Ban nhạc… là một màn trình diễn cô không thể tìm thấy trong phần đệm.

Edit: Mean

“Hoan nghênh Lục Duyên, ca sĩ chính của ban nhạc trong tứ cường, ánh sáng của Hạ Thành, đã trở lại đầy vinh quang.”

Vào đêm Lục Duyên quay trở lại, bởi vì trời quá tối không nhận thấy bất kỳ thay đổi nào trong tòa nhà đơn vị. Sáng hôm sau cùng với Tiêu Hành đi dép lê xuống lầu mua đồ ăn sáng, trông thấy tấm băng rôn khổng lồ ở bên hông tòa nhà ở khu 7 đã đổi dòng.

Trở về trong vinh quang.

Làm sao mà hổ thẹn như vậy.

Trước khi xuống lầu, Lục Duyên chơi đoán số với Tiêu Hành, ai thua phải đi mua đồ ăn sáng.

“Ông đây đói.”

“Ông đây cũng đói.”

Hai người im lặng một lúc.

“Anh Hành, làm người phải có chút lương tâm,” Lục Duyên chỉ vào dấu vết trên cổ áo còn chưa biến mất, “Tối hôm qua anh đè em ra làm bao nhiêu lần?”

Tiêu Hành vẫn nhắm mắt, nghe vậy nhắc mí lên một chút.

Hai người họ ở quá gần, phía sau Lục Duyên là bức tường, phía trước là b0 nguc lộ ra của người đàn ông.

Tiêu Hành cẩn thận nghĩ kỹ lại, trả lời: “Ba lần rưỡi.”

Một nửa kia, Lục Duyên thật sự không thể làm được nữa, hắn khàn khàn mắng một câu “Đ**” đỏ cả mắt, cuối cùng dùng tay giúp anh.

Lục Duyên chơi đoán số thua, không theo tinh thần hợp đồng, mạnh mẽ túm theo Tiêu Hành ra cửa.

Tiêu Hành đứng bên cạnh, theo xuống lầu. Quần áo trên người vừa mới từ trong tủ của Lục Duyên nhặt lên.

Tiêu Hành: “Khi nào lời nói của em mới được tính đây?”

Lục Duyên: “Hôm qua còn nói làm một lần, anh mẹ nó có giữ lời không?”

Tiêu Hành ngừng nói.

Lục Duyên nghĩ tâm trạng sau khi từ giã cuộc thi hẳn là tương đối phức tạp, đúng thật là trước khi ra cửa có thất thần hồi lâu. Loại xuất thần này đến từ việc đột ngột rút lui khỏi một khoảng thời gian lặp đi lặp lại trong sinh hoạt, không có camera liên tục quay về phía hắn, cũng không có phòng tập.

Nhưng trên thực tế, khi xuống lầu nghe thấy giọng nói trẻ con của Tiểu Niên đang đọc abcd từ trong tòa nhà, chỉ cảm thấy chân mình từ từ rơi xuống đất.

Anh Vĩ bận công việc sắp muộn, chạy xuống lầu nhanh như một cơn gió, lướt qua những thứ xung quanh, trận gió chào hỏi hắn: “Duyên đệ về rồi à, chào buổi sáng nha, Duyên đệ trâu bò! Chờ anh về rồi cùng uống một ly!”

Lục Duyên còn chưa kịp trả lời, anh Vĩ đã lao ra khỏi tòa nhà không thèm nhìn lại: “…”

Cửa phòng chị Lam cũng mở, cô đang chuyển đồ chuyển phát nhanh đã đóng gói ra ngoài, đồ khá nặng, Lục Duyên tiện tay giúp cô.

Chuyên gia tiếp thị Lục Duyên: “Trận đấu lúc trước quên mượn chị mấy cái bông tai, nhân tiện quảng cáo cho cửa hàng chị luôn…”

Ánh mắt chị Lam lướt xuống, cuối cùng dừng trên tay Lục Duyên, cười nói: “Không phải đang đeo sao?”

Lục Duyên khẽ mở ngón tay, cười nói: “A… vâng.”

Lục Duyên bước xuống bậc thang cuối cùng, đẩy cánh cửa quen thuộc ở khu 7, trên cửa sắt bị công ty phá dỡ tạt rất nhiều sơn đỏ, để che đi, toàn bộ cánh cửa được sơn màu đỏ đơn giản.

Sau khi bước ra, “Rầm” một tiếng, cánh cửa lại đóng sầm lại.

Lục Duyên nheo mắt, phát hiện bên ngoài nắng chói chang, thời tiết khá tốt.

“Đám người bên công ty phá dỡ lại tới nữa à?” Lục Duyên nhìn sơn đỏ hỏi.

Tiêu Hành nói: “Có tới, viết lên cửa bốn chữ rồi đi.”

Lục Duyên: “Chữ gì?”

Tiêu Hành: “Nhanh chóng cút đi.”

“…” Lục Duyên vui vẻ, “Là phong cách của bọn họ, sơn này do anh Vĩ làm.”

Mặc dù Tiêu Hành liên tục gửi cho hắn hoạt động hằng ngày khác nhau trong suốt cuộc thi, nhưng suốt quãng đường Lục Duyên vẫn liên tục đặt mười vạn câu hỏi: “Cuối cùng thì đội nào giành chiến thắng trong cuộc thi nhảy quảng trường vậy?”

Tiêu Hành đã sớm quên mất, anh làm gì có thời gian để ý mấy chuyện này: “Khu 3.”

“Khu 3,” Lục Duyên nói, “Chắc là đội của dì Ngưu.”

Tiêu Hành: “Em còn biết tên đội người ta?”

Lục Duyên: “Còn biết cháu trai người ta mới lên tiểu học đã yêu sớm rồi kia.”

Danh xưng thần đồng nhảy quảng trường không phải nói chơi chơi.

Lục Duyên lang thang quanh quảng trường một lúc rồi tìm cách đột nhập vào nhóm người trung niên cao tuổi, sau khi trao đổi tài khoản WeChat, thỉnh thoảng nhận được tin nhắn thoại từ các dì.

Mặc dù lúc đó dưới ánh sáng của đô thị thượng lưu của khu 7 chỉ thuận miệng phát ngôn gây sốc một câu, nhưng sau khi chương trình ban nhạc được phát sóng, Lục Duyên đã thực sự nổi tiếng với tư cách là đại diện của khu 7. “Lửa” này bộc phát ở chỗ sau khi Tiêu Hành gọi vài món, ông chủ đang còn lăn bánh bột chiên nhìn lên thấy Lục Duyên, rõ ràng là rất phấn khích: “Cậu là người trên TV!

Lục Duyên không chút né tránh: “Là tôi.”

Ông chủ: “Có thể chụp chung một tấm được không?”

“OK,” Lục Duyên chỉ vào mấy thứ Tiêu Hành vừa gọi rồi nói, “Vậy, có món nào được giảm giá không?”

Ông chủ:”……”

Lục Duyên: “Giảm 20% là được, lần sau còn tới ăn.”

Tiêu Hành tìm được một bàn trống, sau khi ngồi xuống, anh chống đầu cười một lúc lâu.

Cuối cùng cũng được giảm 20% nhờ vào cái danh hiệu Ánh sáng của Hạ Thành, hắn lấy một cuộn phiếu giảm giá tìm được —— Tổng cộng 150 xu, ngồi xuống nhét vào túi quần Tiêu Hành: “Cầm lấy, hãy nhận lấy tình yêu anh Duyên cho anh, sáng mai còn mua được hai cái bánh bao.”

Trước khi ra ngoài, Tiêu Hành còn lo sau khi từ giã cuộc thi, tâm trạng hắn sẽ không tốt, một người bình thường rơi xuống từ vị trí như vậy, chắc chắn sẽ có một khoảng trống.

Nhưng anh sớm nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Sự căng thẳng khó tả trên người Lục Duyên không liên quan gì đến việc ở trên cao hay dưới thấp, dù xung quanh là những ngôi sao, hay ngồi ở quầy ăn sáng Hạ Thành uống tào phớ… Hắn vẫn là Lục Duyên như vậy.

Lục Duyên cúi đầu vừa ăn vừa lướt một hồi.

Sau trận đấu, tất cả thành viên nhóm V đều trở lại với cuộc sống ban đầu của họ.

[Lý Chấn]: Học trò nói nó bỏ mấy trăm phiếu cho tôi, đừng tưởng làm vậy là lấy lòng được ông, nghĩ sao mà tha được, bỏ mười tháng mới trở lại vậy mà.

[Đại Pháo]: Chết tiệt.

[Đại Pháo]: Người thay em huấn luyện bị phát hiện rồi, chỉ vì trận chung kết em xưng là Đới Bằng… Phắc, em muốn ghi danh vào danh sách xử phạt của Học viện Âm nhạc Hoàng gia Luis.

[Hứa Diệp]: Bài tập về nhà của em chồng chất như núi rồi ==, còn mấy môn học kỳ mới phải thi lại nữa.

Lục Duyên đặt thìa xuống, gõ một tin nhắn trả lời, gửi ra một từ bán tín bán nghi: Tôi.

Mọi người trong nhóm cùng chờ đợi nội dung đằng sau từ “I”.

[Lục Duyên]: Tôi đang ăn sáng với bạn trai.

[Lý Chấn]:…

[Đại Pháo]: ……

[Hứa Diệp]: …

Lục Duyên thậm chí còn bật máy lên chụp ảnh, ánh sáng mặt trời, bàn ăn, góc quần áo của hắn và Tiêu Hành.

Tiêu hành và Lý Chấn cũng trao đổi phương thức liên lạc, một giây tiếp theo, điện thoại anh đặt trên bàn rung lên hai lần.

[Lý Chấn]: Mời quan tâm đến người bạn trai đang ăn sáng bên cạnh, bảo cậu ta đừng có khoe khoang nữa.

Tiêu Hành liếc nhìn Lục Duyên, mơ hồ đoán được người này đã làm gì.

Mấy giây sau.

[Tiêu hành]: Không quản được.

Một đứa bé chạy về phía họ với một miếng bánh rán trên tay, Lục Duyên sợ nó gặm góc bàn, đưa tay ấn nhẹ vào đầu đứa bé, làm nó quay ngoặt lại, rồi hỏi, “Lát nữa đến studio hả?”

Tiêu Hành: “Ừ, nhớ đến nhà họ Trạch.”

Cuộc hẹn của Lục Duyên với ông nội Trạch là sau trận đấu.

Tiêu Hành lại hỏi: “Còn nhớ đường không?”

Dù cho Lục Duyên có nói nhớ, hắn vẫn nhận được lộ trình hướng dẫn chi tiết Tiêu Hành gửi trước khi ra ngoài, mặc kệ giọng điệu chỉ dẫn người mù của Tiêu Hành khi anh viết bài này, chỉ đạo của người cha già này vẫn khiến người ta cảm động.

Lục Duyên không thể tay không đi, chỉ là trên người không có tiền, nên cuối cùng mua một giỏ hoa quả ở cửa hàng.

Ông nội Trạch cũng không thèm để ý: “Để bên cạnh đi, cậu vào đây với tôi.”

Phòng vật lý trị liệu riêng của ông nội Trạch nằm phía sau phòng sách.

Ông nội Trạch: “Tình trạng của cậu…”

Tình trạng của Lục Duyên khá đặc biệt, khi đó không có tiền, ca phẫu thuật được thực hiện tại một phòng khám nhỏ ở Tễ Châu khác với tình hình thực tế. Nhưng không giống như những bệnh nhân khác, hắn đã không ngừng luyện tập suốt 4 năm qua. Mặc dù đàn siêu tệ nhưng lại giúp ích rất nhiều trong việc kích hoạt các khớp.

Hai tuần đầu tập vật lý trị liệu, hiệu quả điều trị là rõ ràng nhất.

Lục Duyên thậm chí còn dần dần có thể chơi vài đoạn chậm, nhưng sau hai tuần, hiệu quả điều trị bị đình trệ.

Ông nội Trạch nói: “Đừng vội, không ai có thể đảm bảo mỗi lần vật lý trị liệu đều sẽ có hiệu quả hay không, thời gian hồi phục sẽ mất bao lâu. Tốc độ hồi phục của cậu đã nhanh hơn nhiều so với rất nhiều người rồi”.

Tốc độ khôi phục hiện tại thật không ngờ được, Lục Duyên nói cảm ơn liên tục.

Ông nội Trạch vỗ vỗ hắn: “Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, lần sau nhớ đưa ban nhạc của mình lên một sân khấu lớn hơn…” Ông nội Trạch là một fan của chương trình, tích cực như cách Trạch Trang Chí chăm chỉ cua gái, thổi râu trừng mắt, “Là Cát Vân Bình sao, không nhìn nhầm chứ.”

Tập cuối của chương trình ban nhạc kết thúc.

Ban nhạc ra mắt cuối cùng, Storm Band.

Nam Hà Tam là tiêu điểm trên bức ảnh, phần còn lại của ban nhạc trở thành nhạc đệm, đoán chừng khi ra mắt, phần nhạc đệm này đều không còn cần thiết nữa.

Lục Duyên không nói nhiều về Cát Vân Bình, hắn không phải người thích buôn chuyện sau lưng người khác, cho dù có mâu thuẫn cũng không thể đánh giá cái gì.

Cát Vân Bình gọi cho hắn một lần sau trận đấu.

Sau khi rời cuộc chơi, gác lại mối quan hệ công việc, người phụ nữ nói chuyện thoải mái hơn một chút.

Câu đầu tiên cô hỏi: “Cậu có hối hận khi đến với cuộc thi không?”

Lục Duyên nói: “Không hối hận, tôi chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm.”

Tân kỷ niên ban nhạc hấp dẫn bọn họ không phải là giả, lời mời tham gia lễ hội âm nhạc, phí biểu diễn tăng cao… Dù đó có phải là ý định ban đầu hay không, nó cũng đã đưa văn hóa ban nhạc vào tầm nhìn của khán giả ở một mức độ nhất định.

Câu thứ hai, cô hỏi, “Cậu nghĩ… ban nhạc là gì?”

Lục Duyên không ngờ rằng Cát Vân Bình sẽ hỏi như vậy.

Câu hỏi này quá đột ngột, không thể nghĩ ra một lời giải thích phù hợp để mô tả chính xác, cuối cùng nói: “Ban nhạc… là một màn trình diễn cô không thể tìm thấy trong phần đệm.”

Cát Vân Bình im lặng một lúc, sau đó cúp điện thoại.

Buổi chiều khi Lục Duyên ra khỏi nhà họ Trạch liền đến quán bar tập dợt, sau khi buổi tập kết thúc, buổi tối đến studio Tiêu Hành.

Dự án của Tiêu Hành càng lúc càng trở nên nguy cấp, thời gian này bận rộn đến mức đầu vừa chạm gối đã lăn ra ngủ.

Đến nơi, Tiêu Hành vẫn đang họp.

Hắn cúi người, âm thầm bước vào qua khe cửa, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Căn phòng rộng chưa đầy năm mươi mét vuông rèm cửa kéo kín, người đàn ông đang đứng trên bục, dáng vẻ khi bàn công việc khác hẳn mọi khi, thậm chí giọng điệu lười biếng thường ngày cũng trở nên sắc bén: “Nhìn cái mã code của anh rồi nói cho tôi, một lần nữa.”

Khi làm việc không dễ ở chung, tất cả năng lượng độc ác xấu tính đều đổ dồn vào đó: “Anh đây là sợ mình viết code đơn giản quá người ta nhìn một phát ra luôn à?”

“Nói thật, tôi muốn đề nghị anh đổi nghề đi.”

“…”

Sau khi trao đổi vấn đề công việc.

Giọng điệu Tiêu Hành dịu đi, anh hỏi: “Có vấn đề gì không?”

Lục Duyên nằm trên bàn máy tính không chớp mắt, chỉ cảm thấy bây giờ Tiêu Hành thật mẹ nó đẹp trai, trong lòng không khỏi có chút kích động.

Tiêu Hành hỏi xong, rũ mắt xuống, định nói tan họp.

Một giọng nói vang lên từ hàng cuối cùng: “Có.”

Lục Duyên vung tay lên nói: “Tôi muốn hỏi khi nào thì bạn trai tôi tan tầm.”

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện