"Cho nên hai người phải cho tôi thời gian. Tôi là phù thủy hành nghề từ  năm 25 tuổi, đến nay mới được 35 năm. Trước đó nhà tôi cũng không có ai làm phù thủy nên tất cả kinh nghiệm của tôi đều là tự tìm hiểu  và do phiêu bạt tứ phương mới thu thập được. Vì vậy, nếu đối phương là phù thủy đen từ 50 năm trở nên, tôi sẽ không làm gì được. Hoặc trong trường hợp đã giao ước với quỷ, tôi càng không  thể  động đến. Với lại, phù thủy đen thường hay bắt nhốt những linh hồn bơ vơ lang thang, oán khí rất nặng, nên năng lực của phù thủy đen chắc chắn không nhỏ. Còn tôi chỉ dùng những nguyên liệu từ thiên nhiên, sử dụng năng lượng tích cực của con người để cứu chữa bệnh. Hai người nói xem ai sẽ mạnh hơn cho dù năm hành nghề của đối phương ít hơn tôi?" Nói xong, Tô Tô đứng dậy tiến đến chỗ thảo dược rồi cẩn trọng nhặt mấy lá ra một cái rổ gần đó. 

"Vậy phải làm sao ạ? Kì hạn của tôi cũng không còn nhiều, nếu tôi chết đi thật sẽ mãi mãi không thể siêu thoát sao? Chị làm ơn hãy giúp tôi!". An Cảnh sốt sắng. Đầu mày anh nhăn chặt lại, hai tay cũng hơi run run. 

"Chính vì thời hạn của cậu không nhiều, chắc chỉ hết tuần sau thôi, Diêm Vương nói với cậu hai tuần là làm tròn lên, với lại từ lúc cậu rơi xuống cũng mấy ngày rồi, nên tôi sẽ cho cậu thuốc này uống để duy trì dương khí, ổn định âm khí. Nếu có những hồn ma khác lại gần, cậu nhất quyết phải tránh đi vì những hồn ma đó có thể là nô lệ của đối phương đến để làm âm khí của cậu tăng lên và không thể nhập lại vào xác nữa.". Tô Tô vừa nói vừa lấy một số dụng cụ ở trong tủ dưới bàn thờ. Cô lấy một chiếc vòng hình ngôi sao năm cánh đeo lên cổ, sau đó lấy cái cốc cỡ vừa, bỏ thảo dược vừa chọn lọc vào đó rồi giằm cho nhuyễn hết ra. Giang Mộc Nhiên và An Cảnh thấy cô đang làm việc thì không dám nói câu nào nữa. Tô Tô đưa Giang Mộc Nhiên chiếc cốc, bảo cô tiếp tục công việc của mình rồi lấy trong tủ ra mấy tờ giấy hơi ngả vàng cùng chiếc bút lông đen.

"Tôi cần máu của cậu.". Tô Tô ngẩng đầu lên nhìn An Cảnh. Cậu ta lập tức phi về bệnh viện lấy máu. Khoảng nửa tiếng sau, cậu ta quay lại với ống máu nhỏ đưa Tô Tô. Cô lấy bút lông nhúng vào ống  máu đó rồi ghi những dòng chữ giun dế, ngoằn nghèo lên tờ giấy rồi để lên bàn thờ, bắt đầu một nghi thức nào đó.

Giang Mộc Nhiên chăm chú nhìn vào bóng hình phía trước. Cô ấy không hề nhảy múa điên cuồng như trên phim ảnh mà chỉ từ tốn ngồi xuống trước bàn thờ rồi miệng lẩm nhẩm ngôn ngữ mà cô không hiểu. Khoảng 15 phút sau, Tô Tô đứng dậy, lấy một chiếc cốc khác rồi bỏ mấy tờ giấy vào trong, đốt lên. Đám lửa tuy nhỏ nhưng sức nóng lại lan truyền rất nhanh và xa. Giang Mộc Nhiên nhíu mày, loại lửa gì vậy chứ? "Đưa tôi cốc.". Tô Tô vẫn nhìn chằm chằm vào thứ đang cháy trong cốc, rất thản nhiên mà ra lệnh cho Giang Mộc Nhiên.

"Tô Tô thực sự rất đẹp, trên người luôn luôn tồn tại khí chất cao quý cho dù làm bất kì công việc gì. Nói ngay đến động tác của cô bây giờ, mặt không hề biến sắc, không chút căng thẳng hay sợ hãi nào cả. Không nắm chắc thì thẳng thắn nói ra, không cố tình chiêu trò lừa gạt như phần lớn những người trong xã hội bây giờ, kể cả trong nghề phù thủy.". Trong đầu Giang Mộc Nhiên bây giờ chỉ còn mỗi Tô Tô. Cô nhìn Tô Tô đến chăm chú, không còn nghe thấy những âm thanh tạp hữu khác nữa. An Cảnh thấy vậy đành lấy tay khều khều cô vài cái. Cô chợt bừng tỉnh, vội đưa chiếc cốc trên tay cho Tô Tô, liên tục nói "Xin lỗi".

Tô Tô lấy nước từ chiếc cốc Giang Mộc Nhiên đưa đổ vào chiếc cốc đang cháy, tạo nên một kêu động xé gió. Ngọn lửa mạnh chỉ vì chút nước thôi mà đã bị dập tắt dễ dàng, dần dần nhỏ đi và tắt hẳn. Tô Tô lắc lắc cốc nước vài lần rồi đưa cho An Cảnh:"Uống đi. Yên tâm! Mấy tờ giấy đó không phải là bùa đâu! Ít nhất điều tôi có thể làm bây giờ là duy trì mạng sống của cậu thêm 1 tuần nữa. Trong hai tuần sau, cậu nhớ không được giao du với các hồn ma! Dương khí bây giờ của cậu cũng không khá khẩm là bao đâu. Thứ tôi vừa cho cậu uống có thể đuổi hồn ma đi xa khỏi cậu, đồng thời giảm bớt âm khí. Tuy nhiên, nếu gặp quỷ thì thuốc này có thể có tác dụng với tiểu quỷ, còn mấy loại quỷ đã tu hành nhiều năm, tôi không làm gì được. À, cậu còn phải cẩn thận với mấy người dị dị đấy! Nhất là khi mấy người đó có thể nhìn thấy cậu. Vì sao thì chắc cậu hiểu. Nên, tôi khuyên cậu hãy luôn đi theo cô gái này, cô ấy có thể bảo vệ cho cậu."

"Tôi?". Giang Mộc Nhiên trợn mắt. Cô không muốn cứ bị tên này bám đuôi đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện