edit: Olwen

Trong lối đi chật chội, tiếng giày của chàng trai giẫm lên sàn đá cẩm thạch, được máy trợ âm khuếch đại, đập vào tai của cô.

Cô cảm thấy tim mình đập điên cuồng, cô lùi lại từng bước, chân giẫm phải lon bia, suýt thì trượt chân ngã.

Mấy giây sau, chàng trai đứng trước mặt cô. Cậu hơi quay sang phía cô, cô thấy vậy —

Cơ thể nhỏ bé lại tiếp tục lùi về sau, lùi đến khi lưng chạm vào tường.

Ánh trăng làm cho bầu không khí trở nên mập mờ.

Du Hàn cúi đầu xuống, nhìn thấy rõ mặt của cô gái.

Thấy đôi mắt màu hổ phách rũ xuống, vô thức nín thở, hàng mi dài chớp chớp, đầu ngón tay trắng trắng nắm thật chặt cây gậy đánh golf, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng và sợ hãi.

Cô sợ cậu ta sẽ đem cô ăn tươi nuốt sống.

Nhưng chỉ có thể hết lần này đến lần khác đứng ngây ngốc, nếu thật sự cậu là người xấu, không cần phí sức cũng có thể bị bắt đi.

Mà Bối Doanh Doanh cúi đầu, không biết làm thế nào, cuối cùng trên đỉnh đầu rơi xuống câu nói:

“Tôi biết cậu?”

Giọng nói của chàng trai xen lẫn sự mát mẻ của màn đêm, mang theo sự lạnh lùng xa cách, cô đáp lại anh.

“Chính là… cửa hàng tiện lợi đó…”

Giọng nói của cô vô cùng khó khăn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, lầm bầm như sóc đang ăn.

“Cậu nói cái gì?” Cậu hỏi với một giọng khàn khàn.

Cô dần đỏ mặt, lắc đầu, lo lắng đến mức không nói thành lời.

Vì lối đi chật hẹp, Bối Doanh Doanh chỉ có thể đứng sát vào cậu, cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi bia trên người cậu.

Yên lặng vài giây, lòng cô lo lắng bất an, cô nhìn thấy chàng trai đột nhiên cúi người về phía mình.

Cảm giác cậu đột nhiên tới gần, cô nghĩ cậu đây là muốn làm gì, dọa cô nhanh chóng rụt người lại, suýt chút nữa nhảy dựng đứng lên…

Động tác cúi người của Du Hàn dừng lại, sau đó nhấc cái lon cô vừa giẫm trên mặt đất, đứng dậy khỏi ghế.

Cậu nhìn cô gái một lần nữa, ánh mắt lóe lên một cảm xúc không thể phát hiện được, sau đó — 

Quay người rời đi.

Bối Doanh Doanh nhìn theo bóng lưng cậu, một lúc lâu sau, mặt trở nên đỏ ửng.



Sáng hôm sau, Viên Man Hà đưa Bối Doanh Doanh đến trung tâm mua sắm, mua đồ dùng dùng học tập mới, và vài bộ quần áo.

Buổi chiều, cô ở trong phòng chuẩn bị bài cho môn Toán lớp mười một. Môn Toán của cô thật sự rất tệ, vì trước đây chữa tai, làm chậm trễ việc học, hơn nữa lại cô lại chọn ban tự nhiên, càng khiến cô sa sút hơn.

Đang xem sách, thì có người đến gõ cửa, là người giúp việc.

“Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đã về ở dưới tầng, bà chủ bảo cô xuống.”

Cô giật mình sửng sốt một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “… Được.”

Sau khi người giúp việc rời đi, Bối Doanh Doanh cúi đầu không biết suy nghĩ gì, một lúc sau, cô bước ra khỏi phòng.

Còn chưa xuống dưới tầng, đã nghe thấy tiếng cười nói của một nhà ba người trong phòng khách, đặc biệt là Bối Hồng luôn nghiêm nghị trước mặt cô, lúc này sắc mặt chắc hẳn vô cùng dịu dàng.

Bối Sơ Nhan đang cùng bố mẹ kể về mấy chuyện thú vị trong chuyến du lịch, liếc mắt thì thấy Bối Doanh Doanh đi xuống.

Một cảm xúc xẹt nhanh qua đáy mắt cô, nhưng cô lập tức che giấu, đứng dậy nắm chặt tay em gái: “Doanh Doanh, mau nói chị nghe em có nhớ chị không?”

Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn thấy chị gái đang mặc một chiếc váy kẻ sọc, mái tóc dài ngang lưng xoăn nhẹ, khuôn mặt đầy ý cười.

Hết sức nhiệt tình và thân thiết.

Bối Doanh Doanh bị chị gái đưa ra ghế sô pha, khi nhìn thấy cô Bối Hồng đã chuyển thành giọng dạy dỗ: “Lớn như vậy rồi, con nên ra ngoài rèn luyện một chút, gặp gỡ mọi người, lần sau con cũng nên đi chơi cùng với chị con.”

Bối Sơ Nhan sờ sờ đầu của em gái, giọng nói lo lắng: “Bố, tai của Doanh Doanh như này, bố yên tâm để cho em ấy ra ngoài đi chơi sao?”

Ánh mắt cô dừng lại, sớm đã đoán được chị cô sẽ nói như vậy.

Viên Man Hà cười: “Không sao đâu. Từ giờ, Doanh Doanh sẽ ở nhà, cuối tuần Nhan Nhan cũng có thể mang em ấy đi chơi, Doanh Doanh có vấn đề gì trong học tập cũng có thể hỏi chị.”

Nghe được câu “Từ giờ, Doanh Doanh sẽ ở nhà”, trong lòng Bối Sơ Nhan dâng lên chút cảm xúc khó chịu, nhưng nhanh chóng giấu đi:

“Quá tốt rồi, về sau con có thể thường xuyên đưa em gái đi chơi. Mặc dù lớp mười hai bận rộn, nhưng cũng không quá khó với con, con có thể dạy cho em ấy.”

Bối Hồng lộ vẻ mặt vui mừng, con gái lớn của ông đúng là vừa  xuất sắc vừa ngoan ngoãn.

Lúc này, cô đang cụp mắt đột nhiên nói: “Bố mẹ, con ở ký túc xá được không? Con…”

Cô vừa định nói rõ lý do, Bối Hồng lập tức nhíu mày cắt ngang: “Con không thể ở nhà đúng không?”

“Ký túc xá?” Viên Man Hà ngạc nhiên: “Con sao lại muốn như vậy, Nhất Trung gần nhà như vậy, ở nhà mẹ còn có thể chăm sóc con.”

Bối Sơ Nhan nói thay em gái: “Có lẽ Doanh Doanh muốn ở ký túc xá là để có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc học đúng không?”

“Nhiều thời gian hơn?” Bối Hồng cười nhẹ “Chị con không ở ký túc xá vẫn đứng thứ nhất, con ít thời gian sao? Ở nhà cho bố.”

Bối Hồng nói xong, tức giận đến nỗi trực tiếp rời khỏi phòng khách. Bối Doanh Doanh ngồi trên ghế sô pha cúi đầu xuống, môi nhợt nhạt mím lại, mắt bị hơi nước làm mờ đến nỗi không nhìn rõ.



Bối Doanh Doanh trở lại phòng, tâm trạng rất buồn bực, liền đi ra ban công hóng gió.

Đứng một lát đang định đi vào, cô đột nhiên nhìn xuống sân sau, thấy có một nam và một nữ.

Cô nhìn cô gái rất quen, là Bối Sơ Nhan, cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt chàng trai gầy gò, nhận ra —

Là Du Hàn.

Hai người cách nhau không xa, Bối Sơ Nhan đang nghiêng người nói gì đó với Du Hàn, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói có vẻ hơi gấp gáp. Còn Du Hàn trong tay cầm quốc, ngồi xổm trước vườn hoa, cô không thể nhìn rõ biểu cảm của Du Hàn.

Bối Doanh Doanh sững sờ, cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ có chút mờ ám.



Về đến phòng, không lâu sau lại có người đến gõ cửa. Bối Doanh Doanh mở cửa, thấy Bối Sơ Nhan đang đứng trước cửa.

“Bố mẹ bảo tao dạy toán cho mày, mày cầm bài kiểm tra đến phòng tao.”

Sau đó liếc cô một cái, giọng nói lạnh lùng, rồi quay người rời đi, Bối Doanh Doanh không thể làm gì khác ngoài việc cầm bài kiểm tra theo sau.

Tới phòng của Sơ Nhan, Bối Doanh Doanh nhìn thấy bên trong trang trí vô cùng sang trọng và tinh tế, rèm giường mơ mộng, rèm cửa sổ màu xanh lam và trắng. Trong tủ sách còn có rất nhiều cúp và giấy chứng nhận.

Thi đua môn học, tài năng ca hát, cái gì cần đều có.

Bối Sơ Nhan ngồi trên ghế sô pha, thấy em gái đang nhìn vào tủ sách, trong mắt hiện lên một tia cười.

“Đưa bài kiểm tra cho tao.”

Bối Sơ Nhan cầm bài kiểm tra, nhìn một lượt, có chút không thể tin nối: “Sao có thể thi chỉ có 81 điểm? Đề thi này rõ ràng đơn giản như vậy. Bài hình này mày nên…”

Sau khi nói sơ qua xong, cô không nhịn được để Bối Doanh Doanh làm lại một lần nữa.

Cô ngồi trên ghế sô pha bắt đầu chụp ảnh tự sướng, nhưng cô đổi mấy cái nhãn dãn đều không hài lòng. Cô dời tầm mắt, rơi vào Bối Doanh Doanh đang ngồi bên bàn học.

Bối Doanh Doanh từ khi sinh ra đã rất đẹp, khuôn mặt trái xoan, lông mày đậm, da trắng như tuyết, hơn nữa càng lớn lên càng đẹp, vất vào trong đám đông thì nhìn thoáng qua cũng thấy.

Đến Bối Sơ Nhan cũng phải thừa nhận, gương mặt vốn được các nam sinh phong làm “hoa khôi học đường” của cô, cũng còn kém sắc hơn một chút.

Trong lòng cô bỗng cảm thấy khó chịu, nhíu mày nói: “Làm xong chưa? Mang qua đây.”

Bối Doanh Doanh đưa bài làm cho cô, cô nhìn, giọng nói không vui: “Sao lại chứng minh hai đường thẳng vuông góc, sai thứ tự! Trời ơi, mày ngu thật đấy.” Cô ném tờ bài làm trở lại “Tự mình lên mạng tra đi, mau ra ngoài ăn cơm, tao phải thay quần áo trước.”

Bối Doanh Doanh nhíu chặt mày, không nhìn ra được cảm xúc trên mặt.

Đối với cô mà nói, đây mới chính là người chị thực sự mà cô đã quen.

Cô cầm tờ bài làm lên quay người, bước ra tới cửa nhưng đột nhiên bị gọi lại.

Giọng nói của Bối Sơ Nhan có chút mất tự nhiên: “Nhà mình có con trai của một người giúp việc, đang học lớp mười một như mày, tên là Du Hàn, mày… gặp cậu ấy chưa?”

Bóng lưng cô dừng lại, một lúc sau mới phát ra một âm thanh nhẹ nhàng: “… Chưa.”

Giọng nói của Bối Sơ Nhan dễ nghe đi vài phần: “Không có gì, tao hỏi đại thôi.”



Buổi sáng ngày đầu khai giảng, Viên Man Hà đưa Bối Doanh Doanh đến trường Nhất Trung. Trường cấp ba Nhất Trung là trường trung học cơ sở trọng điểm của thành phố T, với đội ngũ giáo viên và các thiết bị đều là hàng đầu, nhà họ Bối cũng là một trong số những nhà đầu tư vào đây.

Trong phòng hiệu trưởng.

“Bà Viên yên tâm, tôi sẽ sắp xếp con gái bà vào lớp tốt nhất của ban tự nhiên, đến lúc đó nếu như học không theo kịp, tôi sẽ nhờ giáo viên trong lớp dạy riêng cho em ấy.” Thầy hiệu trưởng với thầy chủ nhiệm cười nói mỗi người một câu.

Vừa nói chuyện, họ vừa nhìn về phía Bối Doanh Doanh, chỉ thấy cô ngồi yên lặng, giống như một người gỗ.

Đứa bé này sao lại kỳ lạ như thế? Rời khỏi phòng hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm trực tiếp mang Bối Doanh Doanh đến lớp học. Trước khi rời đi, Viên Man Hà nắm chặt tay con gái, dịu dàng nói: “Ở trường phải ngoan, kết bạn nhiều một chút, tối nay mẹ lại đến đón con.”



Lớp 11-3, lớp học ồn ào, xen lẫn sự đau khổ khi kết thúc kỳ nghỉ hè và háo hức khi khai giảng.

Nhưng có một nhóm người, chủ đề chỉ có một:

“Hôm nay anh Hàn sao vậy, tâm trạng không tốt hay ngủ chưa đủ giấc?”

“Không biết, sáng nay tao gặp anh Hàn ở lán xe, sắc mặt anh ấy rất xấu.” Tăng Đông chỉ chỉ vào bàn tay mũm mĩm của mình, nhỏ giọng nói: “Trên tay còn có vết thương.”

“Ôi, anh Hàn lại đi đánh nhau ở đâu vậy? Tao cũng muốn cùng anh Hàn đi đánh nhau, xưng bá tứ phương.”

“Dựa vào mày? Có mà chỉ bị đánh ngã…”

Mấy nam sinh đang trò chuyện sôi nổi, nữ sinh mặc váy hoa đi qua lối đi nhỏ giữa bọn họ, Tăng Đông đưa tay ngăn lại, mỉm cười: “Tiểu nữ thần, cậu muốn làm gì?”

Nữ sinh hất cằm về phía nam sinh đang nằm ở bàn cuối cùng dãy ba, vẻ mặt kiêu ngạo: “Còn phải nói sao? Đương nhiên là tôi tìm Du Hàn.”

“Tôi khuyên cậu hiện tại đừng nên trêu chọc cậu ấy, hôm nay tâm trạng anh Hàn không được tốt.”

Nữ sinh liếc mắt: “Đấy là đối với mấy cậu, không phải với tôi.”

Nhìn thấy nữ thần đi tới không để ý lời khuyên, mấy nam sinh kích động: “Bọn mày nói xem, lần này mấy giây?”

“Tao cược mười giây!”

“Lần trước là hai mươi giây, lần này chắc chắn không đến mười giây!”

Nên khi họ thấy tiểu nữ thần đi đến bên cạnh Du Hàn, nhỏ giọng gọi, nam sinh đang nằm trên bàn ngẩng đầu lên, ánh mắt không có sự kiên nhẫn khi bị đánh thức.

Nữ thần cười ngượng ngùng, cầm hộp quà trong nay đến trước mặt Du Hàn, đám nam sinh kích động đếm: “Một, hai, ba…”

Khi bọn họ đếm đến “bảy”, chỉ nhìn thấy Du Hàn mặt lạnh mở miệng nói một câu, sắc mặt của tiểu nữ thần thay đổi lớn, cầm lấy hộp quà giận dữ và xấu hổ quay về.

“Mẹ kiếp, anh Hàn chỉ cần dùng bảy giây có thể làm cho tiểu nữ thần tức giận! Xin đừng thô lỗ…” Mấy nam sinh hóng chuyện ôm bụng cười.

Người dám đối xử như vậy với tiểu nữ thần, chỉ có một người duy nhất trong lớp là Du Hàn.

Cậu lạnh lùng với tất cả nữ sinh, không ai có thể đến gần.

“Trật tự!” Đột nhiên một tiếng quát vang lên, cả lớp đồng loạt nhìn về phía cửa, sau đó chủ nhiệm lớp – lão Trương đi vào.

Lão Trương đã ở tuổi trung niên, nhìn rõ ràng béo và hói, nhưng dạy toán giỏi, lại hay thường cùng bọn nam sinh gọi anh anh em em, nên mọi người gọi ông với cái tên thân thiết “lão Trương”.

Lão Trương mang chiếc cặp bỏ lên bàn, nhìn cả lớp rồi bỗng nhiên cười: “Sao tôi thấy mấy em ai cũng béo lên.”

Cả lớp cười phá lên, rõ ràng người béo lên chính là thầy.

Sau khi nói đùa vài câu, ông quay lại chủ đề chính: “Trước khi vào lớp, thầy giới thiệu cho các em bạn học mới chuyển đến.” Ông nhìn về phía cửa: “Nào, mọi người hoan nghênh bạn mới bằng một tràng vỗ tay.”

Tất cả học sinh đều nhao nhao nhìn về phía cửa lớp.

Bạn học mới?

Nam hay nữ? Trông như nào?

Trong lúc mọi người chờ đợi, một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn bước vào.

Tiếng vỗ tay thưa dần, nhiều người nhìn đến ngây người, nam sinh ngạc nhiên đến há mồm.

Nữ sinh mặc một chiếc váy bò, lông mày mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp với làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng long lanh.

“Cậu ấy xinh ghê…”

Vài tiếng cảm thán vang lên.

Lão Trương nhìn về phía nữ sinh, ra hiệu bảo cô tự giới thiệu. Nữ sinh ngẩng đầu, cố gắng hết sức nói: “Chào mọi người, mình tên Bối Doanh Doanh, rất vui được làm quen với mọi người.”

Lão Trương cười nói: “Về sau, mọi người trong lớp phải quan tâm bạn mới nhiều hơn. Được rồi, trước hết Doanh Doanh sẽ ngồi ở —”

Ông nhìn một vòng, cuối cùng chỉ tới bàn cuối cùng tổ ba: “Ngồi canh Du Hàn đi. Du Hàn không được bắt nạt bạn ngồi cùng bàn mới đâu nhé.”

Cả lớp hít vào một hơi, vẻ mặt kinh ngạc.

Khi Bối Doanh Doanh nghe thấy tên này, trái tim cô đập loạn xạ, cho để khi nhìn theo hướng tay của lão Trương chỉ, đối mặt với đôi mắt đen nhánh của nam sinh, cô mới biết được mình không nghe nhầm.

Cậu ấy sao lại cũng ở lớp này…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện