Lam Đồng vồ một cái, liền cản đường nửa người nửa thú, có lẽ bị thân cao không giống nhân tộc của Lam Đồng hù dọa, nửa người nửa thú đưa hai mắt ếch ngây ngốc nhìn chằm chằm Lam Đồng. Nghệ Nhàn nhìn thấy Lăng Tuyết đang định bỏ trốn, liền xoay người đi cản đường nàng, "Lăng Tuyết cô nương, chúng ta gặp chuyện bất bình, ngươi lại lén chạy đi báo tin như vậy không được tốt a."
Lăng Tuyết vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt, bị Nghệ Nhàn nói như vậy, vẻ mặt có chút đỏ khó hiểu, "ân cứu mạng, ngày khác lại tạ ơn."
Nghệ Nhàn dịch chuyển lần nữa cản lại, "ngày khác thì không cần, ngay lúc này người này chúng ta sẽ mang đi, ngươi coi như không biết việc hôm nay, thế nào?"
Lăng Tuyết, "không được."
Ánh mắt Nghệ Nhàn hài hước nhìn nàng từ trên xuống, "ngươi tin rằng mình có thể chạy khỏi tay ta?"
Hiện tại vết thương trên người Lăng Tuyết chồng chất, đau đớn khó nhịn, nàng cảnh giác nhìn Nghệ Nhàn, "người này liên quan đến danh dự Lăng Thiên Tông chúng ta, đối với ngươi không có hữu dụng gì, bằng hữu nếu không bán cái nhân tình vì Lăng Thiên Tông chúng ta, sau này có khó khăn gì có thể đến Lăng Thiên Tông chúng ta khẩn cầu cái nhân tình này."
Nghệ Nhàn cười lắc đầu, "sao ngươi biết người này vô dụng với chúng ta?"
Nàng thấy Lam Đồng đối phó với nửa người nửa thú dư sức, ánh mắt liền chuyển, "danh dự cái gì, nếu ngươi thực sư quan tâm thì cần gì mắt đi mày lại với vị ka ở Huyền Minh Tông a? lui 1000 bước rồi nói, nếu không có chúng ta phát hiện ra thì sợ là ngươi chết ở đây cũng không ai biết a."
Lăng Tuyết tức giận, "ngươi --"
Lăng Đồng dùng sức túm lấy tay nửa người nửa thú, nhẹ nhàng gập lại, chợt nghe rắc một tiếng, sau đó nàng xoay người, ra phía sau nửa người nửa thú, nàng lại dùng cách này bẻ một tay còn lại của nửa người nửa thú, "Nghệ Nhàn, đi thôi."
Nghệ Nhàn cười híp mắt vẫy tay với Lăng Tuyết, "chúng ta gặp lại sau a."
Lăng Tuyết chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng mang theo nửa người nửa thú chứng minh thanh sạch của Lăng Thiên Tông biến mất trước mặt mình, nàng sửng sốt một hồi lâu mới lảo đảo nghiêng ngả đi về.
Hai người thuấn di hơn mười thước, thì nhớ ra Miên Hoa Đường còn đang bị vây trong Lăng Thiên Tông, Nghệ Nhàn hết cách vội ngưng tụ quang lôi cầu, ném về phía Miên Hoa Đường, không ngoài dự đoán, đúng nửa đêm quang lôi cầu oanh tạc rất hiệu quả, rung động cả Lăng Thiên Tông.
Miên Hoa Đường còn đang lười biếng nằm trên mặt đất, tư thế giống ngày thường Tử Hàn hay đi ngủ như đúc, bộ dạng vô cùng thích thú. Kết quả nghe thấy tiếng nổ tựa như cá chép đá đỉnh, Miên Hoa Đường lắc đầu, "không chơi với các ngươi nữa."
...
"Hình như nó không biết nói."
"... hả?"
Hai người cộng thêm ba vật nhỏ cùng nhau nghiêng đầu nhìn nửa người nửa thú không giống ai. Mắt ếch, mũi tệ, miệng ngoác đến tai, nhìn qua xấu đến phát sợ. Trước đó vì bóng tối che tầm nhìn, Nghệ Nhàn và Lam Đồng không thấy rõ, ngón tay nửa người nửa thú giống giáp, không đúng hẳn là giống móc câu, trên đầu móng còn dính máu đỏ cùng với chút thịt đã sớm hư thối, mùi vị tản ra không thể chịu được.
Nghệ Nhàn thậm chí còn tưởng tượng nửa người nửa thú này dùng móc câu rạch mặt các cô nương như hoa như ngọc kia, cho nên ngắn ngủi vài canh giờ không khí quanh đây cũng khiến người ta khó thở.
Khi các nàng nhìn nó, nửa người nửa thú cũng trừng đôi mắt lồi của nó nhìn Nghệ Nhàn, nhìn xong còn tức giận gầm gừ, dường như muốn thoát khỏi lớp tơ của Ngân Bảo đại nhân, trong miệng phát ra âm thanh kháng nghị ô ô ô.
Ngân Bảo dùng sức chờ tấn công, thổ trùy cùng tơ nhện một bên chờ bảo vệ.
Lam Đồng không vui nhíu mày, kéo Nghệ Nhàn hộ tống sau người mình, "nhìn nó hình như không nói."
Nghệ Nhàn theo thói quen đeo một lớp vải mỏng trước khi đến trước mặt nửa người nửa thú, đối phương nhìn nàng không chớp mắt một cái, hung tợn như muốn nuốt sống nàng. Nghệ Nhàn có chút cợt nhả, hạ thủ không chút lưu tình, nàng bóp cái miệng rộng đến mang tai ra, khiến nửa người nửa thú nóng nảy, chờ nhìn thấy trong miệng đối phương mất cái gì, Nghệ Nhàn liền lui về sau, "ta cảm thấy nàng đang ghen tỵ vẻ đẹp của ta."
Khóe miệng Lam Đồng con lên, kéo Nghệ Nhàn rời xa nửa người nửa thú nguy hiểm này, "ngươi chờ xem."
Nghệ Nhàn kéo vải che mặt đi, "đầu lưỡi nàng bị người ta rút rồi."
Lam Đồng khó hiểu, "rút?"
Nghệ Nhàn suy nghĩ nhìn nửa người nửa thú này, đi qua đi lại nhìn nó, nàng đi đâu ánh mắt nửa người nửa thú liền nhìn theo tới đó, Lam Đồng khí chịu kéo Nghệ Nhàn đến chỗ khác, "gϊếŧ nó!"
Nghệ Nhàn, "tạm thời chưa gϊếŧ được, ta phải hóa giải thù hận của hai tông đã, lấy cung phụng của họ năm nay về Thanh Sơn Tông, nhưng đầu sỏ gây tội không chỉ có một mình nàng, hẳn là còn có thêm một kẻ nữa."
Lam Đồng, "là ai?"
Nghệ Nhàn cười, trừng mắt nhìn, "đương nhiên là người gϊếŧ Lăng Húc a."
Khởi nguồn sự việc chính là vị tiểu sư muội ở Huyền Minh Tông chết, nhưng lại chết ngay tại Lăng Thiên Tông, nếu không sẽ không có một loại sự kiện thảm hại phía sau.
Lam Đồng hoài nghi nhìn nàng, "không phải vẫn đang nhốt sao?"
Nghệ Nhàn, "cho nên a, chờ một chút, chờ chút nữa chúng ta liền đến Huyền Minh Tông."
Lam Đồng hoàn toàn không hiểu được ý của Nghệ Nhàn, nàng nhìn sắc trời một chút, thô lỗ túm cổ Tiểu Lam lên, Tiểu Lam còn mơ màng, sau đó lại vùng vẫy.
Nghệ Nhàn biết người này muốn dẫn Tiểu Lam đi săn, vội đem tiểu gia hỏa giật lại từ tay Lam Đồng, "hôm nay đừng săn thú, chờ chút nữa chúng ta còn có chuyện quan trọng."
Sau đó thời gian qua chừng một chén trà, liền có vài người đi đến chỗ các nàng, mỗi người tiến độ bình ổn, Lam Đồng phản ứng đầu tiên là bế Tiểu Lam lên, ném về phía Ngân Bảo đại nhân một cái, suýt đem cái thân bé nhỏ của Ngân Bảo đại nhân đè bẹp dí.
Nghệ Nhàn không nhanh không chậm đứng dậy, cười nhìn bọn họ đi đến gần. Khi khoảng cách còn một mét, đám người dừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Lam Đồng công phu một hồi, sau đó thì nhìn qua một lượt còn lại từ Miên Hoa Đường đến nàng, khi nhìn thấy Tiểu Lam là ấu tể lông mềm cũng không lộ nửa phần ghét bỏ, sau đó ánh mắt của hắn dừng lại trên người Nghệ Nhàn, móc ra một tấm thẻ bài, trên thẻ bài có một chữ Tề.
Nghệ Nhàn, "đa tạ các vị, mời đến nơi này một chuyến."
Người dẫn đầu đem thẻ bài thu hồi, "đại tiểu thư có lời, chờ mọi chuyện kết thúc, xin cô nương quay về thương hội một chuyến."
Nghệ Nhàn đoán kết thúc chuyện hai tông, trước khi về Tạ gia, nàng hẳn là còn thời gian đi gặp Tề Vận một chút, "không thành vấn đề, nhưng mà chờ chút nữa có việc cần phiền các vị giúp đệ tử Thanh Sơn Tông một chút."
Chờ đến khi Nghệ Nhàn thay y phục, lần nữa mặc y phục Vân Miểu Phong, mang theo mọi người đến Huyền Minh Tông, Lam Đồng mới hiểu được Nghệ Nhàn muốn làm gì.
Các đệ tử Huyền Minh Tông còn hiểu lầm có người đến bịa chuyện, từng người như lâm đại địch.
Nghệ Nhàn đứng trước cửa Huyền Minh Tông, "đệ tử Thanh Sơn Tông - Nghệ Nhàn, đúng hẹn đến dự tiệc, thỉnh tông chủ ra gặp mặt."
Nàng nói xong ba lần, thì thấy có đệ tử vội vàng chạy ra, rất nhanh chia thành hai nhóm, cuối cùng một người mặc đồ đen đi ra, ngọc thụ lâm phong không ai khác, chính là người trước kia từng gặp mặt qua Mẫn Viễn.
Mẫn Viễn vừa nhìn thấy Nghệ Nhàn đến, liền chắp tay hành lễ, "không biết tiên sử quang lâm, không từ xa tiếp đón, mau mời vào trong."
Con ngươi Nghệ Nhàn khẽ lướt qua người ở đây, nghĩ thầm tác phong tông chủ Huyền Minh Tông đáng ghét ngược lại cùng rất lớn, liền để con hắn đến tiếp, xem ra cũng không để Thanh Sơn Tông các nàng vào mắt, tình huống đúng như nàng dự đoán, "được rồi."
Nàng chợt xoay người nói nhỏ với người sau, âm thanh vừa đủ để Mẫn Viễn đứng cạnh nghe rõ ràng.
Mẫn Viễn chần chờ một hồi, "tiên sử, Huyền Minh Tông chúng ta không chào đón người Lăng Thiên Tông, ngươi làm vậy dường như có chút không ổn thỏa."
Nghệ Nhàn vô cùng kinh ngạc, "sao lại không được, Huyền Minh Tông các ngươi muốn cho vị tiểu sư muội qua đời một cái công đạo, tông chủ Lăng Thiên Tông cũng muốn vì nhi tử chết đi của mình đòi một cái công đạo, ta chịu sự phó thác của các ngươi, dĩ nhiên phải hết lòng vi mọi người, không lẽ ngươi còn cách nào giải quyết tốt hơn sao?"
Mẫn Viên bị Nghệ Nhàn nói liền nghẹn họng không trả lời được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia đi qua Lăng Thiên Tông đối diện, còn Nghệ Nhàn không quan tâm tiểu tiết, mang theo đám người ngồi trước cửa Huyền Minh Tông, xem ra không bị bất kỳ ánh mắt nào quấy nhiễu chuẩn bị tu luyện.
Đệ tử xung quanh trợn mắt há mồm, mặt Mẫn Viễn nóng như lửa đốt, muốn tiến lên lại không biết nên nói gì, nhất thời không dám quyết định, liền gọi đệ tử đến dặn dò vài câu.
Lăng Chấn Phong đối với Thanh Sơn Tông cũng không có gì hứng thú, nghe đệ tử hồi bẩm liền tùy ý phái Lăng Tuyết đi, Lăng Tuyết vốn còn đang bị trọng thương, sắc mặt tái nhợt, khi gặp Nghệ Nhàn liền ngây người, "ngươi, ngươi là --"
Nghệ Nhàn nghịch ngợm nhìn nàng nháy mắt, liền đứng dậy "hai vị là đại biểu cho Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông, nếu có thể thì việc bắt đầu ở đây a."
"Ở đây sao!?"
Lăng Tuyết cùng Mẫn Viễn đồng đáp, kinh ngạc nhìn Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn thả tay, "chuyện hai tông các ngươi đã không là chuyện riêng nữa mà còn liên quan đến mặt mũi của Thanh Sơn Tông, phải vì chúng sinh làm ra ai đúng ai sai, nếu không thì sao có thể công bằng hợp lý được a?"
Mẫn Viễn lại nhìn vào cửa Huyền Minh Tông, "tiên sử, không được a, xin mời đến Huyền Minh Tông ta uống chén trà nóng."
Nghệ Nhàn giả ngốc nhìn thoáng qua Lăng Tuyết, "người Lăng Thiên Tông phải làm sao đây? cửa Huyền Minh Tông các ngươi lại không hoan nghênh a?! nói cho cùng, có phải là người Huyền Minh Tông các ngươi làm chủ không a?"
Nghệ Nhàn ngược lại nhìn Lăng Tuyết nói, "hay là đến Lăng Thiên Tông các ngươi đi, Lăng Tuyết cô nương hẳn là rất hoan nghênh ta?"
Lăng Tuyết đâm lao phải theo lao, nhìn Mẫn Viễn liếc mắt, trái lương tâm nói "Lăng Thiên Tông chúng ta dĩ nhiên là cả tông luôn hoan nghênh tiên sử đến, không bằng lúc này chúng ta dời bước đi?"
Nghệ Nhàn nghiêm trang đi xuống hai bước, những người còn lại cũng xoay người theo, nàng nhỏ giọng bên tai Lăng Tuyết trêu đùa, "các ngươi liếc mắt đưa tình như vậy, không sợ người hai tông nhìn thấy sao?"
Lăng Tuyết cắn răng, nhưng không dám làm càng, "rốt cuộc, ngươi muốn làm gì?"
Nghệ Nhàn cổ quái nói, "ta chịu hai tông phó thác, dĩ nhiên là trả cho các ngươi một cái công đạo. Nếu hai tông bỏ xuống thù hận, không chừng các ngươi đối với tiểu tình nhân cũng có thể quang minh chính đại tương thân tương ái a, còn có thể song túc song phi, không lẽ không muốn cảm tạ ta một cái sao?"
Lăng Tuyết vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt, bị Nghệ Nhàn nói như vậy, vẻ mặt có chút đỏ khó hiểu, "ân cứu mạng, ngày khác lại tạ ơn."
Nghệ Nhàn dịch chuyển lần nữa cản lại, "ngày khác thì không cần, ngay lúc này người này chúng ta sẽ mang đi, ngươi coi như không biết việc hôm nay, thế nào?"
Lăng Tuyết, "không được."
Ánh mắt Nghệ Nhàn hài hước nhìn nàng từ trên xuống, "ngươi tin rằng mình có thể chạy khỏi tay ta?"
Hiện tại vết thương trên người Lăng Tuyết chồng chất, đau đớn khó nhịn, nàng cảnh giác nhìn Nghệ Nhàn, "người này liên quan đến danh dự Lăng Thiên Tông chúng ta, đối với ngươi không có hữu dụng gì, bằng hữu nếu không bán cái nhân tình vì Lăng Thiên Tông chúng ta, sau này có khó khăn gì có thể đến Lăng Thiên Tông chúng ta khẩn cầu cái nhân tình này."
Nghệ Nhàn cười lắc đầu, "sao ngươi biết người này vô dụng với chúng ta?"
Nàng thấy Lam Đồng đối phó với nửa người nửa thú dư sức, ánh mắt liền chuyển, "danh dự cái gì, nếu ngươi thực sư quan tâm thì cần gì mắt đi mày lại với vị ka ở Huyền Minh Tông a? lui 1000 bước rồi nói, nếu không có chúng ta phát hiện ra thì sợ là ngươi chết ở đây cũng không ai biết a."
Lăng Tuyết tức giận, "ngươi --"
Lăng Đồng dùng sức túm lấy tay nửa người nửa thú, nhẹ nhàng gập lại, chợt nghe rắc một tiếng, sau đó nàng xoay người, ra phía sau nửa người nửa thú, nàng lại dùng cách này bẻ một tay còn lại của nửa người nửa thú, "Nghệ Nhàn, đi thôi."
Nghệ Nhàn cười híp mắt vẫy tay với Lăng Tuyết, "chúng ta gặp lại sau a."
Lăng Tuyết chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng mang theo nửa người nửa thú chứng minh thanh sạch của Lăng Thiên Tông biến mất trước mặt mình, nàng sửng sốt một hồi lâu mới lảo đảo nghiêng ngả đi về.
Hai người thuấn di hơn mười thước, thì nhớ ra Miên Hoa Đường còn đang bị vây trong Lăng Thiên Tông, Nghệ Nhàn hết cách vội ngưng tụ quang lôi cầu, ném về phía Miên Hoa Đường, không ngoài dự đoán, đúng nửa đêm quang lôi cầu oanh tạc rất hiệu quả, rung động cả Lăng Thiên Tông.
Miên Hoa Đường còn đang lười biếng nằm trên mặt đất, tư thế giống ngày thường Tử Hàn hay đi ngủ như đúc, bộ dạng vô cùng thích thú. Kết quả nghe thấy tiếng nổ tựa như cá chép đá đỉnh, Miên Hoa Đường lắc đầu, "không chơi với các ngươi nữa."
...
"Hình như nó không biết nói."
"... hả?"
Hai người cộng thêm ba vật nhỏ cùng nhau nghiêng đầu nhìn nửa người nửa thú không giống ai. Mắt ếch, mũi tệ, miệng ngoác đến tai, nhìn qua xấu đến phát sợ. Trước đó vì bóng tối che tầm nhìn, Nghệ Nhàn và Lam Đồng không thấy rõ, ngón tay nửa người nửa thú giống giáp, không đúng hẳn là giống móc câu, trên đầu móng còn dính máu đỏ cùng với chút thịt đã sớm hư thối, mùi vị tản ra không thể chịu được.
Nghệ Nhàn thậm chí còn tưởng tượng nửa người nửa thú này dùng móc câu rạch mặt các cô nương như hoa như ngọc kia, cho nên ngắn ngủi vài canh giờ không khí quanh đây cũng khiến người ta khó thở.
Khi các nàng nhìn nó, nửa người nửa thú cũng trừng đôi mắt lồi của nó nhìn Nghệ Nhàn, nhìn xong còn tức giận gầm gừ, dường như muốn thoát khỏi lớp tơ của Ngân Bảo đại nhân, trong miệng phát ra âm thanh kháng nghị ô ô ô.
Ngân Bảo dùng sức chờ tấn công, thổ trùy cùng tơ nhện một bên chờ bảo vệ.
Lam Đồng không vui nhíu mày, kéo Nghệ Nhàn hộ tống sau người mình, "nhìn nó hình như không nói."
Nghệ Nhàn theo thói quen đeo một lớp vải mỏng trước khi đến trước mặt nửa người nửa thú, đối phương nhìn nàng không chớp mắt một cái, hung tợn như muốn nuốt sống nàng. Nghệ Nhàn có chút cợt nhả, hạ thủ không chút lưu tình, nàng bóp cái miệng rộng đến mang tai ra, khiến nửa người nửa thú nóng nảy, chờ nhìn thấy trong miệng đối phương mất cái gì, Nghệ Nhàn liền lui về sau, "ta cảm thấy nàng đang ghen tỵ vẻ đẹp của ta."
Khóe miệng Lam Đồng con lên, kéo Nghệ Nhàn rời xa nửa người nửa thú nguy hiểm này, "ngươi chờ xem."
Nghệ Nhàn kéo vải che mặt đi, "đầu lưỡi nàng bị người ta rút rồi."
Lam Đồng khó hiểu, "rút?"
Nghệ Nhàn suy nghĩ nhìn nửa người nửa thú này, đi qua đi lại nhìn nó, nàng đi đâu ánh mắt nửa người nửa thú liền nhìn theo tới đó, Lam Đồng khí chịu kéo Nghệ Nhàn đến chỗ khác, "gϊếŧ nó!"
Nghệ Nhàn, "tạm thời chưa gϊếŧ được, ta phải hóa giải thù hận của hai tông đã, lấy cung phụng của họ năm nay về Thanh Sơn Tông, nhưng đầu sỏ gây tội không chỉ có một mình nàng, hẳn là còn có thêm một kẻ nữa."
Lam Đồng, "là ai?"
Nghệ Nhàn cười, trừng mắt nhìn, "đương nhiên là người gϊếŧ Lăng Húc a."
Khởi nguồn sự việc chính là vị tiểu sư muội ở Huyền Minh Tông chết, nhưng lại chết ngay tại Lăng Thiên Tông, nếu không sẽ không có một loại sự kiện thảm hại phía sau.
Lam Đồng hoài nghi nhìn nàng, "không phải vẫn đang nhốt sao?"
Nghệ Nhàn, "cho nên a, chờ một chút, chờ chút nữa chúng ta liền đến Huyền Minh Tông."
Lam Đồng hoàn toàn không hiểu được ý của Nghệ Nhàn, nàng nhìn sắc trời một chút, thô lỗ túm cổ Tiểu Lam lên, Tiểu Lam còn mơ màng, sau đó lại vùng vẫy.
Nghệ Nhàn biết người này muốn dẫn Tiểu Lam đi săn, vội đem tiểu gia hỏa giật lại từ tay Lam Đồng, "hôm nay đừng săn thú, chờ chút nữa chúng ta còn có chuyện quan trọng."
Sau đó thời gian qua chừng một chén trà, liền có vài người đi đến chỗ các nàng, mỗi người tiến độ bình ổn, Lam Đồng phản ứng đầu tiên là bế Tiểu Lam lên, ném về phía Ngân Bảo đại nhân một cái, suýt đem cái thân bé nhỏ của Ngân Bảo đại nhân đè bẹp dí.
Nghệ Nhàn không nhanh không chậm đứng dậy, cười nhìn bọn họ đi đến gần. Khi khoảng cách còn một mét, đám người dừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Lam Đồng công phu một hồi, sau đó thì nhìn qua một lượt còn lại từ Miên Hoa Đường đến nàng, khi nhìn thấy Tiểu Lam là ấu tể lông mềm cũng không lộ nửa phần ghét bỏ, sau đó ánh mắt của hắn dừng lại trên người Nghệ Nhàn, móc ra một tấm thẻ bài, trên thẻ bài có một chữ Tề.
Nghệ Nhàn, "đa tạ các vị, mời đến nơi này một chuyến."
Người dẫn đầu đem thẻ bài thu hồi, "đại tiểu thư có lời, chờ mọi chuyện kết thúc, xin cô nương quay về thương hội một chuyến."
Nghệ Nhàn đoán kết thúc chuyện hai tông, trước khi về Tạ gia, nàng hẳn là còn thời gian đi gặp Tề Vận một chút, "không thành vấn đề, nhưng mà chờ chút nữa có việc cần phiền các vị giúp đệ tử Thanh Sơn Tông một chút."
Chờ đến khi Nghệ Nhàn thay y phục, lần nữa mặc y phục Vân Miểu Phong, mang theo mọi người đến Huyền Minh Tông, Lam Đồng mới hiểu được Nghệ Nhàn muốn làm gì.
Các đệ tử Huyền Minh Tông còn hiểu lầm có người đến bịa chuyện, từng người như lâm đại địch.
Nghệ Nhàn đứng trước cửa Huyền Minh Tông, "đệ tử Thanh Sơn Tông - Nghệ Nhàn, đúng hẹn đến dự tiệc, thỉnh tông chủ ra gặp mặt."
Nàng nói xong ba lần, thì thấy có đệ tử vội vàng chạy ra, rất nhanh chia thành hai nhóm, cuối cùng một người mặc đồ đen đi ra, ngọc thụ lâm phong không ai khác, chính là người trước kia từng gặp mặt qua Mẫn Viễn.
Mẫn Viễn vừa nhìn thấy Nghệ Nhàn đến, liền chắp tay hành lễ, "không biết tiên sử quang lâm, không từ xa tiếp đón, mau mời vào trong."
Con ngươi Nghệ Nhàn khẽ lướt qua người ở đây, nghĩ thầm tác phong tông chủ Huyền Minh Tông đáng ghét ngược lại cùng rất lớn, liền để con hắn đến tiếp, xem ra cũng không để Thanh Sơn Tông các nàng vào mắt, tình huống đúng như nàng dự đoán, "được rồi."
Nàng chợt xoay người nói nhỏ với người sau, âm thanh vừa đủ để Mẫn Viễn đứng cạnh nghe rõ ràng.
Mẫn Viễn chần chờ một hồi, "tiên sử, Huyền Minh Tông chúng ta không chào đón người Lăng Thiên Tông, ngươi làm vậy dường như có chút không ổn thỏa."
Nghệ Nhàn vô cùng kinh ngạc, "sao lại không được, Huyền Minh Tông các ngươi muốn cho vị tiểu sư muội qua đời một cái công đạo, tông chủ Lăng Thiên Tông cũng muốn vì nhi tử chết đi của mình đòi một cái công đạo, ta chịu sự phó thác của các ngươi, dĩ nhiên phải hết lòng vi mọi người, không lẽ ngươi còn cách nào giải quyết tốt hơn sao?"
Mẫn Viên bị Nghệ Nhàn nói liền nghẹn họng không trả lời được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia đi qua Lăng Thiên Tông đối diện, còn Nghệ Nhàn không quan tâm tiểu tiết, mang theo đám người ngồi trước cửa Huyền Minh Tông, xem ra không bị bất kỳ ánh mắt nào quấy nhiễu chuẩn bị tu luyện.
Đệ tử xung quanh trợn mắt há mồm, mặt Mẫn Viễn nóng như lửa đốt, muốn tiến lên lại không biết nên nói gì, nhất thời không dám quyết định, liền gọi đệ tử đến dặn dò vài câu.
Lăng Chấn Phong đối với Thanh Sơn Tông cũng không có gì hứng thú, nghe đệ tử hồi bẩm liền tùy ý phái Lăng Tuyết đi, Lăng Tuyết vốn còn đang bị trọng thương, sắc mặt tái nhợt, khi gặp Nghệ Nhàn liền ngây người, "ngươi, ngươi là --"
Nghệ Nhàn nghịch ngợm nhìn nàng nháy mắt, liền đứng dậy "hai vị là đại biểu cho Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông, nếu có thể thì việc bắt đầu ở đây a."
"Ở đây sao!?"
Lăng Tuyết cùng Mẫn Viễn đồng đáp, kinh ngạc nhìn Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn thả tay, "chuyện hai tông các ngươi đã không là chuyện riêng nữa mà còn liên quan đến mặt mũi của Thanh Sơn Tông, phải vì chúng sinh làm ra ai đúng ai sai, nếu không thì sao có thể công bằng hợp lý được a?"
Mẫn Viễn lại nhìn vào cửa Huyền Minh Tông, "tiên sử, không được a, xin mời đến Huyền Minh Tông ta uống chén trà nóng."
Nghệ Nhàn giả ngốc nhìn thoáng qua Lăng Tuyết, "người Lăng Thiên Tông phải làm sao đây? cửa Huyền Minh Tông các ngươi lại không hoan nghênh a?! nói cho cùng, có phải là người Huyền Minh Tông các ngươi làm chủ không a?"
Nghệ Nhàn ngược lại nhìn Lăng Tuyết nói, "hay là đến Lăng Thiên Tông các ngươi đi, Lăng Tuyết cô nương hẳn là rất hoan nghênh ta?"
Lăng Tuyết đâm lao phải theo lao, nhìn Mẫn Viễn liếc mắt, trái lương tâm nói "Lăng Thiên Tông chúng ta dĩ nhiên là cả tông luôn hoan nghênh tiên sử đến, không bằng lúc này chúng ta dời bước đi?"
Nghệ Nhàn nghiêm trang đi xuống hai bước, những người còn lại cũng xoay người theo, nàng nhỏ giọng bên tai Lăng Tuyết trêu đùa, "các ngươi liếc mắt đưa tình như vậy, không sợ người hai tông nhìn thấy sao?"
Lăng Tuyết cắn răng, nhưng không dám làm càng, "rốt cuộc, ngươi muốn làm gì?"
Nghệ Nhàn cổ quái nói, "ta chịu hai tông phó thác, dĩ nhiên là trả cho các ngươi một cái công đạo. Nếu hai tông bỏ xuống thù hận, không chừng các ngươi đối với tiểu tình nhân cũng có thể quang minh chính đại tương thân tương ái a, còn có thể song túc song phi, không lẽ không muốn cảm tạ ta một cái sao?"
Danh sách chương