Sau câu nói của Vũ Đình Nguyên, bầu không khí dường như bị ngưng lại thật sự, tất cả những người có mặt trong phòng đều không dám thở mạnh. Đến ngay chính cả bản thân của tôi cũng vậy, chỉ biết nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh chằm chằm đầy tức giận, thật sự rất muốn nổi cáu, muốn phản bác, mặc kệ mọi chuyện ra sao thì ra. Có điều, nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi chuẩn bị thực hiện tôi liền bị anh giữ chặt lại ngay lập tức, ánh mắt nhìn tôi sâu thẳm chứa đầy tình cảm lẫn mong chờ.
Nhìn một lát, anh lại nói tiếp với An Lam.
- Khi nào cưới, nhất định sẽ mời hai người. Đừng lo.
Mỗi lời nói đều vô cùng bình thản, tôi không rõ Vũ Đình Nguyên có phải là đang muốn khiêu khích Dương Thành Nam hay không, hay anh đang giúp tôi trả thù cái nhìn liếc xéo chán ghét của An Lam. Tôi chỉ biết duy nhất một điều, lúc này, mình phải chịu rất nhiều những ánh mắt chiếu đến, đặc biệt là ánh mắt của người kia. Từ lúc vào, anh chẳng hề tỏ ra quen biết với tôi, cũng chẳng hề tỏ ra khó chịu hay mở lời nói một câu nào, nhưng khí lạnh lẽo tỏa ra thì vô cùng ác liệt. Nói so với Vũ Đình Nguyên, thì chỉ có bằng, chứ không có kém.
Rót lấy một cốc rượu, Dương Thành Nam lúc này cũng đưa đến mặt của Vũ Đình Nguyên, tôi nghe thấy anh cất giọng.
- Uống được không? Vũ Đình Nguyên gật đầu, anh dơ tay nhận lấy ngửa đầu uống một nửa, một nửa còn lại anh đưa sang cho tôi, ngữ điệu cất lên vô cùng nhẹ nhàng bình thản.
- Cũng uống một chút đi. Coi như là chúc mừng sớm cho hai người bọn họ.
Bị Vũ Đình Nguyên động nhẹ, tôi giật mình ngẩng đầu lên, mắt không dám nhìn vào Dương Thành Nam dù chỉ là nửa giây. Lúc sau, tôi lưỡng lự cầm lấy ly rượu còn một nửa từ tay người đàn ông bên cạnh, khoé môi mấp máy giống y như một kịch bản.
- Chúc anh và cô Lam hạnh phúc viên mãn. Chúc cho hai người sẽ bên nhau đến giăng long đầu bạc.
Uống phải loại rượu mạnh, đôi mắt hơi ửng đỏ cay xè, tôi ợ lên một tiếng thật nhỏ, mùi hắt lên rất nồng. Vũ Đình Nguyên thấy vậy cũng vuốt vuốt sau lưng tôi, anh cẩn thận đỡ tôi ngồi xuống, không hỏi nhưng cũng chẳng chất vấn. Mà ở phía đối diện, sau khi ngồi tôi xuống thì Dương Thành Nam cũng miễn cưỡng nhếch miệng, rót hai ly rồi đưa một ly cho tôi, mắt nhìn vào mắt tôi, nói.
- Không thể chúc một mình tôi được. Cô với Nguyên tình cảm cũng khăng khít chẳng kém, tôi chúc hai người sớm ngày hạnh phúc.
Nói xong, anh cũng ngửa cổ uống cạn, thái độ trước sau đều như một không tỏ rõ điều gì. Giây phút ấy, tôi chỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, thật muốn nói nhưng lại không biết nói sao. Cuối cùng vẫn là Vũ Đình Nguyên lên tiếng.
- Cô ấy không uống được rượu đâu, ly này để tôi thay cô ấy.
Sau câu nói ấy, Dương Thành Nam bỗng nhiên ồ lên một tiếng, tay nắm chặt lấy bàn tay muốn cầm ly rượu của Vũ Đình Nguyên, như có như không mà nhìn anh và nói.
- Đừng vậy chứ, không phải chỉ là một ly rượu thôi sao? Cô ấy sẽ không say đâu.
Vũ Đình Nguyên cười cười, nụ cười của anh vô cùng bình thản, nhưng tôi biết bọn họ thật sự đang đấu mắt với nhau vì mình, không hề nhẹ nhàng như vẻ ngoài. Nếu không phải ở đây có nhiều người, thì nhất định cả hai có khi cũng đánh nhau đến nơi rồi, chứ chẳng phải người câu này, người câu kia.
Khẽ hít một hơi thật sâu, chẳng đợi Vĩ Đình Nguyên nói gì, tôi cũng lấy hết dũng cảm cầm lấy ly rượu, nói.
- Em uống.
Nói liền làm, tôi ngay tức khắc đứng lên lần nữa, giơ chén rượu lên nhìn về phía Dương Thành Nam cười tao nhã, khoé môi hơi cong lên. Nụ cười này, có một phần lạnh nhạt, một phần chua xót, một phần nhẹ nhõm, hỗn độn rất nhiều cảm xúc. Tôi ngửa cổ uống cạn, có điều, lần này cảm thấy mình thật không sự ổn chút nào, mắt cay xè gần như phát khóc, chỉ sợ đứng thêm một chút nữa thôi sẽ không kiềm nổi lòng mà làm ra những điều mất mặt. An Lam ở đây, Dương Thành Nam ở đây, bạn của bọn họ ở đây, bây giờ tôi yếu đuối, chẳng khác gì tự mình làm mình mất mặt, cũng chẳng khác gì tự mình làm cho Vũ Đình Nguyên bị chê cười cả.
Đặt ly rượu xuống dưới bàn, tôi cúi đầu, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía An Lam ngồi bên phải. Ở góc độ này, bản thân tôi vừa vặn đón nhận tầm mắt của Dương Thành Nam, không phải là ánh mắt nóng rực gì, thản nhiên chen lẫn một chút xa lạ, biểu cảm cũng không có bất kỳ thay đổi.
Nếu như là mười năm trước, Dương Thành Nam nhất định là người đầu tiên đảo mắt nhìn khắp biển người mênh mông có thể phát hiện ra bóng dáng của tôi, thì bây giờ, đối với anh tôi lại chỉ là một hạt cát. Chúng tôi ngồi cùng 1 phòng, ngồi đối diện nhau, nhưng anh lại không có nhìn thấy tôi nữa.
Rót cho mình thêm một chén rượu nữa, nhắm mắt uống ừng ực hết sạch, tôi buông thả bản thân của mình giống hệt như trước kia ở trong quán rượu vào đêm chia tay vói Dương Thành Nam. Xong xuôi hết thảy mọi thứ, tôi hơi chống tay đứng dậy, mắt có phần mơ màng nhìn về phía trước, miệng định mấp máy nói thì đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên dồn dập.
Người gọi đến là Phương, cô ấy hỏi tôi hôm sau sao lại quên mất buổi hẹn, rồi chất vấn tôi nhiều điều. Đặc biệt nhất là cô ấy còn lớn tiếng gào lên.
- Tô Vũ Tình, cậu lại ngủ với cái trên Sếp của cậu rồi đúng không?
Giọng nói của Phương rất vang, đúng lúc máy tôi âm lượng lại được bật hết cỡ, thành ra rất nhiều người cũng nghe được giọng nói trong điện thoại. Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự xấu hổ, gò má nóng ran như người bị phỏng, vội đẩy ghế bước ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên nói.
- Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại một chút. Thật xin lỗi.
Nói rồi, tôi rất nhanh chạy ra cửa rẽ về phía hành lang. Lúc này, không có một bóng người ở đó, tôi cũng mới dám thở phào nói với Phương ở bên kia.
- Cô bị làm sao vậy? Tôi đã bảo đừng tuỳ hứng nói chuyện như vậy mà.
- Làm sao là làm sao. Bây giờ cô ở đâu, chúng ta hẹn nhau mấy giờ, bây là mấy giờ, cô cố tình đúng không?
- Đừng làm ầm ỹ nữa, một lát nữa tôi sẽ về. Hôm nay tôi đi gặp đối tác, đột xuất quá nên không kịp báo với cô, cô gọi xe về trước đi. Ngày mai được nghỉ chúng ta sẽ bù sau, có được không.
Tôi không khách khí với Phương, sau khi nói xong cũng tứ khắc cúp máy, xoay người đi về phía nhà vệ sinh. Buổi chiều, tôi với cô ấy quả thật có hẹn với nhau, nhưng vì Vũ Đình Nguyên thúc giục quá cho nên tôi cũng quên béng luôn đi nó, cùng với anh đến đây, để rồi chứng kiến một màn nhức nhối mắt đến như thế này.
Đứng rửa mặt một lát, tôi từ toilet đi ra, bỗng phát hiện Dương Thành Nam đang dựa lưng ở một góc hành lang lặng lẽ hút thuốc. Đáy lòng chợt trở nên hoảng hốt, bước chân tôi hơi chậm lại, mắt hơi nâng lên nhìn người đàn ông chìm trong làn khói trắng. Khoảng cách rất ngắn, con ngươi anh là màu đen láy giống hệt với Vũ Đình Nguyên, vẻ đẹp một chín một người không thể nào có thể so sánh được.
Rất nhiều năm trước, tôi vẫn luôn chìm đắm trong đôi mắt thản nhiên như có làn sương ấy, tôi say đến nỗi khó có thể kìm chế được lòng mình, đến nỗi muốn chôn vùi tất cả, chỉ còn xúc cảm của tình yêu. Nhưng mà bây giờ, qua nhiều lần suy nghĩ, tôi cũng đã đôi phần chấp nhận được tất cả, lựa chọn hạ xuống để cuộc sống không còn mệt mỏi.
Rốt cuộc Dương Thành Nam cũng quay lại, tôi đờ người ngồi nguyện tại chỗ, không biết làm gì tiếp theo, mười ngón tay siết lại thật chặt, cổ họng nghẹn ứ. Giây phút ấy, tôi đã suy nghĩ hay là tỏ ra như không biết gì thản nhiên bước đi, thế nhưng không ngờ người đàn ông kia lại lên tiếng.
- Bất ngờ à?
Nói xong, anh cười nhạt một cái rồi bình thản ném điếu thuốc xuống dưới chân dẫm nát, xong rồi mới tiến lại, mắt nhìn tôi chằm chằm, khoé miệng hơi nhếch lên, tiếp tục châm biếm.
- Một người bình thường chẳng có gì, gia cảnh khó khăn, mặc đồ đắt tiền thế này, chắc Vũ Đình Nguyên mua cho cô? Tô Vũ Tình, cô quả thật lợi hại đấy, tôi không ngờ cô lại có bản lĩnh khiến cho cậu ấy si mê cô như vậy.
Những lời này chẳng dễ nghe một chút nào,
tôi không trả lời, cũng không phản bác. Dương Thành Nam là người thông minh, anh kiểu gì cũng biết giữa tôi và Vũ Đình Nguyên tình cảm không có gì, hoặc là có thì cũng chỉ là một ít, không đáng để quan tâm. Tại thời điểm này, anh vẫn cố tình nói như vậy chẳng qua là để tôi phải khốn đốn, để sỉ nhục tôi mà thôi.
Tôi không muốn giải thích, bởi vì không cần thiết. Dương Thành Nam thì càng lúc càng đến gần, anh cúi đầu nhìn tôi, gần đến độ tôi thể thấy rõ hàng mi chúng tôi đang run rẩy, hơi thở nóng rực đầy kìm nén. Anh đưa tay nâng cằm tôi lên, ngón tay trỏ vuốt ve mảng da thịt trắng ngần của tôi với lực khá mạnh, im lặng một hồi, ngữ điệu mới không còn sắc nhọn như lúc nãy nữa.
- Mẹ cô mất rồi sao? Mấy năm qua, cô vẫn luôn ở đây sao?
Nghe những lời này, nỗi đau cố giấu đi lại bị khới lên, tôi không thể không ngẩng đầu, ánh mắt đỏ sọng gần như phát khóc, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, ngữ điệu vừa lạnh vừa cay nghiệt.
- Đúng, bà ấy đã mất rồi. Bà ấy không còn nữa.
Giống như một con vật nhỏ yếu ớt bị dồn đến đường cùng phải lao vào cắn người, tôi không thể nào chịu nổi việc anh tuỳ tiện nhắc đến vết thương sâu hoắm trong lòng của mình, môi dưới cắn lại đến bật máu.
- Nếu không còn gì thì tôi đi đây.
Tôi lạnh nhạt nói tiếp, Dương Thành Nam nhìn ra sự bất thường ở tôi, anh cau mày trầm ngâm.
- Cô rốt cuộc là sợ tôi cái gì. Tô Vũ Tình, người năm đó có lỗi rõ ràng là cô, không phải là tôi, bây giờ cô ở đây tỏ ra mình luôn đúng sao.
Biết chắc kiểu gì anh cũng sẽ nói như vậy, tôi bất giác bật cười, sự nhút nhát nhẫn nhịn ngày thường bây giờ cũng nhanh chóng biến mất. Tôi nhìn anh, khóe miệng nhàn nhạt, còn anh thì cắn chặt môi, đồng tử thâm thuý. Anh không còn là Dương Thành Nam của quá khứ, tôi cũng không phải Tô Vũ Tình của ngày xưa. Chúng tôi đều đã thay đổi, chúng tôi đều không thể dành cho nhau một cái nhìn tốt hơn, đẹp hơn.
- Tôi đã nói anh đừng có hỏi nữa. Chuyện đã qua rồi, ai sai ai đúng thì cũng nên mặc kệ đi, đừng nói thêm bất cứ một điều gì. Anh không hiểu sao?
Tôi quả thật không muốn nhắc đến, nhưng Dương Thành Nam hôm nay dường như bị cảm xúc chèn ép đến mức không thể nào chịu được nữa rồi. Anh không cho tôi đi, tay kéo lấy tay tôi ép tôi dựa lưng vào tường, đôi mắt sắc lạnh.
- Tại sao? Tôi hỏi cô tại sao?
- Anh hỏi tôi tại sao à?
Tôi cười lạnh, nụ cười phẫn hận nhưng lệ lại không kiềm chế được cứ như vậy tràn xuống. Vốn dĩ, bản thân đã có ý muốn che giấu, bản thân đã có ý muốn tự mình chịu đựng, nhưng đến nước này thì tôi không thể chịu nổi được nữa rồi. Tôi nhìn anh, giọng nói mỗi lúc một lạnh.
- Tại sao? Anh về hỏi bố của anh đấy, hỏi mẹ của anh đấy, hỏi xem các người đã làm gì với mẹ của tôi.
- Cô nói cái gì? Bố mẹ tôi thì liên quan gì đến chuyện mẹ của cô, bố mẹ tôi thậm chí còn rất yêu thương cô. Cô không phải là chưa từng tiếp xúc qua với họ.
Đúng, bố mẹ của anh rất tốt, chính vì rất tốt như vậy nên khi tôi đọc được chuyện đó, chính mình còn không dám tin tất cả đều là sự thật. Thế nhưng giấy ADN có thể giả được sao, chuyện của mẹ Dương Thành Nam làm người giúp việc cho mẹ tôi có thể giả được sao, chuyện Dương Thành Vũ ở với mẹ tôi 5 năm có thể giả được sao. Không, tất cả đều không hề giả chút nào hết. Mọi thứ hoàn toàn là sự thật.
- Không liên quan. Nếu không liên quan như anh nói, thì tôi sẽ không phải như bây giờ. Nếu không liên quan như anh nói, tôi sẽ không phải là đứa trẻ không có bố.
Dương Thành Nam nhíu mày, bàn tay anh ta túm chặt lấy da thịt tôi, nét mặt dần mất đi sự trầm tĩnh, ánh mắt càng âm u... Chuyện này… tôi chắc chắn anh ta không biết, bởi vì trong mắt anh ta bọn họ đều là những người phụ huynh vô cùng tốt, là những người lãnh đạo vô cùng giỏi, đến một hạt sạn cũng không hề có để mà nhặt. Năm đó anh chưa đủ 22 tuổi, chúng tôi yêu nhau, hai người bọn họ quả thật không cấm nhưng tôi biết, thật tâm bố mẹ nào chẳng có sự so sánh cơ chứ. An Lam lớn lên cùng với anh từ nhỏ, tài giỏi xinh đẹp, lại yêu anh, gia đình môn đăng hộ đối, sự lựa chọn như vậy ai mà không muốn.
Anh gắt lên với tôi.
- Tô Vũ Tình, rốt cuộc là bố mẹ tôi đã làm gì cô. Là họ ép cô rời xa tôi, có phải là họ ép không?
- Không phải, bọn họ chẳng ai ép tôi hết. Nếu họ ép, tôi còn thoải mái hơn gấp trăm nghìn lần, tôi sẽ không phải đau khổ thế này.
- Thế vậy rốt cuộc là tại sao? Cô khó nói đến mức như thế à? Bảy năm qua cô biết tôi sống thế nào không, cô biết tôi đau lòng ra sao không?
Nghe không thiếu sót lấy một lời, tôi cười lạnh vén tóc bên tai lên, dù trước khi tới đây đã cố gắng đánh má hồng lên nhưng ở thời điểm hiện tại, tôi chắc khuôn mặt mình trắng bệch chẳng khác gì người chết cả. Bảy năm qua, Dương Thành Nam đau khổ, còn tôi thì không đau sao, không nghiệt ngã sao. Anh không biết được mọn chuyện, anh cho tôi là đồ xấu xa độc ác, anh ví tôi là người phụ nữ lòng dạ rắn rết, độc ác.... Anh tôn thờ bố mẹ mình, anh ngưỡng mộ, chẳng ai biết đến những đau thương mà mẹ tôi phải gánh.
- Anh đau, còn tôi thì vui chắc. Thật nực cười. Dương Thành Nam, anh nói tôi cay nghiệt đến cầm thú cũng không bằng, nhưng anh không hề hiểu được, cảm giác yêu một người không nên yêu nó đau đớn như thế nào đâu. Tôi với anh, ngay từ đầu đã sai, sai thật rồi..
Nói xong, tôi cũng rơi luôn vào im lặng, trong đầu lần nữa lại dội lại những lời mẹ nói hôm đó, rồi những dòng nhật kí, từng câu từng chữ tôi đều nhớ rõ mồn một. Ngôi nhà hai tầng hào nhoáng, nội thất đầy đủ, những bức ảnh mẹ cùng với người đó nằm trên giường, ôm nhau thật chặt, tôi cũng nhớ như in. Giữa tôi và Dương Thành Nam là khoảng cách vĩnh viễn như trời và đất, anh không phải là hoàng tử của cuộc đời tôi, không phải người cứu rỗi cô bé lọ lem là tôi. Mà anh là anh trai của tôi, là người cùng chảy một dòng máu với tôi.
Tôi không dám nhắc lại lời mẹ tôi từng nói, không cách nào nhắc lại nổi. Sự sợ hãi, nỗi nhục nhã tủi hổ tôi phải gánh chịu… mọi thứ khiến cho tôi mất hết phương hướng tìm cho mình một lối thoát. Những lời nói tàn nhẫn đó như chọc thẳng tim gan của tôi, làm tôi chết sững không thể phản bác lại, nước mắt mỗi lúc một lăn dài. Mẹ phát hiện ra tôi yêu anh, bà điên cuồng phẫn uất, bà bắt ép tôi phá thai, bà chửi tôi thậm tệ, thậm chí còn không ngần ngại tặng tôi mấy cái bạt tai. Mẹ đến chết vẫn không thể nào tha thứ cho lỗi lầm của đứa con gái là tôi, cũng càng không thể tha thứ cho anh và người nhà của anh, bà đem sự phẫn uất đấy đi, đôi mắt trợn trừng khi tắc thở vẫn không buông xuống được những đau lòng.
Khẽ nhắm mắt lại, thoát ra khỏi hồi ức, tôi trấn tĩnh lấy hơi, nói.
- Ngày tôi trở về thành phố B, mẹ biết tôi yêu anh, biết tôi mang thai con của anh, bà với tôi đã giằng co nhau ở trên đường. Bà bắt tôi chia tay với anh, bắt tôi phá đi đứa nhỏ, tôi không chịu, cuối cùng mẹ tức giận bỏ đi xuống lòng đường. Anh biết không, đó là lần cuối tôi nhìn thấy mẹ, bà ấy nằm dưới vũng máu, loang lổ, não văng hết ra đường, mắt không nhắm.
Đôi mắt u tối của anh chợt lay động, Dương Thành Nam hỏi tôi.
- Tại sao mẹ cô lại bắt phá. Đó cũng là một sinh mạng cơ mà. Mẹ cô tàn nhẫn như vậy sao?
- Bởi vì đứa trẻ là nghiệt chủng.
Tôi hít một hơi thật sâu sau rồi gằn giọng xuống nói với người đàn ông trước mặt, giây phút này lồng ngực như muốn vỡ ra rồi cho nên bản thân cũng mặc kệ hết tất cả. Anh đánh tôi cũng được, anh chửi tôi cũng xong, giờ khắc này tôi mệt mỏi lắm rồi.
- Bởi vì tôi là em gái của anh. Tôi là đứa con rơi của Dương Thành Vũ...
Một câu nói nhẹ bẫng như sương, tôi không ngờ cũng có ngày mình nói ra cái sự thật tàn khốc này cho Dương Thành Nam. Bầu không khí rơi vào im lặng, tôi quay người đi, không dám nhìn vào mắt của anh, cũng không dám đối diện với anh. Còn anh thì đứng đó, khuôn mặt cương nghị trở lên tái nhợt, bả vai run run lên từng hồi. Anh im lặng thật lâu, sau đó mới đưa tay lên túm chặt lấy tôi, anh hỏi với thái độ dường như không tin nổi.
- Cô vừa nói gì hả, cô nói lại xem.
Tôi không nghĩ tới một phút mất trí lại đẩy sự việc lại đi đến bước đường này, bản thân không dám nhìn vào mắt anh, bởi vì tôi sợ. Sợ phản ứng của anh có thể giết chính mình. Ngay bây giờ, tôi ước mình có thể bỏ trốn, thế nhưng Dương Thành Nam chẳng cho tôi có cơ hội đó.
"Chẳng phải anh đã nghe rõ rồi sao, tôi..” Tôi nghẹn ứ giọng, chỉ thẳng vào mình, cười nhạt:” Tôi chính là em gái của anh. Tôi là con rơi của ba anh bên ngoài, anh hài lòng chưa. Đây chính là sự thật, đây chính là lý do đấy, anh đã biết nó đeo bám tôi bảy năm như thế nào không hả. Anh có biết tôi đã đau khổ ra sao không, anh có biết không? Anh đau bằng tôi sao, anh không bằng 1 góc đâu.
- Không, cô nói dối, cô sao có thể là con của ba tôi được. Chắn chắn có sự nhầm lẫn, chắc chắn là như thế. Không phải...
Dương Thành Nam trở nên kích động hẳn, anh càng bóp chặt bả vai tôi hơn, sức lực mạnh đến mức gần như muốn nghiền nát xương cốt của tôi. Anh không tin những gì tôi nói, anh cho là tôi nói dối, cho là tôi bịa chuyện.
Khẽ cười, tôi đưa tay lên gạt nước mắt, lôi ra từ trong ốp điện thoại tờ giấy đưa cho Dương Thành Nam, môi cắn chặt lại đã bật máu, nhưng bây giờ bản thân chẳng hề biết đau là gì nữa. Bởi vì trong tim tôi, còn đau hơn đây gấp vạn lần đây này.
Dương Thành Nam run run cánh tay, lúc này trên tay anh chỉ là tờ giấy ấy, anh nhìn chằm chằm nhưng tôi biết nó giống một tảng đá nặng lên cả hai người chúng tôi vậy. Bản xét nghiệm DNA từ rất nhiều năm về trước, trên đó ghi rõ Dương Thành Vũ và Tô Vũ Tình, RCP 99,99%, kết luận cha con huyết thống.
Lật đi lật lại xem đến cả chục lần, thật lâu sau tôi mới nghe thấy Dương Thành Nam nghiến giọng, ngón tay anh siết lấy tờ giấy nhăn nhúm.
- Nhất định là nhầm lẫn, chúng ta không phải là anh em, chúng ta không phải. Tô Vũ Tình, ba tôi từ trước đến giờ chỉ có mẹ tôi, ông không hề lăng nhăng bên ngoài. Ông ấy cũng không biết mẹ cô.
Tôi bật cười, tay đưa tay lên chạm vào má của anh, môi mấp máy. Nỗi đau này tôi ngấm đủ rồi, tôi bây giờ, cơ bản cũng đã chai sạn với cái vết thương đầy đáng sợ ấy.
- Dương Thành Nam, chúng ta là anh em, đây là sự thật. Còn một điều tàn khốc hơn nữa là, chính mẹ anh, Trần Thuỳ An chính là người đã cướp người đàn ông của mẹ tôi. Nếu không có bà ấy, thì mẹ tôi với bố anh mới là một đôi. Mẹ anh mới chính là kẻ thứ 3 phá đi hạnh phúc của người khác.
Nhìn một lát, anh lại nói tiếp với An Lam.
- Khi nào cưới, nhất định sẽ mời hai người. Đừng lo.
Mỗi lời nói đều vô cùng bình thản, tôi không rõ Vũ Đình Nguyên có phải là đang muốn khiêu khích Dương Thành Nam hay không, hay anh đang giúp tôi trả thù cái nhìn liếc xéo chán ghét của An Lam. Tôi chỉ biết duy nhất một điều, lúc này, mình phải chịu rất nhiều những ánh mắt chiếu đến, đặc biệt là ánh mắt của người kia. Từ lúc vào, anh chẳng hề tỏ ra quen biết với tôi, cũng chẳng hề tỏ ra khó chịu hay mở lời nói một câu nào, nhưng khí lạnh lẽo tỏa ra thì vô cùng ác liệt. Nói so với Vũ Đình Nguyên, thì chỉ có bằng, chứ không có kém.
Rót lấy một cốc rượu, Dương Thành Nam lúc này cũng đưa đến mặt của Vũ Đình Nguyên, tôi nghe thấy anh cất giọng.
- Uống được không? Vũ Đình Nguyên gật đầu, anh dơ tay nhận lấy ngửa đầu uống một nửa, một nửa còn lại anh đưa sang cho tôi, ngữ điệu cất lên vô cùng nhẹ nhàng bình thản.
- Cũng uống một chút đi. Coi như là chúc mừng sớm cho hai người bọn họ.
Bị Vũ Đình Nguyên động nhẹ, tôi giật mình ngẩng đầu lên, mắt không dám nhìn vào Dương Thành Nam dù chỉ là nửa giây. Lúc sau, tôi lưỡng lự cầm lấy ly rượu còn một nửa từ tay người đàn ông bên cạnh, khoé môi mấp máy giống y như một kịch bản.
- Chúc anh và cô Lam hạnh phúc viên mãn. Chúc cho hai người sẽ bên nhau đến giăng long đầu bạc.
Uống phải loại rượu mạnh, đôi mắt hơi ửng đỏ cay xè, tôi ợ lên một tiếng thật nhỏ, mùi hắt lên rất nồng. Vũ Đình Nguyên thấy vậy cũng vuốt vuốt sau lưng tôi, anh cẩn thận đỡ tôi ngồi xuống, không hỏi nhưng cũng chẳng chất vấn. Mà ở phía đối diện, sau khi ngồi tôi xuống thì Dương Thành Nam cũng miễn cưỡng nhếch miệng, rót hai ly rồi đưa một ly cho tôi, mắt nhìn vào mắt tôi, nói.
- Không thể chúc một mình tôi được. Cô với Nguyên tình cảm cũng khăng khít chẳng kém, tôi chúc hai người sớm ngày hạnh phúc.
Nói xong, anh cũng ngửa cổ uống cạn, thái độ trước sau đều như một không tỏ rõ điều gì. Giây phút ấy, tôi chỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, thật muốn nói nhưng lại không biết nói sao. Cuối cùng vẫn là Vũ Đình Nguyên lên tiếng.
- Cô ấy không uống được rượu đâu, ly này để tôi thay cô ấy.
Sau câu nói ấy, Dương Thành Nam bỗng nhiên ồ lên một tiếng, tay nắm chặt lấy bàn tay muốn cầm ly rượu của Vũ Đình Nguyên, như có như không mà nhìn anh và nói.
- Đừng vậy chứ, không phải chỉ là một ly rượu thôi sao? Cô ấy sẽ không say đâu.
Vũ Đình Nguyên cười cười, nụ cười của anh vô cùng bình thản, nhưng tôi biết bọn họ thật sự đang đấu mắt với nhau vì mình, không hề nhẹ nhàng như vẻ ngoài. Nếu không phải ở đây có nhiều người, thì nhất định cả hai có khi cũng đánh nhau đến nơi rồi, chứ chẳng phải người câu này, người câu kia.
Khẽ hít một hơi thật sâu, chẳng đợi Vĩ Đình Nguyên nói gì, tôi cũng lấy hết dũng cảm cầm lấy ly rượu, nói.
- Em uống.
Nói liền làm, tôi ngay tức khắc đứng lên lần nữa, giơ chén rượu lên nhìn về phía Dương Thành Nam cười tao nhã, khoé môi hơi cong lên. Nụ cười này, có một phần lạnh nhạt, một phần chua xót, một phần nhẹ nhõm, hỗn độn rất nhiều cảm xúc. Tôi ngửa cổ uống cạn, có điều, lần này cảm thấy mình thật không sự ổn chút nào, mắt cay xè gần như phát khóc, chỉ sợ đứng thêm một chút nữa thôi sẽ không kiềm nổi lòng mà làm ra những điều mất mặt. An Lam ở đây, Dương Thành Nam ở đây, bạn của bọn họ ở đây, bây giờ tôi yếu đuối, chẳng khác gì tự mình làm mình mất mặt, cũng chẳng khác gì tự mình làm cho Vũ Đình Nguyên bị chê cười cả.
Đặt ly rượu xuống dưới bàn, tôi cúi đầu, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía An Lam ngồi bên phải. Ở góc độ này, bản thân tôi vừa vặn đón nhận tầm mắt của Dương Thành Nam, không phải là ánh mắt nóng rực gì, thản nhiên chen lẫn một chút xa lạ, biểu cảm cũng không có bất kỳ thay đổi.
Nếu như là mười năm trước, Dương Thành Nam nhất định là người đầu tiên đảo mắt nhìn khắp biển người mênh mông có thể phát hiện ra bóng dáng của tôi, thì bây giờ, đối với anh tôi lại chỉ là một hạt cát. Chúng tôi ngồi cùng 1 phòng, ngồi đối diện nhau, nhưng anh lại không có nhìn thấy tôi nữa.
Rót cho mình thêm một chén rượu nữa, nhắm mắt uống ừng ực hết sạch, tôi buông thả bản thân của mình giống hệt như trước kia ở trong quán rượu vào đêm chia tay vói Dương Thành Nam. Xong xuôi hết thảy mọi thứ, tôi hơi chống tay đứng dậy, mắt có phần mơ màng nhìn về phía trước, miệng định mấp máy nói thì đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên dồn dập.
Người gọi đến là Phương, cô ấy hỏi tôi hôm sau sao lại quên mất buổi hẹn, rồi chất vấn tôi nhiều điều. Đặc biệt nhất là cô ấy còn lớn tiếng gào lên.
- Tô Vũ Tình, cậu lại ngủ với cái trên Sếp của cậu rồi đúng không?
Giọng nói của Phương rất vang, đúng lúc máy tôi âm lượng lại được bật hết cỡ, thành ra rất nhiều người cũng nghe được giọng nói trong điện thoại. Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự xấu hổ, gò má nóng ran như người bị phỏng, vội đẩy ghế bước ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên nói.
- Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại một chút. Thật xin lỗi.
Nói rồi, tôi rất nhanh chạy ra cửa rẽ về phía hành lang. Lúc này, không có một bóng người ở đó, tôi cũng mới dám thở phào nói với Phương ở bên kia.
- Cô bị làm sao vậy? Tôi đã bảo đừng tuỳ hứng nói chuyện như vậy mà.
- Làm sao là làm sao. Bây giờ cô ở đâu, chúng ta hẹn nhau mấy giờ, bây là mấy giờ, cô cố tình đúng không?
- Đừng làm ầm ỹ nữa, một lát nữa tôi sẽ về. Hôm nay tôi đi gặp đối tác, đột xuất quá nên không kịp báo với cô, cô gọi xe về trước đi. Ngày mai được nghỉ chúng ta sẽ bù sau, có được không.
Tôi không khách khí với Phương, sau khi nói xong cũng tứ khắc cúp máy, xoay người đi về phía nhà vệ sinh. Buổi chiều, tôi với cô ấy quả thật có hẹn với nhau, nhưng vì Vũ Đình Nguyên thúc giục quá cho nên tôi cũng quên béng luôn đi nó, cùng với anh đến đây, để rồi chứng kiến một màn nhức nhối mắt đến như thế này.
Đứng rửa mặt một lát, tôi từ toilet đi ra, bỗng phát hiện Dương Thành Nam đang dựa lưng ở một góc hành lang lặng lẽ hút thuốc. Đáy lòng chợt trở nên hoảng hốt, bước chân tôi hơi chậm lại, mắt hơi nâng lên nhìn người đàn ông chìm trong làn khói trắng. Khoảng cách rất ngắn, con ngươi anh là màu đen láy giống hệt với Vũ Đình Nguyên, vẻ đẹp một chín một người không thể nào có thể so sánh được.
Rất nhiều năm trước, tôi vẫn luôn chìm đắm trong đôi mắt thản nhiên như có làn sương ấy, tôi say đến nỗi khó có thể kìm chế được lòng mình, đến nỗi muốn chôn vùi tất cả, chỉ còn xúc cảm của tình yêu. Nhưng mà bây giờ, qua nhiều lần suy nghĩ, tôi cũng đã đôi phần chấp nhận được tất cả, lựa chọn hạ xuống để cuộc sống không còn mệt mỏi.
Rốt cuộc Dương Thành Nam cũng quay lại, tôi đờ người ngồi nguyện tại chỗ, không biết làm gì tiếp theo, mười ngón tay siết lại thật chặt, cổ họng nghẹn ứ. Giây phút ấy, tôi đã suy nghĩ hay là tỏ ra như không biết gì thản nhiên bước đi, thế nhưng không ngờ người đàn ông kia lại lên tiếng.
- Bất ngờ à?
Nói xong, anh cười nhạt một cái rồi bình thản ném điếu thuốc xuống dưới chân dẫm nát, xong rồi mới tiến lại, mắt nhìn tôi chằm chằm, khoé miệng hơi nhếch lên, tiếp tục châm biếm.
- Một người bình thường chẳng có gì, gia cảnh khó khăn, mặc đồ đắt tiền thế này, chắc Vũ Đình Nguyên mua cho cô? Tô Vũ Tình, cô quả thật lợi hại đấy, tôi không ngờ cô lại có bản lĩnh khiến cho cậu ấy si mê cô như vậy.
Những lời này chẳng dễ nghe một chút nào,
tôi không trả lời, cũng không phản bác. Dương Thành Nam là người thông minh, anh kiểu gì cũng biết giữa tôi và Vũ Đình Nguyên tình cảm không có gì, hoặc là có thì cũng chỉ là một ít, không đáng để quan tâm. Tại thời điểm này, anh vẫn cố tình nói như vậy chẳng qua là để tôi phải khốn đốn, để sỉ nhục tôi mà thôi.
Tôi không muốn giải thích, bởi vì không cần thiết. Dương Thành Nam thì càng lúc càng đến gần, anh cúi đầu nhìn tôi, gần đến độ tôi thể thấy rõ hàng mi chúng tôi đang run rẩy, hơi thở nóng rực đầy kìm nén. Anh đưa tay nâng cằm tôi lên, ngón tay trỏ vuốt ve mảng da thịt trắng ngần của tôi với lực khá mạnh, im lặng một hồi, ngữ điệu mới không còn sắc nhọn như lúc nãy nữa.
- Mẹ cô mất rồi sao? Mấy năm qua, cô vẫn luôn ở đây sao?
Nghe những lời này, nỗi đau cố giấu đi lại bị khới lên, tôi không thể không ngẩng đầu, ánh mắt đỏ sọng gần như phát khóc, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, ngữ điệu vừa lạnh vừa cay nghiệt.
- Đúng, bà ấy đã mất rồi. Bà ấy không còn nữa.
Giống như một con vật nhỏ yếu ớt bị dồn đến đường cùng phải lao vào cắn người, tôi không thể nào chịu nổi việc anh tuỳ tiện nhắc đến vết thương sâu hoắm trong lòng của mình, môi dưới cắn lại đến bật máu.
- Nếu không còn gì thì tôi đi đây.
Tôi lạnh nhạt nói tiếp, Dương Thành Nam nhìn ra sự bất thường ở tôi, anh cau mày trầm ngâm.
- Cô rốt cuộc là sợ tôi cái gì. Tô Vũ Tình, người năm đó có lỗi rõ ràng là cô, không phải là tôi, bây giờ cô ở đây tỏ ra mình luôn đúng sao.
Biết chắc kiểu gì anh cũng sẽ nói như vậy, tôi bất giác bật cười, sự nhút nhát nhẫn nhịn ngày thường bây giờ cũng nhanh chóng biến mất. Tôi nhìn anh, khóe miệng nhàn nhạt, còn anh thì cắn chặt môi, đồng tử thâm thuý. Anh không còn là Dương Thành Nam của quá khứ, tôi cũng không phải Tô Vũ Tình của ngày xưa. Chúng tôi đều đã thay đổi, chúng tôi đều không thể dành cho nhau một cái nhìn tốt hơn, đẹp hơn.
- Tôi đã nói anh đừng có hỏi nữa. Chuyện đã qua rồi, ai sai ai đúng thì cũng nên mặc kệ đi, đừng nói thêm bất cứ một điều gì. Anh không hiểu sao?
Tôi quả thật không muốn nhắc đến, nhưng Dương Thành Nam hôm nay dường như bị cảm xúc chèn ép đến mức không thể nào chịu được nữa rồi. Anh không cho tôi đi, tay kéo lấy tay tôi ép tôi dựa lưng vào tường, đôi mắt sắc lạnh.
- Tại sao? Tôi hỏi cô tại sao?
- Anh hỏi tôi tại sao à?
Tôi cười lạnh, nụ cười phẫn hận nhưng lệ lại không kiềm chế được cứ như vậy tràn xuống. Vốn dĩ, bản thân đã có ý muốn che giấu, bản thân đã có ý muốn tự mình chịu đựng, nhưng đến nước này thì tôi không thể chịu nổi được nữa rồi. Tôi nhìn anh, giọng nói mỗi lúc một lạnh.
- Tại sao? Anh về hỏi bố của anh đấy, hỏi mẹ của anh đấy, hỏi xem các người đã làm gì với mẹ của tôi.
- Cô nói cái gì? Bố mẹ tôi thì liên quan gì đến chuyện mẹ của cô, bố mẹ tôi thậm chí còn rất yêu thương cô. Cô không phải là chưa từng tiếp xúc qua với họ.
Đúng, bố mẹ của anh rất tốt, chính vì rất tốt như vậy nên khi tôi đọc được chuyện đó, chính mình còn không dám tin tất cả đều là sự thật. Thế nhưng giấy ADN có thể giả được sao, chuyện của mẹ Dương Thành Nam làm người giúp việc cho mẹ tôi có thể giả được sao, chuyện Dương Thành Vũ ở với mẹ tôi 5 năm có thể giả được sao. Không, tất cả đều không hề giả chút nào hết. Mọi thứ hoàn toàn là sự thật.
- Không liên quan. Nếu không liên quan như anh nói, thì tôi sẽ không phải như bây giờ. Nếu không liên quan như anh nói, tôi sẽ không phải là đứa trẻ không có bố.
Dương Thành Nam nhíu mày, bàn tay anh ta túm chặt lấy da thịt tôi, nét mặt dần mất đi sự trầm tĩnh, ánh mắt càng âm u... Chuyện này… tôi chắc chắn anh ta không biết, bởi vì trong mắt anh ta bọn họ đều là những người phụ huynh vô cùng tốt, là những người lãnh đạo vô cùng giỏi, đến một hạt sạn cũng không hề có để mà nhặt. Năm đó anh chưa đủ 22 tuổi, chúng tôi yêu nhau, hai người bọn họ quả thật không cấm nhưng tôi biết, thật tâm bố mẹ nào chẳng có sự so sánh cơ chứ. An Lam lớn lên cùng với anh từ nhỏ, tài giỏi xinh đẹp, lại yêu anh, gia đình môn đăng hộ đối, sự lựa chọn như vậy ai mà không muốn.
Anh gắt lên với tôi.
- Tô Vũ Tình, rốt cuộc là bố mẹ tôi đã làm gì cô. Là họ ép cô rời xa tôi, có phải là họ ép không?
- Không phải, bọn họ chẳng ai ép tôi hết. Nếu họ ép, tôi còn thoải mái hơn gấp trăm nghìn lần, tôi sẽ không phải đau khổ thế này.
- Thế vậy rốt cuộc là tại sao? Cô khó nói đến mức như thế à? Bảy năm qua cô biết tôi sống thế nào không, cô biết tôi đau lòng ra sao không?
Nghe không thiếu sót lấy một lời, tôi cười lạnh vén tóc bên tai lên, dù trước khi tới đây đã cố gắng đánh má hồng lên nhưng ở thời điểm hiện tại, tôi chắc khuôn mặt mình trắng bệch chẳng khác gì người chết cả. Bảy năm qua, Dương Thành Nam đau khổ, còn tôi thì không đau sao, không nghiệt ngã sao. Anh không biết được mọn chuyện, anh cho tôi là đồ xấu xa độc ác, anh ví tôi là người phụ nữ lòng dạ rắn rết, độc ác.... Anh tôn thờ bố mẹ mình, anh ngưỡng mộ, chẳng ai biết đến những đau thương mà mẹ tôi phải gánh.
- Anh đau, còn tôi thì vui chắc. Thật nực cười. Dương Thành Nam, anh nói tôi cay nghiệt đến cầm thú cũng không bằng, nhưng anh không hề hiểu được, cảm giác yêu một người không nên yêu nó đau đớn như thế nào đâu. Tôi với anh, ngay từ đầu đã sai, sai thật rồi..
Nói xong, tôi cũng rơi luôn vào im lặng, trong đầu lần nữa lại dội lại những lời mẹ nói hôm đó, rồi những dòng nhật kí, từng câu từng chữ tôi đều nhớ rõ mồn một. Ngôi nhà hai tầng hào nhoáng, nội thất đầy đủ, những bức ảnh mẹ cùng với người đó nằm trên giường, ôm nhau thật chặt, tôi cũng nhớ như in. Giữa tôi và Dương Thành Nam là khoảng cách vĩnh viễn như trời và đất, anh không phải là hoàng tử của cuộc đời tôi, không phải người cứu rỗi cô bé lọ lem là tôi. Mà anh là anh trai của tôi, là người cùng chảy một dòng máu với tôi.
Tôi không dám nhắc lại lời mẹ tôi từng nói, không cách nào nhắc lại nổi. Sự sợ hãi, nỗi nhục nhã tủi hổ tôi phải gánh chịu… mọi thứ khiến cho tôi mất hết phương hướng tìm cho mình một lối thoát. Những lời nói tàn nhẫn đó như chọc thẳng tim gan của tôi, làm tôi chết sững không thể phản bác lại, nước mắt mỗi lúc một lăn dài. Mẹ phát hiện ra tôi yêu anh, bà điên cuồng phẫn uất, bà bắt ép tôi phá thai, bà chửi tôi thậm tệ, thậm chí còn không ngần ngại tặng tôi mấy cái bạt tai. Mẹ đến chết vẫn không thể nào tha thứ cho lỗi lầm của đứa con gái là tôi, cũng càng không thể tha thứ cho anh và người nhà của anh, bà đem sự phẫn uất đấy đi, đôi mắt trợn trừng khi tắc thở vẫn không buông xuống được những đau lòng.
Khẽ nhắm mắt lại, thoát ra khỏi hồi ức, tôi trấn tĩnh lấy hơi, nói.
- Ngày tôi trở về thành phố B, mẹ biết tôi yêu anh, biết tôi mang thai con của anh, bà với tôi đã giằng co nhau ở trên đường. Bà bắt tôi chia tay với anh, bắt tôi phá đi đứa nhỏ, tôi không chịu, cuối cùng mẹ tức giận bỏ đi xuống lòng đường. Anh biết không, đó là lần cuối tôi nhìn thấy mẹ, bà ấy nằm dưới vũng máu, loang lổ, não văng hết ra đường, mắt không nhắm.
Đôi mắt u tối của anh chợt lay động, Dương Thành Nam hỏi tôi.
- Tại sao mẹ cô lại bắt phá. Đó cũng là một sinh mạng cơ mà. Mẹ cô tàn nhẫn như vậy sao?
- Bởi vì đứa trẻ là nghiệt chủng.
Tôi hít một hơi thật sâu sau rồi gằn giọng xuống nói với người đàn ông trước mặt, giây phút này lồng ngực như muốn vỡ ra rồi cho nên bản thân cũng mặc kệ hết tất cả. Anh đánh tôi cũng được, anh chửi tôi cũng xong, giờ khắc này tôi mệt mỏi lắm rồi.
- Bởi vì tôi là em gái của anh. Tôi là đứa con rơi của Dương Thành Vũ...
Một câu nói nhẹ bẫng như sương, tôi không ngờ cũng có ngày mình nói ra cái sự thật tàn khốc này cho Dương Thành Nam. Bầu không khí rơi vào im lặng, tôi quay người đi, không dám nhìn vào mắt của anh, cũng không dám đối diện với anh. Còn anh thì đứng đó, khuôn mặt cương nghị trở lên tái nhợt, bả vai run run lên từng hồi. Anh im lặng thật lâu, sau đó mới đưa tay lên túm chặt lấy tôi, anh hỏi với thái độ dường như không tin nổi.
- Cô vừa nói gì hả, cô nói lại xem.
Tôi không nghĩ tới một phút mất trí lại đẩy sự việc lại đi đến bước đường này, bản thân không dám nhìn vào mắt anh, bởi vì tôi sợ. Sợ phản ứng của anh có thể giết chính mình. Ngay bây giờ, tôi ước mình có thể bỏ trốn, thế nhưng Dương Thành Nam chẳng cho tôi có cơ hội đó.
"Chẳng phải anh đã nghe rõ rồi sao, tôi..” Tôi nghẹn ứ giọng, chỉ thẳng vào mình, cười nhạt:” Tôi chính là em gái của anh. Tôi là con rơi của ba anh bên ngoài, anh hài lòng chưa. Đây chính là sự thật, đây chính là lý do đấy, anh đã biết nó đeo bám tôi bảy năm như thế nào không hả. Anh có biết tôi đã đau khổ ra sao không, anh có biết không? Anh đau bằng tôi sao, anh không bằng 1 góc đâu.
- Không, cô nói dối, cô sao có thể là con của ba tôi được. Chắn chắn có sự nhầm lẫn, chắc chắn là như thế. Không phải...
Dương Thành Nam trở nên kích động hẳn, anh càng bóp chặt bả vai tôi hơn, sức lực mạnh đến mức gần như muốn nghiền nát xương cốt của tôi. Anh không tin những gì tôi nói, anh cho là tôi nói dối, cho là tôi bịa chuyện.
Khẽ cười, tôi đưa tay lên gạt nước mắt, lôi ra từ trong ốp điện thoại tờ giấy đưa cho Dương Thành Nam, môi cắn chặt lại đã bật máu, nhưng bây giờ bản thân chẳng hề biết đau là gì nữa. Bởi vì trong tim tôi, còn đau hơn đây gấp vạn lần đây này.
Dương Thành Nam run run cánh tay, lúc này trên tay anh chỉ là tờ giấy ấy, anh nhìn chằm chằm nhưng tôi biết nó giống một tảng đá nặng lên cả hai người chúng tôi vậy. Bản xét nghiệm DNA từ rất nhiều năm về trước, trên đó ghi rõ Dương Thành Vũ và Tô Vũ Tình, RCP 99,99%, kết luận cha con huyết thống.
Lật đi lật lại xem đến cả chục lần, thật lâu sau tôi mới nghe thấy Dương Thành Nam nghiến giọng, ngón tay anh siết lấy tờ giấy nhăn nhúm.
- Nhất định là nhầm lẫn, chúng ta không phải là anh em, chúng ta không phải. Tô Vũ Tình, ba tôi từ trước đến giờ chỉ có mẹ tôi, ông không hề lăng nhăng bên ngoài. Ông ấy cũng không biết mẹ cô.
Tôi bật cười, tay đưa tay lên chạm vào má của anh, môi mấp máy. Nỗi đau này tôi ngấm đủ rồi, tôi bây giờ, cơ bản cũng đã chai sạn với cái vết thương đầy đáng sợ ấy.
- Dương Thành Nam, chúng ta là anh em, đây là sự thật. Còn một điều tàn khốc hơn nữa là, chính mẹ anh, Trần Thuỳ An chính là người đã cướp người đàn ông của mẹ tôi. Nếu không có bà ấy, thì mẹ tôi với bố anh mới là một đôi. Mẹ anh mới chính là kẻ thứ 3 phá đi hạnh phúc của người khác.
Danh sách chương