Editor: Cà ri
Tô An Ninh với ông Từ thương lượng xong chuyện của Tô An Tân liền rời khỏi cửa hàng, vừa đi không xa, thì nhận được điện thoại Tần Vũ gọi tới.
Điện thoại vừa được bắc máy, Tần Vũ trực tiếp mở miệng nói: "Gặp nhau một lát đi!"
"Ở chỗ nào?" Nghe được giọng Tần Vũ, ánh mắt khẽ động, Tần Vũ nhanh như vậy đã nghĩ ra được là cô rồi? "Bảo nghi phường." Suy nghĩ một chút, Tần Vũ vẫn quyết định chọn chỗ này, ở trong này gặp mặt độ an toàn tương đối cao.
Một lát sau, Tô An Ninh đến bảo nghi phường, dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi tới một gian phòng bao.
Trong phòng bao, Tần Vũ đang pha trà, trong động tác nước chảy mây trôi có phong cách nhất định, Tô An Ninh cũng không nghĩ tới Tần Vũ sẽ có một bản lĩnh như vậy, dù sao thì pha trà cũng là một công việc đòi hỏi sự tĩnh tâm, cô nhìn Tần Vũ cũng không giống một người có thể bĩnh tĩnh ổn định.
"Mời." Pha trà xong, Tần Vũ tự mình giúp Tô An Ninh rót một chén, làm một động tác mời.
Nhìn thoáng qua Tần Vũ, Tô An Ninh nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Nhìn động tác của Tô An Ninh, đôi mắt Tần Vũ chớp mắt, chậm rãi dò hỏi: "Tô tiểu thư, cô nói người trong mười ngày có xung đột, ý là đang chỉ chính cô đi, còn cô lại muốn mượn miệng của Lục Tầm để tôi liên lạc với cô?"
Tần Vũ nhớ lại trong mười ngày này, căn bản không nghĩ đến người nào có xung đột với mình, nếu có một người vậy đó chính là Tô An Ninh, hơn nữa Lục Tầm chuyển lời, rất khó để người ta không nghĩ tới cô.
"Đúng."
"Vì sao?" Thấy Tô An Ninh trả lời, Tần Vũ chậm rãi hỏi: "Cô tìm tôi ra đây, đến cùng là mục đích gì?"
Tần Vũ lần này sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã thừa nhận bản lĩnh của Tô An Ninh, chỉ là nhớ đến mình bị Tô An Ninh uy hiếp, trong lòng luôn có cảm giác không thoải mái mà thôi, chính là nghĩ tới lúc này có người ở trong bóng tối muốn giết chết mình, việc này so với bị Tô An Ninh uy hiếp thì không tính là cái gì.
Càng làm cho hắn hạ quết tâm chính là, kết quả điều tra của hắn cùng với của đoàn phim đưa cho hắn giống nhau. Đạo cụ bị người ta động tay động chân, nhưng lại không biết là kể nào động. Điểm này, cũng đủ làm hắn sinh lòng cảm giác!
Vốn hắn định cẩn thận điều tra lại, nhưng mà Tô An Ninh gửi lời cho hắn, nếu Tô An Ninh đã có bản lĩnh thì hắn cũng muốn nhìn một chút, xem đến cùng Tô An Ninh làm thế nào tìm ra hung thủ hại hắn?
Mặt khác, hắn cũng muốn biết, lý do nào kiến Tô An Ninh sẵn sàn giúp đỡ hắn?
"Giúp anh cũng là giúp tôi." Tô An Ninh nhìn Tần Vũ, trong miệng nói ra sáu chữ đơn giản rõ ràng.
Mà nghe được lười này, Tần Vũ cười nhạo một tiếng nói: "Cô đây là cây gậy thêm cà rốt* sao?" Thì ra là muốn giải hòa với hắn.
Cây gậy thêm cà rốt* "Cây gậy" tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, "củ cà rốt" tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.
"Nếu không phải ngày hôm đó anh đùa giỡn tôi, làm tôi đắc tội anh, thì tôi cũng sẽ không hạ độc anh." Tô An Ninh nhìn lướt qua Tần Vũ nói: "Không cần uy hiếp, tôi cũng có rất nhiều chỗ có thể giúp đỡ anh, tôi muốn cho anh thấy giá trị của tôi."
Tô An Ninh không hối hận ngày hôm đó đã hạ độc, cũng hiểu rằng dùng độc khống chế một người không phải là biện pháp lâu dài, cô có thể khống chế Tần Vũ một năm hai năm, nhưng mười năm cô cũng không dám chắc chắn, con chó nóng nảy còn có thể nhảy tường, huống chi bây giờ cô cũng không phải một thân một mình, nếu Tần Vũ cảm giác mình thật sự đã chịu uy hiếp, muốn làm chút gì đó, thì thực sự vượt quá tầm tay của cô.
Cho nên sau khi hạ độc xong, cô nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, liền quyết định phải có chung rằng buộc gì đó nhiều hơn với Tần Vũ, thì đó chính là: Lợi ích.
Khi có một ngày, cô và Tần Vũ có lợi ích chung với nhau, cho dù không có độc dược khống chế, Tần Vũ vẫn sẽ hết lòng hết dạ giúp cô.
"Nguyên nhân cô vào giới giải trí làm cái gì? Tôi không tin cô chỉ là vì nổi tiếng." Tần Vũ sâu xa dò hỏi, Tô An Ninh hiểu rõ dùng độc, đoán mệnh lại chuẩn, nắm chắc hai điểm này, muốn kiếm tiền hoàn toàn không khó, tại vì sao còn muốn vào giới giải trí?
"Nói cho anh cũng không sao, tôi vì chính mình tính mệnh qua, sự nghiệp của tôi ở giới giải trí, vào giới giải trí sẽ thuận buồm xuôi gió, nếu làm công việc khác, sẽ khó khăn trùng trùng, cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn giới giải trí." Tô An Ninh nghiêm túc nói.
Vào giới giải trí sẽ thuận buồm xuôi gió?
Khóe miệng Tần Vũ giật giật, vì sao Tô An Ninh nghiêm túc nói, mà hắn lại cảm thấy rất kéo đây? Khóe miệng vểnh lên nói: "Không phải đoán mệnh sư bình thường không tự tính cho mình sao?"
"Bọn họ không phải tôi!" Tô An Ninh thả nhiên trả lời, bên trong vẻ mặt có một cỗ tự hào.
"Vậy cô đã muốn cùng tôi hợp tác? Vì sao không giải độc trên người tôi đi?" Tần Vũ hỏi lại.
"Bây giờ anh còn không thể kiến tôi tin tưởng, nếu đem thuốc giải cho anh, anh đổi ý thì sao? Ít nhất anh cũng phải làm vài điều khiến tôi tin tưởng anh chứ?" Tô An Ninh cũng hỏi lại, tình hình hiện tại có lợi với cô, cô cần gì phải đảo ngược tình thế đây!
Nghe vậy, vẻ mặt Tần Vũ hơi thu lại, dưới ánh nắng chiếu xuống hiện ra chút biến ảo không rõ.
Tô An Ninh nhìn vậy, khóe miệng khẽ nhếch, cô đã rõ ràng, Tần Vũ dao động rồi.
Tần Vũ cẩn thận đánh giá một lát, xùy nhẹ một tiếng nói: "Nói cho tôi biết hung thủ là ai đi!"
Tần Vũ vừa nói xong, hai người đều hiểu rõ, bước đầu tiên của thoả thuận xem như hình thành rồi.
Tô An Ninh đánh giá Tần Vũ một lát sau đó thấp giọng nói: "Thần nói, đợi lát nữa hung thủ sẽ chủ động gọi điện cho anh."
"Cô nói cái gì?" Tần Vũ ngẩn ngơ trong lúc đó giống như nghe được Tô An Ninh nói cái gì đó, nhưng lại không nghe rõ ràng lắm.
"Hung thủ sẽ chủ động gọi điện cho anh, đợi một lát đi." Tô An Ninh trả lời.
"Hắn sẽ chủ động gọi cho tôi? Hắn là đồ ngốc sao?" Tần Vũ cười nhạo, vẻ mặt không tin.
"Anh nên tin tưởng, đây bản lĩnh đoán mệnh của tôi!" Tô An Ninh lại nhấp một ngụm trà nói.
Môi Tần Vũ khẽ nhúc nhích, tầm mắt rơi xuống điện thoại đặt trên bàn, mắt không chớp nhìn chằm chằm.
"Ong ong ong......" Ngay sau đó, màn hình đột nhiên sáng lên, tên một người rõ ràng mà đập vào mắt Tần Vũ, đồng tử Tần Vũ không khỏi co rụt lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô An Ninh.
"Đừng nghi ngờ, đây chính là hung thủ hại anh, mau nhận máy đi!"
Nghe vậy, cơ thể Tần Vũ càng cứng lại, dưới sự chăm chú của Tô An Ninh, chậm rãi cầm điện thoại lên, đối với người bên kia đầu điện thoại thấp giọng nói: "Chuyện gì?"
"Tôi vừa quay phim về, nghe nói cậu thiếu chút nữa xảy ra chuyện? Bây giờ không có việc gì chứ? Dây treo nguy hiểm như vậy, đoàn phim sao có thể không kiểm tra kỹ càng chứ?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nam trong sáng, trong giọng nói không che giấu một chút quan tâm nào.
"Hữu kinh vô hiểm, không có việc gì." Tần Vũ trả lời, tay cầm điện thoại siết thật chặt: "Hơn nữa, lỗi không phải của đoàn phim, là có người ở trên dây treo động tay động chân."
"Ai có lá gan lớn như vậy, cậu đã điều tra chưa? Phải nhanh chóng điều tra, không để lâu những chứng cứ đằng sau sẽ bị hủy mất." Người đầu bên kia điện thoại dặn dò nói.
Nghe được những lời này, dù thế nào thì Tần Vũ cũng không thể tưởng tượng được người đầu bên kia điện thoại chính là hung thủ hại mình, ngày hôm qua, một cái không cẩn thận chính là mạng của hắn liền không còn!
"Tần Vũ, sao vậy? Sao không lên tiếng?" Thấy Tần Vũ thật lâu không trả lời, người đầu bên kia điện thoại gọi vài câu.
Ổn định lại tâm tình, Tần Vũ khẽ mở môi mỏng nói: "Du Chung, vì sao lại là cậu?"
"Tần......Vũ, cậu, cậu đang nói cái gì?" Giọng nói đầu bên kia điện thoại trở nên hơi cứng ngắc.
"Bang" một tiếng, điện thoại trong tay Tần Vũ đã bị ném xuống đất.
Vẻ mặt âm trầm đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao lại là hắn?"
Hắn (TV) tự nhân hắn (DC) chính là tri kỷ duy nhất mà mình thừa nhận trong giới giải trí, lúc trước hai người cùng nhau hát tiết mục xuất đạo, hai người từ tiết mục đó một đường giúp đỡ lẫn nhau đến bây giờ, đã trải qua bao nhiêu mưa gió, hắn không bao giờ nghĩ tới, đối phương lại muốn mình chết....
"Lòng người khó dò." Nhìn cơ thể cứng ngắc của Tần Vũ, bên trong đôi mắt lạnh lùng mà trong trẻo của Tô An Ninh, nhìn phản ứng của Tần Vũ, điều này có thể dùng bốn chữ để hình dung rồi.
Lòng người khó dò!
Chậm rãi nghiền ngẫm bốn chữ này, ánh mắt Tần Vũ đông cứng lại.
Một lát sau thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu nhìn Tô An Ninh nói: "Cô nói xem, tôi nên trả thù thế nào mới tốt đây?"
"Hắn vì cái gì mà hại anh, anh liền làm cho hắn mất đi cái đó." Tô An Ninh không mặn không nhạt đề nghị nói.
Nhìn vẻ mặt Tô An Ninh, Tần Vũ nắm tay thật chặt, cười nói: "Xem ra, chúng ta sẽ là đồng bọn hợp tác tốt nhất."
Tô An Ninh từ chối cho ý kiến.
Ngay sau đó, âm trầm trên mặt Tần Vũ tản đi, hiên lên một chút mỉm cười nói: "Đi thôi, tôi đưa cô tới công ty."
Nói xong Tần Vũ đứng dậy đi về hướng cửa.
Nhìn bóng dáng Tần Vũ, ánh mắt Tô An Ninh lóe sáng,Tần Vũ này, so với trong tưởng tượng của cô còn kiên cường hơn.
Một lát sau hai người cùng lên xe Tần Vũ nghênh ngang mà đi.
Mà lúc này, một chiếc máy ảnh từ một nơi bí mật gần đó lặng lẽ ẩn nấp.
Tô An Ninh với ông Từ thương lượng xong chuyện của Tô An Tân liền rời khỏi cửa hàng, vừa đi không xa, thì nhận được điện thoại Tần Vũ gọi tới.
Điện thoại vừa được bắc máy, Tần Vũ trực tiếp mở miệng nói: "Gặp nhau một lát đi!"
"Ở chỗ nào?" Nghe được giọng Tần Vũ, ánh mắt khẽ động, Tần Vũ nhanh như vậy đã nghĩ ra được là cô rồi? "Bảo nghi phường." Suy nghĩ một chút, Tần Vũ vẫn quyết định chọn chỗ này, ở trong này gặp mặt độ an toàn tương đối cao.
Một lát sau, Tô An Ninh đến bảo nghi phường, dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi tới một gian phòng bao.
Trong phòng bao, Tần Vũ đang pha trà, trong động tác nước chảy mây trôi có phong cách nhất định, Tô An Ninh cũng không nghĩ tới Tần Vũ sẽ có một bản lĩnh như vậy, dù sao thì pha trà cũng là một công việc đòi hỏi sự tĩnh tâm, cô nhìn Tần Vũ cũng không giống một người có thể bĩnh tĩnh ổn định.
"Mời." Pha trà xong, Tần Vũ tự mình giúp Tô An Ninh rót một chén, làm một động tác mời.
Nhìn thoáng qua Tần Vũ, Tô An Ninh nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Nhìn động tác của Tô An Ninh, đôi mắt Tần Vũ chớp mắt, chậm rãi dò hỏi: "Tô tiểu thư, cô nói người trong mười ngày có xung đột, ý là đang chỉ chính cô đi, còn cô lại muốn mượn miệng của Lục Tầm để tôi liên lạc với cô?"
Tần Vũ nhớ lại trong mười ngày này, căn bản không nghĩ đến người nào có xung đột với mình, nếu có một người vậy đó chính là Tô An Ninh, hơn nữa Lục Tầm chuyển lời, rất khó để người ta không nghĩ tới cô.
"Đúng."
"Vì sao?" Thấy Tô An Ninh trả lời, Tần Vũ chậm rãi hỏi: "Cô tìm tôi ra đây, đến cùng là mục đích gì?"
Tần Vũ lần này sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã thừa nhận bản lĩnh của Tô An Ninh, chỉ là nhớ đến mình bị Tô An Ninh uy hiếp, trong lòng luôn có cảm giác không thoải mái mà thôi, chính là nghĩ tới lúc này có người ở trong bóng tối muốn giết chết mình, việc này so với bị Tô An Ninh uy hiếp thì không tính là cái gì.
Càng làm cho hắn hạ quết tâm chính là, kết quả điều tra của hắn cùng với của đoàn phim đưa cho hắn giống nhau. Đạo cụ bị người ta động tay động chân, nhưng lại không biết là kể nào động. Điểm này, cũng đủ làm hắn sinh lòng cảm giác!
Vốn hắn định cẩn thận điều tra lại, nhưng mà Tô An Ninh gửi lời cho hắn, nếu Tô An Ninh đã có bản lĩnh thì hắn cũng muốn nhìn một chút, xem đến cùng Tô An Ninh làm thế nào tìm ra hung thủ hại hắn?
Mặt khác, hắn cũng muốn biết, lý do nào kiến Tô An Ninh sẵn sàn giúp đỡ hắn?
"Giúp anh cũng là giúp tôi." Tô An Ninh nhìn Tần Vũ, trong miệng nói ra sáu chữ đơn giản rõ ràng.
Mà nghe được lười này, Tần Vũ cười nhạo một tiếng nói: "Cô đây là cây gậy thêm cà rốt* sao?" Thì ra là muốn giải hòa với hắn.
Cây gậy thêm cà rốt* "Cây gậy" tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, "củ cà rốt" tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.
"Nếu không phải ngày hôm đó anh đùa giỡn tôi, làm tôi đắc tội anh, thì tôi cũng sẽ không hạ độc anh." Tô An Ninh nhìn lướt qua Tần Vũ nói: "Không cần uy hiếp, tôi cũng có rất nhiều chỗ có thể giúp đỡ anh, tôi muốn cho anh thấy giá trị của tôi."
Tô An Ninh không hối hận ngày hôm đó đã hạ độc, cũng hiểu rằng dùng độc khống chế một người không phải là biện pháp lâu dài, cô có thể khống chế Tần Vũ một năm hai năm, nhưng mười năm cô cũng không dám chắc chắn, con chó nóng nảy còn có thể nhảy tường, huống chi bây giờ cô cũng không phải một thân một mình, nếu Tần Vũ cảm giác mình thật sự đã chịu uy hiếp, muốn làm chút gì đó, thì thực sự vượt quá tầm tay của cô.
Cho nên sau khi hạ độc xong, cô nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, liền quyết định phải có chung rằng buộc gì đó nhiều hơn với Tần Vũ, thì đó chính là: Lợi ích.
Khi có một ngày, cô và Tần Vũ có lợi ích chung với nhau, cho dù không có độc dược khống chế, Tần Vũ vẫn sẽ hết lòng hết dạ giúp cô.
"Nguyên nhân cô vào giới giải trí làm cái gì? Tôi không tin cô chỉ là vì nổi tiếng." Tần Vũ sâu xa dò hỏi, Tô An Ninh hiểu rõ dùng độc, đoán mệnh lại chuẩn, nắm chắc hai điểm này, muốn kiếm tiền hoàn toàn không khó, tại vì sao còn muốn vào giới giải trí?
"Nói cho anh cũng không sao, tôi vì chính mình tính mệnh qua, sự nghiệp của tôi ở giới giải trí, vào giới giải trí sẽ thuận buồm xuôi gió, nếu làm công việc khác, sẽ khó khăn trùng trùng, cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn giới giải trí." Tô An Ninh nghiêm túc nói.
Vào giới giải trí sẽ thuận buồm xuôi gió?
Khóe miệng Tần Vũ giật giật, vì sao Tô An Ninh nghiêm túc nói, mà hắn lại cảm thấy rất kéo đây? Khóe miệng vểnh lên nói: "Không phải đoán mệnh sư bình thường không tự tính cho mình sao?"
"Bọn họ không phải tôi!" Tô An Ninh thả nhiên trả lời, bên trong vẻ mặt có một cỗ tự hào.
"Vậy cô đã muốn cùng tôi hợp tác? Vì sao không giải độc trên người tôi đi?" Tần Vũ hỏi lại.
"Bây giờ anh còn không thể kiến tôi tin tưởng, nếu đem thuốc giải cho anh, anh đổi ý thì sao? Ít nhất anh cũng phải làm vài điều khiến tôi tin tưởng anh chứ?" Tô An Ninh cũng hỏi lại, tình hình hiện tại có lợi với cô, cô cần gì phải đảo ngược tình thế đây!
Nghe vậy, vẻ mặt Tần Vũ hơi thu lại, dưới ánh nắng chiếu xuống hiện ra chút biến ảo không rõ.
Tô An Ninh nhìn vậy, khóe miệng khẽ nhếch, cô đã rõ ràng, Tần Vũ dao động rồi.
Tần Vũ cẩn thận đánh giá một lát, xùy nhẹ một tiếng nói: "Nói cho tôi biết hung thủ là ai đi!"
Tần Vũ vừa nói xong, hai người đều hiểu rõ, bước đầu tiên của thoả thuận xem như hình thành rồi.
Tô An Ninh đánh giá Tần Vũ một lát sau đó thấp giọng nói: "Thần nói, đợi lát nữa hung thủ sẽ chủ động gọi điện cho anh."
"Cô nói cái gì?" Tần Vũ ngẩn ngơ trong lúc đó giống như nghe được Tô An Ninh nói cái gì đó, nhưng lại không nghe rõ ràng lắm.
"Hung thủ sẽ chủ động gọi điện cho anh, đợi một lát đi." Tô An Ninh trả lời.
"Hắn sẽ chủ động gọi cho tôi? Hắn là đồ ngốc sao?" Tần Vũ cười nhạo, vẻ mặt không tin.
"Anh nên tin tưởng, đây bản lĩnh đoán mệnh của tôi!" Tô An Ninh lại nhấp một ngụm trà nói.
Môi Tần Vũ khẽ nhúc nhích, tầm mắt rơi xuống điện thoại đặt trên bàn, mắt không chớp nhìn chằm chằm.
"Ong ong ong......" Ngay sau đó, màn hình đột nhiên sáng lên, tên một người rõ ràng mà đập vào mắt Tần Vũ, đồng tử Tần Vũ không khỏi co rụt lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô An Ninh.
"Đừng nghi ngờ, đây chính là hung thủ hại anh, mau nhận máy đi!"
Nghe vậy, cơ thể Tần Vũ càng cứng lại, dưới sự chăm chú của Tô An Ninh, chậm rãi cầm điện thoại lên, đối với người bên kia đầu điện thoại thấp giọng nói: "Chuyện gì?"
"Tôi vừa quay phim về, nghe nói cậu thiếu chút nữa xảy ra chuyện? Bây giờ không có việc gì chứ? Dây treo nguy hiểm như vậy, đoàn phim sao có thể không kiểm tra kỹ càng chứ?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nam trong sáng, trong giọng nói không che giấu một chút quan tâm nào.
"Hữu kinh vô hiểm, không có việc gì." Tần Vũ trả lời, tay cầm điện thoại siết thật chặt: "Hơn nữa, lỗi không phải của đoàn phim, là có người ở trên dây treo động tay động chân."
"Ai có lá gan lớn như vậy, cậu đã điều tra chưa? Phải nhanh chóng điều tra, không để lâu những chứng cứ đằng sau sẽ bị hủy mất." Người đầu bên kia điện thoại dặn dò nói.
Nghe được những lời này, dù thế nào thì Tần Vũ cũng không thể tưởng tượng được người đầu bên kia điện thoại chính là hung thủ hại mình, ngày hôm qua, một cái không cẩn thận chính là mạng của hắn liền không còn!
"Tần Vũ, sao vậy? Sao không lên tiếng?" Thấy Tần Vũ thật lâu không trả lời, người đầu bên kia điện thoại gọi vài câu.
Ổn định lại tâm tình, Tần Vũ khẽ mở môi mỏng nói: "Du Chung, vì sao lại là cậu?"
"Tần......Vũ, cậu, cậu đang nói cái gì?" Giọng nói đầu bên kia điện thoại trở nên hơi cứng ngắc.
"Bang" một tiếng, điện thoại trong tay Tần Vũ đã bị ném xuống đất.
Vẻ mặt âm trầm đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao lại là hắn?"
Hắn (TV) tự nhân hắn (DC) chính là tri kỷ duy nhất mà mình thừa nhận trong giới giải trí, lúc trước hai người cùng nhau hát tiết mục xuất đạo, hai người từ tiết mục đó một đường giúp đỡ lẫn nhau đến bây giờ, đã trải qua bao nhiêu mưa gió, hắn không bao giờ nghĩ tới, đối phương lại muốn mình chết....
"Lòng người khó dò." Nhìn cơ thể cứng ngắc của Tần Vũ, bên trong đôi mắt lạnh lùng mà trong trẻo của Tô An Ninh, nhìn phản ứng của Tần Vũ, điều này có thể dùng bốn chữ để hình dung rồi.
Lòng người khó dò!
Chậm rãi nghiền ngẫm bốn chữ này, ánh mắt Tần Vũ đông cứng lại.
Một lát sau thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu nhìn Tô An Ninh nói: "Cô nói xem, tôi nên trả thù thế nào mới tốt đây?"
"Hắn vì cái gì mà hại anh, anh liền làm cho hắn mất đi cái đó." Tô An Ninh không mặn không nhạt đề nghị nói.
Nhìn vẻ mặt Tô An Ninh, Tần Vũ nắm tay thật chặt, cười nói: "Xem ra, chúng ta sẽ là đồng bọn hợp tác tốt nhất."
Tô An Ninh từ chối cho ý kiến.
Ngay sau đó, âm trầm trên mặt Tần Vũ tản đi, hiên lên một chút mỉm cười nói: "Đi thôi, tôi đưa cô tới công ty."
Nói xong Tần Vũ đứng dậy đi về hướng cửa.
Nhìn bóng dáng Tần Vũ, ánh mắt Tô An Ninh lóe sáng,Tần Vũ này, so với trong tưởng tượng của cô còn kiên cường hơn.
Một lát sau hai người cùng lên xe Tần Vũ nghênh ngang mà đi.
Mà lúc này, một chiếc máy ảnh từ một nơi bí mật gần đó lặng lẽ ẩn nấp.
Danh sách chương