Chín giờ sáng, Tuệ Lâm đưa Hạo Vũ tới mộ của cha mẹ cô, vốn lúc mới từ trung tâm vệ sĩ ra cô đã tới đây dọn dẹp một lần, chỉ mới vài tuần mà cỏ đã mọc lên um tùm rồi.
Tuệ Lâm đưa cho anh cây chổi lông gà: “Anh biết quét không? Em chỉ cho.”
Hạo Vũ nhếch môi, khẽ cười: “Anh biết nha, anh làm cho em đứng lên đi.”
“Hì hì.” Tuệ Lâm đứng lên bày trái cây ra.
Dọn dẹp một lúc cũng xong Tuệ Lâm và anh đứng trước hai phần mộ, cuối người nói.
“Cha mẹ, con đến thăm. Còn dẫn bạn tới ạ.”
Hạo Vũ cũng cuối người, anh nên gọi là gì đây, cha mẹ vợ, hay bác gái bác trai.
“Cha mẹ vợ, con là bạn trai Tuệ Lâm, con tới thăm cha mẹ.”
Anh cũng muốn gọi là bác trai lắm, nhưng thấy dài dòng quá nên thôi, cái nào ngắn gọn thì mình nên gọi.
Tuệ Lâm véo hông anh một cái: “Ai là cha mẹ vợ của anh.”
“Dạ, ở nhà Tuệ Lâm hay bắt nạt con như vậy lắm.”
Tuệ Lâm nhíu mày. “Anh nói chuyện với ai vậy?”
“Cha mẹ vợ a.” Hạo Vũ hất cằm về phía hai phần mộ.
“Thật không hiểu nổi.” Tuệ Lâm lắc lắc đầu.
Người này ba mươi tuổi đầu rồi, còn nghĩ ra những trò trẻ con như vậy đấy.
Đứng trò chuyện một lúc anh nói có việc nên đành phải về.
“Cha mẹ, bọn con về, hôm nào rãnh bọn con lại đến.”
“Cha mẹ vợ, con đưa vợ con về, Tuệ Lâm mà có ăn hiếp con, con nhất định sẽ ra mách cha mẹ.” Hạo Vũ cong môi.
Anh đưa Tuệ Lâm về dinh thự, còn anh đi thu xếp một số chuyện, còn đi bàn công việc.
Ở đây không có Thiên Lục Hội, nhưng có quán bar lớn, do anh làm chủ tuy không bằng Thiên Lục Hội, nhưng nó cũng lớn nhất ở Nam Sơn này rồi.
Lần về Nam Sơn này, có cả Tân Kỳ và Tân Quý, anh vốn muốn để 2 cậu em này đi bàn, anh về ôm bảo bối ngủ. Nhưng người kia muốn gặp trực tiếp anh, lô hàng lần này cũng lớn thế nên anh đành miễn cưỡng vậy.
Sáu giờ chiều, anh bước vào quán bar, cẩn vệ trước cửa đứng thành hai bên cuối gập người xuống cung kính cuối chào, quán lý quán bar cũng có mặt.
“Lục lão đại, ngài mới tới.” Quản lý Trần cung kính chào hỏi.
Anh chỉ gật nhẹ đầu, Tân Kỳ vẫy tay cho cận vệ tiếp tục công việc.
Tân Quý bước lên trước mặt quản lý, lạnh nhạt nói. “Chuẩn bị phòng vip, đưa Dương lão đại lên đó.”
“Vâng, tôi chuẩn bị ngay.” Quản lý Trần nói xong quay người cùng hai tiếp viên rời đi.
***
Ở đâu đó trên chiếc giường rộng, cô gái nhỏ đang làm tổ trong chăn, điện thoại rung lên.
Tuệ Lâm chồm tay không nhìn vào điện thoại.
Giọng ngáy ngủ cất lên: “Alo.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói tức giận, hét thẳng vào điện thoại: “Đường Tuệ Lâm, cậu về Nam Sơn cũng không báo được một tiếng hay sao?”
Tuệ Lâm giật thót người, vội vàng đưa điện thoại ra trước mặt, hai chữ “Bà Hai” đập thẳng vào mặt.
Tuệ Lâm quên mất còn cô bạn thân.
Chưa để Tuệ Lâm lên tiếng, An Nhiên “hừ” một tiếng lại nói tiếp: “Tớ đang trên đường về Nam Sơn, cậu liệu đó.”
An Nhiên tức muốn xì khói, vốn trước kia không nhắn tin hay liên lạc được cho Tuệ Lâm nên mới đi thành phố B thư giãn, rồi đứng ra bán giúp cha miếng đất, ai ngờ gặp Tuệ Lâm ở đó.
Giờ Tuệ Lâm không còn ở thành phố B nữa, cô còn ở đây làm gì. Tuệ Lâm quan trọng hơn hí hí.
Nói xong An Nhiên ngắt máy, mặc cho Tuệ Lâm vẫn ngơ ngác bật ngửa.
Ớ. Ớ…
Là bị chửi hả? Ớ!
Đúng ba mươi phút sau An Nhiên tới dinh thự theo vị trí của Tuệ Lâm gửi.
Tuệ Lâm và An Nhiên ngồi ở ghế quầy bar, vì mới vừa đáp máy bay xuống An Nhiên đã đến dinh thự đón Tuệ Lâm nên trên người vẫn đang mặc bộ quần áo thường ngày.
“Cậu đúng là càng ngày càng bỏ rơi tớ.” An Nhiên liếc Tuệ Lâm gương mặt giận dỗi.
“Yêu mà, tớ lo đi dọn dẹp mộ nên quên mất cậu.” Tuệ Lâm phì cười, dỗ dành cô bạn nhỏ.
“Hứ… cậu…”
Chưa nói hết câu giọng nói phía sau của người đàn ông mang theo dễu cợt vang lên.
“Cô em, uống chứ hả?” Hắn bước tới cầm theo ly rượu, khoác vai An Nhiên.
“Muốn uống thì bỏ cái tay bẩn thỉu kia xuống.” An Nhiên liếc hắn, khinh bỉ nói.
“Có khi chất, anh đây thích. Nào” Hắn cười nhẹ, đưa ly rượu cụng vào ly An Nhiên.
Hắn uống cạn ly rượu, tay trên vai từ từ luồn xuống phía dưới: “Hôm nay tâm trạng anh tốt, em có thể làm chủ. Có muốn thử không?”
Tuệ Lâm ngồi bên cạnh, nhếch mép: “Bẩn thỉu mà cứ tưởng mình cao thượng.”
Ánh mắt sắt bén nhìn vào Tuệ Lâm: “Em muốn đi à?”
An Nhiên khinh bỉ nói: “Anh muốn thử sao?”
Hắn quay lại nhìn An Nhiên, cười phá lên: “Muốn, muốn chứ.”
Hắn tiến sát lại gần tai An Nhiên nhếch nhẹ khoé môi, nói khẽ: “Với dáng người như em, làm gái thật uổng phí. Chi bằng làm tình nhân của anh.”
Con mẹ nó. Dám bảo bà đây là gái.
Tiền bà đập chết nhà mày, ở đó mà làm gái.
“Con mẹ nó, con mắt nào thấy bà làm gái?” An Nhiên trừng mắt, lạnh giọng.
Hắn nhếch mép: “Ha ha. Không sao anh không khinh thường đâu, đây cũng là công việc kím tiền mà.”
Tuệ Lâm nhìn không nổi cái cảnh này, bước tới vung chân đá thẳng vào thằng em của hắn.
Hắn nhăn mặt, đau đến thốt ra tiếng rên.
Người của hắn thấy hắn bị đánh vội ào đến, đỡ hớn.
“Đại ca, có sao không?”
“Mẹ nó, nhìn không thấy hả?”
Hắn được đàn em đỡ đứng thẳng lên, nghiến răng đi tới chỗ Tuệ Lâm, một người bên đó nắm tóc cô lại, hắn giương tay tát thẳng vào mặt đến mức Tuệ Lâm nghiêng đầu qua một bên.
Còn tiếp…
(Tiền bà đem đốt được mày đấy. An Nhiên said.)
Tuệ Lâm đưa cho anh cây chổi lông gà: “Anh biết quét không? Em chỉ cho.”
Hạo Vũ nhếch môi, khẽ cười: “Anh biết nha, anh làm cho em đứng lên đi.”
“Hì hì.” Tuệ Lâm đứng lên bày trái cây ra.
Dọn dẹp một lúc cũng xong Tuệ Lâm và anh đứng trước hai phần mộ, cuối người nói.
“Cha mẹ, con đến thăm. Còn dẫn bạn tới ạ.”
Hạo Vũ cũng cuối người, anh nên gọi là gì đây, cha mẹ vợ, hay bác gái bác trai.
“Cha mẹ vợ, con là bạn trai Tuệ Lâm, con tới thăm cha mẹ.”
Anh cũng muốn gọi là bác trai lắm, nhưng thấy dài dòng quá nên thôi, cái nào ngắn gọn thì mình nên gọi.
Tuệ Lâm véo hông anh một cái: “Ai là cha mẹ vợ của anh.”
“Dạ, ở nhà Tuệ Lâm hay bắt nạt con như vậy lắm.”
Tuệ Lâm nhíu mày. “Anh nói chuyện với ai vậy?”
“Cha mẹ vợ a.” Hạo Vũ hất cằm về phía hai phần mộ.
“Thật không hiểu nổi.” Tuệ Lâm lắc lắc đầu.
Người này ba mươi tuổi đầu rồi, còn nghĩ ra những trò trẻ con như vậy đấy.
Đứng trò chuyện một lúc anh nói có việc nên đành phải về.
“Cha mẹ, bọn con về, hôm nào rãnh bọn con lại đến.”
“Cha mẹ vợ, con đưa vợ con về, Tuệ Lâm mà có ăn hiếp con, con nhất định sẽ ra mách cha mẹ.” Hạo Vũ cong môi.
Anh đưa Tuệ Lâm về dinh thự, còn anh đi thu xếp một số chuyện, còn đi bàn công việc.
Ở đây không có Thiên Lục Hội, nhưng có quán bar lớn, do anh làm chủ tuy không bằng Thiên Lục Hội, nhưng nó cũng lớn nhất ở Nam Sơn này rồi.
Lần về Nam Sơn này, có cả Tân Kỳ và Tân Quý, anh vốn muốn để 2 cậu em này đi bàn, anh về ôm bảo bối ngủ. Nhưng người kia muốn gặp trực tiếp anh, lô hàng lần này cũng lớn thế nên anh đành miễn cưỡng vậy.
Sáu giờ chiều, anh bước vào quán bar, cẩn vệ trước cửa đứng thành hai bên cuối gập người xuống cung kính cuối chào, quán lý quán bar cũng có mặt.
“Lục lão đại, ngài mới tới.” Quản lý Trần cung kính chào hỏi.
Anh chỉ gật nhẹ đầu, Tân Kỳ vẫy tay cho cận vệ tiếp tục công việc.
Tân Quý bước lên trước mặt quản lý, lạnh nhạt nói. “Chuẩn bị phòng vip, đưa Dương lão đại lên đó.”
“Vâng, tôi chuẩn bị ngay.” Quản lý Trần nói xong quay người cùng hai tiếp viên rời đi.
***
Ở đâu đó trên chiếc giường rộng, cô gái nhỏ đang làm tổ trong chăn, điện thoại rung lên.
Tuệ Lâm chồm tay không nhìn vào điện thoại.
Giọng ngáy ngủ cất lên: “Alo.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói tức giận, hét thẳng vào điện thoại: “Đường Tuệ Lâm, cậu về Nam Sơn cũng không báo được một tiếng hay sao?”
Tuệ Lâm giật thót người, vội vàng đưa điện thoại ra trước mặt, hai chữ “Bà Hai” đập thẳng vào mặt.
Tuệ Lâm quên mất còn cô bạn thân.
Chưa để Tuệ Lâm lên tiếng, An Nhiên “hừ” một tiếng lại nói tiếp: “Tớ đang trên đường về Nam Sơn, cậu liệu đó.”
An Nhiên tức muốn xì khói, vốn trước kia không nhắn tin hay liên lạc được cho Tuệ Lâm nên mới đi thành phố B thư giãn, rồi đứng ra bán giúp cha miếng đất, ai ngờ gặp Tuệ Lâm ở đó.
Giờ Tuệ Lâm không còn ở thành phố B nữa, cô còn ở đây làm gì. Tuệ Lâm quan trọng hơn hí hí.
Nói xong An Nhiên ngắt máy, mặc cho Tuệ Lâm vẫn ngơ ngác bật ngửa.
Ớ. Ớ…
Là bị chửi hả? Ớ!
Đúng ba mươi phút sau An Nhiên tới dinh thự theo vị trí của Tuệ Lâm gửi.
Tuệ Lâm và An Nhiên ngồi ở ghế quầy bar, vì mới vừa đáp máy bay xuống An Nhiên đã đến dinh thự đón Tuệ Lâm nên trên người vẫn đang mặc bộ quần áo thường ngày.
“Cậu đúng là càng ngày càng bỏ rơi tớ.” An Nhiên liếc Tuệ Lâm gương mặt giận dỗi.
“Yêu mà, tớ lo đi dọn dẹp mộ nên quên mất cậu.” Tuệ Lâm phì cười, dỗ dành cô bạn nhỏ.
“Hứ… cậu…”
Chưa nói hết câu giọng nói phía sau của người đàn ông mang theo dễu cợt vang lên.
“Cô em, uống chứ hả?” Hắn bước tới cầm theo ly rượu, khoác vai An Nhiên.
“Muốn uống thì bỏ cái tay bẩn thỉu kia xuống.” An Nhiên liếc hắn, khinh bỉ nói.
“Có khi chất, anh đây thích. Nào” Hắn cười nhẹ, đưa ly rượu cụng vào ly An Nhiên.
Hắn uống cạn ly rượu, tay trên vai từ từ luồn xuống phía dưới: “Hôm nay tâm trạng anh tốt, em có thể làm chủ. Có muốn thử không?”
Tuệ Lâm ngồi bên cạnh, nhếch mép: “Bẩn thỉu mà cứ tưởng mình cao thượng.”
Ánh mắt sắt bén nhìn vào Tuệ Lâm: “Em muốn đi à?”
An Nhiên khinh bỉ nói: “Anh muốn thử sao?”
Hắn quay lại nhìn An Nhiên, cười phá lên: “Muốn, muốn chứ.”
Hắn tiến sát lại gần tai An Nhiên nhếch nhẹ khoé môi, nói khẽ: “Với dáng người như em, làm gái thật uổng phí. Chi bằng làm tình nhân của anh.”
Con mẹ nó. Dám bảo bà đây là gái.
Tiền bà đập chết nhà mày, ở đó mà làm gái.
“Con mẹ nó, con mắt nào thấy bà làm gái?” An Nhiên trừng mắt, lạnh giọng.
Hắn nhếch mép: “Ha ha. Không sao anh không khinh thường đâu, đây cũng là công việc kím tiền mà.”
Tuệ Lâm nhìn không nổi cái cảnh này, bước tới vung chân đá thẳng vào thằng em của hắn.
Hắn nhăn mặt, đau đến thốt ra tiếng rên.
Người của hắn thấy hắn bị đánh vội ào đến, đỡ hớn.
“Đại ca, có sao không?”
“Mẹ nó, nhìn không thấy hả?”
Hắn được đàn em đỡ đứng thẳng lên, nghiến răng đi tới chỗ Tuệ Lâm, một người bên đó nắm tóc cô lại, hắn giương tay tát thẳng vào mặt đến mức Tuệ Lâm nghiêng đầu qua một bên.
Còn tiếp…
(Tiền bà đem đốt được mày đấy. An Nhiên said.)
Danh sách chương