Thức dậy vào lúc sáng sớm, mọi người đều đã quen cảnh dậy sớm của con bé trong nhà, hôm nay là ngày chủ nhật, không cần phải lên lớp học bài nên đáng lý cũng không cần phải dậy sớm, nhưng Amu vẫn luôn thức giấc đúng giờ.

Đi làm một chút vệ sinh cá nhân, tháo mái tóc bù xù ra, dùng lượt chải chuốt lại đàng hoảng rồi nhìn bản thân mình phản ánh qua tấm gương.

Tháo nốt cặp kính bự chảng của mình ra, dùng tay sờ lên trên tấm gương, cặp mắt lấp lánh và dường như còn có chút ngốc bức

“ Đây là mình, người đã từng biểu diễn một lần trên sân khấu lớn đấy ư?”

Vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt thanh tú, nếu có một người ở ngoài tiến vào phòng cô lúc này sẽ nghĩ rằng cô bị bệnh tự sướng mất, lắc lắc đầu, sáng rồi, ngày hôm nay …

“ A, hệ thống, hai giọt nước nhỏ mắt xóa bỏ cận thị ở đâu?”

Lúc này cô mới nhớ ra là mình được thưởng cho hai món đồ, một là 500 điểm SP, một cái khác chính là 2 giọt nước thuốc nhỏ mắt xóa bỏ cận thị.

Thật sự là cô không tin tưởng việc những giọt nước này chỉ cần nhỏ lên thôi là có thể xóa bỏ chứng cận thị lâu năm của mình, nhưng mà có thể đem bản thân xuyên qua không gian hư nghĩ, cho cô luyện tập và học hát nhảy cả tháng trời, muốn cô không tin cũng không được a.

“ Hiện tại ở trong trữ vật của hệ thống, là nơi dùng để chứa những vật phẩm có nguồn gốc từ hệ thống”

“ Thuốc nhỏ mắt xóa bỏ cận thị còn 2 hai giọt, ký chủ muốn tự sử dụng hay để hệ thống tự động bơm vào trong?”

Âm thanh của hệ thống đáp trả lại câu hỏi của cô, hơi ngạc nhiên đấy, không ngờ hệ thống còn có một không gian riêng cho chính mình luôn, mà cái hệ thống này rốt cuộc là do ai làm ra nhỉ? Nghĩ nghĩ một chút, cô quyết định đưa ra lựa chọn, hai giọt nước nhỏ mắt này rất hiếm, để cô tự nhỏ thì sợ rằng làm trật một phát thì phí, thôi thì vì lý do an toàn, hệ thống, tất cả nhờ vào ngươi.

“ Hệ thống tự động bơm vào trong đi!”

“ Xác nhận!”

Sau khi nghe lựa chọn của Amu, xác nhận đáp án xong, đột nhiên mắt của cô trở nên cay đến dã man, hai con ngươi như muốn bị lột ra, bóc ra vậy.

Nước mắt bắt đầu tiết, con mắt bắt đầu điều chỉnh lại đĩa thị và tầm nhìn của bản thân, ngay khi mà cô nghĩ mình muốn chết rồi, cô suýt nữa là gào to ra lên cho cả nhà giật mình mất.

Hiện tại là sáng sớm, mới có 6h30, cả nhà còn chưa ăn sáng, cô mà gào lên thì không chuyện gì sẽ xảy ra, vậy nên cô đành cắn răng chịu đựng, nuốt nước mắt vào trong.

Khoảng mười phút sau, cô mới thoát lực nằm bệch trên giường với một tư thế không quá dễ coi, thở dài một hơi, cô cảm thấy nhìn qua cái kính khổng lồ của mình dường như không quá thoải mái, mọi thứ giống như to hơn bình thường và rất đau mắt.

Amu bật dậy, tháo kính ra, cả thế giới giống như trở nên sáng hơn, cô thậm chí còn nhìn mọi thứ rõ hơn cả lúc dùng kính, đây là …

“ Mắt mình khỏi rồi sao?”

Nhưng mà mắt mình khỏi thì làm thế nào giải thích với ba mẹ, hơn nữa cặp kính này cũng không thể tiếp tục xài nữa, cô cũng không muốn bị hư mắt lần nữa đâu, trước tiên là cần phải mua một cặp kính mới, tiện thể … mua một ít đồ luôn cũng đươc … đi?

Bước xuống nhà ăn cơm, chịu khó mang cặp kính khó chịu một chút, nhìn khắp nơi không có bóng hình anh hai mình cô liền hỏi

“ Natsu nii ở đâu rồi mẹ, ổng còn ngủ hay đi đâu mà sớm thế?”

“ À, thằng bé nó đi chuẩn bị với Brand mới của mình rồi, hình như là đi cùng ba con luôn, hai người cũng tiện đường, vậy nên chỉ còn hai mẹ con mình thôi!”

“ Vậy sao … con còn nghĩ cả nhà sẽ ăn sáng với nhau cơ đấy!”

“ Ha ha,làm sao được, ba con công việc rất nhiều, được nghĩ thời gian ổng đều dành cho chúng ta rồi!”

“ Ừm, con biết rồi!”

Ngồi vào bàn ăn, hôm nay mẹ cô làm súp rau củ nóng hổi và một ổ bánh mì nhỏ bên cạnh để chấm, một dĩa rau củ, thịt hầm ninh nhỏ, rất đủ dinh dưỡng và ngon miệng.

Nhịn không được cô ăn sạch tất cả chỉ trong vỏn vẹn mười lăm phút làm mẹ mình ngạc nhiên, sức ăn của con gái mình hình như có hơi lên rồi đấy, tốt, có ăn mới có thể múp míp dễ thương lên được, suốt ngày ở nhà thì làm sao có thể trở thành một đứa con gái thật sự.

“ Mẹ ơi, con muốn mua một ít đồ..”

“ Cái gì, mua đồ hả con, mua cái gì, cần mẹ giới thiệu cho thời trang hiện hành bây giờ là gì không, tiền nè con, cầm lấy chuẩn bị mua nhiều nhiều áo quần một chút!”

Trước giờ toàn mặc đồ kín người, áo quần đơn giản giống như con trai, tóc tai cũng không có chải chuốt, nghe tin con gái mình muốn thay đổi, mẹ cô mừng sắp chết, bà lập tức vớ ngay cuốn tạp chí bên cạnh chỉ cho cô đủ loại trang phục.

Tiện thể từ trong ví rút ra hơn 50000 yen, nhiêu đây tiền đủ để cô mua hàng trăm bộ áo thun và quần short đơn giản rồi, bộ bả muốn cho mình mua cái gì vậy.

“ Nhớ phải mua đồ đẹp nha con, có cần mẹ đi theo không?”

Nguyện ý hi sinh thiên chức cao cả của người nội trợ, Terashi sẵn sàng bỏ nhà để đi theo con gái giúp cô lựa chọn trang phục.

“ Dạ thôi, con tự lo được mà mẹ!”

Gật gật đầu, mặt cô đầy hắc tuyến từ chối, bước ra ngoài cửa, trước khi đi thật xa cô còn quay lại nói một câu.

“ Tiền dư con sẽ trả lại sau, vậy nhé!”

Ý nói là cô sẽ không mua đồ trang phục đắc tiền đâu, đừng hi vọng cô sẽ mua cái gì sành điều, hahaha

“ Con nhỏ này, mày không mua cái gì đẹp cũng được, cứ cầm đó mà tiêu, mày cũng không bao giờ chịu chăm sóc cho bản thân cả!”

Mẹ cô cười cười, bà biết rằng tính con gái mình sao mà, đành vậy, tiền bà cũng chắc cần lấy lại, làm bậc phụ huynh, ai chẳng muốn con cái mình được tốt nhất, đặc biệt là với những đứa trẻ ngoan như Amu.

“ Vậy con đi”

Đưa tay ra vẫy vẫy chào mẹ mình, cô xoay người chạy thật nhanh, hôm nay cô không rũ Yumi đi cùng, cô muốn tự mình lựa chọn một bộ trang phục phù hợp, một cặp kính thay thế cho bộ kính cũ, như vậy mới có thể sống tiếp được.

Bay nhảy vào các con phố bán đồ, vì giới giải trí phát triển khá mạnh, vậy nên các mặt hàng thời trang cũng đầy rẫy, điều cần làm của cô giờ là lựa chọn một bộ trang phục phù hợp cho mình mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện