Chiến sự giằng co gần nửa tháng, khi Mông Lạp Trác dẫn quân tới khiêu chiến, Tiêu Tử Bùi luôn phái người đứng trên tường thành mồm mép cùng hắn ta; ở chỗ Tiêu Hồng thì đóng cửa không ra, cũng đưa thêm người tới đàm phán cùng Đại Sở; Mông Lạp Trác nhiều lần cho người đi chỉ trích Tiêu Hồng, quan hệ hai người lại càng thêm căng thẳng.
Tháng năm, kinh thành Đại Diễn bước vào cuối xuân, ở Mạc Bắc vẫn se lạnh như trước, nhất là khoảng canh bốn, lúc mặt trời vừa mới ló lên, gió rét căm căm đến cắt da cắt thịt.
Trong thành Đại Diệc, sau khi phản quân thủ thành tuần tra một vòng về, từng nhóm người tụ tập ở góc tường cho ấm áp một chút.
“Này, mọi người đã nghe nói gì chưa?” Một binh sĩ thần bí hỏi.
“Cái gì? Nói mau đi, đừng thần thần bí bí nữa.” Trong lúc nhàm chán, mấy binh sĩ ngày thường hay qua lại cũng bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Đại hoàng tử mới là người mưu nghịch đó, nghe đâu còn muốn giết cha kìa.” Một binh sĩ nhìn quanh một lúc rồi mới thấp giọng nói.
“Không phải nghe nói là bị yêu hậu làm hại sao?”
“Bạc cũng là do đại hoàng tử tham ô, nếu không bây giờ sao hắn lại có nhiều bạc mà nuôi người vậy chứ.”
“Ta cũng thấy thế,” một binh sĩ khác cũng thì thầm nói, “Hôm qua ta về nhà, nương ta có cho xem, rất nhiều người bị hắn hại chết nữa đấy.”
“Ta nghe nói ngày ấy Vương thống lĩnh mang bản hịch văn tới gặp đại hoàng tử, đến bây giờ còn chưa quay lại đâu, không biết sao rồi.” Một người căm giận nói.
“Không lẽ Vương thống lĩnh đã bị đại hoàng tử… Răng rắc…”
“Phó thống lĩnh giờ đang lãnh binh đấy, ngươi đừng xen vào, không biết chừng giờ có ai đang nhòm ngó chúng ta đấy”.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Mặc dù ở đây lương cao, nhưng nếu đúng là mưu nghịch thì …” Một sĩ binh thì thào nói.
…
Mọi người đều hoảng hốt, trong thành cũng có năm vạn binh sĩ, có người là thân binh của Tiêu Hồng, có người là tâm phúc nhà ngoại của Tiêu Hồng phản bội Đại Diễn, còn lại là những binh sĩ dựa vào Tiêu Hồng để có cái ăn, cũng là vì rửa oan cho trung thần và hoàng thất huyết mạch, lương ở đây cao gấp hai lần lương của quân đội, cho nên mới có nhiều người hồ đồ gia nhập vào hàng ngũ.
Bỗng nhiên, một sĩ binh đứng lên, kinh ngạc nói: “Này, có tiếng gì thế nhỉ?”
Mọi người chăm chú lắng nghe, từng hồi trống vang lên từ ngoài thành, chẳng khác nào đang gõ vào lồng ngực. Một binh sĩ lo sợ không yên chạy lại nhìn, mặt trời đã dần ló rạng, quân sĩ đông nghìn nghịt ồ ạt lao tới ngay dưới thành.
Lính gác trên tường thành lúc này mới hốt hoảng thổi kèn vang, tiếng kèn thê lương vang vọng giữa không trung, cả thành trì nhất thời tỉnh lại.
Tiêu Hồng đang ở trong thành cũng giật mình bừng tỉnh, lúc hắn vừa ngồi dậy, thị vệ ngoài cửa đã vội vã tiến vào, lắp bắp: “Đại điện hạ, quân Mạc Bắc đột kích! Chừng hơn mười vạn binh mã, bao vây thành chật kín, phải làm sao đây?”
Tiêu Hồng lạnh giọng: “Nói hươu nói vượn, toàn bộ Mạc Bắc cũng chỉ có năm vạn, thêm Tây Đô nữa cũng thêm được năm vạn, chẳng lẽ Tiêu Tử Bùi không muốn giữ Ô Trì, sao hắn dám bỏ thành đột kích? Không sợ người Tây Lương hốt cả ổ luôn à? Đừng trúng gian kế của họ.”
Đội trưởng thị vệ rùng mình, cúi đầu xác nhận. Tiêu Hồng chậm rãi mặc quần áo, trầm ngâm một lát: “Gọi thân vệ doanh đi theo, chúng ta đi tìm Hồng tướng quân, lên tường thành nhìn xem”.
Tiêu Hồng vừa mới đi ra phủ, một người mập mạp quần áo không chỉnh tề, vội vội vàng vàng chạy tới, đúng là tên họ hàng xa của hắn, là đại phú hào ở vùng Tây Bắc này.
“Hồng Nhi Hồng Nhi, không ổn rồi, đại quân Đại Diễn đến đây, hay chúng ta chạy nhanh tới Tây Lương đi thôi, chậm nữa sẽ ——” Phùng Đại Phú đang liên miệng thì tự dưng im bặt, một dòng máu tươi văng tung tóe lên trên mặt hắn, sắc mặt hắn tái nhợt, lạnh run, đỡ vách tường nôn ọe.
Tiêu Hồng nhìn người hầu bên cạnh Phùng Đại Phú ngã nhào, thanh kiếm lạnh còn nhỏ từng hàng máu, hắn lạnh giọng: “Đứa nào dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt biểu cữu, dao động quân tâm?”
Mọi người đều câm lặng như hến, Tiêu Hồng nhìn lướt qua đám người, nâng Phùng Đại Phú lên, an ủi: “Biểu cữu yên tâm, không phải hốt hoảng, người cứ về phủ ta nghỉ ngơi trước, chờ ta giết họ xong sẽ quay về.” Nói xong, chỉ trong nháy mắt, thị vệ bên cạnh đã xách Phùng Đại Phú vào phủ.
Tiêu Hồng dẫn thân vệ doanh vội vã chạy lên thành, tâm phúc Hồng Hoảng ra đón hắn cũng hồn xiêu phách lạc, hắn được bổ nhiệm là Uy vũ đại tướng quân, thống lĩnh đại quân. Hồng Hoảng cũng vừa mới lên thành thăm dò tình hình, khôi giáp lệch xiên, cũng không có thời gian mà chỉnh lại, lo lắng đi đến trước mặt Tiêu Hồng, ghé sát tai hắn nói: “Đại điện hạ, đại sự không ổn, không biết vì sao Tiêu Tử Bùi kiếm đâu ra nhiều binh mã tới đây, cửa thành sắp không giữ được nữa rồi!”
Tiêu Hồng giận dữ, hỏi: “Truyền tin gấp cho Mông Lạp Trác chưa? Bọn họ có trấn thành Mạc Bắc không?”
“Một canh giờ trước mạt tướng đã phái binh đưa đi, ban đầu tiểu vương tử không chịu phái binh, sau đó hắn nghe nói Tiêu Tử Bùi bỏ thành tới đây, nên mới cười lớn xuất binh.”
Tiêu Hồng hừ một tiếng: “Đồ tiểu nhân giả dối! Ngày nào cũng giục ta xuất chiến!”
Hồng Hoảng lo lắng nói: “Đại điện hạ, để thân vệ doanh hộ tống ngài rời thành trước đã, mạt tướng sẽ ở lại, ngài yên tâm, thành còn người còn, thành mất người vong!”
“Không cần, ta xem thử Tiêu Tử Bùi chống đỡ được bao lâu, lấy chủ thành mang ra đổi, hắn cũng điên rồi đấy!” Tiêu Hồng lạnh lùng nói, “Chờ hắn quay về cứu viện chủ thành, chúng ta sẽ lao ra giết hắn.”
Trong lòng Hồng Hoảng có đôi chút bất an, trầm ngâm một lát nói: “Đại điện hạ, mạt tướng cảm thấy có gì đó không ổn, quân Tây Lương mạnh mẽ khỏe khoắn, có kị binh thì vô cùng hung mãnh, nhỡ trong thành phòng ngự không ra, ta sợ có âm mưu gì đó, ngài nhanh tránh đi thì hơn…”
Còn chưa nói xong, từ hướng khác của thành vang lên tiếng chém giết, bọn họ nhìn lại thì kinh hồn bạt vía: Đại Diệc dựa vào núi, phía sau lưng là nơi vô cùng hiểm trở, nhưng không biết sao có một nhóm hắc y nhân từ đâu leo vào được, gần ngàn hắc y nhân phục kích, nhanh chóng bao vây từ phía sau, đánh giáp lá cà hai hướng, họ đã bắt đầu giao chiến trên đường phố.
Tiêu Hồng thấy người bao vây càng lúc càng nhiều, lòng càng nôn nóng hơn, oán hận nói: “Mông Lạp Trác đâu rồi? Có người nào đến báo cáo chưa?”
“Báo ——” một người đưa tin té ngã, “Báo cáo đại điện hạ, quân Tây Lương bị lính Mạc Bắc phục kích, muốn phái người tiếp viện!”
“Cái gì!” Tiêu Hồng hoảng hốt, “Tiêu Tử Bùi kiếm đâu ra nhiều binh như thế?”
“Không biết, đại điện hạ, nhanh tiếp viện —— ”
Tiêu Hồng nâng chân đến, đá tên kia văng ra ngoài, hắn quay lại nhìn lên thành, binh sĩ của mình ý chí chiến đấu đã dần tan rã, Quân Mạc Bắc đã chiếm được vài điểm, nếu cứ như vậy, thành sẽ khó mà giữ được, Hồng Hoảng quát: “Đại điện hạ, mạt tướng đi thủ thành, thân vệ doanh bảo vệ ngài đi mau, đến quận Thiên Võ của Tây Lương, còn núi còn cây, không sợ không có củi đốt!”
Nói xong hắn hét lớn với Tần Thống lĩnh thân vệ doanh: “Đi!” Mình thì vội vàng chạy lên thành chỉ huy.
Tần đô úy dẫn Tiêu Hồng rút lui về phía sau, Tiêu Hồng vô thức đi theo thân vệ doanh, trong đầu hỗn loạn: vì sao chiến sự lại quay phắt như vậy? Vì sao lúc đầu Đại Sở đã đồng ý rồi, giờ lại chần chừ mãi không chịu xuất binh? Vì sao Tiêu Tử Bùi kiếm đâu ra nhiều binh mã như thế? Chẳng lẽ hắn lấy hết binh lực ở Tây Bắc điều đến Mạc Bắc này? Mà nếu thế chẳng lẽ hắn không sợ Đại Sở vượt sông, chiếm cả Giang Nam? Một mũi tên lao tới, lướt qua ống tay áo của Tiêu Hồng, Tiêu Hồng mới bừng tỉnh, kêu lên: “Tần đô úy, đợi chút, ta phải vào phủ trước, xem có bồ câu đưa tin của Đại Sở không đã?”
Tần đô úy hoảng tới mức giậm chân: “Điện hạ, giờ xem bồ câu đưa tin thì có tác dụng gì, đi nhanh đi, nếu giữ thành được quay về cũng không muộn!”
Đang lúc nói chuyện, thân vệ doanh ở phủ đệ của Tiêu Hồng cũng đi ra, hợp lại có khoảng hai ngàn người, phó thống lĩnh sốt ruột nói: “Điện hạ, văn kiện khẩn cấp, bồ câu đưa tin có cột tơ hồng! Mạt tướng phải vội tới truyền tin!”
Tiêu Hồng vội giật lấy bồ câu, run run mở thư ra, vội vàng nhìn lướt qua một lần, không dám tin lại nhìn thêm lần nữa, nhất thời, ngực nghẹn thắt lại, hắn ôm ngực, ho khan hai tiếng, một ngụm máu tươi trào ra: “Ngôn Phi Mặc! Ta chỉ hận không thể làm thịt lột da ngươi! Để ngươi chết không có chỗ chôn thây, ta thề không làm người!”
Danh sách chương