươi đi đi."
Huyên di, "là ta thua, nói nhường ngươi ba chiêu thì nhường ngươi ba chiêu, bất quá một kích này của cô nương uy lực quá lớn, nếu ta không ra tay cũng sẽ bị trọng thương."
Đây là chiêu bảo mệnh Nghệ Nhàn cũng đã đem ra, khi đấu với các sư huynh sư tỷ, cũng không dám ra chiêu ác như vậy, với lại cũng không có thù oán gì, nói cho cùng linh lực nàng yếu, không nên tỷ đấu, chỉ tự tiện gϊếŧ mình.
Huyên di đem cặp song sinh đến, "quỳ xuống, các nàng dám mạo phạm ngươi, xin cô nương xử trí."
Hai cô nương cộp một tiếng quỳ trước mặt nàng, dập đầu nhận sai với nàng, cái trán vỗ cộp cộp trên mặt đất, nhìn không giống giả, chỉ mới dập vài cái thì trán của hai tiểu cô nương đã chảy máu ròng ròng. Nhìn lại vị phụ nhân kia, vẻ mặt đạm mạc, hoàn toàn không giống trưởng bối che chở tiểu bối trong nhà.
Hình như.... có gì đó sai sai.
Hai tiểu cô nương vừa dập đầu vừa khóc, "cô nương xin thủ hạ lưu tình, là chúng ta không biết chuyện, không biết là huyễn thú của cô nương, thấy nó thực sự khả ái, liền có ý xằng bậy. Cô nương phải chúng ta thế nào cũng được, hy vọng cô nương thủ hạ lưu tình, tha cho cái mạng nhỏ này của chúng ta..."
Nghệ Nhàn há hốc miệng, tình huống này so với vừa rồi nàng đoán không giống nhau, "tỷ đấu kết thúc rồi, ta cũng nói không truy cứu việc này nữa, nhưng mà nếu các ngươi còn tái phạm, ta sẽ không thủ hạ lưu tình như hôm đó nữa."
Hai tiểu cô nương nghẹn ngào cam đoan, còn thề độc với thiên đạo, "chúng ta không dám đụng đến huyễn thú của cô nương nữa, nếu không cũng không cần cô nương động thủ, chúng ta sẽ tự đoạn một tay."
Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, cái này cũng không thể tránh khỏi do mình quá ác độc, nhìn dáng vẻ các nàng đáng thương, "được rồi, các ngươi đi đi."
Huyên di nhìn các nàng khẽ gật đầu, hai tiểu nha đầu liền rụt rè đi trước. Nghệ Nhàn kỳ quái nhìn phụ nhân bên cạnh, "các nàng đi rồi, sao ngươi chưa đi?"
Huyên di một mực cung kính đứng bên cạnh, "Nhàn tiểu thư mất tích mấy năm nay, gia chủ thường xuyên nhớ mong, Nhàn tiểu thư đã vô sự, cũng đến lúc nên về nhà."
Nghệ Nhàn, "!!!"
Danh sách chương