"Lặp lại lần nữa!"

Mọi người vây quanh nhìn Nghệ Nhàn phóng lôi lủng tường dọa tên đệ tự kia, hắn sợ đến tè trong quần, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cũng không chịu thua, miệng giật giật. Sau đó các nàng nhìn thấy Nghệ Nhàn mặt âm trầm quay về, từng bước đi bạo ngược như muốn nghiền nát.

Mọi người trong quán trà nhìn nhau, ngươi đẩy ta rồi ta đẩy ngươi, cuối cùng Tạ Tần Tuyên là trưởng bối liền hỏi vài câu, "xảy ra chuyện gì vậy? đám đệ tử Thanh Sơn Tông vì sao lại đánh ngươi không lý do?"

Nghệ Nhàn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, "bọn họ nói có người nhìn thấy ta gϊếŧ sư phụ, cho nên tông chủ treo tên ta lên Bảng Ác Nhân, ban lệnh đỏ truy sát."

Mọi người, "???"

Đoan Mộc Nhã là người đầu tiên sắn tay áo, "đám người kia nói bậy gì vậy, ta tìm bọn chúng hỏi cho ra lẽ."

Tề Vận níu tay nàng lại, "đừng kích động, chỗ này chắc có hiểu lầm. Chúng ta vừa tra được chuyện của Chúc Minh Ý trước kia, hắn liền ra lệnh đỏ.... nhưng tại sao lại chỉ có Nghệ Nhàn?"

Đúng vậy, tại sao lại chỉ có Nghệ Nhàn? Đây cùng là điều Nghệ Nhàn khó hiểu, nàng ở Thanh Sơn Tông sống cũng bình thường, chủ yếu được đại sư tỷ mạnh mẽ bảo kê, coi như cũng không có gì vẻ vang.

Nàng tin, Chúc Minh Ý chưa từng để ý đến sự tồn tại của nàng.

"Có gì đâu mà khó nghĩ, đệ tử Thanh Sơn Tông đều có lệnh bài của mình, lệnh bài vỡ, biểu thị người đã chết, ngươi nghĩ kỹ một chút, ngươi đã làm gì Chúc thiếu chủ kia a?"

"Ah....."

Đúng là đáp án bất ngờ a.

Trong tình huống đó, nếu nàng không gϊếŧ Chúc thiếu chủ, thì nàng sẽ bị gϊếŧ chết, chỉ có thể trách đối phương muốn tìm đường chết mà thôi.

Khúc Từ Linh lại nói, "huống chi hắn là con trai Chúc Minh Ý, với bản chất đi một bước tính ba bước như hắn, nhất định sẽ không để yên cho đối phương, cho dù có cẩn thận cỡ nào thì Thanh Sơn Tông cũng có bí thuật riêng, chỉ cần thi pháp là có thể thấy được mọi chuyện trước khi người đó chết."

Nghệ Nhàn, ".... cho nên, sư phụ nàng bị thay ta, đúng không?"

Mọi người trong phòng yên lặng, mọi người đều biết cái kiểu giận chó đánh mèo vô lý này, luôn có kẻ hay làm chuyện như vậy,

Đoan Mộc Nhã cố gắng trấn an, "Nghệ Nhàn, hay là nghĩ đến hướng khác một chút. Có thể Chúc Minh Ý giăng bẫy để mọi người nhìn thấy ngươi gϊếŧ người, mà người bị gϊếŧ cũng chưa chắc là thật...." nói xong lời cuối, mọi người đều kỳ quái nhìn nàng, âm thanh từng chút nhỏ xuống.

Tề Vận, "thật hay giả, đi xem thì sẽ rõ."

Lam Đồng cũng tán thành, "đi xem."

Nghệ Nhàn không thích lừa mình dối người, thấy mọi người tán thành cũng quyết định, "tối nay, ta đi một mình."

Đến đêm, Nghệ Nhàn mang theo Miên Hoa Đường xông vào Thanh Sơn Tông, nàng về Vân Miểu Sơn trước một chuyến, không có đại sư tỷ ở cạnh bên, Vân Miểu Sơn buổi tối vẫn an tĩnh như cũ, người tuần tra cả điểm vô tình, giao lưu cũng ít.

Nghệ Nhàn và Miên Hoa Đường trốn trên cành cây, nhìn rõ đám người canh phòng nghiêm không chút sơ hở, "so với trước kia còn nghiêm hơn."

Miên Hoa Đường không vui, riêng nàng đối với Vân Miểu Sơn có rất nhiều ký ức, nàng chán nản lại sột sột lột vỏ cây phát tiết, "Nghệ Nhàn, đại sư tỷ nàng sẽ quay về chứ?"

Nghệ Nhàn, "sẽ về."

Đây là lần đầu ở đây các nàng nói đến đại sư tỷ, Nghệ Nhàn đôi khi cũng không biết nên nói với tiểu gia hỏa này thế nào, nàng cảm thấy việc này không thể nói với ai được, mặc dù không ai trách nàng một mình từ vực sâu đi lên, nhưng nàng không cam lòng, rất không cam lòng.

"Sẽ về."

"Thật không?"

"Thật."

Dù chỉ một phần ngàn hy vọng, nàng cũng sẽ đi tìm. Một năm không được, 10 năm, 10 năm không được thì trăm năm, cuối cùng sẽ có ngày các nàng gặp lại lần nữa.

Miên Hoa Đường thay đổi thái độ bất cần trước kia, vèo vèo chạy đi xa tựa như con khỉ, động tĩnh không nhỏ, liền gây chú ý.

Nghệ Nhàn nhân cơ hội chạy đến viện sư phụ, trong viện quét dọn sạch sẽ, nhìn không ra có vết tích của người ở, sư phụ nàng thường bế quan, một lần bế quan cũng mấy tháng, tiểu viện để lại cho các đệ tử quét dọn, nhất thời cũng khó đoán...

"Biết ngươi sẽ đến, không uổng công ta canh nhiều ngày như vậy."

Âm thanh khàn khàn tang khốc vang lên trong viện, trong đêm yên tĩnh tựa tiếng quỷ hét, quan trọng giọng nói có chút quen thuộc. Nghệ Nhàn nhìn thấy có bóng đen từ xung quanh đánh về phía nàng, chí ít cũng mười đạo ảnh, mắt thường khó nhận ra ai là thật, nàng bị đánh lui về sau vài bước, đụng nát bàn đá trong đình viện.

Rầm.

Động tĩnh được phóng đại vô hạn trong đêm tối.

Nghệ Nhàn đánh giá nam nhân hắc bào trước mắt, xoay người chạy ra ngoài. Bên ngoài đã loạn, lôi linh ầm ầm vang lên, tựa như sắp chuyển mưa. Chỉ có mình nàng hiểu rõ, Miên Hoa Đường không tổn thương người chỉ muốn cùng đám sư hunh sư tỷ luyện tập chút thôi.

Khi có đại sư tỷ ở đây, mọi việc đều là của nàng.

Người kia không ngờ Nghệ Nhàn lâm trận bỏ chạy, ngẩn ra liền đuổi theo. Thân hình tựa hồn ma, chợt xa chợt gần, "Nhàn Nhi, đã lâu không thấy, ngươi so với trước còn không bằng, không như ta biết là một người can đảm gϊếŧ người thân a."

Gϊếŧ thân nhân?

Gϊếŧ sư?

Hai chữ này tính ra cũng khác nhiều nha, ánh mắt Nghệ Nhàn lóe lên, tiến độ dưới chân không dừng, thoáng qua vài lần đã xuống dưới Vân Miểu Phong, quay người lại, lời nam nhân âm dương quái khí cũng gần kề.

Nghệ Nhàn phát hiện đối phương không tốn nhiều sức đã đuổi được nàng, hơn nữa không dùng hai chân, mà là bay, trong đêm tối lỡ có người thấy chắc cũng bị dọa sợ, "lão già kia, thì ra ngươi chưa chết a."

Vẫn là biểu hiện nắm chắc phần thắng, thậm chí chạy theo Nghệ Nhàn vẫn không quên khích bác nàng, thấy Nghệ Nhàn gọi hắn như vậy liền cười khặc khặc, "đúng vậy, ta từ dưới vực sâu bò lên tìm ngươi đây."

Mấy đạo thân ảnh tách ra, lần nữa đánh Nghệ Nhàn. Lần đầu có thể không phòng kịp, nhưng lần tiếp biết được chỉ là quỷ ảnh, Nghệ Nhàn cũng không nương tay.

Quang Diễn trong đầu chạy ra, ghét bỏ nhìn đối phương mặc hắc bào, sương đen không thể khống chế trào ra ngoài, quỷ ảnh thật giả bị Quang Dinexe dùng quang linh đánh nát, còn lại thì ảo ảnh.

Nghệ Nhàn thấy chướng mắt, quang linh tinh lọc, nhưng kẻ trước mắt thì không thể tinh lọc nhanh hơn được.

Xèo xèo.

Cánh tay hắc y nhân bị cháy, vang lên âm thanh thê thảm.

Hắn không ngờ, Nghệ Nhàn lại tăng tu vi nhanh như vậy, dường như đã đặt chân tới nơi mà mọi người chưa từng đặt đến.

Nghệ Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu, "nhìn lão già biếи ŧɦái ngươi chết một lần rồi, đầu óc cũng không bình thường, biết ta là quang linh sư, còn liều mạng đánh ta, Chúc Minh Ý đẩy ngươi ra, không phải đang coi ngươi là cục đá kê chân đó sao?"

Lão già này không chết, đúng là ngoài dự kiến của nàng.

Bất quá nhớ đến ở Gi áng Thanh Trấn, mã nữ đúng là bị nàng gϊếŧ chết, nhưng lại có thể kim thiền thoát xác, nàng đột nhiên hiểu ra, không thể tiêu diệt ma thể, thì chúng không ngừng sinh sôi, sinh mệnh dai dẳng vượt qua nhiều trở ngại.

Nghệ Nhàn, "Quang Diễn, nhờ ngươi."

Tạ Uyên nhìn Quang Diễn bay lên cao hơn hắn, từng cái quang cầu phóng chính xác, hắn nhịn không được hét lên, "ta là ngoại tổ của ngươi, ngươi dám gϊếŧ ta?"

Nghệ Nhàn giễu cợt, "lão biếи ŧɦái ngươi đùa gì vậy, từ lúc ngươi giăng bẫy, chúng ta đã định không phải người nhà rồi, con nít ba tuổi còn biết, lẽ nào ngươi không hiểu điều này hả?"

Tạ Uyên bị nàng chọc tức thờ phì phò, "ngươi, còn có tên phản bội Tạ Anh, ta sẽ không tha cho một ai."

Nói lời ác xong, xoay người biến thành sương đen bỏ chạy.

Nghệ Nhàn vung Cửu Tiết Châm trong tay lên, phòng ngực cực lớn xuất hiện, thánh quang tinh khiết bao lấy ma thể bên trong, "cách ngươi bỏ chạy cũ quá rồi, ma nữ thành công, sau đó cũng thất bại, nếu còn cách bảo mạng thì mau làm luôn đi."

Nàng vừa nói vừa cùng Quang Diễn thả quang vũ, nhìn từ xa, các nàng như được mặt trời sáng chói bao lấy, quang vũ đang rơi xuống không ngừng.

"Tên bất hiếu nhà ngươi, ngươi là tội đồ Tạ gia."

"Ngươi không muốn biết chỗ cha nương ngươi sao, thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Tay Nghệ Nhàn bóp sương đen khẽ run, Tạ Uyên bắt được điểm này lớn tiếng kêu gào, "nương ngươi và cha nương, lẽ nào mấy năm qua ngươi không muốn gặp bọn họ?"

Rắc rắc.

Ah --

Nghệ Nhàn bóp nát sương đen từng chút, Tạ Uyên gào thét cũng nhỏ đi vài phần, "ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi cơ hội tái sinh hả?"

Có sai lầm của ma nữ trước kia, sau đó ma thể bị ma nữ chế tạo thành hình, chia thành nhiều hình dạng, nói không chừng hôm nay nàng sợ sót để lọt thì sau này gặp lại sé có thêm một Tạ Uyên nguyên hình.

Hình thái như vậy, bọn họ làm sao khôi phục được?

Nghệ Nhàn bóp như bóp bóng, tai nghe tiếng bóng rắc rắc tự nổ, còn phân thần suy nghĩ chuyện ma thể làm sao phân liệt rồi tụ lại thành hình.

Vèo --

"Cẩn thận."

"Đến giúp một tay sao."

Kiếm thế muốn bổ trời xuất hiện trước mắt, kiếm làm cong phòng ngự, muốn xông đến trước mặt nàng.

"Đối nhân xử thế thì nên lưu đường, tiểu cô nương lệ khí năng như vậy, nể mặt ta tha cho hắn một mạng?"

"Mặt ngươi hả?"

Người này không nhanh không chậm từ bóng tối đi ra, Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm mặt người này, trong đầu lại có hình ảnh phượng hoàng và đại sư tỷ nhảy xuống vực sâu, "gặp lại ngươi, tội của Chúc Minh Ý cũng rửa không sạch rồi."

Người đến không ai khác chính là Cửu đóng quân trên Thiên Lan Sơn, trước kia ép nàng như cẩu, Nghệ Nhàn còn nhớ rõ đòn trí mạng khi mắt đỏ phong ấn hiện thân, Tạ Tần Tuyên từng nói Cửu có chín nơi, chỉ cần chỗ nào có hắn là chỗ đó có vực sâu, bất quá sau khi vực sâu trên Thiên Lan Sơn sập hắn cũng mất tích, không ngờ lại trốn trên Thanh Sơn Tông.

Phụp.

Sương đen đâm thủng phòng ngự.

Keng keng keng.

Cửu linh tháp đột nhiên nhảy ra, xoay ba vòng, biến thân cao hơn nửa người, thanh kiếm phá phòng ngự muốn nhân khe hở chọc đến, cứ vậy rơi vào tháp phát ra tiếng leng keng.

Con gà Tạ Uyên gian xảo nhân lúc này ôm mạng chó bỏ chạy, Nghệ Nhàn liền phân thành hai, hai Nghệ Nhàn nhìn nhau, "Quang Diễn, đừng để hắn chạy thoát."

Cửu tò mò nhìn hai người, một Nghệ Nhàn khác cùng Quang Diễn đuổi theo Tạ Uyên, "đã lâu không thấy, tu vi của ngươi cũng nhìn không ra, xem ra tiểu hữu gặp được đại cơ duyên."

Nghệ Nhàn cũng không khó chịu cách bắt chuyện của hắn, "trước kia ngươi giúp kẻ ác làm phản, có nghĩ đến chuẩn bị chết?"

Vì muốn mở vực sâu, để ma tộc hung tàn đến nhân thế này, đám người kia không ngừng tạo ra vô số máu tanh và gϊếŧ chóc, huyễn thú tộc còn phải bảo vệ vùng trời đất này.

"Biết."

"Vậy thì được."

Quan hệ con mồi và thợ săn lần nữa thay đổi, Cửu cảm nhận được sát ý của đối phương ngập trời, hơn nữa phòng ngự tựa như vòng sắt không chút khe hở, hắn cảm giác da đầu tê dại, thì ra đây chính là cảm giác con mồi nhỏ gặp phải thợ săn hùng mạnh?

"... ân?"

Cửu trước mắt Nghệ Nhàn đột nhiên biến mắt, cửu linh tháp im lặng bay trên không, hắn không thể không phóng mình to ra nữa.

Biến mất rồi.

Không có gì cả.

Người không thể không tiếng động mà biến mất.

Nghệ Nhàn trốn không hư không, cũng không vội đánh lén, mà im lặng nhìn. Đốn phương cảnh giác tìm chỗ mình trốn, tìm không được Nghệ Nhàn liền đến gần cửu linh tháp.

Tháp nhỏ linh hoạt, nhảy trái nhảy phải, một người một tháp cách nhau một mét.

Cửu gặp khó, hắn tưởng tháp nhỏ này sẽ để lộ nơi chủ nhân trốn, không ngờ, so với hắn còn bình tĩnh hơn, bầu không khí căng thẳng.

"Ngân Bảo, cẩn thận một chút."

"Chi."

Ba cái bóng gần như cùng lúc đến, Cửu dựng tóc gáy, ngân quang hiện lên, Huyết Nhận trong tay Nghệ Nhàn chậm rãi lướt qua cổ hắn, bất quá đối phương cảnh giác tốt, hơi nghiêng người qua, Huyết Nhận chỉ rạch được mặt hắn, "đáng tiếc."

Nghệ Nhàn lần nữa trốn đi, Ngân Bảo được tháp nhỏ dấu đi.

Chớp mắt một cái, chỉ còn lại một người một tháp giằng co.

Cửu không dám tin nhìn chằm chằm tháp nhỏ, dùng ánh sáng của trăng mờ mờ xem dòng chữ trên tháp, "không thể nào, tuyệt đối không thể nào."

Một kích không trúng, Nghệ Nhàn cũng không giận, mà xé nhiều cái hư không, rời xa hiện trường, đuổi theo phân thân của mình.

Không biết có phải đến gần Quang Diễn quá không, phân thân quang linh so với phân thân khác lại linh hoạt hơn, trong đêm tối nàng cầm quang cầu tựa như cái đèn dẫn đường, cộng thêm Quang Diễn là thú một sừng tự phát sáng, Nghệ Nhàn nhanh chóng tìm được mọi người.

"Người đâu?"

"Chúng ta đuổi đến đây, thì đột nhiên biến mất."

Nghệ Nhàn, "???"

Lời này nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ bị cười, bản thân trải nghiệm nhiều rồi, Nghệ Nhàn liền cảnh giác, túm lấy Bất Tử Điệp ngủ say như chết trong tai nàng ra ngoài, con bướm nhỏ vung cánh duỗi người, thân hình căng lên dưới ánh trăng, có hai Nghệ Nhàn, nó vỗ phạch phạch, vỗ một cái về lại nguyên hình cành cây khô, "ah, hình như ta ngừi thấy mùi của nương."

Nghệ Nhàn, "... nương của ngươi?"

Nói cho cùng, nàng đối với huyễn thú bản mạng của mình cũng không biết chút gì, chỉ biết tiểu gia hỏa này trong hư không bị hấp dẫn đến, vì chuyện thiện niệm, nên bị nàng trói lại.

Bất Tử Điệp vui bẻ, phạch phạch, vô số bột phấn hạ xuống như mưa, như là ảo mộng, nếu cùng gười yêu đi lướt qua, nhất định sẽ là cảnh sắc đầy lãng mạn.

"Bổn yêu muốn đi tìm nương."

"Hả?"

Nghệ Nhàn vội cản lại, dù sao Bất Tử Điêp cũng biết xé hư không, lần trước kéo đến một cái tháp rồi a, "để ta suy nghĩ trước đã."

Bột phấn rơi hết, có bóng người xuất hiện, là một vị nữ tử thân hình thon thả, trong tay nàng cầm một thứ, vì trời tối nên không thể nhìn thấy mặt đối phương, nàng nhàn nhã đi tới trước mặt các nàng.

Đến lượt Quang Diễn kích động, "Nghệ Nhàn, tộc nhân của ta."

Nghệ Nhàn lúc này mới thấy rõ ánh sáng chói mắt sau lưng nữ tử kia là thứ gì, là thú một sừng đã trưởng thành, "!!! thật trùng hợp a."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện