Tạ Vũ liền thay đổi tác phong trước kia gió chiều nào theo chiều đó, liền sảng khoái đồng ý.

Nghệ Nhàn ngược lại cảnh giác cao độ, đổi vị trí với Lam Đồng, Lam Đồng nhỏ giọng nhắc nhở một câu, "mùi thúi trên người tên này rất nồng, ngươi phải cẩn thận."

Nghệ Nhàn cũng không ngốc nghĩ Tạ Vũ là tên ngu xuẩn khi còn ở Thanh Sơn Tông bị lừa nữa, hiện tại toàn thân Tạ Vũ tràn đầy lệ khí, giữa chân mày ấn đường màu đen không ngừng ẩn hiện, tu vi không thấy được sâu cạn, "ta biết, ngươi bảo vệ tốt Niệm Vân Âm."

Tạ Vũ nhịn không được nhíu mày, "còn lảm nhảm cái gì, hôm nay sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn."

Nghệ Nhàn cũng lười nói nhảm với hắn, cửu tiết châm vung lên thuận tay làm một cái lồng năng lượng, cửu tiết châm là vũ khí nhân cấp, lồng năng lượng cũng có khả năng đoán được tu vi một người. Tạ Vũ bị lồng năng lượng quang linh bao phủ, đầu tiên lộ vẻ mặt hoảng sợ, sau đó phát hiện lồng năng lượng quang linh đối với hắn không có uy hiếp, không nhanh không chậm đi quanh một vòng tiếng cười vang lên liên tục.

Rất nhanh, Nghệ Nhàn thấy rõ toàn thân Tạ Vũ bị sương đen bao quanh, gân xanh trên trán dường như biến thành côn trùng đen, không ngừng chuyển động, nhìn thật kinh người. Vẻ mặt hắn dữ tợn, sương đen nồng nặc từ trên người Tạ Vũ tràn ra, rất nhanh bao phủ lồng năng lượng. "Tạ Nhàn, ta trước kia không bằng bây giờ, ngươi đừng vọng tưởng dùng thủ đoạn đó vây khốn ta, chỉ có đám cấp thấp ruồi bọ các ngươi sợ thôi, ta cũng không sợ."

Nghệ Nhàn lắc đầu, đồng tình nói, "ngươi thật đáng thương."

Tạ Vũ trợn to mắt không nói nhảm, nháy mắt sương đen ăn mòn lồng năng lượng, chỉ mất vài giây. Nghệ Nhàn thầm kinh hãi, ám linh dưới vực sâu này bản lĩnh thật khủng bố, tùy ý cũng có thể cho Tạ Vũ tu vi nhân cấp, còn cho hắn cái đuôi, tâm trí kém một chút đã không chịu được kiểu đầu độc này rồi, huống chi Tạ Vũ tâm trí không hề kiên định, "vì tu vi nhân cấp này, ngươi cam nguyện sa đọa thành một ám linh sư."

Hai tay Tạ Vũ phủi ra một làn sương đen, Nghệ Nhàn cảnh giác, không ngờ hắn chợt biến mất khỏi phía hướng về Lam Đồng, sương đen huyễn hóa ra chục con yêu quái, ở giữa không trung nhảy nhót đánh Lam Đồng từ các hướng, Lam Đồng liền dùng Hộ Thiên Thuẫn ngăn cản, Khai Thiên Phủ vung lên liền chém vài con yêu quái thành hai mảnh, trước sau vẫn là thô bạo. "ngươi không cảm thấy hiện tại, ta có thể nghiền ép ngươi cùng Tạ Anh sao?"

Nói tới nói lui, lại cũng là chuyện muốn tranh giành tình cảm trong Tạ gia, đây đúng là một chuyện đầy bi ai của một đại gia tộc a.

Nghệ Nhàn, "ngươi không bằng Tạ Anh, dĩ nhiên càng không bằng ta."

Ánh mắt Tạ Vũ hung ác nhìn Nghệ Nhàn, "nhanh mồm nhanh miệng, đợi ta gϊếŧ được ngươi, sẽ gϊếŧ luôn nàng."

Tạ Vũ phi người lên, Nghệ Nhàn thấy tốc độ của hắn mặc dù nhanh, nhưng cũng không phải là thuấn di nháy mắt. Nghệ Nhàn suy nghĩ, không phải ám linh sư nào cũng biết kỹ năng này, Nghệ Nhàn cũng không che đậy, thuấn di đến phía sau Tạ Vũ, sớm ngưng tụ kim sắc quang linh cầu đánh vài hậu tâm của hắn. Không ngờ, tu vi Tạ Vũ tiến bộ, một kích nhỏ khó khăn mới dính đến vai hắn, sau đó thì nghe thấy tiếng rắc một cái, tựa như bị trật khớp.

"Ah, ngươi cư nhiên có thể tổn thương được ta."

"Tổn thương được ngươi thì thế nào? trợn to mắt cho của ngươi nhìn cho rõ đây, gϊếŧ ngươi cũng dễ dàng."

Nghệ Nhàn nhìn tiểu kim châu ngưng tụ ra quang linh cầu có lực sát thương không giống bình thường, nhất thời cũng không phải đối kháng chính diện, chỉ thuấn di vài cái đánh lén, quấy nhiễu Tạ Vũ, Tạ Vũ thở hổn hển, "Tạ Nhàn, ngươi đủ chưa?"

Nghệ Nhàn bình tĩnh lại, trong đầu tính toán cực nhanh một góc có thể đánh chết Tạ Vũ, hầu như là không thể. Tạ Vũ ỷ vào một bên tối đen, một thân tu vi không có sự cố ý triệu hoán đám yêu quái vây công Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn có thể thuấn di không gian cũng rút ngắn lại, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải kế lâu dài.

"Thử lôi linh cầu ngươi thích nhất xem."

"Mẹ nó."

Nghệ Nhàn thuận tay đánh về phía hắn một viên lôi linh cầu bình thường, Tạ Vũ vội lui về vài bước, triệu hoán yêu quái ám linh đón lấy lôi linh cầu, không ngoài dự liệu, lôi linh nổ tung uy lực phát ra chỉ đủ đánh bay đám yêu quái.

Tạ Vũ ngây ngốc nhìn, điên cuồng cười to, "uy lực lôi linh cầu của ngươi hình như không thê so với trước rồi, sao vậy, linh lực cạn kiệt?"

Trong lòng Nghệ Nhàn sinh một kế, sắc mặt cố ý ra vẻ đại biến, thầm mắng một tiếng, "tiểu nhân đắc chí."

Sau đó Nghệ Nhàn lần nữa ngưng tụ ra một viên lôi linh cầu, đem ánh sáng dịu bao lại bên ngoài, nhìn qua thực sự vô hại, tựa như viên cầu tắm quang, "Tạ Vũ, ngươi đúng là một tên hèn, không phải sợ là viên cầu khi nãy của ta đánh cho sợ rồi chứ? có gan tự mình tiếp đi, để một đám yêu quái không có linh trí ra tiếp có gì hay ho?"

Tạ Vũ không chịu nổi một kích, nhất là khi phát hiện linh lực của Nghệ Nhàn khô kiệt, "bất quá chỉ là một viên cầu, Tạ Nhàn ngươi mở to mắt mà nhìn cho ta, ta bây giờ cũng không sợ một cái địa cấp ngự thú sư nho nhỏ như ngươi đâu."

Nghệ Nhàn rút linh lực từ tiểu kim châu cho vào quang lôi cầu liền ném đi, chính mình hỏa tốc lui về sau, "đại sư tỷ, mau lui lại."

Tử Hàn đang còn cướp đoạt chìa khóa với lão già hắc y bất phân cao thấp, nghe Nghệ Nhàn nhắc nhở một tiếng, âm thầm mắng một câu, "ngươi đúng là tai tinh."

Tạ Vũ gần lôi linh cầu nhất, chợt thấy Nghệ Nhàn có hành vi khác thường, nhất thời cảm giác mình lại bị Nghệ Nhàn lừa, không kịp né đành phải dùng sương đen nghênh đón, Tạ Vũ kêu thảm thiết, nháy mắt bị uy lực nổ tung đánh bay.

Nghệ Nhàn thấy vậy, vốn đang lui về sau thân mình cũng bị kiềm hãm, thừa thắng truy kích, nhanh chóng rút ra quang linh lực trong tiểu kim châu phối hợp cùng quang linh xung quanh thả ra Thánh Quang Phổ Chiếu, quang vũ rơi một hồi, xua tan hắc ám quanh các nàng, đám yêu quái cũng không chịu được mưa lớn, nhanh chóng hóa thành nước đen, hoàn toàn biến mất.

Tạ Vũ bị quang lôi cầu đánh cho đầy mình thương tích, bị trận quang vũ tinh lọc, miệng vết thương càng thêm đau đớn khó nhịn, nhất thời tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, rất có nhịp điệu.

Nghệ Nhàn bị uy lực quang lôi cầu đẩy lui, Lam Đồng vội tiến lên trước, một tay bắt lấy người ôm vào lòng, sau đó vội vàng lui về sau, suýt đụng phải Niệm Vân Âm đang vùi đầu làm gì đó trên đất, "Nghệ Nhàn, ngươi cảm thấy thế nào?"

Nghệ Nhàn, "không có việc gì, ta tìm được cách giảm thiểu chấn thương mỗi lần đánh."Lam Đồng, "sau này sẽ không bị thương?"

Đem tổn thương biến thành năng lượng quái luận, nàng hấp thụ được từ Miên Hoa Đường, đương nhiên xác xuất thành công chỉ có ba phần. Bất quá đối mặt với dáng vẻ lo lắng của Lam Đồng, Nghệ Nhàn lắc đầu, "không có gì."

Lam Đồng vẫn không tin, liền tiến đến cổ Nghệ Nhàn ngửi hai cái, hầu hết thời gian Nghệ Nhàn thực sự hoài nghi người có phải đang chiếm tiện nghi hay không, "chịu nội thương sao?"Nghệ Nhàn im lặng nuốt máu còn đang sôi trào trong yết hầu, "không có."

"Ah ah Tạ Nhàn! ta phải gϊếŧ ngươi!"

Một tiếng rống từ Tạ Vũ khiến hai người liền chú ý đến, hắn đứng gần nơi quang cầu nổ nhất, tránh không được bị lôi linh đánh cho máu thịt be bét. Không ngờ trong viên lôi cầu còn bọc thêm một lớp quang linh. Đối với ám linh sư như hắn mà nói, quang linh tạo thành tổn thương không thể xóa nhòa được, tựa như cánh tay vất vả lắm hắn mới mọc ra được, hiện tại đã bị nổ bay, mặt dính đầy máu, cả khuôn mặt rách nát nhìn không ra, nhìn còn khủng khiếp hơn đám yêu quái.

Đầu tóc Tử Hàn bù xù, y phục dính không ít máu của yêu quái, nàng khó chịu trừng Nghệ Nhàn, "kỹ năng của ngươi đả thương địch tuy tốt, nhưng mà... lần sau phải cải tiến một chút."

Nghệ Nhàn im lặng nghe thụ giáo, dù sao chính nàng cũng cảm thấy kỹ năng này thực sự tổn thương quá mức, tựa như gϊếŧ ai đó còn phải tổn thương cả chính mình, cái này nói ra sợ là có người cười.

Trước đó còn đang cướp đoạt chìa khóa dùng kỹ năng thuấn di với lão già kia, cũng chịu không nhiều tổn thương, nhìn chằm chằm Tử Hàn, "chìa khóa."

Tử Hàn đem vạt áo bị dính năng lượng hắc ám xé một đường, "không phải nói có năng lực chịu được thì tốt. Bất quá nhìn ngươi như vậy hiển nhiên là không có năng lực cướp được chìa khóa này."

Hắc y nhân bị đại sư tỷ châm chọc một phen, cũng phẫn nộ "các ngươi đến bí cảnh này, không phải vì muốn thu được cái bảo tháp này, nếu ta nói tình huống tầng thứ chín cho ngươi biết, ngươi có đồng ý đem chìa khóa cho ta?"

Ánh mắt Tử Hàn lạnh lùng nheo lại nhìn hắn một cái, "ngươi đừng có nói chuyện cười nữa, nếu ngươi đến tầng thứ chín rồi tội gì còn ở đây nói nhảm với ta?"

Hắc y nhân thản nhiên, "ta ở đây, cũng không phải do ta không vào tầng thứ chín được, mà ta không được bảo tháp này đồng ý. Tháp này ở hồng hoang sinh linh khí, ngươi cần gì phải khiến bọn họ chịu đau khổ như vậy, phải dùng linh khí này để khảo nghiệm các ngươi."

Nghệ Nhàn nhíu mày, nhớ đến ban đầu dẫn mọi người vào cuộc, sau đó thì dệt chuyện, còn giả vờ làm đám cỏ linh thực lừa mọi người cùng Tử Hàn đại sư tỷ, còn có cái hình tiểu nhân từ trong tranh đi ra cầm một cái tháp nhỏ, "e sợ thiên hạ không loạn, tên là linh khí?"

Tử Hàn khoanh hai tay trước ngực, "nói một chút đi, phải để ta tin ngươi, ta còn xem xét giao chìa khóa cho ngươi, "

Lão già hắc y, "ở tầng thứ sáu ta bắt các ngươi đi xuyên thấu qua núi, đây là kỹ năng không gian, tiểu cô nương bên cạnh người sợ là rất rõ điểm này, ngươi có thể hỏi nàng một chút."

Nghệ Nhàn vốn dấu nghề chỉ dùng lúc bảo mệnh không muốn cho ai biết, đột nhiên bị nói ra liền tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn xung quanh, cũng may ngoại trừ Tạ Vũ làm kỳ đà ở đây, các bằng hữu thân thuộc khác cũng không có ai chú ý.

Tử Hàn liếc nhẹ Nghệ Nhàn một cái, "thì sao chứ? cũng không thể chứng minh ngươi đã đi qua tầng thứ chín, sau đó đến đây kể lại chuyện xảy ra ở tầng tháp thứ chín a."

Hắc y nhân, "ta không chỉ đi qua, ta còn bị vây ở đó vài chục năm, tầng tháp thứ chín..." hắn mở mắt nhìn thật sâu các nàng, "rất đáng sợ, cửu tử nhất sinh."

Người kia dường như lâm vào hồi ức, mí mắt mở lên, sau đó lại nói, "ta dùng thông tin trao đổi, ngươi đem chìa khóa giao cho ta, thế nào?"

Tử Hàn không quan tâm, kết quả nghe xong lời hắn, sát ý lăng nhiên, "cho dù trong tầng tháp thứ chín có vô số bảo vật, ta cũng sẽ không giao chìa khó cho một người như ngươi."

Hắc y nhân chợt cong miệng cười, ngửa mặt lên trời cười to, "không cho thì không cho, ngươi không cho không lẽ ta giành không được? ngươi nghĩ vì sao ta nói như vậy với các ngươi, bất quá là vì muốn triệu hoán ma linh đại nhân ở vực sâu thôi, ha ha ha, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết ở đây."

Đúng lúc này, xảy ra biến cố.

Nơi vòng xoáy chợt xuất hiện một bàn tay lớn, xung quanh bàn tay lớn xuất hiện vô số sương đen, một chưởng vỗ và Mặc Dạ đang chặn lại lỗ hổng lốc xoáy. Tuyết Bạch hướng về lốc xoáy vội hô, "Mặc Dạ."

Mặc Dạ vội tránh né, tần suất bàn tay lớn kia quơ nhanh hơn, tựa như bắt gà con túm lấy Mặc Dạ. Lốc xoáy không có Mặc Dạ ngăn lại, nháy mắt mở ra, yêu quái ám linh lần nữa rơi xuống.

Tử Hàn sắc mặt lạnh lẽo, "ngươi dám trêu ta?"

Băng sương bao bọc mười dặm xung quanh, nhưng đối với Tạ Vũ vừa là thủy linh cùng ám linh hoàn toàn không trở ngại. Ngược lại lão già hắc y ngưng tụ ám linh bị thương, vết thương bị kéo dài. Nhất thời các nàng bất tri bất giác lâm vào trạng thái bị động, thậm chí không kịp thu dọn đám yêu quái này.

Tạ Vũ đang đau cũng vui vẻ, nhất là khi thấy Mặc Dạ cùng Tuyết Bạch không thể cầm cự được, tựa như sắp tới các nàng sẽ gặp chuyện bi thảm, cười đến càng càn rỡ đắc ý, "Tạ Nhàn, ngươi nhất định phải chết!"

Nghệ Nhàn mặt không đổi sửa đúng, "Ta họ Nghệ, không phải họ Tạ."

Lam Đồng thấy nàng không nói vội, liền hiếu kỳ hỏi, "Nghệ Nhàn, có phải ngươi có chủ ý rồi?"Nghệ Nhàn cố gắng suy nghĩ một việc, chuyện trước và sau khi các nàng từ chủ động thành bị động, "kỳ quái, lão giả hắc y này muốn giữ chân chúng ta, vì kéo dài thời gian, để ma linh đại nhân dưới vực sâu xuất hiện. Nhưng mà, đồ chơi này đã ở dưới vực sâu, sẽ không thể tự nhiên mà chạy lên đây được?"

Lam Đồng đau đầu, "thú nhân tộc chúng ta muốn tìm người, thì sẽ dùng tiếng thú nhân của chính chúng ta."

Tựa như đứng im gầm hai tiếng? Nghệ Nhàn cũng hiểu ý của đại sỏa tử này, bất luận cái gì cũng phải có thứ dẫn truyền đến, tựa như đại sư tỷ truyền lôi linh cho nàng, còn dùng Miên Hoa Đường làm trung gian để nàng không bị tổn thương, nếu không sẽ không truyền được lôi linh.

Bàn tay to này cũng vậy, thấy Tạ Vũ, bộ dạng lão già kia đột nhiên mang bộ dạng vô cùng sùng bái, chắc hẳn hắn không thể là một cái gối thêu hoa, cái này phải nói là cảm giác như rước phật a, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không thấy được nghi thức mời vị đại thủ kia đến.

Vì sao lại kéo chúng ta đến đây?

"Ta cảm thấy, hình như nó bị ai đó triệu hoán đến."

"Nghệ Nhàn, nhưng hiện tại người này đang ở đâu?"

Đã có một thứ liên quan không thể nhìn thấy đến bàn tay to này, chỉ cần các nàng cắt đứt đường dây này, thứ đồ chơi này cũng chưa chắc thoát được vực sâu ở đây diễu võ dương oai?

Đương nhiên, cái này chỉ là Nghệ Nhàn nhất thời nghĩ đến, cần phải có tang chứng vật chứng mới được a, nàng đối với ma linh vực sâu không hiểu nhiều, "Lam Đồng, ngươi bảo vệ tốt chính mình và Niệm Vân Âm, ta đi hỏi Tuyết Bạch một chút."

Nghệ Nhàn nói xong định vòng đi tìm Tuyết Bạch và Mặc Dạ, nhưng Tạ Vũ lại đưa cái tay cụt ra cắn răng nghiến lợi chặn đường nàng, "muốn đi đâu?"

Nghệ Nhàn nhíu mày, "xem ra, trước tiên phải giải quyết ngươi trước!"

Trong miệng Tạ Vũ niệm vài câu, không biết có phải chú ngữ hay không, không quá lâu yêu quái xung quanh vây thành từng đàn, đem các nàng bọc lại hoàn toàn.

Lam Đồng, "để ta đối phó với hắn, ngươi chuyên tâm làm việc của mình đi."

Nghệ Nhàn ôm Miên Hoa Đường, tiểu mã cùng Ngân Bảo đại nhân để lại cho Lam Đồng làm trợ lực, "cẩn thận, hắn không giống như trước nữa."

Lam Đồng gật đầu nói, "lần này gϊếŧ chết hắn?"

Nghệ Nhàn nghẹn lời, nhìn bộ dạng Tạ Vũ bước đến muốn tìm chết, "gϊếŧ chết, gϊếŧ chết, nhắm mắt làm ngơ."

Tạ Vũ nghe hai người không coi ai ra gì quyết định sống chết của hắn, liền giận dữ hét, "các ngươi muốn ta chết hay sao?"

Nghệ Nhàn, "nhớ phải cẩn thận."

Tử Hàn dùng lôi tủy đánh lão già hắc y vài lần, Nghệ Nhàn ôm đầu xuyên qua lôi linh chằng chịt, Tử Hàn thầm mắng một câu, "còn chạy loạn cái gì vậy? không mau đem đống đồ chơi này thu dọn đi."

Nghệ Nhàn tạm thời không rảnh quản đám yêu quái chằng chịt này, các nàng bị động như vậy, tất cả đều là do bàn tay lớn này. Nàng vì muốn vào trong bạo phong gặp Tuyết Bạch, Nghệ Nhàn không thể không ngưng tụ quang linh làm nổ bàn tay lớn kia, một kích đánh xuống khiến bàn tay lớn nhanh chóng co rúm năm ngón tay lại, tựa như bị trêu đùa, Nghệ Nhàn lặn lộn đến trước mặt Tuyết Bạch, kéo Tuyết Bạch đang muốn tu bổ một thêm một cái, "Tuyết Bạch, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi."

Tuyết Bạch liền lộ ra bộ dạng mờ mịt, "cái gì?"

Nghệ Nhàn chuẩn bị ngôn ngữ uyển chuyển nói, "những sinh vật dưới vực sâu này, nếu muốn đi lên, có phải sẽ cần có người làm tế phẩm hay là cung phụng gì đó đúng không?"

Tục xưng là thu lễ đi cửa sau.

Tuyết Bạch nghẹn lời, đối với vấn đề Nghệ Nhàn hỏi không biết nói thế nào, ngược lại Mặc Dạ tức giận nói, "đương nhiên, loại đồ chơi như vậy, tối đa cũng phải hiến tế một chút đồ ăn, tỷ như các ngươi. Nếu không thì phải cung phụng chút đồ ăn sang hơn, như là..."

Ma linh dưới vực sâu muốn đi lên, đại khái cũng sẽ chọn ám linh sư hoặc là ám linh huyễn thú?

Mặc Dạ đột nhiên ý thức được bàn tay lớn kia tồn tại còn mình chính là món ăn soa hoa trong miệng, liền nổi điên, "đám đồ chơi chết tiệt này, ta phải gϊếŧ chết ngươi."

Nói xong, liền nổi giận đùng đùng một mình đánh lộn với bàn tay lớn.

Nghệ Nhàn, "..."

Qủa nhiên là thế giới cá lớn nuốt cá bé, chỉ qua một hồi nàng biến thành thức ăn mặc người chém gϊếŧ, hơn nữa còn bị ép đi hiến tế, con mợ nó có đứa nào hỏi qua ý kiến của nàng chưa a!!!

Nghệ Nhàn, "cho nên nói --"

Mặc Dạ bị bàn tay lớn đánh bay như quét lá rụng, rồi nhanh chóng bò dậy, hướng về phía bàn tay lớn huy chưởng hét to, "nếu không phải ta bị thụ thương, linh lực hao tổn, ngươi tưởng ta đánh không lại ngươi a."

Tuyết Bạch vẫn kiên trì nghênh đánh, Nghệ Nhàn thấy bàn tay lớn đang quơ không khí, liền đi về phía nàng, "ta hoài nghi thứ đồ chơi này là do "ngoại viện" của người kia triệu đến, Mặc Dạ, ngươi còn nhớ "ngoại viện" kia của ngươi có mấy người không, ngươi có thể tìm được họ trong địa bàn của ngươi không?"

Nghệ Nhàn nhất tâm nhị dụng, liền bị bàn tay lớn đánh bay, suýt chút bay vào đám yêu quái.

Mặc Dạ, "hình như có mấy tên như vậy, bất quá chỉ là một đám phế vật, hỏi bọn chúng làm gì?"Bàn tay lớn thừa thắng truy kích, năm ngón tay phóng vè phía nàng chụp, Nghệ Nhàn nhanh chóng phóng quang cầu cho nổ, lần đầu nàng dùng quang linh để đánh nhau với bàn tay lớn này, lần này quang linh tinh lọc sương đen quanh bàn tay lớn, mắt thấy bàn tay lớn hướng về phía mình, Nghệ Nhàn liền phóng lôi tủy, bàn tay lớn liền bất động, như cũ không để ý thương tích liền áp về phía nàng, hiển nhiên đối với nàng động sát ý thực sự.

Một chưởng này như núi đè, nếu thực sự bị bắt được, chỉ có chết.

Không bằng đồng quy vu tận.

Nghệ Nhàn nhanh chóng ngưng tụ một viên quang lôi cầu cực lớn, liếc nhìn Lam Đồng bên kia, không biết có phải do phúc chí tâm linh, Lam Đồng cùng tiểu mã đã dọn sạch một mảng, nhìn về phía nàng một cái, sau đó gầm một tiếng biến thú nhân lao đến.

"Khoan hãy nổ, ngươi định nổ luôn chúng ta sao?"

"... hả?"

Lôi võng cùng phong nhận liên tiếp đánh vào bàn tay lớn, bàn tay lớn hơi dừng lại. Chỉ một hồi công phu, Nghệ Nhàn bị vật gì đó kéo đi vài dặm, cách xa vùng đất nguy hiểm, quang lôi cầu bị Nghệ Nhàn ngưng tụ trước đó được ném lên cao, vui mừng chính là quang lôi cầu vèo một cái chạm vào bàn tay lớn đang vỗ lên.

Trình Bang, "nguy hiểm thật? Nghệ sư muội ngươi không sao chứ?"

Nghệ Nhàn quay đầu nhìn lại, là Trình Bang, đám người Chung Lâm đều chạy trốn hết, đúng là nguy hiểm thật, "các ngươi sao lại đến đây?"

Chung Lẫm đỡ nàng dậy, "các ngươi đi quá lâu, hơn nữa còn có bàn tay lớn vây quanh lốc xoáy này, chúng ta cũng đã nhìn thấy. Ta cùng Tạ Anh đoán các ngươi bị gì đó kéo lại, nên chạy đến đây, ngươi có bị thương ở đâu không? đại sư tỷ --"

Một con đại sư tử lông vàng óng chợt lao xuống, liền thành người xách Chung Lâm như xách gà để qua một bên, liều mạng ôm Nghệ Nhàn vào lòng, Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng người này đưa tay đỡ nàng sau lưng dường như đang run lên, nàng thấy Chung sư huynh trừng mắt thành gà chọi, vội vỗ vỗ Lam Đồng, "ta không sao, không cần lo lắng."

Chung Lâm hừ hừ trừng mắt liếc Lam Đồng, khó chịu vì bị đối đãi như vậy, "đại sư tỷ đâu?"

Nghệ Nhàn nhìn quanh một vòng, phát hiện yêu quái trong sân càng nhiều hơn, một mang đen thui, cho nên chỉ thể dùng quang tìm được thân ảnh Tử Hàn. Sau đó nhìn thoáng qua thì phát hiện Tạ Anh đang thế vào vị trí của nàng, đang oanh sát bàn tay lớn kia, Nghệ Nhàn nhíu mày lại, "nàng đã cứu ta?"

Trình Bang, "đúng vậy."

Nghệ Nhàn đỡ trán, ngược lại còn không gạt được ân cứu mạng của Tạ Anh lần trước, hiện tại khen ngược lại thiếu thêm một lần, "quên đi, còn nhiều thơi gian a." vừa nhắc đến Tạ Anh, tránh không được lại nghĩ đến Tạ gia không ai chịu thua kém, "Tạ Vũ đâu?"

Lam Đồng vô tội nhìn quanh một vòng, vừa rồi còn xông về hướng này, làm gì quan tâm những người khác, "còn chưa gϊếŧ chết."

Nghệ Nhàn tạm thời không để ý đến Tạ Vũ, thầm nghĩ phải nhanh tìm ra kẻ liên kết triệu hồi ma linh vực sâu ra, "các vị sư huynh sư tỷ, giúp ta tìm một người, người này dĩ nhiên là ám linh sư, ngoại trừ cái đó ra, bên cạnh hắn luôn có quái vật thủ hộ, người vô cùng quan trọng, chính là then chốt để chúng ta rời bí cảnh quay về Thanh Sơn Tông, mọi rằng mọi người tận tâm."

Vừa nhắc đến rời khỏi bí cảnh chết tiệt này, quay về Thanh Sơn Tông. Tâm tình mọi người đều động, nhiều lời lắm miệng hỏi Nghệ Nhàn, "cần phải có chìa khóa mời rời khỏi đây được, chúng ta làm sao rời đi? ngươi tìm được chìa khóa?"

Nghệ Nhàn nghe liền hiểu, "hai chìa khóa đều đã tìm được, thời gian không chờ ai, mọi người trước hỗ trợ tìm người, nếu để trễ sợ là có chìa khóa cũng không thể mở ra được."

Vốn có vài người định làm khó Nghệ Nhàn, nhưng tận mắt thấy chìa khóa thì đã yên tâm, kết quả xem xong mọi người liền được Trình Bang và Chung Lâm phân chia dẫn đi tìm người.

Nghệ Nhàn vốn cũng không trông chờ gì mấy người này, chỉ hy vọng bọn họ đừng làm loạn là mừng lắm rồi. Không ngờ đang lúc nàng chuẩn bị đi cọ cọ Mặc Dạ, lại có người nhanh truyền tien đến, nói gặp được Tạ Vũ và Văn Ca.

Văn Ca và Tạ Vũ đã sa đọa cùng nhau thành ám linh sư, rất nhiều đệ tử biết được. Hầu như ai gặp phải hai người này đều cảnh giác cao, không ngờ vừa ra đã thấy hai người tụ chung một chỗ, người nọ để ý liền chạy về báo cho đám người Nghệ Nhàn, còn đem tình hình chung quanh thuật lại một lần, "trước sau, vây quanh hơn mười vòng yêu quái, chúng nó không giống đám này có lực công kích mạnh, bọn chúng đang tuần tra khắp nơi."

Nghệ Nhàn, "Văn Ca? không phải đại sư tỷ nói đã phế hắn rồi sao?"

Chung Lâm nhắc nhở nàng, "Tạ Vũ cũng từng tàn phế."

Nghĩ đến Tạ Vũ tàn phế còn khôi phục lại bình thường, Văn Ca chỉ là một phế nhân thì tính là gì? không được cái này thì cũng đã là ám linh sư nhân cấp hiện tại rồi. "Hai vị sư huynh khôi phục thế nào rồi? khả năng ta cần các ngươi hỗ trợ."

Chung Lâm vốn không bị gì, Trình Bang thì có khế ước bản mạng làm ưu thế, khôi phục đã bảy tám phần, "ngươi thực sự tin bọn họ là mầm tại họa?"

Nghệ Nhàn trầm ngâm một chút, "tám chín phần, đi xem là biết."

Lam Đồng cầm Hộ Thiên Thuẫn đuổi theo, bị Nghệ Nhàn cản lại, "ngươi cùng tiểu mã ở lại đây dọn đám yêu quái này đi, cùng Phù Man đến bên cạnh Niệm Vân Âm chờ, chờ nàng tìm hai đôi mắt đối với chúng ta rất quan trọng."

Lam Đồng nhìn thoáng qua Chung Lâm, "gọi hắn đi."

Chung Lâm vô tội nằm cũng trúng đạn, mặt vô biểu tình, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Nghệ Nhàn, "nơi này cần có quang linh, ta cùng hai vị sư huynh có thể ứng phó Tạ Vũ và Văn Ca."

Hai người không nhường nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, Nghệ Nhàn không biết nói thế nào, liền xoay người đi, không để ý đến đại sỏa tử này. Chung Lâm và Trình Bang đuổi theo, Chung Lâm quay đầu nhìn thoáng qua Lam Đồng đang đứng tại chỗ, "hắc, nữ thú nhân này thật kỳ quái, sao cả ngày cứ dính sát sư muội ngươi a?"

Nghệ Nhàn, "..." nhìn, các nàng biểu hiện lộ liễu vậy a? xem ra sau này phải thu liễm vài phần rồi.

Trình Bang không dám nhìn thẳng liền quay mặt đi chỗ khác, khẽ vuốt Xà Lân Hoa đang thò ra trong tay áo.

Chỗ kia cách lốc xoáy mười dặm, có lẽ do các nàng ở đây tìm mắt trận, lại vội ứng phó yêu quái ám linh từ bốn phía, nên không để mắt đến nơi này. Ngược lại cũng phù hợp để hắc y lão già dụng tâm lương khổ kéo dài thời gian của mọi người, vị đệ tử dẫn đường này cũng chỉ đi quanh trận hình, "vừa lúc đầu tìm ở đây ta còn tưởng đụng phải đại bản doanh của quái vật, chúng nó nhìn qua như đã huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng may ta nhìn lại cẩn thận một chút, thấy chúng nó hoàn toàn không phát hiện ra ta, lúc này mới đi báo cho các ngươi."

Nghệ Nhàn, "đa tạ vị sư huynh này, chờ chút nữa e là có ác chiến, ngươi đang bị thương, không bằng quay về nghỉ ngơi đi."

Người kia thở dài, "chỗ này liền nhờ cậy các vị."

Nghệ Nhàn định cho tiểu mã gây nhiễu bọn chúng, chờ đám yêu quái rối loạn liền hành động. Đáng tiếc gọi hai lần, mới chợt nhớ ra, mình đem hết huyễn thú đi bảo vệ Niệm Vân Âm rồi a.

"Tiểu sư muội, chúng ta cứ như vậy vọt vào sao?"

"Đương nhiên là không."

Nghệ Nhàn trước tiên cho hai người tránh xa chỗ này, sau đó ngưng tụ ra một viên quang lôi cầu to bằng đầu người, ném vào phía trung tâm, "hy vọng có thể nổ hết các ngươi trong một lần duy nhất."

Mặc dù đã vào địa cấp, nhưng Nghệ Nhàn cảm giác mình vẫn còn nhỏ bé như con kiến, linh lực làm sao cũng không đầy đủ được.

Lôi linh khiến đám yêu quái ở giữa nổ tan tành, quang linh tinh lọc khiến đám yêu quái thương chồng thương, đau đớn khó nhịn tựa như bị cháy xém, phát ra tiếng gào thét chói tai.

Tạ Vũ bị động tĩnh lớn này làm cho giật mình, nhìn thấy thảm trạng liền nổi điên, "ha ha ha, tiểu tiện nhân kia còn dám tìm đến đây, ta phải báo thù, ta phải rửa nhục."

Văn Ca ngồi xếp bằng, đôi mắt đen như mực, tựa như bóng tối vô tận dưới vực sâu, thỉnh thoảng còn có đường tơ màu đen di chuyển trong mắt hắn, hắn dường như không phát hiện ra, "là vị tiểu sư muội kia của ta đến rồi, ta hẳn là nên hảo hảo cảm tạ các nàng cho ân tái tạo."

Hai người vừa nói xong, quang vũ trên trời liền hạ xuống, kèm theo chính là quang lôi cầu hạ xuống, tiếng nổ ầm ầm bên tai không dứt, tiếng mưa rơi, tiếng kêu quái dị hòa âm, phổ thành một chương nhạc kinh thiên động địa.

Tay trái Nghệ Nhàn cầm đả thần tiên, tay phải ngưng tụ quang linh oanh sát tinh lọc quái vật, Chung Lâm triệu hoán hai huyễn thú vây công trái phải, đánh chết một đám yêu quái lớn, còn tranh thủ lúc rảnh rỗi oán giận với Nghệ Nhàn, "đám sinh vật dưới lòng đất này xấu đến khó tả, vì sao còn muốn chạy lên đây làm ảnh hưởng tiêu chuẩn của chúng ta?"

Nhìn lại Trình Bang sư huynh, hắn lần nữa tái diễn lại trận pháp phi diệp, thấy Nghệ Nhàn liếc tới liền cười ôn hòa, "chờ sau khi kết thúc, còn cần Nghệ tiểu sư muội giúp tha chăm sóc cho Xà Lân Hoa."

Lục thực gặp phải ám linh yêu quái đúng là khó đánh, hầu như đều bị hắc khí áp chế gắt gao.

Nghệ Nhàn thấy Trình Bang sư huynh còn ứng phó được, liền cam kết, "nhất định."

Ba người gϊếŧ một đường, chất lỏng màu đen văng khắp nơi, để phòng giăng vào mặt, Nghệ Nhàn làm cho mỗi người bọn họ một cái lồng năng lượng, tựa như phi hành gia đi trong không gian, mỗi người đeo cho mình một bộ đồ bảo hộ, Nghệ Nhàn làm xong phát hiện yêu quái nằm trên đất đã thành một đám, sương đen đang bay về phía Tạ Vũ và Văn Ca.

Hiện trường hấp thụ linh lực cỡ lớn a.

"Ba vị, hoan nghênh các ngươi đến."

"Xem ra chỗ này đúng là chỗ môi giới trực tiếp giữa ngươi và vực sâu a, Văn Ca sư huynh," Nghệ Nhàn có thể đoán được bọn họ đang kéo dài để làm nghi thức, còn Tạ Vũ hoàn toàn cọ đám ám linh kia để khôi phục lại cánh tay này, thấy hắn khôi phục thong thả, Nghệ Nhàn liền yên tâm.

Dùng cách này để tăng tu vi, hèn chi chỉ một ngày đã đột phá thành nhân cấp. Nếu cứ theo kiểu nghịch thiên tu luyện như vậy, vậy muốn lên thần cấp không phải quá dễ dàng rồi sao?

Nếu cứ hễ có kẻ không kiên định như Tạ Vũ tu luyện đến thần cấp, nếu là ám linh sư thần cấp gặp ngự thú sư thần cấp bình thường ra cửa sợ là cũng không có gì tốt lành. Càng đi sâu vào, thì sẽ càng mất đi lý trí, cam nguyện sa đọa vào vực sâu, trở thành một phần của ám linh sư.

Nghệ Nhàn nghĩ thông suốt điều này, càng cảm thấy điều Tuyết Bạch nói có lý. Nếu chín tầng tháp này rơi vào tay giặc, kế tiếp thất thủ chính là nhân tộc, thú nhân tộc, thậm chí là toàn bộ Cửu Hi đại lục. Dưới tình huống này, nàng sao chỉ có thể lo cho bản thân mình được?

Văn Ca lắc đầu thở dài, "ngươi đúng là ngoài dự liệu của ta, một tiếng sư huynh này không dám nhận, Tử Hàn không niệm tình đồng môn, trước trục xuất ta khỏi sư môn, sau phế tu vi của ta, ta thậm chí còn cầu nàng tha cho ta một mạng, nàng không cần nghe một chưởng liền phá nát thành quả ta cực khổ tu luyện mấy năm qua, ta hận."

Chung Lâm không nhịn được có kẻ nói Tử Hàn như vậy, "ngươi làm chuyện bội bạc như vậy, còn có chuyện là nhục tông môn. Nếu không quan trọng đại sư tỷ sao có thể hạ ngoan thủ, ngươi còn không biết hối cải, làm thành tai họa như vậy, ta, ta phải thay đại sư tỷ thanh lý môn hộ."

Nghệ Nhàn nhìn dáng vẻ Văn Ca cắn răng nghiến lợi nói, càng thêm kiên định trong lòng phải trừ người này, nàng kéo Chung Lâm tức giận lại, "lúc đầu ở Thanh Sơn Tông, là ngươi cho người đi gϊếŧ ta?"

Chung Lâm nghi hoặc, "tiểu sư muội, gϊếŧ ngươi cái gì?"

Văn Ca lau mặt một cái, tựa như vừa rồi kẻ tràn đầy hận ý không phải là hắn, "Nghệ Nhàn, ta không bao giờ nghĩ đến phải gϊếŧ ngươi, nhưng mà, ai cho ngươi vừa vào cửa không phải là để tử chính thức không nói còn đòi vào bí cảnh này, trong lúc tỷ đấu còn từng bước triển lộ phong mang của ngươi, nếu ngươi không vào thì chẳng có chuyện gì rồi. Ta bất quá chỉ nói ra một câu, bọn họ... ngược lại hôm nay các ngươi đừng nghĩ có ai ra được bí cảnh này."

Nghệ Nhàn, "Văn Ca, hôm nay ngươi cùng Vân Miểu Phong chúng ta tình nghĩa đã hết, sau này nếu sư phụ hỏi ngươi, ta sẽ nói cho nàng biết rằng, ngươi ở trong bí cảnh vô ý bỏ mạng. Cho nên, ngươi có thể yên nghỉ."

Hai người gần như xuất thủ cùng lúc.

Một viên quang lôi cầu đánh về phía đám yêu quái sắp xông lên, đồng thời một đoàn sương đen đánh về phía Nghệ Nhàn, phá nát lồng năng lương trước mặt nàng, Nghệ Nhàn bị sương đen bao vây một hồi.

"Tiểu sư muội."

Nghệ Nhàn nhanh chóng dùng quang linh tinh lọc, cho dù trả giá thế nào, nàng thà hủy đi tế phẩm tà ác này, cũng không nguyện ý để bọn họ tiếp tục làm bậy, "để ta đối phó Văn Ca, thiếu đi Văn Ca tiếp tế là quan trọng nhất, Tạ Vũ đang bị quang linh của ta làm tổn thương, nỏ mạnh hết đà mà thôi."

Chung Lâm cùng Trình Bang nhìn nhau, "tốt, tốc chiến tốc thắng, chúng ta sẽ đến giúp ngươi."

Nghệ Nhàn, "trước kia ở Thanh Sơn Tông ta vẫn muốn giao đấu với ngươi một hồi, không ngờ, trận tỷ đấu này lại là lần cuối cùng trong đời của chúng ta, mời."

Văn Ca không hề chạm đến, chỉ ngửa mặt cười to, tiếng cười tựa như khóc lại tựa như tiếng gào thê lương, âm thanh lọt vào tai, khuấy động nhân tâm nhéo lòng người. Nghệ Nhàn phát hiện Văn Ca cười xong đám yêu quái liền ngẩng dậy, tựa như thiêu thân lao vào công kích nàng, cũng là tiếng kêu đó, xung quanh dường như đều là tiếng vó ngựa của thiên quân vạn mã.

Nghệ Nhàn che tai lại, phát hiện không hữu hiệu, nhanh chóng phóng ra chung quanh bốn viên quang lôi cầu, thậm chí còn đem bùa hộ mệnh là lôi cầu Niệm Vân Âm làm cho để đề phòng ném ra hết. Dù vậy, cũng có vài con yêu quái nhảy vọt lên trước mặt nàng. Nghệ Nhàn thậm chí không kịp lấy Đả Thần Tiên ra, đã vội thuấn di, khó khăn mới tránh được. Phía sau đột nhiên dựng tóc gáy, nàng thuấn di lần nữa, sau lưng liền bị một con yêu quái cào trúng.

Văn Ca ghét bỏ lau máu của Nghệ Nhàn dính trên mặt hắn, "quang linh sư, máu cũng đáng ghét như vậy."

Nghệ Nhàn không với đến vết thương của mình được, nhưng phát hiện máu của mình dính vào Văn Ca, sương đen bị tinh lọc không ít, nàng âm thầm kinh ngạc, không lẽ máu nàng cũng có tác dụng tinh lọc?

Quang linh xung quanh bị ám linh ép thúc không còn bao nhiêu, Nghệ Nhàn định mượn quang linh trợ lực làm Thánh Quang Phổ Chiếu, nhưng không ngờ, tính toàn này không làm được, cũng may trước đó nàng cẩn thận một chút, nếu không lúc này linh lực của nàng đã nhanh chóng kiệt quệ rồi.

Nghệ Nhàn, "ở đây làm môi giới, ma linh gì đó hẳn là đồng ý hỗ trợ thứ tốt cho ngươi, như là khôi phục tu vi, hay trong thời gian ngắn cho ngươi đạt được thần cấp a."

Văn Ca dùng tròng mắt đen thui nhìn chằm chằm nàng hồi lâu rồi nở nụ cười, "Nghệ Nhàn, thật đáng tiếc, nếu chúng ta không đối lập, ta kỳ thực rất thưởng thức cổ tinh thần không khuất phục này trên người ngươi, hơn nữa ngươi biết không, ngươi thông minh quá sẽ không sống lâu được."

Nghệ Nhàn nhìn dưới chân hắn khẽ cười một tiếng, từng bước đến gần, khi cách Văn Ca gần một mét. Chợt lấy ra một thanh chủy thủ bình thường, ngay trước mặt Văn Ca cắt cổ tay mình, đè lại rồi ép máu của mình ra vẩy lên người Văn Ca.

Nụ cười giễu cợt của Văn Ca liền cương lại, hắn liên tục dùng sương đen để che chắn, nhưng không được máu này xuyên thấu qua sương đen, rơi vào mặt hắn, "Ah, Nghệ Nhàn, máu ngươi sao lại giống như quang linh kia, không đúng, sao với quang linh chướng mắt kia càng đáng ghét hơn."

Nghệ Nhàn sớm phát hiện Văn Ca chỉ có thể đi lại quanh một cái vòng tròn, đến cả bước ra cũng không dám. Có cơ hội như vậy, nàng tự nhiên phải nắm chắc, "quả nhiên, thứ càng khiến ngươi ghét lại là chuyện khiến ta càng vui a."

Văn Ca bị dính máu, vết thương liền loang lổ, sương đen trên người tản đi không ít, "Nghệ Nhàn, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thì biết rõ chúng ta đời này là tử địch."

Nghệ Nhàn tìm được cách khắc chế, cũng lười cùng hắn dây dưa, liên tục rạch cổ tay mấy cái, máu văng về phía Văn Ca, máu rơi xuống đất, nhanh chóng tinh lọc nơi chân hắn đứng.

Nàng vừa đến chỗ này đã cảm giác kỳ quái. Địa bàn của Mặc Dạ cùng Tuyết Bạch đã phân chia rõ ràng, một cái ở trên một cái ở dưới. Địa phương có quang linh sung túc lại bị ám linh chiếm đoạt, quan trọng là đám sương đen dưới chân Văn Ca đây. Hiện tại sương đen bị Nghệ Nhàn tinh lọc không còn lại bao nhiêu, hình tròn có văn lộ quỷ dị nằm dưới đất cũng hiện lên trước mắt Nghệ Nhàn.

Sắc mặt Văn Ca xấu xí như quỷ, "Nghệ Nhàn."

Nghệ Nhàn bất vi sở động, "thì ra ngươi cho người giữ chân bọn ta, vì ở đây lén triệu hoán nó, cho nên ma linh vực sâu mới chạy đến. Ta gϊếŧ ngươi, chặt đứt chỗ này."

Văn Ca căm tức nàng, rít gào rống giận, "ngươi muốn hủy mọi hy vọng của ta, Nghệ Nhàn, vì sao các ngươi lòng dạ lại ác độc như vậy? đến chút tia chờ đợi của ta đều phải dập tắt, ta hận các ngươi, ta hận ngươi cùng Tử Hàn như nhau, ý chí sắt đá, ah --"

Nghệ Nhàn không định lảm nhảm với hắn nữa, kéo dài càng tốn thời gian thêm, những người còn lại sẽ chịu thêm nguy hiểm. Nàng vẫn như cũ rạch cổ tay mình, đem máu vẩy lên văn lộ nhè nhẹ, tinh lọc sương đen bám trên đó. Không quá lâu, mây đen bị đẩy đi, trăng sáng thêm rõ ràng, phía ngoài hàng ngàn con mắt đang nhìn chằm chằm nàng không chớp một cái. Nghệ Nhàn nhìn hồi lâu, liền sinh cảm giác toàn bộ những con mắt này đang nhìn nàng phẫn hận, khiến lòng người sinh cảm giác lạnh lẽo. Còn Văn Ca đứng giữa bọn chúng, giải tán đống mắt kia rồi bước lên hai bước, nhưng không thể ra khỏi vòng tròn kia được, ngược lại bị giam ở đó như là con rối.

Trận pháp tà ác như vậy, không bằng hủy đi.

Nghệ Nhàn nhanh chóng ngưng tụ quang lôi cầu, "vĩnh biệt, Văn Ca."

"Mau tránh ra."

"Tiểu sư muội, mau tránh ra."

Tiếng gào thét gần như tuyệt vọng của hai vị sư huynh truyền vào tai. Nghệ Nhàn cảm giác một luồng kình phong đang đánh về phía nàng, nàng nhanh chóng thuấn di, né một kích trí mạng này. Nhưng nghĩ đến quang lôi cầu trong tay không phải đồ chơi có thể bị hỏng, tất cả ma linh bị Văn Ca triệu hoán đến đang được kéo đến. Nàng không chậm trễ liền đem quang lôi cầu ném về phía Văn Ca hiện tại.

Phía sau gió lớn, Văn Ca đại khái bị ép, cũng liều mạng nắm cổ tay Nghệ Nhàn kéo lại, nụ cười hung tợn, "Nghệ Nhàn, muốn chết thì chết chung!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện