Doãn Khải khi vừa đặt chân đến kinh thành thì đã thấy Doãn Khởi cùng một đám đại thần đứng chờ. Giờ Doãn Khởi đã là thái tử, chàng xuống ngựa lại gần đệ đệ rồi hành lễ.
- Thái tử, thần đã trở về.
- Trở về được là tốt.
Khi chàng bị trọng thương cầu cứu kinh thành, Doãn Khởi không hề có động tĩnh gì là muốn cử người đến cứu, tại sao khi chàng trở về lại tiếp đón long trọng như vậy. Khi thấy đệ đệ sai người đem hai ly rượu đến nói rằng mừng chàng trở về thì Doãn Khải chợt hiểu, cuối cùng đệ đệ vẫn không tha cho chàng vẫn muốn dồn chàng đến đường chết.
Chàng đưa ly rượu lên miệng chuẩn bị uống thì Châu Doanh bước tới rồi cướp lấy ly rượu.
- Đại tướng quân vừa khỏi bệnh, để ta uống thay chàng.
Ly rượu chảy xuống cổ họng nàng, nghẹn đắng. Nàng biết là rượu độc, nàng biết Doãn Khởi không dễ gì bỏ qua, chỉ không ngờ hắn lại ra tay độc ác như vậy, còn trước mắt các vị đại thần. Nếu Doãn Khải có thực sự chết thì cũng sẽ là do vết thương tái phát không liên quan tới hắn, quả thật rất thâm độc.
- Quận chúa, muội đang làm gì vậy.
- Châu Doanh!
- Rượu ngon, thái tử đúng là biết chọn rượu.
Châu Doanh cảm nhận được chất độc đang phát tác, tim nàng trở nên đau nhói, sắc mặt trắng bệch, nàng cố bám lấy Doãn Khải để không ngã.
- Quận chúa đi đường mệt rồi, đại tướng quân mau đưa muội ấy về đi.
Doãn Khải không nói gì, chàng vội vàng bế Châu Doanh đặt nàng vào trong xe ngựa. Khi đi qua cổng thành chàng chợt thấy bóng hình của một nữ nhân vụt qua. Một nữ nhân y phục đỏ, trái tim chàng chợt nhói lên, không thể nào nàng đã không còn nữa rồi, Doãn Khải không nghĩ ngợi nhiều nữa thúc ngựa chạy nhanh về phủ tể tướng. Châu Doanh là vì chàng mà ra nông nỗi này, chàng phải thật nhanh, thật nhanh mới có thể cứu được nàng.
Chàng ngồi bên cạnh giường Châu Doanh, nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh buốt của nàng. Nữ nhân này đã làm rất nhiều chuyện vì chàng, nàng lặn lội đường xá xa xôi đến tận phương bắc để cứu chàng. Nàng nấu từng nồi thuốc, thay từng miếng băng dính đầy máu, đút cho chàng từng thìa cháo, nàng ở bên an ủi động viên chàng. Nàng thay chàng uống ly rượu độc đó.
Châu Doanh, chàng nợ người con gái này quá nhiều. Chàng tất nhiên cảm động từng việc nàng làm cho mình, nhưng chỉ là cảm động.
Chàng không thể yêu nàng. Trái tim chàng chỉ mãi dành cho nàng ấy, dành cho một bóng hình ở phương xa.
Châu Doanh khẽ mở mắt, khắp người nàng đau nhức khó chịu nhưng khi nàng thấy Doãn Khải ngồi bên nắm chặt lấy tay mình thì không còn cảm thấy đau nữa, nàng cảm thấy ấm áp hạnh phúc.
- Muội tỉnh rồi sao, còn khó chịu không.
Nàng lắc đầu, dù có khó chịu đến đâu chỉ cần chàng ở bên lập tức liền tan biến.
- Ta dọa chàng sợ rồi sao.
- Từ sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Ta không xứng để muội hi sinh nhiều như vậy.
- Chàng xứng đáng, Doãn Khải chàng biết ta yêu chàng.
- Ta biết.
Doãn Khải chàng tất nhiên biết Châu Doanh yêu mình, nhưng chàng không thể đáp lại tình yêu ấy được. Đối với nàng chàng chỉ đơn giản là sự cảm động, biết ơn.
- Châu Doanh, gả cho ta được không.
- Chàng … chàng nói gì vậy.
- Gả cho ta.
- Doãn Khải, chàng đừng lừa ta.
- Ta không hề lừa muội. Gả cho ta, có được không.
- Chàng có biết ta đợi câu nói này bao lâu rồi không. Ta đồng ý, ta đồng ý.
Châu Doanh bật khóc thành tiếng, cuối cuối, cuối cùng nàng cũng chờ được ngày này. Cuối cùng, chính miệng Doãn Khải nói muốn nàng gả cho chàng, cuối cùng tấm chân tình của nàng cũng cảm động được chàng.
…
Ở một góc của đông cung, Mạc Hy như người mất hồn nàng giam mình trong căn phòng tối không gặp ai cũng không màng ăn uống gì.
Doãn Khởi biết nàng đã trốn đi gặp Doãn Khải, rồi kết cục thấy hắn bên nữ nhân khác, kết cục tự mình ôm lấy đau thương. Như vậy cũng tốt, để nàng tận mắt thấy để nàng từ bỏ không còn hi vọng nữa. Doãn Khải khẽ bước vào trong phòng, đến bên cạnh giường của nàng, chàng khẽ lau vào giọt nước mắt còn vương trên má nàng rồi ôm nàng vào lòng mình.
- Ngài lấy ta có được không.
- Nàng vốn là thái tử phi của ta.
- Thái tử, thần đã trở về.
- Trở về được là tốt.
Khi chàng bị trọng thương cầu cứu kinh thành, Doãn Khởi không hề có động tĩnh gì là muốn cử người đến cứu, tại sao khi chàng trở về lại tiếp đón long trọng như vậy. Khi thấy đệ đệ sai người đem hai ly rượu đến nói rằng mừng chàng trở về thì Doãn Khải chợt hiểu, cuối cùng đệ đệ vẫn không tha cho chàng vẫn muốn dồn chàng đến đường chết.
Chàng đưa ly rượu lên miệng chuẩn bị uống thì Châu Doanh bước tới rồi cướp lấy ly rượu.
- Đại tướng quân vừa khỏi bệnh, để ta uống thay chàng.
Ly rượu chảy xuống cổ họng nàng, nghẹn đắng. Nàng biết là rượu độc, nàng biết Doãn Khởi không dễ gì bỏ qua, chỉ không ngờ hắn lại ra tay độc ác như vậy, còn trước mắt các vị đại thần. Nếu Doãn Khải có thực sự chết thì cũng sẽ là do vết thương tái phát không liên quan tới hắn, quả thật rất thâm độc.
- Quận chúa, muội đang làm gì vậy.
- Châu Doanh!
- Rượu ngon, thái tử đúng là biết chọn rượu.
Châu Doanh cảm nhận được chất độc đang phát tác, tim nàng trở nên đau nhói, sắc mặt trắng bệch, nàng cố bám lấy Doãn Khải để không ngã.
- Quận chúa đi đường mệt rồi, đại tướng quân mau đưa muội ấy về đi.
Doãn Khải không nói gì, chàng vội vàng bế Châu Doanh đặt nàng vào trong xe ngựa. Khi đi qua cổng thành chàng chợt thấy bóng hình của một nữ nhân vụt qua. Một nữ nhân y phục đỏ, trái tim chàng chợt nhói lên, không thể nào nàng đã không còn nữa rồi, Doãn Khải không nghĩ ngợi nhiều nữa thúc ngựa chạy nhanh về phủ tể tướng. Châu Doanh là vì chàng mà ra nông nỗi này, chàng phải thật nhanh, thật nhanh mới có thể cứu được nàng.
Chàng ngồi bên cạnh giường Châu Doanh, nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh buốt của nàng. Nữ nhân này đã làm rất nhiều chuyện vì chàng, nàng lặn lội đường xá xa xôi đến tận phương bắc để cứu chàng. Nàng nấu từng nồi thuốc, thay từng miếng băng dính đầy máu, đút cho chàng từng thìa cháo, nàng ở bên an ủi động viên chàng. Nàng thay chàng uống ly rượu độc đó.
Châu Doanh, chàng nợ người con gái này quá nhiều. Chàng tất nhiên cảm động từng việc nàng làm cho mình, nhưng chỉ là cảm động.
Chàng không thể yêu nàng. Trái tim chàng chỉ mãi dành cho nàng ấy, dành cho một bóng hình ở phương xa.
Châu Doanh khẽ mở mắt, khắp người nàng đau nhức khó chịu nhưng khi nàng thấy Doãn Khải ngồi bên nắm chặt lấy tay mình thì không còn cảm thấy đau nữa, nàng cảm thấy ấm áp hạnh phúc.
- Muội tỉnh rồi sao, còn khó chịu không.
Nàng lắc đầu, dù có khó chịu đến đâu chỉ cần chàng ở bên lập tức liền tan biến.
- Ta dọa chàng sợ rồi sao.
- Từ sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Ta không xứng để muội hi sinh nhiều như vậy.
- Chàng xứng đáng, Doãn Khải chàng biết ta yêu chàng.
- Ta biết.
Doãn Khải chàng tất nhiên biết Châu Doanh yêu mình, nhưng chàng không thể đáp lại tình yêu ấy được. Đối với nàng chàng chỉ đơn giản là sự cảm động, biết ơn.
- Châu Doanh, gả cho ta được không.
- Chàng … chàng nói gì vậy.
- Gả cho ta.
- Doãn Khải, chàng đừng lừa ta.
- Ta không hề lừa muội. Gả cho ta, có được không.
- Chàng có biết ta đợi câu nói này bao lâu rồi không. Ta đồng ý, ta đồng ý.
Châu Doanh bật khóc thành tiếng, cuối cuối, cuối cùng nàng cũng chờ được ngày này. Cuối cùng, chính miệng Doãn Khải nói muốn nàng gả cho chàng, cuối cùng tấm chân tình của nàng cũng cảm động được chàng.
…
Ở một góc của đông cung, Mạc Hy như người mất hồn nàng giam mình trong căn phòng tối không gặp ai cũng không màng ăn uống gì.
Doãn Khởi biết nàng đã trốn đi gặp Doãn Khải, rồi kết cục thấy hắn bên nữ nhân khác, kết cục tự mình ôm lấy đau thương. Như vậy cũng tốt, để nàng tận mắt thấy để nàng từ bỏ không còn hi vọng nữa. Doãn Khải khẽ bước vào trong phòng, đến bên cạnh giường của nàng, chàng khẽ lau vào giọt nước mắt còn vương trên má nàng rồi ôm nàng vào lòng mình.
- Ngài lấy ta có được không.
- Nàng vốn là thái tử phi của ta.
Danh sách chương