Lạc Nam nhắm mắt an tĩnh trên giường, trong đầu vô số suy nghĩ bắt đầu chuyển động, mặc dù hiện tại chưa biết thân phận và thực lực chân chính của kẻ thù truy sát Phụ mẫu nhưng Lạc Nam đã suy đoán được đại khái. Phụ thân Lạc Long từng nói nếu Lạc Nam không đạt đến Ngự Thánh cấp, đồng thời sở hữu hai Chiến sủng cấp Chiến Thánh thì tốt nhất nên quên đi ý nghĩ báo cừu, việc này cho thấy thực lực của kẻ này hản là trên Ngự Thánh cấp bậc một ít, hơn nữa sức ảnh hưởng của đối phương trên đại luc phi thường cường đại.

Dưới áp lực của đối phương, Đại Lạc gia tộc phải trục xuất phụ thân của Lạc Nam, ngay cả khi hắn đủ tư cách tranh đoạt vị trí gia chủ. Còn Bách Hoa môn phải âm thầm phái người trong bóng tối tương trợ, sau đó lập kế hoạch cho phụ mẫu hắn giả chết. Hiện tại trên toàn đại lục, số người biết phụ mẫu hắn còn sống chỉ có số ít cao tầng Bách Hoa môn trong đó có Lão môn chủ Bách Hoa Môn, nàng là sư phụ mẫu thân Hoa Tiên của Lạc Nam.

Hắn được phụ mẫu sinh ra trong quá trình ẩn cư, nên cả đại lục này không ai biết thân phận của hắn là điều chắc chắn.

Lúc đầu Lạc Nam suy nghĩ chỉ cần dựa vào thiên phú của hắn thì việc báo thù tương lai sẽ thực hiện được. Nhưng hiện tại hắn suy nghĩ kỹ mới biết ý nghĩ của hắn rất ngây thơ, không nói thực lực tự thân của đối phương, chỉ riêng với thế lực và tầm ảnh hưởng của kẻ này cũng đủ giết Lạc Nam hiện tại vô số lần. Lạc Nam nhắm mắt lẫm bẩm:

“Ta muốn báo được cừu trước tiên thực lực phải vượt qua đối phương là một, ngoài ra cần có thế lực cường đại của riêng mình, có được minh hữu tin cậy trợ giúp. Bách Hoa môn có thể là minh hữu tốt nhất, bất quá với thực lực hiện nay của ta sẽ không được họ xem trọng chứ đừng nói đến hợp tác, xem ra tất cả cuối cùng vẫn do thực lực quyết định“

“Lần này sau chuyến đi Thủy Hỏa Cảnh phải tiếp tục khổ luyện, tiểu tử Tiểu Bạch cũng cần phải chiến đấu để gia tăng kinh nghiệm.”

Nghỉ đến đây hắn rất nhanh ngủ thiếp đi, dù sao thì cơ thể hiện tại mới 15 tuổi, vẫn rất cần ngủ để duy trì thể lực và phát triển.

.....

Sáng hôm sau, Lạc Nam vừa ra khỏi phòng, hắn nghe thấy âm thanh chiến đấu của chiến sủng cùng tiếng hò hét ra lệnh của ngự chiến sư, lần theo hướng âm thanh phát ra, Lạc Nam đến một sân tập khá lớn nằm sau trang viên Thủy gia, hắn nhìn thấy nhóm đệ tử thanh niên nam nữ đang tập luyện, lúc này Thủy Mị Nhi đang chỉ huy chiến thú Thủy Tinh Linh của nàng so đấu cùng một con Hải Giác Thú của một thanh niên nhìn qua có vẻ lớn hơn nàng một tuổi, bên cạnh là nhiều thiếu niên nam nữ đang cổ vũ.

"Thủy Dương sư huynh thật lợi hại a, ta nghe nói huynh ấy vừa thăng cấp Ngự Tướng ba ngày trước."

"Chứ sao nữa, Thủy Dương sư huynh mới gần 17 tuổi đã Ngự Tướng cấp bậc, nói không chắc vài năm nữa sẽ đuổi kiệp Đại Tiểu thư rồi."

"Nếu Thủy Dương sư huynh nhìn trúng ta là tốt rồi."

"Chỉ bằng ngươi? nằm mơ đi"

Lạc Nam không chú ý đến đối thoại của các thanh niên này, lúc này hắn âm thầm quan sát, nhìn thấy Thủy Tinh Linh của Mị Nhi bị đối phương ép khá chật vật, nhờ có Thủy hệ khải giáp mà Lạc Nam tặng, nó mặc dù bị vài vết thương nhưng không nghiêm trọng, tuy nhiên đẳng cấp trên lệch, Thủy Tinh linh chỉ mới Chiến Sĩ hậu kỳ, đối mặt Hải giác thú Chiến Tướng sơ kỳ liên tiếp bị dồn ép, nếu không nhờ Thủy hệ khải giáp của Lạc Nam đã sớm thua trận.

Lạc Nam nhìn vẻ mặt Thủy Mị Nhi lúc này đã lâm vào bối rối, đẳng cấp trên lệch cùng kinh nghiệm chiến đấu khá non nớt khiến nàng không biết làm sao.

Thủy Mị Nhi nhìn Thủy Tinh Linh chật vật âm thầm đau lòng, đang muốn dơ tay nhận thua thì một âm thanh truyền dựa vào hồn lực vào tai nàng:

- Hải giác thú mặc dù lực công kích khá mạnh, da giày thịt béo nhưng tốc độ của nó rất chậm lại chỉ thuận đánh cận chiến, mau cho Thủy Tinh Linh kéo dài khoảng cách, đừng cho nó tiếp cận.”

Thủy Mị Nhi thoáng giật mình, quay đầu lại thấy Lạc Nam đang mĩm cười nhìn nàng, hướng hắn le lưỡi phấn, phồng lên hai má, bất quá rất nhanh lại quay về Thủy Tinh Linh ra lệnh:

‘Linh nhi, Thủy vũ bộ, kéo dài khoảng cách cùng nó”

Pi pi, Thủy Tinh Linh kêu lên đáp ứng, thủy nguyên tố dưới chân vận chuyển, bỗng hóa thành sóng nước lưu động một cách nhanh chóng giống như động tác trượt băng tránh xa đòn công kích vừa đến của đối thủ.

Hải giác thú vốn đang lao đến định dùng đầu công kích chấm dứt đối thủ, chợt mất đi mục tiêu bất ngờ không kiệp lấy lại tinh thần.

Mà lúc này âm thanh của Lạc Nam tiếp tục nhắc nhở: “ dùng công kích từ xa tấn công nó, Hải giác thú chỉ chuyên đánh cận chiến, không để nó tiếp cận.

"Linh Nhi sử dụng thủy kiếm bắn nó." Thủy Mị Nhi hạ lệnh

Thủy nguyên tố xung quanh Linh nhi rất nhanh hình thành một thanh cự kiếm, lấy tốc độ thật nhanh đâm đến Thủy Giac thú, thủy giác thú hiển nhiên không kiệp né tránh, bị thủy kiếm đâm trúng cơ thể, hét lên một tiếng đau đớn, bất quá công kích của Thủy Tinh Linh chiến sĩ hậu kỳ chỉ làm Chiến tướng sơ kỳ như nó đau đớn mà thôi, cũng không bị thương. Nhưng nó đã tức giận, cặp mắt lộ nét hung quang.

Mà lúc này Lạc Nam lại hồn lực truyền âm vào tai Mị Nhi nhắc nhở nàng: “Đến đây được rồi, đẳng cấp trên lệch quá xa, nàng không thể đánh bại nó đâu”

Thủy Mị Nhi hiểu ý, hướng về thiếu niên Thủy Dương dơ tay hét: “ta nhận thua”

"Hải giác, được rồi mau dừng tay."

Thủy Dương hướng về Hải giác thú ra lệnh, nó rống lên một tiếng không cam lòng, lúc này giận dữ nhìn Linh Nhi một cái, xoay người đi về chủ nhân.

Thủy Dương lúc này sắc mặt cũng phi thường khó coi, hắn vừa đột phá Chiến Tướng, vốn định thể hiện uy phong trước mắt Thủy Mị Nhi một phen nên khích tướng khiêu chiến nàng, quả nhiên nàng đáp ứng, không ngờ chiến đấu rõ ràng sắp kết thúc, đột nhiên Thủy Mị Nhi bạo phát cho Hải Giac thú của hắn chịu thiệt khiến hắn cảm giác phi thường mất mặt, dù sao thì thực lực hai bên trên lệch quá xa, vậy mà còn ăn thiệt thòi trước mắt nhiều người như vậy. Bất quá hắn vẫn ra vẻ khí độ, lộ ra tia cười gượng ra vẻ nói rằng:

“Mị Nhi sư muội làm không tệ, mặc dù huynh còn bảo lưu thực lực nhưng biểu hiện như thế đã quá tốt rồi, hy vọng chúng ta thường xuyên có cơ hội luận bàn”

Thủy Mị Nhi đâu rãnh để ý tới hắn, lúc này đã tung tăng chạy đến chỗ Lạc Nam, hay tay chống nạnh, phồng má hồng hướng hắn tinh nghich hỏi:

"Ngươi chạy đến lúc nào? thấy bộ dạng bổn tiểu thư chiến đấu lợi hại không?"

Lạc Nam dỡ khóc dỡ cười, đưa tay cốc nhẹ lên đầu nàng một cái cười nói: “nàng còn dám nói, người ta hơn nàng một cảnh giới lớn cũng dám ứng chiến, ta không muốn nàng thua khó coi nên mới gian lận chỉ điểm, lần sau ta sẽ không thèm nhúng tay”

Thủy Mị Nhi u oán ôm đầu nhỏ lầm bầm:

“Còn không phải người ta muốn thử uy lực khải giáp ngươi tặng sao? Nếu không quỷ mới thèm ứng chiến”

Lạc Nam gương mặt lập tức xấu hổ, thì ra hắn trách lầm nàng, lúc này nhìn nàng mĩm cười nói: “là ta hiểu lầm, bất quá sau này cần thì để ta tập luyện cùng nàng”

Thủy Mị Nhi mắt đẹp sáng lên, tiếu dung đầy mặt: “ngươi hứa rồi đó, hừ hừ, vài ngày tới mỗi sáng ngươi phải huấn luyện cùng bổn tiểu thư, biết chưa?”

"Không thành vấn đề."

Lạc Nam ung dung đáp ứng, bên cạnh nàng, hắn cảm giác vui vẻ ấm áp, đời trước của hắn chưa từng có nữ bằng hữu, lại sinh hoạt 15 năm trong kết giới ở đời này khiến cửa lòng hắn dễ dàng tiếp nhận một người khi được người đó đối xử chân thật, hắn bất chợt nhớ lại từ lúc lên thuyền của nàng cho đến hiện tại. Một khoảng thời gian rất ngắn nhưng vẻ trong sáng, hồn nhiên của nàng làm hắn bất chợt chìm vào, có lẽ với một kẻ chưa từng biết mùi vị tình yêu là gì như Lạc Nam thì nụ cười hồn nhiên, trong sáng bên cạnh là một liều thuốc phiện hiệu quả khá mạnh.

Hắn âm thầm khâm phục những nhân vật mình đọc trong tiểu thuyết đời trước, rõ ràng cũng xuyên qua như hắn, rõ ràng vẫn là xử nam lại có thể lạnh lùng, vô cảm với nữ tử. Đây là việc mà một nam nhân bình thường như Lạc Nam tự nhận không làm được.

Nhìn vẻ hồn nhiên, thiên chân vô tà trên gương mặt nàng, hắn âm thầm siết chặt nắm tay, hắn phải nhanh chóng trở nên cường đại, cường đại để báo thù cho phụ mẫu, cường đại để có được hạnh phúc bên những người hắn muốn, hắn biết rằng, muốn bảo vệ hạnh phúc tại thế giới này, thực lực chính là thứ không thể thiếu.



Nhìn bóng lưng hai người đang vừa đi vừa cười kia, gương mặt Thủy Dương âm trầm, hỏi mấy thiếu niên bên cạnh: “Người kia là ai?”

Trong đám thiếu niên, một kẻ đứng ra trả lời: “hắn là ai đệ không biết, bất quá mấy hôm trước hắn theo đoàn người Phúc Bá về đến Thủy Gia chúng ta, nghe nói hôm qua còn đấu giá được danh ngạch tiến vào thủy hỏa cảnh cơ.”

Một thiếu nữ khác lúc này cũng lên tiếng: “mấy hôm trước muội có nghe Thủy Nhất thúc thúc nói, thương thuyền của Nhị Tiểu Thư có cho một thiếu niên đi nhờ, chắc là hắn rồi, mà nghe nói Hỏa Chúc Diễm còn bị hắn đẩy lùi nữa cơ.”

"Không có khả năng đi? nhìn hắn tuổi tác rõ ràng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu đi? muội có nghe lầm không?"

Một đám thiếu niên kháng nghị, hiển nhiên bọn họ làm sao cũng không nguyện tin tưởng thiếu niên kia lợi hại như vậy.

Lúc này, Thủy Dương cũng ra vẻ tự tin nói: “Lời đồn thường hay phóng đại sự thật mà, mọi người không cần để ý”

"Đúng, chỉ là lời đồn vô căn cứ, chúng ta sao có thể tin tưởng, haha vẫn là Thủy Dương đại ca sáng suốt"

Một đám thiếu niên cười phá lên, khinh thường nhìn vị sư muội kia.

"Hừ, không tin thì thôi, đáng ghét"

Nàng ủy khuất, tức giận chạy đi, có ý tốt nói cho bọn hắn, bọn hắn lại không tin nàng, bất quá chính bản thân nàng cũng không quá tin tưởng, một nam nhân cùng tuổi mình sẽ còn lợi hại hơn Đại tiểu thư Hỏa gia, nhân vật thiên tài có thể ganh đua cùng đại tiểu thư nhà mình..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện