Tưởng Nam Khanh thật ra chỉ muốn nằm trên lưng Mục Lăng Thành ngủ một lát, ai ngờ rượu dần dần phát tác, đầu cô ngày càng nặng, cuối cùng thật sự ngủ tiếp đi trên vai Mục Lăng Thành.
Cô mơ màng cọ lên lưng Mục Lăng Thành, lẩm bẩm: “Ba, người còn chưa kịp mua váy cho con...”
Giọng nói của cô khàn khàn xen lẫn đau thương.
Mục Lăng Thành dừng bước lại, nghĩ đến chuyện bác trai qua đời từ lâu, trong lòng có chút nặng nề.
“Váy gì?” Cậu vô thức hỏi cô gái trên lưng.
Đáng tiếc Tưởng Nam Khanh lại một lần nữa tìm tư thế, tiếp tục ngủ say.
Đến cửa nhà Tưởng Nam Khanh, Mục Lăng Thành gọi cô vài tiếng nhưng cô không trả lờ, biết cô uống say, cậu lấy điện thoại của Tưởng Nam Khanh, đang định gọi cho người nhà cô, đột nhiên Quách Mậu Tuyết từ trong chạy ra: “Mục Lăng Thành!”
Cô nhìn Tưởng Nam Khanh nằm trên lưng Mục Lăng Thành, khẽ nhíu mày: “Sao cậu lại đưa cậu ấy đi uống rượu, mình mình gọi mấy cuộc mà không nghe máy, mình sợ đến mức phải ra ngoài tìm người.”
“Có lẽ tâm trạng cô ấy không tốt.” Mục Lăng Thành nói, cẩn thận từng li từng tí thả cô xuống.
Quách Mậu Tuyết tiến lên đỡ cô, lại ghét bỏ phàn nàn: “Con gái con đứa uống rượu cái gì, cũng không biết học tật xấu này từ ai!”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nhìn thấy Tưởng Nam Khanh lảo đảo sắp ngã, Quách Mậu Tuyết vẫn cắn răng chống đỡ, sau đó quay đầu nói cảm ơn Mục Lăng Thành.
Cô đang định đỡ Tưởng Nam Khanh vào nhà, Mục Lăng Thành đột nhiên gọi lại: “Quách Mậu Tuyết!”
Quách Mậu Tuyết sững sờ quay đầu lại: “Sao thế?”
Mục Lăng Thành trầm mặc một lát, bước lên phía trước nói: “Tôi muốn làm phiền cậu tìm hiểu giúp tôi một chuyện.”
—
Mục Lăng Thành về đến nhà, sau khi rửa mặt thì lên giường nằm, mở điện thoại ra xem, group chat của cậu, Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang có một đống tin nhắn chưa đọc.
【 Sao rồi sao rồi, người anh em này của cậu có phải rất tận lực không? 】
【 Lăng Thành, đêm nay “happy” không? Cậu muốn cám ơn mình thế nào đây? 】
【 Hay là cậu mời mình ăn cơm, mình muốn ăn đồ nướng, ngày mai đi nhé. 】
Mục Lăng Thành nhìn tin nhắn đến, sắc mặt u ám, nhàn nhạt đánh chữ gửi đi:
【 Cậu mơ đẹp lắm, nghĩ ra toàn mấy ý tưởng quái quỷ, trong nháy mắt đã bị cô ấy nhìn thấu, chút nữa thì hại chết mình!】
Lưu Minh Triết nhanh chóng trả lời: 【 Sao có thể! Xảy ra chuyện gì rồi, mau nói cho mình biết. 】
Mục Lăng Thành không trả lời, chuyện hôm nay rất mất mặt, cậu không nói ra nổi.
Lưu Minh Triết cũng không ép, cậu ta gửi biểu tượng cảm xúc tự hỏi, sau đó nói: 【 Xem ra Tưởng Nam Khanh thật sự không phải cô gái bình thường, rất khó theo đuổi, người anh em này không giúp cậu được rồi, hay là cậu tự nghĩ cách trước đã?】
Mục Lăng Thành: “...”
Cậu đóng cửa sổ trò chuyện lại, không nhắn thêm gì nữa.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn, là số điện thoại của Quách Mậu Tuyết mà cậu vừa lưu lại.
Cậu nhanh chóng mở ra, chỉ thấy tin nhắn viết:
“Mình thử hỏi mẹ rồi, hình như năm Nam Khanh học lớp 1, trước khi ba cậu ấy bị xuất huyết não phải nhập viện, từng đồng ý hôm sau sẽ đưa cô ấy đi trung tâm thương mại mua cho cậu ấy một chiếc váy.
Hình dáng cụ thể như nào, mẹ mình cũng không biết, bởi vì Nam Khanh thích bám ba cậu ấy, hai cha con thường xuyên đi mua sắm với nhau. Nhưng mà mẹ mình từng nghe ba Nam Khanh nói, da Nam Khanh rất trắng, mặc váy đỏ lên người thật sự rất đẹp.
Trước đây ba Nam Khanh qua đời, mẹ mình vì muốn dỗ cậu ấy vui, từng đến trung tâm thương mại tìm, nhưng mà cái nào mua về Nam Khanh cũng không thích. Hơn nữa sau khi ba Nam Khanh qua đời, cậu ấy cũng không mặc váy nữa.
Mẹ mình còn nói, Nam Khanh không thích mấy đồ rườm rà, chắc là thiết kế của chiếc váy kia khá đơn giản, nhưng ciinxg rất đẹp. Đáng tiếc là rất khó tìm.”
Mục Lăng Thành nhìn tin nhắn đến suy nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời: “Mình biết rồi, cảm ơn cậu.”
Quách Mậu Tuyết cũng nhanh chóng nhắn lại: “Không cần khách khí.”
—
Sau lần đánh nhau kia, Tưởng Nam Khanh đều Mục Lăng Thành không nhắc lại.
Vừa vào lớp, Tưởng Nam Khanh đã chăm chỉ vùi đầu vào học, còn Mục Lăng Thành vẫn như trước đây, tiếp tục trọ giúp học trưởng Cố Ngôn Thanh nghiên cứu robot Doraemon.
Tưởng Nam Khanh phát hiện ra, Mục Lăng Thành là người con trai làm việc gì cũng nghiêm túc, giống như bây giờ, sau khi vào lớp, cậu không nói lời nào, cơm trưa cũng là Tưởng Nam Khanh giúp cậu lấy.
Tưởng Nam Khanh vẫn luôn cho rằng, người đàn ông nghiêm túc là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất, mà điều này đã được Mục Lăng Thành chứng minh.
Cô phải thừa nhận rằng, Mục Lăng Thành là một đối thủ vô cùng đáng gờm, mọi phương diện đều hoàn hảo.
Nhan sắc, chiều cao, học tập, bóng rổ, bây giờ còn thêm máy tính nữa.
Tưởng Nam Khanh thật sự không hiểu, tất cả mọi người đều có 1 đầu 2 chân, sao mà lại chênh lệch nhiều như vậy.
Trong lớp tự học, Tưởng Nam Khanh nghĩ vậy, không nhịn được hỏi Mục Lăng Thành đang nghiên cứu lập trình: “Bạn cùng bàn, có phải cậu trùng sinh không, vẫn nhớ được ký ức của kiếp trước?”
“Hả?” Mục Lăng Thành đang đắm chìm trong thế giới của mình, bỗng nghe được câu hỏi của cô, đầu óc không kịp phản ứng,
“Có ý gì?”
Tưởng Nam Khanh giải thích: “Nghĩa là cậu ở kiếp trước, sống được mấy chục năm, là ông chủ lớn, có sự nghiệp thành công, thuận buồm xuôi gió, còn cưới được cô vợ xinh đẹp về nhà, cả cuộc sống lẫn công việc đều vô cùng thành công. Nhưng mà có một ngày cậu đang vui vẻ về nhà, lại phát hiện vợ mình đang ngoại tình với người đàn ông khác, cậu nhất thời kích động liền phi ra đường, kết quả là bị xe đâm trúng, sau đó trùng sinh về năm 17 tuổi, đang học lớp 11. Bởi vì có kinh nghiệm của kiếp trước, cho nên cậu mới ưu tú về mọi mặt như vậy.”
Cô nghiêm túc phân tích xong, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Bạn cùng bàn, có phải như vậy không?”
Mục Lăng Thành bị cô làm cho tức cười: “Cậu cho là tôi đến từ kiếp trước? Vợ đi ngoại tình? Còn bị xe đâm?”
Tưởng Nam Khanh cẩn thận suy nghĩ: “Thật ra cũng có khả năng vợ cậu cùng với tên tình nhân kia hợp mưu giết cậu, sau đó chiếm hết tất cả tài sản của cậu.”
Sắc mặt Mục Lăng Thành vô cùng u ám, không trả lời cô.
Tưởng Nam Khanh lại rất kích động, “Không phải mình đoán đúng chứ? Nếu thật sự như vậy, người vợ kiếp trước cậu lấy là ai, cậu mau tranh thủ đi tìm cô ta và tên tinh nhân kia, ngươi đến tranh thủ thời gian tìm tới nàng cùng cái kia dã nam nhân, sau đó ngược đãi bọn họ!”
Mục Lăng Thành đưa thay sờ trán cô, vẻ mặt thản nhiên: “Hinh như là cậu sốt đến mức nói năng hồ đồ rồi, mau đi tiêm đi. Nếu cậu không muốn tiêm, thì có thể đề nghị đánh nhau với bác sĩ một trận.”
Tưởng Nam Khanh: “...”
Mục Lăng Thành liếc cô một cái: “Không phải bình thường cậu rất hăng say học tập à, sao hôm nay đột nhiên lại nổi hứng nói đùa thế?”
Tưởng Nam Khanh chống cằm, ngáp một cái: “Buổi tối hôm qua làm bài tập đến 2 giờ sáng, hơi buồn ngủ, muốn điều chỉnh tâm trạng một chút.”
Mục Lăng Thành nhíu mày: “Cậu liều như vậy làm gì, cũng không biết quan tâm cơ thể mình, sợ thua tôi cũng không đừng bỏ mặc sống chết của bản thân chứ.”
Tưởng Nam Khanh liếc cậu: “Tôi chỉ là quá chăm chú mới không để ý đến thời gian thôi được không? Cậu làm như tôi bắt bản thân phải học vậy. Học tập khiến tôi rất vui vẻ, loại người nông cạn như cậu không hiểu đâu.”
Cô nói xong nghiêng đầu đi, tiếp tục đọc sách của mình.
Mục Lăng Thành bất đắc dĩ cười, không nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cậu lấy ra xem, là Cố Ngôn Thanh gửi tin nhắn đến.
“Lăng Thanh, giáo sư bọn anh thấy hạng mục mà em làm, có ấn tượng không rất tốt, anh nói với thầy, em là người đạt giải nhất cuộc thì Vật lý, vì muốn đến Đại học C mà từ bỏ tuyển thẳng vào Đại học A, mấy hôm trước giáo sư đã nộp đơn lên trên để giới thiệu em vào Đại học C, cùng nhau tham gia nghiên cứu hạng mục này. Hôm qua đã có thư gửi xuống, phía trường học không có vấn đề gì. Giáo sư nói với anh, để em vào nhóm một vài tháng với tư cách là thực tập sinh. Nếu giáo sư hài lòng, sau kỳ nghỉ hè có thể trực tiếp nhập học, vào khoa công nghệ của Đại học C, không cần học lớp 12. Đây là hạng mục nhà trường rất coi trọng, tham gia hạng mục này rất có lợi với em.”
Tin nhắn này làm cho trái tim Mục Lăng Thành lỡ mất một nhịp, mặc dù trước đây Cố Ngôn Thanh từng đề cập với cậu, nhưng cậu cũng không quá quan tâm, không ngờ kết quả lại có nhanh như vây….
Cậu quay đầu nhìn Tưởng Nam Khanh ngồi bên cạnh, lâm vào trầm mặc.
Hạng mục người máy này, Mục Lăng Thành thật sự rất thích.
Cậu đã tham gia lập trình gần hai tháng, hai tháng này hầu như cậu chỉ ngủ ba, bốn tiếng, tập trung hết tất cả tinh thân và sự nhiệt huyết.
Thật ra vì lý do bảo mật, sau khi giúp Cố Ngôn Thanh giải quyết vấn đề, đã nửa tháng cậu không theo dõi hạng mục này, Cố Ngôn Thanh cũng không nói cho cậu biết tình hình bên đó như thế nào.
Sở dĩ cậu vẫn đang nghiên cứu lập trình, là bởi cậu không nỡ từ bỏ hạng mục này, muốn thông qua việc nghiên cứu để quên đi mà thôi.
Nhưng chỉ có cậu biết, lúc cậu lừa mình dối người có bao nhiêu là mất mát.
Cậu rất thích hạng mục này, tất nhiên cũng vô cùng muốn tham gia vào nhóm.
Nhưng nếu như gia nhập nhóm, sẽ đồng nghĩa với việc cậu phải rời trường sớm, cũng có nghĩa là cậu sẽ không được ngồi cùng bàn với cô nữa? Mục Lăng Thành tự nhận bản thân là một người lý trí, cũng hiểu được lợi ích của được mất, nhưng không hiểu sao bây giờ cậu lại để mình rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Thật ra, nếu như cậu kiên trì học hết lớp 12, tham gia kỳ thi đại học, cậu hoàn toàn tự tin rằng sẽ thi đỗ khoa công nghệ của Đại học C, nếu đã như vậy, có lẽ cũng không cần nóng vội làm gì?
Nhưng mà, Thế nhưng là, lỡ như đến lúc đấy, hạng mục người máy này kết thúc rồi thì sao?
Cậu sẽ không bao giờ có cơ hội tham gia nữa?
Lúc cậu vẫn đang do dự, Cố Ngôn Thanh đã không đợi nổi mà gọi điện.
Mục Lăng Thành tắt tiếng, im lặng nhìn màn hình.
Nghe thấy tiếng động, Tưởng Nam Khanh nghi ngờ nhìn sang: “A, học trưởng Cố Ngôn Thanh gọi đến kìa, có phải anh ấy muốn thảo luận với cậu về chuyện người máy không?
Mục Lăng Thành không nói gì, tiện tay cúp máy.
Tưởng Nam Khanh nhận ra cảm xúc của cậu không tốt, có chút khó hiểu: “Sao sao thế, có vẻ tâm trạng không tốt lắm?”
“Không có, cậu nhìn nhầm rồi.” Cậu cười, vỗ đầu cô, “Nhanh làm bài đi, đừng nhìn lung tung nữa.”
Tưởng Nam Khanh bĩu mỗi, cũng không nhiều hỏi, tiếp tục làm bài tập của mình.
Mục Lăng Thành im lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gửi tin nhắn cho Cố Ngôn Thanh: “Để em suy nghĩ thêm rồi trả lời lại anh.”
Cô mơ màng cọ lên lưng Mục Lăng Thành, lẩm bẩm: “Ba, người còn chưa kịp mua váy cho con...”
Giọng nói của cô khàn khàn xen lẫn đau thương.
Mục Lăng Thành dừng bước lại, nghĩ đến chuyện bác trai qua đời từ lâu, trong lòng có chút nặng nề.
“Váy gì?” Cậu vô thức hỏi cô gái trên lưng.
Đáng tiếc Tưởng Nam Khanh lại một lần nữa tìm tư thế, tiếp tục ngủ say.
Đến cửa nhà Tưởng Nam Khanh, Mục Lăng Thành gọi cô vài tiếng nhưng cô không trả lờ, biết cô uống say, cậu lấy điện thoại của Tưởng Nam Khanh, đang định gọi cho người nhà cô, đột nhiên Quách Mậu Tuyết từ trong chạy ra: “Mục Lăng Thành!”
Cô nhìn Tưởng Nam Khanh nằm trên lưng Mục Lăng Thành, khẽ nhíu mày: “Sao cậu lại đưa cậu ấy đi uống rượu, mình mình gọi mấy cuộc mà không nghe máy, mình sợ đến mức phải ra ngoài tìm người.”
“Có lẽ tâm trạng cô ấy không tốt.” Mục Lăng Thành nói, cẩn thận từng li từng tí thả cô xuống.
Quách Mậu Tuyết tiến lên đỡ cô, lại ghét bỏ phàn nàn: “Con gái con đứa uống rượu cái gì, cũng không biết học tật xấu này từ ai!”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nhìn thấy Tưởng Nam Khanh lảo đảo sắp ngã, Quách Mậu Tuyết vẫn cắn răng chống đỡ, sau đó quay đầu nói cảm ơn Mục Lăng Thành.
Cô đang định đỡ Tưởng Nam Khanh vào nhà, Mục Lăng Thành đột nhiên gọi lại: “Quách Mậu Tuyết!”
Quách Mậu Tuyết sững sờ quay đầu lại: “Sao thế?”
Mục Lăng Thành trầm mặc một lát, bước lên phía trước nói: “Tôi muốn làm phiền cậu tìm hiểu giúp tôi một chuyện.”
—
Mục Lăng Thành về đến nhà, sau khi rửa mặt thì lên giường nằm, mở điện thoại ra xem, group chat của cậu, Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang có một đống tin nhắn chưa đọc.
【 Sao rồi sao rồi, người anh em này của cậu có phải rất tận lực không? 】
【 Lăng Thành, đêm nay “happy” không? Cậu muốn cám ơn mình thế nào đây? 】
【 Hay là cậu mời mình ăn cơm, mình muốn ăn đồ nướng, ngày mai đi nhé. 】
Mục Lăng Thành nhìn tin nhắn đến, sắc mặt u ám, nhàn nhạt đánh chữ gửi đi:
【 Cậu mơ đẹp lắm, nghĩ ra toàn mấy ý tưởng quái quỷ, trong nháy mắt đã bị cô ấy nhìn thấu, chút nữa thì hại chết mình!】
Lưu Minh Triết nhanh chóng trả lời: 【 Sao có thể! Xảy ra chuyện gì rồi, mau nói cho mình biết. 】
Mục Lăng Thành không trả lời, chuyện hôm nay rất mất mặt, cậu không nói ra nổi.
Lưu Minh Triết cũng không ép, cậu ta gửi biểu tượng cảm xúc tự hỏi, sau đó nói: 【 Xem ra Tưởng Nam Khanh thật sự không phải cô gái bình thường, rất khó theo đuổi, người anh em này không giúp cậu được rồi, hay là cậu tự nghĩ cách trước đã?】
Mục Lăng Thành: “...”
Cậu đóng cửa sổ trò chuyện lại, không nhắn thêm gì nữa.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn, là số điện thoại của Quách Mậu Tuyết mà cậu vừa lưu lại.
Cậu nhanh chóng mở ra, chỉ thấy tin nhắn viết:
“Mình thử hỏi mẹ rồi, hình như năm Nam Khanh học lớp 1, trước khi ba cậu ấy bị xuất huyết não phải nhập viện, từng đồng ý hôm sau sẽ đưa cô ấy đi trung tâm thương mại mua cho cậu ấy một chiếc váy.
Hình dáng cụ thể như nào, mẹ mình cũng không biết, bởi vì Nam Khanh thích bám ba cậu ấy, hai cha con thường xuyên đi mua sắm với nhau. Nhưng mà mẹ mình từng nghe ba Nam Khanh nói, da Nam Khanh rất trắng, mặc váy đỏ lên người thật sự rất đẹp.
Trước đây ba Nam Khanh qua đời, mẹ mình vì muốn dỗ cậu ấy vui, từng đến trung tâm thương mại tìm, nhưng mà cái nào mua về Nam Khanh cũng không thích. Hơn nữa sau khi ba Nam Khanh qua đời, cậu ấy cũng không mặc váy nữa.
Mẹ mình còn nói, Nam Khanh không thích mấy đồ rườm rà, chắc là thiết kế của chiếc váy kia khá đơn giản, nhưng ciinxg rất đẹp. Đáng tiếc là rất khó tìm.”
Mục Lăng Thành nhìn tin nhắn đến suy nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời: “Mình biết rồi, cảm ơn cậu.”
Quách Mậu Tuyết cũng nhanh chóng nhắn lại: “Không cần khách khí.”
—
Sau lần đánh nhau kia, Tưởng Nam Khanh đều Mục Lăng Thành không nhắc lại.
Vừa vào lớp, Tưởng Nam Khanh đã chăm chỉ vùi đầu vào học, còn Mục Lăng Thành vẫn như trước đây, tiếp tục trọ giúp học trưởng Cố Ngôn Thanh nghiên cứu robot Doraemon.
Tưởng Nam Khanh phát hiện ra, Mục Lăng Thành là người con trai làm việc gì cũng nghiêm túc, giống như bây giờ, sau khi vào lớp, cậu không nói lời nào, cơm trưa cũng là Tưởng Nam Khanh giúp cậu lấy.
Tưởng Nam Khanh vẫn luôn cho rằng, người đàn ông nghiêm túc là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất, mà điều này đã được Mục Lăng Thành chứng minh.
Cô phải thừa nhận rằng, Mục Lăng Thành là một đối thủ vô cùng đáng gờm, mọi phương diện đều hoàn hảo.
Nhan sắc, chiều cao, học tập, bóng rổ, bây giờ còn thêm máy tính nữa.
Tưởng Nam Khanh thật sự không hiểu, tất cả mọi người đều có 1 đầu 2 chân, sao mà lại chênh lệch nhiều như vậy.
Trong lớp tự học, Tưởng Nam Khanh nghĩ vậy, không nhịn được hỏi Mục Lăng Thành đang nghiên cứu lập trình: “Bạn cùng bàn, có phải cậu trùng sinh không, vẫn nhớ được ký ức của kiếp trước?”
“Hả?” Mục Lăng Thành đang đắm chìm trong thế giới của mình, bỗng nghe được câu hỏi của cô, đầu óc không kịp phản ứng,
“Có ý gì?”
Tưởng Nam Khanh giải thích: “Nghĩa là cậu ở kiếp trước, sống được mấy chục năm, là ông chủ lớn, có sự nghiệp thành công, thuận buồm xuôi gió, còn cưới được cô vợ xinh đẹp về nhà, cả cuộc sống lẫn công việc đều vô cùng thành công. Nhưng mà có một ngày cậu đang vui vẻ về nhà, lại phát hiện vợ mình đang ngoại tình với người đàn ông khác, cậu nhất thời kích động liền phi ra đường, kết quả là bị xe đâm trúng, sau đó trùng sinh về năm 17 tuổi, đang học lớp 11. Bởi vì có kinh nghiệm của kiếp trước, cho nên cậu mới ưu tú về mọi mặt như vậy.”
Cô nghiêm túc phân tích xong, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Bạn cùng bàn, có phải như vậy không?”
Mục Lăng Thành bị cô làm cho tức cười: “Cậu cho là tôi đến từ kiếp trước? Vợ đi ngoại tình? Còn bị xe đâm?”
Tưởng Nam Khanh cẩn thận suy nghĩ: “Thật ra cũng có khả năng vợ cậu cùng với tên tình nhân kia hợp mưu giết cậu, sau đó chiếm hết tất cả tài sản của cậu.”
Sắc mặt Mục Lăng Thành vô cùng u ám, không trả lời cô.
Tưởng Nam Khanh lại rất kích động, “Không phải mình đoán đúng chứ? Nếu thật sự như vậy, người vợ kiếp trước cậu lấy là ai, cậu mau tranh thủ đi tìm cô ta và tên tinh nhân kia, ngươi đến tranh thủ thời gian tìm tới nàng cùng cái kia dã nam nhân, sau đó ngược đãi bọn họ!”
Mục Lăng Thành đưa thay sờ trán cô, vẻ mặt thản nhiên: “Hinh như là cậu sốt đến mức nói năng hồ đồ rồi, mau đi tiêm đi. Nếu cậu không muốn tiêm, thì có thể đề nghị đánh nhau với bác sĩ một trận.”
Tưởng Nam Khanh: “...”
Mục Lăng Thành liếc cô một cái: “Không phải bình thường cậu rất hăng say học tập à, sao hôm nay đột nhiên lại nổi hứng nói đùa thế?”
Tưởng Nam Khanh chống cằm, ngáp một cái: “Buổi tối hôm qua làm bài tập đến 2 giờ sáng, hơi buồn ngủ, muốn điều chỉnh tâm trạng một chút.”
Mục Lăng Thành nhíu mày: “Cậu liều như vậy làm gì, cũng không biết quan tâm cơ thể mình, sợ thua tôi cũng không đừng bỏ mặc sống chết của bản thân chứ.”
Tưởng Nam Khanh liếc cậu: “Tôi chỉ là quá chăm chú mới không để ý đến thời gian thôi được không? Cậu làm như tôi bắt bản thân phải học vậy. Học tập khiến tôi rất vui vẻ, loại người nông cạn như cậu không hiểu đâu.”
Cô nói xong nghiêng đầu đi, tiếp tục đọc sách của mình.
Mục Lăng Thành bất đắc dĩ cười, không nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cậu lấy ra xem, là Cố Ngôn Thanh gửi tin nhắn đến.
“Lăng Thanh, giáo sư bọn anh thấy hạng mục mà em làm, có ấn tượng không rất tốt, anh nói với thầy, em là người đạt giải nhất cuộc thì Vật lý, vì muốn đến Đại học C mà từ bỏ tuyển thẳng vào Đại học A, mấy hôm trước giáo sư đã nộp đơn lên trên để giới thiệu em vào Đại học C, cùng nhau tham gia nghiên cứu hạng mục này. Hôm qua đã có thư gửi xuống, phía trường học không có vấn đề gì. Giáo sư nói với anh, để em vào nhóm một vài tháng với tư cách là thực tập sinh. Nếu giáo sư hài lòng, sau kỳ nghỉ hè có thể trực tiếp nhập học, vào khoa công nghệ của Đại học C, không cần học lớp 12. Đây là hạng mục nhà trường rất coi trọng, tham gia hạng mục này rất có lợi với em.”
Tin nhắn này làm cho trái tim Mục Lăng Thành lỡ mất một nhịp, mặc dù trước đây Cố Ngôn Thanh từng đề cập với cậu, nhưng cậu cũng không quá quan tâm, không ngờ kết quả lại có nhanh như vây….
Cậu quay đầu nhìn Tưởng Nam Khanh ngồi bên cạnh, lâm vào trầm mặc.
Hạng mục người máy này, Mục Lăng Thành thật sự rất thích.
Cậu đã tham gia lập trình gần hai tháng, hai tháng này hầu như cậu chỉ ngủ ba, bốn tiếng, tập trung hết tất cả tinh thân và sự nhiệt huyết.
Thật ra vì lý do bảo mật, sau khi giúp Cố Ngôn Thanh giải quyết vấn đề, đã nửa tháng cậu không theo dõi hạng mục này, Cố Ngôn Thanh cũng không nói cho cậu biết tình hình bên đó như thế nào.
Sở dĩ cậu vẫn đang nghiên cứu lập trình, là bởi cậu không nỡ từ bỏ hạng mục này, muốn thông qua việc nghiên cứu để quên đi mà thôi.
Nhưng chỉ có cậu biết, lúc cậu lừa mình dối người có bao nhiêu là mất mát.
Cậu rất thích hạng mục này, tất nhiên cũng vô cùng muốn tham gia vào nhóm.
Nhưng nếu như gia nhập nhóm, sẽ đồng nghĩa với việc cậu phải rời trường sớm, cũng có nghĩa là cậu sẽ không được ngồi cùng bàn với cô nữa? Mục Lăng Thành tự nhận bản thân là một người lý trí, cũng hiểu được lợi ích của được mất, nhưng không hiểu sao bây giờ cậu lại để mình rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Thật ra, nếu như cậu kiên trì học hết lớp 12, tham gia kỳ thi đại học, cậu hoàn toàn tự tin rằng sẽ thi đỗ khoa công nghệ của Đại học C, nếu đã như vậy, có lẽ cũng không cần nóng vội làm gì?
Nhưng mà, Thế nhưng là, lỡ như đến lúc đấy, hạng mục người máy này kết thúc rồi thì sao?
Cậu sẽ không bao giờ có cơ hội tham gia nữa?
Lúc cậu vẫn đang do dự, Cố Ngôn Thanh đã không đợi nổi mà gọi điện.
Mục Lăng Thành tắt tiếng, im lặng nhìn màn hình.
Nghe thấy tiếng động, Tưởng Nam Khanh nghi ngờ nhìn sang: “A, học trưởng Cố Ngôn Thanh gọi đến kìa, có phải anh ấy muốn thảo luận với cậu về chuyện người máy không?
Mục Lăng Thành không nói gì, tiện tay cúp máy.
Tưởng Nam Khanh nhận ra cảm xúc của cậu không tốt, có chút khó hiểu: “Sao sao thế, có vẻ tâm trạng không tốt lắm?”
“Không có, cậu nhìn nhầm rồi.” Cậu cười, vỗ đầu cô, “Nhanh làm bài đi, đừng nhìn lung tung nữa.”
Tưởng Nam Khanh bĩu mỗi, cũng không nhiều hỏi, tiếp tục làm bài tập của mình.
Mục Lăng Thành im lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gửi tin nhắn cho Cố Ngôn Thanh: “Để em suy nghĩ thêm rồi trả lời lại anh.”
Danh sách chương