Dịch: Tiểu Phương

Beta: Fleur

A Liên vội vã chạy tới ôm thật chặt trứng vào trong ngực, nàng hơi rũ mắt, đôi mắt đảo loạn, khẽ mím môi nói: "Ta..."

Dung Lâm liền nói: "Nàng đừng nói là trứng này do nàng mua nhé!" Nghe nàng "Ừ" một tiếng Dung Lâm tức giận không kiềm chế được nói: "Chẳng lẽ nàng còn muốn làm món trứng luộc nước trà sao?"

A Liên ngẩng đầu: "Thượng thần."

Dù Dung Lâm có thiếu kiến thức đến đâu, cũng không có khả năng không nhận ra đây là một quả trứng phượng hoàng. Hắn hít sâu một hơi, hỏi: "Nàng sinh khi nào? Vì sao lại không nói với ta?"

A Liên hơi lo lắng, chỉ nói: "Thượng thần coi như chưa từng nhìn thấy quả trứng này không được sao?"

Không được sao? Tất nhiên là không được rồi! Đây không phải trứng của riêng nàng, dựa vào đâu mà muốn gạt hắn, không nói cho hắn biết. Dung Lâm cảm thấy trán căng ra, tức giận muốn phun lửa.

A Bàng ở bên ngoài nghe được động tĩnh vội vàng tiến vào, thấy A Liên ôm quả trứng, bộ dáng của thượng thần Dung Lâm lại là tức giận không nhẹ, lập tức che chở A Liên nói: "Thượng thần làm gì vậy? Nếu như không muốn có con thì lúc trước khi ngủ với cá mè hoa tại sao không tránh thai? Bây giờ trứng cũng đã sinh ra, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh nát nó sao?"

Dung Lâm buột miệng thốt ra: "Ta nói không cần khi nào?"

A Liên mở to hai mắt nhìn hắn.

A Bàng lại là dáng vẻ đương nhiên – già mới có trứng con thì sao có thể dễ dàng buông tha, xem ra đại chiến đoạt trứng là không thể tránh được.

A Bàng nói: "Bây giờ thượng thần lại muốn quả trứng này? Tại sao lúc trước lại bỏ đi? Quả trứng này là A Liên cực khổ sinh hạ, khi đó thượng thần đang làm gì? Ngươi dựa đâu mà giành quả trứng này của A Liên?" Lúc trước A Bàng khuyên A Liên vứt bỏ quả trứng là muốn tốt cho nàng, bây giờ giữ lại, nàng sẽ cố gắng bảo vệ quả trứng này. A Bàng biết hai người các nàng không phải là đối thủ của thượng thần, nếu hắn thật sự muốn dùng sức mạnh thì hai nàng vô phương chống lại rồi! "Hôm nay sắc trời không còn sớm, chốn nhỏ này của chúng ta không chiêu đãi tốt được thượng thần, mời thượng thần trở về. Sau khi ngài trở về hãy nghĩ kỹ biện pháp để giải quyết vấn đề đi!"

Dung Lâm cũng cảm thấy việc này quá mức đột ngột, lại thấy tiểu cá yêu dính người này đề phòng hắn như đề phòng cướp, lập tức có chút không thoải mái, nhìn thoáng qua nàng cùng quả trứng trong ngực nàng nói: "Được rồi, ngày mai ta sẽ quay lại."

Dung Lâm đi rồi, A Bàng quan tâm hỏi han A Liên: "Thế nào rồi? Ngươi không sao chứ?"

A Liên gắt gao ôm quả trứng trong lòng, lắc đầu nói: "Không có gì!"

A Bàng liền nói: "Nhìn bộ dáng thượng thần Dung Lâm chính là luyến tiếc quả trứng, ta nghĩ hắn sẽ không dễ dàng hòa ly với ngươi. Cho dù cùng ngươi hòa ly cũng sẽ nghĩ biện pháp cướp quả trứng đi. Ngươi ở hồ Động Trạch, chỉ là một cô cá nhỏ không nơi nương tựa, nhà thì nghèo rớt mồng tơi, thật sự là không thể cho hài tử một điều kiện trưởng thành tốt, mà thượng thần đó thì khác, thân phận hắn trên cao, nếu quả trứng này theo hắn sợ là vừa ra đời đã là chủ tử kim tôn ngọc quý... Nếu thật sự muốn đoạt trứng, tình huống này rất bất lợi với ngươi."

A Bàng nói rất có đạo lý. A Liên nói: "Nếu... Nếu thượng thần tiếp nhận nó thì nó có theo ta hay không cũng không quan trọng."

Nàng vội vàng trốn khỏi Cửu Tiêu Các chính là lo lắng thượng thần sẽ không tiếp nhận quả trứng này.

"Ngươi đó..."

A Bàng bất đắc dĩ nói, "Bây giờ ngươi trẻ tuổi xinh đẹp tất nhiên có thể tùy ý, nhưng ngươi có từng nghĩ tới ngày sau cá lão châu hoàng vẫn nên tìm một nơi để dựa vào không? Nếu ngươi quyết định nhường quả trứng cho thượng thần, ngươi chỉ cần hắn viết một khoản phí nuôi dưỡng, lại ra một ước định cách một thời gian cho ngươi gặp mặt hài tử."

A Bàng là một con cá khôn khéo, không chấp nhận một chút thiệt thòi, tuy nói hài tử không thể dùng bạc để trao đổi, nhưng A Liên chịu nhiều uất ức như vậy cũng nên có chút bồi thường mới đúng. Lúc còn trẻ ai lại không gặp qua mấy tra ca (tra: cặn bã) huống hồ lúc này nàng lại gặp một tra thần, đến lúc miệng vết thương chậm rãi lành lại, dùng bạc bao dưỡng mấy con cá tiểu bạch kiểm ở hồ Động Trạch, ngày tháng trôi qua thật dễ chịu, ai sẽ còn nghĩ tới những chuyện thương tâm đó nữa!

Cả đêm A Liên gắt gao ôm trứng vào trong ngực, ngủ không yên.

Ngày hôm sau, nơi này của A Liên lại có khách.

Khách đến không phải ai khác, chính là Thanh Loan phu nhân mà lúc trước A Liên từng gặp.

Tin tức của Thanh Loan phu nhân thật linh thông, không biết từ nơi nào lại biết tin A Liên thôi học ở Cửu Tiêu Các, bà còn tưởng rằng Dung Lâm khi dễ nhân gia, nên hấp tấp chạy tới hung hăng phê bình Dung Lâm một trận, lại ngoài ý muốn biết được A Liên lại im hơi lặng tiếng sinh ra một quả trứng.

Tin tức tốt như vậy làm cho Thanh Loan phu nhân vui mừng không thôi.

Sáng sớm đã lôi kéo Dung Lâm tới tìm A Liên.

Thanh Loan phu nhân đem theo rất nhiều thứ bổ dưỡng thân thể sau sinh, lập tức lấp đầy cái ổ nhỏ của A Liên, không còn chỗ bỏ liền dứt khoát bỏ vào phòng A Bàng cách vách. A Liên tiếp đãi Thanh Loan phu nhân, nhìn thượng thần đứng bên cạnh Thanh Loan phu nhân lại hỏi: "Thượng thần muốn dùng nước không?"

Dung Lâm vừa định nói muốn, Thanh Loan phu nhân liền nói: "Tiểu Liên, cháu không cần để ý tới nó, cứ để nó đứng yên đó là được rồi. Đến đây nào, cô cháu ta trò chuyện một chút, đúng rồi, trứng đâu? Cháu trai chưa phá vỏ của ta đâu?"

A Liên ôm trứng ra.

Thanh Loan phu nhân ôm lấy, nhìn xong liền vui mừng nói: "Quả trứng này có bề ngoài thật tốt, vỏ cứng rắn, bền chắc, không sợ mẻ, quả thực là một khuôn khắc ra với Dung Lâm lúc chưa phá vỏ..." Thanh Loan phu nhân thoạt nhìn thập phần vui mừng, dịu dàng vuốt ve vài cái, nói: "Nhìn này, hoa văn trên quả trứng này đều giống cha nó như đúc. Thật là một quả trứng tốt a..."

Khen ngợi xong, Thanh Loan phu nhân lại nắm chặt tay A Liên nói: "Tiểu Liên à, vất vả cho cháu quá!"

A Liên có chút ngượng ngùng: "Không vất vả!"

Lời nói là thật, trừ bỏ lúc sinh trứng đau một trận, lúc trước cũng không có cảm giác gì.

Thanh Loan phu nhân lại nói: "Ta biết Dung Lâm cũng có chỗ không tốt, nhưng bây giờ cháu xem, hai người các cháu đến trứng cũng đã sinh, phải hảo hảo sống qua ngày, cháu nghĩ có đúng không?"

A Liên theo bản năng nhìn Dung Lâm, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Thanh Loan phu nhân nhìn thấy tất cả, nghĩ nghĩ nói: "Như vậy nhé, cháu mới sinh trứng không lâu cũng không nên bôn ba khắp chốn, hay an tâm lưu lại nơi này dưỡng thân. Dung Lâm đâu, mấy ngày này sẽ bồi cháu, chiếu cố cháu, cố gắng làm tốt trách nhiệm một phu quân. Chờ dưỡng tốt thân thể, nếu cháu vừa lòng với biểu hiện của Dung Lâm thì lại cho nó một cơ hội, nếu cảm thấy không được thì cô cũng sẽ không miễn cưỡng cháu, có được không?"

Thanh Loan phu nhân cũng đã nói đến mức này, A Liên cũng không thể cự tuyệt.

Bà lại nhìn quả trứng trong chốc lát, trước khi đi liền lôi kéo Dung Lâm nói chuyện một phen.

Bà nhìn Dung Lâm nói: "Tiểu Liên là con cá tốt, cũng là thê tử tốt, cháu nha, ở nơi này hảo hảo biểu hiện, cũng đừng có bày dáng vẻ thượng thần nữa. Nếu đến lúc thê tử cùng trứng đều đi mất, cháu muốn khóc cũng không kịp, khi đó cháu cũng không cần trở về Cửu Trùng Thiên, cũng không cần kêu gọi ta là cô, ta không có loại cháu vô dụng như vậy!"

Khó có lúc Dung Lâm dễ nói chuyện: "Cô yên tâm."

Thanh Loan phu nhân vừa lòng, tiếp tục nói: "A Liên tuy không giống như nữ tử nhân gian phải ở cữ, nhưng cũng cần nghỉ ngơi thật tốt. Mấy ngày tới, cháu đứng làm ồn nàng, chớ nên chọc nàng tức giận, nếu không cẩn thận bị trầm cảm sau sinh, vậy sẽ không tốt. Còn có, trước mặt cháu trai ta nói chuyện chú ý một chút, còn chưa có phá vỏ thì việc dạy trứng phi thường quan trọng."

Thanh Loan phu nhân dong dài nửa ngày mới rời khỏi hồ Động Trạch.

Dung Lâm chậm rãi trở lại chỗ A Liên, nhìn nàng an tĩnh ngồi trên giường vỏ sò, bốn mắt nhìn nhau nhất thời lại không biết nên nói cái gì.

A Liên gọi: "Thượng thần."

Dung Lâm nói: "Ừ?" Hắn đi qua ngồi bên cạnh nàng, nhưng thân hình to lớn cùng đôi chân dài khi ngồi xuống có vẻ rất khó khăn.

Ngày thường cũng chỉ có mỗi A Liên ngủ trên giường vỏ sò nhỏ, khó khăn lắm mới nằm đủ, còn bây giờ một nhà ba ngươi đều chen vào, có vẻ vô cùng chật chội lại ấm áp dị thường.

A Liên nói: "Thượng thần có thích quả trứng này không?" Tâm tình của nàng đang rất tốt, ít nhất từ sau lúc Thanh Loan phu nhân tới nàng liền hiểu ra, không phải thượng thần không cần quả trứng này, nàng cùng sẽ không cần lo lắng thượng thần sẽ vứt nó đi.

Dung Lâm hơi gật đầu liền hỏi: "Nàng sinh khi nào?"

A Liên thành thật kể tỉ mỉ chuyện đêm đó nàng đau bụng, lén lút chạy đi sinh quả trứng như thế nào. Dung Lâm vừa nghe, lập tức cảm thấy con cua kia không hề quá phận, chính hắn cũng cảm thấy mình tra thần không có trách nhiệm. Phu nhân của mình sinh trứng mà mình lại nằm ngủ, uổng công hắn còn bất mãn với hành viện của Trấn Sơn tiên quân nha!

"Thượng thần có muốn ôm nó một chút không?"

Dung Lâm vừa nghe lại có chút động tâm. Hắn đã sống ba vạn năm lại mơ mơ màng màng được làm cha. Khuôn mặt hắn mỉm cười, nói "Được!" rồi sau đó thật cẩn thận tiếp lấy quả trứng kim sắc hình bầu dục từ tay A Liên ôm vào lòng.

Vỏ trứng có chút thô ráp, cứng cáp, ôm trong tay khá nặng, sờ lên rất ấm áp, dường như có thể cảm nhận được bên trong có một sinh mệnh nhỏ khỏe mạnh đang lớn dần, không bao lâu sẽ phá vỏ mà ra.

Bỗng nhiên, Dung Lâm có một cảm giác thành tựu khó có thể diễn tả, đây là cảm giác thành tựu hắn chưa bao giờ cảm nhận được.

A Liên hỏi: "Thượng thần, bao lâu thì cục cưng có thể phá vỏ?"

Dung Lâm nghĩ ngợi nói: "Nghe cô nói lúc ấy ta được ấp suốt chín tháng."

Khi Dung Lâm chưa phá vỏ thì cha mẹ cũng đã không còn nữa.

Lâu như vậy à! A Liên có chút kinh ngạc.

Dung Lâm vuốt ve trứng trong tay, chợt áp tai vào vỏ trứng, nghe một chút đôi mắt liền sáng lấp lánh nhìn A Liên nói: "Nàng nghe này, có tiếng tim đập!"

A Liên cũng đưa tai qua lắng nghe, hai người thân mặt dựa vào nhau lẳng lặng nghe âm thanh trong quả trứng.

"Có nghe thấy không?"

"Nghe thấy nha!" A Liên vui mừng nói.

A Liên cực kỳ vui vẻ, đến buổi tối lại theo thói quen ôm trứng để ấp.

Dung Lâm nhìn nàng nằm nghiên ôm quả trứng vào trong ngực lại cảm thấy có chút buồn cười. A Liên nhìn hắn có chút phiền não nói: "Thượng thần, hay là tư thế ta ấp trứng không đúng, vài ngày rồi không hề có chút động tĩnh nào!"

Thật không?

Vậy thì vấn đề rất nghiệm trọng!

Dung Lâm đi đến sờ sờ trứng, lại sờ sờ cánh tay A Liên, nghiêm túc nói: "Nàng là thủy tộc, nhiệt độ cơ thể còn không bằng quả trứng, nàng có ấp một hai năm thì quả trứng này chỉ sợ cũng không nở."

Lúc này, A Liên mới lo lắng nói: "Vậy làm sao bây giờ?" Nàng nghĩ nghĩ, nhìn quả trứng trong ngực nói: "Chẳng lẽ... Mời người khác ấp giúp ta sao?" Dù sao cũng là quả trứng do nàng sinh ra, A Liên có chút không nỡ.

Dung Lâm nhìn bộ dáng nàng nhíu mày ưu sầu, nghĩ một chút lại leo lên giường, cùng nàng nằm chung một chỗ nói: "...Hay là để ta ấp đi!"

Hết chương 48
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện