Ở giữa quán bar, đèn hiện tại bật sáng, người đàn ông nằm trên vũng máu với tứ chi mất đi lực, bị bắn đến nổi không ngừng rỉ máu. Ậm ự ra tiếng. Dương Tùng lắc đầu thở dài.
“Lần sau đi chơi mở mắt ra mà đi. Hôm nay may bọn chúng chưa moi mắt của mày, hợp đồng cả trăm tỷ cũng do mày mà mất. Thằng ngu.” Dương Tùng nghiến răng, miệng không ngừng tuôn ra tiếng chửi rủa, nắm lấy áo hắn lôi ra xe.
Bây giờ hắn tức đến điên người, không thể giết chết Trường Lưu, càng không thể manh động với Lục Hạo Vũ.
Một ý nghĩ bá đạo chợt loé trong đầu hắn, Dương Tùng nhếch khoé môi, cười nhẹ, nụ cười nguy hiểm, nhưng vô cùng đắc ý.
Mẹ nó, con đàn bà đó…
Hạo Vũ trở về dinh thự, mở cửa phòng xông tới nằm đè lên thân nhỏ. Giọng nói trầm thấp, có chút không vui.
“Tại sao đi ra ngoài không báo cho anh?”
Tuệ Lâm vẫn còn trong trạng thái ngáy ngủ, thân thể bị đè đến mức không thở được, chợt thức giấc. Mắt không mở, miệng nhỏ chu chu giải thích. “An Nhiên không vui, nên muốn đi giải khuây.”
Tay Hạo Vũ không yên phận lần mò vào váy ngủ của cô, anh khẽ nói. “Nếu như hôm nay anh không ở đó, có phải là không hay rồi không?”
Tuệ Lâm “xì” một tiếng, từ từ mở mắt nhìn anh. “Đúng thật là nếu hôm nay không có anh, thì sẽ rắc rối to.”
Hạo Vũ mở to mắt, khoái chí cười cười, tay luồn vào trong áo, vừa lực bóp nhẹ bầu ngực. “Vậy… là phải thưởng cho anh đúng không?”
“Đừng loạn. Em buồn ngủ lắm.” Tuệ Lâm nhắm ghìm mắt lại, vươn người lên hôn nhẹ lên môi mỏng: “Thưởng qua anh.”
Hạo Vũ cười lớn, cuối đầu hôn liên tục lên môi nhỏ. Em
Tuệ Lâm mở mắt nhìn chằm chằm vào mắt anh, khẽ chớp chớp, ngắm nhìn gương mặt tuấn soái phóng đại.
Hai hàng mi đen rậm, hàng lông mày đen cong, sống mũi cao thẳng trông rất kiêu ngạo, gò má và xương hàm kiêu lãnh, đôi mắt chim ưng nhìn thẳng vào mắt Tuệ Lâm nhưng lại đầy ôn nhu dịu dàng.
Tuệ Lâm ngắm nhìn người đàn ông tuấn soái không có một kẻ hở ngay trước mặt.
Giọng anh trầm thấp, ấm áp, khẽ nói. “Anh yêu em.”
Khoảng khắc thiên liêng nhất đời này, anh thực sự biết ơn, anh sẽ trân trọng tình yêu này thêm một lần nữa, anh sẽ không để cô phải chịu bất cứ thiệt thòi nào xảy ra nữa. Dùng cả đời còn lại của đời mình, để ở bên cô, được tận hưởng niềm vui và hạnh phúc xa xỉ này một lần nữa.
Tuệ Lâm nghe câu nói phát ra từ miệng anh, cô không tránh né nhìn thẳng vào mắt anh, sâu trong mắt anh hiện rõ sự chân thành. Cô chưa từng nghĩ một người đàn ông xa lạ không máu mủ lại yêu thương cô vô điều kiện như thế này.
Không nghĩ ngợi lung tung nữa, Tuệ Lâm muốn thẳng thắn đáp trả tình cảm của anh.
Tuệ Lâm đưa tay lên vuốt nhẹ gò má anh, hai tay ôm lấy gương mặt anh, miệng nhỏ cười cười, khẽ nói.
“Dẻo miệng.”
Vốn cô tính nói “em cũng yêu anh” nhưng nhìn gương mặt anh có chút gian tà, có khi nói xong lại bị làm thịt, lời nói tới miệng nhưng khi nói ra hoàn toàn khác.
“Anh nói thật lòng đó.” Ngưng lại, cong môi nhếch lên, cười cười “Hay anh cho em xem thành ý nhá?”
“Thành ý?” Tuệ Lâm nhíu mày không hiểu.
Đang trong suy nghĩ, bàn tay anh từ từ kéo váy ngủ xuống.
Khi chiếc váy ngủ của Tuệ Lâm bị Hạo Vũ kéo gần hết, cô mới chợt nhận ra mình đã bị dụ dỗ.
“Này…” Tuệ Lâm muốn hỏi, nhưng lời vừa tới miệng, môi nhỏ đã bị môi anh áp xuống.
Tuệ Lâm chớp chớp mắt, nụ hôn cùng với lời nói vừa rồi khiến cô không khỏi đỏ mặt, vội hạ mắt tránh đi ánh mắt nóng rực của anh.
Hạo Vũ không để cô trốn tránh, lần nữa hôn lên môi nhỏ, hai tay anh nhẹ nhàng kéo chiếc váy ngủ.
Anh rất nhanh cạy được miệng của Tuệ Lâm, lưỡi luồn vào trong miệng cô quấn lấy lưỡi ngọt ngào. Tuệ Lâm vô thức há miệng tiếp ứng, nụ hôn sâu cuồng nhiệt, hút gần hết không khí của cô.
“A…anh từ từ.”
Hai tay Tuệ Lâm chống lên ngực Hạo Vũ, tham lam hít lấy không khí.
Anh lại cúi xuống trấn áp nụ hôn thêm lần nữa, ngấu nghiến cắn mút, nụ hôn này thật khác lần trước, sâu hơn, cuồng nhiệt hơn, đến nổi đầu lưỡi Tuệ Lâm tê dại, hai tay đặt trên ngực anh dần mất đi lực, Tuệ Lâm bị nụ hôn cuồng nhiệt đó làm cho xụi lơ, mềm nhũn như bông gòn.
Hạo Vũ vội vàng cởi chiếc áo sơ mi trên người, tuỳ tiện vứt sang một bên, tay nắm váy ngủ kéo tung ra.
Khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt, vết hôn cũ đã mờ hắn, lộ ra bầu ngực trắng nỏn.
Tầm nhìn Hạo Vụ bị che đi bởi chiếc áo nhỏ, không nhìn được tất cả khung cảnh tuyệt đẹp vốn có, tay hung hăng dật phăng chiếc áo nhỏ. Hai đồi ngực không còn che chắn, căng cứng, tay kia tuỳ tiện kéo xuống quần ngủ.
“Ấy… Khoan.”
Động tác anh quá nhanh làm cho Tuệ Lâm giật mình, vội vàng níu lại quần ngủ, nhưng tay cô hoàn toàn không còn lực mà thay vào đó là mềm nhũn ra.
Không kịp níu lại quần ngủ, anh tụt nó ra ném sang một bên, anh tháo thắt lưng, kéo khoá quần, vội vàng giải phóng chính mình.
Động tác anh rất nhanh, chỉ trong vài phút, đã lột sạch toàn bộ quần áo.
Anh cuối xuống, môi mỏng áp lên môi nhỏ cô, nụ hôn từ từ rơi xuống hỏm cổ, cắn mút để lại dấu ấn riêng anh.
Một vài phút dạo đầu, Tuệ Lâm đã nằm xụi lơ dưới thân anh.
Hai tay anh tách hai đùi Tuệ Lâm ra, Tuệ Lâm muốn lấy tay chặn lại, nhưng anh đâu thể cho cô thực hiện được. Tay Hạo Vũ bắt lấy hai tay cô, đặt lên đỉnh đầu, tay còn lại nắm lấy phần thân, nhấn y đầu vào bên trong miệng hoa.
“Ách…”
Tuệ Lâm nhíu lại lông mày, nhất thời rùng mình một cái.
“Anh… anh chờ… chút… a… a…”
Tuệ Lâm bị nhét đầy, lấp bấm kêu gọi, hạ thân căng trướng, bụng dưới lộ nguyên phần thân, miệng mở ra hít thở, muốn nói.
“Hạo… Hạo Vũ chậm… lại.”
Ánh mắt anh nóng rực, dục vọng mê mẩn chìm đắm nhìn cô nhỏ nằm dưới thân.
Lực của anh không cường bạo, nhưng với sự chưa thích ứng này, Tuệ Lâm vẫn có chút đau, siết chặt lấy “thằng em” của Hạo Vũ.
Anh nhíu mày, ánh mắt anh tĩnh lặng, tiếng kêu ái mị xen lẫn tiếng rên rỉ làm Hạo Vũ càng kích thích. Anh thẳng người, thúc mạnh, di chuyển thắt lưng luân động.
“Bảo bối, chặt quá, đứt mất.” Giọng nói anh khàn khàn, hơi thở nóng rực, cuối xuống sát gần vành tai nói khẽ rồi cắn nhẹ lên vành tai.
“Ưm…”
Âm thanh mềm mại, chẳng khác gì liều thuốc độc cho anh. Tuệ Lâm bị hơi thở anh phả vào nơi nhạy cảm.
Tuệ Lâm ôm lấy bờ vai cường tráng của anh, chiếc miệng nhỏ cứ ngân nga theo nhịp.
Cao trào đổ xuống rất nhanh, Tuệ Lâm mềm nhũn mặc kệ anh ôm cô đii hết nơi này đến nơi khác.
“Lần sau đi chơi mở mắt ra mà đi. Hôm nay may bọn chúng chưa moi mắt của mày, hợp đồng cả trăm tỷ cũng do mày mà mất. Thằng ngu.” Dương Tùng nghiến răng, miệng không ngừng tuôn ra tiếng chửi rủa, nắm lấy áo hắn lôi ra xe.
Bây giờ hắn tức đến điên người, không thể giết chết Trường Lưu, càng không thể manh động với Lục Hạo Vũ.
Một ý nghĩ bá đạo chợt loé trong đầu hắn, Dương Tùng nhếch khoé môi, cười nhẹ, nụ cười nguy hiểm, nhưng vô cùng đắc ý.
Mẹ nó, con đàn bà đó…
Hạo Vũ trở về dinh thự, mở cửa phòng xông tới nằm đè lên thân nhỏ. Giọng nói trầm thấp, có chút không vui.
“Tại sao đi ra ngoài không báo cho anh?”
Tuệ Lâm vẫn còn trong trạng thái ngáy ngủ, thân thể bị đè đến mức không thở được, chợt thức giấc. Mắt không mở, miệng nhỏ chu chu giải thích. “An Nhiên không vui, nên muốn đi giải khuây.”
Tay Hạo Vũ không yên phận lần mò vào váy ngủ của cô, anh khẽ nói. “Nếu như hôm nay anh không ở đó, có phải là không hay rồi không?”
Tuệ Lâm “xì” một tiếng, từ từ mở mắt nhìn anh. “Đúng thật là nếu hôm nay không có anh, thì sẽ rắc rối to.”
Hạo Vũ mở to mắt, khoái chí cười cười, tay luồn vào trong áo, vừa lực bóp nhẹ bầu ngực. “Vậy… là phải thưởng cho anh đúng không?”
“Đừng loạn. Em buồn ngủ lắm.” Tuệ Lâm nhắm ghìm mắt lại, vươn người lên hôn nhẹ lên môi mỏng: “Thưởng qua anh.”
Hạo Vũ cười lớn, cuối đầu hôn liên tục lên môi nhỏ. Em
Tuệ Lâm mở mắt nhìn chằm chằm vào mắt anh, khẽ chớp chớp, ngắm nhìn gương mặt tuấn soái phóng đại.
Hai hàng mi đen rậm, hàng lông mày đen cong, sống mũi cao thẳng trông rất kiêu ngạo, gò má và xương hàm kiêu lãnh, đôi mắt chim ưng nhìn thẳng vào mắt Tuệ Lâm nhưng lại đầy ôn nhu dịu dàng.
Tuệ Lâm ngắm nhìn người đàn ông tuấn soái không có một kẻ hở ngay trước mặt.
Giọng anh trầm thấp, ấm áp, khẽ nói. “Anh yêu em.”
Khoảng khắc thiên liêng nhất đời này, anh thực sự biết ơn, anh sẽ trân trọng tình yêu này thêm một lần nữa, anh sẽ không để cô phải chịu bất cứ thiệt thòi nào xảy ra nữa. Dùng cả đời còn lại của đời mình, để ở bên cô, được tận hưởng niềm vui và hạnh phúc xa xỉ này một lần nữa.
Tuệ Lâm nghe câu nói phát ra từ miệng anh, cô không tránh né nhìn thẳng vào mắt anh, sâu trong mắt anh hiện rõ sự chân thành. Cô chưa từng nghĩ một người đàn ông xa lạ không máu mủ lại yêu thương cô vô điều kiện như thế này.
Không nghĩ ngợi lung tung nữa, Tuệ Lâm muốn thẳng thắn đáp trả tình cảm của anh.
Tuệ Lâm đưa tay lên vuốt nhẹ gò má anh, hai tay ôm lấy gương mặt anh, miệng nhỏ cười cười, khẽ nói.
“Dẻo miệng.”
Vốn cô tính nói “em cũng yêu anh” nhưng nhìn gương mặt anh có chút gian tà, có khi nói xong lại bị làm thịt, lời nói tới miệng nhưng khi nói ra hoàn toàn khác.
“Anh nói thật lòng đó.” Ngưng lại, cong môi nhếch lên, cười cười “Hay anh cho em xem thành ý nhá?”
“Thành ý?” Tuệ Lâm nhíu mày không hiểu.
Đang trong suy nghĩ, bàn tay anh từ từ kéo váy ngủ xuống.
Khi chiếc váy ngủ của Tuệ Lâm bị Hạo Vũ kéo gần hết, cô mới chợt nhận ra mình đã bị dụ dỗ.
“Này…” Tuệ Lâm muốn hỏi, nhưng lời vừa tới miệng, môi nhỏ đã bị môi anh áp xuống.
Tuệ Lâm chớp chớp mắt, nụ hôn cùng với lời nói vừa rồi khiến cô không khỏi đỏ mặt, vội hạ mắt tránh đi ánh mắt nóng rực của anh.
Hạo Vũ không để cô trốn tránh, lần nữa hôn lên môi nhỏ, hai tay anh nhẹ nhàng kéo chiếc váy ngủ.
Anh rất nhanh cạy được miệng của Tuệ Lâm, lưỡi luồn vào trong miệng cô quấn lấy lưỡi ngọt ngào. Tuệ Lâm vô thức há miệng tiếp ứng, nụ hôn sâu cuồng nhiệt, hút gần hết không khí của cô.
“A…anh từ từ.”
Hai tay Tuệ Lâm chống lên ngực Hạo Vũ, tham lam hít lấy không khí.
Anh lại cúi xuống trấn áp nụ hôn thêm lần nữa, ngấu nghiến cắn mút, nụ hôn này thật khác lần trước, sâu hơn, cuồng nhiệt hơn, đến nổi đầu lưỡi Tuệ Lâm tê dại, hai tay đặt trên ngực anh dần mất đi lực, Tuệ Lâm bị nụ hôn cuồng nhiệt đó làm cho xụi lơ, mềm nhũn như bông gòn.
Hạo Vũ vội vàng cởi chiếc áo sơ mi trên người, tuỳ tiện vứt sang một bên, tay nắm váy ngủ kéo tung ra.
Khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt, vết hôn cũ đã mờ hắn, lộ ra bầu ngực trắng nỏn.
Tầm nhìn Hạo Vụ bị che đi bởi chiếc áo nhỏ, không nhìn được tất cả khung cảnh tuyệt đẹp vốn có, tay hung hăng dật phăng chiếc áo nhỏ. Hai đồi ngực không còn che chắn, căng cứng, tay kia tuỳ tiện kéo xuống quần ngủ.
“Ấy… Khoan.”
Động tác anh quá nhanh làm cho Tuệ Lâm giật mình, vội vàng níu lại quần ngủ, nhưng tay cô hoàn toàn không còn lực mà thay vào đó là mềm nhũn ra.
Không kịp níu lại quần ngủ, anh tụt nó ra ném sang một bên, anh tháo thắt lưng, kéo khoá quần, vội vàng giải phóng chính mình.
Động tác anh rất nhanh, chỉ trong vài phút, đã lột sạch toàn bộ quần áo.
Anh cuối xuống, môi mỏng áp lên môi nhỏ cô, nụ hôn từ từ rơi xuống hỏm cổ, cắn mút để lại dấu ấn riêng anh.
Một vài phút dạo đầu, Tuệ Lâm đã nằm xụi lơ dưới thân anh.
Hai tay anh tách hai đùi Tuệ Lâm ra, Tuệ Lâm muốn lấy tay chặn lại, nhưng anh đâu thể cho cô thực hiện được. Tay Hạo Vũ bắt lấy hai tay cô, đặt lên đỉnh đầu, tay còn lại nắm lấy phần thân, nhấn y đầu vào bên trong miệng hoa.
“Ách…”
Tuệ Lâm nhíu lại lông mày, nhất thời rùng mình một cái.
“Anh… anh chờ… chút… a… a…”
Tuệ Lâm bị nhét đầy, lấp bấm kêu gọi, hạ thân căng trướng, bụng dưới lộ nguyên phần thân, miệng mở ra hít thở, muốn nói.
“Hạo… Hạo Vũ chậm… lại.”
Ánh mắt anh nóng rực, dục vọng mê mẩn chìm đắm nhìn cô nhỏ nằm dưới thân.
Lực của anh không cường bạo, nhưng với sự chưa thích ứng này, Tuệ Lâm vẫn có chút đau, siết chặt lấy “thằng em” của Hạo Vũ.
Anh nhíu mày, ánh mắt anh tĩnh lặng, tiếng kêu ái mị xen lẫn tiếng rên rỉ làm Hạo Vũ càng kích thích. Anh thẳng người, thúc mạnh, di chuyển thắt lưng luân động.
“Bảo bối, chặt quá, đứt mất.” Giọng nói anh khàn khàn, hơi thở nóng rực, cuối xuống sát gần vành tai nói khẽ rồi cắn nhẹ lên vành tai.
“Ưm…”
Âm thanh mềm mại, chẳng khác gì liều thuốc độc cho anh. Tuệ Lâm bị hơi thở anh phả vào nơi nhạy cảm.
Tuệ Lâm ôm lấy bờ vai cường tráng của anh, chiếc miệng nhỏ cứ ngân nga theo nhịp.
Cao trào đổ xuống rất nhanh, Tuệ Lâm mềm nhũn mặc kệ anh ôm cô đii hết nơi này đến nơi khác.
Danh sách chương