Tịch Thế Ngôn nhìn cô, buộc chặt chỗ đã được băng lại rồi đứng dậy đi ra ngoài. Giang Mộc Nhiên thấy vậy vội đứng lên đuổi theo anh, người này chưa nói gì đã bỏ đi rồi, thói xấu phải sửa! Anh quay lại nói:"Ngồi im đó!". Giọng anh tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại có một ma lực nào đó làm người ta phải nghe theo. Giang Mộc Nhiên bất giác lùi về sau mấy bước rồi ngồi sụp xuống ghế.
Cửa phòng đóng lại, Giang Mộc Nhiên bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Cô đi vòng vòng quanh phòng, căn phòng này cũng sạch sẽ một cách biến thái giống chủ nhân của nó luôn. Trên bàn là bộ ấm chén đắt tiền, mùi trà thơm phức thoang thoảng bên mũi. Bên cạnh đó là sofa êm ái, nhìn thẳng lên là có thể thấy TV. Công nhận dưới này hiện đại thật! Lại mân mê đến cạnh chỗ để TV. Aizo....Trên kệ này sao để nhiều đồ cổ vậy? Nào là bình hoa vàng từ thời nhà Thanh, nào là cốc bạc của nhà Tống.... Nếu "chôm" đống này mang lên trên kia bán chắc được ối tiền...nghĩ thôi đã sướng rồi, tiền mình tự làm ra mà.
Đang tính tổng số tiền sẽ bán được, cửa phòng bỗng bật mở, một tiếng nói len lỏi vào tai cô:"Tính đem bán à?". Giang Mộc Nhiên giật mình, suýt chút nữa chiếc đồng hồ cổ đã vỡ tan tành, may mà Tịch Thế Ngôn nhanh tay nhanh mắt giật lại. Cô ấp a ấp úng, cười cười nhìn anh:"Tôi...à cái đồng hồ suýt rơi nên tôi đỡ...sau đó anh đi vào. Vậy thôi.".
Tịch Thế Ngôn nhìn Giang Mộc Nhiên như nhìn con ngốc rồi búng tay một phát, cửa đóng sập lại. Anh nhàn nhã ra sofa ngồi:"Tôi nghĩ khi về nhà cô nên hỏi bác Google cách nói dối.". Giang Mộc Nhiên ngại ngùng cười trừ rồi ngồi xuống sofa. Anh nói tiếp:"Sổ tôi đã lấy đây rồi. Bố mẹ cô tên gì?". Giang Mộc Nhiên vội nói:"Giang Khải Thiên, Đường Lệ, mất năm **** do trúng đạn.". Tịch Thế Ngôn nhanh chóng tìm kiếm. Nhưng điều kỳ lạ là, anh tìm đi tìm lại mấy lần vẫn không thấy tên của hai người họ. Anh hỏi cô lại thông tin kỹ càng nhưng không tìm ra được chút manh mối.
"Sao lại như vậy? Không phải là anh cầm nhầm sổ fake rồi đấy chứ?". Giang Mộc Nhiên không thể tin nổi nói. Trên đầu Tịch Thế Ngôn xuất hiện ba vạch đen, giọng anh trầm trầm không vui:"Ý cô là sao? Sổ của tôi còn có thể là fake được sao?". Giang Mộc Nhiên giật lấy quyển sổ, lật trước lật sau:"Cái này tìm kiểu gì?".
Tịch Thế Ngôn sững sờ nhìn cô, sau đó mới phản ứng lại, giành sổ từ tay cô. Tại sao? Tại sao cô lại cầm được sổ? "Cô...Ai cho cô nhìn mệnh tử của người khác? Lôm côm! Còn nữa, cô khai thật cho tôi biết, cô là ai?". Giang Mộc Nhiên ngán ngẩm nhìn anh:"Đến giờ này rồi mà anh còn hỏi tôi câu đấy được nữa à?".
Tịch Thế Ngôn không nói gì nữa, trực tiếp giở sổ xem ngày tận mạng của cô. Trong "hồ sơ" của cô chả có gì lạ hết, tất cả đều như người bình thường."Nói chung là không tìm thấy! Có thể bố mẹ cô là người nằm trong giới thần hoặc giới quỷ nên cho dù tôi có lật tung cả âm phủ này lên cũng không thể tìm thấy. Hoặc nếu bố mẹ cô đi đầu thai rồi thì vẫn phải có tên trong này chứ?! Giờ tôi đưa cô lên kia rồi mỗi người một ngả, không ai nợ ai!"
Giang Mộc Nhiên còn đang muốn cãi lý thì ý thức bỗng trở nên mơ hồ. Lúc tỉnh dậy đã là buổi tối, trên trần nhà là cửa kính có thể nhìn thấy trời sao rực rỡ bên trên. Đây là cách bài trí của căn nhà gỗ của bố mẹ cô để lại. Cô ngồi dậy, Hàn Thanh vội mang cốc nước lại cho cô:"Cậu sao không? Tầm chiều tối có mấy người đến đây tìm nhưng không thấy cậu đâu nên đi rồi. Cậu xuống âm phủ à?"
Giang Mộc Nhiên nhận lấy cốc nước uống một ngụm rồi gật đầu. Cô nhờ Hàn Thanh lấy cho chiếc điện thoại rồi gọi Đường Khiết nói sẽ về ngay. Sau đó, cô xuống giường thu dọn một số thứ rồi kéo Hàn Thanh đi về nhà.
"Tầm chiều chiều con đi đâu vậy?". Vừa về đến nhà, Đường Khiết đã lo lắng ra đón.
"Xin lỗi đã để dì lo. Lúc đó cháu đi chơi với bạn chút.". Giang Mộc Nhiên trả lời đơn giản rồi xách túi đồ vào trong.
"Mắt các người để đi đâu vậy? Không thấy tiểu thư đang xách nặng thế này à?". Đường Khiết liếc nhìn túi đồ rồi gắt gỏng với người hầu. Hai ba người tiến lên định xách hộ nhưng Giang Mộc Nhiên tỏ ý không cần. Sau đó cô quay lại nói với Đường Khiết:"Dì Đường, đợi khi cháu thi đại học xong, cháu sẽ vào nhậm chức ở Giang Thị."
Đường Khiết hơi chút giật mình rồi lấy lại vẻ tao nhã thường ngày:"Được được được. Con muốn làm gì cũng được. Giờ dì lên thư phòng chuẩn bị đơn chuyển nhượng cổ phần."
Giang Mộc Nhiên không nói gì nữa đi lên phòng. Vừa vào trong, Hàn Thanh đã xuýt xoa:"Phòng cậu rộng quá! Sao cậu không ở đây mà thích sang nhà gỗ vậy?"
"Bên kia thoải mái hơn. Buổi tối còn có thể ngắm sao. Tớ nghĩ bố mẹ tớ cũng là một trong những ngôi sao đó, đang dõi theo tớ mỗi ngày.". Khi nhắc đến ba mẹ, sắc mặt Giang Mộc Nhiên trở nên dịu dàng vô cùng. Hai người hàn huyên một lúc rồi đi ngủ.
- ----------------------------------------------
"B...Báo....cáo! Trong....trong kia có ma nữ! Ma nữ! Cô ta rất gớm ghiếc! Cứu tôi! Cứu tôi!". Một tên pháp y chạy vào trong phòng trực. Mọi người đang nói chuyện quay ra nhìn cậu ta:"Lại đến cậu nữa à?"
"Thấy chưa? Cậu ta cũng nhìn thấy kìa! Tôi không bị hoang tưởng đâu nhé!". Một pháp ý khác lên tiếng. Mọi người quyết định đứng dậy xem tình hình. Vừa ngó đầu vào trong, mọi người đều hoảng hốt. Thi thể của Chu Trân đang rơi khỏi giường, cổ cô ta đã bị gãy, nghẹo hẳn sang một bên. Mắt trái cô ta lăn lông lốc trên sàn, mắt phải thì lòi ra, đung đưa qua lại. Từ hốc mắt, mũi, miệng, tai cô ta đều đang ồ ạt máu.
Cửa phòng đóng lại, Giang Mộc Nhiên bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Cô đi vòng vòng quanh phòng, căn phòng này cũng sạch sẽ một cách biến thái giống chủ nhân của nó luôn. Trên bàn là bộ ấm chén đắt tiền, mùi trà thơm phức thoang thoảng bên mũi. Bên cạnh đó là sofa êm ái, nhìn thẳng lên là có thể thấy TV. Công nhận dưới này hiện đại thật! Lại mân mê đến cạnh chỗ để TV. Aizo....Trên kệ này sao để nhiều đồ cổ vậy? Nào là bình hoa vàng từ thời nhà Thanh, nào là cốc bạc của nhà Tống.... Nếu "chôm" đống này mang lên trên kia bán chắc được ối tiền...nghĩ thôi đã sướng rồi, tiền mình tự làm ra mà.
Đang tính tổng số tiền sẽ bán được, cửa phòng bỗng bật mở, một tiếng nói len lỏi vào tai cô:"Tính đem bán à?". Giang Mộc Nhiên giật mình, suýt chút nữa chiếc đồng hồ cổ đã vỡ tan tành, may mà Tịch Thế Ngôn nhanh tay nhanh mắt giật lại. Cô ấp a ấp úng, cười cười nhìn anh:"Tôi...à cái đồng hồ suýt rơi nên tôi đỡ...sau đó anh đi vào. Vậy thôi.".
Tịch Thế Ngôn nhìn Giang Mộc Nhiên như nhìn con ngốc rồi búng tay một phát, cửa đóng sập lại. Anh nhàn nhã ra sofa ngồi:"Tôi nghĩ khi về nhà cô nên hỏi bác Google cách nói dối.". Giang Mộc Nhiên ngại ngùng cười trừ rồi ngồi xuống sofa. Anh nói tiếp:"Sổ tôi đã lấy đây rồi. Bố mẹ cô tên gì?". Giang Mộc Nhiên vội nói:"Giang Khải Thiên, Đường Lệ, mất năm **** do trúng đạn.". Tịch Thế Ngôn nhanh chóng tìm kiếm. Nhưng điều kỳ lạ là, anh tìm đi tìm lại mấy lần vẫn không thấy tên của hai người họ. Anh hỏi cô lại thông tin kỹ càng nhưng không tìm ra được chút manh mối.
"Sao lại như vậy? Không phải là anh cầm nhầm sổ fake rồi đấy chứ?". Giang Mộc Nhiên không thể tin nổi nói. Trên đầu Tịch Thế Ngôn xuất hiện ba vạch đen, giọng anh trầm trầm không vui:"Ý cô là sao? Sổ của tôi còn có thể là fake được sao?". Giang Mộc Nhiên giật lấy quyển sổ, lật trước lật sau:"Cái này tìm kiểu gì?".
Tịch Thế Ngôn sững sờ nhìn cô, sau đó mới phản ứng lại, giành sổ từ tay cô. Tại sao? Tại sao cô lại cầm được sổ? "Cô...Ai cho cô nhìn mệnh tử của người khác? Lôm côm! Còn nữa, cô khai thật cho tôi biết, cô là ai?". Giang Mộc Nhiên ngán ngẩm nhìn anh:"Đến giờ này rồi mà anh còn hỏi tôi câu đấy được nữa à?".
Tịch Thế Ngôn không nói gì nữa, trực tiếp giở sổ xem ngày tận mạng của cô. Trong "hồ sơ" của cô chả có gì lạ hết, tất cả đều như người bình thường."Nói chung là không tìm thấy! Có thể bố mẹ cô là người nằm trong giới thần hoặc giới quỷ nên cho dù tôi có lật tung cả âm phủ này lên cũng không thể tìm thấy. Hoặc nếu bố mẹ cô đi đầu thai rồi thì vẫn phải có tên trong này chứ?! Giờ tôi đưa cô lên kia rồi mỗi người một ngả, không ai nợ ai!"
Giang Mộc Nhiên còn đang muốn cãi lý thì ý thức bỗng trở nên mơ hồ. Lúc tỉnh dậy đã là buổi tối, trên trần nhà là cửa kính có thể nhìn thấy trời sao rực rỡ bên trên. Đây là cách bài trí của căn nhà gỗ của bố mẹ cô để lại. Cô ngồi dậy, Hàn Thanh vội mang cốc nước lại cho cô:"Cậu sao không? Tầm chiều tối có mấy người đến đây tìm nhưng không thấy cậu đâu nên đi rồi. Cậu xuống âm phủ à?"
Giang Mộc Nhiên nhận lấy cốc nước uống một ngụm rồi gật đầu. Cô nhờ Hàn Thanh lấy cho chiếc điện thoại rồi gọi Đường Khiết nói sẽ về ngay. Sau đó, cô xuống giường thu dọn một số thứ rồi kéo Hàn Thanh đi về nhà.
"Tầm chiều chiều con đi đâu vậy?". Vừa về đến nhà, Đường Khiết đã lo lắng ra đón.
"Xin lỗi đã để dì lo. Lúc đó cháu đi chơi với bạn chút.". Giang Mộc Nhiên trả lời đơn giản rồi xách túi đồ vào trong.
"Mắt các người để đi đâu vậy? Không thấy tiểu thư đang xách nặng thế này à?". Đường Khiết liếc nhìn túi đồ rồi gắt gỏng với người hầu. Hai ba người tiến lên định xách hộ nhưng Giang Mộc Nhiên tỏ ý không cần. Sau đó cô quay lại nói với Đường Khiết:"Dì Đường, đợi khi cháu thi đại học xong, cháu sẽ vào nhậm chức ở Giang Thị."
Đường Khiết hơi chút giật mình rồi lấy lại vẻ tao nhã thường ngày:"Được được được. Con muốn làm gì cũng được. Giờ dì lên thư phòng chuẩn bị đơn chuyển nhượng cổ phần."
Giang Mộc Nhiên không nói gì nữa đi lên phòng. Vừa vào trong, Hàn Thanh đã xuýt xoa:"Phòng cậu rộng quá! Sao cậu không ở đây mà thích sang nhà gỗ vậy?"
"Bên kia thoải mái hơn. Buổi tối còn có thể ngắm sao. Tớ nghĩ bố mẹ tớ cũng là một trong những ngôi sao đó, đang dõi theo tớ mỗi ngày.". Khi nhắc đến ba mẹ, sắc mặt Giang Mộc Nhiên trở nên dịu dàng vô cùng. Hai người hàn huyên một lúc rồi đi ngủ.
- ----------------------------------------------
"B...Báo....cáo! Trong....trong kia có ma nữ! Ma nữ! Cô ta rất gớm ghiếc! Cứu tôi! Cứu tôi!". Một tên pháp y chạy vào trong phòng trực. Mọi người đang nói chuyện quay ra nhìn cậu ta:"Lại đến cậu nữa à?"
"Thấy chưa? Cậu ta cũng nhìn thấy kìa! Tôi không bị hoang tưởng đâu nhé!". Một pháp ý khác lên tiếng. Mọi người quyết định đứng dậy xem tình hình. Vừa ngó đầu vào trong, mọi người đều hoảng hốt. Thi thể của Chu Trân đang rơi khỏi giường, cổ cô ta đã bị gãy, nghẹo hẳn sang một bên. Mắt trái cô ta lăn lông lốc trên sàn, mắt phải thì lòi ra, đung đưa qua lại. Từ hốc mắt, mũi, miệng, tai cô ta đều đang ồ ạt máu.
Danh sách chương