Edit: Min

Lâm Sơ Vân chưa bao giờ kinh ngạc như lúc này.

Y cứng ngắc ngồi xổm trên một tảng đá, tai mèo trên đỉnh đầu sợ hãi không thấy đâu, đuôi nhỏ cũng ôm chặt dưới thân, lông trên người nổ tung.

Mà ở bên cạnh y........ Không, phải nói là ở trên đỉnh đầu y, vây quanh một vòng hung thú.

Ngay khi y chuẩn bị bắt đầu nghĩ đến văn bia mộ của mình, một con cự mãng cách gần nhất, đột nhiên mở miệng: "Tiểu Hồng, đây chính là tiểu miêu yêu mà ngươi nói?"

Phượng Ngũ lập tức cáu bẳn: "Đừng gọi ta bằng cái tên đó! Bổn vương tên là Phượng Ngũ!"

"Đã biết đã biết." Cự mãng thuận miệng đáp, lại thăm dò về phía trước, lưỡi xà hơi phun ra, cơ hồ là xẹt qua trước mặt tiểu hắc miêu: "Đây thật sự là tiểu miêu yêu mà ngươi nói?"

Lúc trước Phượng Ngũ đi ra ngoài dạo một vòng, trở về liền nói gặp được một tiểu miêu yêu đặc biệt thông minh.

Phượng Ngũ bĩu môi, nhưng Cố Cảnh Sơn đã cảnh cáo hắn, không được nói cho người khác biết thân phận của Lâm Sơ Vân, chỉ có thể khó chịu trả lời: "Đúng, chính là nó."

Mắt cự mãng nhìn tiểu hắc miêu, thanh âm mang theo vài phần nghi hoặc: "Thật sự là miêu yêu sao?........Làm sao có cảm giác......."

"Ôi, loài bò sát già, ngươi sao lại nói nhiều như vậy." Một đôi tay to trực tiếp đẩy cự mãng sang một bên, trước mắt tiểu hắc miêu đổi thành một con cự vượn.

Cự vượn cúi người xuống, kề sát vào tiểu hắc miêu, đánh giá y từ trên xuống dưới, giọng điệu mang theo một tia ghét bỏ: "Sao lại nhỏ như vậy?"

Nhưng mà cự vượn vừa đứng vững, lại bị một con yêu thú có sừng dê trên đỉnh đầu chen sang một bên. Mắt thấy bầu không khí giữa mấy con yêu thú càng thêm khẩn trương, tiểu hắc miêu yên lặng lui về phía sau hai bước, lại không cẩn thận đụng phải cái gì.

Lâm Sơ Vân quay đầu từng chút một, nhìn về phía sau mình.

Đầu tiên là một đôi móng vuốt sắc bén, ngoạm chặt tảng đá, thậm chí còn cào ra mấy vết nứt. Xa hơn nữa là một mảng lớn lông chim màu nâu, sau đó là mỏ chim bén nhọn cùng với đôi mắt ưng hung hãn, đang cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu hắc miêu.

Mà y đụng phải chính là móng vuốt của con ưng yêu này.

Tiểu hắc miêu lại cẩn thận di chuyển về phía trước hai bước, e sợ mình chọc phải con yêu thú này.

Đúng lúc này, một con bướm xinh đẹp bay đến tảng đá bên cạnh đậu xuống, cánh bướm hơi chớp động, phát ra ánh sáng đầy màu sắc: "Tiểu tử, xin chào! Ngươi có thể gọi ta là Thải Điệp tỷ tỷ nha."

"Tuổi cỡ nãi nãi của người ta, còn tỷ tỷ......." Cự vượn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Cánh bướm của Thải Điệp ngừng một giây, sau đó lại một lần nữa quạt lên, chỉ thấy Thải Điệp bay đến đỉnh đầu cự vượn rồi dừng lại, ánh sáng trên người không ngừng rơi xuống, chỉ chốc lát sau, cả người cự vượn là một màu tím.

"Ngươi làm cái gì?!" Cự vượn nổi giận, bàn tay nhanh chóng hướng đỉnh đầu. Đáng tiếc, Thải Điệp phản ứng rất nhanh, hơi lóe lên liền né tránh.

"Đừng ầm ĩ nữa!" Phượng Ngũ gầm lên một tiếng.

Yêu thú xung quanh rốt cuộc cũng an tĩnh lại, chẳng qua thừa dịp Phượng Ngũ không chú ý, vẫn len lén nhìn tiểu hắc miêu. Bọn họ đều là yêu thú tu luyện mấy ngàn năm, đã thật lâu không thấy một con yêu thú nhỏ như vậy.

"Đây là tiểu miêu yêu nhà người khác, tạm thời ở Linh Thú phong ba ngày mà thôi." Phượng Ngũ không kiên nhẫn nói, "Được rồi, các ngươi nhanh chóng giải tán đi."

"Nhà người khác? Nhà ai?" Cự mãng hỏi.

"Vì sao chỉ ở ba ngày, không thể ở thêm mấy ngày sao?" Thải Điệp bất mãn.

"Tiểu hắc miêu tên là gì?" Cự vượn tò mò hỏi.

Phượng Ngũ chỉ trả lời một vấn đề cuối cùng: "Y gọi là......... Tiểu Hắc."

Tiểu hắc miêu ở một bên ý đồ muốn phản bác, nhưng bị ánh mắt của Phượng Ngũ áp chế, chỉ có thể ủy khuất vẫy đuôi. Kết quả, cái đuôi còn không cẩn thận đụng phải móng vuốt ưng phía sau, liền kinh hoảng vòng trở về.

Thật vất vả mới đuổi đám yêu thú vây xem kia đi, Phượng Ngũ nhìn tiểu hắc miêu ở một bên, chỉ cảm thấy mình đã mang về một phiền toái lớn.

"Ta cảnh cáo ngươi, không được gây họa, không được chạy loạn. Còn có, ngươi hiện tại tên là Tiểu Hắc, có nghe thấy không?" Phượng Ngũ giọng điệu không tốt nói với Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân ngược lại không sao cả, y vốn không phải là một người thích chạy loạn, nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy y nhu thuận như thế, vẻ mặt Phượng Ngũ mới tốt hơn một chút. Mang Lâm Sơ Vân về huyệt đ/ộng mà mình hay tu luyện —— Kỳ thật chính là tổ dùng để ngủ, bảo Lâm Sơ Vân an phận ngây ngốc ở đây, sau đó Phượng Ngũ liền rời đi.

Lâm Sơ Vân thò đầu vào trong huyệt đ/ộng nhìn một chút, phát hiện bên trong cư nhiên còn có một khoảng cách rất sâu. Bất quá, y cũng không đi vào trong, mà là ở phụ cận cửa động tìm một chỗ nằm sấp xuống, an tĩnh dựa theo phương pháp Phượng Ngũ dạy y tu luyện.

Cũng không biết là bởi vì yêu khí của Linh Thú phong tương đối đầy đủ, hay là bởi vì phương pháp tu luyện đúng, Lâm Sơ Vân có thể cảm giác được yêu đan trong cơ thể đang nhanh chóng thành hình, phỏng chừng còn một hai tháng nữa, y có thể hóa đan.

Đợi đến buổi tối, Phượng Ngũ mới không biết từ đâu trở về, thấy Lâm Sơ Vân còn ở trong động, giọng hắn trở nên tốt hơn rất nhiều, duỗi tay đưa linh quả cho Lâm Sơ Vân.

"Mau ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ."

Lâm Sơ Vân kỳ thật cũng không đói, nhưng có linh quả ăn vẫn rất thỏa mãn.

Phượng Ngũ ngồi dựa vào tường, nhìn tiểu hắc miêu kia vui vẻ ăn uống, biểu tình mang theo vài phần mê hoặc.

Linh quả là do Phong Hề Hành cho hắn, Lâm Sơ Vân sợ tối cũng là Phong Hề Hành nhắc nhở hắn. Đồ đệ nhân loại đều sẽ chiếu cố tốt sư tôn như vậy sao? Hắn cũng chưa từng chiếu cố chu đáo với tiểu yêu thú như vậy!

Mang theo sự khó hiểu đối với nhân loại, Phượng Ngũ ở một bên biến trở về tiểu hồng điểu, tùy tiện tìm một chỗ rồi ngủ thiếp đi. Ngược lại là Lâm Sơ Vân sau khi ăn xong linh quả, có chút không quen tự mình lau mặt, sau đó ghé vào một bên mất ngủ.

Cũng không biết........ Linh kiếm của tiểu đồ đệ thế nào rồi.

Sáng sớm hôm sau, trong huyệt đ/ộng chỉ còn lại một mình Lâm Sơ Vân. Y cũng không thèm để ý, mà là dự định tiếp tục tu luyện. Đúng lúc này, y nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

"Ngươi có chắc chắn ở đây không?"

"Đương nhiên, tiểu tử Tiểu Hồng kia bình thường đều tùy tiện tìm một chỗ ngủ. Tối hôm qua cố ý trở về huyệt đ/ộng, nhất định là bởi vì tiểu yêu thú ở chỗ này."

Lâm Sơ Vân thật cẩn thận đi về phía bóng tối, thừa dịp người bên ngoài không chú ý, nhanh chóng thò đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là hai con yêu thú y chưa từng thấy.

Tuy rằng yêu thú nơi này thoạt nhìn đều rất thân thiện với mình, nhưng Lâm Sơ Vân cũng không dám khinh thường. Vạn nhất yêu thú nào thật sự động thủ với y, một tiểu miêu yêu không có lực công kích cũng không đủ cho nó nuốt một ngụm.

Thừa dịp hai con yêu thú còn chưa đi vào, Lâm Sơ Vân nhanh chóng chạy vào sâu trong huyệt đ/ộng. Miếng đệm thịt rơi trên mặt đất, không một âm thanh nào phát ra, đợi đến khi hai yêu thú kia tiến vào, chỉ thấy được một mảnh trống trơn.

......

Lâm Sơ Vân thật cẩn thận đi vào sâu bên trong. May mắn bây giờ y là mèo, nên có thể nhìn rõ ràng ở nơi tối tăm thế này. Thanh âm của hai con yêu thú phía sau dần dần biến mất, Lâm Sơ Vân có chút chần chờ dừng bước, do dự mình có nên trở về hay không.

Đúng lúc này, y nghe được phía trước cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu rất nhẹ.

Tiếng kêu kia nghe có vẻ quen thuộc, nhưng y lại không nhớ ra mình đã nghe thấy ở đâu. Lâm Sơ Vân do dự một lát, vẫn là tiếp tục đi về hướng phát ra âm thanh.

Sau khoảng 15 phút, huyệt đ/ộng trước mắt đột nhiên trở nên rộng lớn.

Giống như là tiến vào một cái thạch động dưới lòng đất. Mà lối vào của Lâm Sơ Vân chỉ là một trong vô số lối vào của động này. Toàn bộ thạch động lớn đến mức, Lâm Sơ Vân nhìn không ra là bao xa.

Và điều khiến Lâm Sơ Vân kinh ngạc nhất chính là, có một con yêu thú nằm sấp trên bệ đá ở giữa động.

Đó là một con bạch hồ

Hình thể bạch hồ không lớn như những yêu thú khác, chỉ dài hơn 3 mét, toàn thân một mảnh tuyết trắng, không chút tạp sắc, năm cái đuôi phía sau rơi tứ tán trên mặt đất.

Wow........ Thật xinh đẹp!!!

Lâm Sơ Vân ngây dại, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy yêu thú xinh đẹp như vậy.

Tiểu hắc miêu ngơ ngác đi về phía trước một bước, lại quên mất chỗ mình đi tới còn có một bậc thang, trực tiếp giẫm lên không trung, lạch cạch ngã xuống mặt đất.

Lỗ tai bạch hồ khẽ nhúc, tựa hồ là bị đánh thức, mắt hồ nhắm nghiền chậm rãi mở ra.

Lúc này Lâm Sơ Vân mới phát hiện,  mắt của bạch hồ là màu xanh biển, liếc qua, giống như nhìn thấy một mảnh biển sâu.

Nhưng mà kỳ quái chính là, lúc này đây, y không cảm thấy kinh diễm, mà là cảm giác quen thuộc đập vào mặt.

Thậm chí....... Y có một loại xúc động, muốn điên cuồng lăn lộn trên đuôi bạch hồ!

Bạch hồ tự nhiên cũng chú ý tới tiểu yêu thú xông vào này. Nó vốn muốn nhắm mắt tiếp tục dưỡng thương, nhưng không hiểu sao trong lòng lại rất để ý tiểu yêu thú té ngã này.

Cuối cùng, nó mở mắt ra lần nữa, đuôi phía sau vung một cái, đem tiểu hắc miêu cuốn đến trước mặt.

"Ngươi tên là gì?" Bạch hồ mở miệng, là ngôn ngữ con người.

Lâm Sơ Vân phục hồi tinh thần, chần chờ một lát, dùng biện pháp Phượng Ngũ dạy y, đáp: "Ta tên........"

Nói đến đây, y đột nhiên dừng một chút, mãnh liệt nghĩ đến cảnh cáo của Phượng Ngũ: ".........Tiểu Hắc."

Tiểu Hắc...? Bạch hồ khẽ nhíu nhíu mày, xác định mình cũng không quen biết một con yêu thú nhỏ như vậy.

Nó đánh giá Lâm Sơ Vân, lại hỏi: "Ngươi vào bằng cách nào?"

"Cứ thế mà đi vào thôi?!!!" Lâm Sơ Vân mê mang trả lời.

Bạch hồ có chút hồ nghi nhìn y.

Huyệt đ/ộng này đã bị nó thiết lập kết giới, không có sự cho phép của nó, không ai có thể tới gần. Nhưng trước khi tiểu hắc miêu này ngã xuống, nó cũng không phát hiện có người tiến vào.

Chẳng lẽ, bởi vì tiểu hắc miêu này còn quá nhỏ, cho nên không thể kích phát kết giới sao?

"Ngươi đến đây để làm gì?" Bạch hồ một lần nữa nằm sấp xuống, lười biếng hỏi.

Lâm Sơ Vân kể chuyện của hai con yêu thú kia.

Bạch hồ cười khẽ một tiếng: "Yên tâm đi, yêu thú trên núi này cũng không có tâm tư xấu xa, nhiều lắm là đối với tiểu yêu thú tương đối tò mò."

Nói đến đây, nó tiến lại gần, cúi đầu ngửi ngửi trên người tiểu hắc miêu.

"Như thế nào mà trên người ngươi có hương vị của nhân tu?" Ngữ khí bạch hồ không tốt lắm.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Sơ Vân cho rằng mình bị bại lộ thân phận, còn chưa đợi y nghĩ lý do giải thích, liền nghe được Bạch Hồ tiếp tục nói: "Ngửi lên vừa lạnh lại chỉ lạnh, một chút cũng không dễ ngửi."

Vừa lạnh lại chỉ lạnh... Lâm Sơ Vân mờ mịt trong chớp mắt, nhanh chóng phản ứng lại, Bạch Hồ nói là khí tức của tiểu đồ đệ nhà mình. Hơn hai tháng nay, y đều ở cùng một chỗ với Phong Hề Hành, trên người dính khí tức tiểu đồ đệ cũng rất bình thường.

Bạch hồ thấy tiểu hắc miêu không nói lời nào, bộ dáng như có điều suy nghĩ, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ: "Là khí tức của chủ nhân ngươi?"

"...... Không, không." Tiểu hắc miêu vô lực phản bác.

Vì sao suy nghĩ của những yêu thú này đều giống nhau như vậy? Lúc đầu Phượng Ngũ cũng cho rằng tiểu đồ đệ là chủ nhân của y.

Bất quá, khác với Phượng Ngũ chính là, bạch hồ còn có một đáp án khác, thấy tiểu hắc miêu phủ định cái thứ nhất, vẻ mặt nó mang theo vài phần khó chịu: "Không phải chủ nhân, thì là yêu lữ của ngươi?"

Yêu lữ? Tiểu đồ đệ là yêu lữ của y? Làm thế nào có thể!!!

Lâm Sơ Vân sắp bị tư duy nhảy nhót của đám yêu thú này làm cho hỗn loạn: "Không phải!!!"

Bạch hồ nhìn tiểu hắc miêu tức giận trước mắt, ngữ khí theo bản năng hòa hoãn rất nhiều, còn trấn an y: "Được được, không phải không phải."

Nói xong, nó cũng không khỏi ngẩn ra, không rõ vì sao mình lại kiên nhẫn với tiểu hắc miêu như vậy. Nếu yêu thú khác dám ở trước mặt nó ồn ào, sớm đã bị một móng vuốt của nó đánh bay ra ngoài.

Mà bây giờ, nó không chỉ không có ý định chụp tiểu hắc miêu ra ngoài, thậm chí còn rất kiên nhẫn cùng tiểu hắc miêu nói chuyện phiếm.

"Ngươi tên là Tiểu Hắc, là cha mẹ ngươi đặt cho sao?" Bạch hồ hỏi.

Lâm Sơ Vân run rẩy râu: "Không phải......." Là một con chim ngu ngốc.

"Vậy cha mẹ ngươi đâu?" Bạch hồ khó hiểu.

Tiểu hắc miêu ở trên bệ đá dạo quanh, cuối cùng nằm sấp trước đầu bạch hồ, cái đuôi phía sau hơi vung lên. Nghe bạch hồ hỏi, Lâm Sơ Vân lại sửng sốt, không biết vì sao y đột nhiên nghĩ đến đôi nam nữ xuất hiện trong mộng của y.

"Ta...... Không biết......" Thanh âm của Lâm Sơ Vân mang theo vài phần không xác định.

Bạch hồ cho rằng tiểu hắc miêu không muốn nói đến cha mẹ, liền không hỏi nhiều chuyện này nữa, mà hỏi vấn đề khác: "Vậy khí tức trên người ngươi là của ai?"

"Là của đồ...... Đột nhiên gặp được một người." Thiếu chút nữa lỡ miệng, Lâm Sơ Vân nhanh chóng sửa lời.

Bạch hồ nghi hoặc, cái đuôi phía sau lắc lắc: "Đột nhiên gặp phải một người?"

"Đúng, chính là đột nhiên gặp phải." Tiểu hắc miêu chớp chớp mắt, giống như nhớ tới người kia, trong mắt hiện lên sự vui sướng, "Hắn đối với ta đặc biệt tốt."

Không hiểu sao trong lòng bạch hồ có chút để ý, nghe vậy nhịn không được truy hỏi: "Tốt bao nhiêu?"

Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt mấy cái, khẳng định: "Hắn là người tốt với ta nhất nha!"

Tính tình của Phong Hề Hành tuy có lúc cổ quái, nhưng đối với y vẫn rất ôn hòa, còn chiếu cố y rất tốt. Lâm Sơ Vân hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, nếu là lúc đầu y biến thành mèo, người bên cạnh không phải Phong Hề Hành, y còn có thể tiếp nhận sự thật, mình là một con yêu thú nhanh như vậy không?

Tiểu hắc miêu nhớ tới người mình thích, cái đuôi phía sau cũng thích ý vung tới quăng lui, trong đôi mắt mèo xanh biếc tràn đầy vui mừng. Thậm chí bạch hồ hoài nghi, nếu người kia hiện tại ở đây, tiểu hắc miêu sẽ nhào qua, một bên cọ một bên ngáy.

Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong lòng bạch hồ lại có chút khó chịu, thật giống như là bồi con canh giữ thật lâu lại bị kẻ khác bắt cóc chạy mất.

"Vậy bây giờ hắn đi đâu?" Bạch hồ hỏi.

Nếu nhân tu kia thật sự đối tốt với y như lời tiểu hắc miêu nói, thì sao có thể mang tiểu hắc miêu đặt ở Linh Thú phong chứ. Nó tuy một mực ở trong huyệt đ/ộng dưỡng thương, nhưng cũng biết yêu thú của Linh Thú phong, đều là do tiểu tử Phượng Ngũ kia nhặt về.

Lâm Sơ Vân chần chờ một chút, không có nói Phong Hề Hành đang luyện kiếm, mà là hàm hồ nói: "Hắn bận chút việc, ngày mốt sẽ tới đón ta."

Nghe xem, này giống như là một cái cớ.

Bạch hồ lắc lắc cái đuôi phía sau, cân nhắc mình có nên tạm thời ra khỏi cửa hay không. Nếu nhân tu kia thật sự vứt bỏ tiểu hắc miêu, nó liền thay tiểu hắc miêu đi báo thù, thuận tiện đem y rẽ vào trong huyệt đ/ộng nuôi.

Một mèo một hồ tán gẫu vui vẻ, hơn nữa ánh sáng nơi này lúc nào cũng lờ mờ, chờ qua gần hai canh giờ, Lâm Sơ Vân mới đột nhiên ý thức được, nếu mình không đi ra, Phượng Ngũ sẽ trở về.

Nghĩ đến đây, tiểu hắc miêu vội vàng đứng lên, từ trên bệ đá nhảy xuống: "Ta đi trước, ngày mai ta lại đến tìm ngươi."

Bạch hồ sửng sốt, liền thấy tiểu hắc miêu nhanh chóng chạy tới lối vào, rồi biến mất khỏi tầm mắt của nó. Nó ở trên bệ đá do dự một lát, cái đuôi phía sau hơi nhoáng lên, thân ảnh liền biến mất không bóng dáng.

Lâm Sơ Vân ở trong thạch động nhanh chóng chạy ra. Y vừa chạy đến cửa động, chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng của Phượng Ngũ. Y theo bản năng thả chậm bước chân, thò đầu ra cẩn thận dò xét, liền thấy Phượng Ngũ đang răn dạy hai con yêu thú.

Đó là hai con yêu thú ban nãy.

"Lời bổn vương nói, các ngươi không nghe vào có đúng hay không? Hiện tại, người đã bị các ngươi dọa chạy mất, bổn vương đi đâu tìm đây?!" Phượng Ngũ quả thực tức muốn chết.

Hôm nay hắn vừa trở về, liền phát hiện Lâm Sơ Vân không thấy đâu, cửa động còn có khí tức yêu thú khác. Rõ ràng hắn đã cảnh cáo qua những yêu thú này, không được tới gần huyệt đ/ộng, mà đám yêu thú này lại không chịu nghe lời hắn.

Hiện tại thì hay rồi, Lâm Sơ Vân đã biến mất!

Thấy Phượng Ngũ tức đến phát hỏa, Lâm Sơ Vân nhanh chóng kêu một tiếng: "Meo..."

—Ta ở đây.

Phượng Ngũ vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Sơ Vân đứng ở cửa động, trong lòng không tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm. Về phần hai yêu thú kia, hắn cũng lười tiếp tục giáo huấn, trực tiếp để cho bọn họ đi tìm Thanh Đăng lĩnh phạt.

"Ngươi đi đâu vậy?" Phượng Ngũ trở lại cửa động, khom lưng đặt tiểu hắc miêu vào lòng bàn tay.

Lâm Sơ Vân không dám nói mình ở sâu trong huyệt đ/ộng nhìn thấy hạch hồ, chỉ nói mình nhìn thấy hai con yêu thú kia, bởi vì sợ mà đi vào sâu trong huyệt đ/ộng, sau đó ở bên trong đợi đến khi trời tối mới dám đi ra.

Phượng Ngũ hồ nghi nhìn y, lại không có suy nghĩ nhiều. Dù sao, cái vị sâu trong huyệt đ/ộng của hắn, tính tình so với hắn còn kém hơn. Nếu Lâm Sơ Vân thật sự quấy rầy vị kia, hiện tại phỏng chừng đã bị chụp thành bánh mèo thịt.

Nghĩ đến đây, hắn vẫn tận tâm tận trách nhắc nhở Lâm Sơ Vân một câu: "Bên trong huyệt đ/ộng có một con yêu thú rất hung dữ."

Lâm • đã nhìn thấy bạch hồ, hơn nữa còn cùng bạch hồ tán gẫu một ngày, dự định ngày mai sẽ tiếp tục đi tìm người ta • Sơ Vân: "........Ồ!"

Quỷ mới tin ngươi!

................
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện