Khác hẳn với ý niệm ban đầu của Hạ Quân Bình, cảnh vật trước mặt khác với trí tưởng tượng. Chàng đang ở trong một cảnh giới hoàn toàn xa lạ và khác hẳn với cảnh giới bên ngoài. Trước mắt chàng là năm ngôi tháp với mái vòm nhọn, cao hun hút, cái này nối tiếp cái kia. Liên kết chín ngọn tháp với nhau là con đường độc đạo được kết bằng những khối thạch huỳnh óng ánh sắc vàng. Cảnh giới này hoàn toàn không có thời gian và cũng chẳng có phương hướng.
Quân Bình đảo nhãn quang quan sát qua một lượt. Chàng nhủ thầm :
- “Phải chăng mình đã đến cảnh giới tột cùng của Càn Khôn?”
Lấy một luồng chân nguyên căng phồng ngực, Quân Bình theo độc đạo tiến về ngọn tháp thứ nhất. Khi còn cách ngọn tháp đầu tiên độ hai mươi dặm thì thình lình một cái bóng lao ra hướng thẳng về phía chàng.
Quân Bình liền thi triển Hư Hư Mê Tông Bộ lách tránh. Bóng người trượt qua ngay bên hông Quân Bình.
Quân Bình buột miệng hỏi :
- Các hạ là ai? Người kia quay lại.
Quân Bình nhíu mày, ngơ ngẩn khi nhận ra bóng người đó tợ như pho tượng Dị Thần. Lớp da của gã bóng nhoáng, đen xì, mặt thì trơ trơ chẳng có chút xíu gì là thần khí của con người.
Đồng nhân chẳng nói tiếng nào khi nghe Quân Bình hỏi. Gã gác chéo song thủ rồi với một bộ pháp khinh thân quái dị, lướt thẳng đến tập kích Quân Bình.
Vừa áp vào Quân Bình, đôi song thủ của đồng nhân phạt chéo ngang, trông tợ như đôi song đao đen kịt, chực cắt lấy thủ cấp của chàng.
Trước thế công dũng mãnh của đồng nhân, Quân Bình buộc phải thối lui hai bộ để tránh né. Vừa thối bộ tránh hai cánh tay chết chóc của đối phương, Quân Bình liên tiếp điểm mũi thiết phiến công thẳng tới vùng hạ đẳng của đối phương.
Mũi thiết phiến chạm vào người đồng nhân như chạm vào một bức vách bằng đồng kiên cố, bắn ra những tia lửa li ti. Mặc dù hứng trọn một ngọn thiết phiến nhưng đồng nhân chẳng hề hấn gì, vẫn tiếp tục lao tới tập kích Quân Bình.
Với những chiêu công liên hoàn và dũng mãnh của gã đồng nhân, Quân Bình phải không ngừng thối bộ. Chàng vừa thối bộ vừa nghĩ thầm :
- “Người này có lẽ là một đồng nhân gác cửa Đền Thiêng, nên mới không có cảm giác gì khi hứng ngọn thiết phiến của mình.”
Đôi song thủ của đồng nhân chia thành hai hướng. Hữu thủ khép lại, đâm thốc tới trước mặt Quân Bình. Thế công của đối phương quả là nhanh ngoài tầm mắt của Quân Bình. Chàng chỉ kịp ngã người về sau để tránh sát chiêu thì cảm nhận áp lực nặng nề ập tới vùng đan điền. Quân Bình điểm mũi giày, trượt tiếp về sau hai bộ.
Tuy phản xạ nhanh nhẹn nhưng Quân Bình vẫn rúng động tâm can vì tưởng tượng mình vừa thoát khỏi cảnh tử vong trong đường tơ kẽ tóc.
Quân Bình chưa kịp trụ tấn thì gã đồng nhân thoát lên cao ba bộ, đôi song thủ biến hoá thành trảo công vỗ thẳng xuống đỉnh đầu Quân Bình.
Trước thế trảo quá ư tàn nhẫn và kốc liệt đó, Quân Bình buộc phải dụng đến tuyệt kỹ của sư tôn, phối hợp với Tiên Thiên khí công. Chàng không né tránh mà bật thẳng lên như một cánh cung. Thiết phiến phạt ngang đánh bạt đôi trảo thủ của đồng nhân rồi thuận tay điểm tới tam tinh của gã.
Chiếc thiết phiến danh bất hư truyền của Ngọa Long tiên sinh được Quân Bình phóng ra với thế điểm cực kỳ chính xác đã xuyên qua tam tinh gã đồng nhân trong khi chàng còn nghĩ là nó sẽ bật ngược trở lại.
Gã đồng nhân đứng sững như pho tượng rồi nhanh chóng rã ra thành những hạt bụi li li, rải lên độc đạo.
Quân Bình nhìn một lúc, nghĩ thầm :
- “Cuối cùng ta cũng có thể tìm ra chỗ nhược của ngươi.”
Chàng quay lưng, tiếp tục hướng về phía ngôi đền thứ nhất. Chàng bình thản mở cửa đền. Trong ngôi đền đó chứa đầy những vì tinh tú, vây quanh một khối đá vừa bằng một nắm tay. Chàng dấn bộ đến bên khối đá đó. Trên khối đá khắc chữ Thủy.
Lấy khối đá xong, Quân Bình bước trở ra. Chàng chưa kịp bước ra ngoài thì cảm nhận sau lưng có áp lực buốt giá đè tới. Trong tình thế gần như hoàn toàn bất ngờ, Quân Bình buột phải xoè thiết phiến ngăn đỡ luồng khí băng hàn nặng nề kia.
Chàng có cảm tưởng toàn thân mình như bị một lớp băng bao phủ, chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi sẽ biến thành một tảng băng.
Trong khi Quân Bình chịu đựng cảm giác đó thì trước mặt chàng xuất hiện một người với thân pháp trong như nước, từ từ bước đến.
Vị Thủy Thần đang vận công tạo thành một khối nước trong vắt như một khối ngọc lưu ly rồi từ từ giơ thẳng tay toan ném đến Quân Bình.
Quân Bình gần như hoàn toàn bất lực nhưng với nghị lực siêu phàm, chàng thét lên một tiếng thật lớn để thi triển Tiên Thiên khí công phá vỡ lớp hàn khí đang bao bọc quanh mình.
Khối thủy ngọc cắt một đường thẳng tắp lao tới. Trong tình huống chẳng đặng đừng, Quân Bình buộc phải dụng đến khối đá có chữ Thuỷ đón đỡ khối thủy ngọc.
Khối thủy ngọc chạm vào khối đá thì kỳ biến liền xảy ra. Khối đá như hút lấy khối thủy ngọc vào trong và biến thành một khối lưu ly trong suốt.
Kỳ biến thứ hai càng đáng ngạc nhiên hơn khi Quân Bình thấy Thủy Thần như bốc hơi, chẳng mấy chốc đã mất hút vào cõi hư vô.
Quân Bình trở bộ rời khỏi ngọi đền Thủy Thần, tiến đến ngôi đền thứ hai. Ngôi đền thứ hai không có cửa. Nó tợ như một khối đá hình tháp mà trên đỉnh ngọn tháp đó là một khối đá đỏ ối.
Quân Bình dõi mắt nhìn xung quanh. Chàng nghĩ chắc chắn phải giao thủ với một gã đồng nhân thứ hai. Rít một luồng chân nguyên căng phồng lồng ngực, chàng ngẩng nhìn lên khối đá đỏ au tợ một cục than hồng trên đỉnh chóp ngôi đền.
- Chắc chắn đây là hỏa thạch.
Quân Bình điểm mũi giày băng mình lên đỉnh ngọn tháp. Gần như chàng đã có thể chạm tay vào khối hỏa thạch thì phía sau lưng có áp lực đè tới.
Không nhìn lại, Quân Bình thừa biết phía sau đã có đồng nhân tập kích. Cước pháp lách ngang, chiếc thiết phiến với một thế điểm thần kỳ phóng ngược trở lại đâm thẳng vào vùng tam tinh gã đồng nhân đen xì.
Gã đồng nhân này cũng tợ như gã trước, tan thành những hạt bụi.
Buông một tiếng thở ra, Quân Bình đoạt lấy khối hỏa thạch. Chàng chờ đợi Hỏa Thần xuất hiện. Nhưng không như chàng tưởng, từ trên không trung một con Hỏa Long lao xuống như tên bắn, miệng há to chực nuốt chửng lấy chàng.
Quân Bình vận công phát Tiên Thiên khí công đánh thẳng vào đầu Hỏa Long.
Hứng trọn đạo Tiên Thiên khí công của Hạ Quân Bình, Hỏa Long chẳng chút hề hấn gì mà xem chừng càng hung hãn hơn. Nó lao thẳng xuống Quân Bình chẳng một chút e dè.
Quân Bình thấy Hỏa Long lao đến mình, liền dụng hỏa thạch, hy vọng sẽ khắc chế được nó. Thấy hỏa thạch, Hỏa Long không có biểu hiện gì là gặp khắc tinh, ngược lại, hai con mắt nó còn long lên dữ dội như đã tìm được con mồi ngon.
Nó lao thẳng tới khối hỏa thạch trên tay Quân Bình. Thấy Hỏa Long quá ư hung hãn, Quân Bình buộc phải thi triển Hư Hư Mê Tông Bộ băng xuống phía dưới. Hỏa Long bám đuổi theo sát bên chàng như bóng với hình.
Sau những lần vung đuôi thì cả mặt sàn đá như chuyển động ầm ầm. Vừa dụng khinh thuật Hư Hư Mê Tông Bộ né tránh những móng vuốt lẫn những cái quật đuôi và chiếc hàm khổng lồ, Quân Bình vừa suy nghĩ cách hóa giải, khống chế con vật thiêng này.
Chiếc đuôi Hỏa Long bỗng quất phạt ngang dưới chân, buộc Quân Bình phải thoát lên cao ba bộ. Thân pháp còn đang lơ lửng thì Quân Bình đã đối mặt với cái hàm khổng lồ. Tình thế bất đặng đừng, chàng dồn Tiên Thiên khí công vào khối hỏa thạch rồi ném về hướng chiếc hàm mở to toang hoác đó.
Con Hỏa Long bốc cháy rồi từ từ thu dần vào trong khối hỏa thạch. Nhận lấy chân nguyên hỏa khí của Hỏa Long, khối hỏa thạch biến thành màu đỏ chói, phát hào quang rực rỡ.
Từ lúc bước chân vào Đền Thiêng, hết kỳ biến này đến kỳ biến khác, Quân Bình hoàn toàn ngơ ngác trong cảnh giới lạ kỳ này. Chàng nhìn về phía ngọn tháp phát kim quang :
- Mình đã vượt qua được hai, còn lại ba. Ba cái ải này không biết mình có thể vượt qua hay không. Nhưng bất cứ khó khăn nào thì mình cũng phải chuyển đảo Càn Khôn.
Tự động viên mình xong, Quân Bình hướng thẳng về phía toà tháp phát kim quang. Nhìn toà kim tháp, Quân Bình không khỏi ngao ngán khi thấy nó hoàn toàn bằng sắt, cực kỳ kiên cố mà chẳng hề có một cánh cửa nào.
Chàng đang suy nghĩ mông lung thì bất thình lình, kim tháp chuyển động. Quân Bình dán mắt vào toà kim tháp, chờ đợi sự biến xảy ra.
Từ trong vách toà kim tháp, Kim Thần xuất hiện, định nhãn nhìn về phía Quân Bình.
Chàng từ tốn nói :
- Tại hạ cần kim thạch, tiền bối có thể cho tại hạ mượn khối kim thạch đó được không?
Kim Thần bước từ từ đến trước mặt Quân Bình. Thần nhãn của Kim Thần trông thật dữ dội, tợ như hai khối thép sẫm xì toát ra ánh sáng hừng hực.
Rít một luồng chân nguyên thật sâu, Quân Bình chờ đợi câu trả lời của Kim Thần.
Không nói nửa lời, Kim Thần chợt quay đúng một vòng. Thân pháp Kim Thần phát ra muôn ngàn những tia kim khí, rào rào phóng về phía Hạ Quân Bình.
Vùng kim khí óng ánh như những sợi tơ khiến cho tinh nhãn của Quân Bình bị loá, chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Chàng than thầm :
- “Đây đúng là cửa tử của mình.”
Tâm tưởng thì than như vậy nhưng Quân Bình vẫn vung thiết phiến về phía Kim Thần. Ngọn thiết phiến lướt đi, xoè to như cánh bướm, lướt tới chém xả vào thân pháp Kim Thần.
Những tia kim quang vừa chạm đến thân pháp Quân Bình tạo ra cảm giác như đang có cả ngàn lưỡi kiếm sắc bén chực băm nát toàn thân. Nhưng những cảm giác đó nhanh chóng biến mất.
Quân Bình nhìn chằm chằm về phía Kim Thần. Kim Thần đang chảy ra rồi từ từ kết lại thành khối kim thạch nằm ngay trên chiếc thiết phiến của chàng.
Lấy khối kim thạch, Quân Bình buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm, tiến về phía ngôi thổ đền. Thổ đền không giống như ba ngọn tháp kia mà lại tợ như một ụ mối khổng lồ, đầy những ngõ ngách ăn thông với nhau.
Kiến tạo của thổ đền khiến Quân Bình không biết phải làm gì. Chàng lưỡng lự nhìn ngôi thổ đền khổng lồ với cách kiến tạo như một mê cung.
Sau một lúc lưỡng lự, Quân Bình quyết định tiến thẳng đến một ngách rồi rảo bộ đi vào. Bên trong thổ đền là vô số những ngõ ngách đan chéo vào nhau, ngỡ như một trận đồ Bát Quái, không sao biết được đâu là ngách chính, đâu là ngách phụ.
Quân Bình gần như lạc mất phương hướng, cứ đi lòng vòng mà chẳng biết đường nào dẫn đến khi để thổ thạch.
Chàng càng đi thì càng lo lắng và hồi hộp vì không sao biết được phương hướng.
Buông một tiếng thở dài, Quân Bình nghĩ thầm :
- “Thổ đền không phải là mồ chôn thây mình.”
Chăm chú nhìn chung quanh, Quân Bình cảm thấy những vách đất nối tiếp nhau, hết vách này đến vách khác. Nó giống nhau đến độ chàng không tìm được điểm khác biệt nào trên những vách đất đó.
Suy nghĩ một lúc, Quân Bình quyết định dùng thiết phiến làm dấu sau mỗi lần đi qua một cửa ngách. Chàng đi mãi một lúc thì phát hiện ra mình quay về chỗ cũ.
Chau mày nghĩ thầm, Quân Bình buộc miệng nói :
- Đúng là mê cung.
Thở hắt ra một tiếng, Quân Bình quát lớn :
- Thổ Thần. Ngươi đang ở đâu. Hãy ra mặt đi.
Không có tiếng đáp trả nhưng đất dưới chân Quân Bình như chuyển động thành một dòng chảy. Chàng hốt hoảng thi triển khinh thuật băng lên vách đất.
Tay chàng vừa chạm vào vách đất thì bức vách cũng nhanh chóng rã ra khiến cho chàng không sao bám vào được.
Quân Bình vô cùng bối rối bởi hiện tượng đó, trong khi thân ảnh chàng từ từ hạ dần xuống dòng chảy bên dưới.
Quân Bình nghĩ thầm :
- “Nếu không triệt hạ được Thổ Thần thì mình sẽ bị chôn trong dòng chảy này.”
Chính vào lúc mũi giày của Quân Bình gần như chạm đến dòng chảy thì chàng đã kịp phát hiện một bóng người lờ mờ ngay phía trên đỉnh đầu mình.
Quân Bình rít một luồng chân khí, thét lớn :
- Thổ Thần, tại hạ đắc tội với người.
Miệng thì nói, hữu thủ thì dụng Tiên Thiên khí công phóng chỉ điểm tới tam tinh của Thổ Thần.
Cả ngôi thổ đền như sụp xuống. Quân Bình ngỡ như mình bị tụt xuống tận cùng cảnh giới a tỳ. Chàng không biết mình sẽ như thế nào mà chỉ biết giao phó sinh mạng cho vận số mà thôi.
Không bao lâu, Quân Bình mới nhận thức lại được. Trước mặt chàng không còn ngôi thổ đền nữa mà trên tay thì đã có khối thổ thạch óng ánh sắc nâu bóng ngời.
Buông một tiếng thở ra như vừa trút xong một gánh nặng trên vai, Quân Bình nghĩ thầm :
- “Chuyện gì đã xảy ra?”
Chàng lắc đầu chấp nhận những gì mình đang trải qua mà không thể nào giải đáp được.
Quân Bình rảo bước tiến về ngôi mộc đền. Ngôi đền này được kiến tạo bằng cây với bốn bức vách bóng ngời, có thể thấy được cả diện dung của Quân Bình.
Đứng trước cửa ngôi đền đó, Quân Bình nghĩ thầm :
- “Đây có phải là một cạm bẫy hay không?”
Ý nghĩ đó vừa lướt qua tâm tưởng Quân Bình thì từ trong mộc đền, tiếng nhạc vi vu cất lên thoát ra ngoài với một tấu khúc nghe thật não nề.
Tấu khúc kia vừa trổi lên, hai mí mắt của Quân Bình bỗng chốc trở nên đờ đẫn.
Chàng ngỡ như có hai ngọn núi đang đè lên, buộc chúng phải cụp lại.
Chàng cắn răng vào môi để khống chế cảm giác nặng nề buồn trĩu kia. Bờ môi Quân Bình rướm máu nhưng cảm giác buồn rầu vẫn không ngừng phát triển trong tâm tưởng Quân Bình, kéo theo sự đỡ đẫn của một người mất ngủ.
Quân Bình nhủ thầm :
- “Ta không thể nào để bị tấu khúc của Mộc Thần khống chế được. Không thể được.”
Mặc dù tự động viên mình để khống chế lại cảm giác kỳ lạ nhưng Quân Bình tưởng như sức mình không thể vượt qua được tấu khúc dị thường nọ. Chàng cố dụng thần thức chống lại bao nhiêu thì càng bị tấu khúc nọ khống chế bấy nhiêu.
Quân Bình nghiến răng. Hai mí mắt chàng giờ đây sắp nhắm lại. Chính vào lúc Quân Bình gần như đi vào cõi hư vô mộng mị thì hình bóng Vi Thiên Cơ, Tục Vạn Hương, Dương Quân Tùng, Chánh Giới đại sư, Mộng Hoa Hoa bỗng hiện lên trong tâm tưởng của chàng. Những hình bóng đó như một động lực thôi thúc, buộc chàng dồn hết chân nguyên Tiên Thiên khí công phát ra một tiếng hú. Vô hình chung, tiếng hú của chàng lại trở thành tuyệt học phật môn Sư Tử Hống.
Thần thức của chàng đang mụ mẫm, bất thình lình bừng tỉnh như bóng đêm bị xé toạc bởi vầng dương quang. Thần thức vừa định lại, Quân Bình lướt luôn vào trong mộc đền.
Bên trong mộc đền là một pho tượng mỹ nữ bằng cây nhưng lại được chạm trổ thật sống động như người thật. Mộc Thần đập vào mắt Quân Bình khiến cho tâm tưởng chàng thoáng một chút ngất ngây.
Từ pho tượng Mộc Thần toát ra những tạp niệm mơ hồ buộc Quân Bình phải nghĩ tới. Chàng lắc đầu xua đi những ý niệm hỗn tạp mà nhủ thầm :
- “Mộc thạch đang ở đâu?”
Quân Bình nhìn lại pho tượng thì những ý tưởng tạp niệm lại xuất hiện trong tâm tưởng chàng. Những ý tưởng kia buộc Quân Bình phải nhìn tránh đi nơi khác. Khi nhìn nơi khác thì tâm tưởng chàng bình ổn trở lại.
- “Mộc thạch nhất định là ở trong pho tượng Mộc Thần.”
Sau khi quyết định dứt khoát, Quân Bình bước thẳng đến trước pho tượng. Rít một luồng chân nguyên, chàng nhìn thẳng vào mặt Mộc Thần.
Ánh mắt Mộc Thần vẫn chứa những nét khiến chàng bồn chồn. Chàng lẩm nhẩm nói :
- Mộc Thần. Tại hạ cần mộc thạch.
Quân Bình vừa nói vừa toan đặt tay rà xoát lên pháp thể Mộc Thần nhưng chính vào lúc tay chàng gần như chạm vào pháp thể Mộc Thần thì lại có tiếng đập nho nhỏ, như tiếng trái tim đập trong lồng ngực.
Quân Bình rụt tay lại :
- Cô nương không phải là Mộc Thần ư?
Chàng không khỏi bồi hồi khi Mộc Thần có trái tim đang đập. Chuyện đó quả là khó tin được.
Quân Bình nheo mày nghĩ thầm :
- “Ta không thể nào tin vào ngũ quan của mình được nữa.”
Thốt xong câu nói đó, chàng mới đĩnh ngộ suy luận ra mình đang ở trong một cảnh giới hoàn toàn khác với cảnh giới bên ngoài.
Quân Bình nhẩm nói :
- Đúng. Ta đang ở trong cảnh giới hư vô, không thật.
Quân Bình vừa nói vừa vận công, thi triển trảo thủ chọc thẳng vào vùng chấn thủy của Mộc Thần.
Chàng rút tay lại thì trên tay có một khối mộc thạch. Trong khi đó, Mộc Thần từ từ biến thành một khúc gỗ, chẳng mấy chốc đã thành một lớp bùn.
Quân Bình thở phào nhẹ nhõm. Chàng đã thu hồi đúng năm cảnh giới Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Giờ là lúc chuyển luân Càn Khôn.
Quân Bình đảo nhãn quang quan sát qua một lượt. Chàng nhủ thầm :
- “Phải chăng mình đã đến cảnh giới tột cùng của Càn Khôn?”
Lấy một luồng chân nguyên căng phồng ngực, Quân Bình theo độc đạo tiến về ngọn tháp thứ nhất. Khi còn cách ngọn tháp đầu tiên độ hai mươi dặm thì thình lình một cái bóng lao ra hướng thẳng về phía chàng.
Quân Bình liền thi triển Hư Hư Mê Tông Bộ lách tránh. Bóng người trượt qua ngay bên hông Quân Bình.
Quân Bình buột miệng hỏi :
- Các hạ là ai? Người kia quay lại.
Quân Bình nhíu mày, ngơ ngẩn khi nhận ra bóng người đó tợ như pho tượng Dị Thần. Lớp da của gã bóng nhoáng, đen xì, mặt thì trơ trơ chẳng có chút xíu gì là thần khí của con người.
Đồng nhân chẳng nói tiếng nào khi nghe Quân Bình hỏi. Gã gác chéo song thủ rồi với một bộ pháp khinh thân quái dị, lướt thẳng đến tập kích Quân Bình.
Vừa áp vào Quân Bình, đôi song thủ của đồng nhân phạt chéo ngang, trông tợ như đôi song đao đen kịt, chực cắt lấy thủ cấp của chàng.
Trước thế công dũng mãnh của đồng nhân, Quân Bình buộc phải thối lui hai bộ để tránh né. Vừa thối bộ tránh hai cánh tay chết chóc của đối phương, Quân Bình liên tiếp điểm mũi thiết phiến công thẳng tới vùng hạ đẳng của đối phương.
Mũi thiết phiến chạm vào người đồng nhân như chạm vào một bức vách bằng đồng kiên cố, bắn ra những tia lửa li ti. Mặc dù hứng trọn một ngọn thiết phiến nhưng đồng nhân chẳng hề hấn gì, vẫn tiếp tục lao tới tập kích Quân Bình.
Với những chiêu công liên hoàn và dũng mãnh của gã đồng nhân, Quân Bình phải không ngừng thối bộ. Chàng vừa thối bộ vừa nghĩ thầm :
- “Người này có lẽ là một đồng nhân gác cửa Đền Thiêng, nên mới không có cảm giác gì khi hứng ngọn thiết phiến của mình.”
Đôi song thủ của đồng nhân chia thành hai hướng. Hữu thủ khép lại, đâm thốc tới trước mặt Quân Bình. Thế công của đối phương quả là nhanh ngoài tầm mắt của Quân Bình. Chàng chỉ kịp ngã người về sau để tránh sát chiêu thì cảm nhận áp lực nặng nề ập tới vùng đan điền. Quân Bình điểm mũi giày, trượt tiếp về sau hai bộ.
Tuy phản xạ nhanh nhẹn nhưng Quân Bình vẫn rúng động tâm can vì tưởng tượng mình vừa thoát khỏi cảnh tử vong trong đường tơ kẽ tóc.
Quân Bình chưa kịp trụ tấn thì gã đồng nhân thoát lên cao ba bộ, đôi song thủ biến hoá thành trảo công vỗ thẳng xuống đỉnh đầu Quân Bình.
Trước thế trảo quá ư tàn nhẫn và kốc liệt đó, Quân Bình buộc phải dụng đến tuyệt kỹ của sư tôn, phối hợp với Tiên Thiên khí công. Chàng không né tránh mà bật thẳng lên như một cánh cung. Thiết phiến phạt ngang đánh bạt đôi trảo thủ của đồng nhân rồi thuận tay điểm tới tam tinh của gã.
Chiếc thiết phiến danh bất hư truyền của Ngọa Long tiên sinh được Quân Bình phóng ra với thế điểm cực kỳ chính xác đã xuyên qua tam tinh gã đồng nhân trong khi chàng còn nghĩ là nó sẽ bật ngược trở lại.
Gã đồng nhân đứng sững như pho tượng rồi nhanh chóng rã ra thành những hạt bụi li li, rải lên độc đạo.
Quân Bình nhìn một lúc, nghĩ thầm :
- “Cuối cùng ta cũng có thể tìm ra chỗ nhược của ngươi.”
Chàng quay lưng, tiếp tục hướng về phía ngôi đền thứ nhất. Chàng bình thản mở cửa đền. Trong ngôi đền đó chứa đầy những vì tinh tú, vây quanh một khối đá vừa bằng một nắm tay. Chàng dấn bộ đến bên khối đá đó. Trên khối đá khắc chữ Thủy.
Lấy khối đá xong, Quân Bình bước trở ra. Chàng chưa kịp bước ra ngoài thì cảm nhận sau lưng có áp lực buốt giá đè tới. Trong tình thế gần như hoàn toàn bất ngờ, Quân Bình buột phải xoè thiết phiến ngăn đỡ luồng khí băng hàn nặng nề kia.
Chàng có cảm tưởng toàn thân mình như bị một lớp băng bao phủ, chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi sẽ biến thành một tảng băng.
Trong khi Quân Bình chịu đựng cảm giác đó thì trước mặt chàng xuất hiện một người với thân pháp trong như nước, từ từ bước đến.
Vị Thủy Thần đang vận công tạo thành một khối nước trong vắt như một khối ngọc lưu ly rồi từ từ giơ thẳng tay toan ném đến Quân Bình.
Quân Bình gần như hoàn toàn bất lực nhưng với nghị lực siêu phàm, chàng thét lên một tiếng thật lớn để thi triển Tiên Thiên khí công phá vỡ lớp hàn khí đang bao bọc quanh mình.
Khối thủy ngọc cắt một đường thẳng tắp lao tới. Trong tình huống chẳng đặng đừng, Quân Bình buộc phải dụng đến khối đá có chữ Thuỷ đón đỡ khối thủy ngọc.
Khối thủy ngọc chạm vào khối đá thì kỳ biến liền xảy ra. Khối đá như hút lấy khối thủy ngọc vào trong và biến thành một khối lưu ly trong suốt.
Kỳ biến thứ hai càng đáng ngạc nhiên hơn khi Quân Bình thấy Thủy Thần như bốc hơi, chẳng mấy chốc đã mất hút vào cõi hư vô.
Quân Bình trở bộ rời khỏi ngọi đền Thủy Thần, tiến đến ngôi đền thứ hai. Ngôi đền thứ hai không có cửa. Nó tợ như một khối đá hình tháp mà trên đỉnh ngọn tháp đó là một khối đá đỏ ối.
Quân Bình dõi mắt nhìn xung quanh. Chàng nghĩ chắc chắn phải giao thủ với một gã đồng nhân thứ hai. Rít một luồng chân nguyên căng phồng lồng ngực, chàng ngẩng nhìn lên khối đá đỏ au tợ một cục than hồng trên đỉnh chóp ngôi đền.
- Chắc chắn đây là hỏa thạch.
Quân Bình điểm mũi giày băng mình lên đỉnh ngọn tháp. Gần như chàng đã có thể chạm tay vào khối hỏa thạch thì phía sau lưng có áp lực đè tới.
Không nhìn lại, Quân Bình thừa biết phía sau đã có đồng nhân tập kích. Cước pháp lách ngang, chiếc thiết phiến với một thế điểm thần kỳ phóng ngược trở lại đâm thẳng vào vùng tam tinh gã đồng nhân đen xì.
Gã đồng nhân này cũng tợ như gã trước, tan thành những hạt bụi.
Buông một tiếng thở ra, Quân Bình đoạt lấy khối hỏa thạch. Chàng chờ đợi Hỏa Thần xuất hiện. Nhưng không như chàng tưởng, từ trên không trung một con Hỏa Long lao xuống như tên bắn, miệng há to chực nuốt chửng lấy chàng.
Quân Bình vận công phát Tiên Thiên khí công đánh thẳng vào đầu Hỏa Long.
Hứng trọn đạo Tiên Thiên khí công của Hạ Quân Bình, Hỏa Long chẳng chút hề hấn gì mà xem chừng càng hung hãn hơn. Nó lao thẳng xuống Quân Bình chẳng một chút e dè.
Quân Bình thấy Hỏa Long lao đến mình, liền dụng hỏa thạch, hy vọng sẽ khắc chế được nó. Thấy hỏa thạch, Hỏa Long không có biểu hiện gì là gặp khắc tinh, ngược lại, hai con mắt nó còn long lên dữ dội như đã tìm được con mồi ngon.
Nó lao thẳng tới khối hỏa thạch trên tay Quân Bình. Thấy Hỏa Long quá ư hung hãn, Quân Bình buộc phải thi triển Hư Hư Mê Tông Bộ băng xuống phía dưới. Hỏa Long bám đuổi theo sát bên chàng như bóng với hình.
Sau những lần vung đuôi thì cả mặt sàn đá như chuyển động ầm ầm. Vừa dụng khinh thuật Hư Hư Mê Tông Bộ né tránh những móng vuốt lẫn những cái quật đuôi và chiếc hàm khổng lồ, Quân Bình vừa suy nghĩ cách hóa giải, khống chế con vật thiêng này.
Chiếc đuôi Hỏa Long bỗng quất phạt ngang dưới chân, buộc Quân Bình phải thoát lên cao ba bộ. Thân pháp còn đang lơ lửng thì Quân Bình đã đối mặt với cái hàm khổng lồ. Tình thế bất đặng đừng, chàng dồn Tiên Thiên khí công vào khối hỏa thạch rồi ném về hướng chiếc hàm mở to toang hoác đó.
Con Hỏa Long bốc cháy rồi từ từ thu dần vào trong khối hỏa thạch. Nhận lấy chân nguyên hỏa khí của Hỏa Long, khối hỏa thạch biến thành màu đỏ chói, phát hào quang rực rỡ.
Từ lúc bước chân vào Đền Thiêng, hết kỳ biến này đến kỳ biến khác, Quân Bình hoàn toàn ngơ ngác trong cảnh giới lạ kỳ này. Chàng nhìn về phía ngọn tháp phát kim quang :
- Mình đã vượt qua được hai, còn lại ba. Ba cái ải này không biết mình có thể vượt qua hay không. Nhưng bất cứ khó khăn nào thì mình cũng phải chuyển đảo Càn Khôn.
Tự động viên mình xong, Quân Bình hướng thẳng về phía toà tháp phát kim quang. Nhìn toà kim tháp, Quân Bình không khỏi ngao ngán khi thấy nó hoàn toàn bằng sắt, cực kỳ kiên cố mà chẳng hề có một cánh cửa nào.
Chàng đang suy nghĩ mông lung thì bất thình lình, kim tháp chuyển động. Quân Bình dán mắt vào toà kim tháp, chờ đợi sự biến xảy ra.
Từ trong vách toà kim tháp, Kim Thần xuất hiện, định nhãn nhìn về phía Quân Bình.
Chàng từ tốn nói :
- Tại hạ cần kim thạch, tiền bối có thể cho tại hạ mượn khối kim thạch đó được không?
Kim Thần bước từ từ đến trước mặt Quân Bình. Thần nhãn của Kim Thần trông thật dữ dội, tợ như hai khối thép sẫm xì toát ra ánh sáng hừng hực.
Rít một luồng chân nguyên thật sâu, Quân Bình chờ đợi câu trả lời của Kim Thần.
Không nói nửa lời, Kim Thần chợt quay đúng một vòng. Thân pháp Kim Thần phát ra muôn ngàn những tia kim khí, rào rào phóng về phía Hạ Quân Bình.
Vùng kim khí óng ánh như những sợi tơ khiến cho tinh nhãn của Quân Bình bị loá, chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Chàng than thầm :
- “Đây đúng là cửa tử của mình.”
Tâm tưởng thì than như vậy nhưng Quân Bình vẫn vung thiết phiến về phía Kim Thần. Ngọn thiết phiến lướt đi, xoè to như cánh bướm, lướt tới chém xả vào thân pháp Kim Thần.
Những tia kim quang vừa chạm đến thân pháp Quân Bình tạo ra cảm giác như đang có cả ngàn lưỡi kiếm sắc bén chực băm nát toàn thân. Nhưng những cảm giác đó nhanh chóng biến mất.
Quân Bình nhìn chằm chằm về phía Kim Thần. Kim Thần đang chảy ra rồi từ từ kết lại thành khối kim thạch nằm ngay trên chiếc thiết phiến của chàng.
Lấy khối kim thạch, Quân Bình buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm, tiến về phía ngôi thổ đền. Thổ đền không giống như ba ngọn tháp kia mà lại tợ như một ụ mối khổng lồ, đầy những ngõ ngách ăn thông với nhau.
Kiến tạo của thổ đền khiến Quân Bình không biết phải làm gì. Chàng lưỡng lự nhìn ngôi thổ đền khổng lồ với cách kiến tạo như một mê cung.
Sau một lúc lưỡng lự, Quân Bình quyết định tiến thẳng đến một ngách rồi rảo bộ đi vào. Bên trong thổ đền là vô số những ngõ ngách đan chéo vào nhau, ngỡ như một trận đồ Bát Quái, không sao biết được đâu là ngách chính, đâu là ngách phụ.
Quân Bình gần như lạc mất phương hướng, cứ đi lòng vòng mà chẳng biết đường nào dẫn đến khi để thổ thạch.
Chàng càng đi thì càng lo lắng và hồi hộp vì không sao biết được phương hướng.
Buông một tiếng thở dài, Quân Bình nghĩ thầm :
- “Thổ đền không phải là mồ chôn thây mình.”
Chăm chú nhìn chung quanh, Quân Bình cảm thấy những vách đất nối tiếp nhau, hết vách này đến vách khác. Nó giống nhau đến độ chàng không tìm được điểm khác biệt nào trên những vách đất đó.
Suy nghĩ một lúc, Quân Bình quyết định dùng thiết phiến làm dấu sau mỗi lần đi qua một cửa ngách. Chàng đi mãi một lúc thì phát hiện ra mình quay về chỗ cũ.
Chau mày nghĩ thầm, Quân Bình buộc miệng nói :
- Đúng là mê cung.
Thở hắt ra một tiếng, Quân Bình quát lớn :
- Thổ Thần. Ngươi đang ở đâu. Hãy ra mặt đi.
Không có tiếng đáp trả nhưng đất dưới chân Quân Bình như chuyển động thành một dòng chảy. Chàng hốt hoảng thi triển khinh thuật băng lên vách đất.
Tay chàng vừa chạm vào vách đất thì bức vách cũng nhanh chóng rã ra khiến cho chàng không sao bám vào được.
Quân Bình vô cùng bối rối bởi hiện tượng đó, trong khi thân ảnh chàng từ từ hạ dần xuống dòng chảy bên dưới.
Quân Bình nghĩ thầm :
- “Nếu không triệt hạ được Thổ Thần thì mình sẽ bị chôn trong dòng chảy này.”
Chính vào lúc mũi giày của Quân Bình gần như chạm đến dòng chảy thì chàng đã kịp phát hiện một bóng người lờ mờ ngay phía trên đỉnh đầu mình.
Quân Bình rít một luồng chân khí, thét lớn :
- Thổ Thần, tại hạ đắc tội với người.
Miệng thì nói, hữu thủ thì dụng Tiên Thiên khí công phóng chỉ điểm tới tam tinh của Thổ Thần.
Cả ngôi thổ đền như sụp xuống. Quân Bình ngỡ như mình bị tụt xuống tận cùng cảnh giới a tỳ. Chàng không biết mình sẽ như thế nào mà chỉ biết giao phó sinh mạng cho vận số mà thôi.
Không bao lâu, Quân Bình mới nhận thức lại được. Trước mặt chàng không còn ngôi thổ đền nữa mà trên tay thì đã có khối thổ thạch óng ánh sắc nâu bóng ngời.
Buông một tiếng thở ra như vừa trút xong một gánh nặng trên vai, Quân Bình nghĩ thầm :
- “Chuyện gì đã xảy ra?”
Chàng lắc đầu chấp nhận những gì mình đang trải qua mà không thể nào giải đáp được.
Quân Bình rảo bước tiến về ngôi mộc đền. Ngôi đền này được kiến tạo bằng cây với bốn bức vách bóng ngời, có thể thấy được cả diện dung của Quân Bình.
Đứng trước cửa ngôi đền đó, Quân Bình nghĩ thầm :
- “Đây có phải là một cạm bẫy hay không?”
Ý nghĩ đó vừa lướt qua tâm tưởng Quân Bình thì từ trong mộc đền, tiếng nhạc vi vu cất lên thoát ra ngoài với một tấu khúc nghe thật não nề.
Tấu khúc kia vừa trổi lên, hai mí mắt của Quân Bình bỗng chốc trở nên đờ đẫn.
Chàng ngỡ như có hai ngọn núi đang đè lên, buộc chúng phải cụp lại.
Chàng cắn răng vào môi để khống chế cảm giác nặng nề buồn trĩu kia. Bờ môi Quân Bình rướm máu nhưng cảm giác buồn rầu vẫn không ngừng phát triển trong tâm tưởng Quân Bình, kéo theo sự đỡ đẫn của một người mất ngủ.
Quân Bình nhủ thầm :
- “Ta không thể nào để bị tấu khúc của Mộc Thần khống chế được. Không thể được.”
Mặc dù tự động viên mình để khống chế lại cảm giác kỳ lạ nhưng Quân Bình tưởng như sức mình không thể vượt qua được tấu khúc dị thường nọ. Chàng cố dụng thần thức chống lại bao nhiêu thì càng bị tấu khúc nọ khống chế bấy nhiêu.
Quân Bình nghiến răng. Hai mí mắt chàng giờ đây sắp nhắm lại. Chính vào lúc Quân Bình gần như đi vào cõi hư vô mộng mị thì hình bóng Vi Thiên Cơ, Tục Vạn Hương, Dương Quân Tùng, Chánh Giới đại sư, Mộng Hoa Hoa bỗng hiện lên trong tâm tưởng của chàng. Những hình bóng đó như một động lực thôi thúc, buộc chàng dồn hết chân nguyên Tiên Thiên khí công phát ra một tiếng hú. Vô hình chung, tiếng hú của chàng lại trở thành tuyệt học phật môn Sư Tử Hống.
Thần thức của chàng đang mụ mẫm, bất thình lình bừng tỉnh như bóng đêm bị xé toạc bởi vầng dương quang. Thần thức vừa định lại, Quân Bình lướt luôn vào trong mộc đền.
Bên trong mộc đền là một pho tượng mỹ nữ bằng cây nhưng lại được chạm trổ thật sống động như người thật. Mộc Thần đập vào mắt Quân Bình khiến cho tâm tưởng chàng thoáng một chút ngất ngây.
Từ pho tượng Mộc Thần toát ra những tạp niệm mơ hồ buộc Quân Bình phải nghĩ tới. Chàng lắc đầu xua đi những ý niệm hỗn tạp mà nhủ thầm :
- “Mộc thạch đang ở đâu?”
Quân Bình nhìn lại pho tượng thì những ý tưởng tạp niệm lại xuất hiện trong tâm tưởng chàng. Những ý tưởng kia buộc Quân Bình phải nhìn tránh đi nơi khác. Khi nhìn nơi khác thì tâm tưởng chàng bình ổn trở lại.
- “Mộc thạch nhất định là ở trong pho tượng Mộc Thần.”
Sau khi quyết định dứt khoát, Quân Bình bước thẳng đến trước pho tượng. Rít một luồng chân nguyên, chàng nhìn thẳng vào mặt Mộc Thần.
Ánh mắt Mộc Thần vẫn chứa những nét khiến chàng bồn chồn. Chàng lẩm nhẩm nói :
- Mộc Thần. Tại hạ cần mộc thạch.
Quân Bình vừa nói vừa toan đặt tay rà xoát lên pháp thể Mộc Thần nhưng chính vào lúc tay chàng gần như chạm vào pháp thể Mộc Thần thì lại có tiếng đập nho nhỏ, như tiếng trái tim đập trong lồng ngực.
Quân Bình rụt tay lại :
- Cô nương không phải là Mộc Thần ư?
Chàng không khỏi bồi hồi khi Mộc Thần có trái tim đang đập. Chuyện đó quả là khó tin được.
Quân Bình nheo mày nghĩ thầm :
- “Ta không thể nào tin vào ngũ quan của mình được nữa.”
Thốt xong câu nói đó, chàng mới đĩnh ngộ suy luận ra mình đang ở trong một cảnh giới hoàn toàn khác với cảnh giới bên ngoài.
Quân Bình nhẩm nói :
- Đúng. Ta đang ở trong cảnh giới hư vô, không thật.
Quân Bình vừa nói vừa vận công, thi triển trảo thủ chọc thẳng vào vùng chấn thủy của Mộc Thần.
Chàng rút tay lại thì trên tay có một khối mộc thạch. Trong khi đó, Mộc Thần từ từ biến thành một khúc gỗ, chẳng mấy chốc đã thành một lớp bùn.
Quân Bình thở phào nhẹ nhõm. Chàng đã thu hồi đúng năm cảnh giới Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Giờ là lúc chuyển luân Càn Khôn.
Danh sách chương