(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 46: Thuở trước.

Vừa mới bước chân trở về vườn Tây, Nhiễm Văn Ninh đã chạy đi tìm Hạng Cảnh Trung ngay lập tức. Trong mắt Nhiễm Văn Ninh, đội trưởng đội thứ hai hiện giờ đã được xem như một nhà hảo tâm nửa vời xừ nó mất rồi.

Văn phòng của Hạng Cảnh Trung nằm trong một tòa nhà có giới hạn cấp bậc nhân viên, nhưng khi đã trở thành một thành viên cấp cao thực thụ, Nhiễm Văn Ninh có thể đi dạo lòng vòng dưới lầu một một cách khá thoải mái. Sau khi chờ ròng chờ rã đến hơn nửa tiếng đồng hồ dưới phòng khách lầu một, cậu mới trông thấy bóng người của Hạng Cảnh Trung.

"Vào phòng làm việc của tôi rồi mình nói sau ha."

Hạng Cảnh Trung dẫn Nhiễm Văn Ninh xuống tầng sâu ở dưới đất.

Trong lúc theo chân Hạng Cảnh Trung, Nhiễm Văn Ninh lấy làm lạ: "Tiền bối, anh cứ làm việc ở dưới đất như thế hoài à, anh không cảm thấy hoàn cảnh xung quanh mình có hơi bí bách hay sao?"

"Làm việc ở chỗ này tiện lấy mấy bộ hồ sơ tư liệu hồi xưa hơn một chút, chúng chủ yếu đều được đặt dưới lòng đất hết cả mà."

Hạng Cảnh Trung giải thích với cậu nghe rằng môi trường làm việc của anh ta cũng không ẩm ương đến thế, người bên vườn Tây có xử lí giùm anh ta rồi.

Sau khi đi đến văn phòng, Hạng Cảnh Trung mới định pha một chén trà cho Nhiễm Văn Ninh. Nhác thấy anh ta đi đứng khá khó khăn, Nhiễm Văn Ninh mới dứt khoát nhận lấy mấy thứ công cụ pha trà trong tay anh ta, nhưng cậu lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, dám cá rằng cậu sau này sẽ giống y chang như Trì Thác lắm, toàn chạy đi pha trà cho Hạng Cảnh Trung theo thói quen như thế thôi.

"Trong lần qua Anh này, biểu hiện của cậu khá tốt, đã hoàn toàn đạt đến bậc thứ nhất rồi nhỉ."

Thừa dịp Nhiễm Văn Ninh còn đang bận rộn pha trà, Hạng Cảnh Trung mới bắt chuyện với cậu như thế.

Nhiễm Văn Ninh luôn cảm thấy mùi hương của loại hồng trà này nghe cứ quen quen thế nào ấy, hình như cậu đã từng ngửi được nó trong kí túc xá rồi hay sao đó. Sau khi nghe thấy câu nói của Hạng Cảnh Trung, cậu mới trả lời: "Nhưng tôi chưa từng triệu hồi chủ mộng cảnh nên cũng không được tính là tông đồ mà."

"Chẳng có ai dám triệu hồi chủ mộng cảnh trong lúc giao lưu hết ha, làm như thế có hơi bị kích động quá."

Hạng Cảnh Trung nói với Nhiễm Văn Ninh rằng cậu chỉ cần phát huy thực lực của mình gần đủ là được rồi, không cần phải ép đến mức tận cùng làm gì.

Nhiễm Văn Ninh đưa chén hồng trà đã được pha xong cho Hạng Cảnh Trung, sau đó mới nhắc anh ta: "Thật ra tôi sang đây tìm anh là vì một chuyện khác, làm phiền anh quá, anh có thể tra tìm một người bên phái bảo thủ giùm tôi được không?"

"Cậu nói đi."

Trong lúc thưởng thức chén hồng trà này, Hạng Cảnh Trung luôn cảm thấy mùi vị hồng trà được pha từ tay Nhiễm Văn Ninh có hơi khác so với Trì Thác.

"Bách Lý Tiểu Gia, người này đã từng lẻn vào 'Hoa trong gương, trăng trong nước' rồi, khi đó, có mấy người bên 'Ánh sáng' của tụi tôi cũng vừa lúc đi nhầm vào đấy."

Nhiễm Văn Ninh giải thích như vậy.

"Mộng cảnh kia được xếp vào bậc thứ hai, cái cô bên phe bảo thủ mà cậu vừa nhắc đến là một thành viên cấp cao, tên của họ thường sẽ không được tiết lộ ra bên ngoài khơi khơi như vậy đâu."

Hạng Cảnh Trung híp đôi mắt đào hoa của mình lại, chăm chú nhìn thẳng vào Nhiễm Văn Ninh, tỏ ý thắc mắc làm sao Nhiễm Văn Ninh lại có thể biết tên của người nọ cho được.

Vì không muốn dối gạt Hạng Cảnh Trung về chuyện này, Nhiễm Văn Ninh mới giải thích thẳng cho anh ta nghe: "Tôi biết được một hướng tra tìm từ Hoàng Trí Vũ."

"Xem ra Hoàng Trí Vũ đã đưa cho cậu một thứ rất có giá trị đấy nhỉ. Cơ mà này, để tôi nhắc cậu một câu nhé, cho dù có như vậy đi chăng nữa, tên của người này cũng sẽ không được thảy ra ngoài một cách dễ dàng như vậy đâu, có khả năng rất cao rằng tên của cô ta bị người ta cố ý để lộ ra ngoài thế đấy."

Hạng Cảnh Trung nhờ Nhiễm Văn Ninh viết cái tên kia ra giấy.

"Anh đang nghĩ rằng phái bảo thủ đang chờ xem có ai đi điều tra cô ta không ấy à?"

Vì không có kinh nghiệm đọ sức nhiều năm cùng phái bảo thủ giống như Hạng Cảnh Trung, Nhiễm Văn Ninh mới nghĩ rằng phán đoán của Hạng Cảnh Trung nhìn chung rất hợp lí.

Sau khi liếc nhìn cái tên Bách Lý Tiểu Gia kia một cái, Hạng Cảnh Trung lại nhờ Nhiễm Văn Ninh kể cho mình nghe chuyện xảy ra trong "Hoa trong gương, trăng trong nước" một lần nữa. Khi ấy, nhiệm vụ của phe bảo thủ được Yuuya Kojika của bên Nhật Bản ngăn lại rồi, mấy cô kia tính vào sâu trong mộng nhưng cũng không thể thành công cho được.

Thế nhưng sau khi chuyện này xảy ra, phe bảo thủ không nhắm mũi đao thẳng vào Yuuya mà lại trực tiếp chọn "Ánh sáng", sau đó mới có chuyện Lâm Nhất bị gϊếŧ.

"Chuyện Lâm Nhất qua đời có thể có liên quan đến điểm phân cách."

Nhiễm Văn Ninh chêm thêm một câu như thế.

"Rất khó để hỏi thăm chuyện về điểm phân cách trong lời cậu, tôi sẽ giúp cậu điều tra cái cô Bách Lý Tiểu Gia kia một hồi. Cậu cũng đừng tùy tiện ra tay ha. Nếu đây vốn là một cái bẫy, tình cảnh của cậu sẽ trở nên rất nguy hiểm."

Sau khi dứt lời, Hạng Cảnh Trung lại muốn tán gẫu mấy chuyện khác.

Thấy sắc mặt của Nhiễm Văn Ninh còn khá ổn định, anh ta mới cười nhẹ hỏi thăm cậu: "Trạng thái ý thức của cậu mấy ngày nay sao rồi, tối ngủ ngon không?"

"Cũng được, mấy nay không đấu với Trì Thác, ý thức của tôi cũng khôi phục kha khá."

Nhiễm Văn Ninh nhớ rõ trước khi cậu chạy sang Châu Âu, Trì Thác có đi xin rất nhiều ngày nghỉ cho cậu, chắc Hạng Cảnh Trung cũng biết tỏng rằng hai tên bọn cậu nhào vào đánh nhau trong mộng từ lâu rồi chứ gì.

Thứ Hạng Cảnh Trung tò mò hơn cả đó là mấy ngày nay Nhiễm Văn Ninh có gặp phải chuyện gì trong mộng hay không, vì Yến Lân lại chạy vào lucid dream của anh ta nữa rồi, anh nhắn với Hạng Cảnh Trung rằng đừng nên để Nhiễm Văn Ninh cảm thấy quá áp lực hay bí bách thiếu tự do. Rõ ràng đó là mộng cảnh của riêng anh ta đấy, thế nhưng chả hiểu sao anh ta tự nhiên phải vểnh tai nghe một nùi thuyết giáo từ Yến Lân, lại còn bị người kia lạnh mắt liếc xéo nữa cơ.

"Nhiễm Văn Ninh lại tức giận nữa rồi à?"

Hạng Cảnh Trung cảm thấy cực kì bất lực, anh ta đã bận bịu chuyện công việc ngoài đời đến bù đầu bù cổ rồi, ngay cả nằm mơ mà cũng chẳng thể nào nghỉ ngơi cho tốt được nữa hay sao.

Thật ra, Hạng Cảnh Trung và Yến Lân đã biết nhau nhiều năm lắm rồi, thế nhưng Hạng Cảnh Trung vẫn luôn có cảm giác như mình lại bắt đầu quen biết Yến Lân lại từ đầu chỉ trong một năm này thôi vậy. Nhờ vào sự xuất hiện của Nhiễm Văn Ninh, Hạng Cảnh Trung mới dần dần tìm hiểu được tính cách thật sự của Yến Lân.

Từ trước đến nay, anh ta vẫn luôn đinh ninh rằng "Thiên sứ" không hề có nhận thức cảm tính, nhưng hiện giờ, phần cảm tính ấy không chỉ xuất hiện trên người Yến Lân mà lại còn có hơi phức tạp. Mỗi khi nhắc đến Nhiễm Văn Ninh, Yến Lân lại rất dễ dàng bộc lộ các loại cảm xúc bình thường của nhân loại, mấy lúc ấy, nét mặt của anh cũng không còn lạnh lùng như một cỗ máy nữa.

"Cậu ta không có tức giận."

Yến Lân đáp.

Hạng Cảnh Trung nhíu mày một cái, sau đó mới hỏi ngược lại: "Vậy cậu còn cố ý nói với tôi chuyện này để làm chi?"

"Cậu ta chỉ bị tôi nói tới khóc thôi à." Yến Lân lại chêm thêm một câu như thế.

Hạng Cảnh Trung chỉ còn nước phát ra hai tiếng cười gượng gạo. Tuy anh ta không rõ chuyện khi còn bé của hai cái cậu này cho lắm, nhưng anh ta có thể đoán chắc rằng việc Nhiễm Văn Ninh quên mất kí ức của thuở trước chủ yếu là do Yến Lân không chịu giải quyết cho tốt mấy chuyện này.

Thế nhưng nói đi nói lại thì Yến Lân chỉ là một vị "Thiên sứ" chuyên môn náu thân trong mộng cảnh mà thôi, việc cậu ta sẵn lòng mở miệng trò chuyện như vậy đã là một chuyện cực kì khó tin rồi, thật sự không thể ép buộc cậu ta hiểu thấu mấy thứ như tình cảm linh tinh của nhân loại cho được.

"Chất lượng giấc ngủ của cậu mấy nay như nào rồi nhỉ, có mơ thấy ác mộng hay gì không?"

Hạng Cảnh Trung hỏi Nhiễm Văn Ninh đang đứng trước mặt mình như thế.

Nhiễm Văn Ninh chỉ nghĩ rằng chuyện này như kiểu lãnh đạo đang quan tâm hỏi han tình hình sức khỏe của nhân viên nhà mình ra sao mà thôi, cậu cũng không nghĩ kĩ xem vì sao Hạng Cảnh Trung lại phải quan tâm đến chuyện râu ria này bên mình làm gì. Sau một hồi suy nghĩ, cậu mới đáp: "Cũng được chứ, mấy ngày nay tôi thường hay nằm mơ, nhưng cũng không mơ thấy ác mộng hay gì hết."

"Cậu có mơ thấy chuyện gì không? Tôi nghe người ta nói rằng lúc tỉnh dậy, cậu thường hay bị chảy máu mũi."

Hạng Cảnh Trung cố ý dẫn dắt đề tài.

Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy có hơi bị ngồ ngộ, cậu cũng đâu có làm ba cái chuyện kíƈɦ ŧìиɦ như nấu xôi thịt trong mơ bao giờ đâu. Cậu nghiêm túc điều chỉnh tư thế ngồi của mình lại cho đàng hoàng, sau đó mới đáp: "Tôi chảy máu cam là tại vì tôi mệt quá thôi, không có gặp phải chuyện gì trong mộng hết."

Chỉ vừa mới dứt câu, cậu đã thấy nét mặt của Hạng Cảnh Trung có đôi chút nghi ngờ rồi, vì vậy, cậu chỉ đành giải thích tiếp: "Tôi hay mơ thấy mình bị Trì Thác đánh."

Nhiễm Văn Ninh dừng lại mấy giây, sau đó mới thở dài tiếp lời: "Còn bị Lâm Nhất mắng nữa."

"Lâm Nhất mắng cậu như nào đó?"

Hạng Cảnh Trung nhấp một hớp hồng trà, chuẩn bị vểnh tai lên nghe chuyện bao đồng.

"Cậu ta đã qua đời rồi, tôi cũng không muốn nói xấu sau lưng người đã khuất, hơn nữa, cái chuyện đó chỉ xảy ra trong một giấc mơ của tôi mà thôi."

Nhác thấy chén trà của Hạng Cảnh Trung đã sắp thấy đáy, Nhiễm Văn Ninh lại châm thêm một chút trà giúp anh ta.

Hạng Cảnh Trung cảm ơn Nhiễm Văn Ninh, sau đó mới nhắc cậu tiếp: "Tôi cũng quen biết cậu ta đã lâu rồi, nếu như cậu chịu kể một hai chuyện, tôi cũng có thể chia sẻ một vài việc có liên quan tới Lâm Nhất cho cậu nghe."

Lần này, Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy có hơi bị thú vị rồi, đúng thật là như vậy, cậu thật sự chẳng biết gì nhiều về quá khứ của Lâm Nhất hết. Sau khi điểm sơ lại dăm ba câu chuyện trò giữa mình và người kia ở trong mộng, Nhiễm Văn Ninh mới bắt đầu phàn nàn với Hạng Cảnh Trung rằng: "Chắc có lẽ là do Lâm Nhất trong trí tưởng tượng của tôi có hơi bị thẳng thừng chất phác quá hay sao đó, mỗi một câu nói của cậu ta trong mơ đều có thể ép tôi tới nỗi nín thin luôn."

"Giá trị nhan sắc với năng lực giao tiếp của cậu ta cứ đốp nhau chan chát thế đó." Nói một thôi một hồi xong xuôi, Nhiễm Văn Ninh mới để ý thấy Hạng Cảnh Trung ngồi đối diện mình đang ráng nghẹn cười tới nỗi phát mệt. Cậu lặng lẽ nhắc anh ta rằng: "Anh cười cậu ta như vậy hình như không được ổn cho lắm thì phải..."

"Tôi cười có tí thôi mà."

Hạng Cảnh Trung ngắm nghía ly hồng trà trong tay mình, sau đó mới chậm rãi kể: "Tôi đã quen Lâm Nhất từ khi còn rất trẻ rồi, cậu ta của hiện tại mang đến cho người ta một loại cảm giác rất khác so với cậu ta trong quá khứ."

"Hồi ấy, rất khó để trò chuyện một cách bình thường cùng Lâm Nhất, cậu ta lạnh lùng đến nỗi giống hệt như người máy vậy."

Nhiễm Văn Ninh vẫn nhớ rõ một chuyện, Lâm Nhất từng nói rằng bản thân cậu ta không hề có ba mẹ, cậu hỏi thử Hạng Cảnh Trung: "Ba mẹ của Lâm Nhất gặp chuyện gì rồi?"

Thế nhưng sau khi câu hỏi này vang lên, Hạng Cảnh Trung chỉ nở một nụ cười rất nhạt, đôi mắt đào hoa kia của anh ta cứ dán chặt vào Nhiễm Văn Ninh mãi như thế, khiến cậu có hơi thất thần một hồi.

Rất lâu sau đó, người đàn ông nọ mới lạnh nhạt đáp: "Ba mẹ của cậu ta tạo ra cậu ta, nhưng lại không thể bù đắp cho bất kì một ai cả. Sự tồn tại của Lâm Nhất là một loại sai lầm, nhưng nó cũng có thể là một loại cứu rỗi."

Trong kí ức của Hạng Cảnh Trung, năm anh ta lên mười sáu, ông của anh ta có dẫn một đứa bé trai về nhà họ.

Đứa nhỏ kia trông chỉ khoảng chừng bảy tuổi, ngoại hình của thằng bé rất thanh tú, nhưng ánh mắt của cậu ta lại rất đỗi hờ hững. Sau khi tiếp xúc với một hoàn cảnh xa lạ như vậy, thằng bé kia cũng không biểu lộ bất kì một nét mặt căng thẳng hay sợ hãi nào cả, cậu ta chỉ ngoan ngoãn đứng im rồi nhìn chăm chú vào Hạng Cảnh Trung ở cách đấy không xa mà thôi.

"Cảnh Trung, từ rày về sau, đây sẽ là em trai của con."

Ông Hạng nói với Hạng Cảnh Trung như vậy. Ông lão cũng không hề giải thích vì sao đứa bé trai này lại xuất hiện ở đây, vì không một ai trong nhà họ dám lên tiếng nghi ngờ quyết định của ông ta cả.

Trước một mệnh lệnh đột ngột như thế kia, cháu của ông ta cũng chẳng hề có bất kì một nét mặt quá khích nào cả, anh chỉ gật đầu mấy cái, biểu lộ rằng mình đã tiếp nhận tất cả mọi thứ rồi. Sau khi bước đến trước mặt thằng bé nọ, Hạng Cảnh Trung mới khom người hỏi thăm: "Em tên gì thế?"

Rất khó để nghe ra được bất kì một cảm xúc vui mừng hoặc thích thú nào trong ngữ điệu của Hạng Cảnh Trung, nhưng vì anh vốn sở hữu một đôi mắt đào hoa và một khuôn mặt mang đậm nét cười trời sinh, câu hỏi kia của anh có thể khiến con người ta cảm thấy rất đỗi thân thiện.

Đứa nhỏ kia cũng chẳng buồn đáp lời, cậu ta cứ im lặng nhìn đăm đăm vào Hạng Cảnh Trung mãi như thế. Một hồi lâu sau, cậu ta mới lên tiếng: "Tôi không muốn nói."

"Cảnh Trung."

Sau khi nghe thấy câu trả lời của đứa bé nọ, ông Hạng mới gọi tên Hạng Cảnh Trung như thế. Sau đó, ông ta nghiêm túc dặn anh: "Sau này, con phải nói chuyện với em cho thật đàng hoàng vào."

Hạng Cảnh Trung chỉ còn nước rặn ra một nụ cười để che giấu nỗi lòng khó chịu của bản thân mình mà thôi, anh đã hoàn toàn học được cách lấy lòng người lớn từ khi còn tấm bé rồi. Sau khi điều chỉnh nét mặt của mình cho ổn định, Hạng Cảnh Trung mới hỏi đứa bé trai kia một lần nữa: "Em tên gì thế?"

"Yến Lân."

Đứa nhỏ ấy trả lời như vậy, nhưng cậu ta cũng chẳng hề hỏi thăm tên tuổi của Hạng Cảnh Trung, trông cứ như chả có hứng thú gì với việc đó hết.

Ông Hạng vừa cười hiền hậu, vừa dắt tay đứa bé nọ đi mất, bọn họ chỉ để lại một mình Hạng Cảnh Trung đứng giữa phòng khách này như thế. Hạng Cảnh Trung chợt nhận ra rằng, nụ cười kia của ông là thứ mà anh chẳng thể nào nhận được dù chỉ là một lần trong suốt mười mấy năm ròng rã của cuộc đời mình.

Tuy vậy, Hạng Cảnh Trung cũng chẳng biểu lộ cảm xúc khó chịu nào trên nét mặt cả, anh chỉ nở một nụ cười rất gượng gạo.

Trong tầm nhìn của Hạng Cảnh Trung, sau khi dặn dò Yến Lân xong xuôi, ông Hạng mới bước đến trước sô pha, sau đó hỏi thử xem cậu ta có muốn thứ gì hay không, nhưng Yến Lân cũng chẳng thèm để tâm đến lời dụ dỗ của ông Hạng chút nào hết.

Đúng là mặt nóng áp mông lạnh mà. Đáy lòng của Hạng Cảnh Trung cảm thấy khung cảnh này có hơi bị buồn cười.

Khi ấy, Hạng Cảnh Trung cũng không thể nào ngờ được rằng đứa bé trai có một khuôn mặt lạnh lẽo này sẽ thay đổi cả lí tưởng lẫn quỹ tích cuộc đời khi trưởng thành của anh, đồng thời cũng sẽ giúp anh nắm vững một địa vị vững chắc đến khó lòng lay chuyển bên phái cấp tiến về sau này.

Hơn nữa, vị "Thiên sứ" này sẽ chìm vào một giấc chiêm bao say nồng ngay đúng mấy năm sau đó, mãi cho đến khi tỉnh giấc lần thứ hai trong một tương lai không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện