Vũ Đô Nhất Dương cất cao giọng nói:

- Thạch Hổ, ngươi đã bị chúng ta bao vây, mau buông Mê thủ lĩnh ra. Khi đó còn có thể thương lượng cho ngươi toàn mạng. Nếu không tất sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, tự gánh lấy hậu quả! – Hắn biết bốn người của đối phương thì Thạch Hổ là người đứng đầu, đương nhiên lên tiếng nói chuyện với Thạch Hổ.

Vũ Đô Nhất Dương nói lời này cũng không hề khoa trương. Thử nhìn tình hình xung quanh tràng diện thì rõ. Trong con hẻm nhỏ thì hai bên đầu tường đều có ít nhất năm trăm cung thủ, trong tay lăm lăm cung cứng tên nhọn, chĩa vào bốn người Thạch Hổ. Cho dù ngươi có bản lĩnh cao cường như thế nào cũng không thể thoát khỏi một trời tên bắn đến. Cho dù có thoát khỏi cung thủ thì xung quanh đây còn dày đặc Khương binh chờ sẵn. Tình thế này thì ngay cảThạch Hổ cũng hoàn toàn không có một phân nào có thể thoát được.

Vũ Đô Nhất Dương nói xong lời này cũng im lặng quan sát phản ứng của đối phương. Bất quá Vương Tuyệt Chi đột nhiên không nén được nở một nụ cười.

Thạch Hổ một tay ôm Mê Tiểu Kiếm, một tay nắm lấy thi thể không đầu của Anh Tuyệt, song chưởng phân ra lập tức dễ dàng bứt ra song trảo Anh Tuyệt cắm trên đùi Mê Tiểu Kiếm. Ưng trảo cong vòng, co quắp lại, cắm sâu vào thịt Mê Tiểu Kiếm nhưng hắn khéo léo tách ra không làm rách một chút thịt nào.

Xảo kình trong hành động đơn giản đó nhìn thì nhẹ nhàng nhưng đã vận dụng đến cực độ. Vương Tuyệt Chi không khỏi bội phục, vỗ tay khen:

- Hảo công phu!

Thạch Hổ vứt bỏ đi thân thể Anh Tuyệt, khẽ liếc mắt xem xét qua tình trạng của Mê Tiểu Kiếm, đoạn nhíu mày nói:

- Tòng phụ sai ta phải mang tên tiểu tử này nguyên vẹn trở về. Bây giờ hắn tựa hồ nửa sống nửa chết, xem ra không còn chống chọi được nửa khắc nữa. Chỉ còn cách tiêu hao một chút nội lực, bảo trụ tính mạng của hắn trước đã.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, đơn chưởng đặt lên Linh Thai huyệt trên đỉnh đầu, chưởng còn lại đặt lên Phong Phủ huyệt nơi bối tâm Mê Tiểu Kiếm, đoạn nói:

- Diêu Thứ Sử, ta dùng nội lực duy trì tính mạng cho chủ nhân cũ của ngươi. Ngươi làm hộ pháp cho ta, tránh cho đám người lộn xộn này không biết tốt xấu tiến lên nhiễu loạn, hại chết Mê Tiểu Kiếm, hại ta sẽ bị tòng phụ chửi mắng. Như vậy thì không được.

Mọi người nghe Thạch Hổ thản nhiên thốt ra lời ấy, không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Người này lớn gan, hành động ngông cuồng, kiêu ngạo cực điểm. Trong vòng vây trùng trùng điệp điệp của địch nhân lại dám dùng nội lực bản thân, bảo vệ tính mạng cho Mê Tiểu Kiếm. Đơn giản xem tất cả Khương binh, cung thủ xung quanh đây như vô vật. Song Thạch Hổ chính là đang làm công việc bảo toàn mạng sống cho thủ lĩnh của Khương Nhân đảng. Nơi này ai dám ngăn cản hắn? Diêu Dặc Trọng đột nhiên nói:

- Khoan! Thạch Hổ, lúc trước Thạch Lặc muốn chúng ta giết Mê Tiểu Kiếm, cắt lấy thủ cấp của hắn. Giờ đây ngươi lại muốn cứu Mê Tiểu Kiếm. Cuối cùng lời nào mới là thật?

- Tòng phụ của ta đã thay đổi chủ ý. Bây giờ người muốn gặp một vị thủ lĩnh Khương nhân còn sống, muốn nói chuyện với Mê Tiểu Kiếm một đoạn. Một cái thủ cấp cho dù bảo trì tốt cỡ nào thì cũng không thể nói ra một câu, nói chuyện thế quái nào được!

Diêu Dặc Trọng lại nói:

- Thạch Lặc muốn nói chuyện nhiều hay ít với Mê Tiểu Kiếm ta không cần quan tâm. Ta chỉ quan tâm một điều, nếu ta không lấy được thủ cấp của Mê Tiểu Kiếm thì Thạch Lặc sẽ không đáp ứng lời hứa đối với ta. Thạch Hổ tướng quân, ngươi nói ta nên làm thế nào?

Thạch Thông cười lạnh chen vào:

- Chỉ trách ngươi võ công quá tệ, làm việc bất lực, không thể giết được Mê Tiểu Kiếm. Nếu không thì lúc này đã đại công cáo thành. Cho dù Đại tướng quân có thay đổi chủ ý, sai đại ca đến cứu Mê Tiểu Kiếm thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Thạch Hổ mặc dù luôn coi thường Thạch Thông nhưng Thạch Thông vẫn luôn sợ Thạch Hổ. Giờ đây vẫn gọi là “Thạch Hổ đại ca” như trước.

Diêu Dặc Trọng nhìn đăm đăm Thạch Thông, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường. Chậm rãi nói:

- Ta nghĩ ngươi nên hiểu rõ hai việc.

Thạch Thông hỏi:

- Hai việc gì?

- Thứ nhất: Ta tuy không có bản lĩnh giết chết Thạch Hổ, Lưu Côn và ngươi. Nhưng muốn giết Mê Tiểu Kiếm thì e rằng cả ba người các ngươi hợp sức lại vị tất cũng đã bảo vệ được hắn.

Thạch Thông hừ một tiếng, nói:

- Mê Tiểu Kiếm mà chết thì ngươi chẳng phải cũng sẽ phải chết sao?

Mê Tiểu Kiếm chết, Khương nhân đương nhiên nổi giận tấn công. Bốn người bọn họ còn đường sống sao?

Diêu Dặc Trọng lạnh lùng cười, lộ ra hàm răng trắng nhởn, nói:

- Ngươi cho rằng ta sợ chết?

Vũ Đô Nhất Dương thấy thế vội cất tiếng chen ngang:

- Thứ Sử, ngàn vạn lần không được sính cường nhất thời. Mê tộc trưởng đối với Khương nhân ân trọng như núi, ngàn vạn lần không được giết người.

Vũ Đô Nhất Dương biết rõ tính cách của Diêu Dặc Trọng, không thể dùng cái chết để uy hiếp được. Diêu Dặc Trọng không phải là một người sợ chết.

Tộc trưởng Xích Đình Khương – Diêu Dặc Trọng – cho dù mang danh là phản đồ, quỷ kế đa đoan, âm mưu tàn độc.. nhưng không ai dám nghĩ hắn là một người hèn nhát, sợ chết.

Thạch Thông không đồng ý, chỉ nói:

- Ngươi đã nói việc thứ nhất, còn việc thứ hai?

Diêu Dặc Trọng lạnh nhạt nói:

- Thứ hai: Cho dù ta giết không được Mê Tiểu Kiếm nhưng muốn lấy mạng ngươi thì dễ như trở bàn tay.

Thạch Thông nóng mũi, nói:

- Ha ha, dễ như trở bàn tay? Ngươi thử xem! Người khác sợ ngươi nhưng Thạch Thông ta thì tuyệt không sợ ngươi.

Thạch Hổ quát:

- Thạch Thông, câm mồm!

Thạch Thông lập tức ngậm miệng không dám nói nữa, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Diêu Dặc Trọng, tràn ngập vẻ khiêu khích.

Thạch Hổ quay sang nhìn Diêu Dặc Trọng nói:

- Thứ Sử, ngươi cứ yên một trăm hai mươi cái tâm đi. Nếu không có ngươi giúp sức thì ta cũng không thể bắt được Mê Tiểu Kiếm. Thạch Hổ ta thay mặt tòng phụ cam đoan nếu ta có thể mang theo Mê Tiểu Kiếm rời khỏi thành Thiên Thủy thì sẽ lập tức lui binh, cũng sẽ giúp ngươi thành lập Khương nhân quốc tại Tây Khương. Tuyệt không nuốt lời!

Vũ Đô Nhất Dương và Linh Phách bây giờ mới hiểu được vì sao một Diêu Dặc Trọng cao ngạo lại có thể đáp ứng Thạch Lặc, phản bội Mê Tiểu Kiếm.

Diêu Dặc Trọng gia nhập Khương Nhân đảng là vì muốn lập nên Khương Nhân quốc. Lần này Thạch Lặc đã hứa giúp Diêu Dặc Trọng lập quốc. Hơn nữa nếu Khương Nhân đảng dựng nước thành công thì Diêu Dặc Trọng cao lắm cũng chỉ là khai quốc công thần, tuy nhiên nếu Diêu Dặc Trọng tự mình dựng nước thì sẽ trở thành khai quốc quân chủ. Việc này không phải sẽ hấp dẫn lắm sao?

Thạch Hổ cố ý nói rõ ra điều này, dụng ý của hắn muốn làm tan rã quân tâm Khương nhân. Nếu hắn có thể mang Mê Tiểu Kiếm thoát khỏi nơi này thì lòng quân Khương Nhân đảng cũng sẽ tan rã, còn bao nhiêu người muốn liều mạng với hắn nữa?

Vương Tuyệt Chi lại cảm thấy nghi hoặc vô cùng:

- Thạch Lặc tìm thiên phương vạn kế để ngăn cản Mê Tiểu Kiếm lập nên Khương Nhân quốc. Vì sao hôm nay lại đồng ý giúp Diêu Dặc Trọng lập quốc? Chuyện này thực sự mâu thuẫn với nhau.

Thạch Lặc cuối cùng vì sao lại nghĩ ra đạo lý này?

Tâm trạng của Vũ Đô Nhất Dương và Linh Phách lại càng trở nên khẩn trương: Quả nhiên là diệu kế! Thạch Lặc nếu giết sạch Khương Nhân đảng thì cũng chỉ giết được mười ba vạn Khương nhân. Phía Tây vẫn còn đến ba, bốn trăm vạn người Khương. Tiêu diệt một Khương Nhân đảng thì sẽ có cái thứ hai, cái thứ ba xuất hiện. Chi bằng giúp Diêu Dặc Trọng thành lập Khương Nhân quốc, một mặt có thể làm giảm bớt sự phản kháng của Khương nhân, một mặt có thể để cho nội bộ Khương nhân tàn sát lẫn nhau. Khi đó Thạch Lặc có thể rung đùi, điều binh lực về phương Nam. Toàn lực tiêu diệt Tư Mã thị. Nếu diệt được triều đình Giang Tả, sau này Diêu Dặc Trọng có làm loạn thì Thạch Lặc cũng có thể dễ dàng đối phó được.

Vương Tuyệt Chi không nghĩ ra dụng ý của Thạch Lặc nhưng Vũ Đô Nhất Dương và Linh Phách lại có thể dễ dàng nghĩ ra? Thực ra Vũ Đô Nhất Dương và Linh Phách không phải là thông minh hơn Vương Tuyệt Chi nhưng hai người này trước nay luôn coi việc chính sự, hành quân chinh chiến, thông thạo mưu lược. Cái loại quỷ kế tung hoành liên hợp này bọn họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ có Vương Tuyệt Chi là cuồng sĩ như một cánh dã hạc tại chốn giang hồ cho nên cách nhìn nhận trên chiến trường đương nhiên kém bọn họ một bậc.

Diêu Dặc Trọng gật đầu nói:

- Nếu ngươi nói như vậy thì ta an tâm. Thạch Hổ, ta tin ngươi một lần.

Thạch Hổ quay đầu nhìn Lưu Côn nói:

- Lưu Tư Không, ta cũng cam đoan trong vòng một tháng, tòng phụ của ta sẽ trả lại Tịnh Châu cho ông. Trong vòng nửa năm sau cũng sẽ không công kích. Đương nhiên ta với ông sớm muộn cũng phải tiêu diệt đối phương. Bởi vậy sau nửa năm, ta có đoạt lại Tịnh Châu, có giết chết ông hay không thì cũng chưa biết được.

Lưu Côn cười nói:

- Nói không chừng ta sẽ giết ngươi, thu phục cả Trung Nguyên đấy.

Thạch Hổ lắc đầu nói:

- Bằng vào sức ông? Chỉ sợ không có khả năng này.

Thạch Hổ rất cao ngạo, Lưu Côn mặc dù là ân nhân nhưng hắn nói chuyện cũng không hề nể mặt nửa phần. Huống chi quan hệ đến thể diện của người Yết. Hắn nói chuyện lại càng không để rơi xuống thế hạ phong.

Lưu Côn nghe vậy, im lặng một lúc lâu, sau đó nói:

- Ta đích xác không phải là đối thủ của Thạch Lặc, ngay cả ngươi ta cũng vị tất thắng được. Nhưng Hán nhân trong thiên hạ rất nhiều. Nếu Hán nhân liên thủ lại thì đó sẽ là lúc người Hồ diệt vong.

Thạch Hổ cười khểnh nói:

- Đừng nằm mộng. Hán nhân luôn chia rẽ nhau, đều muốn tự mình làm chủ, làm sao có thể liên thủ tất cả lại với nhau? Tỷ như huynh đệ kết nghĩa Tổ Địch của ngươi lung lạc Giang Hữu Liên Hoành Bang đã bảy tám năm nay nhưng Hòa Mân có thèm để ý nửa câu không? Nếu Hòa Mân và Tổ Địch liên thủ thì trận chiến bảy tháng trước tại Tần Lĩnh, kẻ bại trận đã là ta chứ không phải là hắn. Khi đó Hoài Hà lưỡng ngạn đã có thể trở về tay họ Tư Mã.

Lưu Côn không cách nào phản bác được, khẽ than:

- Thạch Hổ, ngươi nói đúng. Ngươi thắng.

Thạch Hổ lại nói:

- Vũ Đô Nhất Dương, nếu ngươi muốn Mê Tiểu Kiếm chết nhanh thì cứ hạ lệnh cho thủ hạ phóng tên đi. – Dứt lời không để ý câu trả lời của Vũ Đô Nhất Dương, vận khí rót sang người Mê Tiểu Kiếm.

Lúc này bốn phía đều trở nên im lặng như một mảnh đất chết. Ai cũng không dám vọng động, sợ làm Thạch Hổ phân tâm, chân khí chạy loạn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng Mê Tiểu Kiếm.

Không lâu sau, hô hấp của Mê Tiểu Kiếm đã dần trở nên trầm ổn. Thạch Hổ mệt mỏi, thân đầy mồ hôi, thu tay lại.

Với võ công của Thạch Hổ, cho dù quyết đấu với nhất đẳng cao thủ năm trăm chiêu cũng không mệt đến thế. Nói vậy để có thể hình dung thương thế của Mê Tiểu Kiếm nặng thế nào.

Vương Tuyệt Chi nén không được, lên tiếng:

- Mê Tiểu Kiếm ngoại trừ dùng nội lực bảo trụ tính mạng thì còn phải ăn và tìm một vị đại phu.

Vũ Đô Nhất Dương cũng hiểu như vậy. Tuy nhiên trong thành Thiên Thủy bây giờ làm gì còn thứ gì để ăn? Bất quá bản thân hắn cũng là một vị đại phu, bèn nói:

- Thạch Hổ, ngươi đồng ý để cho ta xem xét thương thế của Mê tộc trưởng được không?

Thạch Hổ gật đầu:

- Ta cũng đang muốn mời Vũ Đô tộc trưởng đến xem.

Vũ Đô Nhất Dương tiến lên xem xét vết thương của Mê Tiểu Kiếm.

Hắn bắt mạch, mở mí mắt Mê Tiểu Kiếm lên quan sát, thần sắc trên mặt càng ngày càng sa sầm xuống, cuối cùng khóe mắt ngân ngấn nước mắt, nức nở nói:

- Mê tộc trưởng….

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của Vũ Đô Nhất Dương đều biết không ổn, rất nhiều người không nhịn được đã bật khóc.

Thạch Hổ than thở:

- Mê Tiểu Kiếm cụt tay vốn chỉ là ngoại thương, chỉ cần cầm máu kịp thời thì đâu thể nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng hắn nhiều ngày chưa ăn, thân thể suy nhược cực điểm, sau đó lại bị các vị tranh đoạt một trận. Tới bước này e rằng sinh cơ đã hoàn toàn bị chặt đứt. Nội lực của ta chỉ có thể tạm thời bảo vệ tâm mạch của hắn mà thôi. Một lúc nữa hắn sẽ chết.

Vũ Đô Nhất Dương đột nhiên lui về sau năm bước, sợ Thạch Hổ bắt hắn làm con tin. Đoạn lau nước mắt, lớn tiếng nói:

- Thạch Hổ, Mê tộc trưởng nếu chết thì ngươi cũng không thể sống được. Chuẩn bị chết theo Mê tộc trưởng đi là vừa.

Hắn đang định hạ lệnh bắn tên thì Thạch Hổ đã lạnh lùng nói:

- Mê Tiểu Kiếm vẫn còn một chút sinh cơ. Nếu ngươi không chịu nhường đường cho ta đem Mê Tiểu Kiếm đi gặp đại phu thì hắn sẽ chết chắc.

Vũ Đô Nhất Dương vội nói:

- Thạch Hổ, ngươi tưởng rằng nói vậy là có thể thoát thân sao? Thương thế của thủ lĩnh đã đến mức cửu tử nhất sinh, cho dù là Y Thần cũng chưa chắc đã cứu khỏi. Ngươi tìm một đại phu bình thường thì có ích gì?

Hơn nữa Y Thần mặc dù có thể cải tử hồi sinh như Biển Thước nhưng giết cha hắn chính là đại bá của Mê Tiểu Kiếm - tộc trưởng trước kia của Mê Đường tộc – Mê Quốc. Y Thần hận không thể giết sạch Mê Đường tộc, phát tiết phẫn hận. Cho nên Y Thần dù có ở Thiên Thủy cũng không bao giờ chịu trị thương cho Mê Tiểu Kiếm.

Thạch Hổ nói:

- Ngoài Y Thần, còn có một người có thể trị được thương thế cho Mê Tiểu Kiếm.

Vũ Đô Nhất Dương cười lạnh:

Thạch Hổ, ngươi đừng khoác lác. Trên đời này nếu còn có ai có thể chữa khỏi cho Mê tộc trưởng thì cho dù ta phải dập đầu lạy ngươi một trăm cái, một vạn cái ta cũng sẽ làm.

Thạch Hổ điềm nhiên nói:

- Vũ Đô Nhất Dương, không lẽ ngươi đã quên dưới trướng tòng phụ của ta có một vị thần tăng danh xưng Trúc Phật Đồ Trừng?

Ai trong quân đội cũng đều biết bên phía Thạch Lặc có một gã đại hòa thượng, pháp lực thông thần đã bước vào Huyền quan, gần như là thần tiên. Mặc dù chưa ai nghe Trúc Phật Đồ Trừng chữa bệnh nhưng nếu nói y thuật của lão có thể so với Y Thần thì cũng không ai không dám tin.

Thạch Hổ nói xong, cũng không để ý đến chúng nhân, tự ôm lấy Mê Tiểu Kiếm nhanh chóng bước đi.

Mọi người đều tách ra, nhường cho hắn một con đường đi ra, không ai dám ngăn cản, kể cả Tuyệt Vô Diễm. Thạch Hổ giết Anh Tuyệt, Diêu Dặc Trọng giết Hoàng Phủ Nhất Tuyệt, Tuyệt Vô Diễm thề bất lưỡng lập với hai người này. Nhưng tình thế trước mắt cũng đành phải nhẫn nhịn mà thôi.

Vũ Đô Nhất Dương mắt nhìn chăm chăm theo Thạch Hổ rời đi. Đột nhiên sắc mặt đại biến, phi thân tiến lên.

Diêu Dặc Trọng võ công còn cao hơn Vũ Đô Nhất Dương, hắn đã đi trước một bước, chặn Thạch Hổ lại, lạnh lùng nói:

- Thạch Hổ, ngươi dám gạt ta! Ngươi đã nói sẽ lập tức lui binh, không công thành, không làm thương tổn một ngươi Khương nào!

Chỉ thấy một đạo binh mã đang chạy đến, ít nhất cũng hai, ba trăm người. Xem bộ dáng như sinh long hoạt hổ, hiển nhiên là người được ăn uống đầy đủ, tất không phải là Khương nhân trong thành Thiên Thủy.

Vương Tuyệt Chi nghĩ bụng:

- Không lẽ Thiên Thủy thất thủ, quân đội Thạch Lặc đã tiến vào đây chém giết?

Thạch Hổ cũng cảm thấy nghi hoặc không thôi. Hắn chờ khi nhìn rõ dung mạo của lộ binh mã đó thì cất tiếng:

- Diêu Dặc Trọng, Vũ Đô Nhất Dương, các ngươi đều thấy rõ ràng bọn họ đều là Hán nhân, không phải quân đội của ta.

Vũ Đô Nhất Dương quát:

- Thạch Hổ, ngươi đang giở trò hý lộng gì đây? Đám Hán nhân này đến Thiên Thủy là có âm mưu gì?

Thạch Hổ cười khổ nói:

- Ta cũng không biết ta có âm mưu gì nữa. Ta căn bản chẳng biết đám Hán nhân này là thần thánh phương nào. – Nói đến đây vẻ mặt chợt thoáng biến đổi, tựa như đã nhận ra một người trong đám võ sĩ đang đến.

Vương Tuyệt Chi so với Thạch Hổ thì còn nhận ra người đó sớm hơn Thạch Hổ. Trang phục người đó nổi bật trong đám đông, Vương Tuyệt Chi lại nhìn thấy răng vàng trong miệng hắn, nếu muốn không nhận ra kẻ này cũng là rất khó.

Người này chính là Kim Vương Kim Quý Tử!

Vũ Đô Nhất Dương lúc này cũng đã nhận ra, kêu lên:

- Kim Quý Tử, rốt cuộc ngươi đã đến!

Vũ Đô Nhất Dương và Kim Quý Tử giao hảo đã hơn mười năm. Lần này Mê Tiểu Kiếm giao dịch với Kim Quý Tử đều là do một tay Vũ Đô Nhất Dương tiến hành.

Kim Quý Tử vốn hòa lẫn trong đám võ sĩ, nhìn thấy Vũ Đô Nhất Dương mới tách ra, kêu lớn:

- Vũ Đô lão đầu, lương thực đã đến, may mắn không làm nhục mệnh.

Hắn dừng lại một chút, lại nói:

- Lương thực đã đến, thỉnh mời ngươi trả phí vận chuyển cho ta. Tổng cộng ba vạn ba ngàn lượng hoàng kim!

Vũ Đô Nhất Dương nghe đến đây, vừa mừng vừa sợ, vội hỏi:

- Lương thực không phải đã bị Thần Lực Thập Tam Tiễn của Mộ Dung Ngôi dùng hỏa tiễn thiêu rụi rồi hay sao? Ngươi lại đột ngột…..

Kim Quý Tử đắc ý dương dương nói:

- Một tên ác bá muốn cướp lấy tân nương, cướp được kiệu hoa nhưng tân nương lại không có mặt trong kiệu. Nguyên nhân là vì đâu?

Vũ Đô Nhất Dương lắc đầu nói:

- Đừng vòng vo nữa, ta đoán vốn luôn luôn sai.

Kim Quý Tử nhìn thấy Vương Tuyệt Chi mỉm cười, biết người này đã hiểu, bèn cười nói:

- Vương công tử, ngươi nói đi.

Vương Tuyệt Chi nói:

- Bởi vì kiệu hoa khi đó còn chưa đến nhà gái, chưa đón lấy tân nương.

Vũ Đô Nhất Dương càng ngơ ngác:

- Cái này thì có quan hệ gì đến lương thực?

Vương Tuyệt Chi lại hỏi:

- Ác bá đoạt kiệu hoa vậy lúc đó tân nương ở đâu?

Vũ Đô Nhất Dương vô thức trả lời:

- Đương nhiên là đang đợi ở nhà.

Vương Tuyệt Chi cười lớn:

- Đúng là như vậy! Thần Lực Thập Tam Tiễn chỉ thiêu rụi đi “kiệu hoa” trống rỗng mà thôi. “Tân nương” thật sự vẫn còn trong tay Kim Quý Tử.

Kim Quý Tử giơ ngón cái khen Vương Tuyệt Chi:

- Không sai. Ta cố ý phân công Vương công tử vận lương, dẫn dụ tai mắt địch nhân. Sau đó tự ta suất lĩnh hai trăm năm mươi lăm hảo hán mạnh mẽ, mỗi người đeo trên lưng một trăm cân lương thực, men theo đường phía Bắc, băng rừng lội suối mà đi. Cuối cùng đã đến được đây.

Hắn nói nhưng lời này thật ra đã giấu đi một chuyện: Đoàn xe của Vương Tuyệt Chi thực ra bị phát giác sớm là do hắn cố tình sai người tung tin này ra ngoài, cố ý dẫn dụ địch nhân toàn lực tấn công Vương Tuyệt Chi, phân tán sự chú ý đối với hắn.

Hắn vốn cũng tưởng rằng Vương Tuyệt Chi hẳn phải chết. Ai ngờ Vương Tuyệt Chi lại còn sống, quả thực là kỳ quái. Bất quá đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, tuyệt không thể để lộ ra ngoài mặt.

Vương Tuyệt Chi tự nhiên cũng đã nghĩ đến điểm này, nhưng tính hắn khoáng đạt đã quen cũng không làm ầm lên, chỉ âm thầm mắng trong lòng:

- Lão hồ ly, ta đánh ngươi một trận, ngươi lại âm mưu đưa ta đi gặp Diêm Vương, quyết không chịu thiệt. Quả nhiên là thương nhân.

Hắn lạnh nhạt nói:

- Xe lương bị thiêu, ta thấy trong xe trống rỗng, trong lòng đã nghi ngờ. Kim Quý Tử quả nhiên là có mưu kế khác.

Vũ Đô Nhất Dương cười to nói:

- Gia Cát Khổng Minh có kế không thành, Kim tiên sinh có kế “không xe”, không hề thua kém tiền nhân.

Lúc này Thạch Hổ, Diêu Dặc Trọng, Lưu Côn không biết đã rời đi từ lúc nào.

Một làn gió mang theo mùi gạo chín bay đến. Mọi người đã đói từ rất lâu, ngửi được mùi cơm chín trong lòng không khỏi chấn động, nước dãi chảy đầy miệng, không nhịn được hướng nơi có mùi thơm truyền đến cắm đầu mà chạy.

Kim Quý Tử nói:

- Chúng tôi sức người có hạn, mỗi người chỉ có thể mang theo bảy mươi cân lương thực chỉ toàn là gạo. Thịt, lúa mạch, bột mì và các thứ khác thì không mang theo. Chúng tôi biết mọi người đã đói rất lâu nên khi vào thành đã đưa gạo cho Quỷ Trì An. Bây giờ chắc hắn đã nấu chín thành cơm.

Vũ Đô Nhất Dương nghe vậy, buồn bã nói:

- Nếu Mê tộc trưởng sớm biết lương thực sắp đến thì người đã không cần phải hy sinh một cánh tay. Bây giờ Thiên Thủy đã tốt hơn trước nhưng sinh tử của người lại thật đáng lo. Người Khương trong ngàn năm nay mới sinh ra một vị đại anh hùng như vậy, không nghĩ ra lại có thể có nguy cơ chết sớm đến thế. – Nghĩ đến trong lòng nhất thời đau đớn, không còn tâm tình đi ăn cơm nữa.

Khương nhân dưới sự sắp xếp của Linh Phách, đã lập tức tiến hành ăn cơm.

Vương Tuyệt Chi ngáp một cái, nói:

- Thật là mệt mỏi. – Nói xong liền thản nhiên nằm xuống ngủ ngay trên đường.

Hắn đương nhiên là đói, nhưng cũng chưa đến nỗi đói như Khương nhân. Cũng giống như tiểu thành so với đại thành vậy. Hơn nữa vết thương trên người đau đớn, muốn ngủ một giấc, dưỡng thương đã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện