Dịch: Nhật Phương

Biên tập: Fleur

Di Khuê, Di Chương đều là người biết giá trị của hàng hóa. Tơ Giao có giá trị xa xỉ, chỉ có những quý nữ hải tộc như bọn họ mới mặc tơ Giao trong những trường hợp đặc biệt để tô điểm bên ngoài.

Nhắc đến tơ Giao, chúng được phân thành nhiều loại. Di Chương cũng biết đồ mình mặc là loại hạng nhất, chất liệu của những chiếc váy trước mặt này nàng chưa từng thấy. Tơ Giao này, nếu không có giao nhân tu vi mấy nghìn năm thì không thể dệt ra được, chính là có được tơ Giao này, làm thành chiếc váy tinh xảo như vậy, thì tay nghề phải cực giỏi.

Trong hai tháng trở lại đây, Di Chương thấy bề ngoài của cá mè hoa tuy rằng khá được, nhưng cách ăn mặc thì rất nhà quê, ngày thường đều mặc y phục đồng bộ của Cửu Tiêu các, thì lấy đâu ra váy? Giản dị như vậy, nàng ta tự nhiên cho rằng, cái bao đồ gửi đến, bên trong cũng chỉ là mấy đồ đặc sản quê nhà mà thôi.

Không ngờ lại là một chiếc váy lộng lẫy như vậy!

Trong lòng Di Chương rất tức tối. Tuy rằng Di Khuê ngạc nhiên, nhưng biểu hiện trên mặt lại bình thản hơn nhiều, nàng ta hơi hơi cụp mắt, rồi từ từ mở mắt, ánh mắt nhìn vào chiếc váy trên tay Điền La, nghĩ đến điều gì đó, hơi hơi thất thần.

Di Chương khoanh tay mỉa mai: "Sao vậy? Chắc là quyến rũ được công tử quý tộc nào? Tặng quà cũng thật hào phóng. Cá mè hoa nhà ngươi đúng là thâm tàng bất lộ."

Lời nói của Di Chương thật sự khó nghe. Nhưng theo nàng ta thấy thì với người có thân phận như A Liên, chắc chắn không mua nổi chiếc váy này, nàng không quyền không thế, chí có cái mặt được coi là thuận mắt. Nếu như vậy, chiếc váy này từ đâu ra, thật sự không thể hiểu nổi.

Di Khuê khuyên nhủ: "Đừng nói lung tung."

Di Chương nhếch miệng nói: "Biểu tỷ." Nàng ta bình thường không khinh bỉ bọn họ đôi ba câu liền không thoải mái, tuy rằng Di Khuê không cùng nàng khinh bỉ A Liên Điền La, nhưng không bao giờ nói giúp cho hai người bọn họ, hôm nay lại đứng về phía bọn họ.

Di Khuê dùng ánh mắt an ủi Di Chương, từ từ đến trước mặt A Liên, giơ tay xoa xoa chiếc váy trong tay Điền La, noi: "Di Chương không có ý khác, A Liên ngươi không cần để trong lòng. Chiếc váy này thật đẹp, rất hợp với ngươi."

Lời nói cử chỉ của Di Khuê tự nhhiên thoải mái, y như dáng vẻ của quý nữ hải tộc.

A Liên hơi hơi cười nói: "Ta không để trong lòng đâu."

Điền La không còn tươi cười nữa, kéo tay áo của A Liên căng thẳng hỏi: "Ngươi thành thật nói cho ta biết, chiếc váy này là ai tặng cho ngươi?", hai mắt nàng ấy sáng rực lên trực tiếp nhìn A Liên, lo lắng nói: "Ngươi đừng có làm chuyện hồ đồ đó."

Từ nhỏ Điền La đã được cha nương dạy phải hiền thục có đạo đức phẩm hạnh, vậy mà cuối cùng vẫn chỉ là gió thoảng bên tai. Đến được Cửu Tiêu các, tuy rằng biết được thêm nhiều kiến thức, nhưng cũng khiến Điền La nhìn thấy nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, trong đó cũng có không ít nam nữ đệ tử tùy ý có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, hoặc là vì tăng cường tu vi, liền cởi bỏ xiêm y để song tu. Kiểu như vậy rất nhiều, theo Điền La nhìn nhận thì thực sự khó coi.

A Liên cười cười: "Chẳng lẽ ngươi lại tin lời Di Chương?"

Điền La không nói gì, do dự một lát, mới nói: "Tất nhiên ta tin ngươi, chỉ là..."

A Liên sờ sờ chiếc váy ôm trong lòng, cúi đầu nhìn hoa văn tinh xảo trên váy, vừa sờ nhẹ vừa thì thầm: "Chiếc váy này, có lẽ là thượng thần Dung Lâm tặng."

*

Bên này, Di Chương vẫn chưa nguôi giận được, giọng điệu mềm mỏng nói với Di Khuê: "Vừa rồi sao biểu tỷ lại nói thay cá mè hoa kia?"

Di Khuê nói: "Dù sao cũng là ở chung dưới một mái nhà, lời nói của muội hơi quá rồi..."

Di Chương hừ nhẹ một tiếng: "Trước đây chưa thấy biểu tỷ khuyên can muội." Nàng ta rất tùy ý, làm việc luôn lỗ mãng, nhưng cũng có mấy phần cơ trí.

Di Khuê nghĩ ngợi, nhếch môi nhìn Di Chương, nói: "Ta cũng là vì tốt cho muội, từ nay về sau, muội càng ít gây họa cho nàng ta càng tốt."

"Tại sao?" Di Chương nói: "Con cá mè hoa cũng không phải là một nhân vật lợi hại." Lúc ở Đông hải, Di Chương dựa vào thân phận mình, bình thường cũng có rất nhiều người vây quanh, cũng không có ai có thể ức hiếp được nàng ta, hay muốn nổi bật hơn nàng ta, nhưng đến Cửu Tiếu các, tự hiểu được núi cao có núi cao hơn, thân phận này của nàng ta, sớm đã chưa đủ tầm. Cũng chỉ có thể ức hiếp hai người thân phận thấp hèn ở cùng phòng trong lòng mới hơi hơi thoải mái chút.

Di Khuê thầm bí khó lường nói: "Muội có biết... Chiếc váy hôm nay là do ai tặng không?"

*

Buổi tối, A Liên nhanh chóng tới Bích Ba trì.

Hôm qua nàng chậm trễ để thượng thần phải đợi nàng, hôm nay tất nhiên không dám đến trễ nữa. Hơn nữa lại còn đến rất sớm. Nhưng đến thời gian đã hẹn, lại không nhìn thấy bóng dáng của thượng thần.

Đợi đến canh ba hai khắc, mới nhìn thấy bóng hình thượng thần anh tuấn thong dong tới muộn.

A Liên không hề có một chút mất kiên nhẫn, ngược lại còn vui mừng chạy lại, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Ta còn lo lắng thượng thần xảy ra chuyện."

Dung Lâm nhìn thấy nàng mặc bộ xiêm y đồng phục dành cho tân đệ tử mới vào Cửu Tiêu các, bày ra bộ mặt anh tuấn như vậy khiến người khác không nhìn ra biểu cảm của hắn. Hắn thân là thượng thần, tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện, hôm nay cố ý đến muộn một lát, chẳng qua là vì hôm qua nàng để hắn đợi nửa khắc, nên hôm nay để nàng đợi lại vậy.

Dung Lâm không trả lời, A Liên cũng không hỏi nhiều, chỉ cười ngọt ngào, lại hiếm có cô nương nào lại ngây thơ như vậy, vặn vặn ngón tay nói: "Chiếc váy đó, ta rất thích..."

Dung Lâm liếc nhìn nàng.

A Liên liền hiểu ý của hắn, gãi gãi đầu, ngại ngùng nói: "Thượng thần tặng ta váy, ta không nỡ mặc nó."

Dung Lâm mới "ồ" một tiếng, biểu cảm cũng dịu dàng đi chút.

A Liên nhỏ giọng nói: "Đã rất lâu rồi ta chưa nhận được quà..."

Dung Lâm trong lúc rảnh rỗi cũng hiểu được cá mè hoa này đôi chút, biết được lúc nàng ở hồ Động Trạch, chắc chắn không có bạn, mấy năm gần đây, cũng chỉ có một con cua làm bạn. Về điểm này, Dung Lâm cũng có phần đồng cảm, nhưng hắn không giống nàng, hắn đứng ở vị trí cao, càng ở trên cao lại càng khó kết giao bằng hữu.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết thật sự khiến người khác muốn thương yêu. Tuy hắn lương thiện, nhưng đối với một số cô nương thì luôn luôn tránh được thì tránh, năm lần bảy lượt giúp nàng, cũng chỉ là thấy nàng đáng thương mà thôi. Thượng thần nói: "Nếu như ngươi thích, ngày khác ta lại tặng ngươi vài bộ là được."

A Liên vội lắc đầu, ôm lấy cánh tay hắn, "Không cần đâu, thượng thần đối với ta ân trọng như núi, sao ta có thể để thượng thần tốn kém..." Ánh mắt nàng long lanh, cười nói: "Thường nói có qua có lại, sinh thần của thượng thần là khi nào, đợi đến ngày sinh thần của thượng thần, ta nhất định tặng một lễ vật hồi đáp thượng thần."

Lúc đầu Dung Lâm còn có chút thương hại, bây giờ nghe thấy lời này của nàng, nhất thời thông suốt hết thảy.

Hắn để nàng ôm lấy cánh tay, ánh mắt lạnh nhạt, thản nhiên nhìn về phía xa.

Tiểu cá yêu này, lại còn đòi biết sinh thần của hắn, thật sự là biết dùng mọi cách.

Dung Lâm nhếch miệng, nói: "Cũng coi như ngươi may mắn, năm trăm năm ta lại trải qua một lần sinh thần, lần sau vừa đúng lúc chỉ còn cách nửa năm."

A Liên cười rạng rỡ, mắt cong cong nhìn hắn: "Cũng là do ta và thượng thần có duyên phận."

Dung Lâm chạm phải ánh mắt thiếu nữ tràn đầy ngưỡng mộ. Đôi mắt đó sáng trong veo, giống như dòng suối trong, khiến cho tim hắn đột nhiên loạn nhịp, một lúc sau, mới bình tĩnh rút cánh tay ra, giọng điệu lãnh đạm nói: "Mau tranh thủ luyện phép thuật đi."

"Được!" nàng dường như không chú ý đến sự lạnh nhạt của hắn, vui vẻ đồng ý.

Lúc rời đi, Dung Lâm nói: "Ngày mai ta phải tham sự hôn lễ của Thanh Đề đế quân, mấy ngày này ngươi tự mình luyện tập đi."

A Liên nói: "Không phải là Thanh Đề đế quân thành thân rồi sao?" Hồ Động trạch tuy là một nơi nhỏ, nhưng nhân vật lớn như Thanh Đề đế quân, nếu có bất kỳ tin tức gì, nơi đó tất cũng biết rõ.

"Giới quý tộc luôn loạn, thành thân rồi ầm ĩ hòa ly, hòa ly xong lại ôm bóng chạy [ý là có bầu đó], tổ chức xong yến tiệc đầy tháng lại làm hôn lễ, không biết là giày vò bao nhiêu lần."

A Liên mở to mắt cảm thán nói: "Người trong thành thật biết cách chơi."

Nàng lại hỏi: "Vậy thượng thần đi mấy ngày, lúc nào thì quay về?"

Dung Lâm liền nói: "Hai ngày sẽ quay về, ngày mai ngày kia ngươi không cần đến đây đợi ta."

*

Tham dự tiệc cưới của Thanh Đề đế quân không phải là giả, nhưng hôn lễ của Thanh Đề đế quân cũng tổ chức ba bốn lần rồi, thực ra ban đầu, hắn không có ý định đi.

Nếu muốn đi, Dung Lâm tất nhiên sẽ chuẩn bị lễ vật.

Gia thế Thanh Đề đế quân hiển hách, tân nương cũng là hậu duệ quý tộc thiên giới, yến hôn tất nhiên phô trương. Dung Lâm thân là thượng thần, không thiếu người a dua nịnh hót, không chỉ vì dung mạo hắn xuất chúng, mà còn vì đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, những tiên nữ thần nữ tham dự hôn yến hôm nay, từng người nghĩ cách tiếp cận hắn, nói với hắn mấy câu.

Thượng thần lạnh lùng, nhưng theo đại đa số tiên nữ, thượng thần lạnh lùng mới càng đúng chất nam nhân.

Bạch y của thượng thần bay bay, phong hoa tuyệt đại, vừa xuất hiện liền cướp đi sự nổi bật của tân lang – Thanh Đề đế quân.

Nếu như là thường ngày, Dung Lâm chiếm lấy sự nổi bật của hắn, Thanh Đề đế quân không thể không thiếu đi vài câu xem thường, nhưng hôm nay có chuyện hỉ, tinh thần thoải mái, thật sự không hề quan tâm.

Dung Lâm ngồi phía trên, có rượu ngon, trong góc có mấy cô nương ồn áo tranh cãi, nét mặt ửng hồng.

Cảnh tượng Dung Lâm đã nhìn không biết bao nhiêu lần, hắn hiểu được cách tốt nhất là coi như không nhìn thấy, nhưng hôm nay, hắn không chú ý nhìn lướt qua, thấy một tiểu cô nương mặc váy đỏ đứng giữa bị người khác vây xung quanh, nhún nhường, nàng trời sinh xinh xắn lanh lợi, trang điểm vào liền vô cùng xinh đẹp.

Hiếm thấy Dung Lâm nhìn thêm vài lần.

Cô nương mặc hồng y chính là muội muội ruột của Thanh Đề đế quân – Hồng Kiều tiên tử, ngưỡng mộ thượng thần Dung Lâm đã nhiều năm, cũng có dung mạo chim sa cá lặn.

Hồng Kiều tiên tử biết được tính tình Dung Lâm lạnh lùng, hôm nay biết hắn sẽ đến, đương nhiên cũng bỏ không ít công sức trang điểm, chỉ là để thượng thần Dung Lâm nhìn nhiều hơn chút. Nhưng mấy lần trước thượng thần Dung Lâm đều coi như không nhìn thấy nàng, hôm nay nàng cũng không ôm nhiều hi vọng, không ngờ thượng thần Dung Lâm không chỉ nhìn nàng mấy lần, hơn nữa đôi mắt phượng lại tĩnh lặng nhìn chằm chằm nàng, trái tim loạn nhịp của tiểu cô nương cũng tự nhiên thêm thâm tình... thì ra thượng thần không phải vô tình với nàng.

Vốn là bị bằng hữu đẩy nhưng nàng cũng không dám tiến lên, một ánh mắt của vị thượng thần này, đã cho nàng nhiều dũng khí, liền hít một hơi sâu rồi dùng dáng vẻ tốt nhất bước đến.

"Hồng Kiều tiên tử bái kiến thượng thần." Gương mặt Hồng Kiều tiên tử ửng hồng, xoắn tay áo xâu hổ nhìn trộm hắn một cái.

Dung Lâm lạnh nhạt gật đầu, coi như là đồng ý.

Hồng Kiều tiên tử biết cơ hội này là ngàn năm khó gặp, chào hỏi xong cũng không lui xuống, ngược lại lại có dáng vẻ muốn nói chuyện, nói: "Đã lâu không gặp, phong thái của thượng thần vẫn như xưa."

Dung Lâm đáp lễ nói: "Hồng Kiều tiên tử hôm nay cũng thật xinh đẹp."

Trái tim Hồng Kiều tiên tử bỗng loạn nhịp, do dự hồi lâu, mới ngẩng đầu, nhỏ tiếng nói: "Thượng thần vừa rồi...đúng là, đúng là nhìn ta phải không?"

Dung Lâm ngừng một lát, ngượng ngùng nói: "Mạo phạm tiên tử rồi."

Hồng Kiều Tiên tử vội nói: "Không, không hề." Nàng xấu hổ nhìn hắn, hỏi: "Vậy thượng thần... vì sao thượng thần nhìn ta?"

Dung Lâm dàng ánh mắt thẳng thắn nhìn Hồng Kiều tiên tử, gương mặt tuấn tú hơi hơi phiếm hồng.

Lúc sau, mới ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: "Ta... ta thấy bộ váy của tiên tử rất lộng lẫy, không biết được bán ở nơi nào?"

Hết chương 10
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện