Edit & beta: Fleur
...
A Liên cảm thấy cơ thể mềm nhũn, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Dung Lâm, yếu ớt nói: "Thượng thần tức giận sao?"
Sắc mặt nàng ửng hồng, ánh mắt mênh mang, càng xinh đẹp hơn bình thường.
Dung Lâm rầu rĩ nhìn nàng, tiến lại gần cắn một cái lên mặt nàng, nghe nàng bị đau mà kêu "ai nha", gương mặt hắn mới thoáng thả lỏng. Hắn rõ ràng là có bảo bối, mà con cá chưa từng trải việc đời này lại không hề biết quý trọng.
A Liên nghiêm túc nói: "Ta sẽ mang thai..." Nàng cụp mắt, rồi lại ngước lên nhìn hắn, trong mắt có chút mong chờ, "Lẽ nào thượng thần rất muốn ta sinh con cho ngài ư?"
Dung Lâm tức giận nói: "Ai cần con cá mè hoa như nàng sinh con dưỡng cái cho ta chứ, nhỡ hài nhi sinh ra vụng về như nàng, chẳng phải là sẽ tổn hại đế huyết mạch tộc phượng hoàng hay sao?"
"...À." A Liên à một tiếng, "Vậy là tốt rồi."
Thực ra Dung Lâm cũng chỉ nói nhảm, xét đến cùng hắn cũng là một thượng thần sống an nhàn sung sướng, được mọi người theo đuổi, chẳng lẽ còn phải chạy theo xin xỏ cá mè hoa sinh con cho mình. Nhưng vừa nói xong, thấy gương mặt nàng ảm đảm, hắn lại cảm thấy lời mình nói khiến nàng thương tâm, dùng sao nàng cũng ái mộ hắn hai trăm năm, bây giờ cuối cùng cũng đạt được ước muốn, nhưng suy cho cùng là cá tâm không đủ, khó tránh khỏi mong muốn nhiều hơn. Sau này hắn cũng sẽ cho nàng.
Dung Lâm hôn lên mặt nàng, ôn hòa nói: "Thôi, đừng nghĩ lung tung."
A Liên hàm hồ nói: "Ta không hề nghĩ lung tung."
Dung Lâm cười nói: "Vậy thêm một lần nữa?"
Gò má A Liên đỏ hồng.
Dung Lâm nhéo nàng mặt: "Ta có lợi hại không?"
A Liên phối hợp giơ ngón tay cái lên: "Thượng thần lợi hại nhất."
Dung Lâm cúi đầu, ngậm lấy đôi môi ngọt ngào của nàng rồi mút vào.
Hồi lâu sau, quả nhiên A Liên không chịu nổi, đẩy đẩy bả vai thượng thần, nói: "Ta muốn ngủ..."
"... Ta còn muốn."
A Liên xưa nay không làm trái ý hắn, cũng cắn răng, không nói gì nữa.
Đến khi kết thúc, hai người đều ngủ say.
Trong lúc mơ mơ màng màng, A Liên cảm thấy đau bụng, nếu chỉ hơi đau, xưa nay nàng cũng không để ý. Cho đến khi đau tỉnh, nàng mới duỗi tay đụng cánh tay người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Thượng thần, bụng ta hơi đau..."
Giọng nàng rất nhỏ, sợ quấy nhiễu hắn.
Sau khi nói xong, hắn vẫn ngủ, phảng phất như không nghe được nàng nói, dù nhắm mắt nhưng lại duỗi tay nắm lấy tay nàng, đưa lên miệng hôn một cái: "Ngoan, ngủ đi."
Tư thế ngủ của hắn không hề ra dáng thượng thần chút nào, hai chân dang rộng, vô thức đá một cái, đá văng cả chăn.
A Liên rón rén đắp chăn giúp hắn, lại dịch dịch góc chăn, lẳng lặng nhìn tuấn nhan ngủ say trong chốc lát rồi cuộn tròn người, yên lặng ngủ tiếp, cũng không nói gì nữa.
Hết chương 43
...
A Liên cảm thấy cơ thể mềm nhũn, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Dung Lâm, yếu ớt nói: "Thượng thần tức giận sao?"
Sắc mặt nàng ửng hồng, ánh mắt mênh mang, càng xinh đẹp hơn bình thường.
Dung Lâm rầu rĩ nhìn nàng, tiến lại gần cắn một cái lên mặt nàng, nghe nàng bị đau mà kêu "ai nha", gương mặt hắn mới thoáng thả lỏng. Hắn rõ ràng là có bảo bối, mà con cá chưa từng trải việc đời này lại không hề biết quý trọng.
A Liên nghiêm túc nói: "Ta sẽ mang thai..." Nàng cụp mắt, rồi lại ngước lên nhìn hắn, trong mắt có chút mong chờ, "Lẽ nào thượng thần rất muốn ta sinh con cho ngài ư?"
Dung Lâm tức giận nói: "Ai cần con cá mè hoa như nàng sinh con dưỡng cái cho ta chứ, nhỡ hài nhi sinh ra vụng về như nàng, chẳng phải là sẽ tổn hại đế huyết mạch tộc phượng hoàng hay sao?"
"...À." A Liên à một tiếng, "Vậy là tốt rồi."
Thực ra Dung Lâm cũng chỉ nói nhảm, xét đến cùng hắn cũng là một thượng thần sống an nhàn sung sướng, được mọi người theo đuổi, chẳng lẽ còn phải chạy theo xin xỏ cá mè hoa sinh con cho mình. Nhưng vừa nói xong, thấy gương mặt nàng ảm đảm, hắn lại cảm thấy lời mình nói khiến nàng thương tâm, dùng sao nàng cũng ái mộ hắn hai trăm năm, bây giờ cuối cùng cũng đạt được ước muốn, nhưng suy cho cùng là cá tâm không đủ, khó tránh khỏi mong muốn nhiều hơn. Sau này hắn cũng sẽ cho nàng.
Dung Lâm hôn lên mặt nàng, ôn hòa nói: "Thôi, đừng nghĩ lung tung."
A Liên hàm hồ nói: "Ta không hề nghĩ lung tung."
Dung Lâm cười nói: "Vậy thêm một lần nữa?"
Gò má A Liên đỏ hồng.
Dung Lâm nhéo nàng mặt: "Ta có lợi hại không?"
A Liên phối hợp giơ ngón tay cái lên: "Thượng thần lợi hại nhất."
Dung Lâm cúi đầu, ngậm lấy đôi môi ngọt ngào của nàng rồi mút vào.
Hồi lâu sau, quả nhiên A Liên không chịu nổi, đẩy đẩy bả vai thượng thần, nói: "Ta muốn ngủ..."
"... Ta còn muốn."
A Liên xưa nay không làm trái ý hắn, cũng cắn răng, không nói gì nữa.
Đến khi kết thúc, hai người đều ngủ say.
Trong lúc mơ mơ màng màng, A Liên cảm thấy đau bụng, nếu chỉ hơi đau, xưa nay nàng cũng không để ý. Cho đến khi đau tỉnh, nàng mới duỗi tay đụng cánh tay người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Thượng thần, bụng ta hơi đau..."
Giọng nàng rất nhỏ, sợ quấy nhiễu hắn.
Sau khi nói xong, hắn vẫn ngủ, phảng phất như không nghe được nàng nói, dù nhắm mắt nhưng lại duỗi tay nắm lấy tay nàng, đưa lên miệng hôn một cái: "Ngoan, ngủ đi."
Tư thế ngủ của hắn không hề ra dáng thượng thần chút nào, hai chân dang rộng, vô thức đá một cái, đá văng cả chăn.
A Liên rón rén đắp chăn giúp hắn, lại dịch dịch góc chăn, lẳng lặng nhìn tuấn nhan ngủ say trong chốc lát rồi cuộn tròn người, yên lặng ngủ tiếp, cũng không nói gì nữa.
Hết chương 43
Danh sách chương