Edit: V.O
Đêm đó, Trần Kính Đông cứ nằm ngơ ngác như vậy ở trên ghế sofa.
Tần Liễu Liễu gọi hai cuộc điện thoại cho y, y nhìn nhìn, cũng không nhận.
Y biết Tần Liễu Liễu muốn y đi gặp cô ta.
Nhưng y lại mệt mỏi không muốn gặp Tần Liễu Liễu...
Hơn tám giờ, y đứng dậy gọi một cuộc điện thoại cho luật sư tư nhân của mình, muốn luật sư đến.
Sau khi luật sư đến, y lại nhờ luật sư định ra một phần hợp đồng một lần nữa, trong hợp đồng, y trả tất cả cổ phần công ty lúc trước Mục Sở Sở đưa cho y lại cho cô, bao gồm sản nghiệp trên danh nghĩa và tài khoản ngân hàng của bản thân y, y dựa theo lời Giang Huệ nói, chia một phần ba cho Mục Sở Sở.
Hợp đồng định ra xong, luật sư đưa hợp đồng cho Trần Kính Đông: "Trần tổng, anh xem xem, anh còn bổ sung hạng mục nào khác không?"
Trần Kính Đông nhẹ nhàng gõ một ngón tay lên cạnh sofa, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Phân một nửa sản nghiệp trên danh nghĩa và tài khoản ngân hàng của tôi cho Mục Sở Sở đi..."
Vốn chỉ là một phần ba, nhưng bỗng nhiên y cảm thấy một phần ba quá ít.
Cho Mục Sở Sở một nửa, quãng đời còn lại, có lẽ cô có thể sống hạnh phúc hơn, tốt hơn chút...
Như thế, y cảm thấy trong lòng thản nhiên rất nhiều.
Chờ sau khi luật sư sửa xong hợp đồng, Trần Kính Đông cầm hợp đồng suốt đêm đến chỗ Mục Sở Sở ở.
Cha mẹ Mục Sở Sở để lại tổng cộng ba sản nghiệp bên ngoài, y đều chia những sản nghiệp đó cho Mục Sở Sở, bây giờ, chỗ Mục Sở Sở có thể đi, cũng chỉ có những nơi đó.
Trần Kính Đông lái ô-tô đến, nhưng mà đến hai biệt thự trước cũng không thể tìm được Mục Sở Sở.
Mày y nhăn chặt.
Lại lái ô tô đến Danh Uyển Đô Hoa, Danh Uyển Đô Hoa là căn nhà cuối cùng cha mẹ Mục Sở Sở từng ở, năm năm hôn nhân, mỗi lần Mục Sở Sở cảm thấy không vui, đều sẽ đến Danh Uyển Đô Hoa ở mấy ngày.
Trần Kính Đông nghĩ, dieendaanleequuydoon – V.O, hẳn là Mục Sở Sở ở đó.
Xe ngừng trước Danh Uyển Đô Hoa.
Trần Kính Đông dừng ở cửa biệt thự, cả vùng tối như mực, hiển nhiên không có người ở...
Trần Kính Đông cầm chìa khóa dự phòng, mở cửa chính biệt thự, đi vào, bật đèn...
Đã hơn ba năm y chưa từng tới căn nhà này, lần trước tới, là vì Mục Sở Sở bỗng nhiên đau bụng không ngừng, gọi điện thoại kêu y đến, y chở Mục Sở Sở đi bệnh viện, viêm ruột thừa, y chỉ ở với cô khi cô cắt ruột thừa, mà cô lại biết ơn y như một đứa trẻ, cô nói, cô đã nghĩ y sẽ không đến...
Sau lần đó, y cũng chưa từng tới nơi này nữa.
Tất cả trong nhà vẫn như trước, dường như chưa từng có người động đến, chưa từng có người đến đây...
Trần Kính Đông nhíu mày, chẳng lẽ Mục Sở Sở không ở đây? Lên lầu, vào phòng ngủ Mục Sở Sở từng ở, cũng không thấy bóng dáng Mục Sở Sở trong phòng ngủ, trên bàn có đặt sản phẩm dưỡng da mà Mục Sở Sở từng dùng, mở tủ quần áo ra, bên trong có treo một vài bộ quần áo phụ nữ, Trần Kính Đông nhận ra, đó là quần áo của Mục Sở Sở...
Ấn đường rối rắm của Trần Kính Đông bỗng nhiên thả lỏng.
Y nghĩ, hẳn là Mục Sở Sở ở nơi này, ngoại trừ nơi này, hình như cô cũng không có chỗ để đi.
Trong năm năm này, Mục Sở Sở coi y như tất cả, thậm chí cô còn không có mấy người bạn...
Xoay người ngồi ở trên chiếc giường mềm mại, ngón tay phất phơ lơ đãng, bỗng nhiên tay đụng phải một viên tròn gì đó.
Trần Kính Đông cầm viên tròn đó lên, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn thoáng qua, là một viên thuốc...
Mục Sở Sở đang uống thuốc?
Cô sinh bệnh rồi sao?
Sắc mặt Trần Kính Đông trầm xuống, đứng dậy, nhìn qua tủ đầu giường, phía trên có đặt vài lọ thuốc, y đi qua cầm lên nhìn thoáng qua, toàn bộ lại đều là thuốc ngủ...
Vặn mở một lọ, trống không.
Lại vặn mở một lọ khác, vẫn là trống không...
Ba lọ, hai lọ trong đó chính là trống không, một lọ còn lại cũng không còn thừa mấy viên...
Bỗng nhiên lòng Trần Kính Đông nhảy dựng, y nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm dãy số của Mục Sở Sở.
"Thật xin lỗi, số điện thoại này không có thật..."
Trong ống nghe lại vang lên một lần nữa: "Số điện thoại quý khách đang gọi không có thật, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại..."