edit: Olwen

Căn phòng tối và kín, một tia sáng yếu ớt chiếu qua các khe hở trên tấm rèm đã đóng, bầu không khí càng thêm mập mờ.

Du Hàn dứt lời, cô lo lắng đến không nói thành lời.

Tim cô đập thình thịch, cảm thấy đầu choáng váng.

Hai người im lặng năm giây —

Du Hàn lùi về sau một bước, buông cổ tay cô ra.

Bỗng nhiên, trước mắt cô toàn màu trắng, bầu không khí mập mờ bị ngọn đèn trên đầu xua tan.

Khi mắt cô nhìn rõ, chỉ thấy tay nam sinh để ở công tắc đèn cạnh đầu cô.

Sau đó nhìn cô, ánh mắt yên tĩnh.

Giống như người mất khống chế vừa nãy không phải cậu.

Cô bối rối rủ mắt xuống, giấu đôi má ửng hồng, mấy giây sau trước mặt vang lên giọng nói khàn khàn của cậu:

“… Xin lỗi.”

Cô đi chậm rãi, lắc đầu: “Không sao.” Thực ra cô cũng không hề tức giận.

Cô quay người đang muốn mở cửa, sau lưng lại vang lên giọng nói của Du Hàn —

“Có thuốc sao?”

Cô kinh ngạc quay đầu, chạm vào ánh mắt của cậu, nam sinh rủ mắt, sắc mặt hơi mất tự nhiên…

Cô phản ứng kịp thời, chớp chớp mắt, lông mày cong như trăng khuyết.

“Có, cậu chờ chút tớ đi lấy ~”

Cô chạy chậm ra ngoài lấy thuốc, Du Hàn nhìn căn phòng bừa bộn của mình, sau đó đi đến kéo rèm cửa ra, đến bên giường thu quần áo, chăn gối cũng để gọn gàng.

Bối Doanh Doanh đi đến tủ thuốc nhỏ trong phòng khách, tìm được thuốc cảm, trở về phòng cậu.

“Thuốc đây, cậu uống thử xem có đỡ không.” Cô đưa cho cậu.

Cậu cầm lấy: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Cô cười: “À đúng rồi, ở bếp có canh gừng, nhân lúc còn nóng tớ đi lấy cho cậu!”

“…”

Cậu vừa định nói không cần, cô đã lần nữa chạy chậm ra ngoài.

Cậu nhíu mày, nhìn vào mấy viên thuốc cảm trong tay, vẻ mặt lạnh lùng dần tiêu tan.

Năm phút sau, Bối Doanh Doanh bê một bát canh gừng nóng hổi trở về, Du Hàn nhìn thấy, lông mày không tự chủ nhăn lại.

Cô thấy vậy: “Cậu không thích vị gừng sao?”

“Ừ.”

“…” Cô sờ đầu, cô biết đối với người không thích ăn gừng mà nói, mùi này sẽ khiến cho người thấy khó chịu: “Hay là thôi đi?”

Cậu cầm lấy, nhàn nhạt nói: “Không sao.”

Sau đó cô nhìn thấy cậu ngửa đầu lên uống, yếu hầu nhấp nhô, cổ trắng thon dài, có chút gợi cảm.

Cô hốt hoảng thu hồi tầm mắt, nghĩ linh tinh gì vậy…

Cậu uống xong, lông mày nhíu lại, nhưng vẫn nói với cô một tiếng “Cảm ơn”.

Mặt cô lộ ý cười: “Không sao, mỗi lần tớ xảy ra chuyện, cũng toàn làm phiền cậu, huống hồ… Bạn bè có thể giúp đỡ nhau mà, đúng không?”

Cô cười đơn thuần đáng yêu, má lúm đồng tiền như được lấp đầy mật ong.

“… Ừ.” Nam sinh ngồi lên giường, để cốc lên đầu giường, đổ thuốc cảm vào, pha rồi uống hết.

Cô yên tâm, sau đó nói: “Vậy tớ đi trước, cậu nghỉ ngơi đi.”

Cô đi đến cửa, nghĩ đến một chuyện lại quay đầu nói: “Đúng rồi, buổi chiều thứ sáu cậu không ở lớp, thầy chủ nhiệm lớp đến thông báo thứ hai có bài kiểm tra đấy.”

Cậu gật đầu, phản ứng bình thản.

Bối Doanh Doanh nghĩ, bài kiểm tra này đối với cậu căn bản không phải là khó.

Thật tốt…



Về đến phòng, ngồi trước bàn học, Bối Doanh Doanh lấy sách toán ra, thật đau đầu.

Cô chỉ bỏ mấy ghi chú cô đã ghi trong tuần ra nhìn một lần, mất một buổi sáng, nhưng cô lấy sách bài tập ra làm một vài bài, lại cảm thấy đầu mình trống rỗng QAQ.

Cô nhìn từ “lược bớt” ở phần lời giải bài tập sau sách, sụp đổ.

“Bài này cuối cùng là làm như nào…” Cô ảo não vỗ đầu một cái.

Đang lúc cô “đi vào ngõ cụt”, cô bỗng nhiên nghĩ ra một ý —

Có thể đi tìm Du Hàn! Cô tìm thông tin liên lạc của cậu trong nhóm lớp, nhấn “thêm bạn bè”, chờ đợi khoảng năm phút, bên kia cuối cùng cũng đồng ý.

Cô lập tức chào hỏi: [Tớ là Bối Doanh Doanh ~]

Mấy giây sau, đối phương: [.]

“…” Đấy cũng là những lời cô nói khi gửi tin xác nhận vừa rồi.

Cô thẳng thắn cắt chủ đề, nói muốn hỏi vài bài toán, không biết cậu có rảnh hay không.

Nhưng Du Hàn hỏi cô có vấn đề gì, cô chụp một ảnh rồi gửi, một lúc sau đầu bên kia trả lời: [Những câu hỏi này là những câu hỏi cơ bản, nếu ngay cả những câu này cũng cần trợ giúp, thì có nghĩa là lúc trên lớp cậu không tiếp thu được kiến thức gì.]

Bối Doanh Doanh có thể tưởng tượng nếu cậu đứng trước mặt và nói câu này thì giọng nói sẽ lạnh như nào.

Du Hàn lại nói thêm câu nữa: [Trước tiên xem kỹ các ví dụ mẫu trên sách, sau đó mới làm đề.]

Cô nằm úp trên mặt bàn, ngại ngùng trả lời: [Được.]

Cô đặt điện thoại trên mặt bàn, thở dài một tiếng.

Cô thật sự không hợp học ban tự nhiên, riêng môn toán thôi cũng là một đòn trí mạng của cô.



Cả một buổi chiều, Bối Doanh Doanh nhốt mình trong phòng.

Đến giờ cơm tối, Du Linh lên tầng gọi cô xuống ăn cơm, nhưng cô bảo còn chưa làm xong bài tập, nên không ăn.

Du Linh xuống tầng, mang bữa tối đến phòng Du Hàn trước, nam sinh ngồi dựa vào đầu giường đọc sách ngoại khóa.

Bà đưa cơm cho cậu, thuận miệng hỏi: “Con làm xong bài tập chưa?”

“Làm gì ạ?”

“… Thằng bé này.” Mẹ cậu bị cậu chọc cười: “Thật sự cho rằng thi đứng đầu lớp thì được rồi sao.”

Du Hàn để sách xuống, chăm chú trả lời: “Đã làm xong rồi ạ.”

“Các con học lớp mười một có nhiều bài tập lắm phải không?”

“Cũng tàm tạm ạ.”

“Vậy sao mẹ cảm thấy tiểu thư Doanh Doanh có rất nhiều bài tập về nhà, cả ngày làm bài tập trong phòng cơm cũng không ăn. Mấy đứa cũng thật là, phải biết kết hợp giữa học hành và nghỉ ngơi chứ.”

Nam sinh nghe vậy, tay cầm đũa dừng lại, không nói gì.

Ăn xong cơm tối, bà ra ngoài, cậu đứng dậy xuống giường, ngồi vào bàn học, mở sách toán ra.



Gần bảy giờ tối, Bối Doanh Doanh vẫn đang chiến đấu hết mình tại bàn học, nhưng hiệu quả chẳng đâu vào đâu.

Lúc gần như sụp đổ, đột nhiên điện thoại có tin nhắn.

Người gửi là Du Hàn, lời ít ý nhiều hai chữ: [Xuống đây.]

Một phút sau, cô gõ cửa Du Hàn mở cửa.

“Cậu tìm tớ có chuyện gì không?”

Nam sinh không nói gì, quay lại bàn học.

Cô đi vào theo, thấy nam sinh lấy vài tờ giấy ở bàn học, đưa cho cô. Giọng nói dửng dưng:

“Câu hỏi cho bài kiểm tra ngày mai.”

Bối Doanh Doanh khiếp sợ: “Câu hỏi bài kiểm tra?”

Vẻ mặt cô khó tin: “Nhưng làm chuyện đó không tốt lắm…” Mặc dù cô học kém môn toán, nhưng cũng không muốn dùng cách này để thi đạt, mà có thể thoát được lần đầu tiên nhưng cũng không thể thoát được những lần khác.

Du Hàn nhìn cô: “Cậu nghĩ là đề của thầy sao?”

“Hả???”

“Đây chỉ là đề minh hoạ có thể ngày mai sẽ thi đến.”

“Thật sao?” Cô nghe xong, hai mắt sáng lên, nhìn ví dụ mẫu: “Du Hàn… Những cái này cậu lấy ở đâu?”

Cậu híp mắt, ném bút lên bàn: “Bọn Tăng Đông cho.”

Thì ra mọi người ai cũng có phương pháp “đối phó” riêng như vậy.

Cô nhếch môi: “Cảm ơn cậu nguyện ý chia sẻ cái này cho tớ, rất hữu ích.” Việc này giúp việc ôn tập của cô đi đường tắt một tý.

“Đây chỉ có đề bài, cậu làm xong rồi đưa tớ xem qua.” Nam sinh nói.

“Ừ ~ tớ ăn cơm xong lập tức đi làm.”

Du Hàn nhìn bóng lưng cô vui vẻ rời đi, lông mày khẽ cong lên.



Bối Doanh Doanh làm xong đề, đi xuống tầng tìm Du Hàn, cô đứng cạnh bàn nhìn cậu chấm bài, tim nhảy đến cổ luôn rồi.

Nam sinh chấm bài xong, ngẩng đầu nhìn cô:

“Không đạt.”

“…”

Cô muốn khóc hu hu hu.

Cô lúng túng nhận lại tờ bài làm nhìn, Du Hàn xoay bút trong tay, nói với cô về bài làm: “Cậu vẫn chưa hiểu về phương trình đường thẳng, lấy mẫu hệ thống và mẫu phân tầng đều có vấn đề…”

Cô nghe xong, gật đầu, cậu lấy lại bài làm của cô, bắt đầu phân tích từng bài cho cô, so với thầy giáo thì kĩ hơn nhiều.

Thật ra cô chỉ không hiểu những điều rất cơ bản, nên khi làm bài thường bị sai, cậu kê đơn rất đúng bệnh, cô nhanh chóng thông suốt.

Đôi khi não cô hoạt động chậm, ngại để Du Hàn nói nhiều lần, ai biết được nam sinh lại nhìn ra điểm khúc mắc của cô, kiên nhẫn giảng cho cô từng vấn đề.

Cô nghe giọng trầm thấp nhẹ nhàng của cậu tim đập rộn ràng.

Cậu nói xong, cô cười một tiếng: “Du Hàn cậu thật lợi hại, cậu có thể làm giáo viên đấy…”

Mặt nam sinh hiện lên ý cười, giọng nói nhàn nhạt:

“Tớ không muốn gặp một học sinh như này.”

“Này…”

Cậu không chuyển chủ đề cùng cô nữa, nói về vấn đề chính: “Toán là một môn học thay đổi linh hoạt, không phải chỉ ghi tất cả mọi thứ trên lớp và xem lại là có thể tiếp thu.”

Cô gật đầu cầm sách vở: “Vậy tớ đi trước nhé.”

Cô đang muốn đi, nhưng nam sinh đứng lên: “Cậu ngồi ở đây, tớ nhìn cậu làm lại một lần nữa.”

Cô kinh ngạc, nghe thấy cậu giải thích: “Làm một lần là nhớ thêm một lần.”

“… Được.”

Cô bước đến bàn học cậu ngồi xuống, bắt đầu làm bài, Du Hàn tiện tay cầm một quyển sách, ngồi lên giường.

Cậu đọc sách, sau đó ngước mắt nhìn về cô gái ngồi trước bàn học, dáng người cô thấp, nên chân chỉ hơi chạm đất, thỉnh thoảng đang viết còn đu đưa vài cái, dưới váy hai bắt chân trắng thon như những củ sen.

Cậu thu tầm mắt, kiềm chế sự khô nóng nổi lên trong lòng.

Một lúc sau, cậu nghe thấy giọng nói của cô gái: “Đã xong —”

Cậu đứng dậy đi đến cạnh bàn, cầm bài thi, cô tựa đầu vào tay, ngước nhìn cậu đầy mong chờ.

Một lúc sau: “Ừ, không có vấn đề gì lớn, nhưng chỗ này…”

Cậu đưa bài thi đến trước mặt cô, tay chống vào thành ghế, hơi cúi người giảng bài cho cô.

Khoảng cách của hai người rất gần, cô có thể ngửi được mùi quần áo dễ chịu trên người cậu, cô cụp mắt, đầu ngón tay dưới mặt bàn xoắn vào nhau, vành tai đỏ bừng.

“Hiểu chưa?” Du Hàn đưa tầm mắt về phía cô.

“… Hiểu rồi.”

Cậu đứng thẳng người, cô cũng đứng lên: “Vậy tớ về phòng đây… Ngủ ngon.”

“Ừ.”

Cô nhanh chóng ra khỏi phòng, chạy nhanh lên tầng, vào phòng, khỏa cửa, nhẹ nhàng thở một hơi.

Cô đi soi gương.

Vừa nhìn, quả nhiên mặt đã đỏ bừng.



Sáng thứ hai, Bối Doanh Doanh vào lớp, cô ngồi xuống, vừa để cặp sách xuống, Kỷ Diệu đã xoay người, nhìn thấy cô thì hơi ngẩn người một chút, rồi cười xấu xa:

“Doanh Doanh, mau thành thật khai báo, tối qua cậu lén lút làm gì?”

“Hả?”

Kỷ Diệu chỉ chỉ mắt cô, Bối Doanh Doanh vội vàng lấy gương ra soi, phát hiện quầng thâm mắt rất đậm: “Tối qua làm bài tập đến khuya…” Gần hai giờ mới lên giường.

Cô nói xong, quay đầu nhìn thấy Du Hàn đang nằm úp trên bàn —

Đã quen.

Mỗi ngày cô đến lớp, hầu như cậu đều đang ngủ, lớp học buổi sáng cơ bản đều là ngủ. Nhưng với thành tích của cậu thì giáo viên cũng không có gì để nói, cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Cô chống tay lên mặt bàn tựa đầu vào, ngáp một cái.

Thực sự quá buồn ngủ.

Một lúc sau, cô cũng không nhịn được nằm úp xuống bàn.

Cô di chuyển đầu, tìm một vị trí thích hợp, cô quay sang phía Du Hàn. Mắt cô rơi vào gáy trắng lạnh của cậu, tóc ngắn đen trông mềm mại hơn nhiều.

Cô nằm im lén lút cong môi.

Cô đang muốn nhắm mắt, đột nhiên nam sinh xoay người, ban đầu còn hướng ra ngoài cửa sổ sau đó quay lại thì hướng về phía cô.

Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên rất gần.

Tim cô bỗng đập dữ dội, cô nhìn Du Hàn mở mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nam sinh đôi mắt hẹp dài, con ngươi đen nhánh ánh lên chút ban mai, phản chiếu gương mặt sững sờ của cô.

Mấy giây sau, Du Hàn không ngoảnh mặt đi mà tiếp tục nhìn cô, giọng trầm thấp nói, âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy —

“Mắt cậu có thể mang đi làm gấu trúc luôn đấy.”

“…”

Mặt cô đỏ lên mấy phần, cụp mắt, hơi úp mặt vào tay, có chút xấu hổ khi để cậu nhìn thấy.

“Ngủ một tí đi.”

Cậu đột nhiên nói.

Cô sửng sốt một chút rồi gật đầu, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tí nữa vào tiết cậu có thể gọi tớ không? Tớ sợ ngủ quên mất…”

“Ừ.”

Cô chậm rãi nhắm mắt, cậu nhìn chằm chằm cô mấy giây, cầm cốc nước đứng lên.

Đi đến cửa, nghe được có người gọi: “Anh Hàn, có người tìm bạn ngồi cùng bàn của anh —”

Cậu quay đầu, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Tử Mặc cầm bữa sáng trong tay và một túi quà màu hồng tinh xảo, hôm nay cậu đặc biệt tìm Bối Doanh Doanh để nói xin lỗi, vì chuyện cô uống bia vào tuần trước.

Tiêu Tử Mặc đi đến cửa lớp ba, đúng lúc Tăng Đông đi ra ngoài, Tiêu Tử Mặc vội giữ Tăng Đông, nhờ gọi Bối Doanh Doanh ra.

Nhưng Tăng Đông quay đầu nhìn Du Hàn mở miệng nói câu kia.

Tiêu Tử Mặc ngây người: “Cái gì? Ngồi cùng bàn?”

Tăng Đông: “Cậu không biết bạn ngồi cùng bàn mới của Du Hàn là Bối Doanh Doanh à?”

Tiêu Tử Mặc bỗng cảm thấy ê mặt, hôm ăn liên hoan tuần trước, cậu còn tự cho là mình đúng nói hai người không quen nhau.

Du Hàn thấy cậu, lông mày vô thức cau lại, sắc mặt trầm xuống:

“Có việc gì?”

Tiêu Tử Mặc ngẩn người, kìm nén cảm xúc trong lòng: “Tớ tìm Bối Doanh Doanh, hai người là bạn ngồi cùng bàn, phiền cậu gọi cậu ấy ra ngoài này chút được không?”

Vẻ mặt Du Hàn lạnh nhạt, trả lời:

“Cậu ấy đang ngủ, không muốn ai làm phiền cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện