edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Tạc phi: Quá khứ phù phiếm như giấc mộng.
Chùa Từ An vốn là do Thánh Tổ Hoàng đế vì cảm niệm âm tình của Tuyên Đức Thái hậu mà cho xây dựng. Chùa ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc, hai bên đường đi cây cối cao lớn um tùm, có mùi hương chốn cửa phật quanh quẩn.
Đứng trước thềm đá cao ba trăm bậc của ngôi chùa cổ, tôi ngơ ngẩn dừng bước, nhất thời không có dũng khí bước vào cánh cửa kia.
Hoàng thượng và mẫu thân tuy là hai tỷ đệ khác mẹ nhưng từ nhỏ đã gắn bó yêu thương nhau, tình thân sâu nặng hơn cả con cùng một mẹ. Từ sau biến cố trong ngày thành thân, tôi rời đi Huy Châu, sau đó phụ thân bức vua thoái vị, bất hòa với hoàng thất – mẫu thân là người đáng thương nhất, thân là quý Công chúa cả đời vô ưu vô lo sống tại chốn khuê các, giờ đây người đã đến tuổi già, vốn nên được yên ổn hưởng sự cung phụng của con cháu thì lại không ngừng gặp biến cố, đang từ trên mây cao bỗng phải rơi xuống bụi trần.
Hơn ai hết, tôi biết rõ khoảnh khắc đưa ra quyết định này, mẫu thân đã đau đớn tới nhường nào. Vị phu quân đã mấy chục năm tương kính như tân vừa đảo mắt đã sống chết đối đầu với người thân của mình, đường đường là nhà thiên tử lại biến thành bù nhìn trong tay quyền thần, mẫu thân làm sao có thể chịu đựng nổi? Kinh đô to lớn như vậy, chứa được cả tòa hoàng thành nguy nga mà không có chốn dung thân cho người, duy chỉ có một tấc vuông đất không tranh với đời này mới có thể cho người sự bình yên cuối cùng trong cuộc đời.
Bước từng bước lên thềm đá, đi nhanh tới cửa chùa, qua một con đường quanh co khúc khuỷu, đã thấy hậu viện thấp thoáng hiện ra sau bụi hoa sơn chi.
Tôi nhìn cánh cửa gỗ khép hờ trước mắt, giơ tay đẩy lên, cảm giác khoảnh khắc này đáng quý hơn cả ngàn ngày.
“Két” một tiếng, cửa mở ra, một thân ảnh mảnh mai mặc thanh y, mái tóc trắng nhẹ bay lọt vào tầm mắt mông lung của tôi.
Tôi ngây người, không thể tin được những gì mình đang thấy. Lúc tôi rời kinh, tóc mẫu thân vẫn còn đen mềm như mây, vấn cao thùy mị, dung nhan như phụ nhân ba mươi tuổi mà hôm nay mái tóc đã phai sương, bộ dạng như một bà lão bình dị thường thường.
“Cuối cùng cũng quay lại rồi”, mẫu thân ngồi trên chiếc ghế trúc dưới mái hiên, nhìn tôi cười dịu dàng, thần sắc an hòa bình tĩnh, trong đáy mắt ánh lên những giọt lệ long lanh.
Tôi có chút sững người, bỗng nhiên không biết cất lời, một chữ cũng không thốt lên được, chỉ kinh ngạc nhìn mẫu thân.
Người vươn tay về phía tôi, giọng mềm nhẹ, “Tới đây, đến chỗ mẹ đây”.
Từ cô cô ở phía sau thấp giọng âu sầu nói: “Công chúa đi đứng bất tiện”.
Đình viện nhỏ bé, tôi bước từng bước qua, hình như đi rất lâu mới chạm tới được vạt áo mẫu thân. Trên thanh y của người tỏa ra mùi đàn hương nồng đậm, không còn là hương lan ngày xưa nữa khiến tôi chợt khủng hoảng, chỉ cảm thấy có một tấm màn chắn vô hình nào đó đã tách tôi và mẹ ra. Tôi quỳ xuống, vùi mặt xuống đầu gối mẫu thân, lệ rơi đầy mặt.
Bàn tay mẫu thân mềm mại lạnh như băng gắng sức đỡ tôi dậy, khẽ thở dài, “Thấy con đã quay về, mẫu thân cũng không còn gì để lo lắng nữa”.
“Có!”, tôi ngẩng phắt lên nhìn người, nước mắt nhoen mi, “Vẫn có thật nhiều chuyện chờ mẹ lo nữa, ca ca còn chưa tái giá, con mới thành thân không lâu, còn phụ thân… Ai nói mẹ không còn gì phải lo nữa? Con không tin mẹ bỏ được chúng con!”. Trên đường tới đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều lời tốt đẹp để nói, làm sao để khuyên nhủ mẫu thân quay trở về, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy người tôi mới biết hết thảy đều chỉ là lời nói suông.
“A Vũ”, mẫu thân buông mắt, khóe môi khẽ run, “Ta vốn là Trưởng Công chúa lại sống cả đời hèn yếu vô dụng, đã làm con thất vọng rồi”.
Tôi ôm lấy mẫu thân, liên tục lắc đầu, nước mắt lã chã như mưa, “Là A Vũ bất hiếu, không nên rời khỏi mẹ!”.
Đến giờ phút này tôi mới hiểu được sự ích kỷ của bản thân – ba năm tôi rời nhà đi chính là lúc mẫu thân đau khổ nhất, vậy mà tôi lại ẩn trốn ở Huy Châu xa xôi, không quan tâm gì đến gia đình, để mặc cho cha mẹ ở kinh đô chờ đợi, bất cứ khi nào tôi nguyện ý về nhà, họ cũng sẽ luôn mở rộng hai tay đón tôi.
“Mẹ, chúng ta về nhà có được không?”, tôi vội vàng lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười với mẫu thân, “Trên núi vừa lạnh vừa xa, con không muốn mẹ ở đây! Mẹ theo con về đi, cha và ca ca đang ở nhà đợi mẹ!”.
Mẫu thân nở nụ cười ngây ngẩn, “Nhà? Ta đã sớm không còn có nhà nữa”.
Tôi bàng hoàng, không ngờ mẫu thân lại nói ra một lời tuyệt vọng như vậy.
“Con đã gả cho người, A Túc cũng có cơ thiếp của nó”, mẫu thân hạ thấp tầm mắt, buồn bã cười, “Tướng phủ là nhà của người họ Vương các con, ta là con gái hoàng gia, nhà ta phải là hoàng cung… Nhưng ta còn mặt mũi nào đi gặp hoàng huynh? Có mặt mũi nào đi gặp Thái hậu, Tiên đế, liệt tổ liệt tông dưới suối vàng?”.
Một loạt câu hỏi của mẫu thân khiến tôi á khẩu không đáp lại được, cảm giác như có một tảng đá lớn vừa rơi xuống chặn trước cổ họng. Tôi lẩm bẩm nói, “Phụ thân làm vậy là vì phò tá Thái tử lên ngôi, chờ sau khi điện hạ lên ngôi, mọi phân tranh sẽ dừng lại…”. Tôi không nói tiếp được nữa, lời này rõ ràng bản thân tôi cũng không tin tưởng thì làm sao có thể gạt được mẫu thân? Chỉ e người còn không biết cuộc tranh giành giữa phụ thân và Tiêu Kỳ, không biết phụ thân đã bất hòa với Thái tử.
“Thái tử chỉ là ngụy trang”, mẫu thân đưa mắt nhìn về phía xa, đáy mắt hiện lên bi thương khôn cùng, “Con không hiểu được phụ thân con đâu, ông ấy chờ ngày này đã lâu lắm rồi”.
Nếu nói phụ thân có lòng muốn soán vị thì tôi cũng không thấy kinh ngạc, nhưng điều tôi không thể tưởng tượng được là mẫu thân đã sớm biết hết mọi chuyện.
Mẫu thân nở nụ cười cười buồn bã mà ngây ngẩn, cúi đầu nói: “Tâm nguyện cả đời của ông ấy là ngự trị cả hoàng gia, không muốn chịu bất kỳ tủi nhục nào nữa”.
“Phụ thân muốn… vị trí kia?”, tôi cắn môi, bởi bản thân không thể nói ra hai chữ ‘đại nghịch’.
Mẫu thân lắc đầu, “Vị trí đó không quan trọng, điều ông ấy muốn là áp đảo cả hoàng gia”.
Ở trên cả hoàng gia mà mục tiêu không nằm ở long ỷ – tôi giật mình hoang mang nhìn mẫu thân, không rõ rốt cuộc người đang nói với tôi điều gì.
“Ông ấy cả đời tâm cao khí ngạo, duy chỉ có một chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng, đó chính là lấy ta”, mẫu thân nhắm mắt lại, giọng nói mơ hồ nhưng lọt vào tai tôi lại như tiếng sét đánh xuống.
Mẫu thân hỏi tôi có từng nghe nhắc tới Hàn thị hay chưa. Tôi biết đó là thị thiếp duy nhất của phụ thân, trước khi tôi ra đời bà ấy đã không còn.
“Nàng không phải bị bệnh mà chết”, mẫu thân yếu ớt nói, “Là bị Thái hậu ban lụa trắng, ép chết ngay trước mắt phụ thân con”.
Tôi hoảng sợ nhìn mẫu thân, kinh hãi đến không nói nên lời.
“Người mà phụ thân con thật lòng yêu chính là nữ tử thanh mai trúc mã họ Hàn kia… Năm xưa ai ai cũng ca ngợi ông ấy là nhân tài kiệt xuất, lấy được Công chúa, nhưng đâu có biết ông ấy không cam lòng? Sau khi thành thân, hai chúng ta luôn tương kính như tân, nào biết qua hai năm, A Túc vừa tròn một tuổi, ông ấy lại nói với ta Hàn thị có thai, muốn đón nàng về làm thiếp. Thì ra trong hai năm đó, ông ấy luôn giấu giếm qua lại với nàng. Trong lúc nóng giận, ta đã hồi cung khóc lóc kể lể với mẫu hậu. Đêm đó mẫu hậu bày yến tiệc trong cung, mệnh cho ông ấy đưa cả Hàn thị đi theo để bồi tội với ta. Ta vốn tưởng rằng mẫu hậu sẽ khuyên giải nàng, ai ngờ tiệc no rượu say xong, mẫu hậu bỗng nhiên làm khó, tức giận trách mắng hai người họ, thậm chí ban lụa trắng ngay trước mắt ta và ông ấy, còn có hoàng huynh và Thái tử phi… ép Hàn thị tự tử ngay trên điện…”, giọng nói của mẫu thân không ngừng run rẩy. Tôi cầm lấy tay người, lại phát hiện mình còn run hơn.
Đó là một câu chuyện thê lương ra sao, tôi không thể tin được, cũng không thể tưởng tượng được. Ai ngờ ngoại tổ mẫu tôn quý hiền hòa trong trí nhớ của tôi lại có thủ đoạn tàn khốc như vậy? Ai ngờ cha mẹ ân ái đậm sâu vốn lại là một đôi oán lữ ?
“Lúc đó, ông ấy quỳ gối trên điện, liên tiếp dập đầu với mẫu hậu, cầu tình với ta, cô cô của con cũng quỳ xin. Nhưng đã quá muộn, lụa trắng đã thắt trên cổ nàng ta, nàng ta sợ đến co quắp, mặc cho hai nội thị phía sau giữ lại, chỉ hơi ngọ ngoạy một cái, rồi cứ như thế… Ta bị dọa đến phát hoảng, chỉ kịp thấy ánh mắt phụ thân con giống như ánh đao rồi lập tức hôn mê bất tỉnh”.
Gió từ bên dưới hành lang thổi qua đây, tôi và mẫu thân yên lặng một lúc lâu, xung quanh chỉ còn tiếng lá cây xào xạc.
“Sau đó thì sao?”, tôi chợt lên tiếng.
Mẫu thân ngây người một lát rồi chậm rãi nói, “Từ đó về sau ta áy náy trong lòng, luôn ẩn nhẫn khiêm nhường, không ương bướng như trước nữa. Phụ thân con cũng không nhắc tới Hàn thị nữa, đặt toàn bộ tâm tư vào công danh, tước vị mỗi ngày một cao… Qua mấy năm rồi có con, lúc sinh con ra ta suýt chút nữa là đã chết. Sau đó ông ấy đối với ta tốt hơn rất nhiều, hơn nữa còn coi con như trân bảo, nuông chiều hết mức… Ta nghĩ, nhiều năm qua đi như vậy, có lẽ ông ấy đã quên lãng. Cho đến cái năm A Túc lập gia đình…”.
Mẫu thân lại để lộ thần sắc sầu thảm, im lặng một hồi rất lâu.
Lúc ca ca lập gia đình, tôi đã mười hai tuổi, giờ còn loáng thoáng nhớ được chuyện vui chấn động cả kinh thành đó.
“Ta một lòng muốn chọn từ trong đám nữ quyến hoàng gia ra một nữ tử mà thân phận và tài mạo đều xứng với A Túc, phụ thân con lại kiên quyết phản đối. Ta hỏi nguyên do, ông ấy nói lấy vợ chỉ cần hiền thê, đừng quá nghiêm khắc chuyện thân phận. Phụ thân con là người thế nào, ta làm sao có thể không biết? Lời đó há có thể khiến ta tin tưởng? Chúng ta tranh chấp với nhau không ai chịu thua, mà A Túc đã nhìn trúng một nữ tử, chính là Hoàn Mật”.
Tôi nhất thời ngạc nhiên, không ngờ tẩu tẩu lại là người mà ca ca đích thân chọn lựa. Trong trí nhớ non nớt của tôi, tẩu tẩu là tài nữ cầm thư song tuyệt, mặc dù không phải người tuyệt sắc nhưng nhỏ nhắn xinh đẹp, thanh tao ít nói, rất ít khi nhìn thấy tẩu tẩu cười. Tôi nhớ mang máng rằng mẫu thân không thích tẩu tẩu, ca ca cũng không nặng tình với tẩu tẩu. Sau đại hôn không lâu, ca ca một mình đi Giang Nam, tẩu tẩu cả ngày chỉ ở trong phòng không ra ngoài, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng đàn ai oán cất lên. Qua nửa năm sau, tẩu tẩu nhiễm phong hàn, nằm liền trên giường không dậy nổi, không kịp chờ ca ca về đã qua đời. Lúc tẩu tẩu còn sống, ca ca luôn xa cách tẩu ấy, sau khi tẩu tẩu mất lại thấy ca ca u buồn một thời gian dài, cứ ở vậy bao năm không chịu tái giá. Tôi vẫn luôn cho rằng hôn sự của ca ca là do phụ thân bức bách chứ bản thân ca ca không hề tình nguyện, chỉ bất đắc dĩ vâng theo.
Cầm thư song tuyệt: vừa có tài đàn lại vừa có học vấn uyên thâm.
Lại nghe mẫu thân từ tốn nói: “Lúc đầu A Túc không biết Hoàn Mật kia đã bị bọn họ chọn làm chính phi của Tử Luật”.
“Tử Luật!”, tôi chấn động, toàn thân rét run. Từng chuyện cũ đã phủ bụi giờ được mẫu thân kể lại khiến tôi có cảm giác như phía sau mỗi người đều ẩn chứa những ân oán xích mích, vậy mà tôi lại ngu ngơ mười năm không hề hay biết.
“Ta không muốn để A Túc lấy Hoàn Mật, phụ thân con lại lập tức đồng ý. Sau ngày biết chuyện, ông ấy vào cung gặp cô cô con, muốn đổi Nhị Hoàng tử phi mà cô cô con đã chọn thành người khác, gả Hoàn Mật cho A Túc. Sau chuyện Hàn thị, ta và ông ấy chỉ cãi nhau hai lần, một lần vì hôn sự của con, một lần vì hôn sự của A Túc”. Mẫu thân cúi đầu cười khổ, “Hôm đó là lần đầu tiên ta ương ngạnh cãi lại, rốt cuộc cũng nghe được một câu thật lòng ông ấy buột miệng nói ra…”.
“Phụ thân nói gì?”, tôi nhìn mẫu thân chằm chằm.
Mẫu thân cười một tiếng, “Ông ấy nói: ‘Nửa đời ta khuất phục hoàng gia, không thể để A Túc giẫm lên vết xe đổ này. Nữ tử mà A Túc nhìn trúng là Hoàng tử phi thì sao chứ? Ta cứ nhất quyết đoạt lại cho nó đấy! Người được gả cho trưởng tử họ Vương chúng ta đâu nhất thiết cứ phải là long tôn phượng tử’?”.
Long tôn phượng tử: con rồng cháu tiên, ý chỉ con cháu hoàng gia.
Lúc rời khỏi chùa Từ An, tôi đi thẳng tới cửa lớn, bước một mạch xuống hết bậc thềm đá mới nghỉ chân quay đầu lại. Trong chùa vang lên tiếng chuông, du dương vọng khắp chốn.
Mây mù che lấp lối lên chùa, một cánh cửa cõi Phật ngăn cách mấy chục năm ân oán yêu ghét. Tôi cuối cùng không thể khuyên nhủ được mẫu thân, người đã quyết định sẽ xuống tóc quy y sau sinh nhật mười chín tuổi của tôi.
Người nói sinh nhật của tôi sắp đến, phải chúc mừng long trọng một lần. Nếu người không nói tới, tôi cơ hồ đã quên mất. Chỉ còn mấy ngày nữa, tôi sẽ mười chín tuổi. Mười chín tuổi… vì sao tôi lại cảm thấy lòng mình thê lương thế này?
Cuộc đời dài như vậy, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm nữa… tôi khó có thể tưởng tượng được khoảnh khắc già đi, giống như mẫu thân bây giờ, mình sẽ thế nào.
Dưới chân là phù hoa vạn trượng, quay đầu là thanh đăng cổ Phật, tôi cứ đứng ngây ngốc, mặc cho gió núi ào ạt thổi qua, đáy lòng lạng như băng.
Từ cô cô tiễn tôi tới tận chân núi. Đến lúc xe loan chuẩn bị khởi giá, Từ cô cô bỗng nhiên nhào tới trước rèm, rưng rưng nói: “Quận chúa, ngay cả người cũng không thể khuyên Công chúa trở về ư? Công chúa… thực lòng muốn xuống tóc xuất gia?”.
“Ta không biết”, tôi ảm đạm lắc đầu, trong chốc lát lại chợt nhớ ra, giọng nói khàn khàn, “Có lẽ chỉ có một người mới có thể khuyên được mẫu thân”.
Từ cô cô chán nản buông tay, không còn lời nào để nói.
Tôi nhìn Từ cô cô, miễn cưỡng cười nói: “Ta sẽ khuyên phụ thân, không chừng có thể xoay chuyển tình thế”.
“Tướng gia đã từng tới mấy lần nhưng Công chúa không chịu gặp”, Từ cô cô buồn bã lắc đầu.
“Sẽ có lúc gặp lại thôi”, tôi cười nhạt, trong lòng đau đớn khôn tả. Trước kia mỗi lần đến sinh nhật tôi đều chỉ ứng phó qua loa vì ngại nghi thức rườm rà, nào ngờ sinh nhật tới có thể sẽ là lần cuối cùng cha mẹ còn ở bên chúc mừng tôi.
Suốt đường ngơ ngẩn, không biết sau bao lâu đã về đến phủ.
Thị nữ thay ngoại bào cho tôi, dâng trà, tháo trang sức, tôi chỉ ngồi yên như tượng gỗ, không muốn nói gì, cũng chẳng muốn nhúc nhích.
“Vương phi, Ngọc Tú cô nương đã tỉnh”.
Tôi nghe thấy mà vẫn thờ ơ, tinh thần còn chưa kịp khôi phục lại.
Thị nữ phải nhắc lại mấy lần liên tiếp tôi mới sực tỉnh. Ngọc Tú, Ngọc Tú đã tỉnh lại.
Nghe nói sau khi tỉnh dậy, câu đầu tiên Ngọc Tú nói là hỏi Vương phi có bị thương không.
Ngọc Tú nhìn thấy tôi thì vội gắng gượng ngồi dậy, luôn miệng tự trách bản thân vô dụng. Tôi không nói một lời, chỉ ôm nàng thật chặt, nỗi đau thương đã bị dằn xuống đáy lòng đột nhiên trào dâng chôn vùi lấy tôi.
Nàng ngẩn ngơ, nhẹ nhàng giơ tay đặt trên đầu vai tôi, giống như đêm đó ở Huy Châu, chúng tôi lẳng lặng nương tựa vào nhau.
Mấy ngày liền bận rộn công sự, hết chuyện trong cung lại đến chuyện trong Vương phủ, Tiêu Kỳ luôn đi sớm về muộn, mà chàng và phụ thân càng lúc càng tranh đấu kịch liệt.
Thái tử từ lâu đã muốn thoát khỏi sự kiềm chế của phụ thân, lúc này có Tiêu Kỳ làm đồng minh, đương nhiên cảm thấy vô cùng hãnh diện. Thừa dịp cô cô bị bệnh, huynh ấy một mặt thay mới hoàn toàn cấm vệ trong cung, bổ nhiệm phần lớn nhân thủ của Tiêu Kỳ, một mặt mượn danh nghĩa điều tra bè đảng phản nghịch mà loại bỏ rất nhiều lão cung nhân. Phụ thân giận Thái tử vong ân phụ nghĩa, càng tăng cường chèn ép huynh ấy trong triều, không lúc nào không đối đầu với Tiêu Kỳ, hai bên đấu chọi gay gắt.
Dường như ngày nào tôi cũng có thể gặp phụ thân ở trong cung, song nhớ tới những lời của mẫu thân, nhớ tới những gì mà phụ thân đã làm… tôi lại không muốn tin tưởng, cũng không có cách nào đối diện với một người cha như vậy.
Tôi mong ngóng thấy phụ thân, đến khi thấy rồi lại tránh đi. Bên cạnh phụ thân luôn có quan lại theo hầu, thi thoảng mới có lúc gặp phụ thân một mình, nhưng tôi không thể nói được nửa lời mặc dù trong lòng có bao điều muốn nói.
Chuyện ân oán xưa của cha mẹ, tôi không thể nói với Tiêu Kỳ. Mỗi đêm đều âm thầm trằn trọc, ngày lại bận rộn việc trong cung, mấy ngày ngắn ngủi qua đi, tôi mệt mỏi chịu không thấu.
Bệnh của cô cô đã được kiên cường kéo dài rất lâu, trải qua lần kinh hãi này, bệnh tình càng lúc càng trầm trọng. Mặc dù thần trí đã thanh tỉnh nhưng cô cô vẫn thường xuyên bị hoảng hốt, tinh thần không có chút khấm khá nào.
Hiện giờ là thời buổi rối loạn, phong ba biến cố không ngừng xảy ra, triều đình quốc gia đối mặt với gió mưa bão táp, Hoàng thượng nơi Càn Nguyên điện chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt… Cô cô bị bệnh, hậu cung nhất thời vô chủ, một đám phi tần cũng toàn người tầm thường nhát gan, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đặt trên vai Thái tử phi Tạ Uyển Dung đang mang thai. Cô cô gọi tôi vào cung, mệnh cho tôi giúp đỡ Thái tử phi xử lý sự vụ. Trong khoảng thời gian ngắn, tại chốn thâm cung rộng lớn này chỉ còn lại ba người chúng tôi cùng nhau chủ quản.
Tử nhỏ tôi đã thân thiết với cô cô, tâm ý của cô cô, không cần nhiều lời tôi cũng có thể hiểu; vậy mà những lúc gặp chuyện lớn, ý nghĩ của tôi và cô cô lại trái ngược nhau.
Một ngày, khi Uyển Dung tỷ tỷ không có mặt ở đó, cô cô mệt mỏi nằm trên giường gấm, nhìn tôi mà thở dài, “Vì sao con không phải là con gái của ta?”.
“Cô cô bệnh hồ đồ rồi”, tôi dịu dàng cười nói, “Con đương nhiên là con gái nhà họ Vương”.
“Thật không?”, cô cô ngước mắt nhìn, trong đôi con ngươi u ám chợt thoáng thấy luồng sáng nhỏ nhoi.
Tôi rùng mình, kinh ngạc đón nhận ánh mắt cô cô, người lại chán nản nhắm mắt, yên ắng thở dài.
Thái tử và Tiêu Kỳ càng lúc càng thân cận, cô cô biết rõ, thế lực của Tiêu Kỳ đã rót vào cung cấm, người cũng biết. Hôm nay người đã buông tay để cho Thái tử quyết định chính sự, không hề bó buộc Đông cung nữa, cũng liên tục nhượng bộ cho Tiêu Kỳ, tựa như rất kiêng kỵ binh mã trong tay chàng, kiêng kỵ sự tồn tại của Tử Đạm. Song, bằng hiểu biết của tôi với cô cô, cô cô tuyệt đối không phải là người dễ dàng chịu cúi đầu. Người cho đòi tôi vào cung, giao sự vụ trong cung cho tôi và Uyển Dung tỷ, không để chúng tôi đơn độc hành sự, bên cạnh cũng luôn có người ngó chừng nhất cử nhất động của chúng tôi… Cô cô chưa bao giờ tin tưởng Uyển Dung tỷ. Trong mắt người, Uyển Dung tỷ dù thế nào vẫn là người của Tạ gia. Về phần tôi, hiển nhiên là người của Tiêu Kỳ.
Cô cô đặt hai người chúng tôi ở bên cạnh rốt cuộc là có mấy phần nhờ cậy, có mấy phần đề phòng, tôi cũng không dám suy nghĩ nhiều. Có khi tôi cũng tự hỏi mình, tôi đối đãi với cô cô có mấy phần là thật tâm, mấy phần là phòng bị?
Tới bây giờ tôi vẫn chưa thể nhìn thấu trong đáy mắt sâu thẳm của người đang cất giấu bí mật gì. Mà cô cô thường như có điều suy nghĩ nhìn tôi, nhìn Uyển Dung tỷ, nhìn Thái tử…, nhìn mỗi người bên cạnh.
Trước mặt người khác, cô cô vẫn mạnh khỏe quật cường, chỉ trong lúc ngủ mê mới không tự chủ được mà nắm chặt tay tôi.
Thái y nói bệnh căn của cô cô tích tụ trong tim đã lâu, không có thuốc nào chữa được.
Tôi biết cô cô đang cố chấp chống chọi một hơi cuối cùng, ép bản thân khang phục tới giờ. Cô cô không giống mẫu thân, còn có quá nhiều nhớ thương, không thể buông tay nằm xuống.
Nhìn thấy cô cô cứng cỏi như vậy, tôi càng cảm thấy buồn thương. Cả đời này của cô cô dành ba phần cho gia tộc, ba phần cho Thái tử, còn có ba phần không biết dành cho người nào đó, chỉ e có chừng một phần là sống vì bản thân mình.
Thời gian còn lại của Hoàng thượng sợ là cũng không có nhiều. Mỗi ngày cô cô đều thăm hỏi bệnh trạng của Hoàng thượng, nếu nghe nói người mạnh khỏe hết thảy thì hờ hững không nói gì, nhưng nếu nghe nói bệnh tình Hoàng thượng nặng thêm thì sẽ rầu rĩ không vui.
Trước mặt tôi, cô cô không mấy kiêng kỵ, thường xuyên biểu lộ ra hận ý đối với Hoàng thượng. Nhưng tôi biết nếu Hoàng thượng thực sự băng hà, ý niệm muốn sống tiếp của cô cô hẳn là sẽ mất đi một phần.
Yêu cũng được, hận cũng được, người kia cũng đã từng tồn tại trong cuộc đời của cô cô rất lâu.
Sau ngày hôm ấy, tôi thừa dịp cô cô ngủ say, lặng lẽ thả chiếc khăn lụa về chỗ cũ, không làm kinh động tới người – đây nếu là ảo mộng khi còn sống của người, tôi sẽ giúp người say giấc mộng dài không bao giờ tỉnh.
Ba nữ tử có quan hệ gần nhất, địa phận cao nhất trong cung đều mang trong mình những tâm sự riêng, không ai chịu tín nhiệm ai hoàn toàn.
Tôi và Uyển Dung tỷ từng là tỷ muội vô cùng thân thiết, nhưng sau bao năm xa cách như vậy, hôm nay gặp gỡ lại không thể thân mật như lúc đầu.
Năm tháng chốn thâm cung thúc giục người già đi. Nàng đã sinh một nữ nhi, dung nhan mặc dù xinh đẹp tuyệt trần nhưng thân thể cũng đã mập mạp, đôi mắt xưa long lanh thu hút ánh nhìn, giờ thay bằng vẻ ảm đạm. Nữ tử tựa đóa hoa xen ngày ấy nay đã thành một phụ nhân đạm mạc bình tâm. Cô cô đối với nàng ra sao, nàng cũng không quan tâm, chỉ có khi nhắc tới nữ nhi hai tuổi và đứa con sắp ra đời, trên gương mặt tái nhợt của nàng mới hé lộ ra vầng sáng.
Có một cái tên, tôi không đề cập tới, nàng cũng không nói.
Năm đó nàng từng rưng rưng nước mắt hỏi tôi, “Muội thực sự có thể quên Tử Đạm?”. Khi ấy Uyển Dung tỷ tỷ vẫn xinh đẹp đa sầu, vẫn ngây thơ mong mỏi mối tình thanh mai trúc mã này có thể tiếp tục.
Chúng tôi đều xuất thân danh môn như nhau, từng là những người được vạn yêu vạn chiều, từng mang những số phận được tôn sùng kính ngưỡng. Chẳng qua là, tôi gặp được Tiêu Kỳ, còn nàng một mình trông coi thâm cung, mắt thấy cơ thiếp của Thái tử vờn quanh lại chỉ có thể tuân thủ phong phạm mẫu nghi, mỗi ngày lại mỗi ngày trầm mặc hơn. Lúc đầu, nàng từng không cam lòng vùng vẫy, nhưng dần dần đã bị thời gian đánh bại, cho dù là người tài hoa vô song cũng không chống lại được từng ngày tịch liêu nơi thâm cung.
Tôi và nàng ngồi đối diện trên hành lang dài ở Đông cung, mỉm cười nhớ lại những tháng ngày uống rượu bàn thơ ca xưa… Nàng ôm con gái trên gối, nói với tôi cuộc đời này dài vô bờ bến, dù thế nào cũng nên có lấy một mối bận tâm.
Nàng nói, thân phận biến đổi, tình cảm cũng biến đổi, chỉ có con cái, con cái cùng chung huyết mạch với mình mới là hoàn toàn thuộc về bản thân. Mọi sự phù hoa đều không được lâu dài, chỉ có mẫu thân – thân phận tôn quý nhất trên cuộc đời này mới là thứ mà bất kỳ quyền thế nào cũng không thể vượt qua được.
Uyển Dung tỷ cười nhạt, “A Vũ, chờ đến lúc làm mẫu thân rồi muội sẽ tự hiểu thôi”.
Tôi mờ mịt cười một tiếng, nhớ tới mẫu thân, nhớ tới cô cô, cũng nghĩ về Uyển Dung tỷ… Thâm cung hoa lệ này đối với tôi là quá khứ rực rỡ, nhưng lại tặng cho họ một đời phiền muộn.
Một ngày trước sinh nhật của tôi, Tống Hoài n từ hoàng lăng về kinh phụng mệnh.
Tử Đạm bị Tiêu Kỳ giam lỏng ở thung lũng mộc lan cách hoàng lăng không xa, tầng tầng lớp lớp trọng binh trông chừng.
Tống Hoài n không tới gặp tôi, chỉ lặng lẽ đi thăm Ngọc Tú.
Vừa bước vào phòng Ngọc Tú đã nghe thấy tiếng cười như ngọc của nàng, giọng nói vang giòn thúc giục thị nữ, “Dời sang một chút, thêm một chút nữa”.
“Sao mà vui vẻ thế?”, tôi mỉm cười đứng ở cửa, thấy nàng đang dựa trên đầu giường, giơ tay chỉ trỏ thị nữ làm gì đó, xem ra thương thế đã tốt lên rất nhiều.
Ngọc Tú quay đầu thấy tôi, gương mặt chợt đỏ, ánh mắt sáng trong, “Vương phi, vừa rồi Tống tướng quân đã tới!”.
Nàng chỉ cho tôi thấy một đống thuốc bổ, thuốc dưỡng thương tốt nhất, đều là Tống Hoài n đưa tới. Tôi thầm bật cười, người này đúng là không hiểu phong nhã, nào có chuyện tặng những tục vật như vậy cho giai nhân? Nhìn Ngọc Tú mừng rỡ, hai gò má ửng hồng, tôi cố ý trêu chọc nàng, “Những thứ này sao… trong Vương phủ có quá nhiều rồi, đâu có gì lạ chứ?”.
Ngọc Tú cắn môi vẻ giận dỗi, tôi cười một tiếng, “Chỉ có tâm ý là đáng quý”.
Gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, tóc mai nhẹ bay trước trán, để lộ vẻ thẹn thùng đáng yêu. Tôi tiện tay vén tóc mai giúp nàng, cười nói, “Sao lại không trang điểm? Cứ thế này gặp người ta?”.
Ngọc Tú hơi buông rèm mắt, thấp giọng nói, “Tướng quân không vào đây, chỉ sai người mang đồ tới”.
Tôi có chút bất ngờ. Thương thế của Ngọc Tú đã không còn đáng ngại, có thể đứng dậy ra phòng ngoài gặp khách được. Hắn có lòng ghé thăm, lại qua cổng không vào… Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Ngọc Tú ngước mắt, e lệ cười khẽ nói: “Tướng quân còn tặng hoa tới, đặc biệt dặn dò phải đặt theo hướng mặt trời nữa”.
Qua cổng không vào: Dựa theo tích Hạ Vũ đi công cán ba lần qua cổng nhà mình vẫn không ghé vào vì sợ lỡ việc nước.
“Hoa?”, tôi quay đầu nhìn lại, thì ra vừa rồi nàng sai người dời vị trí… một chậu hoa lan.
Tôi đứng lên, chậm rãi bước tới trước án, chỉ thấy trong chiếc bình sứ giản dị kia có gieo một gốc huệ lan nhỏ lá xanh như ngọc, thân cành đầy đủ bóng mượt.
“Tướng quân còn nói hoa này lấy từ thung lũng mộc lan về”. Giọng nói ngượng ngùng của Ngọc Tú mang theo tiếng cười, ngọt ngào như mật.
Tôi nhìn cây hoa thật lâu, tâm tư cuồn cuộn, một hồi sau mới có thể bình tĩnh cất lời, “Hoa này thật đẹp”.
… “Lúc nhỏ ta từng trồng một cây hoa lan ở hoàng lăng, tướng quân lần này đi nếu như thuận tiện thì xin nhờ thay ta tưới nước chăm sóc, chớ để hoa kia khô héo”.
Đây là lời tôi nhờ Ngọc Tú chuyển tới hắn, hắn quả thực đã chăm sóc rất tốt cho gốc lan này, hoàn toàn không để xảy ra chút hao tổn gì.
Tống Hoài n, tôi nên làm sao tạ ơn hắn mới phải? Lại phải làm sao mới trả được nợ tâm ý của hắn?
Tạc phi: Quá khứ phù phiếm như giấc mộng.
Chùa Từ An vốn là do Thánh Tổ Hoàng đế vì cảm niệm âm tình của Tuyên Đức Thái hậu mà cho xây dựng. Chùa ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc, hai bên đường đi cây cối cao lớn um tùm, có mùi hương chốn cửa phật quanh quẩn.
Đứng trước thềm đá cao ba trăm bậc của ngôi chùa cổ, tôi ngơ ngẩn dừng bước, nhất thời không có dũng khí bước vào cánh cửa kia.
Hoàng thượng và mẫu thân tuy là hai tỷ đệ khác mẹ nhưng từ nhỏ đã gắn bó yêu thương nhau, tình thân sâu nặng hơn cả con cùng một mẹ. Từ sau biến cố trong ngày thành thân, tôi rời đi Huy Châu, sau đó phụ thân bức vua thoái vị, bất hòa với hoàng thất – mẫu thân là người đáng thương nhất, thân là quý Công chúa cả đời vô ưu vô lo sống tại chốn khuê các, giờ đây người đã đến tuổi già, vốn nên được yên ổn hưởng sự cung phụng của con cháu thì lại không ngừng gặp biến cố, đang từ trên mây cao bỗng phải rơi xuống bụi trần.
Hơn ai hết, tôi biết rõ khoảnh khắc đưa ra quyết định này, mẫu thân đã đau đớn tới nhường nào. Vị phu quân đã mấy chục năm tương kính như tân vừa đảo mắt đã sống chết đối đầu với người thân của mình, đường đường là nhà thiên tử lại biến thành bù nhìn trong tay quyền thần, mẫu thân làm sao có thể chịu đựng nổi? Kinh đô to lớn như vậy, chứa được cả tòa hoàng thành nguy nga mà không có chốn dung thân cho người, duy chỉ có một tấc vuông đất không tranh với đời này mới có thể cho người sự bình yên cuối cùng trong cuộc đời.
Bước từng bước lên thềm đá, đi nhanh tới cửa chùa, qua một con đường quanh co khúc khuỷu, đã thấy hậu viện thấp thoáng hiện ra sau bụi hoa sơn chi.
Tôi nhìn cánh cửa gỗ khép hờ trước mắt, giơ tay đẩy lên, cảm giác khoảnh khắc này đáng quý hơn cả ngàn ngày.
“Két” một tiếng, cửa mở ra, một thân ảnh mảnh mai mặc thanh y, mái tóc trắng nhẹ bay lọt vào tầm mắt mông lung của tôi.
Tôi ngây người, không thể tin được những gì mình đang thấy. Lúc tôi rời kinh, tóc mẫu thân vẫn còn đen mềm như mây, vấn cao thùy mị, dung nhan như phụ nhân ba mươi tuổi mà hôm nay mái tóc đã phai sương, bộ dạng như một bà lão bình dị thường thường.
“Cuối cùng cũng quay lại rồi”, mẫu thân ngồi trên chiếc ghế trúc dưới mái hiên, nhìn tôi cười dịu dàng, thần sắc an hòa bình tĩnh, trong đáy mắt ánh lên những giọt lệ long lanh.
Tôi có chút sững người, bỗng nhiên không biết cất lời, một chữ cũng không thốt lên được, chỉ kinh ngạc nhìn mẫu thân.
Người vươn tay về phía tôi, giọng mềm nhẹ, “Tới đây, đến chỗ mẹ đây”.
Từ cô cô ở phía sau thấp giọng âu sầu nói: “Công chúa đi đứng bất tiện”.
Đình viện nhỏ bé, tôi bước từng bước qua, hình như đi rất lâu mới chạm tới được vạt áo mẫu thân. Trên thanh y của người tỏa ra mùi đàn hương nồng đậm, không còn là hương lan ngày xưa nữa khiến tôi chợt khủng hoảng, chỉ cảm thấy có một tấm màn chắn vô hình nào đó đã tách tôi và mẹ ra. Tôi quỳ xuống, vùi mặt xuống đầu gối mẫu thân, lệ rơi đầy mặt.
Bàn tay mẫu thân mềm mại lạnh như băng gắng sức đỡ tôi dậy, khẽ thở dài, “Thấy con đã quay về, mẫu thân cũng không còn gì để lo lắng nữa”.
“Có!”, tôi ngẩng phắt lên nhìn người, nước mắt nhoen mi, “Vẫn có thật nhiều chuyện chờ mẹ lo nữa, ca ca còn chưa tái giá, con mới thành thân không lâu, còn phụ thân… Ai nói mẹ không còn gì phải lo nữa? Con không tin mẹ bỏ được chúng con!”. Trên đường tới đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều lời tốt đẹp để nói, làm sao để khuyên nhủ mẫu thân quay trở về, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy người tôi mới biết hết thảy đều chỉ là lời nói suông.
“A Vũ”, mẫu thân buông mắt, khóe môi khẽ run, “Ta vốn là Trưởng Công chúa lại sống cả đời hèn yếu vô dụng, đã làm con thất vọng rồi”.
Tôi ôm lấy mẫu thân, liên tục lắc đầu, nước mắt lã chã như mưa, “Là A Vũ bất hiếu, không nên rời khỏi mẹ!”.
Đến giờ phút này tôi mới hiểu được sự ích kỷ của bản thân – ba năm tôi rời nhà đi chính là lúc mẫu thân đau khổ nhất, vậy mà tôi lại ẩn trốn ở Huy Châu xa xôi, không quan tâm gì đến gia đình, để mặc cho cha mẹ ở kinh đô chờ đợi, bất cứ khi nào tôi nguyện ý về nhà, họ cũng sẽ luôn mở rộng hai tay đón tôi.
“Mẹ, chúng ta về nhà có được không?”, tôi vội vàng lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười với mẫu thân, “Trên núi vừa lạnh vừa xa, con không muốn mẹ ở đây! Mẹ theo con về đi, cha và ca ca đang ở nhà đợi mẹ!”.
Mẫu thân nở nụ cười ngây ngẩn, “Nhà? Ta đã sớm không còn có nhà nữa”.
Tôi bàng hoàng, không ngờ mẫu thân lại nói ra một lời tuyệt vọng như vậy.
“Con đã gả cho người, A Túc cũng có cơ thiếp của nó”, mẫu thân hạ thấp tầm mắt, buồn bã cười, “Tướng phủ là nhà của người họ Vương các con, ta là con gái hoàng gia, nhà ta phải là hoàng cung… Nhưng ta còn mặt mũi nào đi gặp hoàng huynh? Có mặt mũi nào đi gặp Thái hậu, Tiên đế, liệt tổ liệt tông dưới suối vàng?”.
Một loạt câu hỏi của mẫu thân khiến tôi á khẩu không đáp lại được, cảm giác như có một tảng đá lớn vừa rơi xuống chặn trước cổ họng. Tôi lẩm bẩm nói, “Phụ thân làm vậy là vì phò tá Thái tử lên ngôi, chờ sau khi điện hạ lên ngôi, mọi phân tranh sẽ dừng lại…”. Tôi không nói tiếp được nữa, lời này rõ ràng bản thân tôi cũng không tin tưởng thì làm sao có thể gạt được mẫu thân? Chỉ e người còn không biết cuộc tranh giành giữa phụ thân và Tiêu Kỳ, không biết phụ thân đã bất hòa với Thái tử.
“Thái tử chỉ là ngụy trang”, mẫu thân đưa mắt nhìn về phía xa, đáy mắt hiện lên bi thương khôn cùng, “Con không hiểu được phụ thân con đâu, ông ấy chờ ngày này đã lâu lắm rồi”.
Nếu nói phụ thân có lòng muốn soán vị thì tôi cũng không thấy kinh ngạc, nhưng điều tôi không thể tưởng tượng được là mẫu thân đã sớm biết hết mọi chuyện.
Mẫu thân nở nụ cười cười buồn bã mà ngây ngẩn, cúi đầu nói: “Tâm nguyện cả đời của ông ấy là ngự trị cả hoàng gia, không muốn chịu bất kỳ tủi nhục nào nữa”.
“Phụ thân muốn… vị trí kia?”, tôi cắn môi, bởi bản thân không thể nói ra hai chữ ‘đại nghịch’.
Mẫu thân lắc đầu, “Vị trí đó không quan trọng, điều ông ấy muốn là áp đảo cả hoàng gia”.
Ở trên cả hoàng gia mà mục tiêu không nằm ở long ỷ – tôi giật mình hoang mang nhìn mẫu thân, không rõ rốt cuộc người đang nói với tôi điều gì.
“Ông ấy cả đời tâm cao khí ngạo, duy chỉ có một chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng, đó chính là lấy ta”, mẫu thân nhắm mắt lại, giọng nói mơ hồ nhưng lọt vào tai tôi lại như tiếng sét đánh xuống.
Mẫu thân hỏi tôi có từng nghe nhắc tới Hàn thị hay chưa. Tôi biết đó là thị thiếp duy nhất của phụ thân, trước khi tôi ra đời bà ấy đã không còn.
“Nàng không phải bị bệnh mà chết”, mẫu thân yếu ớt nói, “Là bị Thái hậu ban lụa trắng, ép chết ngay trước mắt phụ thân con”.
Tôi hoảng sợ nhìn mẫu thân, kinh hãi đến không nói nên lời.
“Người mà phụ thân con thật lòng yêu chính là nữ tử thanh mai trúc mã họ Hàn kia… Năm xưa ai ai cũng ca ngợi ông ấy là nhân tài kiệt xuất, lấy được Công chúa, nhưng đâu có biết ông ấy không cam lòng? Sau khi thành thân, hai chúng ta luôn tương kính như tân, nào biết qua hai năm, A Túc vừa tròn một tuổi, ông ấy lại nói với ta Hàn thị có thai, muốn đón nàng về làm thiếp. Thì ra trong hai năm đó, ông ấy luôn giấu giếm qua lại với nàng. Trong lúc nóng giận, ta đã hồi cung khóc lóc kể lể với mẫu hậu. Đêm đó mẫu hậu bày yến tiệc trong cung, mệnh cho ông ấy đưa cả Hàn thị đi theo để bồi tội với ta. Ta vốn tưởng rằng mẫu hậu sẽ khuyên giải nàng, ai ngờ tiệc no rượu say xong, mẫu hậu bỗng nhiên làm khó, tức giận trách mắng hai người họ, thậm chí ban lụa trắng ngay trước mắt ta và ông ấy, còn có hoàng huynh và Thái tử phi… ép Hàn thị tự tử ngay trên điện…”, giọng nói của mẫu thân không ngừng run rẩy. Tôi cầm lấy tay người, lại phát hiện mình còn run hơn.
Đó là một câu chuyện thê lương ra sao, tôi không thể tin được, cũng không thể tưởng tượng được. Ai ngờ ngoại tổ mẫu tôn quý hiền hòa trong trí nhớ của tôi lại có thủ đoạn tàn khốc như vậy? Ai ngờ cha mẹ ân ái đậm sâu vốn lại là một đôi oán lữ ?
“Lúc đó, ông ấy quỳ gối trên điện, liên tiếp dập đầu với mẫu hậu, cầu tình với ta, cô cô của con cũng quỳ xin. Nhưng đã quá muộn, lụa trắng đã thắt trên cổ nàng ta, nàng ta sợ đến co quắp, mặc cho hai nội thị phía sau giữ lại, chỉ hơi ngọ ngoạy một cái, rồi cứ như thế… Ta bị dọa đến phát hoảng, chỉ kịp thấy ánh mắt phụ thân con giống như ánh đao rồi lập tức hôn mê bất tỉnh”.
Gió từ bên dưới hành lang thổi qua đây, tôi và mẫu thân yên lặng một lúc lâu, xung quanh chỉ còn tiếng lá cây xào xạc.
“Sau đó thì sao?”, tôi chợt lên tiếng.
Mẫu thân ngây người một lát rồi chậm rãi nói, “Từ đó về sau ta áy náy trong lòng, luôn ẩn nhẫn khiêm nhường, không ương bướng như trước nữa. Phụ thân con cũng không nhắc tới Hàn thị nữa, đặt toàn bộ tâm tư vào công danh, tước vị mỗi ngày một cao… Qua mấy năm rồi có con, lúc sinh con ra ta suýt chút nữa là đã chết. Sau đó ông ấy đối với ta tốt hơn rất nhiều, hơn nữa còn coi con như trân bảo, nuông chiều hết mức… Ta nghĩ, nhiều năm qua đi như vậy, có lẽ ông ấy đã quên lãng. Cho đến cái năm A Túc lập gia đình…”.
Mẫu thân lại để lộ thần sắc sầu thảm, im lặng một hồi rất lâu.
Lúc ca ca lập gia đình, tôi đã mười hai tuổi, giờ còn loáng thoáng nhớ được chuyện vui chấn động cả kinh thành đó.
“Ta một lòng muốn chọn từ trong đám nữ quyến hoàng gia ra một nữ tử mà thân phận và tài mạo đều xứng với A Túc, phụ thân con lại kiên quyết phản đối. Ta hỏi nguyên do, ông ấy nói lấy vợ chỉ cần hiền thê, đừng quá nghiêm khắc chuyện thân phận. Phụ thân con là người thế nào, ta làm sao có thể không biết? Lời đó há có thể khiến ta tin tưởng? Chúng ta tranh chấp với nhau không ai chịu thua, mà A Túc đã nhìn trúng một nữ tử, chính là Hoàn Mật”.
Tôi nhất thời ngạc nhiên, không ngờ tẩu tẩu lại là người mà ca ca đích thân chọn lựa. Trong trí nhớ non nớt của tôi, tẩu tẩu là tài nữ cầm thư song tuyệt, mặc dù không phải người tuyệt sắc nhưng nhỏ nhắn xinh đẹp, thanh tao ít nói, rất ít khi nhìn thấy tẩu tẩu cười. Tôi nhớ mang máng rằng mẫu thân không thích tẩu tẩu, ca ca cũng không nặng tình với tẩu tẩu. Sau đại hôn không lâu, ca ca một mình đi Giang Nam, tẩu tẩu cả ngày chỉ ở trong phòng không ra ngoài, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng đàn ai oán cất lên. Qua nửa năm sau, tẩu tẩu nhiễm phong hàn, nằm liền trên giường không dậy nổi, không kịp chờ ca ca về đã qua đời. Lúc tẩu tẩu còn sống, ca ca luôn xa cách tẩu ấy, sau khi tẩu tẩu mất lại thấy ca ca u buồn một thời gian dài, cứ ở vậy bao năm không chịu tái giá. Tôi vẫn luôn cho rằng hôn sự của ca ca là do phụ thân bức bách chứ bản thân ca ca không hề tình nguyện, chỉ bất đắc dĩ vâng theo.
Cầm thư song tuyệt: vừa có tài đàn lại vừa có học vấn uyên thâm.
Lại nghe mẫu thân từ tốn nói: “Lúc đầu A Túc không biết Hoàn Mật kia đã bị bọn họ chọn làm chính phi của Tử Luật”.
“Tử Luật!”, tôi chấn động, toàn thân rét run. Từng chuyện cũ đã phủ bụi giờ được mẫu thân kể lại khiến tôi có cảm giác như phía sau mỗi người đều ẩn chứa những ân oán xích mích, vậy mà tôi lại ngu ngơ mười năm không hề hay biết.
“Ta không muốn để A Túc lấy Hoàn Mật, phụ thân con lại lập tức đồng ý. Sau ngày biết chuyện, ông ấy vào cung gặp cô cô con, muốn đổi Nhị Hoàng tử phi mà cô cô con đã chọn thành người khác, gả Hoàn Mật cho A Túc. Sau chuyện Hàn thị, ta và ông ấy chỉ cãi nhau hai lần, một lần vì hôn sự của con, một lần vì hôn sự của A Túc”. Mẫu thân cúi đầu cười khổ, “Hôm đó là lần đầu tiên ta ương ngạnh cãi lại, rốt cuộc cũng nghe được một câu thật lòng ông ấy buột miệng nói ra…”.
“Phụ thân nói gì?”, tôi nhìn mẫu thân chằm chằm.
Mẫu thân cười một tiếng, “Ông ấy nói: ‘Nửa đời ta khuất phục hoàng gia, không thể để A Túc giẫm lên vết xe đổ này. Nữ tử mà A Túc nhìn trúng là Hoàng tử phi thì sao chứ? Ta cứ nhất quyết đoạt lại cho nó đấy! Người được gả cho trưởng tử họ Vương chúng ta đâu nhất thiết cứ phải là long tôn phượng tử’?”.
Long tôn phượng tử: con rồng cháu tiên, ý chỉ con cháu hoàng gia.
Lúc rời khỏi chùa Từ An, tôi đi thẳng tới cửa lớn, bước một mạch xuống hết bậc thềm đá mới nghỉ chân quay đầu lại. Trong chùa vang lên tiếng chuông, du dương vọng khắp chốn.
Mây mù che lấp lối lên chùa, một cánh cửa cõi Phật ngăn cách mấy chục năm ân oán yêu ghét. Tôi cuối cùng không thể khuyên nhủ được mẫu thân, người đã quyết định sẽ xuống tóc quy y sau sinh nhật mười chín tuổi của tôi.
Người nói sinh nhật của tôi sắp đến, phải chúc mừng long trọng một lần. Nếu người không nói tới, tôi cơ hồ đã quên mất. Chỉ còn mấy ngày nữa, tôi sẽ mười chín tuổi. Mười chín tuổi… vì sao tôi lại cảm thấy lòng mình thê lương thế này?
Cuộc đời dài như vậy, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm nữa… tôi khó có thể tưởng tượng được khoảnh khắc già đi, giống như mẫu thân bây giờ, mình sẽ thế nào.
Dưới chân là phù hoa vạn trượng, quay đầu là thanh đăng cổ Phật, tôi cứ đứng ngây ngốc, mặc cho gió núi ào ạt thổi qua, đáy lòng lạng như băng.
Từ cô cô tiễn tôi tới tận chân núi. Đến lúc xe loan chuẩn bị khởi giá, Từ cô cô bỗng nhiên nhào tới trước rèm, rưng rưng nói: “Quận chúa, ngay cả người cũng không thể khuyên Công chúa trở về ư? Công chúa… thực lòng muốn xuống tóc xuất gia?”.
“Ta không biết”, tôi ảm đạm lắc đầu, trong chốc lát lại chợt nhớ ra, giọng nói khàn khàn, “Có lẽ chỉ có một người mới có thể khuyên được mẫu thân”.
Từ cô cô chán nản buông tay, không còn lời nào để nói.
Tôi nhìn Từ cô cô, miễn cưỡng cười nói: “Ta sẽ khuyên phụ thân, không chừng có thể xoay chuyển tình thế”.
“Tướng gia đã từng tới mấy lần nhưng Công chúa không chịu gặp”, Từ cô cô buồn bã lắc đầu.
“Sẽ có lúc gặp lại thôi”, tôi cười nhạt, trong lòng đau đớn khôn tả. Trước kia mỗi lần đến sinh nhật tôi đều chỉ ứng phó qua loa vì ngại nghi thức rườm rà, nào ngờ sinh nhật tới có thể sẽ là lần cuối cùng cha mẹ còn ở bên chúc mừng tôi.
Suốt đường ngơ ngẩn, không biết sau bao lâu đã về đến phủ.
Thị nữ thay ngoại bào cho tôi, dâng trà, tháo trang sức, tôi chỉ ngồi yên như tượng gỗ, không muốn nói gì, cũng chẳng muốn nhúc nhích.
“Vương phi, Ngọc Tú cô nương đã tỉnh”.
Tôi nghe thấy mà vẫn thờ ơ, tinh thần còn chưa kịp khôi phục lại.
Thị nữ phải nhắc lại mấy lần liên tiếp tôi mới sực tỉnh. Ngọc Tú, Ngọc Tú đã tỉnh lại.
Nghe nói sau khi tỉnh dậy, câu đầu tiên Ngọc Tú nói là hỏi Vương phi có bị thương không.
Ngọc Tú nhìn thấy tôi thì vội gắng gượng ngồi dậy, luôn miệng tự trách bản thân vô dụng. Tôi không nói một lời, chỉ ôm nàng thật chặt, nỗi đau thương đã bị dằn xuống đáy lòng đột nhiên trào dâng chôn vùi lấy tôi.
Nàng ngẩn ngơ, nhẹ nhàng giơ tay đặt trên đầu vai tôi, giống như đêm đó ở Huy Châu, chúng tôi lẳng lặng nương tựa vào nhau.
Mấy ngày liền bận rộn công sự, hết chuyện trong cung lại đến chuyện trong Vương phủ, Tiêu Kỳ luôn đi sớm về muộn, mà chàng và phụ thân càng lúc càng tranh đấu kịch liệt.
Thái tử từ lâu đã muốn thoát khỏi sự kiềm chế của phụ thân, lúc này có Tiêu Kỳ làm đồng minh, đương nhiên cảm thấy vô cùng hãnh diện. Thừa dịp cô cô bị bệnh, huynh ấy một mặt thay mới hoàn toàn cấm vệ trong cung, bổ nhiệm phần lớn nhân thủ của Tiêu Kỳ, một mặt mượn danh nghĩa điều tra bè đảng phản nghịch mà loại bỏ rất nhiều lão cung nhân. Phụ thân giận Thái tử vong ân phụ nghĩa, càng tăng cường chèn ép huynh ấy trong triều, không lúc nào không đối đầu với Tiêu Kỳ, hai bên đấu chọi gay gắt.
Dường như ngày nào tôi cũng có thể gặp phụ thân ở trong cung, song nhớ tới những lời của mẫu thân, nhớ tới những gì mà phụ thân đã làm… tôi lại không muốn tin tưởng, cũng không có cách nào đối diện với một người cha như vậy.
Tôi mong ngóng thấy phụ thân, đến khi thấy rồi lại tránh đi. Bên cạnh phụ thân luôn có quan lại theo hầu, thi thoảng mới có lúc gặp phụ thân một mình, nhưng tôi không thể nói được nửa lời mặc dù trong lòng có bao điều muốn nói.
Chuyện ân oán xưa của cha mẹ, tôi không thể nói với Tiêu Kỳ. Mỗi đêm đều âm thầm trằn trọc, ngày lại bận rộn việc trong cung, mấy ngày ngắn ngủi qua đi, tôi mệt mỏi chịu không thấu.
Bệnh của cô cô đã được kiên cường kéo dài rất lâu, trải qua lần kinh hãi này, bệnh tình càng lúc càng trầm trọng. Mặc dù thần trí đã thanh tỉnh nhưng cô cô vẫn thường xuyên bị hoảng hốt, tinh thần không có chút khấm khá nào.
Hiện giờ là thời buổi rối loạn, phong ba biến cố không ngừng xảy ra, triều đình quốc gia đối mặt với gió mưa bão táp, Hoàng thượng nơi Càn Nguyên điện chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt… Cô cô bị bệnh, hậu cung nhất thời vô chủ, một đám phi tần cũng toàn người tầm thường nhát gan, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đặt trên vai Thái tử phi Tạ Uyển Dung đang mang thai. Cô cô gọi tôi vào cung, mệnh cho tôi giúp đỡ Thái tử phi xử lý sự vụ. Trong khoảng thời gian ngắn, tại chốn thâm cung rộng lớn này chỉ còn lại ba người chúng tôi cùng nhau chủ quản.
Tử nhỏ tôi đã thân thiết với cô cô, tâm ý của cô cô, không cần nhiều lời tôi cũng có thể hiểu; vậy mà những lúc gặp chuyện lớn, ý nghĩ của tôi và cô cô lại trái ngược nhau.
Một ngày, khi Uyển Dung tỷ tỷ không có mặt ở đó, cô cô mệt mỏi nằm trên giường gấm, nhìn tôi mà thở dài, “Vì sao con không phải là con gái của ta?”.
“Cô cô bệnh hồ đồ rồi”, tôi dịu dàng cười nói, “Con đương nhiên là con gái nhà họ Vương”.
“Thật không?”, cô cô ngước mắt nhìn, trong đôi con ngươi u ám chợt thoáng thấy luồng sáng nhỏ nhoi.
Tôi rùng mình, kinh ngạc đón nhận ánh mắt cô cô, người lại chán nản nhắm mắt, yên ắng thở dài.
Thái tử và Tiêu Kỳ càng lúc càng thân cận, cô cô biết rõ, thế lực của Tiêu Kỳ đã rót vào cung cấm, người cũng biết. Hôm nay người đã buông tay để cho Thái tử quyết định chính sự, không hề bó buộc Đông cung nữa, cũng liên tục nhượng bộ cho Tiêu Kỳ, tựa như rất kiêng kỵ binh mã trong tay chàng, kiêng kỵ sự tồn tại của Tử Đạm. Song, bằng hiểu biết của tôi với cô cô, cô cô tuyệt đối không phải là người dễ dàng chịu cúi đầu. Người cho đòi tôi vào cung, giao sự vụ trong cung cho tôi và Uyển Dung tỷ, không để chúng tôi đơn độc hành sự, bên cạnh cũng luôn có người ngó chừng nhất cử nhất động của chúng tôi… Cô cô chưa bao giờ tin tưởng Uyển Dung tỷ. Trong mắt người, Uyển Dung tỷ dù thế nào vẫn là người của Tạ gia. Về phần tôi, hiển nhiên là người của Tiêu Kỳ.
Cô cô đặt hai người chúng tôi ở bên cạnh rốt cuộc là có mấy phần nhờ cậy, có mấy phần đề phòng, tôi cũng không dám suy nghĩ nhiều. Có khi tôi cũng tự hỏi mình, tôi đối đãi với cô cô có mấy phần là thật tâm, mấy phần là phòng bị?
Tới bây giờ tôi vẫn chưa thể nhìn thấu trong đáy mắt sâu thẳm của người đang cất giấu bí mật gì. Mà cô cô thường như có điều suy nghĩ nhìn tôi, nhìn Uyển Dung tỷ, nhìn Thái tử…, nhìn mỗi người bên cạnh.
Trước mặt người khác, cô cô vẫn mạnh khỏe quật cường, chỉ trong lúc ngủ mê mới không tự chủ được mà nắm chặt tay tôi.
Thái y nói bệnh căn của cô cô tích tụ trong tim đã lâu, không có thuốc nào chữa được.
Tôi biết cô cô đang cố chấp chống chọi một hơi cuối cùng, ép bản thân khang phục tới giờ. Cô cô không giống mẫu thân, còn có quá nhiều nhớ thương, không thể buông tay nằm xuống.
Nhìn thấy cô cô cứng cỏi như vậy, tôi càng cảm thấy buồn thương. Cả đời này của cô cô dành ba phần cho gia tộc, ba phần cho Thái tử, còn có ba phần không biết dành cho người nào đó, chỉ e có chừng một phần là sống vì bản thân mình.
Thời gian còn lại của Hoàng thượng sợ là cũng không có nhiều. Mỗi ngày cô cô đều thăm hỏi bệnh trạng của Hoàng thượng, nếu nghe nói người mạnh khỏe hết thảy thì hờ hững không nói gì, nhưng nếu nghe nói bệnh tình Hoàng thượng nặng thêm thì sẽ rầu rĩ không vui.
Trước mặt tôi, cô cô không mấy kiêng kỵ, thường xuyên biểu lộ ra hận ý đối với Hoàng thượng. Nhưng tôi biết nếu Hoàng thượng thực sự băng hà, ý niệm muốn sống tiếp của cô cô hẳn là sẽ mất đi một phần.
Yêu cũng được, hận cũng được, người kia cũng đã từng tồn tại trong cuộc đời của cô cô rất lâu.
Sau ngày hôm ấy, tôi thừa dịp cô cô ngủ say, lặng lẽ thả chiếc khăn lụa về chỗ cũ, không làm kinh động tới người – đây nếu là ảo mộng khi còn sống của người, tôi sẽ giúp người say giấc mộng dài không bao giờ tỉnh.
Ba nữ tử có quan hệ gần nhất, địa phận cao nhất trong cung đều mang trong mình những tâm sự riêng, không ai chịu tín nhiệm ai hoàn toàn.
Tôi và Uyển Dung tỷ từng là tỷ muội vô cùng thân thiết, nhưng sau bao năm xa cách như vậy, hôm nay gặp gỡ lại không thể thân mật như lúc đầu.
Năm tháng chốn thâm cung thúc giục người già đi. Nàng đã sinh một nữ nhi, dung nhan mặc dù xinh đẹp tuyệt trần nhưng thân thể cũng đã mập mạp, đôi mắt xưa long lanh thu hút ánh nhìn, giờ thay bằng vẻ ảm đạm. Nữ tử tựa đóa hoa xen ngày ấy nay đã thành một phụ nhân đạm mạc bình tâm. Cô cô đối với nàng ra sao, nàng cũng không quan tâm, chỉ có khi nhắc tới nữ nhi hai tuổi và đứa con sắp ra đời, trên gương mặt tái nhợt của nàng mới hé lộ ra vầng sáng.
Có một cái tên, tôi không đề cập tới, nàng cũng không nói.
Năm đó nàng từng rưng rưng nước mắt hỏi tôi, “Muội thực sự có thể quên Tử Đạm?”. Khi ấy Uyển Dung tỷ tỷ vẫn xinh đẹp đa sầu, vẫn ngây thơ mong mỏi mối tình thanh mai trúc mã này có thể tiếp tục.
Chúng tôi đều xuất thân danh môn như nhau, từng là những người được vạn yêu vạn chiều, từng mang những số phận được tôn sùng kính ngưỡng. Chẳng qua là, tôi gặp được Tiêu Kỳ, còn nàng một mình trông coi thâm cung, mắt thấy cơ thiếp của Thái tử vờn quanh lại chỉ có thể tuân thủ phong phạm mẫu nghi, mỗi ngày lại mỗi ngày trầm mặc hơn. Lúc đầu, nàng từng không cam lòng vùng vẫy, nhưng dần dần đã bị thời gian đánh bại, cho dù là người tài hoa vô song cũng không chống lại được từng ngày tịch liêu nơi thâm cung.
Tôi và nàng ngồi đối diện trên hành lang dài ở Đông cung, mỉm cười nhớ lại những tháng ngày uống rượu bàn thơ ca xưa… Nàng ôm con gái trên gối, nói với tôi cuộc đời này dài vô bờ bến, dù thế nào cũng nên có lấy một mối bận tâm.
Nàng nói, thân phận biến đổi, tình cảm cũng biến đổi, chỉ có con cái, con cái cùng chung huyết mạch với mình mới là hoàn toàn thuộc về bản thân. Mọi sự phù hoa đều không được lâu dài, chỉ có mẫu thân – thân phận tôn quý nhất trên cuộc đời này mới là thứ mà bất kỳ quyền thế nào cũng không thể vượt qua được.
Uyển Dung tỷ cười nhạt, “A Vũ, chờ đến lúc làm mẫu thân rồi muội sẽ tự hiểu thôi”.
Tôi mờ mịt cười một tiếng, nhớ tới mẫu thân, nhớ tới cô cô, cũng nghĩ về Uyển Dung tỷ… Thâm cung hoa lệ này đối với tôi là quá khứ rực rỡ, nhưng lại tặng cho họ một đời phiền muộn.
Một ngày trước sinh nhật của tôi, Tống Hoài n từ hoàng lăng về kinh phụng mệnh.
Tử Đạm bị Tiêu Kỳ giam lỏng ở thung lũng mộc lan cách hoàng lăng không xa, tầng tầng lớp lớp trọng binh trông chừng.
Tống Hoài n không tới gặp tôi, chỉ lặng lẽ đi thăm Ngọc Tú.
Vừa bước vào phòng Ngọc Tú đã nghe thấy tiếng cười như ngọc của nàng, giọng nói vang giòn thúc giục thị nữ, “Dời sang một chút, thêm một chút nữa”.
“Sao mà vui vẻ thế?”, tôi mỉm cười đứng ở cửa, thấy nàng đang dựa trên đầu giường, giơ tay chỉ trỏ thị nữ làm gì đó, xem ra thương thế đã tốt lên rất nhiều.
Ngọc Tú quay đầu thấy tôi, gương mặt chợt đỏ, ánh mắt sáng trong, “Vương phi, vừa rồi Tống tướng quân đã tới!”.
Nàng chỉ cho tôi thấy một đống thuốc bổ, thuốc dưỡng thương tốt nhất, đều là Tống Hoài n đưa tới. Tôi thầm bật cười, người này đúng là không hiểu phong nhã, nào có chuyện tặng những tục vật như vậy cho giai nhân? Nhìn Ngọc Tú mừng rỡ, hai gò má ửng hồng, tôi cố ý trêu chọc nàng, “Những thứ này sao… trong Vương phủ có quá nhiều rồi, đâu có gì lạ chứ?”.
Ngọc Tú cắn môi vẻ giận dỗi, tôi cười một tiếng, “Chỉ có tâm ý là đáng quý”.
Gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, tóc mai nhẹ bay trước trán, để lộ vẻ thẹn thùng đáng yêu. Tôi tiện tay vén tóc mai giúp nàng, cười nói, “Sao lại không trang điểm? Cứ thế này gặp người ta?”.
Ngọc Tú hơi buông rèm mắt, thấp giọng nói, “Tướng quân không vào đây, chỉ sai người mang đồ tới”.
Tôi có chút bất ngờ. Thương thế của Ngọc Tú đã không còn đáng ngại, có thể đứng dậy ra phòng ngoài gặp khách được. Hắn có lòng ghé thăm, lại qua cổng không vào… Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Ngọc Tú ngước mắt, e lệ cười khẽ nói: “Tướng quân còn tặng hoa tới, đặc biệt dặn dò phải đặt theo hướng mặt trời nữa”.
Qua cổng không vào: Dựa theo tích Hạ Vũ đi công cán ba lần qua cổng nhà mình vẫn không ghé vào vì sợ lỡ việc nước.
“Hoa?”, tôi quay đầu nhìn lại, thì ra vừa rồi nàng sai người dời vị trí… một chậu hoa lan.
Tôi đứng lên, chậm rãi bước tới trước án, chỉ thấy trong chiếc bình sứ giản dị kia có gieo một gốc huệ lan nhỏ lá xanh như ngọc, thân cành đầy đủ bóng mượt.
“Tướng quân còn nói hoa này lấy từ thung lũng mộc lan về”. Giọng nói ngượng ngùng của Ngọc Tú mang theo tiếng cười, ngọt ngào như mật.
Tôi nhìn cây hoa thật lâu, tâm tư cuồn cuộn, một hồi sau mới có thể bình tĩnh cất lời, “Hoa này thật đẹp”.
… “Lúc nhỏ ta từng trồng một cây hoa lan ở hoàng lăng, tướng quân lần này đi nếu như thuận tiện thì xin nhờ thay ta tưới nước chăm sóc, chớ để hoa kia khô héo”.
Đây là lời tôi nhờ Ngọc Tú chuyển tới hắn, hắn quả thực đã chăm sóc rất tốt cho gốc lan này, hoàn toàn không để xảy ra chút hao tổn gì.
Tống Hoài n, tôi nên làm sao tạ ơn hắn mới phải? Lại phải làm sao mới trả được nợ tâm ý của hắn?
Danh sách chương