Ba ngày sau, Lạc Nam vẫn ngồi trên lưng Thiên Mã không ngừng nghỉ về đến trung tâm bí cảnh, suốt quãng đường, Lạc Nam đánh bại không ít chiến thú Hỏa và Thủy hệ có khả năng phi hành, tuy nhiên hắn không hạ sát thủ, Lạc Nam biết Thủy Hỏa cảnh cấm săn giết chiến thú, dù sao thì đây là căn cơ của hai nhà Thủy - Hỏa, đương nhiên nếu đối phương muốn giết hắn như Hỏa Nham quái cũng không cần nương tay.
Đồng thời hắn cũng thu thập được vài loại linh dược, phi thường ít ỏi, hết cách rồi, bí cảnh hai năm mở ra một lần, linh dược nơi đây thường xuyên bị thu thập, một gốc linh dược ít nhất cũng vài chục năm mới trưởng thành, cung không đủ cầu dẫn đến dược liệu vô cùng khan hiếm.
Lạc Nam hiện tại ra hiệu cho Thiên đảo quanh bầu trời phạm vi trung tâm bí cảnh, Tiềm Long ngọc bội che giấu khí tức, chỉ cần không gặp phải chiến thú giữ gìn lãnh thổ hầu như sẽ không phát sinh xung đột, bất quá Lạc Nam không ngại, nếu không bị quần công, với thực lực đội hình của hắn đủ sức đánh với Chiến Hoàng một trận.
Ba canh giờ trôi qua, trong tầm mắt Lạc Nam bỗng nhiên hiện lên một thân ảnh màu lam đang bay ở xa xa chừng vài chục dặm. Lạc Nam vỗ lưng Thiên, Thiên hiểu ý nhanh chóng tiếp cận thân ảnh kia.
Chỉ thấy một thiếu nữ thanh xuân mười lăm tuổi,làn da trắng nõn, mái tóc màu lam nhat tung bay trong gió, một mặt xinh đẹp đang cúi đầu trầm tư ngồi trên chiến sủng đang bay giữa trời. Chiến sủng là một con điểu, hình thể chỉ vừa một người ngồi, sảy cánh khoảng 8 met, bộ lông có màu lam nhạt, mềm mịn như nhun vậy, cái đuôi dài mượt ma phiêu dật cuốn theo chiều gió.
“Thủy Dực Điểu – Thủy hệ, Phi hành hệ – Chiến Tướng sơ kỳ, chiến thú khá hiếm vì thích sống một mình, không hình thành bầy đàn”
Lạc Nam nhận ra lai lịch của chiến thú này, bất quá lúc này hắn chỉ quan tâm thiếu nữ trên lưng nó.
Thiếu nữ ngồi trên lưng nó có tu vi Ngự Tướng sơ kỳ, lúc này nàng lẫm bẩm nơi khóe miệng hồng hồng:
”Hừ, Lạc Nam xấu xa, xú Lạc Nam, nói rằng chỉ vào thăm dò nhưng mười ngày rồi chưa chịu trở lại, ta và tỷ tỷ cùng hồ ly tinh kia sau hôm nay sẽ đi tìm hắn, phải hung hăng giáo huấn hắn một trận”
Lạc Nam toàn thân chấn động, hắn biết các nàng lo lắng cho mình, nhưng không nghĩ các nàng định quay lại tìm hắn, hạch tâm bí cảnh nguy hiểm thế nào hắn biết rõ, nếu không có U Linh Ảnh Bộ của Tiểu Bạch hắn tuyệt đối không dám mạo muội tiến vào, trước đây khi thoát khỏi Ám Lôi Sơn mạch, Lạc Nam nhờ có lộ tuyến phụ mẫu chỉ định, mà hắn một đường hành tẩu không lọt vào lãnh thổ của chiến thú nguy hiểm, mặc dù hạch tâm bí cảnh không thể sánh bằng Ám Lôi Sơn Mạch, nhưng dễ dàng có thể lọt vào phạm vi lãnh thổ của Chiến Vương viên mãn, Chiến Hoàng cảnh.
Nghĩ tới đây mắt Lạc Nam hơi ướt, trái tim bị ấm áp bao phủ, bất quá sau lưng Lạc Nam cũng hơi lạnh lẽo, hắn không dám nghĩ nếu các nàng vì hắn xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào.
Thực lực Lạc Nam và Thiên hơn xa thiếu nữ và Thủy Dực Điểu, lại thêm Tiềm Long ngọc che giấu, đã đến gần nhưng vẫn chưa bị phát hiện, Lạc Nam lúc này vươn hai tay, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rất nhanh đã kéo nàng sang lưng Thiên ngồi phía trước hắn.
Thiếu nữ và Thủy Dực Điểu nhất thời sợ hết hồn, một quả thủy cầu cấp tốc được ngưng tụ trước mắt nó.
“Được rồi, Dực Nhi, trở về đi” Thiếu nữ rất nhanh cảm giác khí tức quen thuộc phía sau nàng, hướng về Thủy Dực Điểu hạ lệnh dừng công kích, thu nó vào chiến giới.
“Nàng trưởng thành không ít, cũng đã Ngự Tướng rồi, phi thường lợi hại” Lạc Nam hai tay vẫn ôm eo nàng không chịu buông ra, sau lần vừa rồi nghe lời nói của nàng, hắn biết mình sẽ phải làm gì.
“Đồ xấu xa, mau buông tay, mới vắng mặt mấy hôm đã học ở đâu thói dê xờm rồi, hừ hừ” Thủy Mị Nhi ửng hồng hai má, tỏ vẻ chanh chua nói, ngón tay như ngọc dùng sức nhéo nhéo đôi tay hữu lực đang vòng qua eo thon của nàng.
Lạc Nam cười cười không đáp, cảm nhận hương khí nhàn nhạt từ mái tóc màu lam của nàng, hai tay ôm eo thon xoay người nàng lại đối mặt với hắn, ôn nhu ngắm nhìn thiếu nữ hắn gặp mặt đầu tiên khi rời khỏi phụ mẫu, khi đó nàng thật thiện lương, nàng sẳn sàng cho một người lạ mặt, mục đích không rõ như hắn tá túc trên thuyền của mình.
Thủy Mị Nhi mặt hơi ửng hồng, tuy nhiên vẫn lấy dũng khí nhìn vào mắt Lac Nam, tỏ ra một mặt hung dữ, phồng lên hai má, phi thường đáng yêu.
Lạc Nam nhìn hai mắt nàng hơi ửng hồng, ôn nhu lấy tay gạt đi vài giọt lệ, hỏi nàng: “sao nàng lại khóc?”
“Ai thèm khóc, bụi bay vô mắt người ta thôi” Thủy Mị Nhi trợn trừng mắt nói, bất quá hai mắt nàng hơi né tránh, không dám nhìn thẳng Lạc Nam.
Rất nhanh nàng nói tiếp:”còn không mau xuống dưới gặp các nàng, các nàng phi thường lo lắng ngươi”
Lạc Nam mĩm cười hỏi lại:”thế nàng không lo lắng cho ta?”
Thủy Mị Nhi đỏ mặt:”quỷ mới lo cho đồ xấu xa nhà ngươi”
Lạc Nam hướng nàng ôn nhu nói: “ta cũng rất tưởng niệm các nàng, đặc biệt là nàng”
Thủy Mị Nhi đỏ mặt, cúi gầm đầu xấu hổ, thầm mắng Lạc Nam gan lớn, nàng có cảm giác Lạc Nam hiện tại bạo dạn hơn lúc trước, hình như hắn cũng biết cách hống người vui vẻ hơn.
Cả hai không nói, Lạc Nam ra lệnh cho Thiên. Rất nhanh hắn nhìn thấy bên một bờ hồ nhỏ tiếp giáp với một cánh rừng. Hai bóng hình xinh đẹp đang tập trung đối chiến với nhau.
Thủy Nguyệt Cầm một thân cung trang màu trắng, trang nhã, diệu dàng sử dụng Xí Nga Vương.
Hỏa Chúc Diễm thân thể mê người được ôm sát bởi sườn xám màu đỏ thẫm, quyến rũ, cuồng dã, hướng Hỏa Tông Giác Thú hạ lệnh đối chiến.
Trong lúc hai nữ đang tập trung huấn luyện thì một âm thanh xé gió vang lên, đáp xuống mặt đất. Hai nàng không quay đầu, cho rằng Thủy Mị Nhi trở lại, Thủy Nguyệt Cầm vẫn tập trung chiến đấu, nhưng lại ôn nhu mở miệng:
”Muội đừng ham chơi bay quá xa, tránh bị chiến thú khác chú ý”
Từ ngày thu phục được chiến sủng mới Thủy Dực Điểu, Thủy Mị Nhi rất thích ngồi trên lưng nó bay lượn, không biết có phải cố ý hay trùng hợp, cũng nhờ như vậy mà Lạc Nam rất nhanh tìm thấy các nàng.
Lạc Nam thấy các nàng không chú ý đến mình, lúc này sờ sờ mũi, giả vờ như không có chuyện gì hướng nhị nữ mở miệng:” hôm nay các nàng muốn ăn món gì, ta nấu”
Hai nữ đột nhiên toàn thân run nhẹ, hai khuôn mặt tuyệt mỹ khí chất khác nhau lập tức nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo đen đang ân cần nhìn các nàng, đôi mắt thiếu niên bao hàm một tia nhu tình, một tia phức tạp, cùng một tia mang ý xin lỗi.
Hai nữ vẫn lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, không nói gì, hắn nói với các nàng chỉ đi thăm dò, nhưng các nàng chờ hơn mười ngày vẫn chưa thấy hắn, sao có thể không lo lắng, nam nhân này quan tâm, chăm sóc, chiếu cố các nàng từng chút một khi tiến vào bí cảnh, nhưng khi đến chuyện của hắn, các nàng lại chỉ để hắn một mình hành động.
Lạc Nam chứng kiến vẻ mặt tuyệt mỹ của các nàng, nhìn hai đôi mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp, làm người hai đời hắn sao có thể không biết trong lòng các nàng nghĩ gì, Lạc Nam biết đây là thời điểm một nam nhân chân chính nên hành động.
Nhìn hai thân ảnh yêu kiều, xinh đẹp trước mặt, Lạc Nam một mặt bình tĩnh bước đến vị trí các nàng, vươn một bàn tay nắm lấy tay ngọc mát lạnh mìn mịn của Thủy Nguyệt Cầm, mặc kệ thân thể nàng hơi run rẩy, hắn nắm tay nàng tiến đến bên cạnh Hỏa Chúc Diễm, một bàn tay khác cũng ân cần năm lấy bàn tay ấm áp trơn bóng mê người của nàng.
Nhìn vẻ mặt ửng hồng, bất ngờ của hai nữ, Lạc Nam một lần nữa dắt tay hai nàng đến bên Thủy Mị Nhi lúc này mặt ửng đỏ, mắt đẹp mở to, hắn chân thành hướng tam nữ mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng như gió:
“Trên thế gian này, có một số người, sống cạnh nhau cả đời nhưng đến cuối cùng họ mới nhận ra từ đầu đến cuối họ không hề hợp nhau, nhưng cũng có một số người chỉ dựa vào ánh nhìn đầu tiên đã say mê đối phương, biết đó là người mình cần cả đời”
“Lạc Nam ta không ngờ ngệch như những người thứ nhất, cũng không si tình như những kẻ thứ hai, nhưng mà sau khoảng thời gian vài tháng khi chúng ta gặp nhau cho đến hiện tại, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài” Lạc Nam dừng lại một chút, chân thành nhìn vào ánh mắt tam nữ thổ lộ:
“Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi, cũng đủ để ta nhận ra, các nàng là những nữ nhân ta muốn nắm tay đi cùng cả đời mình, có thể ta thật tham lam, nhưng cũng mong ba nàng cho ta một cơ hội thực hiện điều đó ”
Tam nữ ngơ ngác nhìn hắn, lời thổ lộ như thế này là điều các nàng chưa bao giờ tưởng tượng, tại thế giới có xu hướng cổ đại này, một nam nhân hướng nữ nhân bài tỏ là chuyện tình ít ỏi đến đáng thương.
Ít nhất, Thủy Nguyệt Cầm biết được mẫu thân của mình sở dĩ năm xưa gả cho phụ thân, chỉ là nhầm để báo đáp ân tình cứu mạng từ đời trước của gia gia nàng đối với ngoại công, phận làm con như Thủy Ánh Nguyệt, phải thay phụ thân đền đáp ân nhân, đó cũng là lý do một nữ tữ từng kiêu ngạo không kém Hỏa Mộng Như phải xuất giá.
Còn về Hỏa Chúc Diễm, nghĩa mẫu Hỏa Mộng Như của nàng vẫn độc thân, nàng chứng kiến vô số nam tử xuất chúng theo đuổi nghĩa mẫu, nhưng chưa có một ai dám mở lời thổ lộ như nam tử trước mặt, hầu như chỉ là những món quà xa xỉ được gửi tặng để bài tỏ tâm ý, mặc dù nghĩa mẫu không nhận, thường xuyên lệnh thị nữ mang trả lại, nhưng vô số món quà trân quý vẫn liên tục được gửi mỗi ngày, những nam nhân can đảm hơn tìm đến tận nhà, cũng chỉ dám giữ lễ hết sức thận trọng mà đối đáp, chưa từng dám nói câu gì quá trớn trước mặt nghĩa mẫu.
Hiện tại, Lạc Nam lại bài tỏ hoàn toàn vượt qua khả năng hiểu biết cùa các nàng về chuyện tình cảm, nghe những lời nói chân tình của hắn, các nàng nhất thời không biết phản ứng như thế nào, tay ngọc mặc cho hắn nắm chặt, dù cho ngày thường một mặt tiểu lưu manh, phóng khoáng như Hỏa Chúc Diễm lúc này cũng phi thường ngượng ngùng, bàn chân hơi xoay xoay trên mặt đất.
Lạc Nam biết các nàng nhất thời không kiệp thích ứng, bất quá hắn mặt dày vô cùng, sẽ không để các nàng có cơ hội đào tẩu, lúc này tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc nói rằng:”các nàng không trả lời ta xem như các nàng đã đáp ứng”
Vừa nói xong lấy tốc độ nguy hiểm hôn lên ba cái trán trơn bóng mịn màn của các nàng ba cái, một mặt phi thường thoải mái.
Tam nữ lại tiếp tục cả kinh với tu duy và hành động như thiên mã hành không của hắn, Thủy Mị Nhi và Hỏa Chúc Diễm trước tiên tỉnh lại, cảm động trên mặt quét sạch, hai cánh tay trắng nõn nắm ngay phần eo Lạc Nam, xoay tròn một góc 360 độ.
Á á á.
Tiếng hét thảm vang lên xé tan không khí lãng mạn, Lạc Nam hai tay xoa xoa eo, một mặt u oán nhìn tam nữ.
Thủy Nguyệt Cầm vốn ôn nhu trang nhã, hiện tại lại được nam nhân trong lòng tỏ tình, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn hướng hắn thăm hỏi:” sao lần này đệ đi lâu vậy, có gặp nguy hiểm gì hay không?”
Thủy Mị Nhi cùng Hỏa Chúc Diễm hướng hắn nhìn qua, hiển nhiên cũng muốn biết kinh lịch của hắn.
Lạc Nam lôi kéo các nàng đến bên bờ hồ ngồi xuống, sau đó bắt đầu kể về chuyện lần này, những đoạn nguy hiểm Lạc Nam lướt qua rất nhanh, không muốn các nàng suy nghĩ lung tung.
Tam nữ một mặt oán trách nhìn tên to gan này, tộc quần có Chiến Hoàng cấp tồn tại cũng dám chọc.
Lạc Nam lúc này đánh trống chuyển sang hỏi thăm các nàng kinh lịch, hắn nhận ra Hỏa Chúc Diễm và Thủy Nguyệt Cầm đã là ngự vương sơ kỳ cảnh giới.
Thủy Nguyệt Cầm ôn nhu mở miệng:” chúng ta tốn gần ba ngày để trở lại trung tâm, tại trung tâm gặp được Thủy Dực Điểu đang bị thương do trước đó tranh chấp với chiến thú nào đó”
Thủy Mị Nhi đắc ý tiếp lời: “ta vừa nhìn thấy đã phi thường thích nó, ta chăm sóc nó ba ngày, rồi mới khiêu chiến nó, Thủy Tinh Linh lần đầu khiêu chiến vượt cấp đã đánh bại đối thủ, lợi hại không?”
“Lợi hại” Lạc Nam cưng chiều xoa xoa đầu nàng.
Hỏa Chúc Diễm lúc này hé mở môi thơm: “nhờ vào Xích Viêm hỏa ngươi đưa lần trước mà Hỏa Tông thuận lợi vào chiến vương giúp ta thăng đến Ngự Vương cảnh, Tiểu Hỏa và Diễm Xà cũng khôi phục thương thế, huyết mạch cũng có chỗ tăng cường”
Lạc Nam gật đầu, lần trước trong hang Hỏa Tông hái được 4 Xích Viêm hỏa, hai viên để cứu trị hai chiến sủng của Chúc Diễm, sau lại đưa một quả cho nàng chờ thời điểm thích hợp để Hỏa Tông Phục dụng, chỉ gjữ lại một viên trong người.
Thủy Nguyệt Cầm che môi cười khẽ, liếc Hỏa Chúc Diễm nói tiếp:” nàng vừa đến ngự vương đã muốn khiêu chiến ta, hy vọng đánh bại ta, nào ngờ Xí Nga Vương nhờ chiến đấu cùng nàng mà huyết mạch thức tỉnh của nó càng thêm ổn định, thuận lợi đột phá Chiến Vương luôn, ta cũng nhân đó vào ngự vương cảnh”
Hỏa Chúc Diễm hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên không ngờ mình gián tiếp giúp đối thủ.
Lạc Nam nghe các nàng nói xong, lúc này vẻ mặt nghiêm túc:”Và sau đó các nàng định về khu vực hạch tâm tìm ta?”
Tam nữ im lặng một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Lạc Nam một mặt phức tạp nhìn ba nữ tử mỹ lệ trước mặt, hắn không kiềm chế được tình cảm, giang hai tay ôm ba nữ vào trong ngực, bốn người ngồi tựa vào nhau.
Các nàng thoáng cứng ngắc, bất quá thoáng chốc im lặng, cảm nhận khí tức từ nam nhân thân thiết, nghe tiếng tim đập của hắn, ba đôi mắt đẹp khẽ nhắm.
Lúc này, Lạc Nam giọng điệu trầm thấp nói: “Chúng ta đã lựa chọn bước đi con đường Ngự Chiến sư này, việc nguy hiểm kề cận là không thể nào tránh khỏi, ta và các nàng đều cần gia tăng thực lực, nếu không chúng ta lấy gì ở cùng nhau, không có thực lực hạnh phúc là thứ xa xỉ”
Dừng một chút, hắn nói tiếp:”ta không dám chắc sau này có mạo hiểm nữa hay không, nhưng ta hứa với các nàng, trừ những trường hợp vạn phần bất đắt dĩ, ta mới hành động một mình, còn lại chúng ta cùng nhau vượt qua, dù khó khăn hay vui vẻ”
Ba nàng ngước mắt lên nhìn hắn, gặp vẻ mặt chân thành của hắn ôn nhu ngắm các nàng, ba đôi mắt đẹp hơi nhắm, môi thơm khẽ mở.
Lạc Nam yêu thương nhìn ba nữ nhân của mình, ôn nhu cuối đầu, đặt môi mình lên từng đôi môi kiểu diễm kia, lần lượt thưởng thức vị ngọt và hương thơm thuộc về hắn.
Bốn trái tim hòa cùng một nhịp đập, như lời Lạc Nam đã nói, thời gian họ gặp nhau không dài, không ngắn nhưng trái tim họ đủ để nhận ra, họ thuộc về nhau.
Đồng thời hắn cũng thu thập được vài loại linh dược, phi thường ít ỏi, hết cách rồi, bí cảnh hai năm mở ra một lần, linh dược nơi đây thường xuyên bị thu thập, một gốc linh dược ít nhất cũng vài chục năm mới trưởng thành, cung không đủ cầu dẫn đến dược liệu vô cùng khan hiếm.
Lạc Nam hiện tại ra hiệu cho Thiên đảo quanh bầu trời phạm vi trung tâm bí cảnh, Tiềm Long ngọc bội che giấu khí tức, chỉ cần không gặp phải chiến thú giữ gìn lãnh thổ hầu như sẽ không phát sinh xung đột, bất quá Lạc Nam không ngại, nếu không bị quần công, với thực lực đội hình của hắn đủ sức đánh với Chiến Hoàng một trận.
Ba canh giờ trôi qua, trong tầm mắt Lạc Nam bỗng nhiên hiện lên một thân ảnh màu lam đang bay ở xa xa chừng vài chục dặm. Lạc Nam vỗ lưng Thiên, Thiên hiểu ý nhanh chóng tiếp cận thân ảnh kia.
Chỉ thấy một thiếu nữ thanh xuân mười lăm tuổi,làn da trắng nõn, mái tóc màu lam nhat tung bay trong gió, một mặt xinh đẹp đang cúi đầu trầm tư ngồi trên chiến sủng đang bay giữa trời. Chiến sủng là một con điểu, hình thể chỉ vừa một người ngồi, sảy cánh khoảng 8 met, bộ lông có màu lam nhạt, mềm mịn như nhun vậy, cái đuôi dài mượt ma phiêu dật cuốn theo chiều gió.
“Thủy Dực Điểu – Thủy hệ, Phi hành hệ – Chiến Tướng sơ kỳ, chiến thú khá hiếm vì thích sống một mình, không hình thành bầy đàn”
Lạc Nam nhận ra lai lịch của chiến thú này, bất quá lúc này hắn chỉ quan tâm thiếu nữ trên lưng nó.
Thiếu nữ ngồi trên lưng nó có tu vi Ngự Tướng sơ kỳ, lúc này nàng lẫm bẩm nơi khóe miệng hồng hồng:
”Hừ, Lạc Nam xấu xa, xú Lạc Nam, nói rằng chỉ vào thăm dò nhưng mười ngày rồi chưa chịu trở lại, ta và tỷ tỷ cùng hồ ly tinh kia sau hôm nay sẽ đi tìm hắn, phải hung hăng giáo huấn hắn một trận”
Lạc Nam toàn thân chấn động, hắn biết các nàng lo lắng cho mình, nhưng không nghĩ các nàng định quay lại tìm hắn, hạch tâm bí cảnh nguy hiểm thế nào hắn biết rõ, nếu không có U Linh Ảnh Bộ của Tiểu Bạch hắn tuyệt đối không dám mạo muội tiến vào, trước đây khi thoát khỏi Ám Lôi Sơn mạch, Lạc Nam nhờ có lộ tuyến phụ mẫu chỉ định, mà hắn một đường hành tẩu không lọt vào lãnh thổ của chiến thú nguy hiểm, mặc dù hạch tâm bí cảnh không thể sánh bằng Ám Lôi Sơn Mạch, nhưng dễ dàng có thể lọt vào phạm vi lãnh thổ của Chiến Vương viên mãn, Chiến Hoàng cảnh.
Nghĩ tới đây mắt Lạc Nam hơi ướt, trái tim bị ấm áp bao phủ, bất quá sau lưng Lạc Nam cũng hơi lạnh lẽo, hắn không dám nghĩ nếu các nàng vì hắn xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào.
Thực lực Lạc Nam và Thiên hơn xa thiếu nữ và Thủy Dực Điểu, lại thêm Tiềm Long ngọc che giấu, đã đến gần nhưng vẫn chưa bị phát hiện, Lạc Nam lúc này vươn hai tay, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rất nhanh đã kéo nàng sang lưng Thiên ngồi phía trước hắn.
Thiếu nữ và Thủy Dực Điểu nhất thời sợ hết hồn, một quả thủy cầu cấp tốc được ngưng tụ trước mắt nó.
“Được rồi, Dực Nhi, trở về đi” Thiếu nữ rất nhanh cảm giác khí tức quen thuộc phía sau nàng, hướng về Thủy Dực Điểu hạ lệnh dừng công kích, thu nó vào chiến giới.
“Nàng trưởng thành không ít, cũng đã Ngự Tướng rồi, phi thường lợi hại” Lạc Nam hai tay vẫn ôm eo nàng không chịu buông ra, sau lần vừa rồi nghe lời nói của nàng, hắn biết mình sẽ phải làm gì.
“Đồ xấu xa, mau buông tay, mới vắng mặt mấy hôm đã học ở đâu thói dê xờm rồi, hừ hừ” Thủy Mị Nhi ửng hồng hai má, tỏ vẻ chanh chua nói, ngón tay như ngọc dùng sức nhéo nhéo đôi tay hữu lực đang vòng qua eo thon của nàng.
Lạc Nam cười cười không đáp, cảm nhận hương khí nhàn nhạt từ mái tóc màu lam của nàng, hai tay ôm eo thon xoay người nàng lại đối mặt với hắn, ôn nhu ngắm nhìn thiếu nữ hắn gặp mặt đầu tiên khi rời khỏi phụ mẫu, khi đó nàng thật thiện lương, nàng sẳn sàng cho một người lạ mặt, mục đích không rõ như hắn tá túc trên thuyền của mình.
Thủy Mị Nhi mặt hơi ửng hồng, tuy nhiên vẫn lấy dũng khí nhìn vào mắt Lac Nam, tỏ ra một mặt hung dữ, phồng lên hai má, phi thường đáng yêu.
Lạc Nam nhìn hai mắt nàng hơi ửng hồng, ôn nhu lấy tay gạt đi vài giọt lệ, hỏi nàng: “sao nàng lại khóc?”
“Ai thèm khóc, bụi bay vô mắt người ta thôi” Thủy Mị Nhi trợn trừng mắt nói, bất quá hai mắt nàng hơi né tránh, không dám nhìn thẳng Lạc Nam.
Rất nhanh nàng nói tiếp:”còn không mau xuống dưới gặp các nàng, các nàng phi thường lo lắng ngươi”
Lạc Nam mĩm cười hỏi lại:”thế nàng không lo lắng cho ta?”
Thủy Mị Nhi đỏ mặt:”quỷ mới lo cho đồ xấu xa nhà ngươi”
Lạc Nam hướng nàng ôn nhu nói: “ta cũng rất tưởng niệm các nàng, đặc biệt là nàng”
Thủy Mị Nhi đỏ mặt, cúi gầm đầu xấu hổ, thầm mắng Lạc Nam gan lớn, nàng có cảm giác Lạc Nam hiện tại bạo dạn hơn lúc trước, hình như hắn cũng biết cách hống người vui vẻ hơn.
Cả hai không nói, Lạc Nam ra lệnh cho Thiên. Rất nhanh hắn nhìn thấy bên một bờ hồ nhỏ tiếp giáp với một cánh rừng. Hai bóng hình xinh đẹp đang tập trung đối chiến với nhau.
Thủy Nguyệt Cầm một thân cung trang màu trắng, trang nhã, diệu dàng sử dụng Xí Nga Vương.
Hỏa Chúc Diễm thân thể mê người được ôm sát bởi sườn xám màu đỏ thẫm, quyến rũ, cuồng dã, hướng Hỏa Tông Giác Thú hạ lệnh đối chiến.
Trong lúc hai nữ đang tập trung huấn luyện thì một âm thanh xé gió vang lên, đáp xuống mặt đất. Hai nàng không quay đầu, cho rằng Thủy Mị Nhi trở lại, Thủy Nguyệt Cầm vẫn tập trung chiến đấu, nhưng lại ôn nhu mở miệng:
”Muội đừng ham chơi bay quá xa, tránh bị chiến thú khác chú ý”
Từ ngày thu phục được chiến sủng mới Thủy Dực Điểu, Thủy Mị Nhi rất thích ngồi trên lưng nó bay lượn, không biết có phải cố ý hay trùng hợp, cũng nhờ như vậy mà Lạc Nam rất nhanh tìm thấy các nàng.
Lạc Nam thấy các nàng không chú ý đến mình, lúc này sờ sờ mũi, giả vờ như không có chuyện gì hướng nhị nữ mở miệng:” hôm nay các nàng muốn ăn món gì, ta nấu”
Hai nữ đột nhiên toàn thân run nhẹ, hai khuôn mặt tuyệt mỹ khí chất khác nhau lập tức nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo đen đang ân cần nhìn các nàng, đôi mắt thiếu niên bao hàm một tia nhu tình, một tia phức tạp, cùng một tia mang ý xin lỗi.
Hai nữ vẫn lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, không nói gì, hắn nói với các nàng chỉ đi thăm dò, nhưng các nàng chờ hơn mười ngày vẫn chưa thấy hắn, sao có thể không lo lắng, nam nhân này quan tâm, chăm sóc, chiếu cố các nàng từng chút một khi tiến vào bí cảnh, nhưng khi đến chuyện của hắn, các nàng lại chỉ để hắn một mình hành động.
Lạc Nam chứng kiến vẻ mặt tuyệt mỹ của các nàng, nhìn hai đôi mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp, làm người hai đời hắn sao có thể không biết trong lòng các nàng nghĩ gì, Lạc Nam biết đây là thời điểm một nam nhân chân chính nên hành động.
Nhìn hai thân ảnh yêu kiều, xinh đẹp trước mặt, Lạc Nam một mặt bình tĩnh bước đến vị trí các nàng, vươn một bàn tay nắm lấy tay ngọc mát lạnh mìn mịn của Thủy Nguyệt Cầm, mặc kệ thân thể nàng hơi run rẩy, hắn nắm tay nàng tiến đến bên cạnh Hỏa Chúc Diễm, một bàn tay khác cũng ân cần năm lấy bàn tay ấm áp trơn bóng mê người của nàng.
Nhìn vẻ mặt ửng hồng, bất ngờ của hai nữ, Lạc Nam một lần nữa dắt tay hai nàng đến bên Thủy Mị Nhi lúc này mặt ửng đỏ, mắt đẹp mở to, hắn chân thành hướng tam nữ mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng như gió:
“Trên thế gian này, có một số người, sống cạnh nhau cả đời nhưng đến cuối cùng họ mới nhận ra từ đầu đến cuối họ không hề hợp nhau, nhưng cũng có một số người chỉ dựa vào ánh nhìn đầu tiên đã say mê đối phương, biết đó là người mình cần cả đời”
“Lạc Nam ta không ngờ ngệch như những người thứ nhất, cũng không si tình như những kẻ thứ hai, nhưng mà sau khoảng thời gian vài tháng khi chúng ta gặp nhau cho đến hiện tại, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài” Lạc Nam dừng lại một chút, chân thành nhìn vào ánh mắt tam nữ thổ lộ:
“Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi, cũng đủ để ta nhận ra, các nàng là những nữ nhân ta muốn nắm tay đi cùng cả đời mình, có thể ta thật tham lam, nhưng cũng mong ba nàng cho ta một cơ hội thực hiện điều đó ”
Tam nữ ngơ ngác nhìn hắn, lời thổ lộ như thế này là điều các nàng chưa bao giờ tưởng tượng, tại thế giới có xu hướng cổ đại này, một nam nhân hướng nữ nhân bài tỏ là chuyện tình ít ỏi đến đáng thương.
Ít nhất, Thủy Nguyệt Cầm biết được mẫu thân của mình sở dĩ năm xưa gả cho phụ thân, chỉ là nhầm để báo đáp ân tình cứu mạng từ đời trước của gia gia nàng đối với ngoại công, phận làm con như Thủy Ánh Nguyệt, phải thay phụ thân đền đáp ân nhân, đó cũng là lý do một nữ tữ từng kiêu ngạo không kém Hỏa Mộng Như phải xuất giá.
Còn về Hỏa Chúc Diễm, nghĩa mẫu Hỏa Mộng Như của nàng vẫn độc thân, nàng chứng kiến vô số nam tử xuất chúng theo đuổi nghĩa mẫu, nhưng chưa có một ai dám mở lời thổ lộ như nam tử trước mặt, hầu như chỉ là những món quà xa xỉ được gửi tặng để bài tỏ tâm ý, mặc dù nghĩa mẫu không nhận, thường xuyên lệnh thị nữ mang trả lại, nhưng vô số món quà trân quý vẫn liên tục được gửi mỗi ngày, những nam nhân can đảm hơn tìm đến tận nhà, cũng chỉ dám giữ lễ hết sức thận trọng mà đối đáp, chưa từng dám nói câu gì quá trớn trước mặt nghĩa mẫu.
Hiện tại, Lạc Nam lại bài tỏ hoàn toàn vượt qua khả năng hiểu biết cùa các nàng về chuyện tình cảm, nghe những lời nói chân tình của hắn, các nàng nhất thời không biết phản ứng như thế nào, tay ngọc mặc cho hắn nắm chặt, dù cho ngày thường một mặt tiểu lưu manh, phóng khoáng như Hỏa Chúc Diễm lúc này cũng phi thường ngượng ngùng, bàn chân hơi xoay xoay trên mặt đất.
Lạc Nam biết các nàng nhất thời không kiệp thích ứng, bất quá hắn mặt dày vô cùng, sẽ không để các nàng có cơ hội đào tẩu, lúc này tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc nói rằng:”các nàng không trả lời ta xem như các nàng đã đáp ứng”
Vừa nói xong lấy tốc độ nguy hiểm hôn lên ba cái trán trơn bóng mịn màn của các nàng ba cái, một mặt phi thường thoải mái.
Tam nữ lại tiếp tục cả kinh với tu duy và hành động như thiên mã hành không của hắn, Thủy Mị Nhi và Hỏa Chúc Diễm trước tiên tỉnh lại, cảm động trên mặt quét sạch, hai cánh tay trắng nõn nắm ngay phần eo Lạc Nam, xoay tròn một góc 360 độ.
Á á á.
Tiếng hét thảm vang lên xé tan không khí lãng mạn, Lạc Nam hai tay xoa xoa eo, một mặt u oán nhìn tam nữ.
Thủy Nguyệt Cầm vốn ôn nhu trang nhã, hiện tại lại được nam nhân trong lòng tỏ tình, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn hướng hắn thăm hỏi:” sao lần này đệ đi lâu vậy, có gặp nguy hiểm gì hay không?”
Thủy Mị Nhi cùng Hỏa Chúc Diễm hướng hắn nhìn qua, hiển nhiên cũng muốn biết kinh lịch của hắn.
Lạc Nam lôi kéo các nàng đến bên bờ hồ ngồi xuống, sau đó bắt đầu kể về chuyện lần này, những đoạn nguy hiểm Lạc Nam lướt qua rất nhanh, không muốn các nàng suy nghĩ lung tung.
Tam nữ một mặt oán trách nhìn tên to gan này, tộc quần có Chiến Hoàng cấp tồn tại cũng dám chọc.
Lạc Nam lúc này đánh trống chuyển sang hỏi thăm các nàng kinh lịch, hắn nhận ra Hỏa Chúc Diễm và Thủy Nguyệt Cầm đã là ngự vương sơ kỳ cảnh giới.
Thủy Nguyệt Cầm ôn nhu mở miệng:” chúng ta tốn gần ba ngày để trở lại trung tâm, tại trung tâm gặp được Thủy Dực Điểu đang bị thương do trước đó tranh chấp với chiến thú nào đó”
Thủy Mị Nhi đắc ý tiếp lời: “ta vừa nhìn thấy đã phi thường thích nó, ta chăm sóc nó ba ngày, rồi mới khiêu chiến nó, Thủy Tinh Linh lần đầu khiêu chiến vượt cấp đã đánh bại đối thủ, lợi hại không?”
“Lợi hại” Lạc Nam cưng chiều xoa xoa đầu nàng.
Hỏa Chúc Diễm lúc này hé mở môi thơm: “nhờ vào Xích Viêm hỏa ngươi đưa lần trước mà Hỏa Tông thuận lợi vào chiến vương giúp ta thăng đến Ngự Vương cảnh, Tiểu Hỏa và Diễm Xà cũng khôi phục thương thế, huyết mạch cũng có chỗ tăng cường”
Lạc Nam gật đầu, lần trước trong hang Hỏa Tông hái được 4 Xích Viêm hỏa, hai viên để cứu trị hai chiến sủng của Chúc Diễm, sau lại đưa một quả cho nàng chờ thời điểm thích hợp để Hỏa Tông Phục dụng, chỉ gjữ lại một viên trong người.
Thủy Nguyệt Cầm che môi cười khẽ, liếc Hỏa Chúc Diễm nói tiếp:” nàng vừa đến ngự vương đã muốn khiêu chiến ta, hy vọng đánh bại ta, nào ngờ Xí Nga Vương nhờ chiến đấu cùng nàng mà huyết mạch thức tỉnh của nó càng thêm ổn định, thuận lợi đột phá Chiến Vương luôn, ta cũng nhân đó vào ngự vương cảnh”
Hỏa Chúc Diễm hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên không ngờ mình gián tiếp giúp đối thủ.
Lạc Nam nghe các nàng nói xong, lúc này vẻ mặt nghiêm túc:”Và sau đó các nàng định về khu vực hạch tâm tìm ta?”
Tam nữ im lặng một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Lạc Nam một mặt phức tạp nhìn ba nữ tử mỹ lệ trước mặt, hắn không kiềm chế được tình cảm, giang hai tay ôm ba nữ vào trong ngực, bốn người ngồi tựa vào nhau.
Các nàng thoáng cứng ngắc, bất quá thoáng chốc im lặng, cảm nhận khí tức từ nam nhân thân thiết, nghe tiếng tim đập của hắn, ba đôi mắt đẹp khẽ nhắm.
Lúc này, Lạc Nam giọng điệu trầm thấp nói: “Chúng ta đã lựa chọn bước đi con đường Ngự Chiến sư này, việc nguy hiểm kề cận là không thể nào tránh khỏi, ta và các nàng đều cần gia tăng thực lực, nếu không chúng ta lấy gì ở cùng nhau, không có thực lực hạnh phúc là thứ xa xỉ”
Dừng một chút, hắn nói tiếp:”ta không dám chắc sau này có mạo hiểm nữa hay không, nhưng ta hứa với các nàng, trừ những trường hợp vạn phần bất đắt dĩ, ta mới hành động một mình, còn lại chúng ta cùng nhau vượt qua, dù khó khăn hay vui vẻ”
Ba nàng ngước mắt lên nhìn hắn, gặp vẻ mặt chân thành của hắn ôn nhu ngắm các nàng, ba đôi mắt đẹp hơi nhắm, môi thơm khẽ mở.
Lạc Nam yêu thương nhìn ba nữ nhân của mình, ôn nhu cuối đầu, đặt môi mình lên từng đôi môi kiểu diễm kia, lần lượt thưởng thức vị ngọt và hương thơm thuộc về hắn.
Bốn trái tim hòa cùng một nhịp đập, như lời Lạc Nam đã nói, thời gian họ gặp nhau không dài, không ngắn nhưng trái tim họ đủ để nhận ra, họ thuộc về nhau.
Danh sách chương