Edit: xiaoyuming
Vốn dĩ hắn định dùng quyền thế ức hiếp Lý Bảo Chương, nhưng bỗng dưng thời điểm đó Ngọc Thịnh công chúa lại coi trọng Châu Châu, chờ đến lúc Ngọc Thịnh công chúa không coi trọng nàng nữa, Hoàng Hậu lại không cho phép hắn tiếp cận Châu Châu, hiện tại tên đáng chết Lý Bảo Chương kia lại thành tên thái giám được sủng nhất bên cạnh Lương đế, các đại thần dâng sớ buộc tội Lý Bảo Chương, Lương đế liền làm như không thấy. Bất quá chính là chút may mắn nghiên cứu ra phương thuốc trị liệu ôn dịch thôi mà, có cần phải ban thưởng đến như vậy sao? Càng không chiếm được, lại càng để ý.
Lương Thiệu Ngôn không vui nhìn Châu Châu, nhỏ giọng nói: "Ta buông ra ngươi, ngươi không được kêu." Hắn đe dọa: "Nếu không ta liền dùng miệng ta lấp kín miệng ngươi."
Châu Châu nghe vậy lập tức gật gật đầu, Lương Thiệu Ngôn lúc này mới dám buông ra tay, nhưng hắn vừa buông lỏng, Châu Châu đã kêu.
"Hương Liễu, Thủy Liên! Cứu......" Những chữ sau đó còn chưa kịp thốt, nàng liền cảm giác được Lương Thiệu Ngôn đang dựa sát lại, Châu Châu trực tiếp rụt người, tránh né. Lương Thiệu Ngôn hôn vào vách tường, thật thô ráp, hắn chau mày. Hắn tức muốn hộc máu, hai tay chống mạnh lên tường, tựa như hai thanh gỗ, nhốt Châu Châu phía trong.
"Lá gan ngươi thật lớn nha, còn dám kêu, nhưng Châu Châu à, ngươi kêu cũng vô dụng, bất quá chỉ là mấy cái nô tài." Lương Thiệu Ngôn là hoàng tử, cho dù cả Hương Liễu cùng Thủy Liên tới, cũng không ảnh hưởng. Châu Châu sau khi ý thức được, ảo não cắn môi dưới, nàng nhỏ giọng nói: "Thập lục hoàng tử, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Ta......" Lương Thiệu Ngôn nói một chỉ chữ, lại ngưng. Hắn muốn làm cái gì, chính hắn cũng không rõ. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng hung dữ nói: "Ngươi lại đi quản ta làm cái gì sao, ta là chủ tử hay ngươi?"
Hắn hung dữ quát xong lúc sau lại an tĩnh chớp mắt một cái, lát sau, thanh âm hắn hơi mang sự ủy khuất: "Ta đối với ngươi tốt như vậy, nhưng ngươi lại không nhớ đến ta?"
Hắn nhìn chằm chằm Châu Châu, nhưng do ánh sáng quá thấp, hắn chỉ có thể nhìn đại khái hình dáng, không thấy rõ được biểu tình của nàng.
Hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện, nếu không phải hắn mạnh mẽ kéo Châu Châu đi đến cung hắn, cũng sẽ không sinh ra các chuyện sau này. Lương Thiệu Ngôn thở dài, hắn ngược lại nói: "Cửu ca đã thật lâu không tin tức, cũng không viết thư cho ta, ta cũng không biết hắn hiện tại như thế nào. Mẫu hậu còn không cho ta đi đến chỗ phụ hoàng trước mặt hỏi về Cửu ca, ai, phiền chết ta."
Một hồi yên lặng. Giọng Châu Châu mói vang lên: "Hắn không viết thư cho ngươi, vậy ngươi có thể viết thư cho hắn mà."
"Nói dễ hơn làm? Ta cũng không biết cụ thể vị trí của Cửu ca ở đâu, viết gửi đến nơi nào đây?" Lương Thiệu Ngôn nói, "Thôi, nói với ngươi việc này cũng vô dụng, ngươi, đồ phụ nữ trẻ em vô tri."
Châu Châu khẽ hừ một tiếng, "Ngươi mới là vậy đó."
Lương Thiệu ngôn khiếp sợ liếc nhìn Châu Châu: "Ngươi nói cái gì?" Nàng cư nhiên dám tranh luận! Lương Thiệu Ngôn lập tức liền ra tay nhéo mặt Châu Châu một phen: "Ngươi còn tranh luận, có muốn ta cho người gỡ răng của ngươi từng cái từng cái xuống hết, sau đó lấy dây xâu lại rồi treo trên cổ ngươi không."
Châu Châu chưa từng nghe qua chuyện như vậy liền cảm thấy sợ hãi, sợ tới không dám động, cũng không dám hé răng.
Lương Thiệu Ngôn lúc này mới vừa lòng cười cười.
Mà lúc này, bên ngoài núi giả truyền đến giọng nói của Hương Liễu.
"Châu phu nhân? Châu phu nhân? Người ở đâu?"
Lương Thiệu Ngôn nghe ba chữ này, không nhịn cười thành tiếng. Thanh âm từ chỗ Hương Liễu ngưng đọng, Lương Thiệu Ngôn bưng kín miệng, nhưng vẫn cười đến không thể kiển soát, cả người run run. Hắn còn cố ý tiến đến sát bên tai Châu Châu nói: "Cái nào Châu?" Hơi thở ấm áp của hắn phả đến tai Châu Châu, làm Châu Châu có chút không được tự nhiên, xoay mặt đi. Lương Thiệu Ngôn vốn sợ Hương Liễu bên ngoài nghe thấy, mới cố ý tiến đến bên tai Châu Châu nói chuyện, nào biết hắn lúc nói xong lại ngửi được mùi hương của nàng, tức khắc cũng có vài phần xấu hổ. Hắn nhìn chằm chằm sườn mặt Châu Châu hồi lâu mới yên lặng lui về, cũng thu luôn tay.
Châu Châu thấy hắn buông ra, vội vàng đứng lên đi về phía ngoài núi giả.
Hương Liễu thấy Châu Châu từ núi giả chui ra tới, hoảng sợ.
"Châu phu nhân, ngươi sao lại từ núi giả ra tới?"
Ánh mắt Châu Châu hơi đảo, nàng quyết định nói dối, dù soa cũng không muốn luên quan đến Lương Thiệu Ngôn.
"Ban nãy bị rơi đồ, nên ta đi vào tìm xem thử."
"Nô tài vừa rồi hình như nghe được......" Hương Liễu nói đến một nửa, tức khắc ngừng lại, nàng nhìn Châu Châu cười cười: "Vật kia phu nhân tìm được rồi sao?"
Châu Châu gật gật đầu, "Tìm được rồi."
Hương Liễu tiện đà đem một túi hạt giống hoa trong tay đưa sang cho Châu Châu xem: "Châu phu nhân, hạt giống hoa ta đã mang về tới."
"A, thật tốt." Châu Châu vội vàng theo Hương Liễu tời đi, được vài bước, nàng quay đầu đưa mắt nhìn về phía núi giả.
Mấy ngày nay ban đêm, Lý Bảo Chương thường trở về sớm hơn thường lệ, lúc hắn trở về, Châu Châu đang ghé vào bên giường xem tập tranh. Tập tranh này là do Thủy Liên làm ra cho nàng, đều là nói về một chút chuyện xưa về các loài quỷ trong dân gian, Châu Châu đọc say sưa, khi Lý Bảo Chương đi đến bên người nàng cũng không phát hiện ra, mãi đến lúc một cánh tay thon dài vươn đến trước mặt, che mất tầm nhìn.
"Ngươi đang xem cái gì?" Lý Bảo Chương rũ mắt nhìn quyển sách mới lấy về, mới xem một cái liền nhíu mi.
Châu Châu lanh lẹ bò dậy từ trên giường: "Sách này thật sự rất hay, ban nãy rồi ta vừa đọc được một mẩu chuyện xưa, nói về một người nam nhân phụ lòng, không cần đến thê tử, cầm hồi môn của chính thê đi cưới vợ nhỏ về, kết quả chính thê tử rơi xuống nước, hóa thành thủy quỷ, quay về giết nam nhân kia. "
Lý Bảo Chương đem sách đóng lại, gõ một cái trên đầu Châu Châu: "Mấy chuyện xưa này đều là giả."
"Không, ta cảm thấy rất thật." Châu Châu che đầu, tiếp tục nói, "Loại giống vậy còn có một chuyện khác, kể về vị tiểu thư bị nha hoàn của bản thân mưu hại, kết quả chết đi mà sống lại!"
Lý Bảo Chương sửng sốt, đem sách mở ra một lần nữa: "Bên trong còn có loại chuyện này? Ở đâu?"
"Lừa ngươi đó." Châu Châu nói xong liền trốn vào trong chăn, Lý Bảo Chương ngốc lập tại chỗ, cười không nổi. Rất lâu sau, hắn mới kéo Châu Châu từ trong chăn kéo ra, "Chuyện xưa mà ngươi vừa nói ban nãy là do ngươi tự tạo ra?"
11:55-290519
- -----------
Ming: Con edit khốn khổ của các nàng bị quản điện thoại rồi (T~T)
Vốn dĩ hắn định dùng quyền thế ức hiếp Lý Bảo Chương, nhưng bỗng dưng thời điểm đó Ngọc Thịnh công chúa lại coi trọng Châu Châu, chờ đến lúc Ngọc Thịnh công chúa không coi trọng nàng nữa, Hoàng Hậu lại không cho phép hắn tiếp cận Châu Châu, hiện tại tên đáng chết Lý Bảo Chương kia lại thành tên thái giám được sủng nhất bên cạnh Lương đế, các đại thần dâng sớ buộc tội Lý Bảo Chương, Lương đế liền làm như không thấy. Bất quá chính là chút may mắn nghiên cứu ra phương thuốc trị liệu ôn dịch thôi mà, có cần phải ban thưởng đến như vậy sao? Càng không chiếm được, lại càng để ý.
Lương Thiệu Ngôn không vui nhìn Châu Châu, nhỏ giọng nói: "Ta buông ra ngươi, ngươi không được kêu." Hắn đe dọa: "Nếu không ta liền dùng miệng ta lấp kín miệng ngươi."
Châu Châu nghe vậy lập tức gật gật đầu, Lương Thiệu Ngôn lúc này mới dám buông ra tay, nhưng hắn vừa buông lỏng, Châu Châu đã kêu.
"Hương Liễu, Thủy Liên! Cứu......" Những chữ sau đó còn chưa kịp thốt, nàng liền cảm giác được Lương Thiệu Ngôn đang dựa sát lại, Châu Châu trực tiếp rụt người, tránh né. Lương Thiệu Ngôn hôn vào vách tường, thật thô ráp, hắn chau mày. Hắn tức muốn hộc máu, hai tay chống mạnh lên tường, tựa như hai thanh gỗ, nhốt Châu Châu phía trong.
"Lá gan ngươi thật lớn nha, còn dám kêu, nhưng Châu Châu à, ngươi kêu cũng vô dụng, bất quá chỉ là mấy cái nô tài." Lương Thiệu Ngôn là hoàng tử, cho dù cả Hương Liễu cùng Thủy Liên tới, cũng không ảnh hưởng. Châu Châu sau khi ý thức được, ảo não cắn môi dưới, nàng nhỏ giọng nói: "Thập lục hoàng tử, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Ta......" Lương Thiệu Ngôn nói một chỉ chữ, lại ngưng. Hắn muốn làm cái gì, chính hắn cũng không rõ. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng hung dữ nói: "Ngươi lại đi quản ta làm cái gì sao, ta là chủ tử hay ngươi?"
Hắn hung dữ quát xong lúc sau lại an tĩnh chớp mắt một cái, lát sau, thanh âm hắn hơi mang sự ủy khuất: "Ta đối với ngươi tốt như vậy, nhưng ngươi lại không nhớ đến ta?"
Hắn nhìn chằm chằm Châu Châu, nhưng do ánh sáng quá thấp, hắn chỉ có thể nhìn đại khái hình dáng, không thấy rõ được biểu tình của nàng.
Hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện, nếu không phải hắn mạnh mẽ kéo Châu Châu đi đến cung hắn, cũng sẽ không sinh ra các chuyện sau này. Lương Thiệu Ngôn thở dài, hắn ngược lại nói: "Cửu ca đã thật lâu không tin tức, cũng không viết thư cho ta, ta cũng không biết hắn hiện tại như thế nào. Mẫu hậu còn không cho ta đi đến chỗ phụ hoàng trước mặt hỏi về Cửu ca, ai, phiền chết ta."
Một hồi yên lặng. Giọng Châu Châu mói vang lên: "Hắn không viết thư cho ngươi, vậy ngươi có thể viết thư cho hắn mà."
"Nói dễ hơn làm? Ta cũng không biết cụ thể vị trí của Cửu ca ở đâu, viết gửi đến nơi nào đây?" Lương Thiệu Ngôn nói, "Thôi, nói với ngươi việc này cũng vô dụng, ngươi, đồ phụ nữ trẻ em vô tri."
Châu Châu khẽ hừ một tiếng, "Ngươi mới là vậy đó."
Lương Thiệu ngôn khiếp sợ liếc nhìn Châu Châu: "Ngươi nói cái gì?" Nàng cư nhiên dám tranh luận! Lương Thiệu Ngôn lập tức liền ra tay nhéo mặt Châu Châu một phen: "Ngươi còn tranh luận, có muốn ta cho người gỡ răng của ngươi từng cái từng cái xuống hết, sau đó lấy dây xâu lại rồi treo trên cổ ngươi không."
Châu Châu chưa từng nghe qua chuyện như vậy liền cảm thấy sợ hãi, sợ tới không dám động, cũng không dám hé răng.
Lương Thiệu Ngôn lúc này mới vừa lòng cười cười.
Mà lúc này, bên ngoài núi giả truyền đến giọng nói của Hương Liễu.
"Châu phu nhân? Châu phu nhân? Người ở đâu?"
Lương Thiệu Ngôn nghe ba chữ này, không nhịn cười thành tiếng. Thanh âm từ chỗ Hương Liễu ngưng đọng, Lương Thiệu Ngôn bưng kín miệng, nhưng vẫn cười đến không thể kiển soát, cả người run run. Hắn còn cố ý tiến đến sát bên tai Châu Châu nói: "Cái nào Châu?" Hơi thở ấm áp của hắn phả đến tai Châu Châu, làm Châu Châu có chút không được tự nhiên, xoay mặt đi. Lương Thiệu Ngôn vốn sợ Hương Liễu bên ngoài nghe thấy, mới cố ý tiến đến bên tai Châu Châu nói chuyện, nào biết hắn lúc nói xong lại ngửi được mùi hương của nàng, tức khắc cũng có vài phần xấu hổ. Hắn nhìn chằm chằm sườn mặt Châu Châu hồi lâu mới yên lặng lui về, cũng thu luôn tay.
Châu Châu thấy hắn buông ra, vội vàng đứng lên đi về phía ngoài núi giả.
Hương Liễu thấy Châu Châu từ núi giả chui ra tới, hoảng sợ.
"Châu phu nhân, ngươi sao lại từ núi giả ra tới?"
Ánh mắt Châu Châu hơi đảo, nàng quyết định nói dối, dù soa cũng không muốn luên quan đến Lương Thiệu Ngôn.
"Ban nãy bị rơi đồ, nên ta đi vào tìm xem thử."
"Nô tài vừa rồi hình như nghe được......" Hương Liễu nói đến một nửa, tức khắc ngừng lại, nàng nhìn Châu Châu cười cười: "Vật kia phu nhân tìm được rồi sao?"
Châu Châu gật gật đầu, "Tìm được rồi."
Hương Liễu tiện đà đem một túi hạt giống hoa trong tay đưa sang cho Châu Châu xem: "Châu phu nhân, hạt giống hoa ta đã mang về tới."
"A, thật tốt." Châu Châu vội vàng theo Hương Liễu tời đi, được vài bước, nàng quay đầu đưa mắt nhìn về phía núi giả.
Mấy ngày nay ban đêm, Lý Bảo Chương thường trở về sớm hơn thường lệ, lúc hắn trở về, Châu Châu đang ghé vào bên giường xem tập tranh. Tập tranh này là do Thủy Liên làm ra cho nàng, đều là nói về một chút chuyện xưa về các loài quỷ trong dân gian, Châu Châu đọc say sưa, khi Lý Bảo Chương đi đến bên người nàng cũng không phát hiện ra, mãi đến lúc một cánh tay thon dài vươn đến trước mặt, che mất tầm nhìn.
"Ngươi đang xem cái gì?" Lý Bảo Chương rũ mắt nhìn quyển sách mới lấy về, mới xem một cái liền nhíu mi.
Châu Châu lanh lẹ bò dậy từ trên giường: "Sách này thật sự rất hay, ban nãy rồi ta vừa đọc được một mẩu chuyện xưa, nói về một người nam nhân phụ lòng, không cần đến thê tử, cầm hồi môn của chính thê đi cưới vợ nhỏ về, kết quả chính thê tử rơi xuống nước, hóa thành thủy quỷ, quay về giết nam nhân kia. "
Lý Bảo Chương đem sách đóng lại, gõ một cái trên đầu Châu Châu: "Mấy chuyện xưa này đều là giả."
"Không, ta cảm thấy rất thật." Châu Châu che đầu, tiếp tục nói, "Loại giống vậy còn có một chuyện khác, kể về vị tiểu thư bị nha hoàn của bản thân mưu hại, kết quả chết đi mà sống lại!"
Lý Bảo Chương sửng sốt, đem sách mở ra một lần nữa: "Bên trong còn có loại chuyện này? Ở đâu?"
"Lừa ngươi đó." Châu Châu nói xong liền trốn vào trong chăn, Lý Bảo Chương ngốc lập tại chỗ, cười không nổi. Rất lâu sau, hắn mới kéo Châu Châu từ trong chăn kéo ra, "Chuyện xưa mà ngươi vừa nói ban nãy là do ngươi tự tạo ra?"
11:55-290519
- -----------
Ming: Con edit khốn khổ của các nàng bị quản điện thoại rồi (T~T)
Danh sách chương