Edit + Beta: Winnie

Châu Châu một lúc lâu sau mới hoàn toàn ngưng khóc, mí mắt nàng đã sưng lên, thoạt nhìn thật đáng thương. Nàng sợ hãi liếc mắt nhìn Lý Bảo Chương một cái, lại rất nhanh mà thu hồi ánh mắt đấy.

Lý Bảo Chương thấy nàng cuối cùng cũng không khóc nữa, liền xoay người ngồi, không hề quan tâm đến nàng.

Hiện tại muốn trừng trị nàng, đích thực không phải thời cơ tốt.

Trong lúc Lý Bảo Chương bận suy tư, Châu Châu trộm vén màn xe lên, nhìn ra bên ngoài.

Nàng không phải lớn lên ở kinh thành, là A Đạt nói kinh thành lắm kẻ có tiền nhiều, liền đem các nàng mang đến đây.

Nàng không chuyển mắt mà nhìn phong cảnh ở ngoài xe ngựa, nhà kinh thành ở đều là một tòa rồi lại một tòa, chỉ có chút khoảng cách ở giữa, vẫn chưa tính là liền sát nhau, con đường bốn phương thông suốt, cực kì hợp quy tắc, hai bên đường cây cối hẳn là có chuyên gia chăm sóc, đều không có khác nhau nhiều lắm.

Châu Châu vừa tới kinh thành liền ở chợ thượng quỳ mãi, cũng chưa có cơ hội xem qua kinh thành này như thế nào, hiện tại mới có thể lén lút mà xem một chút.

Bất quá xe ngựa chạy tốc độ rất mau, những ngói đỏ cây xanh nhanh chóng lướt qua. Nàng không biết nàng chuẩn bị đi tới nơi nào, nhưng nàng biết lần này nàng đi rồi sẽ không còn được gặp lại A Đạt bọn họ nữa.

Tuy rằng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng thật sự đến giờ phút này, trong lòng nàng vẫn không ngăn được khổ sở.

Nàng thậm chí cũng không biết những người tỷ tỷ của nàng bị bán đến nơi nào. Mà chủ nhân nàng, thoạt nhìn không phải một người dễ đối phó, sợ là nàng sau này còn phải ăn rất nhiều đau khổ.

Nghĩ đến đây, Châu Châu liền khổ sở. Nàng đem rèm cửa sổ xe thả xuống dưới, đỏ mắt xoay người lại.

Lý Bảo Chương vẫn đưa lưng về phía Châu Châu, cũng không chú ý tới sự khác thường ở nàng.

A Đạt từng dạy Châu Châu, hắn nói không được tùy tiện khóc, không ai thích người cả ngày khóc sướt mướt, chẳng sợ nhật tử khổ một chút, cũng đừng tang mặt. Châu Châu nhớ kỹ những lời này, cho nên nàng cũng chỉ vành mắt đỏ ửng lên chứ nước mắt vẫn còn có thể khống chế được, sợ đối phương phát hiện mắt nàng đỏ lên, còn đem chính mình cuộn thành một khối.

Chờ Lý Bảo Chương xoay người, Châu Châu đã dùng đôi tay ôm đầu gối hồi lâu, nàng còn đem mặt vùi xuống chỗ đầu gối. Lý Bảo Chương nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức.

Lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại, bên ngoài tiểu thái giám giương giọng nói: "Lý công công, đã tới rồi."

Lý Bảo Chương ừm một tiếng, liền thấy Châu Châu ngẩng đầu vẻ mặt ngốc lăng nhìn hắn, hắn trong lòng lập tức hiểu rõ đối phương kinh ngạc cái gì, môi đỏ nhếch lên, lộ ra một vẻ tươi cười tràn đầy ác ý. "Đúng vậy, ta là một thái giám, còn ngươi hiện tại là người thái giám ta."

Đời trước, hắn vẫn luôn sợ đối phương ghét bỏ thân phận của mình, cho nên gần như là móc tâm ra mà đối đãi với đối phương, nhưng nàng ở trước mặt hắn diễn thực giỏi, ngoài mặt không chê hắn nhưng trong tâm không biết đã chán ghét hắn như thế nào rồi.

Hắn là hoạn quan, chỉ sợ trên đời này không có nữ nhân sẽ thiệt tình đãi hắn, bất quá này một đời, hắn đã không để bụng.

Hắn chỉ có mục đích duy nhất, liền tính mệnh này của bản thân, có chêt cũng muốn đem độc phụ trước mặt này cùng người giết hắn ở đời trước kéo đến âm phủ.

Châu Châu thong thả chớp choeps mắt, nàng nhấp môi dưới, ánh mắt có chút lập loè.

Vị chủ tử thiếu niên "xinh đep" trước mặt này thế mà lại là một thái giám? Khó trách hắn một chút râu cũng không có, thanh âm còn cực bén nhọn.

Kia...... Châu Châu nhịn không được cười cười, nàng có chút việc vẫn là hiểu, thái giám chính là người không có vật kia, liền không thể ở đây khinh nhục nàng.

Nàng cũng không cần mang thai hài tử của hắn, nàng hài tử liền không cần giống như những người tỷ tỷ kia trở thành một Mị Nô.

Châu Châu nhìn Lý Bảo Chương ánh mắt hiện lên vài phần vui sướng, nhưng nàng lại cảm thấy chính mình không nên vui vẻ như vậy, liền mạnh mẽ đem vui mừng nhanh chóng đè ép xuống.

Lý Bảo Chương không nhìn thấy được vẻ mặt mong muốn, biểu tình có chút kém đi vài phần.

Nữ nhân này chắc lại đang ngụy trang.

Hắn nghiến răng đứng dậy xốc màn xe lên, dẫn đầu xuống xe ngựa.

Thị vệ gác cửa cung nhận ra Lý Bảo Chương, thấy hắn trở về, một người đại diện đi lên phía trước cười nói: "Lý công công đã trở lại?"

Hắn nhìn thoáng qua trong xe ngựa, vì có màn xe che lại nên hắn nhìn không thấy tình huống bên trong, "Ngài xuất cung lần này thuận lợi chứ?"

Người trong cung đều biết hoàng đế cho phép Lý Bảo Chương đi ra bên ngoài mua lão nương về, ai nói Lý Bảo Chương là người phò trợ bên cạnh thánh giá lại còn cứu hoàng đế một mạng.

Loại vận khí này ai có thể sánh được đây? Mới mười chín tuổi đã làm đến tổng giám nội thị giam.

Lúc nãy mới vừa mới rời cung một lát, Hoàng Thượng bên kia đã sai người đến hỏi Lý Bảo Chương- Lý công công đã trở về hay chưa.

Vị thị vệ này vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Lý Bảo Chương ngoài cười nhưng trong không cười mà hạ khóe miệng. Nói đến Lý Bảo Chương rõ ràng là người sở hữu gương mặt cực kì đẹp, chỉ sợ cái vị luôn được khen là long chương phượng tư Cửu hoàng tử cũng chưa đẹp bằng Lý công công này, nhưng biểu tình trên mặt hắn luôn mang theo vài phần khắc nghiệt. Lông mày hướng lên trên một cái, mắt nhướng lên trên một chút chính là cái bộ dáng hoàn hảo lúc khinh thường người khác.

Nhưng ai bảo Lý Bảo Chương là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, bọn họ dù có gia thế tốt Lý Bảo Chương một trăm lần cũng không thể không cúi đầu tôn xưng đối phương một tiếng Lý công công, thậm chí là Lý đại nhân.

"Còn nói lợi ích, hiện tại hành động của ngươi chính là tự ý lộng hành trái phép." Đời trước nếu không phải Lý Bảo Chương đem người mang về, thì hắn cũng không biết mang một Mị Nô tiến cung làm cái gì, có yêu cầu gì.

"Lý công công đem người giao cho chúng ta đi, đợi lát nữa sẽ có ma ma lại đây thay Lý công công người tiến hành kiểm tra thân thể và đăng ký, đến lúc đó sẽ có người đem người của công công đưa đến tiểu viện của ngài."

Thái giám trong cung đều phải ở một khu vực giống nhau, nhưng loại đại thái giám quyền cao chức trọng như Lý Bảo Chương này lại có viện riêng của chính mình.

Lý Bảo Chương mắt nhìn xe ngựa, hẳn là tên thị vệ cũng không tìm hiểu được việc gì khác lạ đâu. Hắn liền gật gật đầu, trực tiếp ngồi trên nhuyễn kiệu đi đến cung Hoàng Thượng, đến cửa cung điện, có mấy tiểu thái giám nhìn thấy hắn đến vội vàng chạy lại tiếp đón "Lý công công."

Hắn đem áo choàng trên người cởi xuống ném cho một tiểu thái giám trong số đó, sau đó lại từ trong tay một tiểu thái giám khác tiếp nhận xảo sĩ quan của hắn, đội lên, liền tay chân nhẹ nhàng tiến vào trong cung điện.

Lý Bảo Chương nhẹ nhàng không tiếng động đi vào, rồi quỳ xuống trước đại điện.

"Nô tài bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Bên trên truyền đến một âm thanh tương đối già nua"Lý Bảo Chương, ngươi đã trở lại rồi. Ngươi lần này tự chọn cho bản thân một người như thế nào đây? Có phải là dạng người đẹp như thiên tiên hay không?" Lời nói đến nửa câu sau liền mang theo ý trêu ghẹo.

Hoàng Thượng năm nay đã qua tuổi năm mươi, hậu cung giai lệ vô số, sinh một đống hoàng tử, hoàng nữ ( công chúa).

Hoàng tộc Lương Quốc có truyền thống đặc biệt trọng dụng hoạn quan, vị hoàng đế hiện giờ cũng không ngoại lệ.

Hoàng Thượng kỳ thật cảm thấy Lý Bảo Chương rất thú vị, còn tự mình đi chọn tức phụ, tuy rằng hắn sủng tên nô tài này, nhưng trong lòng cũng âm thầm bật cười, nếu là một lão thái giám muốn tìm "bạn", hắn cảm thấy về tình cảm có thể tha thứ vì về sau này mà nói thì vẫn phải cần có một người làm bạn lúc tuổi già.

Lý Bảo Chương năm nay bất quá mới mười tám mười chín tuổi, đã có ý nghĩ cưới tức phụ về, thật sự có chút buồn cười. Cưới về, Lý Bảo Chương lại không cần phải...

"Hồi Hoàng Thượng, nô tài cảm thấy cũng giống nhau, bởi vì có chút ích lợi cho nên đã mua trở về." Lý Bảo Chương hạ mi mắt đáp.

Một câu đáp này liền chọc Hoàng Thượng cười ha hả, "Nhìn ngươi điểm này thật có tiền đồ, trẫm cho ngươi ra tiền, ngươi còn mua cái tiện nghi trở về. Nói nói trẫm nghe, mua hết bao nhiêu đây?"

"Hồi Hoàng Thượng, hết năm mươi kim."

Hoàng Thượng tâm trạng lúc này là cực kì vui vẻ, "Năm mươi kim? Lý Bảo Chương, mỗi tháng tiền bổng lệ là nhiều hay ít?"

"Hồi Hoàng Thượng, nô tài mỗi tháng bổng lệ là mười ngàn kim."

"Vậy ngươi cũng quá keo kiệt rồi, không biết mua người tốt một chút." Hoàng Thượng mặt ngoài tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại thích Lý Bảo Chương thêm một ít.

Người ta đều nói gần vua như gần cọp, nhưng Lý Bảo Chương đã sống hai đời, sớm sờ thấu tâm tư của lão Hổ trên kia.

Lý Bảo Chương hầu hạ Hoàng Thượng đi đến cung Huỳnh mỹ nhân dùng bữa, làm đại thái giám bên cạnh Hoàng Thượng, Lý Bảo Chương có nhiệm vụ quan trọng là đứng ở mép giường nghe Hoàng Thượng cùng phi tần hành phòng, hắn phải nhớ rõ thời gian, thời gian không thể quá dài, miễn cho trường kỳ đến dĩ vãng, Hoàng Thượng thân thể hư không.

** Wie: đại ý là "làm"lâu quá sẽ chết. Chắc các cậu hiểu mà phải không!

Lúc này Lý Bảo Chương đang nghe Hoàng Thượng cùng Huỳnh mỹ nhân thị tẩm, Huỳnh mỹ nhân năm nay bất quá mới hai mươi mấy tuổi, đúng là thời điểm tuổi trẻ xinh đẹp, câu dẫn Hoàng Thượng liên tục tới nơi này của nàng ta, mà cái vị Huỳnh mỹ nhân này từ trước đến nay là khá được chiều chuộng, ở trên giường yêu cầu gì thì đa số đều được Hoàng thượng chấp thuận.

Lý Bảo Chương toàn bộ quá trình vẫn yên tĩnh đứng đấy, đáy mắt một chút gợn sóng cũng không xuất hiện.

Một lát sau, bên trong mới hoàn toàn an tĩnh, Lý Bảo Chương đè thấp thanh âm nói: "Hoàng Thượng, người nên trở về cung rồi."

Ngay sau câu nói ấy là màn truyền đến các thanh âm quần áo ma xát, Hoàng Thượng một lát sau mới đáp, trong âm điệu còn mang theo một tia mệt mỏi.

"Hảo."

Giọng Huỳnh mỹ nhân vang lên ngay sau: "Hoàng Thượng, sao ngài lại đi?" Âm điệu của nàng ta nũng nịu đến độ phảng phất như có thể khảm vào xương cốt nam nhân.

Giường bên trong nam nhân đamg tô nửa người, giường ngoài nam nhân mắt trợn trắng.

"Ngoan, trẫm còn có tấu chương muốn xem, ngày mai lại đến gặp nàng." Hoàng Thượng nói xong liền duỗi tay vén xong nợ tử, như thể Huỳnh mỹ nhân đã thành hồng thủy mãnh thú, hắn lại lưu luyến một khắc cũng không muốn rời đi.

Hoàng Thượng vén màn lên, Lý Bảo Chương lập tức kêu nhóm tiểu thái giám bên ngoài tiến vào, hắn tự mình hầu hạ Hoàng Thượng mặc quần áo.

Huỳnh mỹ nhân khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng từ trên giường bước xuống dưới, nàng nhìn vào mắt Hoàng Thượng, thấy Hoàng Thượng thật sự muốn rời đi, sau liếc mắt nhìn Lý Bảo Chương một cái. Hoàng Thượng đã gần đến hoa giáp chi năm, mà trước mặt hắn cái tên thái giám lại đang niên hoa chính mậu, môi hồng răng trắng, hai người có đối lập quá lớn, Huỳnh mỹ nhân nhịn không được liếm môi.

Lớn lên đẹp đến vậy, nhưng cuối cùng trở thành như thế nào? Bất quá chính là một thái giám hèn mọn không hơn không kém.

Huỳnh mỹ nhân nghĩ đến đây, liền lập tức quấn lên tay Hoàng Thượng, nàng ở trước mặt nhóm thái giám cũng không bận tâm chính mình ăn mặc ra sao, dù sao ở trong mắt nàng, mấy tên thái giám đều không tính là nam nhân.

"Hoàng Thượng ngày mai khi nào mới tới được? Thần thiếp muốn cùng Hoàng Thượng dùng điểm tâm."

Hoàng Thượng cười tủm tỉm nhìn Huỳnh mỹ nhân một cái, " Ngày mai khi hạ triều trẫm liền tới đây cùng nàng."

"Ân, Hoàng Thượng không được lừa thần thiếp." Huỳnh mỹ nhân cười nói, lại ý vị liếc nhìn Lý Bảo Chương thêm một cái.

Hầu hạ Hoàng Thượng hồi cung tắm gội, Lý Bảo Chương mới có thể trở lại viện của chính mình, gác đêm không cần hắn làm, vốn đều là tiểu thái giám gác đêm, bất quá là tự hắn muốn dậy sớm đi hầu hạ Hoàng Thượng thay quần áo.

Lý Bảo Chương xoa ấn đường từ nhuyễn kiệu xuống dưới, hắn hôm nay còn có một người cần xử lý.

Hắn đi vào trong viện, chỉ thấy gian giữa có đèn sáng, đó là phòng ngủ của hắn mà? Lý Bảo Chương nhíu mày, đời trước Châu Châu là ngủ cùng phòng với hắn, nhưng này một đời này hắn không chuẩn bị làm như vậy.

Lý Bảo Chương trực tiếp đẩy cửa đi vào, lại nhìn thấy Châu Châu ôm chân ở trên giường yên lặng nức nở, mà trên gương mặt trắng tựa tuyết của nàng xuất hiện nhiều thêm một dấu bàn tay.

20:17 - 8/12/18
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện