"Huyền Nguyệt" không chỉ khó, mà còn khó hơn tưởng tượng của Ngải Huy rất nhiều. Tuy rằng nhìn qua thì nó chỉ liên quan đến nguyên lực của hai cung, song khi thử tập luyện một lúc lâu thì hắn vẫn không tìm được cách vận dụng. Khi thảo luận với lão sư, không nói gì khác, chỉ tầm nhìn cũng tăng lên rất lớn. Vương Thủ Xuyên hiểu rõ về lý luận, hơn nữa khi nói chuyện với Ngải Huy còn thường nói rộng ra những vấn đề khác, không để ý tới hắn chỉ là một học viên sơ cấp. Thế nhưng trong thực tế thì những chiêu thức chỉ cần tới hai cung như vậy đều là những chiêu căn bản, biến hóa đơn giản, dễ học dễ vận dụng và uy lực cũng rất có hạn. Cũng bởi nó ít liên quan tới nguyên lực, đường lối vận hành cũng đơn giản, thế nên đương nhiên sẽ khó tạo nhiều biến hóa. Điều này giống như một đầu bếp chỉ có hai loại nguyên liệu thì phương án sử dụng cũng ít nên có giỏi tới đâu cũng khó làm được trò gì. Vậy nên có thể chỉ trong phạm vi tả hữu thủ cung mà có thể tạo ra chiêu thức như Huyền Nguyệt thì vị tiền bối Thành Nhu này quả là một thiên tài thực sự! Song nguyên lực chỉ liên quan tới hai cung, cực kỳ sơ cấp, thế nhưng kỹ xảo lại chẳng chút sơ cấp nào, trái lại còn cực kỳ phức tạp.
Vô cùng phức tạp!
Đầu tiên, Ngải Huy cần dùng nguyên lực tạo thành một sợi dây cung ổn định giữa song thủ cung, chỉ riêng điểm này đã không phải thứ mà một vị học giả sơ cấp có thể làm được mà là một kỹ xảo dành cho cấp cao. Ngay cả Vương Thủ Xuyên khi đưa kiếm hoàn cho hắn cũng không nghĩ rằng Ngải Huy có thể học được mà chỉ để hắn biết kiếm thuật thực sự như thế nào, nhằm có mục tiêu cho tương lai mà thôi. Còn Ngải Huy lại không định buông tha cho ba chiêu thức này, bởi tuy rằng kỹ xảo phức tạp, song theo lý luận thì vẫn có khả năng học được. Có điều hiện giờ hắn vẫn phải tạm thời dừng lại bởi còn rất nhiều chuyện đang cần hắn hoàn thành, ví như kéo tơ!
Lúc này, Lâu Lan đã chế xong nước thuốc làm kén tằm Mộ Giao vốn cứng như thép mềm đi hẳn.
Có gì mà Đại Lâu Lan của ta lại không làm được chứ? Hầm được thuốc, làm được nguyên thực, chữa được thương tích, làm được đại bảo kiện, ngâm được thảo dược, làm mềm kén tằm... Lâu Lan như vậy, ai dám nói nó dở chứ? Ngải Huy khích lệ: "Lâu Lan thật lợi hại!"
Lâu Lan cười đến nỗi hai mắt híp lại như ánh trăng: "Ngải Huy cố lên!" Đồng thời bàn tay Lâu Lan biến thành một cây cờ bằng cát, trên mặt lá cờ chạm thủng mấy chữ "Cố lên" được Lâu Lan vừa hô vừa vẫy.
Ngải Huy cười ha ha.
Dạo bước trên thành Tùng Gian, Sư Tuyết Mạn nhìn mấy người đi lại vội vàng trên đường phố, một cảm giác lạ lẫm trỗi dậy. Nàng đã tới đây nhiều lần, có thể nói là khá quen thuộc nơi đây, và đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy nơi này đìu hiu như vậy. Thoạt nhìn, xem ra tình huống còn tệ hơn nàng nghĩ.
Đây là lần đầu tiên nàng làm đội trưởng, nhất định phải làm tốt, Sư Tuyết Mạn thầm khuyến khích bản thân.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, nàng đã biết mình sai cỡ nào, nàng đã gặp phải cản trở trước nay chưa từng có.
"Ta hiểu ta hiểu, mọi người cần tin tưởng vào năng lực của ta, chúng ta có thể đảm bảo an toàn cho thành Tùng Gian. Chúng ta đã bổ sung nhân thủ, hiện giờ nhân thủ đang rất sung túc. Mọi người có thể đi viện Tùng Gian nghỉ tạm hoặc giao lưu với học viên mới, ta tin rằng mọi người sẽ có khoảng thời gian thoải mái khi ở viện Tùng Gian. Nếu như cần các vị hỗ trợ, nhất định ta sẽ xin giúp đỡ." Vị quan chỉ huy thành Tùng Gian khách khí nói, song lại cự tuyệt bọn họ giúp đỡ. Bởi trong mắt các quan viên thì những học viên này như đều mạ bằng vàng, để bọn họ hỗ trợ? Đừng đùa, không may vị nào trong nhóm xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phiền phức sẽ lập tức đổ ập xuống đầu gã, mất chức chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Haizzz, mỗi một vị công tử tiểu thư ở đây đều là một pho tượng phật, ngoan ngoãn cúng bái là được.
Mắt nhìn đồng đội của mình vui vẻ đồng ý, Sư Tuyết Mạn liền cảm thấy khó chịu. Chắc chắn không phải do áp bách quá lớn gây ra!
Viện Tùng Gian.
"Chào mừng mọi người! Các vị đều là tinh anh của Cảm Ứng Tràng chúng ta. Viện Tùng Gian có thể nghênh đón nhiều thiên tài như vậy quả là vinh hạnh. Các vị cứ yên tâm ở lại, chúng ta sẽ sắp xếp cho các vị điều kiện tốt nhất, các vị cần gì cứ nói với chúng ta một tiếng, đừng khách khí, cứ coi như đây là nhà của các vị. Nếu mọi người có thời gian xin bớt chút thời gian hướng dẫn cho các sư đệ sư muội một chút, vậy ta sẽ cảm kích vô cùng." Viện trưởng viện Tùng Gian nhiệt tình nói.
"Thực phiền mọi người quá!"
"Không thành vấn đề!"
"Phương tiện tu luyện của quý viện thế nào? Nơi ở có thể đơn sơ một chút, dụng cụ tu luyện vẫn quan trọng hơn..."
Đến lúc này, kẻ thông minh như Sư Tuyết Mạn sao còn không hiểu rõ, đồng đội của mình vốn dĩ không hề đề cao nhiệm vụ lần này. Có lẽ mình đã quá ngây thơ.
Sư Tuyết Mạn trầm mặc, xem ra đây chỉ là một hành trình mạ vàng mà thôi. Vốn dĩ nàng cho rằng thành Tùng Gian đang cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng thực tế thì xung quanh chẳng có chút căng thẳng nào cả. Mình quá tự cho là đúng rồi! Sư Tuyết Mạn khẽ cười tự giễu, chợt cảm thấy mất hết hứng thú. Nàng từ chối khéo lời mời của viện Tùng Gian, quyết định ở lại đạo trường nhà mình.
Nếu như bình thường thì nhất định viện trưởng sẽ cố gắng giữ nàng, nhưng hiện giờ ông ta lại ước gì được như vậy. Tuy rằng thành Tùng Gian đang rất an toàn, song vẫn nguy hiểm hơn bình thường nhiều, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở viện Tùng Gian, vậy thì ông ta nhất định phải chịu trách nhiệm.
Còn những chuyện xảy ra ở đạo trường Sư gia lại chẳng liên quan gì tới lão cả. Hơn nữa ông ta còn hy vọng Sư Tuyết Mạn sẽ đưa hết những người còn lại về, song Sư Tuyết Mạn còn chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Binh Phong đạo trường.
Ngải Huy nhìn vào tằm tơ Mộ Giao vừa rút ra, chỉ thấy sợi tơ này khác với những sợi trước rất nhiều. Toàn thân nó là một màu bạc trắng như sương tuyết, đặt kiểu gì cũng thẳng tắp như mũi tên.
"Xem ra còn cứng rắn hơn trước kia!" Ngải Huy lẩm bẩm, khẽ rót vào một chút nguyên lực, chỉ thấy một chút ánh sáng nhỏ như kim hiện ra trên đầu của sợi tơ. Tiếp đó Ngải Huy cẩn thận cầm sợi tơ, đâm nhẹ lên mép nồi sắt một cái, chỉ thấy chỗ bị đâm lập tức hiện ra một cái lỗ cỡ đầu kim.
Ngải Huy vui mừng nói: "Mạnh hơn trước nhiều!"
Nước thuốc do Lâu Lan phối chế quả nhiên không tầm thường, hơn nữa Ngải Huy còn hoài nghi điều này có liên hệ với biến hóa trong nguyên lực của mình. Nguyên lực của hắn càng sắc bén thì sợi tơ rút ra càng sắc nhọn hơn.
Ngải Huy cầm sợi tơ vừa rút ra, đưa cho tên người làm: "Đưa cho lão bản của ngươi thử xem sao."
Người làm cẩn thận lấy non nửa hộp, gã vốn là thân thích bà con xa của Lý chưởng quỹ, lần trước lắm miệng bị lão mắng cho một trận nên giờ đã hiểu chuyện hơn nhiều.
Dù sao thì Ngải Huy chỉ cần chất lượng tơ tằm tốt hơn, mũi tên Thỏ hào càng cứng hơn là được.
Không lâu sau, người của cửa hàng lại tới, lần này là Lý chưởng quỹ. Mặt lão hồng ửng lên, vừa bước vào đạo trường đã cười dài một tiếng nói: "Lão đệ quả nhiên xuất thủ bất phàm, làm cho lão ca này giật nảy mình, thật không nghĩ tới chất lượng của Thỏ hào này còn có thể tăng thêm, thật là quá tôt!"
Ngải Huy kinh ngạc hỏi: "Sao lão Lý ngươi lại tự đến đây vậy?"
"Không đến đâu có được chứ?" Lý chưởng quỹ cảm khái: "Cứ lâu lâu lão đệ lại làm chuyện kinh người thế này, lão ca ta đây gan nhỏ, chịu không được kích thích đâu. Mà ta xem lão đệ bình tĩnh như vậy thì chắc đã tính trước được mọi chuyện rồi?"
"Có kết quả thử nghiệm chưa?" Ngải Huy cũng hồi hộp hơn hẳn.
Lý chưởng quỹ liếm liếm môi: "Mũi tên Thỏ hào lần trước có thể xuyên thủng giáp dày ba tấc ở khoảng cách ngoài năm trăm bước. Chúng ta vừa chế ra mười cây tên mới, lão đệ đoán thử kết quả đi."
Ngải Huy đang trông chờ nghe vậy thì thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên tính cho lão cái tát. Có phiền không vậy? Lúc căng thẳng thế này còn úp úp mở mở làm cho người ta tò mò. Hắn cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được trừng mắt: "Nói mau!"
Đôi mắt Lý chưởng quỹ sáng lên, lão giơ tay kích động nói: "Ngoài năm trăm bước có thể xuyên thủng giáp dày năm tấc. Còn nếu xuyên giáp dày ba tấc thì tầm bắn lên tới một ngàn bước."
Ngải Huy giật mình, hắn biết chất lượng tơ tằm tăng lên kha khá, thế nhưng lại không nghĩ rằng có thể tăng nhiều tới vậy. Hắn lập tức nghĩ tới một vấn đề khác: "Mũi tên mới sẽ bán với giá bao nhiêu?"
"Mười vạn một cây!" Lý chưởng quỹ không chút do dự nói.
Ngải Huy nuốt nước miếng: "Có hơi đắt hay không?"
"Đó còn là giá bán cho thành đấy." Lý chưởng quỹ ngạo nghễ nói: "Nếu đặt ở kệ hàng thì bán mười lăm vạn một cây."
Ngải Huy nghe mà trợn mắt, thì thào nói: "Đắt như vậy thì có ai mua được chứ?"
Thanh kiếm từ cỏ Cứ Xỉ mà Ngải Huy mua lần trước cũng chỉ có giá mười hai vạn, còn chưa bằng giá của một mũi tên mới. Tên lại còn là vật tiêu hao, một mũi tên đắt như thế, nếu còn là hàng tiêu hao, vậy thì biết bao nhiêu tiền cho đủ đây?
Lý chưởng quỹ cười nhạt nói: "Thế cũng là đắt ư? Đó chỉ là do ở chỗ chúng ta không có khách hàng lớn thôi. Nếu là ở tiền tuyến thì giá một mũi tên Lam Nhan Huyết có giá từ năm trăm vạn trở lên. Năm trăm vạn có đắt không? Điều này còn phải xem ngươi tính như thế nào đã. Một con hoang thú giá bao nhiêu? Con bình thường nhất cũng phải mấy ngàn vạn, mấy triệu cũng chỉ bằng một con hơi lớn chút. Còn con lợi hại hơn ư? Vậy thì không có giới hạn, có tiền cũng không mua được. Mạng của mình giá bao nhiêu? Nguyên tu dám đi diệt những hoang thú hung mãnh, mạng không chỉ năm trăm vạn đâu."
Ngải Huy nghe mà choáng váng. Hiện giờ hắn mới biết, trước đây mình đi cũng những đoàn săn bắn kia đều chỉ là một số đoàn nhỏ lẻ mà thôi. Nên cho tới giờ hắn còn chưa thấy nguyên tu nào lại chi mấy chục vạn để mua một mũi tên cả.
"Đừng ngại đắt nữa. Tên Lam Nhan Huyết không phải muốn mua là có đâu. Phải đặt trước, hơn nữa người ta còn không bán cho những đơn hàng nhỏ. Tối thiểu cũng phải đặt một trăm cây trở lên. Chúng ta thì tính cái gì chứ, chỉ là buôn bán nhỏ thôi."
Lý chưởng quỹ cảm khái nói, song khi thấy bộ dạng giật mình của Ngải Huy, lão sợ đả kích tới hắn nên vội vàng chuyển đề tài: "Lão đệ còn trẻ mà! Ít tuổi như vậy đã chế được Thỏ hào, tương lai đệ nhất định sẽ lợi hại hơn bọn hắn. Hơn nữa nói không chừng lần sau lão đệ có thể tiếp tục nâng tầm của Thỏ hào này, chúng ta sẽ trở thành thổ hào..."
Vốn dĩ định an ủi Ngải Huy, kết quả là lão cũng bị thuyết phục, càng nói càng kích động, nói tới mức lão cảm giác bọn họ đã sắp bán được Thỏ hào với giá năm trăm vạn một mũi tới nơi.
Mập mạp đang khổ luyện Bách Hoa Bộ ở gần đó vừa nghe mười vạn mười lăm vạn năm trăm vạn đã dựng thẳng lỗ tai. Vừa nghe đã biết đang nói tới tiền rồi. Lòng mập mạp như bị vô số chân mèo gãi nhẹ làm gã ngứa ngáy, hận không thể tới tham dự.
"Lần thứ hai trăm sáu mươi hai rồi, mập mạp cố lên!" Lâu Lan cổ vũ, thân thể lướt qua người gã.
Mập mạp lập tức khựng lại, xém chút nữa đã quẹo chân, đôi mắt u oán nhìn bóng Lâu Lan vừa đi qua.
Sa ngẫu ác độc!
Vừa nghĩ tới đây, mập mạp đã tỉnh táo lại, không dám dừng chút nào, gã biết Ngải Huy đã nói thì sẽ làm, nếu như mình không hoàn thành thì kiểu gì cũng bị nghiêm phạt. Không ai hiểu hắn hơn gã, tên Ngải Huy này chính là một kẻ lãnh khốc vô tình. Một khi đã ra quyết định điều gì thì không ai có thể lay chuyển được.
Mập mạp đành phải trút giận lên nền gạch dưới chân.
Ta đạp! Ta đạp! Ngươi không để ta đi, ta đạp hết nền gạch nhà ngươi!