“Lực lượng hùng mạnh chống lại mọi mối đe dọa là anh”
Edit: Mean
Lục Duyên muốn tiếp tục.
Lịch sử ban nhạc của chúng tôi, ước mơ, những bài hát đã phát hành, những khó khăn đã gặp phải.
Nhưng chúng tôi không bỏ cuộc, không buông tay.
Đường Kiến Đông không giống người khác, ông nhanh chóng bình tĩnh lại, cười lạnh ngắt lời họ: “Đến đây để tự tiến cử sao?”
Ông thậm chí còn vênh mặt hất hàm sai Hứa Diệp: “Nhóc con, đem cốc nước bên cạnh đến đây.”
Hứa Diệp mang qua.
Đường Kiến Đông nhấp vài ngụm.
Sau đó lên tiếng đập cốc nước cái ‘Bộp’ xuống: “Tại sao phải ký với các cậu?”
Tuy rằng loại chuyện chặn người này Lục Duyên làm rất nhiều, nhưng đối diện dù sao cũng là lão tiền bối đức cao vọng trọng, khí lực hơi yếu xuống một chút: “Bởi vì bọn tôi… Ưu tú? Có tương lai?”
“…”
Ông đảo mắt nhìn mấy người kia: “Trên đời này có nhiều người ưu tú.”
“Vì sao không phải người khác mà là các cậu?”
“Ban nhạc các cậu có gì mà ban nhạc khác không làm được sao?”
“Nếu ban nhạc khác có thể làm được, tại sao tôi phải tìm các cậu làm.”
Lời nói chanh chua nhưng thực tế.
Đường Kiến Đông cuối cùng chỉ tay vào cửa, tức giận mắng: “—— Con mẹ nó, một lũ nít ranh, cút khỏi đây cho ông!”
Lục Duyên hành tẩu ở Hạ Thành nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp một lão tiền bối năng lượng như vậy.
Hai tiếng sau, quán đồ nướng.
Khi Tiêu Hành đến, họ đã uống rất nhiều.
Ban ngày anh đến đại học C tìm sinh viên nói về dự án mới, hầu hết đều do Hứa Diệp tuyển từ bộ phận, tuy rằng những sinh viên này thiếu kinh nghiệm, nhưng chi phí việc làm tương đối thấp: “Chúng ta hãy nói về lý tưởng và tương lai. “Không nói chuyện tiền bạc.
Sau khi hoàn thiện, dự án mới chính thức khởi động.
Chỉ là bầu không khí ở quán đồ nướng có chút không đúng lắm, nhìn không ra một bữa tiệc mừng.
Một chân Lục Duyên dẫm lên thành ghế nhựa, trên tay cầm một chai rượu, không nói gì.
Trên mặt còn chưa tẩy trang.
Tiêu Hành trực tiếp lấy đi chai rượu trước mặt Lục Duyên, nhưng không thấy người này có phản ứng gì nên Tiêu Hành quay sang hỏi Lý Chấn, “Làm sao vậy, buổi biểu diễn gặp trục trặc?”
Lý Chấn lắc đầu: “Buổi biểu diễn rất thành công, đặc biệt là vị bên cạnh cậu —— Cậu ta còn cướp rất nhiều người từ sân khấu của người khác, lúc gặp ca sĩ sân khấu đối diện, mặt người ta còn xanh mét cả kia.”
Tiêu Hành: “Vậy cái mặt như muốn tìm hố chui vào là ý gì đây?”
Anh đã quá quen với vẻ mặt của Lục Duyên.
Hoàn toàn là điềm báo trước khi muốn chạy.
Tốt nhất là cho một gian WC, bảo đảm có thể chạy nước rút với tốc độ 100 mét vọt vào nhốt mình bên trong.
Tiêu Hành niết cổ hắn một cái nữa.
Lục Duyên vùi mặt vào đầu gối, cúi đầu rầu rĩ nói: “Hôm nay mang bọn họ đi chặn người đại diện của Bản Ghi Sóng Âm.” Hắn giải thích ngắn gọn về người chặn.
Tiêu Hành tưởng tượng ra được hình ảnh kia: “… Sau đó.”
“Sau đó cút.”
“…”
Lục Duyên lại nói: “Mất mặt.”
Tiêu Hành đang nghĩ xem loại chuyện này nên an ủi thế nào, bạn trai chặn người ta trước nên không thể khen hắn chặn người rất tốt phải không.
Lục Duyên tự mình kiên cường, cái loại mặt mũi này chỉ thỉnh thoảng mới xúc động một chút, điểm rối rắm chính là: “Sao mình cứ như vậy mà cút nhỉ? Đệt, lúc đó không phản ứng kịp, quên để lại cho ổng cái danh thiếp rồi.”
Lục Duyên ngẩng đầu muốn uống, nhưng chai rượu vẫn nằm trong tay Tiêu Hành.
Hắn duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay Tiêu Hành kéo chai rượu về phía mình: “Anh tìm người thế nào rồi?”
Tiêu Hành nói, “Gần ổn rồi, đều từ hệ của Hứa Diệp.”
Nói đến đây, Tiêu Hành lại nói: “Nhân tiện liên hệ với một công ty bất động sản gần đại học C để làm căn cứ.”
Lục Duyên: “Được đó, đám sinh viên kia chạy tới chạy lui quá bất tiện.”
Lục Duyên vừa nói vừa dùng tay Tiêu Hành rót cho mình một ngụm rượu.
Không nắm chắc lực đạo, vãi một chút sang bên cạnh.
Hắn định dùng đầu ngón tay lau đi, Tiêu Hành lại nhìn chăm chú, thừa dịp đám Lý Chấn không chú ý, đột nhiên tiến lên, giữa hầu kết chen ra một câu: “Đừng nhúc nhích.”
Đêm đó Lục Duyên uống hơi nhiều, trên sân khấu đại nhạc hội hát quá điên cuồng, tâm trạng chưa bình tĩnh lại thì khi Tiêu Hành đến gần, hắn không tự chủ được mà tiến lên trước.
Hai người đã rất gần.
Tiêu Hành lúc này mới để ý hắn còn kẻ viền mắt, đường kẻ mắt kéo dài một chút dọc theo đuôi mắt.
Bọn Lý Chấn vẫn còn mời rượu.
“Đại Pháo, cậu không được nha, mới mấy chai thôi.”
“Anh Chấn…”
“Uống! Câm miệng, Hứa Diệp cũng uống cho anh! Đàn ông không biết uống rượu còn là cái giống gì, tửu lượng này của cậu…”
Tiêu Hành đưa tay bóp cằm Lục Duyên, không chút do dự phủ lên.
Sau câu “Tửu lượng” của Lý Chấn, bên tao đã không nghe được gì nữa.
Tiêu Hành li3m sạch rượu tràn ra, sau đó mới hôn lên, nụ hôn của anh pha chút rượu. Lục Duyên ban đầu không cảm thấy mình say, như thể tác dụng chậm của mấy chai rượu vừa uống mới rồi đột ngột dâng lên.
Trời sắp tối.
Trong thời gian này, nhiệt độ chênh lệch lớn, khác với ban ngày, ban đêm nhiệt độ giảm mạnh.
Quán đồ nướng có không ít người, tiếng ồn ào văng vẳng bên tai.
Khi Tiêu Hành buông ra, Lục Duyên chớp mắt, vẫn chưa đã thèm.
Lý Chấn không để ý tới động tĩnh bên kia, rót rượu cho Hứa Diệp, lại mở một chai cho Lục Duyên: “Lão Lục, đừng có nhát, đừng uống rồi lại chạy.”
Lục Duyên nhận lấy: “Ông đây sợ anh quá?”
Trong khi Lý Chấn và Lục Duyên đang uống rượu đua với nhau, Tiêu Hành nghĩ đến “Người đại diện Bản ghi sóng âm” kia.
Sản nghiệp trước của nhà họ Tiêu không chỉ có thiết bị y tế mà các ngành công nghiệp nhỏ khác cũng đang phát triển, mở công ty giải trí cũng không phải chưa có.
Một suy đoán chắc chắn trong đầu anh.
Quả thật chuyện lễ hội âm nhạc quá mức trùng hợp. Lễ hội âm nhạc do Bản Ghi Sóng Âm tài trợ này không mời ban nhạc quán quân Storm, cũng không phải vị trí thứ hai trong cuộc thi ban nhạc, mà là nhóm V rút lui sớm.
Nhóm V đã tạo ra một sự bùng nổ trong trận đấu, nhưng độ nổi tiếng đã giảm đáng kể sau khi rời khỏi chương trình.
Nghĩ vậy, Tiêu Hành hỏi hắn, “Em có nghĩ bài hát kết thúc của wed drama, cũng như lễ hội âm nhạc này, thật sự tìm tới từ chương trình ban nhạc không?”
Lục Duyên nghe không rõ: “Hả?”
Tiêu Hành tự nghĩ có lẽ đã nghĩ quá nhiều: “Không có gì.” Anh cầm lấy rượu trên tay Lục Duyên, nói: “Chậc, uống ít thôi.”
Lục Duyên đã thực sự say.
Sau khi bọn Lý Chấn rời đi, Tiêu Hành tính tiền.
Lục Duyên chỉ bên kia đường, híp mắt nói: “Nhìn xem, ngôi sao kìa.”
“…” Tiêu Hành nói, “Đó là đèn đường, con trai ngốc.”
“Ngôi sao.”
Lục Duyên kiên trì nói.
“Đèn đường.”
“Chết tiệt, ông đây nói không, thì không.”
“Được,” Tiêu Hành nói theo sau, “Ngôi sao.”
Lục Duyên gật đầu, tiếp tục đi theo hướng khu 7.
Hắn đi đường có hơi phiêu, thích đứng trên cao, Tiêu Hành đưa tay kéo lại.
Đi được một lúc, Lục Duyên thật sự bị gió tạt cho tỉnh táo lại.
Ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm ở Hạ Thành, nhìn thấy những vì sao lấp lánh đầy đôi mắt, nhớ lại năm đó trong tiệm xăm đánh bậy đánh bạ chọn số 7, mãi sau này mới nhận ra ý nghĩa của mẫu đụng phải mình thời điểm đó.
Nó được thuyết huyền bí coi là một ngôi sao chưa được giải mã.
Ngoại trừ từ ngữ bí ẩn “Quyền năng” và “Lực lượng”.
Có người còn cho rằng, ngôi sao bảy cánh không thể đạt được mục đích gì vì ngôi sao bảy cánh là vòng tròn bảo vệ, đủ sức mạnh để chống lại mọi mối đe dọa của ma quỷ.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Lục Duyên rời ánh sao rơi trên người Tiêu Hành.
Từ chuyện giải thể ban nhạc, đến chuyện đối mặt với thân phận “Lão Thất”, thậm chí rút lui khỏi chương trình ban nhạc.
Những chuyện mình cho là không thể làm được, hắn đều trải qua.
Bao gồm cả chuyện hôm nay bị Đường Kiến Đông từ chối, khi người đại diện từng dẫn dắt ban nhạc huyền thoại chỉ vào họ lạnh giọng “Dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ ký hợp đồng với các cậu?”, hắn cũng không nghĩ đó là trở ngại.
Không được thì làm tiếp.
Nhưng hắn cảm thấy không phải ngôi sao trên cổ tay có thể xua đuổi mọi mối đe dọa.
Khi đến gần nhà ga, Lục Duyên đột nhiên nói: “Anh cũng vậy.”
Tiêu Hành không hiểu: “Cái gì?”
“Ngôi sao.” Lục Duyên nói.
Lục Duyên đứng trên bồn hoa, đối mặt với gió, quần áo vẫn mặc trên người, cúc lại xả ra lộn xộn, gió từ xương quai xanh tràn vào.
Hắn giơ cổ tay lên, rải cánh sao đen trên cổ tay mình ra trước mặt Tiêu Hành.
Hắn nói: “Lực lượng hùng mạnh chống lại mọi mối đe dọa là anh.”
Ngày mai là ngày làm việc, các hộ gia đình khu 7 đi ngủ sớm.
Trên hành lang gần như không có lấy một tiếng động nào.
Đèn cảm biến đã hỏng, Lục Duyên đang định lấy chìa khóa ra, Tiêu Hành đi trước một bước đưa tay ra từ phía sau sờ túi quần hắn.
Lòng bàn tay chạm vào vòng chìa khóa.
“Có phải gầy đi không?”
Tiêu Hành nghĩ tới đây, lại bóp một cái nói: “Chân gầy đi một chút.”
Chỗ anh chạm vào quá nhạy cảm.
“Anh Hành,” Lục Duyên còn chút men say nói, “Làm không?”
Kết quả là ngày hôm sau Lục Duyên ấn tắt ba tiếng chuông báo thức.
Suýt chút nữa không rời giường được.
Chưa kể đến dấu vết nhiều thêm trên cơ thể.
Sau lễ hội, trở lại cuộc sống bình thường.
Ngày mới đến, khu 7 sôi động hẳn lên.
Anh Vĩ đang lúc tắm phát hiện không thấy dầu gội đâu, gân cổ ra ngoài cửa sổ hét to ” Cứu mạng “.
Trương Tiểu Huy buộc dây vào giỏ, trong đó để một chai Head & Shoulders cố gắng đưa xuống.
“Xuống nữa, Tiểu Huy, xuống chút nữa.”
“Ui, hết cỡ rồi.”
Lục Duyên đang đánh răng, cười suýt chút nữa phun kem ra đầy đất: “Hai người đang làm gì vậy ——”
Sau khi lấy thành công dầu gội, anh Vĩ vừa lau vừa hét lên: “Hôm nay có tính làm gì không?”
Lục Duyên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hôm nay có phỏng vấn.”
Anh Vĩ: “Lại tìm việc mới à? Ba trăm sáu mươi nghề, còn cái gì chưa qua tay Duyên đệ chú không?”
Lục Duyên thở dài, “Cuộc sống không dễ dàng, đa tài đa nghệ quá mà.”
Nhóm nhạc của họ một tuần hoạt động không nhiều lắm, dựa vào ban nhạc kiếm sống rất khó khăn, hơn nữa, đơn khúc “Viên đạn bạc” mới chỉ xuất hiện trên sân khấu, chuyện phát hành đĩa đơn phải được đưa vào lịch trình trong tháng này, tuy vậy bọn họ vẫn chưa gom đủ tiền để thuê một phòng thu âm.
Tiêu Hành sáng sớm bị tiếng kêu cứu của anh Vĩ đánh thức, đứng dậy đi vòng ra sau Lục Duyên, tựa cằm vào vai hắn hỏi: “Phỏng vấn?”
Lục Duyên rửa mặt nói: “Mới vừa tìm được hai ngày nay, tiệm trà sữa tuyển, ở tiểu khu bên cạnh, lương vẫn tốt, làm nửa ngày.”
“…” Tiêu Hành bị ba chữ “Tiệm trà sữa” làm cho kinh ngạc, “Làm được không?”
Lục Duyên vẫn câu nói kia: “Ông đây có thể.”
Tiệm trà sữa không lớn, cách tiệm tạp hóa bên cạnh một cái cửa sổ nhỏ, Lục Duyên vóc dáng cao, đi vào trong gần như đụng đến trần nhà.
Bà chủ là một phụ nữ trung niên, nhìn Lục Duyên từ trên xuống dưới: “Có kinh nghiệm gì không?”
Lục Duyên: “Có bán bánh, biết làm đồ ngọt.”
Bà chủ: “Tại sao lại ứng tuyển vào tiệm của chúng tôi?”
Lục Duyên mở miệng liền tới: “Để cải thiện hạnh phúc quần chúng nhân dân.”
Bà chủ có lẽ là lần đầu tiên nghe ai đó tóm tắt công việc một cách thần thánh như vậy.
Bà gật đầu: “Cậu về ghi nhớ danh sách thành phần rồi ngày mai đến làm.”
Lục Duyên học hỏi nhanh, làm việc gì cũng chỉn chu, chỉ sau vài ngày làm việc, đứng trong cửa tiệm đã mang đến loại cảm giác như “Làm việc trong tiệm trà sữa nhiều năm”: “Nửa đường, ít đá, đóng gói đúng không?”
Ngoài cửa sổ có vài nữ sinh phụ cận đang đứng, tan học cố ý đi đường vòng đến đây.
“Ừm,” Nữ sinh nói, “Có thể thêm nhiều trân châu không?”
Khả năng thu hút khách hàng của Lục Duyên cũng rất mạnh, hắn biết mặt mình đôi khi rất hấp dẫn, nhưng vẫn luôn xử lý gọn gàng lưu loát, không xa cách cũng không thân thiện, khoảng cách vừa phải, xoay người vào chỗ pha chế nói: ” Được.”
Chờ tiễn khách đi.
Nhàn rỗi dựa vào mép quầy thu ngân gửi một tin nhắn cho Tiêu Hành: Anh đẹp trai này.
– Có nhớ bạn trai không?
Tiêu Hành đang mở họp trong căn cứ, trả lời tin nhắn hơi lâu.
Đám sinh viên chưa trải sự đời, càng chưa từng nhìn thấy đòn hiểm trong cái xã hội này, mỗi ngày bị Tiêu Hành nói đến hoài nghi nhân sinh.
Một ngày làm việc ở căn cứ là một lần kiểm tra ở trường học.
Nhưng hiệu quả công việc của đám sinh viên này quả thực ngày càng cao.
Lục Duyên trêu chọc xong Tiêu Hành vẫn chưa trả lời lại ngay, hắn thoát ra, nhấp vào hạng mục nhóm công việc, định hẹn với phòng thu âm.
Lục Duyên: Chào Parker.
Parker bên kia đẩy đưa nửa ngày, trong lòng rõ ràng có chút run sợ: Hi.
Lục Duyên tiêu sái chuyển đổi qua lại bàn phím tiếng Trung và tiếng Anh, gửi ra một câu: Ông đây want hẹn time.
Parker: …………
Edit: Mean
Lục Duyên muốn tiếp tục.
Lịch sử ban nhạc của chúng tôi, ước mơ, những bài hát đã phát hành, những khó khăn đã gặp phải.
Nhưng chúng tôi không bỏ cuộc, không buông tay.
Đường Kiến Đông không giống người khác, ông nhanh chóng bình tĩnh lại, cười lạnh ngắt lời họ: “Đến đây để tự tiến cử sao?”
Ông thậm chí còn vênh mặt hất hàm sai Hứa Diệp: “Nhóc con, đem cốc nước bên cạnh đến đây.”
Hứa Diệp mang qua.
Đường Kiến Đông nhấp vài ngụm.
Sau đó lên tiếng đập cốc nước cái ‘Bộp’ xuống: “Tại sao phải ký với các cậu?”
Tuy rằng loại chuyện chặn người này Lục Duyên làm rất nhiều, nhưng đối diện dù sao cũng là lão tiền bối đức cao vọng trọng, khí lực hơi yếu xuống một chút: “Bởi vì bọn tôi… Ưu tú? Có tương lai?”
“…”
Ông đảo mắt nhìn mấy người kia: “Trên đời này có nhiều người ưu tú.”
“Vì sao không phải người khác mà là các cậu?”
“Ban nhạc các cậu có gì mà ban nhạc khác không làm được sao?”
“Nếu ban nhạc khác có thể làm được, tại sao tôi phải tìm các cậu làm.”
Lời nói chanh chua nhưng thực tế.
Đường Kiến Đông cuối cùng chỉ tay vào cửa, tức giận mắng: “—— Con mẹ nó, một lũ nít ranh, cút khỏi đây cho ông!”
Lục Duyên hành tẩu ở Hạ Thành nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp một lão tiền bối năng lượng như vậy.
Hai tiếng sau, quán đồ nướng.
Khi Tiêu Hành đến, họ đã uống rất nhiều.
Ban ngày anh đến đại học C tìm sinh viên nói về dự án mới, hầu hết đều do Hứa Diệp tuyển từ bộ phận, tuy rằng những sinh viên này thiếu kinh nghiệm, nhưng chi phí việc làm tương đối thấp: “Chúng ta hãy nói về lý tưởng và tương lai. “Không nói chuyện tiền bạc.
Sau khi hoàn thiện, dự án mới chính thức khởi động.
Chỉ là bầu không khí ở quán đồ nướng có chút không đúng lắm, nhìn không ra một bữa tiệc mừng.
Một chân Lục Duyên dẫm lên thành ghế nhựa, trên tay cầm một chai rượu, không nói gì.
Trên mặt còn chưa tẩy trang.
Tiêu Hành trực tiếp lấy đi chai rượu trước mặt Lục Duyên, nhưng không thấy người này có phản ứng gì nên Tiêu Hành quay sang hỏi Lý Chấn, “Làm sao vậy, buổi biểu diễn gặp trục trặc?”
Lý Chấn lắc đầu: “Buổi biểu diễn rất thành công, đặc biệt là vị bên cạnh cậu —— Cậu ta còn cướp rất nhiều người từ sân khấu của người khác, lúc gặp ca sĩ sân khấu đối diện, mặt người ta còn xanh mét cả kia.”
Tiêu Hành: “Vậy cái mặt như muốn tìm hố chui vào là ý gì đây?”
Anh đã quá quen với vẻ mặt của Lục Duyên.
Hoàn toàn là điềm báo trước khi muốn chạy.
Tốt nhất là cho một gian WC, bảo đảm có thể chạy nước rút với tốc độ 100 mét vọt vào nhốt mình bên trong.
Tiêu Hành niết cổ hắn một cái nữa.
Lục Duyên vùi mặt vào đầu gối, cúi đầu rầu rĩ nói: “Hôm nay mang bọn họ đi chặn người đại diện của Bản Ghi Sóng Âm.” Hắn giải thích ngắn gọn về người chặn.
Tiêu Hành tưởng tượng ra được hình ảnh kia: “… Sau đó.”
“Sau đó cút.”
“…”
Lục Duyên lại nói: “Mất mặt.”
Tiêu Hành đang nghĩ xem loại chuyện này nên an ủi thế nào, bạn trai chặn người ta trước nên không thể khen hắn chặn người rất tốt phải không.
Lục Duyên tự mình kiên cường, cái loại mặt mũi này chỉ thỉnh thoảng mới xúc động một chút, điểm rối rắm chính là: “Sao mình cứ như vậy mà cút nhỉ? Đệt, lúc đó không phản ứng kịp, quên để lại cho ổng cái danh thiếp rồi.”
Lục Duyên ngẩng đầu muốn uống, nhưng chai rượu vẫn nằm trong tay Tiêu Hành.
Hắn duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay Tiêu Hành kéo chai rượu về phía mình: “Anh tìm người thế nào rồi?”
Tiêu Hành nói, “Gần ổn rồi, đều từ hệ của Hứa Diệp.”
Nói đến đây, Tiêu Hành lại nói: “Nhân tiện liên hệ với một công ty bất động sản gần đại học C để làm căn cứ.”
Lục Duyên: “Được đó, đám sinh viên kia chạy tới chạy lui quá bất tiện.”
Lục Duyên vừa nói vừa dùng tay Tiêu Hành rót cho mình một ngụm rượu.
Không nắm chắc lực đạo, vãi một chút sang bên cạnh.
Hắn định dùng đầu ngón tay lau đi, Tiêu Hành lại nhìn chăm chú, thừa dịp đám Lý Chấn không chú ý, đột nhiên tiến lên, giữa hầu kết chen ra một câu: “Đừng nhúc nhích.”
Đêm đó Lục Duyên uống hơi nhiều, trên sân khấu đại nhạc hội hát quá điên cuồng, tâm trạng chưa bình tĩnh lại thì khi Tiêu Hành đến gần, hắn không tự chủ được mà tiến lên trước.
Hai người đã rất gần.
Tiêu Hành lúc này mới để ý hắn còn kẻ viền mắt, đường kẻ mắt kéo dài một chút dọc theo đuôi mắt.
Bọn Lý Chấn vẫn còn mời rượu.
“Đại Pháo, cậu không được nha, mới mấy chai thôi.”
“Anh Chấn…”
“Uống! Câm miệng, Hứa Diệp cũng uống cho anh! Đàn ông không biết uống rượu còn là cái giống gì, tửu lượng này của cậu…”
Tiêu Hành đưa tay bóp cằm Lục Duyên, không chút do dự phủ lên.
Sau câu “Tửu lượng” của Lý Chấn, bên tao đã không nghe được gì nữa.
Tiêu Hành li3m sạch rượu tràn ra, sau đó mới hôn lên, nụ hôn của anh pha chút rượu. Lục Duyên ban đầu không cảm thấy mình say, như thể tác dụng chậm của mấy chai rượu vừa uống mới rồi đột ngột dâng lên.
Trời sắp tối.
Trong thời gian này, nhiệt độ chênh lệch lớn, khác với ban ngày, ban đêm nhiệt độ giảm mạnh.
Quán đồ nướng có không ít người, tiếng ồn ào văng vẳng bên tai.
Khi Tiêu Hành buông ra, Lục Duyên chớp mắt, vẫn chưa đã thèm.
Lý Chấn không để ý tới động tĩnh bên kia, rót rượu cho Hứa Diệp, lại mở một chai cho Lục Duyên: “Lão Lục, đừng có nhát, đừng uống rồi lại chạy.”
Lục Duyên nhận lấy: “Ông đây sợ anh quá?”
Trong khi Lý Chấn và Lục Duyên đang uống rượu đua với nhau, Tiêu Hành nghĩ đến “Người đại diện Bản ghi sóng âm” kia.
Sản nghiệp trước của nhà họ Tiêu không chỉ có thiết bị y tế mà các ngành công nghiệp nhỏ khác cũng đang phát triển, mở công ty giải trí cũng không phải chưa có.
Một suy đoán chắc chắn trong đầu anh.
Quả thật chuyện lễ hội âm nhạc quá mức trùng hợp. Lễ hội âm nhạc do Bản Ghi Sóng Âm tài trợ này không mời ban nhạc quán quân Storm, cũng không phải vị trí thứ hai trong cuộc thi ban nhạc, mà là nhóm V rút lui sớm.
Nhóm V đã tạo ra một sự bùng nổ trong trận đấu, nhưng độ nổi tiếng đã giảm đáng kể sau khi rời khỏi chương trình.
Nghĩ vậy, Tiêu Hành hỏi hắn, “Em có nghĩ bài hát kết thúc của wed drama, cũng như lễ hội âm nhạc này, thật sự tìm tới từ chương trình ban nhạc không?”
Lục Duyên nghe không rõ: “Hả?”
Tiêu Hành tự nghĩ có lẽ đã nghĩ quá nhiều: “Không có gì.” Anh cầm lấy rượu trên tay Lục Duyên, nói: “Chậc, uống ít thôi.”
Lục Duyên đã thực sự say.
Sau khi bọn Lý Chấn rời đi, Tiêu Hành tính tiền.
Lục Duyên chỉ bên kia đường, híp mắt nói: “Nhìn xem, ngôi sao kìa.”
“…” Tiêu Hành nói, “Đó là đèn đường, con trai ngốc.”
“Ngôi sao.”
Lục Duyên kiên trì nói.
“Đèn đường.”
“Chết tiệt, ông đây nói không, thì không.”
“Được,” Tiêu Hành nói theo sau, “Ngôi sao.”
Lục Duyên gật đầu, tiếp tục đi theo hướng khu 7.
Hắn đi đường có hơi phiêu, thích đứng trên cao, Tiêu Hành đưa tay kéo lại.
Đi được một lúc, Lục Duyên thật sự bị gió tạt cho tỉnh táo lại.
Ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm ở Hạ Thành, nhìn thấy những vì sao lấp lánh đầy đôi mắt, nhớ lại năm đó trong tiệm xăm đánh bậy đánh bạ chọn số 7, mãi sau này mới nhận ra ý nghĩa của mẫu đụng phải mình thời điểm đó.
Nó được thuyết huyền bí coi là một ngôi sao chưa được giải mã.
Ngoại trừ từ ngữ bí ẩn “Quyền năng” và “Lực lượng”.
Có người còn cho rằng, ngôi sao bảy cánh không thể đạt được mục đích gì vì ngôi sao bảy cánh là vòng tròn bảo vệ, đủ sức mạnh để chống lại mọi mối đe dọa của ma quỷ.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Lục Duyên rời ánh sao rơi trên người Tiêu Hành.
Từ chuyện giải thể ban nhạc, đến chuyện đối mặt với thân phận “Lão Thất”, thậm chí rút lui khỏi chương trình ban nhạc.
Những chuyện mình cho là không thể làm được, hắn đều trải qua.
Bao gồm cả chuyện hôm nay bị Đường Kiến Đông từ chối, khi người đại diện từng dẫn dắt ban nhạc huyền thoại chỉ vào họ lạnh giọng “Dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ ký hợp đồng với các cậu?”, hắn cũng không nghĩ đó là trở ngại.
Không được thì làm tiếp.
Nhưng hắn cảm thấy không phải ngôi sao trên cổ tay có thể xua đuổi mọi mối đe dọa.
Khi đến gần nhà ga, Lục Duyên đột nhiên nói: “Anh cũng vậy.”
Tiêu Hành không hiểu: “Cái gì?”
“Ngôi sao.” Lục Duyên nói.
Lục Duyên đứng trên bồn hoa, đối mặt với gió, quần áo vẫn mặc trên người, cúc lại xả ra lộn xộn, gió từ xương quai xanh tràn vào.
Hắn giơ cổ tay lên, rải cánh sao đen trên cổ tay mình ra trước mặt Tiêu Hành.
Hắn nói: “Lực lượng hùng mạnh chống lại mọi mối đe dọa là anh.”
Ngày mai là ngày làm việc, các hộ gia đình khu 7 đi ngủ sớm.
Trên hành lang gần như không có lấy một tiếng động nào.
Đèn cảm biến đã hỏng, Lục Duyên đang định lấy chìa khóa ra, Tiêu Hành đi trước một bước đưa tay ra từ phía sau sờ túi quần hắn.
Lòng bàn tay chạm vào vòng chìa khóa.
“Có phải gầy đi không?”
Tiêu Hành nghĩ tới đây, lại bóp một cái nói: “Chân gầy đi một chút.”
Chỗ anh chạm vào quá nhạy cảm.
“Anh Hành,” Lục Duyên còn chút men say nói, “Làm không?”
Kết quả là ngày hôm sau Lục Duyên ấn tắt ba tiếng chuông báo thức.
Suýt chút nữa không rời giường được.
Chưa kể đến dấu vết nhiều thêm trên cơ thể.
Sau lễ hội, trở lại cuộc sống bình thường.
Ngày mới đến, khu 7 sôi động hẳn lên.
Anh Vĩ đang lúc tắm phát hiện không thấy dầu gội đâu, gân cổ ra ngoài cửa sổ hét to ” Cứu mạng “.
Trương Tiểu Huy buộc dây vào giỏ, trong đó để một chai Head & Shoulders cố gắng đưa xuống.
“Xuống nữa, Tiểu Huy, xuống chút nữa.”
“Ui, hết cỡ rồi.”
Lục Duyên đang đánh răng, cười suýt chút nữa phun kem ra đầy đất: “Hai người đang làm gì vậy ——”
Sau khi lấy thành công dầu gội, anh Vĩ vừa lau vừa hét lên: “Hôm nay có tính làm gì không?”
Lục Duyên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hôm nay có phỏng vấn.”
Anh Vĩ: “Lại tìm việc mới à? Ba trăm sáu mươi nghề, còn cái gì chưa qua tay Duyên đệ chú không?”
Lục Duyên thở dài, “Cuộc sống không dễ dàng, đa tài đa nghệ quá mà.”
Nhóm nhạc của họ một tuần hoạt động không nhiều lắm, dựa vào ban nhạc kiếm sống rất khó khăn, hơn nữa, đơn khúc “Viên đạn bạc” mới chỉ xuất hiện trên sân khấu, chuyện phát hành đĩa đơn phải được đưa vào lịch trình trong tháng này, tuy vậy bọn họ vẫn chưa gom đủ tiền để thuê một phòng thu âm.
Tiêu Hành sáng sớm bị tiếng kêu cứu của anh Vĩ đánh thức, đứng dậy đi vòng ra sau Lục Duyên, tựa cằm vào vai hắn hỏi: “Phỏng vấn?”
Lục Duyên rửa mặt nói: “Mới vừa tìm được hai ngày nay, tiệm trà sữa tuyển, ở tiểu khu bên cạnh, lương vẫn tốt, làm nửa ngày.”
“…” Tiêu Hành bị ba chữ “Tiệm trà sữa” làm cho kinh ngạc, “Làm được không?”
Lục Duyên vẫn câu nói kia: “Ông đây có thể.”
Tiệm trà sữa không lớn, cách tiệm tạp hóa bên cạnh một cái cửa sổ nhỏ, Lục Duyên vóc dáng cao, đi vào trong gần như đụng đến trần nhà.
Bà chủ là một phụ nữ trung niên, nhìn Lục Duyên từ trên xuống dưới: “Có kinh nghiệm gì không?”
Lục Duyên: “Có bán bánh, biết làm đồ ngọt.”
Bà chủ: “Tại sao lại ứng tuyển vào tiệm của chúng tôi?”
Lục Duyên mở miệng liền tới: “Để cải thiện hạnh phúc quần chúng nhân dân.”
Bà chủ có lẽ là lần đầu tiên nghe ai đó tóm tắt công việc một cách thần thánh như vậy.
Bà gật đầu: “Cậu về ghi nhớ danh sách thành phần rồi ngày mai đến làm.”
Lục Duyên học hỏi nhanh, làm việc gì cũng chỉn chu, chỉ sau vài ngày làm việc, đứng trong cửa tiệm đã mang đến loại cảm giác như “Làm việc trong tiệm trà sữa nhiều năm”: “Nửa đường, ít đá, đóng gói đúng không?”
Ngoài cửa sổ có vài nữ sinh phụ cận đang đứng, tan học cố ý đi đường vòng đến đây.
“Ừm,” Nữ sinh nói, “Có thể thêm nhiều trân châu không?”
Khả năng thu hút khách hàng của Lục Duyên cũng rất mạnh, hắn biết mặt mình đôi khi rất hấp dẫn, nhưng vẫn luôn xử lý gọn gàng lưu loát, không xa cách cũng không thân thiện, khoảng cách vừa phải, xoay người vào chỗ pha chế nói: ” Được.”
Chờ tiễn khách đi.
Nhàn rỗi dựa vào mép quầy thu ngân gửi một tin nhắn cho Tiêu Hành: Anh đẹp trai này.
– Có nhớ bạn trai không?
Tiêu Hành đang mở họp trong căn cứ, trả lời tin nhắn hơi lâu.
Đám sinh viên chưa trải sự đời, càng chưa từng nhìn thấy đòn hiểm trong cái xã hội này, mỗi ngày bị Tiêu Hành nói đến hoài nghi nhân sinh.
Một ngày làm việc ở căn cứ là một lần kiểm tra ở trường học.
Nhưng hiệu quả công việc của đám sinh viên này quả thực ngày càng cao.
Lục Duyên trêu chọc xong Tiêu Hành vẫn chưa trả lời lại ngay, hắn thoát ra, nhấp vào hạng mục nhóm công việc, định hẹn với phòng thu âm.
Lục Duyên: Chào Parker.
Parker bên kia đẩy đưa nửa ngày, trong lòng rõ ràng có chút run sợ: Hi.
Lục Duyên tiêu sái chuyển đổi qua lại bàn phím tiếng Trung và tiếng Anh, gửi ra một câu: Ông đây want hẹn time.
Parker: …………
Danh sách chương